Kỷ Nhược Trần biết, lần đi Lạc Dương tất có phiền phức nhưng hắn thật không ngờ là phiền phức lại đến nhanh như vậy.
Hắn phải đi mất 7 ngày, mới ra khỏi Tây Huyền Sơn mênh mông, tiến nhập vào địa giới Ích Châu. Lần này không yêu cầu thời gian nên Kỷ Nhược Trần cứ chậm rãi mà đi, dùng tâm cảm nhận một chút trần thế phù hoa năm nào.
Ra khỏi Tây Huyền Sơn không lâu sau, Kỷ Nhược Trần bước đi trên một quan đạo, sau khi nhận rõ phương hướng, đi tiếp 10 dặm, thì thấy xa xa có khói bếp bốc lên.
Hắn tiếp tục đi thì gặp một trấn nhỏ, trong trấn chỉ có một cái khách **** duy nhất, tấm biển của quán đang lay động theo gió.
Tình cảnh này giống như tình cảnh đã từng biết. trong nháy mắt Kỷ Nhược Trần lại nhớ lại, có một người bước đi xuyên qua bão cát, xuất hiện trước khách sạn, tìm một bàn trống ngồi xuống.
Cái địa phương nhỏ này đương nhiên không có khách **** lớn, nhưng mà Long Môn khách **** cũng chỉ gọn gàng hơn một chút mà thôi, ở phòng tiếp khách chỉ có 6 cái bàn trông đã có vẻ cũ kỹ, nhìn đã biết là lâu năm.
Điếm tiểu nhị đang ngồi trong khách ****. Kỷ Nhược Trần cảm thấy mọi chuyện thực là thân thiết.
Hắn tùy ý chọn 4 đĩa thức ăn và một bát canh, lại gọi một hồ rượu, chậm rãi mà uống, đồng thời quan sát khách nhân tới khách ****. Theo những phong tục nơi này, đồ ăn vô cùng cay, rượu tuy rằng hơi thô lậu nhưng mà khi uống cũng có một mùi hương, nói chung là thượng phẩm.
Hiện giờ thiên hạ thái bình, đã lâu không có bạo loạn, dân gian giàu có, Ích Châu dồi dào, đây chỉ là một tiểu trấn hoang vắng, nhưng mà mọi người đều nhàn nhã ung dung, mặc dù thực sự là không giàu nhưng cũng chẳng ai phát sầu vì chuyện tính kế làm ăn.
Kỷ Nhược Trần gọi tiểu nhị tới, kín đáo cho hắn một thỏi bạc sau đó lại hỏi chuyện phong thổ địa phương, thỏi bạc này chừng hai lượng, làm cho tiểu nhị kích động tới mang tai, hai tay run run thiếu chút nữa thì đánh rơi xuống đất.
Tiểu nhị vô cùng kích động, nói ra toàn bộ. Tiểu trấn này cũng không có chỗ nào đặc biệt, chẳng thấy yêu nghiệt quỷ mị xuất hiện gây tai họa cho bách tính.
Nhưng mà muốn đi tới Đông Đô phải qua một cái rừng rậm có tên là Hắc Phong lâm, trong rừng có mãnh thú thường qua lại, người đi đường thường chọn ban ngày để vượt qua.
Kỷ Nhược Trần thấy sắc trời đã tối, thân hình đứng lên, không để ý tói sự khuyên can của tiểu nhị mà bước ra khỏi quán. Hắn đi không lâu thì khách nhân trong khách **** điều đứng dậy, vội vã rời đi.
Kỷ Nhược Trần thản nhiên đi qua tiểu trấn, trong trấn gà gáy chó sủa, khói bếp bốn phía, chắc là mọi người đã chuẩn bị cho bữa cơm.
Tiểu trấn này không lớn nhưng cũng có tới hơn ngàn người sinh sống, linh khí trên người họ cực kỳ yếu ớt.
Linh khí yếu thế này thậm chí còn không bằng một cổ mộc linh thụ trăm năm, người tu đạo tầm thường không thể nhận ra được.
Kể từ sau khi Kỷ Nhược Trằn học Giải Ly quyết, linh giác được tăng cường, khác hẳn những người khác, tuy rằng có một số người dùng pháp khí che giấu linh khí của mình nhưng thoát sao khỏi sự truy tìm của hắn?
Chỉ là những người này đạo hạnh yếu ớt, không tương xứng với pháp bảo trên người của họ. Trong thiên hạ có rất nhiều mòn phái tu đạo, người tu đạo cũng không ít, nhưng bàn về số lượng thì không có bao nhiêu.
Một tiểu trấn vô danh này lại tụ tập nhiều người tu đạo như vậy, mặc dù đạo hạnh không cao nhưng cũng không phải là chuyện tầm thường nữa.
Kỷ Nhược Trần đứng ở đầu tiểu trấn, hơi trầm ngâm, trong lòng đang có tính toán.
Đạo Đức tông mòn đồ ba nghìn, lấy Tây Huyền Sơn làm cơ sở, coi đây là nơi thuộc quyền cai quản của tông mình. Ích Châu là nơi tiếp giáp với Tây Huyền Sơn cũng được coi là nơi có một nửa sự cai quản của Đạo Đức tông, người tu đạo không thể tùy ý hành tẩu.
Nếu như có người đạo hạnh cao thâm tới Ích Châu, nhất định sẽ khiến cho Đạo Đức tông cảnh giác. Khi đó vì lợi ích, họ liền phái cao thủ ra diệt trừ địch thủ.
Nếu như tới nơi này, không có bái thiếp thì không được đi lại như thường, chỉ có người đạo hạnh thấp mới khiến cho Đạo Đức tông không để ý.
Kỷ Nhược Trần biết những người này có tâm bất chính, mục tiêu của họ đương nhiên là mình, hắn đánh giá lại một lượt đạo hạnh của những người này, lại đếm nhân số, rồi cười một chút, dưới chân tăng lực, trong khoảnh khắc đã biến mất ở đầu đường.
Cho tới khi thân ảnh hắn biến mất thì có một đôi mắt mới hiện ra ở cửa sổ một căn phòng.
Đây chỉ là một căn phòng phổ thông, âm u ẩm ướt mà có tới tận 6, 7 nam tử khỏe mạnh, trong phòng có một cái bàn gỗ, trên bàn có một địa đồ.
Người đứng ở trước cửa sổ nhìn là một nam tử gầy sấu, trông qua thì có phần hèn mọn, chỉ có đôi mắt là lớn tới thần kỳ. Hắn xoay người lại, hướng một đại hán uy mãnh, nói:
"Sư huynh, hắn đã tới Hắc Phong lâm rồi."
Đại hán kia gặt đầu, lấy tay chỉ bản đồ, chuyên tâm tính toán.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên vỗ một cái vào địa điểm của Hắc Phong lâm, trầm giọng nói:
"Chúng ta ở chỗ này bắt tiểu tử kia đi!"
Câu nói này khiến cho những người cùng đi giật mình, lập tức có người nói:
"Sư huynh! Trước khi đi, sư phụ chỉ bảo chúng ta âm thẳm quan sát, xác định hắn tới Ích Châu là được rồi, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, đây lại là địa giới của Đạo Đức tông, không thể tự dưng sinh sự được đâu!"
Đại hán cười nhạt một tiếng, nói:
"Tam sư đệ. đệ là người nhát gan, không làm được đại sự gì cả. Với đạo hạnh của hắn chỉ tám lạng nửa cân với chúng ta, sau khi đắc thủ chúng ta lập tức phi độn chạy xa, Đạo Đức tông có nhiều người hơn nữa cũng có thể bắt được chúng ta sao? Lẽ nào Địa Hành thần phù của chúng ta bỏ không?"
Đại hán này nói như vậy thì không còn ai dị nghị, một người chỉ vào sương phòng, nói:
"Một nhà ba người này thì làm sao bây giờ, giết hay không!"
Đại hán trầm tư một chút, lắc đầu nói:
"Huyết khí oan hồn sẽ làm cho người khác nhận rag, tha cho bọn họ lần này đi, ngươi trói bọn họ lại, để cho bọn họ tự chết đói là được."
Ở một nơi khác của tiểu trấn có một người vội vã chạy vào phòng, trong căn phòng nhỏ hẹp có một lão giả và một thiếu nữ đang đánh cờ, bên cạnh có hai trung niên ngồi xem.
Người trẻ tuổi kia đi vào chính sảnh, thi lễ một cái rồi nói:
"Sư thúc, hắn đi tới Hắc Phong lâm."
Lão giả ồ một tiếng, không nhanh không chậm nói:
"Không để cho hắn phát hiện chứ?"
Người trẻ tuổi nói:
"Khảng định là không."
Lão giả nhàn nhạt nói:
"Câu này hình như có chút kiêu ngạo."
Sắc mặt người trẻ tuổi lặp tức đỏ bừng, thiếu nữ kia thấy vậy, vội vàng hòa giải nói:
"Thạch sư huynh vì sư môn đã ở đây ba năm, sao có thể bị phát hiện cơ chứ?"
Lão giả cố sức đập một quân cờ, nói:
"Thiên hạ dị nhân nhiều như trăng sao, những người như các ngươi lại có thể nhận ra hay sao? Chín lão quỷ của Đạo Đức tông danh vang xa vô cùng, hoặc là hung ác, hoặc là nham hiểm, hoặc là đê tiện. Bọn họ ngang ngược bá đạo, sao có thể để cho một đệ tử một mình tới Lạc Dương làm chuyện quan trọng? Người khác gây sự thì không nói, những nơi tuyệt địa thì hắn làm sao qua được? Các ngươi động não ngẫm lại đi!"
Lão giả giáo huấn một phen rồi mới đứng dậy, nói: "Hiện giờ trong tiểu trấn này có chừng 5, 6 môn phái tiềm ẩn. một đệ tử của Đạo Đức tông hạ sơn sao lại kinh động lớn tới như vậy? Việc này tuyệt không tầm thường! Các ngươi ở lại chỗ này chờ ta, sáng sớm mai ta về núi, lão đầu ta khớp xương đã già, đến Hắc Phong lâm cũng như là một thử nghiệm đi."
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống, tiểu trấn ồn ào trở nên im lặng, ngoài Hắc Phong lâm đột nhiên vang lên một tiếng động, bọn chim chóc đều bị giật mình.
Đợi cho chim chóc bay đi hết, trong Hắc Phong lâm vang lên tiếng của một người được đè nén thanh âm, cho dù như vậy cùng không cách nào che giấu được sự tức giận:
"Lão tam! Ngươi muốn chết à!"
Thanh âm của người kia run rẩy, cùng được giảm tới mức thấp nhất:
"Xin lỗi, đạo hạnh bị phong bế tới bảy thành, thực sự là có chút không thích ứng..."
Tiếp đó, Hắc Phong lâm lại trở nên yên tĩnh.
Trong bóng đêm đen tối và yên tĩnh, có ánh sáng từ một viên hỏa châu phát ra, ánh sáng này khi chiếu nên cỏ dại hay loạn thạch, đều làm cho chúng phát ra bảo quang.
Trung tâm của luồng ánh sáng chính là một cái hộp nhỏ bằng Tử tinh chừng một thốn (10 phân). Tử tinh vốn đã hiếm thấy, cái hộp nhỏ kia cùng được chạm trổ tinh xảo vô cùng.
Cái hộp nhỏ được mở ra, để lộ một viên minh châu chừng nửa thốn, bảo quang ôn nhu chính là do viên minh châu này phát ra.
Dạ minh châu!
Dạ minh châu không chỉ là châu báu vô giá. mà bản thân của nó cũng được gọi là một linh vật, có thể dùng luyện đan tạo khí. nếu như ở trong tay của người có đạo có thể rèn ra tiên bảo linh khí
Trong bóng tối, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào viên dạ minh châu này, cũng không biết có bao nhiêu cái yết hầu đang nuốt nước bọt.
Một cây trường tiên dài chừng 10 trượng xé gió bay ra, giống như độc long di chuyển tới viên dạ minh châu.
Nhưng khi trường tiên chạm tới viên dạ minh châu thì trong bóng tối lại có một cánh tay to lớn thò ra, đang cố sức kéo trường tiên.
Mặc dù cánh tay kia đã run run, nhưng mà minh châu vẫn vững như bàn thạch, đứng im bất động.
Một cây mũi tên nhanh như chớp xuyên qua cây trường tiên, bắn thẳng vào gáy đại hán kia, xuyên thẳng qua gáy, phịch một tiếng bắn thẳng vào gốc cây cổ thụ.
Đại hán kia mặt đầy kinh ngạc, mồm há to nhưng không cách nào phát ra thanh âm.
Cuối cùng hắn nhẹ buông tay, buông rơi trường tiên xuống, sau đó ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống, dạ minh châu rơi xuống bên cạnh, minh châu chiếu lên trên mặt hắn, có thể nhận thấy rõ ràng, người này chết không nhắm mắt.
Trên một gốc cây cổ thụ, có một nam tử mặc hắc y, hắn cười lạnh một tiếng, buông chỉếc Tinh Kim nỏ xuống, cầm lấy đuôi trường tiên.
Nhưng khi 5 ngón tay hắn mới chạm tới đuôi trường tiên, thì có một trường đao chừng bốn xích im lặng xuất hiện, vô thanh vô tức xẹt qua gáy của hắn.
Trên một gốc cổ thụ khác, có một đạo giả đang nhắm hai mắt, có một chỉếc cương châm dài bảy thốn đang phát ra hào quang, mắt thấy chiếc cương châm này đang định bay đi thì hắn tóm lấy, để sát vào tai, thấp giọng nói: "Sư huynh, tên họ Kỷ đã bị bao vây!"
Đạo sĩ thất kinh, lưu luyến nhìn qua dạ minh châu một cái, cuối cùng cắn răng, vọt tới hướng của Hắc Phong lâm.
Trên bài đất trống rộng chừng 20 trượng của Hắc Phong lâm, Kỷ Nhược Trần lúc này đang đứng ở chính giữa.
Trên bầu trời mây xám ùn ùn kéo tới, cuồng phong kéo tới làm cho quần áo Kỷ Nhược Trần tung bay phần phật. Hắn đứng chắp tay, ngửa đầu nhìn trời, đôi mắt cong như vầng trăng sáng, hoàn toàn không coi những người xung quanh ra gì.
Hắn đưa tay vào trong ngực, khi hắn có hành động thì "cách" một tiếng, trong rừng sâu có một cành khô bị người khác đạp gãy!
Kỷ Nhược Trần dường như không nghe thấy, từ trong ngực lấy ra một cái khăn lụa. sau đó mỉm cười, trong lúc bị cường địch vây quanh, hắn lại bịt kín hai mắt của mình!
Sau khi buộc xong khăn lụa, Kỷ Nhược Trần đưa tay chỉ trời.
Trong sát na ấy, toàn bộ những ánh mắt đều tập trung vào ngón tay của hắn.
Cánh tay kia không có bất kỳ động tác gì nhưng lại có một tấm phù chú chừng ba thốn xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.
Lúc này trong rừng vang lên mấy tiếng hô hấp, cái phù chú này đúng là không có dấu hiệu gì xuất hiện, hoặc là do động tác của Kỷ Nhược Trần quá nhanh, hoặc là dùng cái gì đó che mắt.
Mọi người ờ trong rừng đạo hạnh tuy rằng không cao, ai nấy đều dùng thủ pháp áp chế chân nguyên của mình nên không nhận ra hành động của Kỷ Nhược Trần, nhưng trong lòng ai nấy đều biết tất có thần thông trong chuyện này.
Đương nhiên không ai biết đấy là do trấn sơn chi bảo của Đạo Đức tông, Huyền Tâm giới chỉ trên ngón tay của Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần không niệm chú, cũng không vận chân hỏa, một ngón tay chỉ vào đạo phù chú, một luồng ánh sáng cường liệt bỗng nhiên bắn ra!
Trong sát na ấy, Hắc Phong lâm vốn đen kịt dường như mọc thêm một vầng thái dương, làm cho khu rừng sáng như ban ngày. Những người ẩn nấp cố gắng mở rộng đôi mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Kỷ Nhược Trần. sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó.
Cho nên khi thấy ánh sáng cường liệt trước mắt trở nên trắng xóa, hai mắt như bị kim châm, đau đớn không chịu nổi.
Hơn nữa ánh sáng do phù chú phát ra mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với ánh sáng của mặt trời, mọi người khép hai mắt lại thì trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ, máu thịt ở hai mắt bầy nhầy, không cách nào ngăn cản được ánh sáng, da thịt bị chiếu nên cùng cảm thấy đau đớn vô cùng.
Trong rừng liên tiếp vang lên những tiếng kinh hô, lại có những người rơi từ trên cây xuống đất, rồi vang lên những tiếng kêu thảm, chẳng biết là người nào đó bị đánh lén, mất uổng tính mạng.
Sau mấy tiếng ngã, trong rừng hiện lên ánh lửa .
Mặt trời biến mất nhưng lại có mấy tiếng tụng chú vang lên: "Minh hoàng luật lệnh, đinh dịch phụng hành, lưỡng nghi chú!"
Kỷ Nhược Trần mỉm cười, sau đó mới bỏ khăn lụa xuống.
Cái khăn lụa này không phải vật phàm, nó được làm từ tơ của Băng Tằm. nhẹ như không, nước lửa bất xâm. tất nhiên là che được ánh sáng mặt trời.
Khi hắn nói tới mấy chữ Lưỡng Nghi chú cũng chẳng phải là đạo thuật tấn công gì cả, mà chẳng qua hắn chỉ mới thi triển được hai tờ phù chú mà thôi.
Nếu như để cho Thái Vi chân nhân thi triển thì phải gọi là Phượng Vũ Cửu Thiên, đồng thời xuất ra chín đạo phù chú, cảnh tượng đó thực sự là phong vân chuyển dời, núi tan đất lở!
Nhưng mà hai tờ phù chú đồng thời phát ra, số người ở trong rừng kháng cự được cũng không nhiều lắm.
Kỷ Nhược Trần ha ha cuồng tiếu, nói: "Một chút đạo hạnh đó cũng muốn đấu với ta hay sao?"
Sau đó hắn phi thân đánh tới một người ở phía xa nhất
Khi hắn phi thân vào trong rừng, đột nhiên cảm thấy lưng mình có cảm giác, tuy rằng Kỷ Nhược Trần không nghe thấy thanh âm nào nhưng mà lấy linh giác nhạy cảm của hắn, hắn đã cảm ứng được có một kiện pháp bảo đang đánh vào hậu tâm mình!
Hắn nhanh như gió xoay người, thân hình chợt lui, lập tức phản công người đánh lén mình.
Người hạ thủ chính là thiếu nữ đánh cờ vây với lão giả trong trấn, trong tay nàng cầm một cái mộc trượng, trên trượng tỏa ra quang hoa nhàn nhạt.
Mộc trượng bề ngoài giản dị tự nhiên, giống như một cành cây bình thường, hiển nhiên là đã được đạo pháp che giấu linh khí, hiện giờ nó tởa sáng quang hoa, đương nhiên là một kiện pháp khí thượng phẩm.
Lão giả áo bào tung bay, giống như phi long trên bầu trời, đánh tới chỗ Kỷ Nhược Trần, nhưng mà khi nhìn thấy mặt Kỷ Nhược Trần thì hắn lộ vẻ sợ hãi cả kinh!
Kỷ Nhược Trần cầm một thanh đoản kiếm trong tay, đoản kiếm tỏa ra quang hoa màu đỏ, hắn đưa kiếm tới trước mặt, kiếm phong chỉ thẳng vào ngực lão giả kia.
Nhưng mà điều làm cho lão giả kia giật mình chính là đôi mắt của Kỷ Nhược Trần, trong đó không có đau khổ, không vui buồn, không có thái độ đắc ý, tất cả mọi chuyện hắn chỉ giả vờ cho người khác thấy mà thôi!
Lão giả tâm trạng hối hận vô cùng, nỗ lực vận lực sử dụng mộc trượng, lúc đầu hắn chỉ muốn làm cho Kỷ Nhược Trần bị thương, chân nguyên vận chuyển rất ít, lúc này cần phản ứng tức thời thì sao có thể kịp cơ chứ?