Lúc Trương Ân Ân đi về hướng là thì Kỷ Nhược Trần mới cùng Thanh Y ra khỏi thành Lợi Châu, bọn họ đi vội cho nên không phát hiện ra ở Loan sơn đêm qua đã phát sinh một trận đại chiến, nhưng vẫn có người nhận ra.
Sau giờ ngọ, một trung niên viên ngoại mập mạp được mấy gia đinh khiêng lên núi, giống như một viên ngoại nhà giàu leo lên núi chơi vậy.
Lúc này khí tức giá lạnh của mùa xuân vẫn còn nhưng có lẽ do viên ngoại này quá béo, quần áo mỏng manh, trên mặt vẫn lấm tấm mồ hôi. Mấy tên gia đinh gầy gò bên cạnh đưa cho viên ngoại một cái khăn trắng như tuyết, viên ngoại kia nhận lấy lau mồ hôi.
"Đây là Loan Sơn ư?" Viên ngoại nhìn xung quanh, nói.
Bên cạnh hắn có một văn nhân gập cái quạt, nói: "ở đây đúng là Loan Sơn, núi này cao trăm trượng, cao mà không hiểm, không có suối nước, theo như người ta nói thì Thanh Loan đã từng sống ở đây."
Viên ngoại gật đầu, khen: "Cảnh sắc nơi này không phải tồi."
Kỳ thực trên đỉnh Loan sơn núi khô đất nứt, cỏ cây tiêu điều giống như là vừa mới sống sót sau một trận tai nạn, làm gì có gì đẹp đâu? Viên ngoại kia nhìn xung quanh, bỗng chỉ tay về một hướng, nói:
"Bên kia cũng đẹp, chúng ta qua đó xem sao."
Mấy tên gia đinh nô bộc vội vàng cầm hành lý, vây quanh viên ngoại đi tới. Đoàn người phải đi mất chừng một nén hương mới tới được nơi mà viên ngoại chỉ, nơi này là một bãi đá thiên nhiên, hiện giờ đã vỡ vụn chẳng còn hình dạng gì nữa.
Ở giữa bãi đá có một tảng đá hoàn chỉnh. Trên mặt nó có một vết nứt thật lớn, nhìn qua giống như song chưởng của một cự yêu. Sau tượng đá này có một pho tượng đá khác màu đen giống như thân hình của một người con gái, phía sau có một cái đuôi dài trên mặt vẫn còn sự kinh ngạc, dường như chứng kiến một hình ảnh nào đó cực kỳ kinh khủng.
Viên ngoại kia nhìn tới nhìn lui, dừng chân trước pho tượng đen kia một lúc lâu rồi chỉ tay sang một bên, nói:
"Bên kia có cái gì đó, ai sang đó xem cho ta!"
Mấy gia đinh ầm ầm đáp ứng, đi tới chỗ viên ngoại chỉ, đào đào bới bới, trên mặt đất hiện ra một cái gậy sắt màu đen kịt, dài chừng 3 thước, phẩm chất vô cùng tốt
Mấy gia đinh kia có sức lực không nhỏ nhưng cũng phải bở hơi tai mới có thể rút cái gậy sắt đó lên. Trông cái gậy sắt này giống như một thanh Tử Liêm, bốn gã gia đinh phải dùng hết sức mới khiêng được nó tới trước mặt viên ngoại.
Sắc mặt viên ngoại đã có chút xám, vuốt Tử Liêm, cười nói: "Một khối sắt lớn như vậy có thể làm được mấy cái bát lớn! Tiểu Môn. mang về cho ta!"
Bọn gia đinh ầm ầm đáp ứng, đi theo chân viên ngoại hạ sơn. Văn sinh nho sĩ đi bên người viên ngoại mấy lần nhìn lại pho tượng đen, dường như rất là lưu luyến.
Bịch một tiếng, hắn bỗng nhiên quỳ xuống đất, nói: "Vô Thương đại nhân! Lẽ nào chúng ta mặc cho bọn họ ở chỗ này dãi nắng dầm mưa hay sao?"
Khi văn sĩ cất tiếng, đám gia đinh lập tức im lặng, ánh mắt của họ đều nhìn sang một bên, không dám nhìn vào bức tượng đá đen, cũng không còn nhìn thấy Tử Liêm trong tay bọn họ nữa.
Viên ngoại kia dừng bước, liếc mắt nhìn văn sĩ, nhàn nhạt nói: "Tộc ta sống trong thiên địa, chịu cảnh đón gió dầm sương, đứng như vậy thì có sao đâu cơ chứ? Đạo Đức tông không xóa dấu vết. chứng tỏ họ muốn lập uy mà tới. Nếu đã là như vậy, chẳng bằng chúng ta cứ cho Kế Hầu và Triều Tịch đứng thẳng, để cho họ biết khí khái của tộc ta. Nhâm Hành, ngươi vẫn còn thiếu kiên nhẫn."
Nhâm Hành vẫn quỳ kêu lên: "Thế nhưng..."
Viên ngoại không hề để ý đến hắn, lau mồ hôi cao giọng nói: "Tiểu Môn, hồi phủ!"
Bọn gia đinh lập tức trở lại trạng thái vui mừng, cao giọng hát, khiêng viên ngoại xuống núi.
-----oOo----
Trong thiên hạ hiện nay, có ba chỗ chí âm, một là Thiên Hình sơn, hai là Minh Sơn, ba là Vô Tận Hải.
Thiên Hình sơn trên thông vơi Thừa Thiên thương, dưới thông với hoàng tuyền, thông với thiên địa, đúng là nơi chí hung. Minh Sơn ở nơi cực bắc, là nơi âm hàn nhất, không có một chút dương khí nào, người thường khó ở, mà cả những yêu quái tu vi kém một chút cũng không dám ở lại chỗ này.
Minh Sơn mặc dù không rộng nhưng nó lại cao tới ngàn trượng, thẳng thắp thông với trời cao, hiểm yếu tới tận cùng, quanh năm mây xám che trời giống như ở trong bóng tối, không nhìn thấy mặt trời.
Trên đỉnh Minh Sơn có một tòa cung điện to lớn được xây dựng từ đá đen, tường điện cao 10 trượng, cung điện được xây thành 9 tầng, khí thế tận trời, hiểm yếu tới cực điểm.
Minh Sơn có một vách đá sâu vô cùng, bên cạnh nó là một bãi đá. Trên bãi đá có một con đường có vạn bậc thang, thẳng tắp về phía trước, nối thẳng tới Minh điện.
Quan trọng nhất của Minh điện là một tòa đại điện. Trong điện chỉ có một cây cột duy nhất được tạo thành từ đá đen, vô cùng uy nghiêm.
Cuối đại điện có một cái đài cao, trên đài có một cái ghế đá, sau đó là một cái bình phong bằng ngọc đen, trên đó có chạm khắc điêu thần, hung thú, ngục thất, hòa hoàng, ác thú, với những tư thế không giống nhau. Lưng ghế cao tới tám xích, rộng một trượng, đen tuyền. Trong ghế có một thanh y nam tử đang ngồi, dường như chỉ chừng 30 tuổi, phượng nhãn khép hờ, dường như đang ngủ.
Giữa đại điện có một viên ngoại đang quỳ, bầu không khí trong điện không còn được như trước nữa, ở trước mặt của hắn có đặt một cái Tử Liêm.
Trong Minh điện hoàn toàn tĩnh lặng, hít thở cũng có chút khó khăn, 10 yêu tộc đang đứng bên cạnh giống như đã được điêu khắc.
Không biết qua bao lâu, nam tử trên ghế mới thở dài, mở mắt nói: "Vô Thương, đứng lên đi."
Thanh âm của hắn nghe thì vô cùng êm tai nhưng cũng mang theo một lực lượng khiếp người.
Vô Thương vẫn quỳ trên mặt đất, không đứng đậy, trầm giọng nói: "Bệ hạ nếu như không ân chuẩn cho thần xuất chiến, thần sẽ không đứng dậy!"
Nam tử kia hít một hơi thật sâu, trong Minh điện lập tức vang lên tiếng rít kỳ dị, giống như mấy con cự long tranh nhau hô hấp. Hơi này hắn hít thật dài sau đó thở ra cũng thật dài, dường như lồng ngực của hắn có thể chứa được cả sông núi.
Hắn thở ra một luồng sương trắng, lại mở hai mắt.
Đôi mắt này thâm thúy và uyên thâm, có thể chiếu được vạn vật trên thế gian, nhận được nhân tâm của ngàn vạn con người. Khi hắn mở mắt ra, toàn bộ Minh điện trở nên sáng ngời, dường như có một đạo điện quang xẹt qua.
Hai mắt của hắn đảo qua bầy yêu ở trong điện rồi nhìn vào Vô Thương, cuối cùng nhìn vào cái Tử Liêm. Hắn nhìn thật lâu, thân hình đứng lên, chậm rãi đi tới cửa đại điện, trầm ngâm không nói.
Mây xám bao quanh Minh Sơn chậm rãi di chuyển, kẻ khác chỉ nhìn cảnh tượng này thôi cũng thấy váng đầu hoa mắt, không biết là trời làm hay là con người làm.
Hắn xoay người lại, nhìn vào bầy yêu trong điện, chậm rãi nói: "Ta mặc dù ở ngôi vị hoàng đế, nhưng mà trong Minh Điện nay chưa từng có tiền lệ quỳ lạy, mọi việc đều dùng thương lượng mà quyết, danh thì chúng ta là quân thần, nhưng mà thực tế giống như bằng hữu. Thế nhưng, Vô Thương ngươi quỳ thế này, chẳng phải là muốn ép ta xuất binh hay sao?"
Vô Thương vẫn quỳ tại chỗ, nói: "Vô Thương không dám, nhưng Uyển Hậu đã về, lần này chúng ta vẫn tiếp tục nhường nhịn, sợ rằng làm cho 10 vạn giáp sĩ của tộc ta thất vọng!"
Dường như hắn còn chưa nói hết, nhưng không hiểu sao lại không nói nữa
Yêu hoàng nhàn nhạt nói: "Một chữ nhẫn này, chúng ta đã dùng trăm năm. Trăm năm trước, tộc chúng ta có hàng vạn giáp sĩ, trong 18 tuyệt địa, chỉ muốn chiếm được một nơi sống yên ổn. Khi đó ta nhẫn là vì Văn Uyển rơi vào trong tay của Đạo Đức tông, kiêng kị đạo hạnh thông thiên của Động Huyền chân nhân. Hiện giờ ta vẫn tiếp tục nhẫn, có lẽ các ngươi cho rằng ta sợ Tử Vi Chân Nhân có phải không?"
Vô Thương ngẩn ngơ, trầm giọng nói: "Năm đó bệ hạ cùng Uyển Hậu dẫn theo chúng thần huyết chiến bảy tháng, chém hết âm ma, đánh hạ Minh Sơn, sau đó lại đánh lui địch nhân ở bát phương, dựng cơ nghiệp trăm năm cho tộc ta! Nếu không có Uyển Hậu năm đó liều mình sử dụng Bắc Đế Thánh Thuật cứu chúng thần thì cũng sẽ không bị Động Huyền lão tặc bắt. Cái dũng của Vô Thương, thực không đáng nhắc tới so với bệ hạ và Uyển Hậu. Hiện giờ Tử Vi sắp phi thăng, chúng ta còn phải nhẫn nhịn nữa sao?"
Yêu hoàng than thở:
"Việc năm đó, thôi đừng nhắc lại nữa Vô Thương, ta hỏi ngươi, lần này hành sự, có phải là do chúng ta gây nên không? Giết người hành sự, có vi phạm định ước Tam Lục của tam giới hay không?"
Yêu Hoàng hỏi câu nào, Vô Thương đáp câu đó.
Yêu hoàng im lặng trong chốc lát, mới nói: "Cho dù là như vậy, Đạo Đức tông vẫn chiếm một chữ Lý, chúng ta lấy lý do gì mà xuất binh đây?"
Vô Thương lúc này không nói gì, một lát sau mới nói: "Nhưng mà Đạo Đức tông vô sỉ vô cùng, rõ ràng là muốn mượn chuyện này lập uy! Đã có quy định hành sự, tại sao lại chém phong tướng của chúng ta? Bệ hạ, thôi thì chúng ta không nói tới chuyện lo vạn binh sĩ, chỉ cần một mình Vô Thương đơn độc lên Mạc Kiền phong, phá hủy đi nhất mạch chân nhân, sẽ làm cho Đạo Đức tông từ nay về sau không dám hoành hành nữa!"
Yêu hoàng lắc đầu, nói: "Vô Thương, ngươi thân gánh trách nhiệm nặng nề, một gã chân nhân của Đạo Đức tông có thể so sánh được hay sao? Đề nghị này ta tuyệt đối không chấp nhận."
Trong Minh điện bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, có một cự yêu cao chừng 3 trượng đi về phía trước, làm cho tòa Minh điện run rẩy, hắn trầm giọng nói:
"Bệ hạ! Đạo Đức tông xưa nay khí lượng nhỏ hẹp, lòng tham không đáy. Theo thần thấy, bọn họ nếu đã muốn lấy tâm độ người, thì sao lại giết Kế Hầu và Triều Tịch, khi xuất thủ họ chẳng nhẽ không biết Thanh Y tiểu thư xuất phát từ Thiên Hình sơn hay sao? Lần này Thanh Y trốn khỏi Thiên Hình sơn, làm cho chúng ta trở tay không kịp cũng là do thần lo lắng không chu toàn mới để xảy ra tình trạng như vậy. Hiện giờ hình như tiểu thư đã có tình cảm với tên đệ tử Đạo Đức tông cùng đi thì phải..."
Yêu hoàng nhàn nhạt hỏi: "Vậy hữu tướng cho rằng phải làm sao bây giờ?"
"Toàn lực đánh bất ngờ cướp Thanh Y tiểu thư, sau đó ... đem mọi chuyện đồ lên đầu Đạo Đức tông."
Hữu tướng không dám tiếp tục nói.
Yêu hoàng xoay người nhìn ra những đám mây đen bên ngoài điện, sau một lát mới chậm rãi nói: "Vậy thì chúng ta có khác gì với Đạo Đức tông? Nếu như tộc ta mà giết chóc lẫn nhau như nhân tộc, vậy thì tới năm nào tháng nào chúng ta mới có thể tạo được thiên đường cho yêu tộc? Việc này không nói nữa!"
"Thế nhưng bệ hạ...!" Hữu tướng lại bước về phía trước một bước.
Yêu hoàng giơ tay trái lên, hữu tướng lập tức dừng lại, nói: "Hữu tướng cũng không cần lo ngại. Thiên hạ to lớn, chúng sinh thương mang, đừng nói là Tử Vi sắp phi thăng, cho dù hắn có thành Kim Tiên thì có thể thoát khỏi nhân quả hay sao. Vô Thương!"
Vô Thương lập tức lên tiếng: "Có thần!"
"Đem cái Tử Liêm này đưa tới Vô Tận Hải, thông báo cho bọn họ Thanh Y đã rơi vào trong tay của Đạo Đức tông."
Hữu tướng thất kinh, thất thanh nói: "Tiểu thư... có quan hệ với người của Vô Tận Hải hay sao?"
Yêu hoàng lạnh nhạt nói: "Bởi vậy, chúng ta hãy nhìn lão Tử Vi tự mua dây buộc mình như thế nào. Tất cả giải tán đi!"
Sau một lát, trong Minh điện chỉ còn lại mình Yêu Hoàng, hắn đứng một mình không biết bao nhiêu lâu, sau đó mới trở lại hậu điện, theo bậc tam cấp đi lên tới Thiên đài ở chính điện.
Thiên đài nằm trên đỉnh Minh điện, có phương viên trăm trượng, hình bát giác, mỗi góc của nó có một cái bát quái tượng vây quanh một cái Tử Kim. Toàn bộ thiên đài đều được xây dừng từ hắc ngọc, trên có khắc sông, núi, tinh tú, chư thiên, mỗi nơi khảm một loại bảo thạch khác nhau.
Chính giữa thiên đài có một gốc Cửu sắc Liên Hoa, nhị sen không phải màu vàng, mà là một trái tim đang chảy máu đầm đìa!
Vô tận mây đen trên bầu trời lấy Cửu sắc Liên Hoa để làm tâm xoay chuyển, tâm của đám mây có hiện tượng kì dị, lộ ra một mặt nước tỏa quang hoa nhưng không biết được trong quang hoa đó có cái gì.
Gió thổi qua.
Một làn gió thổi qua làm cho sơn hà thay đổi, trời rơi tuyết trắng, nước ngập sóng đào, đất đai phía tây nứt ra, sóng dữ nơi Đông Hải gầm rú!
Yêu Hoàng chậm rãi bước lên thiên đài, mỗi bước đi của hắn giống như có vô tận sinh linh đang gào thét!
Hắn đi tới trước Cửu sắc liên hoa, nhìn vào trái tim đang đập.
Cửu sắc liên bỗng nhiên hiện lên một đám sương mù, trong sương mù có một thân ảnh nữ tử ẩn hiện, nàng đưa tay vuốt ve mặt hắn, bàn tay kia không có thực, xuyên qua thân hình của Yêu Hoàng.
Nàng u oán thở dài một tiếng, nói: "Dực Hiên, ta biết Triều Tịch đã mất. Chuyện này... đã được định sẵn, ngươi không cần thương tâm."
Dực Hiên ngửa đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu, hơi thở của hắn làm cho phong vân dịch chuyển, mây đen khắp trời dường như bị kéo tới trước mặt!
"Đúng vậy, tất cả đã được định sẵn..." Dực Hiên chậm rãi nhắm hai mắt, lẩm bẩm: "Thế nhưng Uyển Nhi, tiền duyên hậu quả đều được định trước, nhưng chúng ta chỉ có một đứa nhỏ này mà thôi!..."
Một giọt lệ trong suốt từ trong mắt của Dực Hiên chảy ra, rơi xuống đất làm cho ngọc đài trong phương viên 10 trượng bị đánh nát.
Văn Uyển thở dài một tiếng, ôm chặt Dực Hiên, nhẹ nhàng nói: "Chờ thương thế của ta khôi phục, ngươi tìm người kế vị, hai chúng ta quay lại Tây Huyền Sơn tìm Thái Thượng Đạo Đức Cung tính sổ... kết thúc mọi thứ đi thôi... Để xem Tử Vi lão đạo có siêu độ được chúng ta hay không..."
************