“Trước đây ta ở yêu giới có một cái danh hiệu…” Bồ yêu nói được nửa câu, ý thức được cái gì đó, lập tức trở lại trọng tâm câu chuyện: “A, chuyện cũ rồi cũng không nhắc lại nữa. Đám thủ hạ này của ngươi cũng không phải là quá kém, chẳng qua là thiên phú không được tốt cho lắm.”
Bồ yêu tỏ vẻ bất đắc dĩ, Tả Mạc biết hắn còn nói tiếp cũng không nói chen vào.
“Ngươi sắp đạt được sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể, nhưng yêu thuật đã bỏ dở rất lâu rồi, kiến thức phù trận cũng không có gì tiến triển.” Bồ yêu trầm mặt xuống: “Hừ, tiện nghi đều bị tên kia chiếm hết rồi.”
Tả Mạc biết Bồ yêu đang nói tới mộ bia, lập tức nói: “Không phải ta không muốn tu luyện yêu thuật, ai bảo Tiểu Thiên Diệp Thủ của ngươi không lợi hại bằng Đại Nhật ma thể, ta còn phải giữ cái mạng nhỏ này đó.”
Bồ yêu nghẹn họng, Đại Nhật ma thể bá đạo tuyệt luân, cương mãnh vô song, trong lúc này muốn tìm được yêu thuật tương đương quả thực không phải là chuyện dễ. Hắn thực ra cũng biết vài loại, nhưng yêu cầu tu luyện cực kỳ hà khắc. Kỳ thực Đại Nhật ma thể muốn tiến giai cũng cực kỳ trắc trở, nhưng không ngờ Tả Mạc lại luyện thành trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, thực là khiến cho hắn bất ngờ.
Lẽ nào Tả Mạc thực sự đã được định trước là tu ma?
Trong lòng Bồ yêu càng thêm khó chịu.
“Hừm, cái này ta không quản.” Bồ yêu cười nhạt: “Ngươi không phải đang muốn pháp quyết sao? Không vấn đề. A, đây là mục lục một số yêu thuật nhỏ, cũng khoảng năm trăm loại, lúc nào ngươi luyện xong thì sẽ có pháp quyết.”
Bồ yêu nói xong ném cho Tả Mạc một phiến ngọc giản, hoàn toàn không để ý tới Tả Mạc đang trợn mắt há mồm, biến mất không thấy đâu.
Tên này điên rồi!
Qua nửa ngày, trong đầu Tả Mạc mới có phản ứng – Bồ yêu khẳng định là phát điên rồi. Tả Mạc tức giận, tên khốn này còn không xem bây giờ là lúc này, đang ở chỗ nguy hiểm như vậy mà còn muốn cùng mộ bia phân cao thấp?”
“Bồ! Ngươi mau ra đây!”
“Hai tên khốn, ta nói cho ngươi biết, ngươi có chán đời cũng đừng có tìm ca trút giận chứ!”
…
Mặc kệ Tả Mạc chửi ầm lên, Bồ yêu cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Chửi bới một hồi, Tả Mạc cũng mệt mỏi, đặt mông ngồi xuống. Nhìn qua ngọc giản, vẻ mặt của hắn nhất thời nhăn như mướp đắng.
Trước đây còn phát khổ vì có quá ít pháp quyết, không nghĩ tới có một ngày mình lại phát sầu vì có quá nhiều pháp quyết yêu thuật cần tu luyện.
Sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể có uy lực vượt xa tưởng tượng của Tả Mạc, khiến hắn vô cùng yêu thích. Loại tuyệt kĩ bảo mệnh như vậy, hắn dĩ nhiên là khổ luyện lien tục hang ngày. Sáu loại tuy cũng không tính là nhiều lắm, nhưng mỗi loại biến hóa đều bác đại tinh thâm, muốn tu luyện đến mức đắc tâm ứng thủ (dịch: làm được như ý nghĩ) cũng không phải là đơn giản.
Hắn chẳng qua chỉ mới luyện thành thục đến loại biến hóa thứ hai – Kim Ô Túc, ngay trong lúc then chốt như vậy Bồ yêu lại đem ra một đống yêu thuật, làm sao không khiến cho hắn giận dữ?
Nếu có đem sáu loại biến hóa tu luyện qua một lượt, thực lực của Tả Mạc chắc chắn có thể sánh ngang với tu giả kim đan kỳ tam trọng thiên.
Tả Mạc đột nhiên chửi ầm lên, khiến những người xung quanh sững sờ tại chỗ, vẻ mặt ai nấy đều quái dị không nói nên lời.
Cả người Thúc Long bị vây kín trong hắc khí dày đặc, ba ngày nay hắn giống như tảng đá, lặng yên không nhúc nhích. Toàn bộ Vệ doanh giống như gặp đại địch, Thúc Long là người đầu tiên trong số bọn họ đột phá, chuyện này ảnh hưởng đến tinh thần tất cả mọi người.
Hắc khí cuồn cuộn bốc lên, tựa như vô số hắc xà uốn lượn.
Trong hắc khí dày đặc đen như mực, bỗng nhiên rực lên hai luồng hồng quang, giống như ánh mắt của dã thú khát máu, rõ ràng chính là ánh mắt của Thúc Long/
"Binh!"
Tay trái Thúc Long đặt lên trước ngực, tay phải đẩy thẳng ra, tạo thành một tư thế quái dị, trông miệng bất ngờ phát ra một tiếng hô khàn khàn trầm thấp.
Hắc khí lượn lờ quanh người hắn giống như bị kích thích, bắt đầu điên cuồng thu lại quanh hai tay. Một dòng hắc khí dày đặc như mực, giống như một con mãng xà màu đen quấn quít quanh cánh tay hắn.
Trong chớp mắt, hắc khí quanh hai tay hắn dường như ngưng đọng thành thực chất.
Hắc khí đen như mực, từng giọt từng giọt lớn chảy xuôi xuống, hình thành một dòng chảy nhỏ dài chừng một trượng.
Hắc khí quanh người Thúc Long không ngừng chảy vào trong đó. Trong cặp mắt đỏ ngầu của hắn lộ ra một tia thống khổ. Bỗng nhiên, hắc khí giống như run lên, có xu thế tản mát, khiến cho mọi người xung quanh đều ồ lên. Nhưng cặp mắt của Thúc Long lại sáng rực lên, hắc khí có chút bất ổn dường như bị một cỗ hấp lực cường đại hấp dẫn, lập tức ổn định trở lại, mọi người xung quanh đều thở phào một hơi.
Giữa hai tay Thúc Long, dòng chảy không ngừng lưu động một cách chậm rãi, càng ngày càng đậm đặc, tốc độ lưu động cũng càng chậm lại.
Ngay cả Tả Mạc cũng không nghĩ ngợi chuyện gì khác nữa, những người khác càng không rời mắt một khắc nào, bọn họ đều biết binh khí của Thúc Long đã sắp thành hình rồi.
Bỗng nhiên, dòng hắc khí đột nhiên chuyển mạnh, cùng lúc đó quang mang đỏ rực trong mắt Thúc Long tăng vọt, hai bàn tay hắn nắm chặt, đột ngột dùng sức.
“Ba!”
Hay bàn tay Thúc Long to như kìm sắt, nắm chắc lấy dòng hắc khí.
Từng sợi hắc khí phiêu nhỏ tán dật xung quanh dưới một kích này lập tức tiêu tán, trước mặt mọi người hiện ra một thành trường kích màu đen. Hắc khí quanh người Thúc Long nhất tề chui vào trong cơ thể, hắc giáp quanh người lộ ra.
“Thúc Long may mắn không làm nhục mệnh!” Thúc Long cố nén kích động trong lòng, đến trước mặt Tả Mạc, nghiêm trang cúi người.
Thúc Long sau khi tiến giai phát tán ra khí thế uy nghiêm nhàn nhật, thực lực rõ ràng đã đề thăng lên một tầng.
“Hảo hảo hảo!” Tả Mạc vô cùng hài lòng, Thúc Long đột phá thành công đối với sĩ khí cũng có cổ vũ cực kỳ lớn.
Ánh mắt Tả Mạc rất nhanh chuyển sang thanh trường kích màu đen. Thân kích dài chừng một trượng, hai đầu một nhọn một cong, hình dạng mang phong cách cổ xưa, thân kích lớn bằng trứng ngỗng, trơn láng nhẵn nhụi, cầm rất thuận tay. Mũi kích có màu đỏ đậm yêu dị, nhìn giống như răng nanh của dã thú còn dính máu. Sát ý dày đặc lạnh thấu xương từ trên kích tỏa ra, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy nó tuyệt đối là một binh khí hung ác.
Lần này đột phá, Thúc Long không chỉ có thêm cây trường kích này, hắc giáp bao phủ toàn thân hắn cũng biến hóa không ít. Những phiến giáp đen trên thân thể đã mỏng đi rất nhiều, màu đen càng thêm thuần túy, không còn cảm giác nặng nề ngược lại lại có thêm vài phần nhẹ nhàng linh hoạt.
Những người khác trong Vệ doanh đã sớm không nhịn được, ào ào chạy lên.
Tả Mạc thấy vậy liền mỉm cười tránh sang một bên.
Lôi Bằng đứng từ xa nhìn đám người Vệ doanh đang vui vẻ, trong miệng lẩm bẩm: “Đám người này cũng thật tà môn, ngay cả huyền sát khí cũng có thể hấp thu. Chẳng bù cho ta đây, ngày nào cũng nằm trên thuyền, buồn bực chết đi được.”
Giữa bàn tay Niên Lục, những luồng kiếm quang trắng xanh sinh sinh diệt diệt, biến ảo bất định, hắn cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi nếu có sức mà phàn nàn không bằng tận dụng thời gian mà tu luyện đi.”
Vẻ mặt Lôi Bằng càng thêm phiền muộn: “Tu luyện cái rắm á! Ta không giống ngươi, ta mà luyện đao không phải là muốn hủy cả cái thuyền này sao.”
Kiếm quyết của Niên Lục bao gồm những kiếm chiêu xảo diệu, nhưng đao quyết của Lôi Bằng đại khai đại hợp, căn bản không thể thi triển trên thuyền. Mà một khi ra khỏi thuyền vận nô, dưới tác dụng ăn mòn của huyền sát khí, lúc đó không chỉ là nguy hiểm mà tốc độ tiêu hao linh lực sẽ vượt xa bình thường, hắn chưa thi triển được mấy chiêu thì đã hao hết linh lực rồi.
Ma Phàm đi tới, vừa vặn nghe thấy hai người nói chuyện, hắn dừng lại nhìn chằm chằm Lôi Bằng.
Lôi Bằng lúc đầu còn không để ý, nhưng một lúc sau thấy Ma Phàm chỉ nhìn chằm chằm hắn không nói gì, có chút mất tự nhiên hỏi: “Nhìn cái gì, nhìn ta làm cái gì?”
Ma Phàm suy nghĩ một chút nói: “Đao quyết của ngươi quả thực là đi theo con đường vô cùng cương mãnh, nhưng nếu ngươi có thể biến hóa tỉ mỉ một chút, uy lực chắc chắn sẽ càng tăng lên một chút."
Lôi Bằng sửng sốt, lập tức suy nghĩ. Bề ngoài hắn nhìn như thô hào, nhưng không phải kẻ ngốc, nếu hắn là tên ngốc đã không lĩnh ngộ được đao ý. Ma Phàm vừa nói, hắn lập tức suy nghĩ vấn đề.
Ma Phàm nói xong liền chuẩn bị rời đi, Niên Lục vội vàng giữ hắn lại, lấy lòng nói: “A, ngươi không nên thiên vị một bên như vậy chứ? Ta cũng là phó của ngươi mà! Chỉ điểm vài câu đi!”
Ma Phàm lộ vẻ dở khóc dở cười. Hai tên phó này, một tên Lôi Bằng thì tính tình nóng nảy không nói nữa, còn Niên Lục thì ôn hòa hơn nhưng suốt ngày trang điểm. Ma Phàm cúi đầu suy nghĩ một chút nói: “Thanh Liên kiếm quyết của ngươi biến hóa phức tạp, nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì không nên chìm đắm vào các loại biến hóa, đi theo còn đường giản lược, kiếm ý bản tâm.”
“Kiếm ý bản tâm…” Niên Lục thì thào tự nói, nhất thời ngây ngốc.
Ma Phàm yên lặng rời đi, chẳng qua khi hắn nhìn ra bên ngoài thuyền cũng có chút phiền muộn. Tạ Sơn đột phá kim đan, đối với hắn chính là đả kích rất lớn. Thiên phú tu kiếm của hắn rất xuất sắc, dưới sự chăm chỉ tu luyện tiến cảnh tăng lên cực nhanh, đặc biệt ở phương diện kiếm ý, hắn đã có thể nghiên cứu tới sát cảnh giới kiếm ý hóa hình. Hạn chế duy nhất của hắn lúc này chính là tu vi.
Nhưng đúng lúc này đoàn người lại lạc vào địa phơng quỷ quái này. Không chỉ riêng linh khí vô cùng suy yếu, lại còn thêm huyền sát khí đòi mạng, ngay cả Tiểu Sơn giới cũng không đến nỗi như vậy. Linh khí ở Tiểu Sơn giới tuy là bạc nhược, nhưng còn có thể bổ sung bằng tinh thạch. Hiện giờ mọi người căn bản không dám dùng tinh thạch để tu luyện, ai biết được còn phải ở trong địa phương này bao lâu? Nếu gặp phải nguy hiểm, tinh thạch mang theo chính là thứ cứu mạng.
Chuyện quan trọng như vậy, làm sao không khiến hắn khẩn trương? Chẳng qua hắn tu tâm dưỡng tính so với Lôi Bằng, Niên Lục tốt hơn rât nhiều, còn có thể kìm chế không tỏ vẻ gì.
Tả Mạc đang ngây ngốc cầm mục lục một số tiểu yêu thuật. Tiểu yêu thuật là cách gọi khác của yêu thuật cơ sở, không có gì là cao thâm mà mỗi yêu đều phải học qua. Càng lật xem, Tả Mạc phát hiện, tu luyện những loại yêu thuật này độ khó cũng không lớn. Hắn cũng không lập tức tu luyện mà suy nghĩ về mục đích của Bồ yêu.
Bồ yêu từ trước đến giờ tùy tâm sở dục, biến hóa bất định, Tả Mạc đã sớm lĩnh giáo qua vô số lần, nhưng lần này hắn có một cảm giác mạnh mẽ - chuyện lần này chỉ sợ mới là bắt đầu.
Đây mới là việc khiến Tả Mạc phải đau đầu.
Hắn không biết Bồ yêu bỗng dưng phát cuồng cái gì, nhưng nhìn qua thái độ Bồ yêu lần này rất kiên quyết. Một loạt sự việc sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc hắn tu luyện sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể, hiện giờ sáu loại biến hóa đó mới chính là thứ để giữ mạng.
Tả Mạc đưa tay xoa gáy, cố suy nghĩ ra một biện pháp nào đó.
Đột nhiên Tả Mạc nhớ tới ma văn Bồ yêu đưa cho hắn nghiên cứu, trong lòng khẽ động, lẽ nào đây mới là nguyên nhân chân chính khiến Bồ yêu làm vậy? Hắn nhớ rất rõ ràng, Bồ yêu rất chú ý tới trình độ phù trận của mình. Tuy rằng Bồ yêu dùng kim đan tẩm bổ, nhìn qua có vẻ khôi phục không ít nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu chỉ cần một viên kim đan mà có thể khỏi hẳn, Bồ yêu tuyệt đối sẽ không khẩn trương nhu vậy!
Chẳng lẽ là vấn đề là ở phù trận? Tả Mạc có chút không thể xác định.
Sau khi thoát khỏi Tiểu Sơn giới, một loạt chuyện tình xảy ra khiến Tả Mạc trở tay không kịp, căn bản không có thời gian tĩnh tâm nghiên cứu phù trận. Tả Mạc hiểu rất rõ ràng giá trị của phù trận, nếu từ bỏ quả thực rất đáng tiếc. Nhưng lúc này hắn không có thời gian, không cách nào có thêm sức lực mà nghiên cứu.
Suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra mục đích của Bồ yêu, chẳng qua hắn vẫn quyết định phải nghiên cứu như trước.
Mà lúc này hắn cũng đưa ra một quyết định trọng đại.