Kỷ Nhược Trần khẽ lật tay trái, trong tay có thêm một viên đan dược màu đỏ sậm, sau đó gập ngón tay, tách một tiếng, bắn viên đan dược rơi vào trên ngực đạo sĩ, nói:
- Chỉ cần hồn phách chưa tiêu tan, phục viên đan dược này vào thì lập tức khởi tử hồi sinh, tuy nhiên đạo hạnh bị hao tổn là điều không thể tránh được.
Toàn bộ ánh mắt của đám người La Nhiên môn đều nhìn chăm chăm vào viên đan dược màu đỏ sậm, trong tai chỉ nghe được tám chữ 'Hồn phách chưa tiêu tan, khởi tử hồi sinh'. Viên đan dược nếu như quả thật ứng với tám chữ này, vậy tức là tiên đan hiếm thấy. Linh vật như thế vì sao lại cho tên đạo nhân đang hấp hối này ăn chứ?
Gã thanh niên hơi do dự đấu tranh một hồi lâu mới cắn răng, nói:
- Cho Hác sư huynh uống thuốc!
Đan dược vừa vào cổ họng, đạo nhân kia quả nhiên có hô hấp, vì vậy ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Nhược Trần nhất thời lại nồng nhiệt hơn rất nhiều, quả thực có thể đốt cháy cả quần áo của gã.
Kỷ Nhược Trần sớm biết việc hôm nay khó mà giải quyết ổn thỏa được, lập tức lấy ra một viên đạn khói chế từ đồng to khoảng nửa tấc, duỗi ba ngón tay nhẹ nhàng niết vào, khói lửa đã tuôn ra ào ào, mọi người vừa mới nghe được một tiếng vù, khói lửa đã ngập tới tận trời, chìm vào trong mây, liền lúc đó đã tan biến không còn chút gì, vừa không thấy ánh lửa khi phóng pháo hoa cũng không nghe tiếng sấm kinh thiên. Viên đạn khói tín hiệu cứu mệnh này giống như giữa đường bị hư vậy.
Bọn người La Nhiên môn thấy vây đương nhiên chế nhạo một phen nhưng gã thanh niên cuồng ngạo kia lại nhìn lên bầu trời, dường như có chút suy nghĩ.
Kỷ Nhược Trần vỗ vỗ Thanh Y, mỉm cười nói:
- Hắn đã sống lại rồi, cô đừng lo chuyện sát sinh nữa.
Lúc này Thanh Y mới ngẩng đầu lên, vui vẻ nói:
- Thật sao... a!
Cô vừa mới ngẩng đầu lên, phát hiện vạt áo trước ngực Kỷ Nhược Trần đã bị máu thấm đẫm, lập tức thét lên một tiếng hoảng hốt!
Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói:
- Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì đâu, nhưng tạm thời ta không bảo vệ cho cô được, cô chịu khó chịu ủy khuất một tí, qua không lâu nữa sẽ có người tới cứu chúng ta thôi.
Dứt lời, Kỷ Nhược Trần nhìn quanh một vòng, cười lạnh một tiếng, nói:
- La Nhiên môn huy động nhân lực như vậy, có phải vì cây Xích Oanh này phải không? Chỉ cần các ngươi không làm khó Thanh Y, Xích Oanh cứ việc cầm lấy, ta cũng có thể theo các ngươi tới La Nhiên môn một lần, giao phó cho các ngươi ba mạng người này.
Gã thanh niên cũng thu hồi vẻ lỗ mãng, trịnh trọng nói:
- Chỉ cần ngươi theo chúng ta trở về núi, ta nhất định sẽ không làm khó cô ấy. Nhưng nếu ngươi đã cứu được Hác sư huynh vì sao không thể cứu thêm mạng ba vị đồng môn của ta? Nếu như không xảy ra nhân mệnh, mọi việc đều có thể thương lượng.
Kỷ Nhược Trần thản nhiên nói:
- Trên Xích Oanh bôi chính là Trụy Phàm Trần.
Nghe được ba chữ Trụy Phàm Trần, bọn La Nhiên môn sắc mặt đều đại biến, tâm trạng vạn phần may mắn vừa rồi chưa Xích Oanh quẹt qua cái nào, tất cả đều có cảm giác như mới thoát qua một kiếp nạn.
Thanh Y hơi ngỡ ngàng nhìn Kỷ Nhược Trần ném Xích Oanh xuống đất, rồi để mặc cho bọn La Nhiên môn cùng lấy đi cả cây Lôi tiên. Sau đó có hai tên đệ tử La Nhiên môn kéo nàng ra từ bên cạnh Kỷ Nhược Trần, dùng dây thừng đan từ tơ sống với sợi kim tuyến trói chặt hai tay gã lại. Nàng lại nhìn vài tên La Nhiên môn đang vội lục soát khắp toàn thân trên dưới Kỷ Nhược Trần, ngay cả một miếng ngọc bội bình thường cũng không buông tha.
Rốt cuộc Thanh Y cũng đã hiểu.
Nàng cắn môi dưới, đột nhiên nói:
- Công tử! Ta.. . ta đi gọi thúc thúc đến đây!
Vốn Kỷ Nhược Trần đang nhắm hai mắt, mặc cho bọn La Nhiên môn thích làm gì thì làm, gã vừa nghe vậy thì giương mắt nhìn Thanh Y, mỉm cưỡi hỏi ngược lại:
- Cô rất khó xử hả?
Thanh Y cúi đầu, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào, nàng không biết nói dối, điều đó đã biểu lộ nàng đã khó xử đến cỡ nào.
Kỷ Nhược Trần lại nhắm hai mắt, bị vài tên La Nhiên môn kéo về hướng chiếc xe ngựa ở đằng xa.
Lúc này một đạo nhân to béo đi tới trước mặt Thanh Y, lại đưa tay nâng lên cằm nàng, tấm tắc khen:
- Thực sự là một ả tiểu yêu động lòng người! Ta thấy nhân gian tuyệt sắc cũng không hơn gì cái dạng này đâu? Coi da dẻ ả trơn bóng thế này cơ mà, thảo nào tiểu tử kia đồng ý liều mạng vì ngươi, nếu đổi lại là đạo gia ta, nói không chừng cũng nguyện ý hoàn tục...
Tên đạo nhân to béo vừa động thủ. Kỷ Nhược Trần tức thì cũng ngừng bước, chậm rãi quay đầu lại, hai mắt lãnh đạm nhìn y. Đạo nhân nhìn kỹ ánh mắt không chút biểu tình nào của Kỷ Nhược Trần, y cảm thấy càng lúc càng không được tự nhiên, trong lòng thầm ớn lạnh, hầu như những gì cầm trong tay cũng muốn đông thành băng! Mấy câu dâm tục cũng chỉ nói đến phân nửa, thanh âm sau đó đã nhỏ đến mức cơ hồ nghe không rõ nữa, không chỉ thụt về cánh tay trái đang xoa mặt Thanh Y, ngay cả tay phải đang nắm hai cổ tay của Thanh Y cũng không tự chủ được phải buông lỏng ra.
- Nhìn cái gì! Nhìn nữa đạo gia ta móc hai tròng mắt của ngươi ra bây giờ!
Tên đạo nhân to béo ý thức được mình thất thố, không khỏi thẹn quá thành giận, hướng Kỷ Nhược Trần gào rống.
Kỷ Nhược Trần thản nhiên nói:
- Ai còn dám động vào cô ấy một cái nào, ngày sau ta nhất định chặt hai tay người đó! Dứt lời bước thẳng về phía xe ngựa, cũng không nhìn lại bên này thêm một lần nào nữa.
Tên đạo nhân to béo ngây ra như phỗng, mãi đến lúc Kỷ Nhược Trần đi xa rồi, lúc này mới giơ chân mắng:
- Làm dữ cái gì! Hại tính mệnh ba đồng môn của ta ta còn chưa tính, để xem ngươi còn có thể đắc ý được vài ngày đây!
Những lời dữ dằn tuy đã nói ra miệng, nhưng giọng nói của y lại nhỏ đến mức không được tự nhiên, ngay cả mọi người bên cạnh chưa hẳn đã nghe được rõ y đang nói gì, càng không cần phải nói Kỷ Nhược Trần đã đi xa rồi. Tuy nhiên mấy người đồng môn bên cạnh đạo nhân béo cũng không có ý châm biếm y làm gì, người nào cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kỷ Nhược Trần, thần sắc đều không được tự nhiên cho mấy.
Sau một lát, một người hơi chút lớn tuổi đi qua Thanh Y nói:
- Đi theo chúng ta.
Thanh Y lặng lẽ không nói, đi theo hắn tới xe ngựa, mấy tên đệ tử của La Nhiên môn cũng đi theo sau. Nhưng lần này không biết là cố ý hay không, không một người nào dám tiếp cận Thanh Y thêm một bước nào.
Ầm một tiếng, cánh cửa bằng sắt nặng nề khép lại, sau đó rầm một tiếng, một sợi dây xích to như cánh tay trẻ con khóa cánh cửa lại.
Hai tay Kỷ Nhược Trần ôm đầu gối, ngồi dựa vào bức tường bám đầy rêu xanh và ngơ ngẩn nhìn từng giọt nước không ngừng nhỏ xuống đỉnh địa lao, không biết gã đang nghĩ đến điều gì mà nghĩ đến xuất thần như vậy.
Cả cái địa lao ẩm thấp hắc ám, đập vào mặt cũng chỉ có mùi tanh tưởi, thậm chí Thanh Y đang ở bên cạnh mà gã cũng không khiến cho gã chú ý đến.
Căn địa lao nhỏ hẹp này được xây phía sâu dưới nền đất, khi mới vào cảm thấy oi bức, nhưng ở lâu lặp tức sẽ cảm thấy lạnh đến thấu xương. Thanh Y mặt mày thảm đạm, hiển nhiên có phần chịu không nổi khí lạnh ở trong lao, nàng muốn ngồi sáp lại gần Kỷ Nhược Trần nhưng lại e dè không dám qua.
Nàng cắn môi dưới, nhiều lần do dự, cuối cùng sợ hãi kêu một tiếng: “Công tử...”
Kỷ Nhược Trần vẫn duy trì trạng thái bất động, chỉ ừ một tiếng.
- Công tử là danh môn chính phái, mà Thanh Y chỉ là một tiểu yêu, vì lẽ gì công tử nhiều lần cứu giúp, thậm chí không tiếc bản thân rơi vào tuyệt địa? Viên đan dược đó của công tử vốn là dùng để cứu mạng, tội gì chỉ vì không để ta mở sát giới nên dùng ngay lúc đó? Thanh Y sớm muộn gì cũng phải giết người.
Trong địa lao ẩm thấp tanh hôi chỉ có thanh âm uyển chuyển vọng lại của Thanh Y, du dương không dứt. Kỷ Nhược Trần vẫn không hé môi, chỉ một vấn đề đơn giản như vậy nhưng lại làm khó Kỷ Nhược Trần không biết trả lời thế nào.
Kỷ Nhược Trần cứ ngồi lặng thinh như vậy, không biết qua bao lâu mới thản nhiên đáp:
- Ta cũng không biết, cứ coi như kiếp trước ta thiếu nợ cô đi.
Thanh Y nghe xong, cũng không lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn vào một góc địa lao, nơi đó có một vùng nước đọng, từng giọt nước mưa đục ngầu từ trên thạch lao nhỏ xuống đó. rơi vào vũng nước làm bọt nước bắn lên tung tóe. Nàng cứ như vậy đếm giọt nước mưa. cùng không biết đếm qua mấy trăm giọt, mới yếu ớt nói:
- Xin lỗi, Thanh Y đã làm cho công tử phải rơi vào cảnh này, sau này...sau này sẽ không như vậy...
Kỷ Nhược Trần chỉ ừ một tiếng, vẫn mê mẩn suy nghĩ.
Thanh Y khẽ thở dài:
- Công tử không cần phiền não, ta đã nói cho thúc thúc, rất nhanh hắn sẽ đến đây. Nhưng về sau Thanh Y có thể lại đi theo bên cạnh công tử nữa được không...
Kỷ Nhược Trần kinh ngạc nhìn sang Thanh Y, nhưng nàng lại nghiêng đầu tránh né, không muốn đối diện với ánh mắt của gã.
Cuối cùng Kỷ Nhược Trần than một tiếng, nói:
- Việc gì mà phải làm vậy? Người của tông ta chẳng mấy chốc sẽ đến ngay thôi. La Nhiên môn đã lấy đi vật của chúng ta cuối cùng sẽ khiến cho chúng phải trả lại gấp mười gắp trăm lần.
Thanh Y cúi đầu, yếu ớt nói:
- Vậy vì sao công tử lại đang rầu rĩ như vậy?
Kỷ Nhược Trần cũng nhìn vào từng giọt nước rơi xuống vũng nước đục ngầu kia, một lát sau mới than thở:
- Ta đang suy nghĩ sau này bản thân mình nên làm gì.
Thanh Y nghe xong chỉ chậm rãi cúi đầu, không biết rốt cuộc có hiểu những gì trong lời nói của gã hay không.
Trong địa lao càng lúc càng lạnh lẽo.
Kỷ Nhược Trần rốt cuộc không còn ôm đầu gối ngồi nữa, nhẹ nhàng ôm lấy vai Thanh Y, lúc này Thanh Y mới thuận theo tựa vào trong lòng gã.
Lúc này Kỷ Nhược Trần đang nhìn đỉnh địa lao đen như mực, nhưng trong mắt gã thấy được chỉ là thân ảnh một người đang đứng ở thế gian. Một câu nói kia "Chỉ khi nào ta đứng ở trước mặt huynh thì mới có thể làm ra vẻ hiền lành, nhã nhặn thế thôi.", lời nói như còn văng vẳng bên tai.
Thanh Y hình như cũng cảm giác được, không tự chủ được co người lại, dường như trên người cũng đã được ấm hơn nhưng trong lòng vẫn còn lạnh.
La Nhiên môn được xây dựng ở dãy núi phía tây, ngạo nghễ cao vót. Trên mặt đất mênh mông trống trải hiên ngang đứng sừng sững một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ, các điện được y theo phương vị của ngũ hành bát quái, xuôi theo tuyển giữa nam bắc và mở rộng ra hai bên, cao lầu mọc xen giữa những cây rừng tràng điệp xanh mướt, mái cong chọc trời, cực kỳ nguy nga lộng lẫy.
Những tòa điện đài lầu các đều lấy kim thạch làm gạch, bạch ngọc khắc thành lan can, lưu ly làm ngói, sơn son vẽ đỉnh, ngọc bích làm bình, không chỗ nào không phải là sắc màu rực rỡ, lóa mắt, hiển lộ ra khí khái của một phái phú quý.
Nhưng hệ thống cung điện của La Nhiên môn tuy phú quý, đại đa số các lâu đài đều bó cụm lại, làm thiếu đi ba phần cổ kính. Lại nhìn chung toàn bộ cung điện cũng hiển lộ vẻ lộn xộn, mặc dù cũng dựa theo thiên thời địa khí mà bố cục nhưng còn xa mới sánh được vẻ đẹp như được thiên địa tạo hóa của Thái Thượng Đạo Đức cung, cho dù có đại thần thông ngạnh cải thiên thời hay cường chuyển địa khí thì ngay cả cửu mạch cung quần so với cung quần của La Nhiên môn cũng phải ưu việt hơn nhiều lần.
Nếu như nói Thái Thượng Đạo Đức cung chính là phú hào nghìn năm, La Nhiên cung chỉ là một nhà giàu mới nổi ở đương thời mà thôi.
La Nhiên môn vốn chỉ là một môn phái tu đạo nhỏ tầm thường và không có chí tiến thủ, trăm năm trước trong môn phái ngẫu nhiên thu được một đôi đệ tử kiệt xuất, đã đem đạo pháp của bản môn phát dương quang đại, lại vừa khai phá những điều tiền nhân chưa làm được, vì vậy tu vi của đệ tử trong môn phái đều tiến nhanh. Sau đó La Nhiên môn lại học theo phương pháp quảng khai sơn môn của Đạo Đức tông, thu nhận đệ tử chỉ nhìn thiên tư, không hỏi nhân phẩm xuất thân. Từ đó thanh thế ngày thịnh, xưng bá cả khu vực năm trăm dặm.
La Nhiên môn vốn xưa nay hành sự chẳng quản chính tà, năm gần đây quật khởi rất nhanh nên hành sự khó tránh khỏi có phần ngang ngược, không hề giảng đạo lý, toàn ỷ thế hiếp người.
Đôi đệ tử kiệt xuất ngày trước ngày nay đã sớm thành đại khí(người tài), một người là Đại La chân quân, hiện nay thân là chưởng môn, một người khác là Đại Nhiên chân quân, là người giám tông, có quyền tiết chế đối với cả chưởng môn.
Đại Nhiên chân quân chiều cao tám thước, vóc người to mập, lông mày rậm tai to. Lúc này y đang ngồi dựa trên chiếc ghế nằm ở trên một bức tượng hình mây được khắc bằng đá, để mặc cho ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọc lưu ly rọi vào người mình, hai mắt khép hờ, hít sâu thở chậm, giữa miệng mũi không ngừng có hơi mây lượn lờ ra vào. Phía trái thạch đài là một gốc cây san hô màu đỏ rực, bên phải là một giàn trồng hoa do ngọc bích trong suốt điêu khắc thành, trong giàn trồng một cây Thần cơ cao tới ba thước, trên cây mọc một loại cỏ linh chi màu tím to như mặt quạt.
Một lúc lâu, Đại Nhiên chân quân mới khẽ mỡ đôi mắt vừa hẹp vừa dài, nhỏ giọng the thé hỏi:
- Ta thấy ngươi vừa mừng lại lo lắng, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Đang quỳ trước thạch đài hình mây chính là gã thanh niên đã đem người vây đánh Kỷ Nhược Trần và Thanh Y, gã nghe vậy vội nói:
- Đệ tử ngày đêm chỉ nghĩ đến đại sự của sư phụ, hôm nay thấy một tên thiếu niên xảo trá mang theo một tiểu yêu xinh đẹp đồng hành, vì vậy đã tự chủ trương tiến lên vặn hỏi, cũng đã bắt bọn họ trở về núi chờ sư phụ xử lý. Lần này gặp may thu được vài món bảo vật, theo đệ tử xem thì nó sẽ giúp sư phụ giải quyết dứt khoát đại sự ba ngày sau.
Hiển nhiên Đại Nhiên chân quân có phần không đồng ý, nói:
- Vô Phương Tử, đến khi nào ngươi mới sửa được chứng bệnh huênh hoang khoác lác đó đây? Giải quyết dứt khoát? Việc của Đại La sư bá ngươi lại dễ dàng quyết định như thế sao? Là vật gì? Cứ trình lên trước để ta xem thế nào!
Vô Phương Tử vội nói tiếng vâng, sau đó đem ba chiếc hộp bảo mở ra. Gã cùng có phần dụng tâm tư, hộp bảo chính là dùng tơ cá mập dệt thành, nó có công hiệu cắt đứt cả bảo khí, hiển nhiên là muốn cho Đại Nhiên chân quân một kinh hỉ.
Đại Nhiên chân quân vốn đang an tọa như núi, nhưng khi hộp bảo vừa mở thì bảo khí đã mơ hồ lộ ra ngoài, khác hẳn so với các pháp bảo tầm thường khác. Đôi mắt híp của y lúc này mở thật to, lập tức ngồi bật dậy, luôn miệng kêu lên:
- Quái lạ, quái lạ! Trận bảo khí này thật đúng là quái lạ! Là vật gì vậy, mau mau trình lên!
Còn chưa chờ Vô Phương Tử đem bảo vật trình lên, Đại Nhiên chân quân đã chờ không kịp, như một đám mây từ thạch đài bay xuống, dùng mông đẩy Vô Phương Tử qua một bên, đoạt lấy ba hộp bảo để xem xét.
Keng một tiếng, tiên kiếm Xích Oanh đã xuất vỏ ba tấc, quang hoa đỏ tươi mênh mông nhất thời chiếu lên khuôn mặt của Đại Nhiên chân quân đỏ rực. Y ngừng hô hấp, mãi đến thời gian một chung trà nóng trôi qua mới nặng nề thở ra một hơi, nói:
- Hảo, hảo kiếm! Không thể kém hơn so với thanh Phi Tinh trong tay sư bá ngươi được! Có kiếm này trong tay thì ta còn sợ gì nữa?
Đại Nhiên chân quân rút kiếm ra khỏi vỏ, tỉ mỉ quan sát thân kiếm trong suốt của Xích Oanh, lại duỗi hai ngón tay trái muốn thử lưỡi kiếm một chút. Vô Phương Tử thấy vậy vội vàng kêu lên:
- Sư phụ cẩn thận! Trên lưỡi kiếm có bôi Trụy Phàm Trần!
Tay Đại Nhiên chân quân khẽ run lên, tức khắc phải cẩn thận hơn. Y xem thêm một lúc lâu mới tra Xích Oanh vào vỏ, chuyển sang cầm cây trường tiên(roi) dài hai trượng của Thanh Y lên.
Lần này, toàn thân to béo Đại Nhiên chân quân cũng run lên, khuôn mặt hầu như dán chặt tới cây trường tiên, một tấc một tấc, tỉ mỉ từ ngọn tiên cho đến cán tiên, không buông tha một chi tiết một phân nào. Y nhắm mắt một lúc lâu, tay phải đột nhiên cầm lấy cán tiên, hơi vận lực, trường tiên chậm rãi bay lên, một quả rồi một quả lôi cầu màu xanh nổi lên từ thân tiên, phát ra âm thanh đồm độp, chậm rãi di động tại không trung. Khi viên thanh lôi thứ chín nổi lên, râu tóc của Đại Nhiên chân quân và Vô Phương Tử vì lôi uy dẫn dắt khiến cho không có gió mà vẫn tung bay lên.
Tay Đại Nhiên chân quân lại rung lên, chín viên thanh lôi đồng loạt tụ vào trong trường tiên, từng viên chìm vào bên trong.
- Hỗn Độn tiên! Không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới chính là Hỗn Độn tiên! Trên đời này thì ra thực sự có Hỗn Độn tiên? Có cây tiên này trong tay, đừng nói đại sự có thể thành, ngay cả bước lên thiên hạ danh môn thì cũng khó gì? Cũng khó gì!
Đại Nhiên chân quân thì thào nhảm nửa ngày mới mở một cái hộp gấm hình vuông cuối cùng, ở giữa hộp gấm đặt miếng Huyền Tâm bảo giới. Huyền Tâm giới chỉ ẩn tàng bảo quang, không phát ra hoa khí. Đại Nhiên chân quân xem cả nửa ngày cũng không có phát hiện điều gì. Đại Nhiên chân quân kiến thức rộng rãi, biết loại bảo vật thế này cần một pháp quyết đặc biệt mới có thể mở ra, vì vậy hỏi Vô Phương Tử cách vận dụng của chiếc giới chỉ này.
Vô Phương Tử nói rằng người thanh niên bị bắt kia, trong tay hắn thường thường sẽ tự nhiên hiện ra các đồ vật như phù chú, đan dược. Sau đó lục soát toàn thân trên dưới của hắn, ngoại trừ cái giới chỉ này cũng chỉ có một ít ngân lượng, trừ nhiêu đó ra cũng không có giấu thêm vật gì khác.
Đại Nhiên chân quân nghe được bốn chữ 'tự nhiên hiện ra', hai nhúm râu trên môi lập tức bị hất lên. Y nhảy lên trở về ngồi trên ghế ở thạch đài, nhắm mắt suy ngẫm.
Vô Phương Tử mới vừa kêu một tiếng sư phụ, Đại Nhiên chân quân đã giơ tay bảo gã im lặng, còn lớn tiếng quát:
- Đừng lên tiếng! Ta muốn suy nghĩ cặn kẽ một chút!
Lẩn này Đại Nhiên chân quân suy nghĩ tới thời gian cả một nén hương, mới nói:
- Vô Phương Tử, chúng ta đã bị chết mấy tên đệ tử?
Trong lòng Vô Phương Tử giật thót nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đáp:
- Đã chết ba vị sư huynh, mặt khác Hác Hữu Phương sư huynh đã được đan dược của người thanh niên kia cho cứu sống lại, tuy nhiên đạo hạnh đã tổn hao nhiều.
Đại Nhiên chân quân khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại suy ngẫm. Vô Phương Tử chưa bao giờ thấy sư phụ sẽ có thái độ ngưng trọng như vậy, lập tức quỳ trên mặt đất không dám động đậy tí nào, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết là họa hay phúc.
…………..
Trong Thanh điện trên Thái Thượng Đạo Đức cung. tám mạch chân nhân lần thứ hai tề tụ lại, họ ngồi bao quanh một cái đài bằng ngọc, cái ghế ở giữa vẫn để trống, chính là để đợi Tử Vi chân nhân.
Tử Dương chân nhân ngồi ở vị trí hơi chếch về chính vị, lão khẽ vuốt râu, hai mắt như mở như khép, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một tên đạo nhân chân đạp mây, cực kỳ nhanh lẹ bay vào điện, khom người thưa:
- Chư vị chân nhân, Thái Quảng đạo trưởng truyền đến cấp báo, 115 đệ tử của tông ta đã tụ tập đầy đủ phía dưới Ngạo Nhiên phong, đang chờ lệnh của chân nhân.
Tử Dương chân nhân chậm rãi mở to mắt, nhìn quanh một vòng, những nơi ánh mắt đảo qua, chư mạch chân nhân đều gật đầu. Sau đó Tử Dương chân nhân liền nói:
- Thông tri Thái Quảng, lập rức lên núi đòi người.
Đạo nhân nọ lên tiếng trả lời rồi lui về sau. Tử Dương chân nhân mới nói:
- Chư vị chân nhân. Nhược Trần lần này đã bị La Nhiên môn bắt giữ, làm lỡ đại kế của chúng ta không ít. Các vị chân nhân có đề nghị gì không?
Cảnh Tiêu chân nhân nói tiếp:
- Chuyến này Nhược Trần thu được tiểu yêu Thanh Y kia, xem ra địa vị không nhỏ, chắc là đến từ Thiên Hình sơn nhất mạch. Như vậy xem ra, nói không chừng có thể có trợ giúp không nhỏ đối với đại kế của tông ta, việc này có thể không cần thương nghị gì hết. La Nhiên môn hám lợi đen lòng, to gan lớn mật, dám bắt giữ đệ tử của Đạo Đức tông, lần này nếu như không trừng phạt nghiêm khắc, uy danh của tông ta để ở đâu? Tuy nhiên đạo hạnh của Đại La chân quân và Đại Nhiên chân quân cũng không cạn, môn hạ đệ tử cũng có rất nhiều người có năng lực, vả lại lần này ầm ĩ lên như vậy, vùng lân cận La Nhiên môn tất nhiên sẽ tụ tập rất nhiều hạng người bụng dạ khó lường. Bất kể Nhược Trần hay Thanh Y, đều không thể để bị tổn thương được, vì kế vạn toàn lân này, chỉ bằng vào một mình Thái Quảng chắc không đủ để dẹp yên tình hình, cần phải phái một người khác để chủ trì đại cục mới được.
Tử Dương chân nhân nghe vậy nói ngay:
- Cảnh Tiêu chân nhân nói rất đúng! Nếu là như vậy, không biết Cảnh Tiêu chân nhân có nguyện ý đến La Nhiên môn một chuyến hay không?
Cảnh Tiêu chân nhân chắp tay nói:
- Đang có ý này!
Tử Dương chân nhân trầm ngâm một lát, lại nói:
- Bí phù Chỉ xích thiên nhai của Thái Vi chân nhân đích thân chế có công hiệu súc địa thành thốn, xin mời Thái Vi chân nhân và Cảnh Tiêu chân nhân cùng đi, bên kia có Thái Quảng đạo trưởng xác định phương vị cho nhị vị chân nhân, như vậy chỉ một canh giờ sau, nhị vị chân nhân có thể đặt chân lên Ngạo Nhiên phong, cùng chung chủ trì đại cục.
Lập tức Thái Vi chân nhân cũng đáp ứng, nhị vị chân nhân cũng không ở lại lâu, lập tức cách tọa đứng lên, đang định khởi hành.
Tử Dương chân nhân gọi hai vị chân nhân lại, thản nhiên nói:
- Nếu như La Nhiên môn còn không chịu thả người, nhị vị chân nhân thủ hạ không cần lưu tình, cứ thuận tay mà tiêu diệt.
Cách ánh bình minh còn có một khoảng thời gian tương đối dài.
Vô Phương Tử không biết bản thân mình đã quỳ bao lâu, chỉ cảm thấy hai đầu gối đã tê rần, mồ hôi hột không ngừng nhỏ xuống mặt đất nhưng Đại Nhiên chân quân vẫn không hề động đậy gì, gã cũng cũng không dám động. Vô Phương Tử vốn là ái đồ của Đại Nhiên chân quân, đạo hạnh cũng không cạn, vốn cho dù quỳ cả nửa tháng cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà lúc này bầu không khí cực kỳ ngưng trọng, gã mơ hồ có cái cảm giác đại họa lâm đầu, trong lòng run rẩy, có thể cầm cự quỳ không ngã xuống đã là không dễ dàng.
Chiếc Huyền Tâm giới chỉ vốn đang ở giữa ngón tay của Đại Nhiên chân quân lật qua lật lại, chuyển động không ngớt, lúc này mới đột nhiên dừng lại!
Đại Nhiên chân quân rốt cuộc mở hai mắt, nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi ngươi nói, Hồn Độn tiên này là của tiểu yêu xinh đẹp kia dùng phải không?
Vô Phương Tử vội nói:
- Vâng, ả ta thực sự sắc đẹp tuyệt trần.
Đại Nhiên chân quân bản vốn háo sắc nhưng lúc này đối với vấn đề này lại hoàn toàn không có hứng thú gì cả, y lại hỏi:
- Tuổi của nó không lớn?
- Vâng.
- Đạo hạnh cũng không sâu?
Trán Vô Phương Tử mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy xuống, run giọng nói:
-Tu vi rất cạn.
Trong ánh mắt hẹp dài của Đại Nhiên chân quân chợt sắc nhọn như châm:
- Như vậy, một tiểu yêu tu vi cực kém, tuổi trẻ, tuyệt sắc như thế, vì sao trong tay lại có thứ tiên binh Hỗn Độn tiên chỉ cho người phi tiên dùng hả?
Vô Phương Tử miệng run lập cập nói:
- Điều này.. điều này... chắc là trưởng bối của ả, hoặc là sư môn...
Đại Nhiên chân quân đột nhiên quát lên một tiếng lớn:
- Cuối cùng ngươi còn nhớ tới nó còn có trưởng bối, sư môn? !
Đại Nhiên chân quân hổn hển, câu mắng này quá nhanh nên liên tục ho khan một trận, cuối cùng lại lấy giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Vậy ngươi nói thử xem, trưởng bối sư môn của nó là hạng yêu vật thế nào mới có thể đem Hồn Độn tiên cho nó làm vật hộ thân chơi vậy?
Vô Phương Tử chân mềm nhũn, lúc này ngồi ngã ra đất, cũng nói không ra lời nữa. Giọng điệu của Đại Nhiên chân quân càng mềm mỏng, gã càng biết đại họa đã tới trước mắt rồi
Đại Nhiên chân quân duỗi ngón tay bắn một cái, Huyền Tâm giới chỉ tại không trung vạch ra một đường vòng cung, leng keng một tiếng rồi rơi vào trước mặt Vô Phương Tử. Tay Vô Phương Tử run rẩy, muốn đi nhặt nhưng lại không dám.
Đại Nhiên chân quân nói:
- Sự ảo diệu của chiếc giới chỉ này ngay cả ta cũng nghiên cứu không ra được. Nhưng nghe ngươi nói như vậy, công dụng của nó có thể di tinh hoán vật, bảo vật bực này trên thế gian sẽ có mấy chiếc?
Giờ này khắc này đã không cần phải nhiều lời, chỉ một chiếc giới chỉ cùng cây Hỗn Độn tiên kia thực tế đã chứng minh một đạo lý.
Xưa nay họa vô đơn chí.
Còn chưa chờ Vô Phương Tử nghĩ ra một vài đối sách để giải quyết, lúc này ngoài điện đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân gấp gáp, một đệ tử vội vã chạy tiến hướng Đại Nhiên chân quân thi lễ xong, chưa chờ thở đủ hơi đã nói:
- Việc lớn không tốt! Thái Quảng đạo trưởng của Đạo Đức tông dẫn theo hơn trăm đệ tử vây quanh sơn môn, nói là một đệ tử bị La Nhiên môn ta bắt đi, muốn chúng ta lập tức giao người. Chưởng môn sai đệ tử đến đây cấp báo, mời ngài lập tức đến đại điện thương nghị!
Đại Nhiên chân quân hừ một tiếng, chậm rãi đứng dậy và đi theo tên đệ tử kia. Khi đi tới cửa, y đột nhiên quay đầu lại, nhìn Vô Phương Tử cười lạnh nói:
- Thì ra người ngươi bắt chính là đệ tử của Đạo Đức tông, ngươi thật đúng là có tiến bộ nhỉ!
Vô Phương Tử sớm đã rũ rượi nằm trên đất, đâu có thể đáp trả được gì? Đại Nhiên chân quân mới ra cửa điện, lại thêm một đệ tử chạy vội tới, người chưa tới đã nghe được tiếng la từ xa:
- Đại Nhiên chân quân, cố Thanh của Vân Trang cư bái sơn, muốn chúng ta tức khắc thả người! Chưởng môn mời ngài lập tức tới đại điện thương nghị. không được chậm trễ!
Đại Nhiên chân quân nghe xong, lập tức bước nhanh hơn, đi như bay.
Trong lúc nhất thời, trong điện chỉ còn một mình Vô Phương Tử, gã lẩm bẩm:
- Không được, không được! Tiếp tục như vậy nhất định sẽ chết! Ta phải trốn, ta phải trốn ngay!
Gã đột nhiên nhảy dựng lên, lao về phía ngoài điện, khi đi tới cửa bỗng quay đầu lại, nhìn thấy tiên kiếm Xích Oanh. Hỗn Độn tiên cùng với Huyền Tâm giới chỉ vẫn còn đang ở trong điện. Vô Phương Tử hơi chút do dự, lập tức cắn răng một cái, dứt khoát hoặc là không làm đã làm thì làm cho xong, quay lại điện muốn mang theo tam bảo cùng chạy trốn. Có tam bảo này trong tay, ngày sau tu đạo hiển nhiên công lao thu được gấp bội, thậm chí khai tông lập phái cũng không phải chuyện khó.
Vô Phương Tử đeo vào Huyền Tâm Giới chỉ, nắm lấy Hỗn Độn tiên, tay mới vừa cầm vỏ kiếm của Xích Oanh, Xích Oanh đột nhiên vang lên một tiếng rồi tự rời khỏi vỏ, đâm thẳng vào ngực gã một kiếm!
Vô Phương Tử hít vào một hơi, khi thở ra lại toàn là bọt máu, chỗ trúng kiếm cực nóng đến không chịu nổi, máu khắp toàn thân trên dưới như sôi lên. Gã cúi đầu nhìn chuôi kiếm Xích Oanh, tay phải run run rốt cuộc nắm lấy chuôi kiếm nhưng cũng không còn lực để rút nó ra.
- Đây là...tư vị của Trụy Phàm Trần...
Vô Phương Tử suy sụp ngã xuống đất, hai mắt vẫn còn mở to.
Thân ảnh Đại Nhiên chân quân lặng yên xuất hiện ở trong điện, nhìn thi thể của Vô Phương Tử, y thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi theo ta đã nhiều năm, ta vốn có ý thả ngươi một con đường sống, thế nhưng tham niệm của ngươi thực sự quá nặng, ai!
Lúc này chúng đệ tử phía sau Đại Nhiên chân quân cùng kêu lên hỏi:
- Sư phụ, trước mắt nên làm như thế nào đây?
Đại Nhiên chân quân thẫn thờ nói:
- Thu dọn hai bảo vật và cắt đầu của Vô Phương Tử, sau đó cùng mang tới chỗ chưởng môn thỉnh tội!
………
Giờ này khắc này, trăng đã ở chính giữa bầu trời.
Trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng như nước, chiếu xuống cả sơn hà vạn lý như ngưng sương. Dưới ánh trăng có một vùng hồ rộng cả vạn trượng, mặt hồ phẳng lì như gương.
"Rào" một thanh âm vang lên. Trong khu rừng bên hồ, một đàn chim đang ngủ đêm phóng lên cao, bay về phương tây với tốc độ nhanh như điện.
Loài chim này mỏ màu lam, đuôi như kiếm, hai cánh như đao, đôi cánh nhọn điểm thêm màu đỏ thẫm, tên nó là Phi Vũ, vốn lấy linh giác nhạy cảm, tốc độ bay như điện mà có tiếng hậu thế, được coi là một giống chim rất hiếm thấy.
Đàn chim Phi Vũ này không kêu không hót, chỉ ra sức vỗ cánh, ra sức liều mạng bay về phía Tây, trong nháy mắt đã tiêu thất ở trong màn đêm. Hơn ngàn loài chim bị Phi Vũ làm hoảng sợ giật mình tỉnh giấc ngủ đêm, nhưng chỉ sau chốc lát tất cả cũng như chưa hề phát hiện dị dạng gì, tất cả lại về tổ của mình ngủ tiếp.
Hồ Quảng dưới ánh trăng, lần thứ hai lại rơi vào sự yên lặng.
Một trận gió nhẹ chợt nổi lên thổi về phía bên hồ. Trận gió này chưa thổi đến bên hồ, trong gió tức thì hiện ra ba bóng đen như ẩn như hiện, thoắt cái như một làn gió nhẹ lướt tới giữa mặt hồ!
Đây là ba tên võ sĩ toàn thân mặc áo giáp màu đen, ba cái mặt nạ hình thù dữ tợn không giống nhau đã che khuất khuôn mặt của họ, phía sau là tấm áo choàng cũng đen thui căng đến phẳng lỳ, không thấy một tia gợn sóng.
Dẫn đầu là một tên võ sĩ đang giơ nghiêng một thanh búa lớn, hai bên là hai võ sĩ, mỗi người cũng cầm một thanh Yên Nguyệt Đại Quan đao. Bất kể quan đao hay búa lớn màu sắc đều đen thui, không ánh vạn vật, không phản chiếu ánh trăng.
Ba tên huyền giáp võ sĩ không bay ở trên không trung mà là lướt tà tà ở trên mặt hồ như bay, mũi đôi giày màu đen bằng huyền thiết hình đầu rồng khẽ điểm một cái lên mặt hồ, ba người đã lướt đi được cả vạn trượng trên mặt hồ!
Bọn họ mặc dù không ngự khí mà bay nhưng thế đi như gió, tốc độ lại không biết so với ngự khí nhanh hơn bao nhiêu!
Dưới ánh trăng sáng, trên mặt hồ vốn phẳng lặng như gương chợt bắn lên ba giọt nước trong suốt rồi lại từ từ hạ xuống, trên mặt hồ kích lên ba vòng sóng gợn, từng vòng từng vòng chậm rãi khuếch tán ra bốn phía.
Đêm lạnh như nước.
Vạn vật trên mặt đất đều đã ngủ say, chỉ thấy một đàn Phi Vũ bay về hướng tây nhanh như điện, mà phía sau chúng nó là ba đạo thân ảnh như ẩn như hiện nhẹ nhàng như khói đang nhanh chóng tiếp cận, trong nháy mắt đã đuổi theo đàn Phi Vũ này!
Đàn Phi Vũ dự cảm được đại họa lâm đầu, kêu lên từng trận thảm thiết, ầm ầm tứ tán ra bốn phía!
Nhưng ba thân ảnh kia không dừng lại chút nào, vẫn vượt qua muôn vàn núi non đầm lầy trùng trùng, một đường lao thẳng về phía tây.
Đàn Phi Vũ sau khi dưới bóng đêm bay loạn một mạch mới tin là đã tránh được một kiếp, chúng lại tụ thành một đàn và bay trở về ổ của mình ở bên hồ Quảng.
Màn đêm vẫn tiếp tục buông xuống.
Ba thân ảnh võ sĩ lặng yên xuất hiện dưới Ngạo Nhiên phong, họ vẫn chưa có dừng lại, sau đó lập tức đăng phong.
Một, hai, ba!
Người dẫn đầu ba tên võ sĩ khi mới giơ lên bước thứ ba thì hãy còn ở lưng chừng núi, khi hạ chân thì đã leo đến đỉnh Ngạo Nhiên phong cao tới tám trăm trượng. Hắn từ từ ngẩng đầu, ngửa đầu nhìn phía xa cách mười trượng, trên tấm biển ở sơn môn in ba chữ bằng vàng to như rồng bay phượng múa: La Nhiên môn!
Từ khe hở dưới chiếc mặt nạ hình thù dữ tợn phun ra một luồng sương mù lạnh, cây búa màu đen trong tay giơ lên cao rồi từ từ hạ xuống. 'Oanh' một tiếng, cán búa chìm vào mặt đất.
Trong vòng trăm trượng, mặt đá đều vỡ nát.