Trên quảng trường bên trong sơn môn của La Nhiên môn, nhân mã hai phái đang giằng co kịch liệt. Một phe là hơn hai trăm đệ tử của La Nhiên môn, một phe khác là hơn một trăm đệ tử của Đạo Đức tông. Mặc dù đệ tử của Đạo Đức tông tụ tập khá vội vàng, xen lẫn trong đó cũng không ít đệ tử tu vi không cao, nhưng cũng có hơn ba mươi đệ tử của bản tông Mạc Kiền phong đã từng xuống núi rèn luyện, chỉ riêng những đệ tử bản tông này cũng đủ để đối địch cùng với hai trăm đệ tử của La Nhiên môn rồi. Đệ tử của Đạo Đức tông nhân số tuy ít nhưng không hề xem hai trăm người của La Nhiên môn vào mắt, bộ dạng người nào người nấy cũng bệ vệ dữ dằn, ngược lại đã chèn ép được những đệ tử của La Nhiên môn.
Lúc này Thái Quảng đạo trưởng tạm thời chủ trì đại cục của Đạo Đức tông ở đây đã bị hai vị chân quân Đại La cùng Đại Nhiên của La Nhiên môn mời nhập chủ điện để thương nghị, đi cùng đi còn có Cố Thanh của Vân Trung cư.
Thái Quảng đạo trưởng mới vừa đem người vây quanh sơn môn của La Nhiên môn, Cố Thanh cũng đã chợt lướt tới, nàng vừa mở miệng đã đòi La Nhiên môn phải thả người. Thái Quảng đạo trưởng mặc dù xưa nay không coi ai ra gì, nhưng biết Cố Thanh chính là nhân vật quan trọng nhất trong hàng ngữ những đệ tử trẻ tuổi hiện nay của Vân Trung cư, tại rất nhiều trường hợp, lời của nàng có thể nói chính là đại biểu cho mục đích của Vân Trung cư.
Đang đòi thả người lại đột nhiên có thêm một viện minh cường đại như Cố Thanh, Thái Quảng đạo trưởng đương nhiên là mừng rỡ thuận theo, cùng kéo Cố Thanh vào tiền doanh phe mình. Huống chi trên mấy ngày nay ở Mạc Kiền phong, quan hệ giữa Cố Thanh và Kỷ Nhược Trần cũng tỏ ra rất khác thường, cũng là chuyện mà mọi người đều biết, ngay cả Tử Dương chân nhân từng hướng Vân Trung cư cầu hôn, số người biết chuyện này cũng không phải số ít. Thái Quảng đạo trưởng trên thực tế cũng cùng bối phận với hai vị chân nhân Thái Vi, Thái Ẩn nên đương nhiên sẽ không phải không biết việc này, ngay tại ở phương diện này, hắn đối với Cố Thanh cũng phải có vài phần kính trọng.
Thái Quảng chân nhân cùng Cố Thanh một mình đi vào chủ điện của La Nhiên môn cùng hai vị chân quân Đại La, Đại Nhiên để thương nghị việc thả người, ở quảng trường, đệ tử của Đạo Đức tông mất đi thống lĩnh nên đã không hề khách khí như trước, huống chi họ cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ thế nào, chỉ biết Kỷ Nhược Trần đã bị bắt giữ, họ cho rằng Đạo Đức tông đã bị mất hết thể diện vì việc này, trong ngôn từ lập tức đủ mọi cách chế ngạo, nói xấu, nói móc, đủ loại chuyện khiêu khích với đệ tử La Nhiên môn, chỉ hận không thể lập tức lao vào chiến một trận để phát tiết phẫn hận trong lòng. Các đệ tử của La Nhiên môn vốn cũng ngang ngược kiêu ngạo đã quen, lúc này lại gặp đám người của Đạo Đức tông càng kiêu ngạo hơn, tuy nhiên họ cũng chỉ đành nhẫn nhịn chịu nỗi ủy khuất này, chỉ thầm than mình không may.
Ngay khi song phương đang giương cung bạt kiếm, ba tên huyền khải võ sĩ(võ sĩ mặc giáp đen) lặng yên xuất hiện ở trong sơn môn, trong lúc nhất thời mọi người râu tóc dựng thẳng, lạnh sương sống, hàn ý trong lòng bắt đầu giâng lên, giống y như bị ác ma dưới cửu u hoàng tuyền đang nhìn chăm chú vào, trong nháy mắt tứ chi như bị tê liệt, khắp cả người lạnh lẽo như bị đông cứng.
Trong tiếng áo giáp ma sát leng keng, tên huyền khải võ sĩ dẫn đầu giơ lên tay trái chỉ về hướng sơn môn La Nhiên môn, chiếc cổng bằng đá cao mười trượng trong khoảnh khắc nứt ra rồi ầm ầm sập xuống!
Các đệ tử La Nhiên môn vừa sợ vừa giận, đều quát lên:
- Người tới là người phương nào! Dám cả gan hủy sơn môn ta?
Các đệ tử Đạo Đức tông thấy vậy biết ngay người tới hơn phân nửa là bạn không phải địch, lập tức lui qua một bên, yên lặng xem biến.
Tên võ sĩ dẫn đầu giơ lên cây búa màu đen, trầm giọng quát:
- Giao ra Thanh Y tiểu thư, có thể miễn cho các ngươi tội hôi phi yên diệt(tan thành tro bụi)!
Thanh âm của hắn cực kỳ khàn khàn, lại như âm thanh của kim loại ma sát mạnh với nhau, nghe thì không giống như là tiếng người.
Mọi người La Nhiên môn đang nghẹn một bụng tức giận, nhưng không có chỗ phát tiết, hiện giờ có người chủ động tìm tới cửa để cho họ giải hận, sao lại có ý buông tha cho được? Lập tức có một người trong đám bước ra, không do dự chỉ vào ba tên huyền khải võ sĩ quát lên:
- Cuồng đồ phương nào dám làm càn như thế...
Y còn chưa dứt lời, tên huyền khải võ sĩ phía bên trái đột ngột tiến lên trước một bước, nâng lên Yên Nguyệt Đại Quan đao trong tay và hét to một tiếng, hướng về đệ tử La Nhiên môn cách xa hơn mười trượng chém xuống một đao như tia chớp! Đao phong lướt qua nhưng không thấy đất rung, không nghe tiếng gió rít, cũng không có tiếng kêu thảm thiết, giống như một đao này chưa từng được xuất ra vậy.
Tên đệ tử La Nhiên môn cách xa hơn mười trượng mới quát mắng đến phân nửa, bỗng nhiên không phát ra thanh âm gì nữa, y đứng tại chỗ, cái miệng nửa khép, vẫn là bộ dạng đang tức giận mắng. Nhưng mà chỗ mi tâm đã hiện ra một dòng máu đang thuận thế chảy xuống. Dòng máu chảy xuống đâu thì người cũng phân thành hai, lúc này mới chậm rãi ngã quỵ xuống!
Thành môn thất hòa, họa cập trì ngư(*)! Không chỉ mình y, ngay cả bảy tên đệ tử La Nhiên môn ở phía sau, trên thân mỗi người cũng hiện ra dòng máu, rồi phân thây ngã xuống đất, chỉ có một người may mắn hơn, nhưng một cánh tay phải cũng đã lìa khỏi người.
(*)Cổng thành mà bị cháy thì cá dưới hồ cũng phải chết luôn - họa lây.
Trong lúc nhất thời, cả quảng trường một mảnh lặng ngắt như tờ.
Uy lực một đao của huyền khải võ sĩ lại chạy một mạch tới ba mươi trượng!
"Ai ôi!" Tên bị cụt tay mãi mới thét lên một tiếng thảm thiết như xé rách bầu không khí vắng vẻ nặng nề khiến người hít thở không thông ở đây.
Trận trận khí tức băng lãnh, âm hàn từ trên người ba tên huyền khải võ sĩ tuôn ra, lặng yên lan tỏa khắp cả quảng trường. Chỉ một thoáng, trên quảng trường âm thanh kim loại vang lên không ngừng, các đệ tử của La Nhiên môn đều run tay muốn rút đao rút kiếm, lộ ra binh khí, ngay cả Đạo Đức tông cũng có hơn mười đệ tử không chịu được luồng sát khí quấy nhiễu, không tự chủ được cũng rút kiếm ra khỏi vỏ. Cuối cùng một lão đạo lớn tuổi hét liền ba bốn lần mới khiến những thanh niên đệ tử này trấn định xuống, sau đó lão lại vung tay lên, hơn ba mươi đệ tử bản tông lập tức kết thành pháp trận bảo vệ những đệ tử còn lại của phe mình ở phía sau.
Một tên thanh niên đệ tử của La Nhiên môn sợ hãi quá độ, đột nhiên cười ha ha lên, sau đó điên cuồng la hét, quơ loạn thanh cương kiếm trong tay lao về một trong ba tên huyền khải võ sĩ.
Dưới ánh trăng sáng, chỉ thấy hắc khí nhàn nhạt chợt lóe lên.
Tên huyền khải võ sĩ ở bên phải trong sát na đã xuất hiện ở phía sau đệ tử của La Nhiên môn kia, tay phải cầm Huyền Sắc Quan đao giơ lên cao!
Tên đệ tử La Nhiên môn kia lại chạy ra thêm mấy bước mới suy sụp ngã xuống, ở gáy phun ra một dòng máu, tiếp đó một cái đầu người bay lên cao hơn mười trượng rồi rơi vào trong vực sâu không đáy ở đằng xa.
Trong quảng trường lại một mảnh yên ắng, nhưng không người nào có thể thấy rõ một đao của tên huyền khải võ sĩ kia là chém xuống như thế nào!
Một lão già môn hạ của La Nhiên môn cũng rất gan dạ, trước tình thế nguy hiểm như thế này vẫn đi ra từ trong đám người, cất cao giọng nói:
- Người tới là người phương nào? Vì sao lại đả thương đông đảo đệ tử chúng ta? Cho dù khởi binh hỏi tội cũng phải nói rõ ràng mới được chứ?
Tên huyền khải võ sĩ bên phải chậm rãi hạ xuống Yên Nguyệt Đại Quan đao, lạnh nhạt nói:
- Giao ra Thanh Y tiểu thư, có thể miễn cho các ngươi tội phải hôi phi yên diệt!
Giọng điệu của hắn cũng không có khác so với tên võ sĩ dẫn đầu, trong giọng khàn khàn mang theo tiếng kim loại ma sát với nhau, lời khi nói ra cũng giống nhau như đúc.
Lão già kia lại giống như đang liều mạng muốn chết, lập tức cất cao giọng nói:
- Chúng tôi đều không biết Thanh Y tiểu thư là ai. Hay là cứ đợi chúng tôi đi bẩm báo cho chưởng môn để tìm kiếm cả núi xem sao, nếu có hành tung của Thanh Y tiểu thư chúng tôi nhất định sẽ báo lại, được chứ?
Những lời này của lão chẳng khác nào như đang xin được khoan dung, nhưng bất kể là người của La Nhiên môn hay là đệ tử Đạo Đức tông đều không cảm thấy lão giả kia có điểm nào có thể chê cười.
Ba tên huyền khải võ sĩ này đạo hạnh sâu hiểm khó dò, hành sự tàn nhẫn ác liệt, xuất thủ không để đường lui, cho dù họ giết sạch mọi người trên quảng trường này xem ra cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Đối mặt với địch thủ như vậy còn có thể nói đĩnh đạc như thế thì lão già kia phải có dũng khi rất lớn, không chút nào làm mất thanh uy của La Nhiên môn.
Tên huyền khải võ sĩ cầm đầu chợt chậm rãi giơ lên cây búa trong tay, thản nhiên nói:
- Không cần nói nhiều, hiện giờ tiểu thư đang ở ngay trong núi này. Mở đường, lên núi!
Câu cuối cùng chính là đang hét lên, dưới màn đêm tĩnh lặng như một tiếng sấm nổ vang giữa trời không!
Hai tên huyền khải võ sĩ khác cũng giơ lên Yển Nguyệt Quan đao, cũng đồng thời quát một tiếng nặng nề!
Ba tiếng thét như sấm sét vang vọng giữa trời đêm không dứt, thật lâu vẫn chưa tiêu tan. Thân ảnh của ba tên huyền khải võ sĩ lại dần dần trở nên biến ảo mơ hồ như thể đang ở trong nước.
Két két két két!
Giữa quảng trường tĩnh lặng đến cực điểm vang lên hơn mười tiếng vang nhẹ, đầu đuôi chạm nhau, đôi bên gắn kết, hơn mười tiếng mà giống như chỉ một tiếng, chỉ thoáng cái đã trôi qua, thời gian còn chưa tới một cái nháy mắt.
Khi hơn mười tiếng vang này trôi qua, ba thân ảnh màu đen như bóng mờ đã xuất hiện ở đại điện trên đỉnh núi ngoài trăm trượng, đang ung dung bước vào điện.
"Leng keng", một loạt tiếng binh khí rơi xuống đất vang lên, năm mươi ba tên đệ tử La Nhiên môn ánh mắt đều dại ra rồi chậm rãi ngã xuống đất. Khi thi thể họ vừa tiếp xúc mặt đất thì lập tức rạn nứt, hoặc đứt đầu, hoặc đứt đôi, hoặc đứt phần eo, tất cả đều là một kích mất mạng!
Máu!
Lượng máu cuồn cuộn khó mà tưởng tượng được chảy ra, lan tràn trên mặt đá màu xanh, sau đó nhanh chóng nhiễm rộng ra thành một đường máu đỏ tươi rộng ba trượng dài ba mươi trượng, nối thẳng lên núi!
Ở giữa con đường máu chỉ còn lão già kia đứng đó, nhưng lông tóc cũng không hề bị thương.
Mọi người có mặt ở quảng trường ngây ra như phỗng. Chỉ có máu vẫn còn đang chảy.
Trong địa lao, Kỷ Nhược Trần đột nhiên vỗ vỗ vai Thanh Y, nói:
- Viện binh đã đến, chúng ta nên đi ra thôi.
Đang nói, gã tức thì đứng thẳng người dậy, hít sâu một hơi, sau đó khẽ quát một tiếng!
Trong tích tắc quanh thân Kỷ Nhược Trần trên dưới không ngừng chớp động quang mang, biến ảo bất định, thỉnh thoảng vang lên những tiếng đùng đùng rất nhỏ. Không bao lâu, ba mươi sáu ngân châm đang cầm cố đạo hạnh của gã từng cái bị chấn văng đi rồi hóa thành từng đoàn linh khí. Trong khoảnh khắc, Kỷ Nhược Trần đã hoàn toàn khôi phục đạo hạnh.
Gã hơi duỗi người cho thư giãn gân cốt, sau đó nhìn Thanh Y nói:
- Đi thôi!
Đạo hạnh của Thanh Y thực sự cũng không quá thấp, căn bản không cần phải cầm cố làm gì, vả lại đệ tử của La Nhiên môn cũng không có người nguyện ý trước mặt Kỷ Nhược Trần động thủ thi châm cho nàng, cho nên ngay lúc này nàng vẫn có thể hành động như thường, không bị nỗi khổ phải cầm cố. Kỷ Nhược Trần vừa nói đi ra ngoài, nàng liền chậm rãi đứng lên và nhẹ nhàng đi theo phía sau Kỷ Nhược Trần.
Nếu Kỷ Nhược Trần đã khôi phục đạo hạnh, vậy những xích sắt hay cửa sắt đối với gã thì cũng không phải là trở ngại có thể ngăn trở được. Đầu tiên gã một chưởng phá tan toàn bộ cơ quan pháp trận trên lưới sắt rồi mới hủy sợi xích dài ba thước đang trói trên tay, sau đó bay lên một cước đạp ngã cả mặt lưới sắt!
Gã dẫn theo Thanh Y dọc theo hành lang u ám ẩm thấp tiến về phía trước. Vừa mới chuyển qua một khúc quẹo, phía trước đột nhiên có tiếng người huyên náo, bước chân hỗn loạn, năm tên đệ tử La Nhiên môn đang vội vàng chạy tới từ chỗ quẹo. Họ liếc thấy Kỷ Nhược Trần và Thanh Y không ngờ đã thoát khỏi giam thì nhất loạt đều ngây người tại chỗ.
Ngay tại thời khắc bọn họ ngẩn ra, Kỷ Nhược Trần bước lên, thân hình chợt như quỷ mị như con cá bơi qua khe hở chạy xuyên qua giữa năm tên đệ tử La Nhiên môn, sau đó vài tiếng 'bịch bịch bịch' nặng nề vang lên, năm tên đệ tử La Nhiên môn thân hình lắc lư rồi ngã xuống đất, hai mắt trắng dã, tất cả đều đã bị hôn mê!
Hai tay Kỷ Nhược Trần nắm chặt cây côn, bước dài về phía trước, duy trì tư thế này một hồi lâu không lay động. Sau một lát, gã mới thu hồi ánh mắt từ trên cây thiết côn trong tay, chuyển qua nhìn một loạt các đệ tử La Nhiên môn đã ngã xuống trong hành lang nhỏ hẹp, sau đó lại nhìn thiết côn trong tay. Cứ như vậy nhiều lần, gã vẫn chưa tin mình có thể đánh ngã rất nhiều đệ tử La Nhiên môn một cách dễ dàng như vậy.
- Công tử.
Từ phía sau truyền đến tiếng gọi của Thanh Y mới giúp Kỷ Nhược Trần hoàn hồn trở về. Kỷ Nhược Trần quay đầu lại, nhìn thấy Thanh Y đang nhẹ nhàng bước về phía gã rồi thi lễ:
- Đa tạ công tử.
Kỷ Nhược Trần có phần kinh ngạc nói:
- Việc này có gì mà phải cảm ơn?Cô không phải là đã cảm ơn ta rồi hay sao?
Thanh Ỵ lại nói:
- Vừa rồi công tử mới sử dụng hai loại tiên quyết có công hiệu đoạt thiên địa tạo hóa, cũng không phải là tầm thường, gặp người khác chắc hẳn là không đến thời khắc sống chết trước mắt thì sẽ không dễ dàng để lộ. Nhưng còn công tử cũng không gạt Thanh Y, lần này là Thanh Y cảm tạ công tử đã tín nhiệm.
Kỷ Nhược Trần sửng sốt, gã cũng chưa từng nghĩ qua tu vi của Thanh Y tuy thấp nhưng linh giác lại nhạy cảm đến như vậy, nàng có thể nhận ra được Giải Ly Tiên quyết tuyệt không tầm thường. Chẳng qua vừa rồi vung côn đánh ngã một đám đệ tử La Nhiên môn, đơn thuần cũng chỉ là xuất phát từ bản năng, chứ có phải là tiên quyết gì đâu?
Gã cười khổ một cái, nói:
- Việc này cũng có gì đáng để cảm ơn đâu.
- Thúc thúc nói qua, lễ phép là điều không thể quên....
Kỷ Nhược Trần khẽ thở dài, một bên lục soát trên người của đám đệ tử La Nhiên môn xem có phép bảo nào giá trị không, một bên nói:
- Thúc thúc cô mới đến rồi, cô nên theo hắn trở về đi? Nếu thời gian ở chung cùng chả có bao nhiêu, vậy cần chú ý nhiều lễ nghi như vậy làm gì?
Thanh Y vẫn rất giữ lễ nói:
- Vâng, công tử.
Kỷ Nhược Trần lại cười khổ một cái, cũng không buồn nói thêm, sau đó cầm thiết côn bước tới trước. Gã mới vừa bước tới hai bước, phía sau một trận gió thổi tới, Thanh Y lại nhào vừa người tới ôm chặt lấy Kỷ Nhược Trần!
Kỷ Nhược Trần lập tức cứng đờ!
Phía sau ngoại trừ truyền đến hơi thở của nàng như lan, xúc cảm mềm mại, còn có một cảm giác ấm nóng ẩm ướt từ từ khuếch tán.
Hai tay Thanh Y siết chặt lấy Kỷ Nhược Trần, còn vận tất cả sức lục bình sinh. Nàng dường như thấy ôm vậy còn chưa đủ, đột nhiên toàn thân run lên, nhịn không được khóc thành tiếng. Nhưng nàng mới vừa khóc một tiếng, lập tức lại cắn chặt môi, cố gắng nuốt tiếng khóc xuống bụng, thỉnh thoảng thực sự áp chế không được mới nức nở mấy tiếng, song hai vai nàng càng lúc càng run mạnh, bất kể như thế nào cũng kiềm chế không được.
Kỷ Nhược Trần giơ tay lên lại buông xuống, nhiều lần do dự, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay của Thanh Y đang quyện lại với nhau, ôn nhu nói:
- Cô cứ yên tâm đi, sau này sẽ có ngày gặp lại mà!
Thanh Y không đáp, chỉ lắc đầu, hai tay lại nắm chặt thêm.
Đột nhiên Thanh Y thu lại tiếng nức nở, buông hai tay ra. Nàng vừa mở rộng hai tay, Kỷ Nhược Trần như được giải thoát, trong nháy mắt đi tới chỗ rẽ hành lang, một côn vô thanh vô tức đập xuống, một tên đệ tử La Nhiên môn đang vùi đầu chạy gấp, đầu mới vừa hiện ra chỗ quẹo tức thì ăn ngay một gậy của Kỷ Nhược Trần vào gáy. Mà tên đệ tử La Nhiên môn này chạy đến cũng thật đúng lúc, giống như là duỗi đầu cho Kỷ Nhược Trần đập vậy, chính là cho dù luyện cũng luyện không được sự khéo léo như vậy.
Tên đệ tử kia trúng một gậy lập tức thét lên một tiếng đau đớn, trong chớp mắt đã uể oải ngã xuống đất. Kỷ Nhược Trần kéo hắn qua chỗ rẽ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ThanhY.
Thanh Y sớm đã qua loa lau đi nước mắt, lại dùng ống tay áo xoa mạnh đôi môi, sau đó mới nhìn Kỷ Nhược Trần, nở nụ cười.
Đôi mắt nàng hơi sưng đỏ, đã phiến lệ quang, vài sợi tóc đen dài tán loạn buông xuống, càng tăng thêm sự thê lương mà xinh đẹp. Máu trên đôi môi mặc dù đã lau đi, nhưng vẫn còn mấy dấu răng đỏ tươi thì làm sao lau cho hết được?
Kỷ Nhược Trần khẽ than một tiếng rồi vươn tay trái về phía nàng. Thanh Y rất tự nhiên mà tiến lên kéo lấy tay gã. Đột nhiên Kỷ Nhược Trần dùng sức kéo mạnh về phía mình. Thanh Y thét một tiếng kinh hãi, đã bị gã ôm chặt vào trong lòng!
Thanh Y ngây người, giang hai cánh tay ôm chặt lấy Kỷ Nhược Trần.
- Tại sao?
Kỷ Nhược Trần thấp giọng hỏi.
- Công tử, người và yêu dù sao cũng khác biệt đường đi. Thúc thúc lo lắng an nguy của ta, sau này..nhất định sẽ không cho ta đến nhân gian chơi nữa. Trước đây Thanh Y nói có thể che giấu yêu khí, kỳ thực là lừa gạt công tử thôi.
Hai cánh tay Kỷ Nhược Trần lại ôm chặt thêm, thấp giọng nói:
- Cô bé ngốc, điều này sao ta lại không biết chứ? Quân tiếp viện của tông ta cũng vừa đến, chắc La Nhiên môn cũng không có lá gan lại làm khó chúng ta nữa đâu, cần gì phải gọi thúc thúc cô đến đây làm gì?
- Thanh Y... thật sự không muốn làm khó công tử.
Kỷ Nhược Trần thở dài một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm, chỉ dắt tay Thanh Y bước ra ngoài. Khi đi qua góc đường trước mặt, hành lang phân ra làm ba ngõ rẽ, xem ra La Nhiên môn đã nhiều năm kinh doanh, cùng đã gây dựng được một cơ nghiệp không nhỏ.
Kỷ Nhược Trần đến ngã rẽ, nghỉ chân một chút, lập tức phát giác trong hành lang phía bên trái mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, vì vậy dắt Thanh Y nhảy vào hành lang bên phải.
Lúc này trong đại điện La Nhiên môn, bầu không khí cũng cực kỳ nặng nề.
Đại La chân quân cùng Đại Nhiên chân quân ngồi trên đầu phía đông đại điện, phía sau đứng hơn mười môn nhân đệ tử đắc lực nhất, nhìn qua cũng tương đối có thanh uy. Trong đó ba tên đệ tử, mỗi người bưng một hộp gấm, bên trong chứa tiên kiếm Xích Oánh, Hỗn Độn tiên cùng Huyền Tâm giới chỉ, có một tên đệ tử khác thì bưng một cái khay rìa màu đen đế màu hồng, trong mâm chính là thủ cấp của Vô Phương Tử.
Đại La chân quân mặt to, thân hình to béo, thể hình so với Đại Nhiên chân quân còn phải lớn hơn một vòng. Cùng với vẻ mặt tươi cười của Đại Nhiên chân quân, toàn bộ khí tiết không có gì khác biệt. Đại La chân quân vẻ mặt uy nghiêm, nhìn qua có vài phần uy nghiêm của chưởng môn.
Phía tây đại điện, Thái Quảng đạo trưởng ngồi ngay ngắn. Hắn nhìn qua cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, hơi thở như hoa, khuôn mặt thanh khiết, tướng mạo khí độ cùng thân phận của hắn cực kỳ tương hợp, chỉ là ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía cây Hỗn Độn tiên, hiển nhiên định lực còn kém một phần.
Cố Thanh vẫn một bộ đồ trắng như cũ, chắp tay đứng ở bên cửa sổ đại điện, nàng đang một mình thưởng thức cảnh đêm ở Ngạo Nhiên phong. Cùng khác với trước đây chính là lần này trong tay trái nàng đã có thêm một thanh kiếm cổ.
Vỏ cổ kiếm màu đồng thau, trên vỏ kiếm có vô số vật trang sức, trên đó cũng không có chữ khắc, lại càng không thấy khí tức lộ ra ngoài vỏ kiếm chút nào, căn bản không phân biệt được tên của thanh kiếm trong vỏ rốt cuộc là gì.
Đại La chân quân mặt lạnh lùng, hướng Thái Quảng đạo nhân nói:
- Đạo Đức tông mặc dù thế lực mạnh mẽ, nhưng cũng không thể không nói đạo lý như thế. La Nhiên môn ta đã bị chết ba đệ tử, lại dâng lên đầu của Vô Phương Tử, trả bảo vật, chỉ bởi vì giao người hơi chậm mà Đạo Đức tông cũng muốn mượn việc này để sinh sự hay sao?
Thái Quảng đạo trưởng hừ một tiếng, trầm mặc không nói. Hắn phỏng đoán ý tứ của chư chân nhân bên trong tông, hiển nhiên là không ngại đại chiến một trận, thậm chí đã có ý diệt luôn La Nhiên môn. Vả lại hai vị chân nhân Cảnh Tiêu, Thái Vi đang trên đường tới đây, lúc này thời gian cách lúc nhị vị chân nhân lên đường đã gần một canh giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nơi, hiện giờ lại có Cố Thanh của Vân Trung cư xem như là đồng minh. Lấy sức lực đầy đủ của Thái Quảng đạo trưởng, hắn muốn tiến sát từng bước, nhất định phải tìm ra một cái cớ để mà dễ bề gây sự, đánh trước rồi mới nói sau.
Nhưng không nghĩ tới Đại La chân quân không chỉ đạo hạnh không thấp, xử sự cũng rất cẩn thận. Vừa bắt đầu, không chỉ dâng ra hết bảo vật, còn mang đến đầu của kẻ khơi mào sự cố là Vô Phương Tử, có thể nói đã cho Đạo Đức tông mặt mũi. Thái Quảng đạo nhân cho dù có ngang ngược vô lý, trong lúc nhất thời cũng khó mượn cớ gì được.
Duy nhất có một chuyện có thể chọt vào, chính là mấy nhóm đệ tử Đại La chân quân sai đi đến địa lao mang Kỷ Nhược Trần và Thanh Y ra đây nhưng đến giờ vẫn chua thấy có người nào hồi báo, càng đừng nói đến chuyện nhìn thấy bản thân Kỷ Nhược Trần.
Nhưng Đại La chân quân lại lần thứ tư phái ra ba tên đệ tử, điều này khiến cho Thái Quảng đạo trưởng không tiện phát tác, chỉ phải chờ đợi thêm một lát.
Đại La chân quân trước tiên dùng lời nói bắt chết Thái Quảng đạo trưởng, lại hướng Cố Thanh nói:
- Cố tiên tử tuổi trẻ mà đã có kiến thức và đạo hạnh như vậy, Đại La thực sự rất bội phục. Chẳng qua Kỷ Nhược Trần chính là đệ tử của Đạo Đức tông, không biết cùng Vân Trung cư có can hệ gì mà phải làm phiền Cố tiên tử tiên giá quang lâm, mở miệng đòi người thế?
Cố Thanh nghe vậy xoay người, nói:
- Ta cũng từ lâu đã nghe Đại La chân quân của La Nhiên môn xưa nay rất khéo ăn khéo nói. Nhưng lần này Cố Thanh tới cũng không phải cùng Đại La chân quân lý luận, ta tới cũng chỉ muốn đòi người mà thôi. Nếu như hôm nay La Nhiên môn không thể giao ra Nhược Trần còn nguyên vẹn, vậy thì từ nay về sau tức là cùng đối địch với Vân Trung Cư ta. Đại La chân quân suy nghĩ cho kỹ đi.