Đại La chân quân vỗ mạnh một cái vào tay vịn, phẫn nộ quát:
- Cố tiên tử, lời này của cô vị miễn cũng quá ngang ngược rồi đó! Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cố Thanh thản nhiên nói:
- Hôm nay ta chính là muốn ngang ngược đấy, ngươi có thể làm gì?
Sắc mặt Đại La chân quân đột ngột lúc đen lúc trắng, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Muốn y ngay tại chỗ trở mặt động thủ với Cố Thanh thì y thật sự chưa hẳn có cái gan đó, cho dù y có can đảm này, một khi động thủ chắc chắn sẽ để cho Thái Quảng đạo nhân mượn cớ gây sự. Trong lòng Đại La chân quân sớm đã trăm nghìn lần thầm kêu không may. Có trời mới biết Vân Trung cư sao lại cùng Đạo Đức tông liên thủ với nhau! Nếu như hai tông thực sự đồng tâm hiệp lực, cho dù Hư Huyền chân nhân của Thanh Khư cung ở đây cũng phải nhượng bộ lui binh, tạm lánh xung đột, huống chi là một Đại La chân quân nho nhỏ như y?
Đại La chân quân chính là tôn sư một phái, gặp phải tình cảnh này không nói chuyện cũng phải tìm chuyện để mà nói. Y nặng nề mà thở dài một hơi, hướng Cố Thanh nói:
- Cố tiên tử tuổi còn trẻ như vậy, có lẽ nói đại biểu Vân Trung cư hình như có phần không thích hợp đâu? Nếu là Thiên Hải lão nhân ở đây thì còn có thể được!
Cố Thanh nhìn Đại La chân quân, nàng đột nhiên mỉm cười, nụ cười khiến cho tâm trạng Đại La chân quân bị kinh hoảng từng hồi.
Từ lúc thấy Cố Thanh thì y đã bị liên tiếp rơi xuống hạ phong, y cứ có cảm giác tất cả mọi chuyện cũng đều nằm trong tay nữ đệ tử Vân Trung cư tuổi còn rất trẻ này rồi.
Còn chưa chờ Đại La chân quân hiểu rõ hàm nghĩa trong nụ cười của Cố Thanh là gì, trong đại điện đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạt, có người nói:
- Là ai đang gọi ta?
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trên ghế dựa bên cạnh Thái Quảng đạo trưởng đã có thêm một lão già đầu trọc, không phải là Thiên Hải thì còn là ai? Chẳng qua, chỉ trong một thời gian ngắn không gặp, mấy sợi tóc thưa thớt trên đầu lão cũng đã biến mất không thấy đâu, lúc này chỉ còn một cái đầu sáng loáng, ấy vậy mà cũng khiến cho đại điện có thêm không ít ánh sáng.
Cố Thanh mỉm cười nói:
- Sư phụ vẫn tới.
Thiên Hải trừng mắt nhìn nàng, cả giận nói:
- Ta không đến thì làm thế nào? Ai tới để trấn áp cho con hả? Nếu như ta không đến, người ta còn không phải đều xem con trở thành kẻ giả danh lừa bịp à, vậy thì thể diện của Vân Trung cư ta còn biết để đâu?
Sắc mặt Đại La chân quân cực kỳ khó coi. Thiên Hải lão nhân uy danh lan xa, điều này y đương nhiên rõ ràng. Vài câu này của Thiên Hải dạy bảo Cố Thanh, kì thực câu nào cũng đều đang mắng hắn có mắt như mù, không nhìn thấy Thái Sơn.
Thiên Hải lão nhân trách mắng Cố Thanh một hồi, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Đại La chân quân, mỗi chữ mỗi câu nói:
- Thanh nhi nói tức là ý của Vân Trung cư ta! Nếu ngươi muốn ta nói lại lần nữa, vậy ta cũng sẽ lặp lại một lần cho ngươi nghe! Hôm nay nếu như không giao ra tên Kỷ Nhược Trần chết tiệt kia còn nguyên vẹn không tổn hao gì, ta lập tức sẽ nhổ cả Ngạo Nhiên phong này của ngươi lên!
Thiên Hải lão nhân lập uy cả trăm năm, những lời đã nói ra sao lại giống người bình thường được? Đại La chân quân và Đại Nhiên chân quân lúc này sắc mặt đen như đất, còn Thái Quảng đạo trưởng vừa mừng lại vừa hối hận. Mừng tất nhiên là lại có thêm tiếp viện, hối hận là vừa rồi lo lắng nhiều làm gì, mọi chuyện chỉ coi trọng lấy đức thu phục người, trước tiên phải chiếm một vài lý lẽ, nhưng kết quả không đạt được gì. Nhìn một già một trẻ của Vân Trung cư hành sự, đó mới là khí phách uy phong, cứ giữ mình sợ đầu sợ đuôi, nào có một chút phong phạm nào của phái đứng đầu chính đạo? Thực lực của Đạo Đức tông so với Vân Trung cư chỉ mạnh hơn chứ không kém, lại là chủ của sự kiện phong ba này, nhưng hiện nay khí thế, danh tiếng hoàn toàn bị Vân Trung cư áp chế hết, hình ảnh Thái Quảng đạo trưởng hắn hành sự bất lực, sợ rằng từ nay về sau sẽ khắc sâu ở trong lòng chư vị chân nhân. Điều này làm sao khiến hắn không hối hận cho được? Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thiên Hải lại chuyển hướng Cố Thanh, hừ một tiếng, nói:
- Hiện giờ thỏa mãn rồi chứ? Con từ đầu đến giờ không dám ngồi xuống cái ghế này chính là chờ ta tới chứ gì? Chỉ một chút tâm tư nho nhỏ ấy của con còn muốn giấu giếm được ta sao?
Cố Thanh đầu tiên là cười không đáp, rồi lại đột nhiên nghiêm mặt nhìn phương hướng sơn môn La Nhiên môn, khẽ cău mày. Cheng một tiếng, cổ kiếm đã rời khỏi vỏ!
Thiên Hải cũng thu hồi dáng vẻ bỡn cợt, sắc mặt ngưng trọng phun ra một hơi thở, buồn bực quát lên:
- Yêu khí hung ác cay độc thật!
Đại La cùng Đại Nhiên chân quân hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do. Thái Quảng đạo trưởng cũng không hiểu ra sao, nhưng hắn cũng hiểu được cái đạo tùy cơ ứng biến, thấy cổ kiếm của Cố Thanh xuất vỏ thì cũng cầm lên bội kiếm, giơ ngang đầu gối để phòng bị vạn nhất. Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tê!
Bên ngoài cửa điện giống như có tiếng thở của một con thú khổng lô đến từ hồng hoang, trong tích tắc trong đại điện hàn khí tỏa khắp nơi, lạnh lẽo đến thấu xương, lại có thêm một mùi máu tanh nồng nặc lan tràn khiến người muốn nôn. Một nghị sự điện đang nguy nga tốt lành như thế, trong nháy mắt đã biến thành một tràng như tu la địa ngục.
Két két mấy tiếng khẽ vang lên, hai cánh cửa điện đột nhiên nứt ra thành hơn mười mảnh, ầm ầm đổ xuống!
Hai cánh cửa nghị sự điện của La Nhiên môn lấy tinh cương làm tấm, đồng đỏ bao bên ngoài, dày tới nửa thước, rộng hai trượng, cao ba trượng, nó thực sự cực kỳ kiên cố, cũng cực kỳ xa hoa lãng phí. Nhưng không nghĩ tới lại bị người phất tay đã khiến cho tan tành, hai vị Đại La và Đại Nhiên chân quân không những hoảng sợ mà còn thấy rất đau lòng nữa là đằng khác.
Ba tên huyền khải võ sĩ đi vào nghị sự điện. Giữa các khe trên áo giáp sâu và đen như mực thỉnh thoảng có làn khói đen thoát ra bao vây lấy ba người trong làn sương mù. Trong đại điện tuy sáng nhưng họ vẫn như đặt mình ở trong bóng đêm.
Tên huyển khải võ sĩ dẫn đầu nhìn thoáng qua tên đệ tử La Nhiên môn tay đang bưng mâm có Hỗn Độn tiên, trầm giọng nói:
- Tiểu thư đang ở đây, đoạt người!
Đại La chân quân sớm nghẹn một bụng khó chịu. Đạo Đức tông người đông thế mạnh, Vân Trung Cư ngang ngược vô lý, nhưng dù sao vẫn còn đồng ý ngồi xuống luận lý. Nhưng ba tên này lại không coi ai ra gì phá cửa đi vào, không những thế mở miệng đã đòi người! Lập tức y không thể kiềm được, đứng dậy quát:
- Ngươi là người phương nào, dám đến đại điện La Nhiên môn dương oai?
Tên huyền khải võ sĩ bên phải giơ lên quan đao, thét lên một tiếng. Yển Nguyệt Quan đao chém ngang về phía Đại La chân quân ở đằng xa, đao khí vừa đến, ngay cả Đại Nhiên chân quân cũng bị ảnh hưởng.
Hai vị chân quân cũng không tầm thường như những đệ tử của La Nhiên môn, lập tức vội vận chân nguyên, quanh thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tiếp đó cả hai đều bay lên không. Trong tay Đại La chân quân đã có thêm một thanh đoản kiếm óng ánh dài hai thước, trên thân kiếm có điểm vài ngôi sao, trên bụng Đại Nhiên chân quân thì có thêm một cái khiên hình mai rùa chạm trổ hoa văn cổ, giữa khiên khắc một hình tiên thiên bát quái.
Cheng!
Như một tiếng phượng hót vang vọng nhất cất lên, các bình sứ mâm ngọc trong đại điện đều nổ tung vỡ tan thành, không một cái nào may mắn tránh khỏi, hơn mười đệ tử La Nhiên môn lảo đảo muốn ngã, hai người có đạo hạnh thấp nhất từ tai chảy ra hai dòng máu nhỏ rồi từ từ ngã xuống đất, lại bị tiếng kim loại sinh ra chấn cho đến chết!
Tiếng phượng hót vừa ngừng, hai vị chân quân Đại La, Đại Nhiên đang trên cao tức thì rơi xuống, sắc mặt đỏ đậm như muốn chảy ra máu. Tiên thiên bát quái đồ ở giữa Quy thuẫn(khiên mai rùa) của Đại Nhiên chân quân bỗng nhiên sáng ngời, sau đó ở giữa bị tách ra, nứt ra thành hai nửa trên và dưới. Trên lưỡi Phi Tinh cổ kiếm trong tay Đại La chân quân cũng có thêm một cái lỗ hổng nhỏ, quang mang trên thân kiếm đã cực kỳ ảm đạm, cơ hồ không khác kiếm bình thường là mấy.
Đại La và Đại Nhiên ngã ngồi vào trong ghế, thần sắc kinh hãi gần chết, chỉ nhìn chằm chằm vào thân thể của mình, không dám động đậy chút nào. Chiếc áo lụa trên người họ bỗng bị rách ngang, lộ ra một thân toàn thịt trắng nõn.
Trên từng thớ thịt đột ngột hiện lên một đường tơ màu đỏ tươi, trông cực kỳ yêu dị!
Trong tích tắc, hầu như toàn bộ ánh mắt trong điện cũng đều tập trung vào trên hai đường tơ màu đỏ!
Đường tơ đỏ từ từ chìm vào bên trong thịt, da thịt trắng noãn như ngó sen theo đó mà nứt ra, lộ ra màu đỏ thẫm dưới lớp da trắng mềm, từ đó còn thấm ra một chút mỡ thịt.
Cũng may, hai đường tơ đỏ lập tức bị tiêu tan, vết thương của Đại La chân quân sâu tới bảy phân, Đại Nhiên chân quân thì bị nặng hơn, vết thương sâu tới nửa tấc, vết thương tuy không nhẹ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Hai vị chân quân bồi hồi giữa ranh giới sinh tử một hồi lâu, lúc này mới dám thở ra một hơi dài, trong lúc nhất thời mặt như màu đất, mồ hôi mồ kê tuôn xuống như mưa.
Thiên Hải lão nhân híp lại hai mắt, trầm giọng nói:
- Vô Tận Hải?
-...Hồng Hoang vệ!
Huyền khải võ sĩ cầm đầu đáp.
Thông!
Lại một tiếng vang lên, huyền khải võ sĩ nện mạnh cán búa trong tay lên mặt đất, trong sát na ngọc thạch màu xanh trên mặt đất xung quanh năm trượng đều hóa thành bột phấn, còn bên ngoài năm trượng lại vẫn được an toàn, không hề hấn gì, ngay sau đó dưới chân huyền khải võ sĩ xuất hiện một hình tròn tinh tế không thể tinh tế hơn.
Hình tròn này vừa mới hình thành, một nơi khác trong đại điện tức thì vang lên một tiếng sấm rền, trên mặt đất xung quanh hơn mười trượng tức thì ngọc thạch chợt nổ tung bay lên cao, một đệ tử La Nhiên môn vừa lúc đứng ở chỗ đó cũng không kịp rên một tiếng, liền theo ngọc thạch bay vút lên cao, nặng nề ngã xuống va vào xà ngang trên đại điện, chỉ nghe được một loạt tiếng xương cốt gãy nứt vang lên, hiển nhiên đã không sống được.
Sau khi ngọc thạch lát trên đất bay lên, mặt đất trong điện lại phun ra một lượng lớn cát bùn đá vụn, tức thì hiện ra một cái hố to sâu không thấy đáy, tiếp đó dưới hố nghe được tiếng con gái kinh hoảng thét lên, hai thân ảnh quấn lấy nhau phóng lên cao, chính là Kỷ Nhược Trần và Thanh Y. Nhìn dáng dấp có phần hoảng hốt của họ, hiển nhiên không phải là do bản thân nguyện ý nhảy lên.
Tên huyền khải võ sĩ cầm đầu vừa thấy Thanh Y, dưới áo choàng lập tức tuôn ra một lượng lớn sương mù đen dày đặc như mực che đậy cả người hắn cũng vào trong đó. Hắn giơ ngang lên cây búa, cong hai đầu gối và hét lớn một tiếng, bật người nhảy lên, lao về phía Kỷ Nhược Trần và Thanh Y.
Tên huyền khải võ sĩ cầm đầu, sát khí tận trời, khí thế như núi, vừa xuất yêu khí, ngọc thạch trong điện toàn bộ vỡ nát, lúc này mới vừa biểu lộ hết tu vi! Hắn này nhảy, mọi người trong điện chỉ cảm thấy trong tai ông lên một tiếng, trong đầu trận trân chóng mặt, trong sát na chỉ cảm thấy không phải là tên huyền khải võ sĩ kia nhảy lên mà là giống như cả tòa đại điện này đang rơi xuống.
Động tác của huyền khải võ sĩ cầm búa nhìn như chậm chạp, nặng nề như núi, trên thực tế lại nhanh đến cực điểm, khi những con mắt của các đệ tử La Nhiên môn còn đang theo dõi nơi hắn sẽ đặt chân đến, hắn đã xuất hiện ở phía sau Kỷ Nhược Trần, giơ búa lên bổ thẳng vào đầu!
Hai tên huyền khải võ sĩ khác cũng đều bước về phía trước một bước. Bộ pháp của họ như khói như ảo, qủy dị nói không nên lời, vừa bước ra đã đến trước người Thiên Hải lão nhân. Yển Nguyệt Quan đao mang theo một mảnh ánh sáng xanh đen mênh mông, chém xuống hai bên Thiên Hải.
Ở chỗ sâu trong hai mắt Thiên Hải sáng lên một điểm tinh mang, lão phù không bay lên, phía trước hai quyền ngưng tụ thành một đoàn quang cầu màu vàng cực kỳ chói mắt, sau đó thở ra một hơi, hét lớn một tiếng, song quyền phân biệt nghênh tiếp Yển Nguyệt Quan đao ở hai bên!
Anh!
Trong điện vang lên một trận tiếng kêu bén nhọn kỳ dị, mặc dù âm thanh không vang nhưng lại sắc nhọn như châm, khiến cho người ta nghe mà cảm thấy khó chịu nói không nên lời, giống như có hàng vạn hàng nghìn cây châm đang cắm vào lỗ tai.
Bốn tên đệ tử La Nhiên môn tay đang bưng bảo vật đều không kịp trở tay bưng tai, sắc mặt đột ngột lúc hồng lúc trắng, mấy lần như thế rốt cuộc thất khiếu chảy ra từng dòng máu nhỏ, người lắc lư rồi ngã xuống đất, bỏ mình. Từ khi Hồng Hoang tam vệ vừa đến, đại điện nghị sự này đã trở thành quỷ môn tuyệt vực, số người còn đứng vững càng lúc càng ít, thường thường ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Những đệ tử La Nhiên môn may mắn còn sống sót cũng không dám ở lại thêm phút giây nào nữa, thét lên một tiếng rồi sau đó lập tức giải tán, mỗi người đều mạnh ai nấy chạy.
Thiên Hải lão nhân đứng trên không trung không lay động, trên Bát tiên y đang ngồi vô thanh vô tức vỡ tung thành làn khói nhẹ. Yển Nguyệt Quan đao của hai tên huyền khải võ sĩ thì rung động không ngớt, 'bịch bịch bịch..' lui liền tám bước, mỗi một bước chân vừa giẫm xuống, ngọc thạch bên trong một trượng đều vỡ nát. Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hai tên huyền khải võ sĩ mới vừa đứng vững thì Thiên Hải lão nhân đã xuất hiện trước mặt họ, hai tay theo gió vụt qua rồi biến thành một bàn tay khổng lồ màu vàng to hơn một trượng, sau đó khẽ đẩy về phía hai tên huyền khải võ sĩ!
Huyền khải võ sĩ cảm thấy lúc đầu chỉ có một làn gió nhẹ đang kéo tới, trong nháy mắt làn gió nhẹ này đã hóa thành ba luồng, năm luồng, thậm chí vô cùng vô tận, nếu tiếp tục như thế cũng sẽ biến thành cuồng phong sóng dữ, huống chi đây là trận gió do Thiên Hải lão nhân lấy Vân Trung bí pháp thôi vận ra? Ngàn vạn luồng gió thổi mỗi hướng khác nhau, đan xen va chạm với nhau, trong nháy mắt đã thay đổi hướng đi. Đừng tưởng những luồng gió nhẹ nhàng này đều chỉ ngầm ẩn chứa sắc bén bên trong, không động sát ý, nhưng nếu ngăn cản sai lầm bất cứ một luồng nào trong đó, thân thể sẽ không khỏi bị hàng vạn hàng nghìn trận gió khác theo nhau áp đến thổi bay ra xa cả nghìn trượng. Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thời trẻ Thiên Hải lão nhân cùng người tranh hùng, chính là ỷ vào pháp quyết này, từ trước đến nay đều không sợ bị vây công.
Hai tên huyền khải võ sĩ liên tục gầm nhẹ. Yển Nguyệt Quan đao trong tay cũng rung động không ngớt rồi hóa thành một đoàn hắc khí, chỉ trong tích tắc cũng không biết đã chém ra mấy nghìn mấy vạn đao!
Hai chưởng khổng lồ của Thiên Hải lão nhân trong nháy mắt nứt ra thành ánh kim bay khắp bầu trời, một kích này không ngờ đã bị phá! Nhưng thân ảnh của Thiên Hải lão nhân từ lâu đã biến mất.
Giữa lúc cây búa của tên huyền khải võ sĩ cầm đầu đang nhằm bổ xuống Kỷ Nhược Trần và Thanh Y, khi búa vừa nâng lên, một thanh cổ kiếm đột ngột như từ trên trời phi tới, kiếm tuy vẫn còn ở xa nhưng trên lưỡi kiếm đã sản sinh ra một sợi tơ như có như không, nhẹ nhàng quấn lên trên cán búa.
Giống như là tơ tình quấn lấy, cây búa tuy có lực vạn quân, nhưng khi bị sợi tơ mềm mại này bám vào, thế đi cũng hơi bị đình trệ lại.
Mũi thanh cổ kiếm tầm thường tự nhiên khẽ rung lên, lại có thêm hàng vạn hàng nghìn sợi tơ tràn ra, nhẹ nhàng khéo léo quấn lên cán búa. Nhưng sợi tơ này cuốn lấy rất đúng nơi, chính là một điểm khiến cán búa nhận không thêm một chút lực nào, bởi vậy chỉ cần khẽ dắt đi, thế búa lập tức đã bị lệch.
Huyền khải võ sĩ ở bên cạnh vừa nhìn thấy Cố Thanh đang ở bên ngoài mấy trượng ngự kiếm bay tới, cổ kiếm trong tay nàng rung động không ngớt, trong thời gian ngắn liền có hàng vạn hàng nghìn biến hóa, mỗi một biến hóa đều nhắm ngay vào mỗi một khe hẹp trên người huyền khải võ sĩ, kiếm dù chưa tới nhưng ý đã tới trước, vả lại chân nguyên quanh thân nàng đã tụ tới đỉnh điểm, ở trong mắt huyền khải võ sĩ, Cố Thanh lúc này giống như một ánh mặt trời mới nhô lên cao, ánh sáng chiếu cả vạn lý!
Nếu như một mình hắn ứng đối thì không thể coi thường, bị một kiếm này của Cố Thanh kích trúng, khi đó chân nguyên quanh thân nàng đều tất cả xuất theo một kiếm này, đạo hạnh của hắn tuy thông thiên nhưng cũng nhất định không dễ chịu gì. Một kiếm này của Cố Thanh thực đã biến hóa vô tận sở trường của nàng. Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đây là chuyện mà huyền khải võ sĩ từ trước đến nay mới gặp được, người cùng yêu có đạo hạnh cao hơn so với Cố Thanh cũng không biết có bao nhiêu, nhưng không một người nào có thể dốc hết toàn bộ chân nguyên trong một kích như của Cố Thanh đây, trúng một kích này tất nhiên là long trời lở đất, nếu không trúng, nàng cũng không còn lực để mà tái chiến. Nhưng mà Cố Thanh cũng không phải là mãng phu hoàn toàn không có sách lược nào, kiếm này vừa xuất, muốn không trúng cũng thật khó.
Thân hình huyền khải võ sĩ đột nhiên khựng lại tại không trung, sau đó song chưởng vận lực, hét lớn một tiếng, cây búa chợt rơi xuống, lưỡi búa chỉ tiến thêm một phân rồi dừng lại!
Uy lực của một búa này đủ để khai sơn tích địa, nhưng đột nhiên phát ra rồi dừng lại. Một thân đạo hạnh của tên huyền khải võ sĩ này thực có thể dùng bốn chữ thâm bất khả trắc(sâu không thể dò) để hình dung. Búa mặc dù dừng nhưng trong búa vẫn còn ngầm chứa uy thế ầm ầm muốn bạo phát, trong nháy mắt đã chấn gãy hàng vạn hàng nghìn sợi tơ đang quấn trên thân búa.
Nét mặt Cố Thanh không còn màu máu, một người một kiếm lập tức khựng lại tại không trung. Một kiếm hàng vạn hàng nghìn biến hóa này của nàng đã phát không ra được!
Cây búa của Huyền khải võ sĩ vừa dừng lại, hắn chuyển tay lấy cán búa đè về sau, từ cán búa hiện ra hắc quang ngưng tụ thành một cái đầu thú dữ tợn, phóng thẳng tới tâm điện không có một bóng người. Đầu thú mới vừa thành hình, Thiên Hải lão nhân tức thì giống như qủy mỵ xuất hiện ở phía sau hắn một trượng, đánh tới một quyền, uy lực của nó khiến cho vạn vật không tiếng động!
Quyền và búa vừa tiếp xúc, lập tức lại nhẹ nhàng tách ra, hình đầu thú cũng biến mất, theo đó mọi âm thanh trong điện cũng đều trở nên yên tĩnh, không nghe thấy một chút âm thanh nào, thực sự không biết là thế gian vốn yên tĩnh hay là bởi vì âm thanh hiếm thấy. Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thân pháp của Thiên Hải lão nhân vốn không hề có dấu vết có thể tìm ra lại đột ngột bị đình trệ như tượng đá rồi trĩu nặng rơi xuống mặt đất, còn lui liền ba bước, sắc mặt đỏ sẫm như máu. Huyền khải võ sĩ vẫn còn đang ở trên không trung, chỉ là áo choàng đã bị vỡ tan thành hàng vạn hàng nghìn mảnh tơ nhỏ, bộ giáp phía sau cũng bị vỡ sạch, cán búa hai thước cũng đã bị méo không còn hình dạng.
Hắn lại rống lên một tiếng, cầm lên cây búa chém thêm một búa về phía Kỷ Nhược Trần! Chỉ là đang bổ xuống nửa chừng, đầu búa bỗng nhiên tụt xuống, lưỡi búa hướng về sau, lưng búa hướng phía trước, một búa này tốc độ nhanh như điện, nặng như Thái Sơn, trong sát na đã trở nên mềm mại như nước. Mắt thấy một búa này sẽ chém xuống gáy Kỷ Nhược Trần, nhẹ nhàng mà đánh cho hắn ngất đi. Tay trái huyền khải võ sĩ cũng cùng lúc vươn ra chụp vào bả vai của Thanh Y.
Giờ khắc này, Cố Thanh đã không kịp cứu giúp, Thiên Hải lão nhân thì đang bị hai tên quan đao thiết vệ vây kín, trong lúc nhất thời không cách nào thoát thân được.
Ngay tại trong nháy mắt nhân quả đã được định sẵn, Kỷ Nhược Trần đột nhiên cúi đầu, câv búa màu đen đã xẹt qua da đầu gã, cũng chỉ chấn nát dây buộc tóc bằng lụa trên đầu.
Một búa nhất định phải trúng của Vô Tận Hải Hồng Hoang vệ không ngờ lại để cho Kỷ Nhược Trần né được! Truyện Trần Duyên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Không chỉ như vậy, tay trái Kỷ Nhược Trần nắm cả thắt lưng Thanh Y, thuận thế phát lực, mang theo Thanh Y lướt ngang một thước. Bàn tay của huyền khải võ sĩ xẹt qua bộ thanh sam của Thanh Y, cuối cùng bắt vào khoảng không!
Cái vung tay lên trong nháy mắt mặc dù ngắn, người hiểu được cũng đủ để dời non lấp bể, định càn khôn, người tầm thường còn chưa kịp suy tư rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì.
Hồng Hoang vệ cùng Thiên Hải lão nhân, Cố Thanh đã luân phiên chiến đấu kịch liệt, tình thế đã mấy độ dịch chuyển nhưng trên thực tế cũng chỉ xảy ra trong tích tắc như tia chớp ánh lửa mà thôi. Hai vị chân quân Đại La và Đại Nhiên ngồi yên trên ghế, chỉ một đôi mắt đảo tới đảo lui quan sát Lúc này họ vẫn không dám động đậy một chút nào, rất sợ dư kình của Hồng Hoang vệ trong cơ thể chưa tiêu tan hết chỉ sợ một khi rời ghế đứng dậy, thân thể sẽ bị phân làm hai đoạn. Còn một đám đệ tử La Nhiên môn chẳng qua mới vừa chạy ra được mấy bước, hoàn toàn không biết phía sau từ lâu đã chiến đấu đến tình cảnh vật đổi sao dời.
Kỷ Nhược Trần và Thanh Y bị tên võ sĩ cầm búa chấn văng ra ngoài từ trong đất, lăn mình một mạch về phía trước, giờ khắc này cũng không hơn gì như vừa rồi tại không trung ổn định thân hình. Đạo hạnh của Thanh Y cực thấp, cảm giác lại nhạy cảm, sớm đã bị xoay vòng đến thất điên bát đảo, hồn không biết thân đang ở nơi nào, đương nhiên không cần phải nói. Đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần mặc dù cao hơn Thanh Y, nhưng ở trong mắt Hồng Hoang vệ cùng Thiên Hải lão nhân cũng cực kỳ có hạn, cho dù so với những đệ tử La Nhiên môn ở đây, đạo hạnh cũng chưa chắc đã đều vượt qua được.