Bộ pháp của Kỷ Nhược Trần nhìn thì giống như chuyển động theo phương vị bát quái, nhưng khi thấy hắn di chuyển tới lui, mới cảm thấy không giống. Hắn nhấc chân lên, là như gió rụng theo gió, tự nhiên mà bay tới, khi gió thay đổi phương vị, chiếc lá kia cũng bị cuốn theo.
Nhị vị thiên quân không vội ra tay, chăm chú theo dõi bộ pháp của Kỷ Nhược Trần, quả nhiên chỉ cần Kỷ Nhược Trần đi vòng qua ba bóng ma, là lập tức ba bóng ma ấy biến thành mây khói. Vẫn là bộ pháp ấy, nhưng quy luật không giống như trước, dường như nó không có quy luật.
Long Tượng thiên quân thấp giọng nói:
“Đạo hoàng quang trong tay hắn giống như là một chuỗi ngọc Giáng Hồng trừ uế…”
Bạch Hổ thiên quân thấp giọng trả lời:
“Không, trong ánh sáng vàng lại có một điểm đỏ đậm, có lẽ đây là chuỗi ngọc được luyện chế dùng để phá ma. Thứ này, trên đời cũng chẳng có bao nhiêu…”
Nhìn thấy Kỷ Nhược Trần toàn mang chí bảo, địa vị tôn sùng, lại có hai vị Thanh Y và Ân Ân theo sát bên, thức thời nhị vị thiên quân biết giờ là lúc nên tận dùng thời cơ, bám sát không rời.
Có một điều làm hai người băn khoăn, đó là cái Đào Mộc côn trong tay Kỷ Nhược Trần nhìn kiểu gì cũng không giống tiên gia chí bảo, không biết có tác dụng gì không.
Nhưng mà hai vị nghĩ lại, đã là đồ trong tay của Kỷ Nhược Trần thì sao lại không có tác dụng, có lẽ là nhãn lực của mình không được tốt lắm.
Sau khi hiểu rõ điểm này, Long Tượng Bạch Hổ nhị vị thiên quân đều cảm thấy đạo hạnh của mình còn chưa đủ, sau này phải khổ công tu luyện, cải thiện nhãn lực của mình.
Long Tượng thiên quân bỗng nhiên hít một hơi lạnh, kêu lên:
“Không tốt, mau thu pháp bảo lại!”
Không đợi Bạch Hổ thiên quân trả lời, bàn tay của hắn run lên, một cái Luân Nhận đang tỏa sáng lập tức bị thu vào trong cơ thể. Bạch Hổ thiên quân cũng phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt pháp bảo đã được thu lại.
Hóa ra, tuy Uế Ma tuy bị Kỷ Nhược Trần đánh bại, nhưng đạo hoàng trong tay của Kỷ Nhược Trần như một ánh đèn cô độc trong biển rộng, một sáng một tối tương phản, đã hấp dẫn ánh mắt của bọn Uế ma! Pháp bảo của Long Tượng Bạch Hổ quang hoa xán lạn, sao không hấp dẫn bọn uế ma ở xung quanh tới được chứ?
Đối mặt với bọn Hoàng Tuyền uế ma vọt tới, Kỷ Nhược Trần chợt cắn răng một cái, lập tức nhảy vào trong quần ma! Bạch Hổ Long Tượng nhị vị thiên quân phân ra hai bên, bảo hộ Thanh Y cùng Trương Ân Ân ở giữa, theo sát Kỷ Nhược Trần tiến nhập vào trong màn đêm mênh mông.
Hì hì! Ha ha! Ha hả!
Những tiếng cười càng lúc càng nhiều vang lên bên tai của mọi người, giống như sóng lớn đang cuộn tới, trong bóng đêm không biết có bao nhiêu bọn hài tử đang cười hi hi. Mấy ngàn vạn con mắt đỏ như máu, đang nhìn vào mấy người Kỷ Nhược Trần.
Đám hài tử này không chỉ cười, mà còn khóc, thanh âm trộn lẫn vào với nhau thực sự quá kinh khủng.
Hoàng quang ở tay trái của Kỷ Nhược Trần phiêu nhiên bất định, thân pháp như khói như sương, xuyên qua xuyên lại giữa bọn uế ma, hoàn toàn không giống như đang liều mạng.
Đối mặt với những tiếng cười, tiếng khóc của đám ma nhỏ này, hắn như đã nhắm mắt bịt tai, Đào Mộc côn không ngừng đánh trên dưới, trái phải, vận dụng không ngừng.
Thiên Hồ Bí Thuật của Trương Ân Ân có tác dụng rất lớn đối với con người, nhưng mà lại không thể nào sử dụng với bọn uế ma, đạo thuật của nàng càng nặng nề về luyện tâm, lúc này đối mặt với những tiếng cười khóc này, chỉ sợ tới mức sắc mặt xám ngoét mà thôi.
Thanh Y đạo hạnh mặc dù yếu, nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bọn uế ma này.
Trong khi đó nhị vị thiên quân thần tình tự nhiên, mặc dù có vận công chống đỡ âm ma, nhưng mà người nào không thể nhận thấy, bọn họ giống như là đang nhàn nhã đi chơi, chân nguyên đột phá, một kích giết uế ma.
Tiếng cười dường như đã vô hiệu, nhưng không biết từ đâu có một thanh âm đột ngột vang lên:
“Đi chết đi!”
Trong giây lát, có hàng ngàn vạn con uế ma đồng thanh kêu to:
“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!....”
Giọng nói trẻ con sắc nhọn như đao, mang theo lực lượng như bài sơn hải đảo vọt tới chỗ năm người!
Trương Ân Ân a một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch, khóe môi chảy ra một dòng máu. Long Tượng Bạch Hổ nhị vị thiên quân chỉ cảm thấy trong đầu ‘ong’ một tiếng, chân nguyên đột nhiên loạn chuyển, thân hình bọn họ nghiêng ngả. Đúng lúc này, có hơn 10 uế ma huy động lợi trảo, hung hăng đâm vào nhị vị thiên quân.
Những ma vật này đều là do Hoàng Tuyền uế khí sinh ra, vô hình vô chất, công kích của chúng nó không gây ngoại thương, nhưng cũng chính vì vậy, nó chính là điều mà người tu đạo cố kị vô cùng.
Ở mi tâm của nhị vị thiên quân đột nhiên bạo phát quang mang, đem toàn bộ đám ma vật xung quanh người hóa thành mây khói, nhưng mà trong mắt đã hiện lên sự lưỡng lự.
Mà Long Tượng thiên quân lại tức giận vô cùng, cho dù đang bị thương cũng trợn tròn 2 mắt, chợt quát lên một tiếng lớn:
“Gầm gào cái gì!”
Một tiếng bạo rống đã ngưng tụ đạo hạnh toàn thân của Long Tượng thiên quân, giống như sóng biển trùng kích, những tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên. Thanh âm của tiếng quát còn chưa hết, đám ma vật ở xung quanh đã phun máu rồi biến mất.
“Mẹ nó, lão tử cũng không tin không thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này!”
Long Tượng thiên quân hiển nhiên đã thật sự nổi giận, một tay xé toạc đạo bào, để lộ cơ thể rắn chắc, hắn tế xuất Luân Nhận cầm trong tay, miệng chửi không ngừng, lướt qua đầu Kỷ Nhược Trần, theo hướng sông Lạc Hà mà phá vây!
Giờ này khắc này, Long Tượng thiên quân đã không còn che giấu khắc nào, toàn bộ chân nguyên được tung ra, quang hoa chuyển động quang tân, giống như được một bức tượng đồng vách sắt bảo vệ!
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, không nói một lời, theo sát phía sau Long Tượng thiên quân phá vây. Bạch Hổ thiên quân lắc đầu, thở dài một hơi, dậm chân một cái lùi về phía sau đội ngũ, phụ trách bộc hậu.
Trong màn đêm hiện ra một thân ảnh yểu điệu, chính là Hoàng Tinh Lam. Đạo hạnh của nàng cao thâm, chuyến này lại dẫn theo mấy sư huynh đệ có đạo hạnh không kém của Thái Tuyền Phong, Lạc Dương lúc này mặc dù nguy hiểm, nhưng đối với nàng vẫn an toàn như cũ.
Thấy Kỷ Nhược Trần khổ chiến, phá vây ra phía sông Lạc Hà, Hoàng Tinh Lam có chút tán thưởng, lại có chút nghi ngờ:
“Cung sư đệ, Kỷ Nhược Trần có thể tính ra nơi bờ sông Lạc Hà uế khí yếu nhất, chọn nơi này làm nơi phá vây rời khỏi Lạc Dương, đúng là không uổng công mấy vị chân nhân nhiều năm dạy dỗ. Chỉ là với đạo hạnh của hắn, cho dù có thêm sự trợ giúp của hai tên nịnh đờ Thất Thánh sơn, cũng khó mà phá vây rời khỏi Lạc Dương được. Ai, thật là người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, Cung sư đệ, ngươi đi triệu tập Hoàng Triệu nhị vị sư đệ, tới bờ sông Lạc Hà càn quét ma vật một chút! Cung sư đệ?”
Hoàng Tinh Lam nói một lúc lâu, cũng không thấy Cung sư đệ ở phía sau trả lời, cho nên quay đầu nhìn lại, lúc này nàng phát hiện một thanh cự kiếm đen và có hình thù kỳ lạ xoẹt qua cổ của vị Cung sư đệ kia!
Cự kiếm lướt qua, trên người của Cung sư đệ không có một tổn thương nào, nhưng hai mắt đã vẫn đục, hiển nhiên là đã mất toàn bộ linh khí sức sống. Thanh cự kiếm kia dày 3 thốn, dài một thước, trên cự kiếm hình như có một bóng hình trong suốt, đang thống khổ giãy dụa.
Hoàng Tinh Lam thất kinh, biết trên thanh cự kiếm kia chính là hồn phách của Cung sư đệ, lúc này cự kiếm đột nhiên chấn động, hồn phách của hắn lập tức bị đánh ra.
Hoàng Tinh Lam trong lòng đau xót, biết là không còn cách nào để cứu Cung sư đệ sống lại, nàng cũng thầm tính, vị Cung sư đệ này đạo hạnh cũng thâm hậu, vậy mà lại bị giết một cách vô thanh vô tức, đúng là địch nhân mạnh vô cùng!
Hoàng Tinh Lam cầm kiếm trong tay, nhìn quanh một vòng.
Thi thể của vị Cung sư đệ kia giống như không trọng lượng, trôi nổi về phía sau.
Trong màn đêm có một thân hình cao gần 3 trượng, mặc khải giáp màu đen, phía sau giáp sĩ này có một vòng tròn màu vàng đang phiêu phù, trên đó có cắm 3 chiến kỳ đen như mực.
Giác sĩ này có bốn tay, chia ra cầm các binh khí như búa, rìu, thuẫn bài, hai chân có một luồng sương mù bao phủ, di động trong không trung.
“Chuyện này… Đây là…”
Hoàng Tinh Lam thất kinh, sắc mặt tái nhợt.
Không đợi nàng hồi phục tinh thần, giáp sĩ trước mặt đã hét lớn một tiếng, tiếng hét như sấm nổ, cái búa lớn trong tay mang theo từng đạo hắc khí, phá không kéo tới!
Thủy Lục Tiên Kiếm trong tay Hoàng Tinh Lam khẽ động, nghênh hướng cái búa lớn trước mặt, nhưng mà đúng lúc này, hai bên của nàng lại xuất hiện thêm hai gã giáp sĩ.
Hai gã này đồng thời xuất búa, đan vào nhau mà lao tới, tiên kiếm của Hoàng Tinh Lam mới chạm vào cây búa, đã có hàng loạt tiếng khóc thê lương vang lên, giống như cây búa này được làm từ hàng vạn hồn phách.
Búa kiếm giao nhau, hai gã giáp sĩ phía sau lập tức hét lớn một tiếng, đè tiên kiếm của Hoàng Tinh Lam xuống!
Việc này khác hẳn so với việc giết Cung sư đệ, ba gã giáp sĩ đều cầm trong tay binh khí thật sự, so đấu chân nguyên tu vi với Hoàng Tinh Lam.
Hoàng Tinh Lam thấy hai thanh búa nặng bay tới, quát lên một tiếng, trên bàn tay trái hiện lên những văn tự màu lam, bao vây lấy cây búa lớn!
Thế ép của ba cây búa nhẹ đi không ít, Hoàng Tinh Lam kêu to một tiếng định bất lên, nhưng chúng không cách nào bị đẩy đi!
Đúng lúc này, tên giáp sĩ thứ tư xuất hiện, hắn chém ngang cây kiếm, quét tới cổ của nàng!
Trong đôi mắt của Hoàng Tinh Lam hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng mà nàng đã giằng co với ba tên giáp sĩ, lúc này không thể động đậy, chỉ còn cách nhắm mắt đợi chết.
Trong trời đêm, chợt vang lên tiếng sét đánh nổ vang, lại có một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống!
Trong tiếng sấm, Trương Cảnh Tiêu thân đeo ngũ sắc đai, trong tay cầm Tùng Vân Cổ Kiếm, từ trên cao hạ xuống!
Lúc này Cảnh Tiêu Chân Nhân đã khắc hẳn với phong thái hồi xưa, mi tâm của hắn có một đạo kim quang, trên đầu có một cái mũ phượng.
Trong hai mắt của hắn có lửa, đang rừng rực thiêu đốt, trên hai gò má có hai văn tự màu lam, dưới chân có một đoàn quang mang màu nâu, bao phủ lấy thân hình của hắn.
Động tác của Trương Cảnh Tiêu nhìn thì thong thả, nhưng lại nhanh tới tận cùng, tiếng sấm vừa vang lên, hắn đã tới phía sau mấy tên giáp sĩ, Tùng Vân Cổ Kiếm chém ngang qua hông một tên!
Cự kiếm của tên giáp sĩ kia mới đưa ra chừng một thước, thân hình đã cứng đờ, trong giây lát binh khí đã mất đi ánh sáng, rơi xuống phía dưới.
Trương Cảnh Tiêu không dừng lại chút nào, mũ phượng trên đầu quang mang lưu chuyển, ống tay trái phất một cái, vỗ một chưởng vào lưng của Hoàng Tinh Lam.
Hoang Tinh Lam chợt quát lên một tiếng như long ngâm, tiên kiếm trong tay quang hoa vạn trượng, những cái búa lớn đang đè đầu nàng bị hất tung đi.
Giáp sĩ còn lại đang định nhấc búa lên, không ngờ cái búa lớn nặng như thái sơn, mặc cho hắn dùng bao nhiêu sức lực, cũng không thể nhúc nhích tí nào.
Trương Cảnh Tiêu vòng ra phía sau Trương Tinh Lam, ngũ sắc quang hoa của hắn hiện lên, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt tên giáp sĩ, Tùng Văn Cổ Kiếm như sấm mùa xuân, vẽ một hình chữ thập trước ngực hắn.
Giáp sĩ kia vốn bị kiềm chế, thân hình bị tiên kiếm chém vào thì lập tức mất đi ánh sáng, giống như bột đất rơi xuống dưới.
Hai tên giáp sĩ còn lại thấy tình hình không ổn, lập tức biến mất trong màn đêm.
Cho đến khi Trương Cảnh Tiêu đứng trước mặt, Hoàng Tinh Lam mới hoàn hồn, vỗ ngực nói:
“Cảnh Tiêu! Sao huynh lại đến đây? Trong thành Lạc Dương sao lại có Phong Đô quỷ vệ hiện thân?”
Trương Cảnh Tiêu sắc mặt nghiêm trọng, nói:
“Hiện nay số mệnh đột biến, ma quỷ hiện thân ở Lạc Dương không còn là Ảm Uyên Chi Ma, mà là Hoàng Xà đứng đầu phương đông của Phong Đô! Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Ân Ân đâu? Tại sao nó không ở trong vương phủ?”
Hoàng Tinh Lam nói:
“Nhược Trần mới bảo hộ Ân Ân phá vây theo hướng bờ sông Lạc Hà, định dùng con sông này phá vây.”
Trương Cảnh Tiêu giậm chân nói:
“Cái gì! Thật là hồ đồ! Đây chính là nơi mà Hoàng Tuyền chi ma xuất thế, Lạc Hà bạt ngàn chính là nơi ở của Hoàng Xà!”
Hoàng Tinh Lam kêu lên sợ hãi, hỏi vội:
“Vậy làm sao bây giờ?”
Trương Cảnh Tiêu nhìn màn đêm mênh mông một chút, thở dài một hơi, nói:
“Nếu như Phong Đô quỷ vệ đã hiện thân, đạo hạnh của ta với nàng dù có cao hơn nữa cùng khó mà tiếp cận Lạc Hà. Nàng trước tiên đi theo ta, tập họp cùng các vị chân nhân thương lượng đại kế. Còn về phần Ân Ân… nó đồng hành cùng với Nhược Trần và Thanh Y, chắc là không có lo lắng về tính mạng, ai!”
Hoàng Tinh Lam biến sắc, nước mắt như mưa rõi xuống, nàng nhìn về hướng Lạc Hà, rồi mới lưu luyến theo Cảnh Tiêu chân nhân rời đi.
..
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã đứng bên bờ sông Lạc Hà.
Cảnh Tượng của Lạc Hà nhợt nhạt, mặt sông đã sớm bị những con cá chết bao phủ, nước sông không còn lưu chuyển, Kỷ Nhược Trần nhận rõ phương vị, chuyển sang nhìn về phía Đông.
Hắn mới di chuyển được mấy bước, chợt nghe phía sau mình có những bước chân ầm ầm, hơn mười bích giáp kỵ sĩ từ trong hắc vụ lao ra, vọt tới đám người của Kỷ Nhược Trần.
Những kỵ sĩ này cao to hơn hẳn người thường, cả người đen kịch như mực, đôi môi đỏ sẫm như máu.
Ánh mắt của Bạch Hổ thiên quân bỗng nhiên nhìn vào những con chiến mã, những con ngựa này cao to, thân hình mập mạp, nhưng bốn chân chỉ là một cái xương khô.
“U Kỵ!”
Bạch Hổ thiên quân sắc mặt đại biến!
Kỷ Nhược Trần lúc này chẳng còn nghe thấy cái gì, hắn nhìn chằm chằm về phía phương Đông xa xa.
Ở ngoài trăm trượng, có một người đang xuyên qua sương mù, từ đông sang tây, lại đi theo bờ nam của sông Lạc Hà.
Quanh người hắn tà ma bu lại đông nghịt, nhưng mà chỉ dám đứng cách ba thước kêu réo, nhưng con nào mà lọt vào phạm vi ba bước, là kêu lên thảm thiết, lập tức hóa thành một ngọn lửa xanh, ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại.
Một khi hắn di chuyển, đám tà ma lại kinh hoàng thối lui, nhưng mà lát sau, hung tính lại bị kích khởi, chúng lại tiếp tục lao vào.
Người nọ cũng đang nhìn xung quanh, hắn đi theo bờ sông Lạc Hà, ánh mắt đột nhiên nhìn vào người Kỷ Nhược Trần, lúc này Kỷ Nhược Trần cũng đang nhìn hắn.
Hai người cách nhau rất xa, nhưng mà sương mù nồng đậm, uế khí tràn lan, sóng nước bạt ngàn, chẳng còn là sự cách trở.
Một ánh mắt băng lãnh xuyên qua Hoàng Tuyền uế khí, chiếu lên người của Kỷ Nhược Trần.
Ánh mắt kia như khóa, như một cái lồng giam, trói chặt hồn phách của Kỷ Nhược Trần lại, làm cho hắn không thể nào di chuyển được.
Kỷ Nhược Trần nhìn thẩy rõ ràng, người này mày kiếm mắt sáng, trường sam mộc mạc, tóc dài tung bay trong gió.
Trong giây lát ấy, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, ở bên bờ kia của Lạc Hà, lại xuất hiện hai thân ảnh.
Một người hắn đã gặp trong Lạc Dương vương phủ, thiếu niên có thể đứng lên tử lôi cuồn cuộn, người còn lại chính là đối mặt với bão cát mù mịt của Long Môn khách sạn, với vạn dặm đồng hoang vẫn thản nhiên.
Hai thân ảnh này đồng thời xoay người lại, hướng về Kỷ Nhược Trần mỉm cười.
Gió tĩnh lặng uế khí như ngưng lại, nước Lạc Hà lại ba động, cá chết như mưa bắn lên, nhưng mà những con cá này lại duy trì tư thế nhảy lên, ngưng đọng trong không trung.
Người kia vẫn cứ chậm rãi bước lên phía trước, hai thân ảnh kia đi tới phía giữa, hợp lại làm một.
Ba người tuy rằng mặc trang phục không giống nhau, nhưng mà khuôn mặt lại tương tự, nhất là nụ cười lại giống nhau như đúc.
Những con cá chết đột nhiên không duy trì tư thế nhảy nữa, rơi xuống dòng sông Lạc Hà, Hai huyễn ảnh bên trái đã biến mất, chỉ còn lại một người với nụ cười thản nhiên, nhìn Kỷ Nhược Trần, lững lờ đi tới.
Ngâm Phong biết mình đang mỉm cười.
Từ khi rời khỏi Thanh Thành sơn tới nay, hắn vẫn đi theo bản tính của mình, chỉ cần đặt một bước chân, là biết bước tiếp theo của mình phải đi nơi nào.
Hắn cứ như vậy mà đi, sẽ có một ngày, hắn gặp được người mình muốn gặp, người mình muốn giết.
Ngâm Phong cũng biết hành động này thật là hoang đường huyền diệu, nhưng hắn chẳng bao giờ nghĩ tới có thể gặp được người gặp muốn giết hay không, bản thân hắn cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Hắn cũng không muốn chuyện này quấy nhiễu tinh thần của mình, đại đạo xa xôi, cho dù ngươi có thần uy thông thiên, thì cũng có thể biết được cái gì có giá trị, cái nào không, mà thôi, chứ làm gì có ai dám nói, mình biết được thiên cơ?
Hắn cần gì phải suy nghĩ nhiều?
Cho nên Ngâm Phong cứ đi, không nhanh không chậm, nhưng là tốn rất nhiều thời gian, hắn mới tới được bên bờ Lạc Hà.
Lần đầu tiên nhìn thầy Kỷ Nhược Trần, Ngâm Phong đã biết, chuyến này đi không uổng.
Nhìn thầy Ngâm Phong đang mỉm cười, Kỷ Nhược Trần đã cảm thầy mồ hôi lạnh đã ướt sũng toàn thân, hắn muốn xoay người rời khỏi ánh mắt của Ngâm Phong, nhưng không thể nào động đậy được.
Ánh mắt của Ngâm Phong như ngàn vạn sợi tơ, vô hình trói buộc lấy tứ chi của hắn, không cho hắn hành động.
Kỷ Nhược Trần lại cảm thấy được sự băng lãnh trong ánh mắt của Ngâm Phong, hắn biết đó chính là sát khí!
Trong trời đêm đột nhiên xoẹt qua một đạo thiểm điện!
Ngay sau đó, hàng trăm đạo tử Tử Lôi đồng thời vang lên, đạo trước đụng vào đạo sau, giống như tiếng sấm mùa xuân, mà cũng giống như… một con mãnh thú nào đó đang gào rít!
Trong tiếng sấm, toàn bộ Lạc Dương rung chuyển, lần rung chuyển này xảy ra bất ngờ, chẳng ai kịp đề phòng cả.
Long Tượng Bạch Hổ thiên quân phản ứng cực nhanh, hơi một điều chỉnh một chút, tức vững vàng đứng trên mặt đất.
Hơn 10 U Kỵ kéo đến từ phía Tây, đâu có phản ứng bậc này, chúng nó đều đang xông tới, nên ngã chồng lên nhau thành một đống.
Bộ pháp của Ngâm Phong không nhanh không chậm, nên không ảnh hưởng gì cả…
Sau khi lần run chuyển này qua đi, trong lòng Lạc Hà bỗng nhiên bốc lên một con sóng lớn, cao chừng hơn 10 trượng.
Con sóng này cực kỳ cổ quái, nó có hình tròn, vô số cá chết dính vào nó, không một con nào bị rời ra.
Những con sóng tròn này có uy lực cực lớn không cách nào hình dung được, nó tới nối tiếp nhau, làm cho vô số hòn đá ở hai bên bờ Lạc Hà bị đập nát bấy.
Sóng nước Lạc Hà cuồn cuộn đặc sệt, sao có thể tạo thành một con sóng lớn như vậy.
Đứng ở bên này nhìn xem, con sóng lớn kia chính là biến đổi lớn nhất, nó có ý nghĩa việc này là đại hung, nhưng bên trong con sóng kia lại có chỗ huyền bí, bởi nó có thể ngăn cản được ánh mắt xuyên thấu của Ngâm Phong!
Kỷ Nhược Trần toàn thân run lên, cuối cùng cũng khôi phục được năng lực hành động. Nếu như đổi lại là một người bình thường, chắc chắn sẽ bỏ toàn bộ dũng khí, muốn tìm sự sống trong cái chết, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần chỉ kinh ngạc nhìn sóng lớn cuồn cuộn, không nhúc nhích mọt chút nào. Hắn biết, ở bờ bên kia, có vô số bước chân đang đạp thất tinh mà tới, tiến gần từng bước!
Tuy vậy, tốc độ của người kia sẽ không quá nhanh, nếu như có thể quay ngược lại đi về hướng tây, tạm thời có thể kéo xa khoảng cách với hắn.
Kỷ Nhược Trần xoay người, nhìn về phương tây.
Đạo sóng lớn kia như có sinh mệnh, chậm rãi biến mất trước mặt mọi người.
Nếu như đi về hướng Tây, đúng là tạm thời có thể né tránh Ngâm Phong, Kỷ Nhược Trần biết tốc độ của Ngâm Phong không thể nào nhanh hơn được, chí ít là đuổi kịp hắn trong thời gian ngắn. Thế nhưng… Kỷ Nhược Trần nhìn về phía hơn 10 U Kỵ đang đứng ở phía tây, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
Không nói đến lộ trình của hướng tây phải xa hơn hướng đông gấp mấy lần, mà chỉ tính trong số mệnh, đi về hướng tây chính là nghịch vận mà đi, hung hiểm đâu chỉ có tăng thêm gấp bội?
Long Tượng Bạch Hổ nhị vị thiên quân thấy Kỷ Nhược Trần xoay người lại, lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, Long Tượng thiên quân bước lên một bước, dõng dạc nói:
“Tốc độ của U Kỵ cực nhanh, chúng ta không thể thoát nổi nó được. Huynh đệ của chúng ta liều hai cái mạng già này, đứng đây đoạn hậu, thề không cho chúng tiến lên một bước! Kỷ Thiểu tiên nhanh chóng mang hai vị tiểu thư rời khỏi thành đi!”
Kỷ Nhược Trần hơi rung động, hắn thật không ngờ tới nhị vị thiên quân cũng có hành động này.
U Kỵ tốc độ cực nhanh, chiến lược đương nhiên không cần phải nói, nhị vị thiên quân lưu lại đoạn hậu, một khi bị vây, sẽ có lo lắng về tính mạng.
Nhưng nếu không ngăn cản U Kỵ, Thanh Y tuyệt đối sẽ không tránh thoát được tài bắn cung của mấy con U Kỵ kia.
Kỷ Nhược Trần còn chần chờ chưa nói, nhị vị thiên quân đã đại phát thần uy, giơ cao pháp bảo, đón đầu hướng U Kỵ phóng đi, trong lúc nhất thời tiếng quát như sấm, bảo quang tận trời, trận chiến tàn bạo đang quấn lấy nhau thành một đoàn.
…
Ở trong uế khí mênh mông nhị vị thiên quân đang dùng Thất Thánh Sơn bí pháp nói chuyện với nhau.
“Mấy người ẩn nấp trên trời của Đạo Đức tông đã không thấy đâu nữa rồi.”
“Thật tốt quá! Dù sao hành động của chúng ta cũng chỉ làm cho bọn họ nhìn thấy, chứ không phải theo bọn họ rời khỏi Lạc Dương. Nếu làm như vậy, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
“Ừ, diệt xong đám U Kỵ này, huynh đệ ta trước hết phải tìm một chỗ trốn đi, né qua trận đại kiếp này, hơn nữa…”
…
Kỷ Nhược Trần nhìn Thanh Y và Ân Ân, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
Phía sau hắn lúc này đã truyền tới những thanh âm leng keng, có những thân ảnh mặc giáp chắn, thuẫn bài, xách búa lớn từ trong uế khí tuôn ra.
Hoàng Tuyền giáp tốt này tuy rằng chiến lực thua xa U Kỵ, nhưng mà lực đạo cũng lớn, đám uế ma đương nhiên không thể nào sánh nổi, hơn nữa số lượng của chúng thực sự quá nhiều, liếc mắt nhìn lại, đã thấy đông nghịt vô số kể.