Châu Tri ở bên trái lạnh lùng nói:
“Yêu nữ biết rồi còn cố hỏi! ngươi mặc dù xuất thân từ Đạo Đức tông, nhưng trên người mang Hồ thuật, việc này sao gạt được pháp nhãn của bần tăng! Kỷ Nhược Trần trong lòng ngươi sát nghiệt rất nặng, thiếu nữ phía sau ngươi rõ ràng là một con yêu! Những thứ như vậy, chẳng nhẽ các ngươi tưởng rằng thiên hạ không ai biết ư? Đạo Đức tông các ngươi xưa nay chỉ giỏi mua danh chuộc tiếng mà thôi, lúc này thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, nhưng chúng ta cũng tuyệt không cho các ngươi làm bậy!”
Nếu như lúc bình thường, chắc chắn Trương Ân Ân sẽ nổi giận, nhưng mà lúc này, nàng dường như đã đi vào cõi Thái Hư thần tiên, nàng chỉ cúi đầu nhìn Kỷ Nhược Trần, tùy ý lên tiếng:
“Có thật không?”
Chân Như trừng mắt nhìn Chân Tri, lại hướng Trương Ân Ân nói:
“Trương tiểu thư, chúng ta là người trong phật môn, nên không có ác ý. Chỉ là Tuệ Hải sư thúc tham thiền có “ngộ”, biết được Kỷ Nhược Trần cùng Thanh Y có quan mệnh tới số mệnh của thiên hạ, cho nên mới nói là có thể cùng các vị gặp mặt. Mong rằng tiểu thư lấy thiên hạ bá tánh làm trọng, đừng làm khó dễ chúng ta.Về phần tiểu thư muốn đi với chúng tôi cũng tốt, mà tự mình rời khỏi đây cũng được, bần tăng sẽ không làm khó. Chỉ là… mong tiểu thư sớm vứt bỏ Hồ thuật, quay về chính đạo mới là đúng.”
Trương Ân Ân nhìn Kỷ Nhược Trần ở trong lòng, lại nhìn Thanh Y một lúc, bỗng nhiên đem Kỷ Nhược Trần đặt ở một bên, dịu dàng đứng lên, nhàn nhạt nói:
“Ta đúng là tu luyện Thiên Hồ thuật, cũng vì vậy mới có khả năng nhìn người. Ba vị đại sư mời Nhược Trần và Thanh Y tới Nam Sơn tự, có thực chỉ là do một chữ “ngộ” hay không?”
Chân Như niệm một tiếng phật hiệu, nói:
“Tuyệt không nói lời dối trá!”
Trương Ân Ân nhìn ba tăng nhân cười, trong giây lát đó, sự quyến rũ của nàng như tơ hồng mọc tràn lan, ôn nhu nói:
“Người xuất gia nếu như nói dối, sẽ bị đày xuống địa ngục…”
Chân Như sắc mặt khẽ biến, thấp giọng niệm một tiếng phật hiệu. Phật hiệu vừa lên được phân nửa, hắn bỗng nhiên đỏ mặt, quát một tiếng:
“Các sư đệ cẩn thận!”
Chân Tri mặt đỏ như máu, cùng quát nói:
“Yêu nữ dám… dám…”
Câu nói này của hắn chẳng biết tại sao, lại không thể nói hết câu. Trong khi đó tu vi của Chân Kiến lại kém họ một tầng, lúc này cứng họng, ngơ ngác nhìn Trương Ân Ân, hóa ra là đã mất hồn vía.
Nam Sơn tự luôn chú trọng tu tâm, ba tăng nhân này không nghĩ tới Trương Ân Ân đột nhiên thi triến Thiên Hồ Nhiếp Tâm Thuật.
Chân Tri khó khăn chống cự với Trương Ân Ân, đạo hạnh đã có tổn hại.
Mà Chân Kiến thiền tâm bị phá, động đục sắc niệm, mấy chục năm tu hành đã bị phá trong chốc lát.
“A di đà Phật!”
Tiếng phật hiệu này của Chân Như giống như tan đá nát vàng, Trương Ân Ân nghe thấy, sắc mặt lập tức trắng bệt, lui lại phía sau mấy bước, ngã lăn ra đất.
Chân Như nhấc cửu hoàn kim trượng, quát lớn:
“Tiểu thư hủy đi thiền tâm của sư đệ ta, vậy thì hãy theo ta về chùa đi! Đạo Đức tông thế lực tuy lớn, nhung tệ tự phải đòi một cái công đạo!”
Mỗi chữ trong câu nói của hắn, đã vận La Hán Phục Ma thần công, Trương Ân Ân giống như bị búa lớn đập trúng, mỗi chữ nghe được, thân hình lại run lên một cái.
Thanh Y đạo hạnh thấp, hai chân mềm nhũn, ngồi ngã xuống đất, khuôn mặt trắng như tờ giấy, lúc nào cũng có thể ngất đi.
Châu Tri lúc này mới có thể thoát khỏi bí thuật của Trương Ân Ân, quát lên một tiếng lớn:
“Yêu nữ còn không chịu bó tay chịu trói, đại hòa thượng cần phải lấy thủ đoạn sét đánh phục ma!”
Hắn nhấc kim trượng, bước tới. Trương Ân Ân cùng Thanh Y đã không còn sức đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay to lớn của Chân Tri chụp tới.
Không biết là Chân Tri có phải bị Bí thuật của Trương Ân Ân ảnh hưởng hay không, mà bàn tay của hắn lại chộp tới ngực của Trương Ân Ân!
Trương Ân Ân vừa thẹn vừa giận, miễn cưỡng vận khởi chân nguyên, giơ tay lên cản, nhưng mà làm sao cản nổi.
Bàn tay của Chân Tri khi tới cách ngực Trương Ân Ân chừng 3 thốn thì đột nhiên dừng lại. Hắn bỗng nhiên nhìn sang trái, thấy Kỷ Nhược Trần vốn đang hôn mê, lúc này hai mắt đã mở, lạnh lùng nhìn hắn.
Chân Tri hoảng sợ khi thấy thân hình của Kỷ Nhược Trần đột nhiên bay lên, phóng tới phía sau hắn. Khi tới giữa đường, Kỷ Nhược Trần vung tay lên, một đoạn mộc côn đã xuất hiện trong tay của hắn.
Khi thân ảnh của Kỷ Nhược Trần vượt ra khỏi tầm mắt của Chân Tri rơi vào phong dô u phủ.
Sau khi Kỷ Nhược Trần đánh một côn này, thân hình lại như lá rụng, phiêu đãng bay về hướng Chân Như.
Chân Như hoảng sợ, miệng tung chân ngôn, kim trượng trong tay chấn động, phật quang quanh thân tỏa ra bốn phía, đánh xuống đầu của Kỷ Nhược Trần!
Kỷ Nhược Trần không tránh không né, tay trái vỗ vào kim trượng một cái, kim trượng lập tức biến mất! Hắn thấy Chân Như được phật quang bao phủ, khuôn mặt trang nghiêm, bỗng nhiên há miệng, phun một ngụm máu tươi vào đầu Chân Như. Trong máu lại có một cái Thanh Đồng tiểu đỉnh.
Thanh đồng tiểu đỉnh vừa chạm vào phật quang của Chân Như, bỗng nhiên vang lên tiếng leng keng!
Chân Như toàn thân run lên, mi tâm đột nhiên hạ thấp xuống một chút, phật quang quanh người ảm đạm, Kim Cương Bất Động Quyết một trong tam đại pháp quyết của Nam Sơn tự đã bị phá.
Thanh Y vừa thấy Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, sắc mặt biến đổi, không chịu được nữa, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã đứng bên bờ Lạc Hà, nhìn sóng lớn cao như núi, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, lắc đầu.
Ở phía sau hắn, Chân Như ngây ngô đứng bất động, khuôn mặt vốn hồng nhuận đã biến thành đen kịt, chậm rãi mất đi sức sống.
Kỷ Nhược Trần không quay đầu lại, nói:
“Đi thôi, chúng ta ra khỏi thành, đường còn rất dài…”
Dứt lời, hắn xách theo Đào mộc côn đã nhiễm máu, chậm rãi bước đi.
Trương Ân Ân cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kỷ Nhược Trần, nàng không nói gì, đỡ Thanh Y đang bất tỉnh, đi theo hắn.
Lúc này, ở phía bờ nam của Lạc Hà, chỉ vang lên một thanh âm “Tứ Phương Phá!”, cuộc chiến đang gây cấn lập tức dừng lại.
Ngâm Phong từ từ lui lại phía sau, bên má phải của hắn đã có thêm một vết kiếm, vết kiếm này dài tới hai xích, máu chảy từ mặt xuống tận thắt lưng.
Cổ Thanh hai tay cầm kiếm, kiếm phong chỉ lên trời, đứng cách Ngâm Phong 10 trượng, nhìn chằm chằm vào hắn. Trên môi của nàng có máu tươi chảy ra, quần áo ở phía trước không hề có dị dạng, nhưng ở sau lưng lại có thêm 7, 8 vết như chén trà lớn.
Chiến trường hỗn loạn, ngoài Cơ Băng Tiên không hề hấn gì, ai nấy đều ngã xuống.
Ngâm Phong nhìn đôi mắt thản nhiên không hờ hững kia, thanh âm khẽ run, nói:
“Chúng ta không chết không thôi hay sao?”
Cố Thanh mỉm cười, nói:
“Ta chỉ biết là, thiên đạo của ngươi không thể thực hiện được.”
Nếu như muốn giết hắn, trước hết phải giết nàng, nếu như muốn gặp nàng, thì không thể giết hắn.
Đột nhiên, Ngâm Phong phát hiện, trong việc giết hắn và gặp nàng, hắn chỉ có một lựa chọn. Vậy thì giết hay gặp?
Ngâm Phong đột nhiên hỏi:
“Chỉ có thể như vậy?”
“Chỉ có thể như vậy.”
Cố Thanh thản nhiên đáp.
Ngâm Phong trầm mặc.
Một lúc sau, hắn mới thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Nếu chỉ có thể như vậy, như vậy… ta còn phải suy nghĩ đã.”
Dứt lời, Ngâm Phong dừng bước, đi qua chỗ Cố Thanh, biến mất trong màn đêm mênh mông.
Tóc của nàng và hắn tung bay, gần như là chạm vào nhau.
Trong bầu trời, bỗng có một tiếng sét!
Mưa lớn tầm tã.
Giờ Tý đã qua.
(Giờ Tý: 23h đêm tới 1h sáng)
Đứng ở bên bờ Lạc Hà nhìn ra ngoài khơi, chỉ thấy sóng nối tiếp sóng, cuồn cuộn không ngớt, không ngừng không nghỉ. Hiện giờ, nếu đưa mắt nhìn ra, trong mắt của bọn họ không phải là một dòng sông phủ đầy xác cá, mà là thân hình của một con rắn đang uốn lượn bất định. Hàng nghìn hàng vạn con cá chết mập mờ, có sáng có tối, dường như xếp chật như nêm cối trên mặt sông, trông những mảng sáng tối đó, giống như những hoa văn loang lổ trên thân mình của một con rắn.
Kỷ Nhược Trần trầm mặc, tay phải cầm Đào Mộc côn, tay trái kéo Trương Ân Ân, dọc theo bờ sông đi về hướng Đông. Lúc này Hoàng Tuyền uế khí đã xuất ra toàn bộ, trên sông Lạc Hà đã tản mát ra từng trận sát khí. Kỷ Nhược Trần không phải không chú ý đến biến hóa của sông Lạc Hà, nhưng mà trong tiềm thức hắn lại cho rằng, tốt nhất là không nên rời bờ sông Lạc Hà quá xa. Cho dù đôi lúc phải bất đắc dĩ vòng qua chỗ dân chúng nhưng hắn tuyệt không đi xa quá bờ sông 10 trượng.
Trương Ân Ân một tay kéo Thanh Y, mải miết đi theo Kỷ Nhược Trần, đột nhiên phía trước xuất hiện 2 người, trên lưng đeo kiếm, mới nhìn là biết bản thân họ có đạo hạnh. Hai người này dường như bị mất phương hướng, đang vòng qua vòng lại, khi thấy 3 người liền thất kinh. Một người trong đó rút kiếm ra, hét lớn một tiếng:”Nơi này là khu vực Lâm Giang phái đang xử lý công vụ, người phía trước là ai, ở đâu tới, mau mau xưng tên!”
Vèo!
Trong màn đêm bỗng nhiên vang lên những thanh âm rào rít vừa chói tay, vừa kỳ dị. Hai người Lâm Giang phái lập tức cảnh giác, nhìn ngó xung quanh nhưng không cách nào biết được âm thanh phát ra từ đâu. Ngay cả Trương Ân Ân cũng chỉ trong lúc vô ý mới thấy được Đào Mộc côn trong tay Kỷ Nhược Trần đang xoay tròn thật nhanh, không thể nhận ra rõ đâu là thân côn, chỉ còn thấy một màu đỏ nhạt do côn ảnh tạo ra, vì thế mới biết được thanh âm khi nãy phát ra từ đâu. Nhưng khí tức toàn thân của Kỷ Nhược Trần vẫn như thương, chân nguyên không có một tia ba động, nếu như căn cứ theo lẽ thường mà đoán xem người nào phát ra thanh âm, thì không người nào nghĩ là hắn.
Tiếng rít chợt ngừng lại.
Trương Ân Ân cảm thấy hoa mắt, chân nguyên Kỷ Nhược Trần khẽ lưu chuyền, thân ảnh mơ hồ của mộc côn một lần nữa trở nên rõ ràng, Trương Ân Ân có chút hoảng hốt, nhưng mà phải nhờ tới cảm giác từ bàn tay đang nắm chặt tay Kỷ Nhược Trần truyền lại, nàng mới dám khẳng định, Kỷ Nhược Trần đã động thủ.
Lúc này truyền đến hai tiếng răng rắc, trên mặt hai tên tu đạo Lâm Giang phái hiện lên thần sắc kinh ngạc, sau đó chuyển thành đờ đẫn, hai cái đầu ngẹo sang một bên, tạo thành một góc độ kỳ quái, thân hình mềm nhũn, gục xuống.
Trương Ân Ân a một tiếng, sắc mặt có chút trắng bệt. Không cho nàng kịp nói gì, Kỷ Nhược Trần đã kéo nàng về phía trước. Khi đi ngang qua 2 thi thể, Trương Ân Ân nhất thời bối rối, không cẩn thận đá trúng một cổ thi thể, không nhịn được nên la hoảng lên. Thi thể kia bị lật nửa người lên, keng 1 tiếng, từ bên hông rớt ra một khối kim bài.
Kỷ Nhược Trần quay đầu lại nhìn, cúi người nhặt kim bài lên, Trương Ân Ân một bên dựa vào người Kỷ Nhươc Trần 1 bên nhìn tấm bài. Tấm bài có hình chữ Sơn, bên cạnh có hổ văn, phía trong có khảm bảo thạch, ở giữa có 3 chữ lớn – Tương Dương Phủ.
“Bọn họ là người của Dương Quốc Trung sao?” – Trương Ân Ân hỏi. Trong thời cuộc hiện nay, đa số những người cầm quyền đều là môn sinh của Đạo Đức tông, Trương Ân Ân cũng biết được Dương Quốc Trung là 1 quyền thần vô cùng nổi tiếng trong đó. Bất quá, nàng xuất thân từ Tu Đạo đại phái, nên chẳng có chút kính trọng những quyền thần nơi thế tục này.
Kỷ Nhược Trần chỉ ừ một tiếng, tiện tay ném đi, lại kéo tay Trương Ân Ân đi tiếp. Trương Ân Ân vẫn như trước đi sát theo Kỷ Nhược Trần, thỉnh thoảng nàng lại ngẩn đầu nhìn Kỷ Nhược Trần, hơi nhíu nhíu mày, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nhưng muốn nói lại thôi.
Đi không bao lâu, Trương Ân Ân cuối cùng cũng nhịn không được, nhẹ giọng hỏi:
“Nhược Trần, tại sao lại giết họ? Trước đây ngươi không phải là người giết người lung tung như thế.”
Kỷ Nhược Trần nhàn nhạt đáp: “Bởi vì bọn họ cản đường chúng ta.”
“Thế nhưng…” Trương Ân Ân nhẹ khẽ cắn môi, nói: “Dù vậy cũng không cần giết họ, sát khí quá nặng sẽ ảnh hưởng tới việc tu hành phi thăng.”
Kỷ Nhược Trần không có xoay người lại, Trương Ân Ân dường như nghe được tiếng cười khẽ của hắn. Trong tiếng cười mang chút thở dài cũng có chút thê lương.
Ba người đi hơn 10 bước, Kỷ Nhược Trần nhàn nhạt nói: “Tu hành? Hiện nay chỉ cần giúp bọn ngươi bình an rời khỏi Lạc Dương, đối với ta thế là đủ rồi. Hiện nay… ta còn có thể nghĩ đến việc tu hành phi thăng nữa hay sao?”
Tay Trương Ân Ân trong sát na đó lạnh lại.
Tuy rằng hiện tại nàng chỉ có thể thấy một bên khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần nhưng nàng biết, 4 đạo vết máu vẫn ướt át đỏ sẫm như trước. Bốn đạo vết máu đó không chỉ khắc sâu trên mặt hắn, mà còn khắc sâu trong lòng nàng.
Nàng yếu ớt thở dài một hơi, lén lút nắm chặt tay hắn, càng nắm càng chặt.
Đoạn đường này nàng luôn trầm mặc, nàng mong muốn nó không bao giờ có điểm cuối.
Kỷ Nhược Trần đang đi bỗng nhiên ngừng bước lại, ngửa đầu nhìn về phía trời đêm phương Bắc, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.
Trương Ân Ân cũng nhìn lên trời đêm phương Bắc, nhưng ngoại trừ một mảng đen kịt và bầu trời đang mưa lớn bên ngoài, thì nàng hoàn toàn không thấy gì. Kỷ Nhược Trần nhìn chằm chằm vào bầu trời phương Bắc, kéo tay Trương Ân Ân chậm rãi lui về bờ sông Lạc Hà cho tới khi tiếp cận bờ sông mới dừng lại, sau đó liền đứng yên, không hề có ý định tiếp tục đi về phía trước.
“Làm sao vậy?”
Kỷ Nhược Trần nói: “Sợ là chúng ta không cách nào rời khỏi Lạc Dương được. Ta cảm giác bên kia có thứ gì đó vẫn luôn đi theo chúng ta, bất quá nó không dám lại gần Lạc Hà. Thanh Y thế nào rồi?”
Trương Ân Ân kiểm tra khí tức của Thanh Y một chút rồi nói: “Nàng vẫn tốt, chỉ là có một chút suy yếu.”
Kỷ Nhược Trần liền nói: “Cũng tốt, chúng ta trước tiên ở nơi này chờ bọn họ đến, sau đó cùng đi.”
Dứt lời, hắn khoanh chân ngồi xuống, Đào Mộc côn để nằm ngang trên đùi, từ từ nhắm mắt, tiến vào nhập định. Hắn còn triệt hồi phòng hộ quanh người, tùy ý để mưa rơi vào cơ thể. Trương Ân Ân ngồi xuống phía sau hắn, nhưng nàng không triệt hồi phòng hộ, nàng không muốn Thanh Y đang hôn mê bị ướt.
Trong màn đêm phương Bắc, có 3 bóng đạo sĩ đang đứng, người cầm đầu có khuôn mặt hiền lành cùng 2 đạo nhân đồng hành có chút bất đồng những người tu đạo bình thường, hàng nghìn hàng vạn nước mưa rơi trên người hắn, nhưng điều kì lạ là đạo bào của hắn không hề có chút ẩm ướt nào. Đạo nhân ở giữa là chưỡng giáo đương nhiệm của Thanh Khư Cung – Hư Huyền Chân Nhân. Hắn nhìn kỹ Kỷ Nhược Trần đang ngồi bất động bên bờ Lạc Hà, bỗng nhiên thỡ dài một tiếng, nói: “Kỷ Nhược Trần này… thật không đơn giản a!”
Đạo nhân bên cạnh nói: “Ta thấy tư chất hắn rất bình thường, hoàng đình ảm đạm, không có gì đặc biệt, không có chỗ nào giống Trích Tiên. So sánh với Ngâm Phong ở cung của ta, thực sự là chênh lệch khá xa. Lại nhìn vết máu trên mặt hắn, chắc là hắn đã dùng qua Hung Tinh Nhập Mệnh. Cho dù vận mệnh của bản thân vô cùng tốt nhưng dẫn Hung Tinh Nhập Mệnh, sau này ắt trùng trùng khổ nạn, sao lại là người mà chúng ta tìm kiếm? Ta cho rằng, Kỷ Nhược Trần này bất quá là mồi nhử người tu đạo đến Lạc Dương của Đạo Đức Tông mà thôi, Trích Tiên chân chính ắt hẳn là người khác. Hắn không chịu rời khỏi Lạc Dương có thể là do trùng hợp mà thôi.”