Lúc này Hoàng Xà đã yếu ớt nằm trên mặt đất, không còn sức để mà ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh còn lại cũng chỉ đang nửa khép nửa mờ, quang mang cực kỳ yếu ớt.
Mắt thấy Hoàng Xà ngã xuống không dậy nổi, trong lòng mọi người đều có lửa đốt, thời gian càng dài, thì ngọn lửa ấy còn mạnh mẽ.
Huống chi đại đa số người ở đây đều biết trên mình Hoàng xà có thần vật, vì vậy ngọn lửa đó thiêu đốt càng lớn.
Ngay khi mọi người chuẩn bị động thủ, thì phía bắc thành Lạc Dương bỗng nhiên có một đạo quang hoa màu hồng vọt lên, một người mặc đạo bào màu vàng nhạt, trong tay cầm một cái phất trần màu vàng ròng, chân đạp tiên kiếm, trong nháy mắt đã bay tới đỉnh đầu của Hoàng Xà.
Hắn cũng không vội ra tay đoạt bảo, mà hành lễ với tứ phương, cất cao giọng nói:
“Bần đạo là Chân Võ Quân Tôn Quả, có lời cháo chư vị đạo hữu. Căn cứ theo sự suy tính của bần đạo, trong đống ma vật này có một thứ tên là Thần Châu Khí Vận Đồ, đại biểu cho sự hưng suy các triều đại, nhưng lại đối với các chư vị đạo hữu lại không có chỗ tốt nào. Bởi vậy bần đạo phụng chiếu chỉ của Minh Hoàng, đặc biệt tới đây lấy Thần Châu Khí Vận Đồ, kính các vị hiểu cho cái khó của kẻ làm bề tôi, những ma vật khác, bần đạo sẽ không lấy thừa một cái.”
Tu vi bản thân của Tôn Quả cực cao, lại thêm chức Quốc Sư của đương triều, lời nói của hắn lúc này dường như đại diện cho tiếng nói của triều đình.
Huống chi hắn cũng có nói là chỉ cần có Thần Châu Khí Vận Đồ, thức đồ này cũng không có nhiều chỗ tốt cho người tu đạo, ai dám đứng ra cướp đoạt Thần Châu Khí Vận Đồ, vậy chẳng phải là phạm thượng làm loạn hay sao?
Nếu không thì danh vọng của Tôn Quả có cao, Chân Võ Quán có cường thịnh trở lại cũng không dám có hành động liều lĩnh như thế này.
Đa phần những người ở đây đều kiêng kị việc Chân Võ Quán đại diện cho triều đình, nhưng vẫn có người không cam lòng buông tay vì lợi ích trước mặt quá lớn.
Huống chi lúc này Lạc Dương đã đại loạn, chính là lúc nhân cơ hội đục nước béo cò, cho dù là người có lòng lui bước, cũng không cam chịu rời đi.
Có một số người biết tình hình lúc này vô cùng vi diệu, chỉ cần gây một chút cũng giống như lửa đốt thảo nguyên, cho nên cũng muốn nhân cơ hội này châm ngòi, thổi gió.
Đột nhiên, có một thanh âm khàn khàn kêu lên:
“Tôn đại quốc sư, ngài chỉ nói một câu đã cầm được thần vật, cái uy này hình như là hơi lớn? Ngài là quốc sư đương triều, nhưng những người nhàn vân dã hạc như chúng ta lại không có hứng thú nịnh hót Lý Long Cơ, mất mặt mũi là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới tu vị là chuyện lớn.”
Hắn nói xong câu này, những người xung quanh lập tức ứng tiến. Nhất thời không khí ở đây trở nên sôi sục, chẳng ai muốn từ bỏ miếng mồi này mà đi.
Những người này đã có ý rời đi, cũng đánh trống reo hò, sắc mặt Tôn Quả lúc này trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
“Chân Võ Quan ta chỉ ra sức vì thiên hạ, là vì thiên hạ sinh linh, đâu có coi vinh hoa phú quý ra gì, vị bằng hữu kia đã hoài nghi như vậy, thì có dám nói cho ta biết danh hiệu hay không, để mọi người ở đây biết cao nhân xuất thế?”
Người nọ kia cũng chẳng vì những câu nói của Tôn Quả mà dao động, hắn cười nói:
“Tôn quốc sư đại đạo hơn người, ham thích vinh hoa phú quý hay là Dương Thái Chân múa khúc nghê thường, cũng chỉ có ngài tự biết, chúng ta làm sao biết được? Còn về phần tên ta thì không cần báo, bởi ta chỉ là vô danh tiểu tốt, đâu có lọt vào pháp nhãn của Tôn Quả, Tôn đại chân nhân.”
Tôn Quả cũng không tức giận, chỉ im lặng lắng nghe người nọ nói, sau khi hắn nói xong, Tôn Quả bỗng nhiên nói:
“Đừng có dấu đầu lồi đuôi, ra đi!”
Tôn Quả nói câu này dùng thanh âm cũng không phải quá to, nhưng mà mọi người ở đây ai nấy đều là nhân sĩ tu đạo, đã nhận ra tiếng quát đó có ẩn chứa một đạo kình lực.”
Quả nhiên, Tôn Quả mới nói xong, phía tây thành Lạc Dương bỗng nhiên có một ngọn lửa xanh màu ngọc bích hiện lên, có một lão già đang ngồi xổm trên mái hiên.
Lão già kia cũng không yếu, bị Tôn Quả hát như vậy, thân hình chì hơi nghiêng đi mà thôi.
Tôn Quả thấy vậy thì biến sắc, trầm giọng nói:
“Thủy Tông Trạch, ta với ngươi tuy rằng có oán thù, nhưng lúc này không phải là lúc giải quyết ân oán cá nhân. Ngươi đã từng nghĩ tới hậu quả khi cản trở ta hay chưa?”
Thủy Tông Trạch cười hắc hắc ưỡn ngực nói:
“Dù sao ta cũng chỉ là một người đơn độc, chẳng nhẽ ta lại sợ ngươi bảo Minh Hoàng hạ chiếu tru di cửu tộc ta hay sao? Huống chi ngươi chỉ biết một mà không biết hai, Hoàng Xà mang rất nhiều bảo vật, đâu chỉ có một Thần Châu Khí Vận Đồ, còn có một thứ nữa…”
Nói đến đây thanh âm của hắn kéo dài ra, càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên là muốn tạo điểm nhấn.
Không riêng gì Tôn Quả, hầu như tất cả mọi người đều ngưng thần lắng nghe hắn nói, ai cũng muốn biết Hoàng Xà còn có bảo vật gì nữa.
Tôn Quả ngưng thần, chợt phát hiện Thủy Tông Trạch cười nham hiểm, trong tim của hắn lập tức cả kinh, trong nháy mắt xoay người lại, thấy Hoàng Xà đã xoay người lại từ lúc lâu rồi, con mắt to lớn màu lam đang theo dõi hắn.
Lúc này trên toàn bộ bầu trời Lạc Dương chỉ còn duy nhất một mình Tôn Quả Tôn đại quốc sư là còn quang hoa sáng rực, Hoàng Xà không muốn chú ý tới hắn cũng không được.
Tốc độ của Hoàng Xà như thế nào?
Tôn Quả còn chưa kịp bỏ chạy, thì cái đầu rắn bỗng nhiên giương lên, chỉ nghe ba một tiếng giòn tan, trên bầu trời quang hoa sáng rực, giống như một viên sao chổi đang bay đi, chớp mắt đã được hơn 10 dặm.
Hoàng xà dù sao cũng là yêu vật đứng đầu Phong Đô, nó là một ma vật đứng ngoài trần thế, lúc này mặc dù không còn phun được hơi thở nữa, nhưng mà dùng cái đầu của nó húc một cái, cũng đủ để Tôn Quả bắn ra khỏi phạm vi Lạc Dương rồi.
Trong lúc nhất thời ai nấy đều nín hơi tĩnh khí, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Phong Đô Hoàng Xà đang trọng chấn hùng, Hoàng Xà nhìn xung quanh một vòng, gào to một tiếng, chậm rãi nằm xuống đất.
Toàn bộ Lạc Dương yên tĩnh.
Bỗng nhiên, có một đạo thân ảnh bay vút lên từ phía đông của thành Lạc Dương, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trên Hoàng Xà, người này đưa tay chộp tới cái nơi có bảo quang.
Động tác này của hắn làm cho quang hoa tỏa sáng ở bốn phía của Lạc Dương, hơn 10 người lập tức vọt tới chỗ Hoàng Xà.
Người tới đầu tiên bỗng nhiên hét thảm một tiếng, giống như đập vào một cái bức tường vô hình, toàn thân giống như trúng độc, tan chảy giống như nước.
Mọi người quá sợ hãi, tất cả đều thầm nghĩ mình thật may mắn. Những người có can đảm xuất thủ thần vật đều là người có kiến thức rộng rãi, vừa nhìn thấy cảnh tượng này là biết Hoàng Xà sắp tan rã, Hoàng Tuyền tinh khí trong cơ thể của nó phun ra mãnh liệt, lan khắp mọi nơi.
Thế nhưng nếu chờ hoàng tuyền khí tan hết, thì thần vật trên người Hoàng Xà cũng tan rã.
Mọi người ở đây ai cũng biết hung hiểm, nhưng chẳng ai chẳng chịu lui ra phía sau, tất cả đều tăng phù chú phòng tị cho bản thân, sau đó cẩn thận từng li từng tí tiếp cận Hoàng Xà.
Bảo quang chỉ có một, nhưng mà nhóm người đầu tiên đã có hơn 10 người, những người thông minh đều biết, kết cục ở đây là như thế nào.
Quả nhiên, khi trời mới tảng sáng, có một đạo lôi quang đỏ sậm từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào trên người của một thiếu phụ.
Trên đỉnh đầu của thiếu phụ lập tức hiện lên một pháp trận, chống cự thế đánh xuống của lôi quang.
Bản thân thiếu phụ này đã có phòng bị, nàng xoay người vươn tay, trong bàn tay có một hạt châu màu đỏ bay ra, đánh về phía một nơi không có người, quát lớn:
“Người của Vạn Quỷ Tông chỉ biết núp trong bóng tối đánh lén hay sao?”
Ở vị trí kia xuất hiện một tầng quang hoa màu xạnh nhạt, người này khó khăn lắm mới đỡ nổi hật châu đỏ sặm của thiếu phụ.
Nếu đã có sự mở đầu, vậy thì mọi người chẳng cần phải khách khí gì nữa, tầng tầng bảo quang bay ngang bay dọc, sấm sét đì đùng, điện quang chằng chịt, không biết là có bao nhiêu pháp bảo tiên kiếm thi nhau bay lượn, rất là hoành tráng.
Lúc này, hỏa vân mặc dù đã hơi tản hết, nhưng mà thỉnh thoảng nó vẫn có một vài đạo rơi xuống, làm cho đám tu sĩ ở dưới phải kinh hoàng tránh né.
Những người này không chỉ đánh nhau chết sống, mà họ còn phải đề phòng người khác bất ngờ xuất trận đánh lén, trên còn phải né tránh Thiên Hỏa từ trên rơi xuống, dưới còn phải né tránh uế khí bất ngờ phun, chừa một chút sức đề phòng khi Hoàng Xà tấn công, lại còn phải giữ lại lực để phá vỡ uế khí hộ thân của nó.
Trận đánh nhau này cực kỳ hung hiểm, nhưng mà không ai muốn lùi lại một bước nào cả.
Lúc này thành Lạc Dương lửa cháy khắp nơi, đại kiếp phủ xuống làm cho rất nhiều nhà dân sụp đổ, tiếng khóc vọng khắp trời, trên không trung các vị nhân sĩ tu đạo đánh nhau sống chết, ai cũng lăm lăm pháp bảo, sẵn sàng tiêu diệt kẻ khác.
Lúc này ở Đông Đô ngàn năm, trên trời hay dưới đất đều vô cùng hỗn loạn.
Trong tình thế hiểm ác này, nhưng nhân sĩ tham chiến dùng tới chín phần chân nguyên để hộ thân, chỉ dùng một thành để phá uế khí Hoàng Xà, nhưng với lượng chan nguyên nhò như vậy, làm sao có thể làm lay chuvển được hoàng tuyền khí vô cùng vô tận kia cơ chứ?
Lúc này, vảy giáp trên người Hoàng Xà đã bắt đầu đổi màu, bào quang trên thân mình nó cũng dần dần mờ nhạt đi, trong lòng mọi người ai nấy đều có lo lắng, nhưng không có biện phap nào để phá vỡ cả.
Lúc này ở phía xa xa có một đạo quang mang lại hiện lên, Tôn Quả ngự lăng không từ ngoài thành Lạc Dương bay trở lại.
Tuy rằng đạo pháp của hắn thâm hậu, nhưng thấy xung quanh Hoàng Xà pháp bảo bay múa như mưa, đạo thuật oanh kích như rừng, nên không dám tùy tiện xông vào.
Trong lòng Tôn Quả lo lắng, hắn vận đủ chân nguyên, cao giọng quát lớn: "Mọi người trước tiên xin hãy dừng tay, nghe bần đạo nói một lời."
Nhưng lúc này mọi người đã giết đỏ cả mắt rồi làm gì còn quan tâm tới chuyện lùi bước, với lại lúc nãy Tôn Quả bị Hoàng Xà đánh bay ra khỏi Lạc Dương, bây giờ đã trở lại, nhưng mà mặt mũi sưng vù, tiên bào rách nát, tử kim phất trần chẳng biết đã văng đi đâu mất, chẳng còn chút uy nghi nào nữa cả.
Hắn vừa mới quát được câu như vậy, thì đã có ba mũi tên bay tới trước mặt, trên đỉnh đầu có một đạo lôi điện, lại có một đạo quang mang màu lam bay từ phía sau tới đâm thẳng vào hậu tâm của Tôn Quả, những hành động này thay cho câu trả lời.
Tôn Quả vừa sợ vừa giận, dưới chân hơi dùng lực, tiên kiếm đã ở trong tay, hẳn phất tay một cái, quanh thân hắn hiện lên một cái quang tráo màu vàng, ngăn toàn bộ pháp bảo lại.
Trong miệng Tôn Quả tụng, chợt hét lớn một tiếng, tiên kiếm trong tay quang mang đại thịnh. Thân hình của hắn chợt lóe lên, đã biến mất trong những nhà dân ở Lạc Dương, rồi đột ngột phóng lên cao, đứng cách mặt đất chừng trăm trượng.
Phía dưới có một tiếng thét thảm thiết, một cái đầu lâu bay lẻn caoa văng ra ngoài xa tới 10 trượng.
Những người tới Lạc Dương này đa phần đều có ân oán với nhau, trận đánh này càng lúc càng kịch liệt, lúc nào cũng có thể vẫn mệnh luân hồi.
Nhưng vào lúc này, chợt có một vị đạo sĩ từ trong bóng đêm bước ra, những người khác nhìn thắy hắn đều cả kinh, không khỏi ngừng tay, nhìn về phía hắn.
Đạo sĩ kia mặc đạo bào màu xanh nhạt, lưng đeo cổ kiếm, rát có tiên phong đạo cốt, chi mất thời gian chừng nháy mắt, hắn đã đi được hơn trăm trượng, đứng ở phía đông của Hoàng Xà. Đạo Sĩ kia không có quang mang di chuyển quanh thân, hiển nhiên là đạo hạnh đã sâu tới chỗ cùng cực.
Một người kinh ngạc nhìn đạo sĩ kia, đột nhiên hơi hướng người bên cạnh, chính là người vừa đấu sống chết với mình, hỏi:
"Ngươi có biết người này là ai không?"
Người nọ trả lời:
"Đây chẳng phải là Tử Dương chân nhân của Đạo Đức tông hay sao?"
Người hỏi khiếp sợ nói:
"Tử Dương chân nhản này sao cũng tới?"
"Ta làm sao mà biết được?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu được mình và hắn mới rồi đánh nhau sống chết, người này tiếp tục niệm chú, người kia vận kiếm, lại đấu với nhau.
Lúc này, Tôn Quả đã chém một kiếm vào cánh tau phải của một nữ tử, suýt chút nữa thì chém rụng cánh tay của người này. Hắn bỗng nhiên cảm thấy linh khí phía sau mình có điều khác thường, vội vàng bắt quyết, trở tay chém một kiếm ra phía sau, sau đó mới xoay người lại.
Đợi khi hắn nhìn rõ, thì chỉ thấy một đạo sĩ mặc áo xanh, bảo quang không lộ mà uy, điều này làm cho Tôn Quả phải thu liễm ba phẩn chân nguyên của mình lại.
Hắn tuy rằng nổi giận, nhưng người hắn giết toàn là người trong tà môn, chứ không bao giờ đắc tội với đồng liêu chính đạo.
Đạo sĩ kia thấy Tôn Quả chém một kiếm, chi mĩm cười, trong tau hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh phương thiên họa kích. chặn kiếm quang lại.
Hai người tuy rằng cách xa nhau tới 10 trượng, nhưng mà kiếm quang và họa kích lại giao lại, dính lại ờ một chỗ.
Trên không trung đột nhiên có tiếng sấm, khắp nơi đều có vô số điện hoa nhỏ nhắn, khuôn mặt đạo sĩ kia lúc sáng lúc tối.
Quang hoa quanh thân Tôn Quả tối sầm lại, thân hình lùi lại phía sau, cho tới hơn 10 trượng mới ổn định lại được thân hình.
Đạo sĩ kia lướt qua hắn, đứng ở phía Tây Hoàng Xà, Tôn Quả vẫn còn hoảng sợ, khi cẩn thận nhìn người này, mới cả kinh nói:
"Thái Ẩn chân nhân của Đạo Đức Tông?"
Đạo sĩ kia thân có tiên khí, họa kích trong tay vô cùng hợp với hình dáng của hẳn lúc này, người này thấy Tôn Quả nói như vậy thì xoay người lại, mĩm cười nói: "Chính là bần đạo."
Tôn Quả rùng mình, nghiêm nghị nói:
"Lẽ nào quý Tông cũng muốn tranh đoạt Thần Châu Khí Vận Đồ?"
Thái Ẩn chân nhân mĩm cười nói: "Nhất định phải có được."
Tôn Quả nghe vậy kinh hãi đưa mắt nhìn lại, mới thấy đâu chỉ có một mình Thái Ẩn chân nhân, mà Tử Dương, Tử Vân, Thái Vi, Thủ Chân, bốn vị chân nhân cũng đã hiện thân, đứng theo phương vị Ngũ hành, đặt Hoàng Xà vào vị trí trung tâm của pháp trận.
Bốn phía lúc này đột nhiên quang mang đại thịnh, 23 đệ tử Đạo Đức tông ai nấy đều cầm bảo kiếm trong tay, đứng trong phương vị của trận Nhị Thập Bát Tú, chỉ trong chớp mắt Tham Tinh Ngự Thiên trận danh truyền hậu thế của Đạo Đức tông đã hình thành.
Tôn Quả còn chưa hết khiếp sợ, thì trong bầu trời đêm lại có một ngôi sao chổi sáng rực, bay xuống, hóa ra Ngọc Hư chân nhân tay cầm Liệt Khuyết cổ kiếm, nhân kiếm hợp nhất, từ trên trời giáng xuống, xông thẳng về chỗ Hoàng Xà đang nằm bất động.