Tát Ba cắm cổ chạy mải lên đỉnh núi, khi hắn quay đầu lại thì không thấy ai đuổi theo, trong lòng không khỏi mừng thầm. bọn Diệp Khắc Cường tưởng rằng Tát Ba sẻ chạy xuống núi, ngược lại, hắn cứ nhắm hướng đỉnh núi mà leo lên, như vậy hắn dể dàng chạy bọc ngang qua bên kia núi để đầu kháo huynh đệ của hắn hiện là chủ tế củ bộ lạc Uông Cổ.
Chạy được một đoạn, Tát Ba định chắc không có quân đuổi theo nửa, vả lại cũng cảm thấy mệt mỏi nên cho ngựa dừng lại, hắn bèn lôi Hốt Đồ Lỗ Hãn xuống thật mạnh khiến cho đại hãn đau đớn kêu thành tiếng.
“hừ! đồ vô dụng.” Tát Ba nhảy xuống ngựa trừng mắt nhìn đại hãn nói, “ nếu như ngươi không sủng tín tên thần đó, nhất nhất đều nghe lời ta, ta củng không lãng phí đi nhiều thời gian, hiện thời thì ngươi không còn giá trị để lợi dụng nửa, chuẩn bị chết đi!”
Hốt Đồ Lỗ Hãn sợ hải lật đật nói: “khoang đả, ta thật sự không hề biết xảy ra chuyện gì, ta thấy như vậy củng đã đủ rồi, ngươi hãy theo ta về bộ lạc, coi như không có phát sinh ra chuyện nầy, được chăng?”
“ngươi coi ta là thằng điên à? Ta không thể bị trúng lầm kế lần nửa.” Tát Ba giương ngọn dao hướng về Hốt Đồ Lỗ Hãn, “đó là ngươi bức ta.”
“ngừng tay!”từ trong rừng đột nhiên xuất hiện một gả thân ảnh to cao, Tát Ba quay nhanh đầu lại nhận ra là Niết Hán.
Niết Hán nhìn Tát Ba nói: “tỉ phu, anh nên dừng tay lại đi thôi, đừng lúng xâu vào nửa.”
“là Niết Hán?” Tát Ba rất ngạc nhiên nhìn hắn, “sao ngươi đến được chổ nầy?”
“Em đã theo dỏi anh khi anh rời khỏi bộ lạc. Tỉ phu, hãy thả đại hãn ra, theo em về, em nghĩ đại hãn sẻ phạt nhẹ tội cho anh.” Niết Hán cố khuyên.
Hốt Đồ Lỗ Hãn cũng không đợi được bèn xen vào nói: “đúng, đúng, hãy thả ta ra đi.”
“láo khoét, sự tình đã đến nước nầy, ta hãy còn thâu lại được sao?” Tát Ba lạnh lùng nhìn Niết Hán rồi nói: “ngươi theo thần cũng đã lâu học được ít nhiều bản lãnh, theo dõi ta đã lâu mà ta không hề hay biết. hiện thời có phải thần bảo ngươi tới đây dụ ta về với ngươi rồi ra tay giết ta phải không?”
“không, chuyện em theo dõi thần hoàn toàn không biết” Niết Hán bước lại gần thêm vài bước rồi nói tiếp, “chẳng qua em đến đây vì hãy còn tình tỉ phu, không muốn nhìn thấy anh càng lún xâu vào tội lỗi mà hối lỗi không kịp, thả đại hãn ra, theo em đi về.”
Tát Ba cười lạnh nói: “ nếu như ta không đồng ý thì sao?”
Niết Hán cầm chặt vào cán dao bên hông mình, cau mày nói: “ nếu thế thì em phải phế trừ anh.”
Tát Ba ngửa mặt cười to nói: “được, coi thử ngươi có bản lảnh gì để hạ ta!”
Tát Ba chưa dứt lời thì thân ảnh đả phóng đến trước đồng thời xuất ra năm đao, Niết Hán liên tục cử đao đón đở, nhưng Tát Ba đao pháp quá nhanh, trên ngực và đôi tay hắn đã lộ ra đường dao cắt.
“sao thế nào rồi?” Tát Ba vẩn chưa ngừng đao, lớn tiếng nói: “hiện giờ nếu ngươi cầu ta, có thể ta cho ngươi con đường sống.”
“không bao giờ!” Niết Hán nói một cách kiên quyết. hắn mười phần rất ngạc nhiên về sự lanh lẹ và tàn khốc của phiết bá đao pháp, hầu như chỉ có thể lẩn tránh, mà hoàn toàn không có cơ hội để phản kích.
Không bao lâu, Niết Hán lại bị thêm mười mấy vết thương.
Tát Ba lớn tiếng hỏi: “còn chưa chịu cầu xin?”
“không!” Niết Hán hét to. hắn miển cưởng bạt thêm hai đao nhưng đều bị Tát Ba tránh khỏi, ngược lại thân hắn lại thêm vài vết thương nữa.
“nếu là như vậy thì đừng trách ta vô tình!”
Tát Ba hú lên một tiếng dài, thân ảnh lấp lóe, trong khoảng khắc Niết Hán bị bao trùm trong ánh đao, đến khi Tát Ba ngừng đao lại, thì toàn thân Niết Hán đả mang đầy thương tích đồng thời máu tuôn ra xối xả. “bùng” toàn thân hắn ngả nhào bất động.
“hừ! đây là kết quả chống đối lại ta!” Tát Ba đi đến nhổ một đóng nước bọt vào người hắn, rồi tiến về hướng Hốt Đồ Lỗ Hãn mà đi đến, lạnh lùng cười nói: “ bây giờ đến phiên ngươi.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn sợ hải, lùi lại, khẩn cầu nói: “đừng giết ta, ta dang xin ngươi, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi ………
“đã trễ lắm rồi.” Tát Ba chạy đến Hốt Đồ Lỗ Hãn cử đao chém xuống, “ tiếp lấy cái chết!”
Ngay tại lúc ấy, Tát Ba nghe được tiếng động truyền lại từ hướng phải, lập tức hương đao đón đở, “tang” tiếng nổ đinh tai, đánh bạt ngọn phi đao.
hắn phẩn nộ hét lên: “ là ai?”
từ trong đám rừng cây một thân ảnh phóng ra, người đó là Diệp Khắc Cường. Thì ra hắn và Mông Lực Khắc dưới núi tìm kiếm, nhưng không thấy tăm ảnh Tát Ba đâu, liền quyết định đổi hướng lên núi, cùng Mông Lực Khắc phân chia đường đi tìm kiếm, khi hắn từ đằng xa nghe thấy tiếng binh khí giao tranh, liền lập tức phóng người bay tới.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy Niết Hán nằm trên mặt đất không biết chết sống ra sao, lại nhìn qua phía khác thì thấy đại hãn đang nằm co lại, trong lòng căm phẩn, hai tay liền rút ngọn phi đao ra, “Tát Ba, ngươi là người tác ác đa đoan(làm nhiều việc ác), ngay cả Niết Hán ngươi cũng không tha, coi ta phải thâu thập ngươi như thế nào đây!”
Diệp Khắc Cường phóng ngọn phi đao, Tát Ba liền đón đở, sau đó phóng đao trả đòn, “ coi ai là người thâu thập ai thì biết!”
“nói khá lắm!” Diệp Khắc Cường hét lớn, rút ngọn dao găm trong người ra, nhắm ngay ngực Tát Ba mà đâm tới. khi ngọn đao gần đăm đến, Tát Ba với thân ảnh lanh lẹ tự biến mất trong khoảng khắc.
Diệp Khắc Cường kinh hãi, liền thâu đao thủ thân, liếc nhìn thấy Tát Ba đã đến phía sau mình vung đao chém tới, liền khua đao đón đở, đột nhiên đường đao của Tát Ba biến đổi thần tốc, Diệp Khắc Cường mặc dầu đã lẹ làng nhảy về phía sau để tránh, nhưng phần bụng dưới vẩn bị rạch phải một đường, máu nhỏ ra không ngừng.
“ngươi không ngờ vỏ công ta cao cường như vậy phải không?” Tát Ba thè đầu lưỡi ra liếm ngọn đao đang còn dính máu tươi, cười lạnh nói: “ta còn đang lo lắng sẻ không giết được ngươi để rữa mối tiết hận nầy, không ngờ ngươi tự rước thân vào, thật lá tuyệt hảo, hè hè!”
Trong tiếng cười còn đang vang vội thì thân ảnh của Tát Ba đã đến gần Diệp Khắc Cường từ lúc nào, Diệp Khắc Cường không thể nào tưởng tượng nổi thân pháp của Tát Ba nhanh như vậy, vội múa đao bảo vệ toàn thân, tuy vậy đao thế của Tát Ba rất quỷ mị, Diệp Khắc Cường chỉ đở được hai chiêu, toàn thân đều bị trúng thương vô số kể.
Nếu như bối tay Diệp Khắc Cường bị trúng thương thì ngọn đao ấy sẻ vuột ra khỏi tay, hắn còn nhìn thấy được đao thế và thân ảnh của Tát Ba biến ảo khôn lường, vả như dùng song quyền thì không biết ứng phó như thể nào, còn nửa,cái khổ cuồi cùng là không biết mình còn mạng dưới lưởi đao của Tát Ba không?
“ha ha ha! Ngươi sợ rồi phải không?” Tát Ba cười một cách khoái trá rồi nói: “sớm muộn gì ngươi củng chết, hà tất phải phản kháng, ngoan ngoản chịu chết đi, như vậy chết một cách khỏi đau đớn, ha ha…..”
Diệp Khắc Cường hít sâu vào lấy lại bình tỉnh, cố nhìn quan sát lại biến hóa đao pháp và thân ảnh của Tát Ba, hắn nghĩ hiện thời chỉ còn dùng song quyền để đối phó Tát Ba, nhưng nghĩ mãi cũng không ra phương cách đối phó.
“ta không muốn cùng ngươi đùa giởn nửa, giải quyết ngươi trước đã!” Tát Ba liền lao tới Diệp Khắc Cường, đao quang liên tục bao trùm toàn thân Diệp Khắc Cường.
Toàn thân đẫm máu của Diệp Khắc Cường chỉ còn dựa vào sự lanh lẹ như sói tránh trái né phải. Sau một canh giờ, trên người hắn lại trúng thêm nhiều vết đao thương. Tát Ba càng cố giết càng hứng khởi, đao thế lại càng lúc càng ác độc, quả nhiên không ngoài sự quan sát tinh tế của hắn, Diệp Khắc Cường dùng hết sức mình đánh ra một quyền, “bình” một tiếng, trúng ngay vào ngực Tát Ba, toàn thân hắn bay ngược về phía sau.
Tát Ba té nhào xuống mặt đất, lập tức trỗi dậy, vuốt lên vết đau ở ngực, nhìn trừng vào Diệp Khắc Cường cười: “ngươi gặp may, ta thật không chú ý, nên mới bị ngươi một quyền, nhưng sẻ không có lần sau đâu, là bởi vì ta sẻ giết ngươi tức khắc!”
Diệp Khắc Cường chỉ nhìn mà không trả lời. thân ảnh Tát Ba như điện xẹt, huy động ngọn đao xuất ra hàng loạt ánh đao quang, trong nháy mắt đã tiến đến Diệp Khắc Cường, nhưng vừa khi ngọn đao trong tay Tát Ba nhắm ngay người hắn hạ chiêu, tức thì “bình” một tiếng, Diệp Khắc Cường một quyền đấm ngay vào má, làm cho mắt Tát Ba nổ đôm đốm bay ra ngoài.
Diệp Khắc Cường lạnh lùng nói: “võ công của ngươi chẳng có thực tế gì, chỉ lợi dụng sự di động lanh lẹ và biến hóa đao pháp mà làm loạn mắt kẻ địch, cho nên đại bộ phận chiêu thức đều là hư chiêu, ta chỉ cần nhìn ở một điểm trên thân thể ngươi thì sẻ không bị ảnh hưởng đến hư chiêu đó, đợi khi thời cơ chính mùi, chỉ cần ra tay thì đánh trúng ngươi ngay, với võ công gạt người của ngươi đả trở nên vô dụng rồi.”
“cái ….cái gì?” Tát Ba kinh ngạc nói: “ta đã khổ công bí luyện bao năm nay, ngẩu nhiên bị ngươi nhận thấy rõ, thật không thể có khả năng đó được?”
kỳ thực, Tát Ba không thể nào biết được quá khứ của hắn là đội trưởng đội đặc chiến, giác quan nhạy cảm của hắn thật bén nhạy hơn người thường, cộng thêm thời gian luyện tập tác chiến, hắn thường tỏ ra hơn người, mặc dầu động tác của Tát Ba rất nhanh, nhưng với nhản lực nhạy bén của hắn, kỳ xảo của Tát Ba đều bị hắn nhận ra.
“không có thể được!” Tát Ba la lớn bèn cử đao nhắm vào Diệp Khắc Cường chém xuống.
Đương thời tâm thần hắn bấn loạn, cho nên đao thế của hắn không còn quỉ mị lanh lẹ như trước nữa, Diệp Khắc Cường dể dàng tránh né, dùng hết lực đánh vào bụng dưới của hắn, Tát Ba té lăn trên mặt đất, đứng dậy không nổi nữa.
“ta xin đầu hàng….ụa……” hắn ối ra một miệng máu. miển cưởng ngồi dậy, quăng ngọn dao qua một bên, đưa đôi tay ra, “ta đánh không lại ngươi, ta đầu hàng, ngươi có thể cột ta lại.”
“ngươi phạm trọng tội, ta đem ngươi về bộ lạc để rửa lại sự thanh bạch cho ta.” Diệp Khắc Cường cởi dây lưng ra định chạy lại cột chân tay Tát Ba lại, đột nhiên hắn phát hiện mắt Tát Ba lộ hung quang, hắn vội dừng lại cước bộ.
quả nhiên từ trong óng tay Tát Ba xạ ra hai ngọn ám tiển thẳng vào bụng Diệp Khắc Cường, vì đoạn đường quá gần, khó mà tránh, mắt nhìn thấy ám tiển sẻ xạ vào bụng mình.
đột nhiên, trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh to lớn đón đở hai ngọn ám tiển, hắn từ từ ngã xuống ngay giữa Diệp Khắc Cường và Tát Ba.
Mắt hai người dán dính vào thân ảnh đó mới biết là Niết Hán.
Thật ra Niết Hán vẫn chưa bị Tát Ba giết, chỉ bị hôn mê bất tỉnh mà thôi, khi hắn tỉnh lại nhìn thấy Diệp Khắc Cường chạy lại phía Tát Ba, hắn cảm giác được Tát Ba tất có gì dối trá, liền liều thân phóng người ra đón đở, nào ngờ đâu hắn đón đở hai ngọn ám tiển đoạt mạng đó.
“Niết Hán!” Diệp Khắc Cường dội đở hắn dậy, mắt nhìn thấy hai ngọn ám tiển đâm vào tâm khẩu và bụng, giục kêu gào lên: “Niết Hán! Hãy cố lên!”
Niết Hán vì đã bị thương, lại thêm hai mủi ám tiển, thân thể càng hư nhược, hắn nặng nhọc mở mắt, cố lấy hết tàn lực nói: “thần….thần……tỉ phu của tôi thật là không phải với ngài.”
“không liên quan gì đến Niết Hán.” Diệp Khắc Cường dùng tay ấn vào vết thương cho máu ngừng chảy, nhưng máu vẩn tiếp tục chảy ra, “chớ nói nhiều, hãy nghĩ ngơi giây lát.”
Niết Hán dùng hết tàn hơi tiếp tục nói: “thần……tỉ phu hắn đã phạm đại tội, đáng chu vi tam tộc, nhưng…… sự việc nầy đều do hắn một tay làm ra, không có liên quan đến tỉ tỉ của Niết Hán, xin thần………giúp thỉnh giùm đại hãn tha cho, mọi việc sau nầy đều xin nhờ vã đến thần…..”
Niết Hán vừa nói vừa ho ra máu, Diệp Khắc Cường thầy thật bất nhẩn liền khuyên: “Niết Hán hãy an tâm, ta sẻ cố gắng, hãy nghĩ một lát đã, đừng nói nhiều nữa.”
“không……nếu bây giờ không nói, chỉ e không còn có cơ hội để nói nữa…..” Niết Hán đưa tay run run cầm tay Diệp Khắc Cường rồi nói: “thần…..tôi đi theo ngài, học cũng được rất nhiều việc, tôi rất lấy làm cảm kích, xin tha lỗi tôi không có cơ hội để báo đáp ngài, xin thần…….về sau…..bảo……trọng…..”
giọng nói Niết Hán càng lúc càng nhỏ, cho đến khi đầu nghiêng một bên, thì không còn nghe tiếng nữa.
Diệp Khắc Cường không dám tin ở mình, bèn vổ vào má hắn la lên: “Niết Hán, tỉnh lại! tỉnh lại đi!”
Đáng tiếc Niết Hán đả vĩnh diễn ra đi, không còn nghe được tiếng nói của hắn nữa. Diệp Khắc Cường tâm thần tan nát, ngẩn mặt lên không gào thét điên cuồng: “Niết Hán!”
Diệp Khắc Cường chực nhớ đến Tát Ba, liền quay lại kiếm, Tát Ba đang lúc định cướp ngựa đào tẩu, Diệp Khắc Cường liền quát lớn: “Tát Ba !”
Tát Ba bất chợt giật mình, chỉ thấy Diệp Khắc Cường bay đến thần tốc, điên cuồng la lên đấm một quyền vào mặt hắn, với một quyền nầy làm Tát Ba gảy sóng mủi, răng củng không biết rụng đi là bao. mặt mài đầy máu bay ra tứ tung, hắn lủi nhủi về một phía đâm xầm vào phía thân cây, rồi té nhào xuống đất không còn thấy động đậy nữa.
Diệp Khắc Cường lòng vẩn đầy lửa hận, một quyền không thể tiêu pha đi được, hắn nhìn về phía thi thể của Niết Hán, mà mủi mắt hắn cảm thấy cai cai, nhịn không được mà rơi lệ, một gả cao to trẻ mạnh mà chết như vậy khiến cho người ta khó mà không đau lòng. hắn bèn đem thi thể Niết Hán vác đem lên lưng ngựa, sau đó dùng dây lưng cột tay chân Tát Ba lại. cuối cùng, hắn trực nhớ đến Hốt Đồ Lỗ Hãn.
hắn nhìn kiếm đại hãn, cực chẳng thấy tăm hơi, liền gọi to: “đại hãn! Ngài ở đâu rồi?”
“tại…. tại nơi đây……” Hốt Đồ Lỗ Hãn lưởng lự từ trong đám cỏ rậm chui đầu ra với giọng run run hỏi: “Tát……Tát Ba đâu rồi?”
Diệp Khắc Cường chỉ Tát Ba đang nằm trên mặt đất nói: “đả bị hạ thần cột lại.”
Khi nhìn thấy Tát Ba bị quy phục, Hốt Đồ Lỗ Hãn lấy lại đãm lược đứng dậy từ trong đám cỏ rậm mà đi ra, “kết cuộc là chuyện gì đã xảy ra? tại làm sao Tát Ba lại muốn giết ta?”
“xin đại hãn tha tội, khiến cho ngài bị hãm vào vòng nguy hiểm.” Diệp Khắc Cường khiên Tát Ba đặt trên lưng ngựa, tiếp tục nói: “chúng ta trước tiên hãy trở về bộ lạc, trên đường về, hạ thần xẻ từ từ giải thích cho đại hãn.”
Ngay lúc đó, Mông Lực Khắc từ xa phóng ngựa đến, “đại ca, tiểu đệ đi khắp cả ngày mà củng tìm không gặp……ái da! đại ca sao lại bị thương vậy?”
Diệp Khắc Cường lôi đầu Tát Ba trên lưng ngựa nói: “còn không phải hắn làm ra chuyện tốt lành nầy.”
“Thì ra đại ca đả bắt được hắn” Mông Lực Khắc nhảy xuống ngựa, chạy đến Hốt Đồ Lỗ Hãn hành lễ: “tham kiến đại hãn.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn liền trả lễ: “vị nầy là……”
“hắn là Mông Lực Khắc, thân thế hắn thật kỳ lạ, thần sẽ tường tận giải thích cho đại hãn sau.” Diệp Khắc Cường nhảy lên lưng ngựa, “chúng ta nên về doanh trại đi thôi.”
Trên đường về doanh trại, Diệp Khắc Cường kể lại chuyện Tát Ba hãm hại hắn như thế nào cho Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe, khiến cho ngài run sợ đến đổ mồi hôi lạnh.
Diệp Khắc Cường sau cùng nói: “Tố Na cũng đã thừa nhận, hiện cô ta đang ở bên hạ thần, đợi đến lúc đó đại hãn sẽ gặp được cô ta.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn thở dài, nói: “cũng may Tát Ba hiện tại bị bắt giữ, nếu như không biết gì vế hắn sau nầy không biết hắn sẽ làm ra điều gì nửa đây.
Lúc đó bọn họ đã về đến doanh trại, bọn tướng lỉnh nhìn thấy liền tỏ ra vui mừng khôn cùng, lật đật chạy đến thỉnh tội.
Hốt Đồ Lỗ Hãn nói: “hoàn toàn do Tát Ba quá tàn độc, không liên quan vì đến các vị,”
“đại hãn, chúng ta tốt hơn hết là nên nhổ trại, đang đêm cấp tốc về bộ lạc, một phương diện là áp tải Tát Ba về trị tội để tránh ưu phiền, và một phương diện khác nửa là bộ lạc đã xảy ra nhiều chuyện không may, nhất định đả làm cho nhân tâm hổn loạn, đại hãn phải mau mau về vổ an bá tánh, còn nữa, lần về nầy là làm hậu táng cho Niết Hán.” Diệp Khắc Cường đề nghị.
Hốt Đồ Lỗ Hãn nhìn thi thể Niết Hán mà than dài: “ mất đi một dũng tướng, làm ta thật đau đớn, thần hãy an tâm, ta nhất định phải làm lễ an tán long trọng cho hắn. thôi được, chúng ta lập tức khởi hành,”
Bọn tướng lỉnh lập tức lỉnh mệnh đi chuẩn bị, không bao lâu, một đoàn người trực tiến theo hướng đi về Hồng Cát Bộ Lạc. Hốt Đồ Lỗ Hãn đi đầu, kế đến bọn Diệp Khắc Cường và Mông Lực Khắc phân chia tả hửu, còn Tát Ba do thủ hạ Mông Lực Khắc áp giải.
Hốt Đồ Lỗ Hãn đột nhiên mở miệng hỏi: “à thần nầy, sự tình Tát Ba hãm hại thần thì ta đã thấu hiểu, nhưng mà cớ sao Tát Ba kéo quân đến đây tìm ta đòi người, và còn đòi giết ta nữa?”
“nếu vậy thì phải bắt đầu nói từ lúc Tát Ba giam hạ thần vào ngục thất. Và củng bởi vì đại đa số đại thần quyết định phải đợi đại hãn về rồi mới định tội, Tát Ba sợ để đêm dài lắm mộng, cho nên đợi đêm đến sai người đến giết, người hắn sai đến là thủ hạ của Mông Lực Khắc.
Hốt Đồ Lỗ Hãn giương mắt nhìn Mông Lực Khắc hỏi: “hắn là người muốn giết ngài? thế sao bây giờ hắn lại theo ngài?”
“không sai, Mông Lực Khắc vì bị bức mà làm.” Diệp Khắc Cường hướng về Hốt Đồ Lỗ Hãn giải thích thân phận Mông Lực Khắc, dã lại Tát Ba uy hiếp Mông Lực Khắc thay hắn đì trừ khử những kẻ chống lại hắn. “đại hãn, xin ngài nghĩ lại coi, từ trước khi thần đến Hồng Cát Bộ Lạc, có phải có không ít người đột nhiên vô cớ thất tung hay vong mạng, những người đó há chẳng phải là những nhân sĩ chống lại Tát Ba hay sao?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn ngẫm nghĩ lại hồi lâu, chợt sợ đến toàn thân xuất hạn, “thì ra những người đó đều do Tát Ba hại cả, hắn vì loại trừ kẻ chống đối hắn, và còn dối chúng ta rằng là do yêu quái tác quái, thật là quá lang độc.”
Mông Lực Khắc đột nhiên trang trọng nói: “đại hãn, hạ thần vì sinh mạng của bộ hạ, mới bất đắt vỉ thay Tát Ba đi giết những người đó, nếu như vì chuyện đó trách phạt, thần Mông Lực Khắc lập tức cắt đầu nầy dâng cho đại hãn.
Diệp Khắc Cường và Hốt Đồ Lỗ Hãn cùng một lúc kinh hải, Diệp Khắc Cường biết Mông Lực Khắc nói được là làm được, vội giải thích, nói: “đại hãn, Mông Lực Khắc thật sự là bị bức mà ra, những lỗi lầm đã qua của hắn cứ tính lên đầu của Tát Ba, huống hồ, hắn đã có công cứu giá lập nên đại công, chi ít công củng lớn hơn lỗi lầm.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn với ánh mắt kiên nghị nhìn Mông Lực Khắc, thấy hắn thân hình rắng chắc biết là nhân tài, lại muốn thu dụng, nên không muốn giáng tội hắn. liền nói: “thần nói quá lời, Mông Lực Khắc, chuyện nầy cũng đừng nên để tâm.”
Diệp Khắc Cường cung kính nói: “đa tạ đại hãn.”
Diệp Khắc Cường thở ra nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Tát Ba không ngờ rằng hạ thần không những không bị Mông Lực Khắc giết chết, mà còn trở thành huynh đệ kết bái. về sau hạ thần sợ Tát Ba sẻ giết Tố Na diệt khẩu, nên giả người khác cứu cô ả ra, nhưng làm như vậy Tát Ba đã biết được thần chưa chết.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn nhanh hỏi: “đúng rồi, như vậy ngài làm sẽ làm cách nào?”
Diệp Khắc Cường mỉm cười đáp: “khi Tát Ba biết thần chưa chết, nhất định càng muốn sớm trừ khử thần đi, cho nên thần tương kế tựu kế, dùng Mông Lực Khắc truyền lời nói rằng rượt giết thần chạy đến Bất Nhân Hãn Sơn, cho nên Tát Ba đinh ninh cho rằng thần đến đầu kháo đại hãn.”
“cho nên Tát Ba mới kiếm ta giao người, có phải vậy không?” Hốt Đồ Lỗ Hãn gật đầu hiểu ra mọi việc, liền tiếp theo đó lại cau mày, nói: “không đúng, như vậy hắn đâu cần phải giết ta?”
“đó chính là chổ thần có lổi với đại hãn, vì muốn ép Tát Ba nhận tội, khiến cho đại hãn trải qua cơn hiểm nghèo, thần cảm thấy vạn phần có lổi.” nói xong Diệp Khắc Cường hướng về Hốt Đồ Lỗ Hãn trang trọng hành lễ.
“bất tất đa lễ, thần đã giải thích rõ ràng rồi.”
“xin vâng, hạ thần đã phái người giám thị mọi hàng động của Tát Ba, quả nhiên không ngoài sở liệu của thần, Tát Ba đem đại đội nhân mả lên Bất Nhân Hãn Sơn, với danh nghĩa là rược theo giết thần, mà thật sự hắn có tâm cơ phản trắc.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn hình như nghe ra được đầu dây mối nhợ: “hắn có tâm cơ gì?”
“đại hãn nghe tiếp thì sẻ hiểu ngay. thần đoán rằng Tát Ba nhất định phải trừ đi tất cả nhửng ai đối với hắn bất lợi, cho nên bọn Mông Lực Khắc liền rời khỏi Phổ lỗ Hán Sơn. Khi Tát Ba đến Phổ lỗ Hán Sơn thì chỉ là doanh trại trống, tất nhiên hắn sẻ nghĩ rằng Mông Lực Khắc đã đầu kháo hạ thần, và đem Mông Lực Khắc vàTố Na đến trước đại hãn để giải thích việc Tát Ba đã hãm hại thần, đại hãn nhất định phải tin thần, chính ở điểm nầy đã làm Tát Ba sợ hãi, bất quá đó chẳng qua là hắn dự đoán mà thôi, cũng chưa đến nỗi hạ quyết tâm.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn không hiểu ý của câu đó nên hỏi: “ hạ cái gì quyết tâm?”
“sau khi Tát Ba rời khỏi Phổ Lỗ Hán Sơn trực chỉ tiến về Bất Nhân hãn Sơn, dọc đường hạ thần phái người giả mạo khái môn quan của đại hãn đi đầu kháo Tát Ba, tiết lộ cho hắn biết sau khi đại hãn đã nghe thần lần lược kể lại, liền lập tức quyết định quay về bộ lạc để trừ đi Tát Ba, đương nhiên Tát Ba sau khi nghe xong liền hoản loạn lên.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn cảm thầy kỳ lạ, nói: “ta không hề có ý nầy.”
Diệp Khắc Cường mỉm cười nói: “đó là kế bức hắn hạ quyết tâm.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn lo ngại hỏi: “kết cuộc hắn có quyết tâm gì?”
“quyết tâm hạ sát đại hãn! Tát Ba biết đại hãn quyết ý giết hắn, tất phải tiên hạ thủ vi cường, dứt khoác phải giết ngài và hạ thần, sau khi về bộ lạc hắn sẻ nói thần trốn chạy lên núi Bất Nhân Hãn Sơn giết đại hãn, còn hắn thì giết thần trả thù cho đại hãn, sau đó hắn sẻ kiếm một kẻ tâm phúc để thay thế chức vị đại hãn, như vậy Hồng Cát Bộ Lạc đều hoàn toàn nằm vào trong tay hắn.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe đến tim không ngừng đập mạnh, “thật không thể tưởng được Tát Ba lang độc như vậy.”
Diệp Khắc Cường gật đầu nói: “nếu như không dùng kế sách nầy, Tát Ba sẻ không bao giờ ở trước mặt đại hãn mà tự mình nhận hết tội nghiệt của mình, trả lại sự trong sạch cho hạ thần, mặc dầu hại cho đại hãn hãm trong nguy hiễm, nhưng mà trừ được một tên đại gian ác, tưởng rằng cũng đáng lắm.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn trong lòng vẩn còn sợ, nói: “cũng may Tát Ba hiện đã bị bắt, nếu không sau nầy khám phá ra thì thật không dám nghĩ. Mưu kế của thần thật là cao chiêu.”
Mông Lực Khắc với vẻ mặt kính phục nói: “ tơí bây giờ đệ mới hoàn toàn hiểu được mưu kế của đại ca, làm cho người ta không thể không thán phục.”
“hai vị quá lời.” lúc đó thần sắc Diệp Khắc Cường đột nhiên trở nên ảm đạm, “nhưng tiếc thay Niết Hán…..”
Hốt Đồ Lỗ Hãn cũng thở dài, than: “ôi!..thật đáng tiếc, đã mất đi một dũng tướng.”
mọi người đi luôn cả đêm, cho nên chỉ cách một ngày đêm thì đả đến Hồng Cát Bộ Lạc, Phổ Lan Đặc và các đại thần khác đều ra nghinh đón Hốt Đồ Lỗ Hãn
Phổ Lan Đặc vừa nhìn thấy Diệp Khắc Cường, kinh hãi há hốc miệng mòm, “tại sao……..tại sao thần cũng cùng với bọn họ?”
“chuyện nầy từ từ sẻ giải thích.” Diệp Khắc Cường nhảy xuống ngựa, nhìn một lược qua mọi người sau đó hỏi: “lạ quá, sao không thấy Y Tác vậy?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn cũng cãm thấy kỳ lạ, “đúng rồi, Y Tác đâu rồi nhỉ?”
“cái gì? Mau thả hắn ra!” Diệp Khắc Cường cùng Hốt Đồ Lỗ Hãn hét
to.
Phỗ Lan Đặc bị hai người hét hoản sợ giật mình, liền nói: “xin vâng, tức tốc đi ngay.”
Không bao lâu, bọn sỉ binh khiêng thi thể Niết Hán, và dẩn Tát Ba qua. Lúc đó, Tát Ba cũng vừa tỉnh vậy, đầu tóc rối bung, mình mang đầy thương tích, nhìn hắn thập phần khốn khổ, nhưng cặp mắt đỏ rực nhìn trừng trừng Diệp Khắc Cường.
“ngươi nhìn cái gì!” Diệp Khắc Cường đi đến gần hắn, nhìn lại hắn bằng đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói : “ngươi làm cho mọi người đây thật thất vọng, sát hại biết bao người, giờ đây Niết Hán cũng bị ngươi hại chết, hắn là em vợ của ngươi, ngươi cũng không tha cho hắn nữa, ngươi có phải là người không vậy!”
Tát Ba không thể tiếp tục nhìn ánh mắt nghiêm nghị và đầy ý nghĩa của Diệp Khắc Cường, nên dội vàng quay đầu về phía khác hững hờ nói: “tự hắn tìm đến cái chết, không liên quan đến ta. Bây giờ ta đã lọi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết tuỳ ý ngươi, không cần phải nói nhiều.”
Ngay khi ấy, vợ Tát Ba cũng là tỉ tỉ của Niết Hán được biết tin vội chạy đến, vừa nhìn thấy thi thể lập tức nhào đến ôm chầm khóc lớn. được một hồi thì quay Diệp Khắc Cường vừa khóc vừa hỏi: “ thần! Niết Hán vì sao chết vậy? là ai giết chàng?”
Diệp Khắc Cường ảo nảo thở dài nói: “ nên hỏi trượng phu của nàng.”
Lúc đó vợ Tát Ba mới nhìn thấy hắn, nàng đi đến phía trượng phu của mình, “chàng làm sao biến thành như vậy? Niết Hán sao lại bị chết? đã xãy ra chuyện gì?”
Diệp Khắc Cường nhìn thấy Tát Ba quay đầu đi nơi khác không màng đến sự đau thương tuyệt vọng của thê tử mình, liền trong lòng nổi giận đùng đùng, “Tát Ba, ngươi có thật còn là con người không! Dám làm không dám chịu sao? Mau nói cho nàng biết Niết Hán chết như thế nào?”
Tát Ba quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Niết Hán là ta giết! thế nào? Ta đã giết biết bao nhiêu người, bây giờ giết thêm một đứa Niết Hán thì đã sao nào? Ngươi làm gì được ta? Có thể làm cho hắn sống lại được sao?”
“chàng tại làm sao phải giết Niết Hán? Vì sao……” nàng điên cuồng gào khóc kêu thét, tay đánh vào người Tát Ba, vì xúc động quá mạnh nên cuối cùng ngất đi, Diệp Khắc Cường vội tiến đến đở nàng, một gia nhân khác đến đưa nàng đi an nghỉ. Trên thế gian này không có một người đàn bà nào chụi nổi một đả kích lớn khi biết chồng mình tự giết đi đứa em trai mình.
Trong khi đó, Phỗ Lan Đặc đi cùng với hai binh sỉ đang dìu Y Tác đi lại, mọi người nhìn thấy rõ toàn thân hắn mang đầy vết roi, cháy bỏng hoặc sưng bầm, ở hai bên mang tai còn động vết máu khô, trong thâm tâm không kìm nổi run sợ, không dám nghĩ rằng hắn đã trãi qua biết bao lần cực hình.
Y Tác ngẩn đầu, cố mở đôi mắt mơ mơ màng màng hắn nhìn thấy được Diệp Khắc Cường và Hốt Đồ Lỗ Hãn, hắn dùng cập môi xưng yếu ớt mở miệng nói: “ tham…..tham kiến đại hãn, và th……ần…bình an vô sự, thật là……..quá tốt.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn đau lòng tiến đến nói: “tại làm sao đánh hắn đến nổi như vậy? Phỗ Lan Đặc đâu mau gọi vu y lại trị thương cho hắn.”
Diệp Khắc Cường nhìn thấy Y Tác như vậy cãm thấy đau quặn lại, đặc biệt là tình trạng Y Tác bây giờ như thế nầy mà vẩn còn lo lắng đến sự bình an của mình, làm cho hắn cảm động không nguôi, hắn càng cảm thấy oán hận Tát Ba, nhịn không được liền quay đầu nhìn hắn, Tát Ba chỉ cười lạnh đáp lại.
Con bà ngươi, rồi sẽ biết tay ta, Diệp Khắc Cường nói trong lòng hắn. hắn chạy đến trước mặt Y Tác đau lòng nhìn hắn, “Y Tác, thương thế ngươi rất nghiêm trọng, vẩn còn chịu được không? Hãy mau chóng trị thương.”
“an……an tâm, không chết được đâu.” Y Tác định cố tạo vẻ cười, nhưng vừa mở miệng đã đau nên bỏ ý định đi. “à……….à , thần ……ngài không có sao chứ?”
“không sao, đại hãn đã biết tất cả sự việc của Tát Ba.” Nhưng ngược lại ngươi bị tên cẩu tặc Tát Ba hại đến thê thảm thế nầy…….ôi! Diệp Khắc Cường giận quá không nói thêm được câu nào.
Y Tác cười khổ nói: “cho dầu……..cho dầu ngượi lại hạ thần bị, bất quá giờ đây mọi việc đều sáng tỏa, cáo đau khổ của hạ thần củng đáng để hy sinh.”
“không được, chuyện nầy không thể nào dể dàng bỏ qua.” Diệp Khắc Cường tới lại gần hơn hạ giọng nói với Y Tác: “bây giờ trong thâm tâm ngươi cảm thấy bậm bực và càng không sảng khoái phải không?”
“yên tâm, hạ thần lập tức để cho thần sảng khoái.” Diệp Khắc Cường nhìn Y Tác cười cười, quay đầu lại đối với Hốt Đồ Lỗ Hãn nói: “đại hãn, ngài đã vất vã hai ngày đường chắc là đã mệt rồi, xin thỉnh ngài về trước an nghĩ, về việc phạm nhân xin cứ giao lại cho hạ thần xắp xếp.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn làm gì mà không hiểu ý của Diệp Khắc Cường, ngáp dài nói: “cũng đúng, ta thật mệt lắm rồi, thế thì ta giao chuyện này lại cho thần làm, đừng quên rằng, sáng sớm ngày mai ta còn phải khảo cung phạm nhân.”
lời nói như ý muốn Diệp Khắc Cường sẻ tạo cho Tát Ba vở sống vở chết. Diệp Khắc Cường mỉm cười lỉnh ý, gật đầu nói: “xin vâng, cung thỉnh đại hãn.”
Sau khi Hốt Đồ Lỗ Hãn bỏ đi, Diệp Khắc Cường đến trước mặt Tát Ba mỉm cười, Tát Ba trong lòng sợ hãi, “ngươi ……ngươi muốn gì đây?”
Diệp Khắc Cường cười nói với hai tên binh sỉ đang áp giải Tát Ba: “hãy thả hắn ra.”
Hai gả binh sỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng không dám kháng lệnh, liền y lời mở trói cho hắn.
Tát Ba cảm thấy có gì không ổn, “ngươi muốn gì đây”
Lời chưa nói dứt, chỉ nghe một tiếng quát tàn khốc, một quả đấm thần tốc ngay vào bụng dưới của Tát Ba. tiếng rống thảm thiết vang lên, người hắn bay ra một khoảng khá xa rồi rơi xuống đất.
Diệp Khắc Cường quay lại nói với Y Tác : “quyền nầy là ngươi đánh, thế nào, trong lòng ngươi thấy khá lại nhiều không?”
Tát Ba đau đến nổi nói không ra tiếng, “ngươi…… ngươi”
“Chưa hết đâu.” Diệp Khắc Cường lại quơ thêm một quyền, “cái nầy là giành cho Niết Hán đây!”
“bình” một tiếng, Tát Ba bay bổng lên trời, rơi xuống tức thì bất tỉnh đi. Diệp Khắc Cường không thèm nhìn đến hắn, “đem hắn giam lại đi!”
Nhìn thấy bi cảnh của Tát Ba như vậy, Diệp Khắc Cường nhìn trời than dài. Vì Tát Ba là tên hảo tặc đầy dả tâm, hại không biết là bao nhiêu trọng thần lương tướng bao gồm cả Niết Hán, ngày hôm nay kế hoạch của hắn bị phá hủy, người cũng đã bị bắt, nhưng sau nẩy thì thế nào? hắn lại nghĩ đến những ngày sẽ trôi qua trong cái xã hội không thuộc thời đại của hắn sẻ ra sao?