Mọi sự việc đều có kết cuộc viên mãn, Tát Ba và Mả Can bị phán xử trọng hình ngũ mã phân thây, và lập tức xử quyết. Nguyên Diệp Khắc Cường đã nhận lời giúp Niết Hán cho nên đề nghị với Hốt Đồ Lỗ Hãn miễn tội cho hai gia tộc, vì vậy hai gia tộc Tát Ba và Mả Can đều không bị xử tử, chỉ giáng chức thành thường dân và đày ra biên ải.
Niết Hán sắc phong làm đại vương, được cử hành tang lễ thật long trọng. Tố Na mặc dầu giúp Tát Ba hãm hại Diệp Khắc Cường, nhưng không phải do ý muốn của ả, cho nên bắt ả từ nầy về sau, theo sự đề nghị của Diệp Khắc Cường, trở thành nô tỳ, và chủ nhân của ả đương nhiên là Diệp Khắc Cường khiến Tố Na vui mừng không xiết liền hôn gã liên hồi.
Mông Lực Khắc và cùng với thủ hạ mặc dầu trước đây giết không biết bao nhiêu đại thần, nhưng vì bị Tát Ba bức hiếp mà ra, cộng thêm sau nầy có công cứu giá Hốt Đồ Lỗ Hãn lập nên đại công, Hốt Đồ Lỗ Hãn đã nghĩ hơn nửa ngày mà không biết phải xử lý họ như thế nào.
Diệp Khắc Cường thấy thế bèn đề nghị, nói: “Bọn Mông Lực Khắc mặc dầu là đạo phỉ, nhưng trung can nghĩa đảm, làm việc quang minh lỗi lạc, võ nghệ cao cường, đúng là đấng lương tài, hay là sát nhập bọn chúng vào quân đội, sau nầy có thể giúp đại hãn đi đánh thiên hạ.”
“Hay lắm!” Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe như vậy thật mừng rỡ, “Nhưng mà phải sắp xếp bọn chúng như thế nào đây? Trước mắt không thấy chỗ nào trống để bổ xung vào? Mông Lực Khắc võ công đảm sắc hơn người, đối với chuyện hành quân đánh giặc đều giỏi, hay là phong cho hắn làm hữu tướng quân thay chỗ Mả Can .”
Mông Lực Khắc rất là kinh ngạc, đột nhiên từ một tên cường đạo trở thành tướng quân, làm cho tâm thần hắn bồn chồn không yên, “ Như……….tôi được sao?”
“Yên tâm đi, đệ nhất định sẽ làm được mà.” Diệp Khắc Cường cười vỗ vai trấn an hắn, rồi quay lại nói với đại hãn: “Bọn Mông Lực Khắc rất giỏi về dạ hành trinh sát, hạ thần muốn bọn họ trở thành đội ‘tác chiến đặc biệt’, đội trưởng do Thống Đạt đảm nhận, dưới sự chỉ huy của Mông Lực Khắc, do hạ thần cùng Mông Lực Khắc phụ trách thao luyện, về sau ‘đội đặt biệt tác chiến’ nầy chỉ bí mật hành động đặc trách về tin tức tình báo, đại hãn ngài nghĩ thế nào?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn rất tín nhiệm nhãn quang Diệp Khắc Cường, gật đầu nói: “Rất hay, cứ thế mà làm.”
Diệp Khắc Cường vốn dĩ là chiến hữu của đội đặc chiến, cứ nhiên ở thời cổ đại nầy lại thêm ‘đội đặc chiến’ , giống như có người nào sắp xếp trước vậy.
Xxx
Sau khi Tát Ba bị xử quyết, bọn tay sai của hắn từ từ yếu đi, còn bọn Diệp Khắc Cường càng ngày càng trở nên hùng mạnh, toàn thể bộ lạc sinh hoạt ngày càng giàu có phồn vinh, binh đội ngày càng hùng mạnh, tộc nhân cũng sống trong thư thả ấm cúng, không lo lắng ngoại tộc lại xâm phạm.
Ngày tháng an nhàn qua đi rất mau, thấm thoát đã sáu năm sống trong thời đại không lệ thuộc về hắn. Đứa con của hắn, Diệp Anh Hào cũng đã sáu tuổi.
Đứa bé sáu tuổi đã có nhiều phong độ như cha. Nói rằng là sáu tuổi, nhưng hắn đứng cao quá đầu so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi với hắn. Không biết có phải vì liên hệ đến gene (DNA tế bào di truyền) của người hành tinh quang minh hay không, Diệp Anh Hào quả thật tuyệt đỉnh thông minh, phản ứng lanh lẹ, học gì chỉ một lần thì biết, vật nhìn qua thì không thể quên, có lẽ là vì quá thông minh cũng nên, thường trong buổi họp hay nêu ra câu hỏi khiến Diệp Khắc Cường khó có câu giải đáp.
“Thưa cha, tại sao mình phải học bắn tên?” Hôm nay Diệp Khắc Cường dạy con bắn cung, Diệp Anh Hào đưa ra câu hỏi.
Diệp Khắc Cường giúp con sửa lại tư thế bắn cung, rồi nói: “Ở Mông Cổ cái quan trọng nhất là kỵ xạ, cho nên ngoài học bắn cung ra, còn phải học mã thuật.”
Diệp Anh Hào ngước đầu nhìn phụ thân mình nói: “Ngựa chỉ là dụng cụ chuyên chở điều đó con biết, nhưng còn học bắn cung thì để làm gì?”
Diệp Khắc Cường nghĩ thật kỹ rồi đáp: “khi đi săn, tên dùng để bắn dã thú, khi đánh trận, tên dùng để diệt địch.”
Diệp Anh Hào lại hỏi: “Con người vì sao bắn giết dã thú, người và người với nhau vì sao đánh trận giết nhau vậy?”
Diệp Khắc Cường không biết có nên trả lời câu hỏi đó hay không, bởi vì một khi trả lời, đứa con mình liền hỏi câu hỏi câu khác, và cứ tiếp như vậy mãi sẽ không luyện tên được nữa, cho nên quyết định kết thúc tại đây, liền nói: “Con đừng nên hỏi nhiều nữa, hãy tiếp tục luyện tên trước đã.”
Diệp Anh Hào tuy rằng hay hỏi nhiều, nhưng về năng khiếu thì hoàn toàn có thể thừa kế, hoặc giả còn hơn hẳn Diệp Khắc Cường. ở những đứa trẻ đồng tuổi với hắn còn đang mải rong chơi, thì Diệp Anh Hào đã có thể tự mình cỡi con tiểu mã, và có thể bắn trúng mục tiêu rất chính xác ở khoảng một trượng ngoài.
Có lẽ vì nguyên do như vậy, Diệp Anh Hào từ trước đến nay không bao gìờ theo bọn trẻ cùng nhau vui đùa, chỉ theo phụ thân cả ngày, với năng lực học tập rất cao, tuổi nhỏ mà đã học được không ít từ Diệp Khắc Cường.
Hốt Đồ Lỗ Hãn từ trước đến nay cũng chưa từng thấy dáng vẻ của bọn trẻ khác giống như Diệp Anh Hào, nói không chừng có ý định đợi khi trưởng thành sẽ nhường ngôi đại hãn lại cho hắn, với tài trí thông minh của hắn, tất sẽ thống nhất toàn Mông Cổ, thậm chí toàn thiên hạ.
Đức Tiết Thiện cũng tán thưởng Diệp Anh Hào không ít, khẳng đỉnh sau nầy hắn sẻ hơn cha rất nhiều, vả lại còn có ý muốn đứa con gái mười tuổi của mình, Tự Nhân Thiếp gả cho Diệp Anh Hào, cho nên cố ý hay không cố ý thường để cho hai người được gần nhau. Tự Nhân Thiếp tuy chưa trưởng thành mà sắc đẹp đã lộng lẫy, lại còn hiền thục và hiểu ý người. Từ nhỏ Diệp Khắc Cường đã rất thích cô bé ấy. Cho nên Diệp Khắc Cường và Đức Tiết Thiện tuy miệng không nói, nhưng trong thâm tâm sớm đã kéo hai người thành đôi.
Người Mông Cổ đa số đều tảo hôn, Tự Nhân Thiếp cũng có thể gả đi được rồi, những bộ lạc lân cận cũng có rất nhiều hoàng công quý tộc đến để xin cầu hôn, nhưng vì Đức Tiết Thiện coi như đã chọn Diệp Anh Hào, nên nhất nhất đều cự tuyệt. Diệp Anh Hào vì tuổi còn quá nhỏ, đợi thêm ba năm nữa, sẽ đem Tự Nhân Thiếp gả cho Diệp Anh Hào.
Vì trí tuệ và tài năng của Diệp Anh Hào hoàn toàn trên hẳn những đứa trẻ cùng tuổi, nên thường hắn không có bạn, chỉ bộc lộ tâm sự mình cho Tự Nhân Thiếp mà thôi, vả lại hắn thường hay gặp Nhân Thiếp, hai người tình cảm ngày một tốt đẹp.
Tiếng tăm Diệp Anh Hào ngày càng vang vội khắp nơi trên các vùng thảo nguyên, vì từ trước đến nay nước Mông Cổ chưa từng có vị thần đồng nào xuất thân.
Xxx
Một ngày nọ, có một đại nhân vật đến viếng thăm Hồng Cát Bộ Lạc, người nầy là người mà hầu hết các bộ lạc Mông Cổ đều tôn kính như thần, Khóa Nhân Xích, một nhà tướng thuật gia đại tài. Sự có mặt của ông làm toàn cõi Hồng Cát Bộ Lạc trở nên quấy động.
Hốt Đồ Lỗ Hãn phải đích thân ra nghinh tiếp Khóa Nhân Xích, nói: “Đại sư giá lâm đến Hồng Cát Bộ Lạc là niềm vinh hạnh cho bổn tộc, không biết đại sư đến đây có điều chi chỉ giáo chăng?”
Khóa Nhân Xích thân người nhỏ thấp và ốm, tóc hói nhẳn, râu dài bạc trắng, nhìn bề ngoài tuy là lão thái long chung, nhưng mà đôi mắt long lanh có thần.
Khóa Nhân Xích vuốt râu nói: “Đại hãn, nghe nói quý bộ có một vị thần đồng, không biết có thể cho lão phu được tương kiến chăng?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn cảm thấy nao núng, “Đại sư ở xa lại là vì nguyên do nầy?”
Khóa Nhân Xích gật đầu đáp: “Đúng vậy, không biết đại hãn có thể kêu vị thần đồng ấy lại được chăng?”
“Kêu lại không được. Phụ thân của thần đồng là thần của bổn bộ lạc, đối với bổn bộ lạc có cống hiến lớn, ta thập phần tôn trọng hắn, nếu như không có chuyện gì quan trọng, thông thường ta đích thân đến gặp hắn. Hiện thời thần đang tại giáo tràng luyện binh, thần đồng cũng ở đấy, thỉnh đại sư đi với ta.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn và Khóa Nhân Xích cùng lên xe ngựa nhắm theo hướng giáo tràng mà đi.
Khóa Nhân Xích trầm ngâm nói: “ Nghe nói thần là người trí dũng song toàn, khó mà có được nhân tài như vậy, con của ngài chắc là không thua gì cha.”
“Không sai, con của thần và thần thật giống như một khuông in ra.” Chợt Hốt Đồ Lỗ Hãn nhớ đến một việc liền hỏi: “À đúng rồi, đại sư vì nguyên nhân gì mà muốn xem tướng con của thần vậy?”
“Gần đây hạ thần quan sát thiên tượng, phát hiện ra ở Mông Cổ ta đã nẩy sinh ra một nhân vật vĩ đại sẽ dìu dắt người Mông Cổ chúng ta tiến đến tương lai sáng lạn.”
“Có thể nào vĩ nhân đó là con của thần không?”
Khóa Nhân Xích vuốt râu nói: “Cái đó còn phải đợi đến khi coi qua tướng thì mới biết được.”
Không bao lâu, hai người đã đến giáo tràng, nhìn thấy mọi người đang chăm chú thao luyện, Hốt Đồ Lỗ Hãn vốn định lên tiếng gọi thì Khóa Nhân Xích ngăn lại.
“Chúng ta trước hết hãy đứng sang bên coi đã, đại hãn chỉ cần cho hạ thần biết người nào là thần, và người nào là con của thần là được rồi.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn chỉ về phía trước nói: “Gã hán tử cao lớn đứng trước mặt đám quân sĩ đang thao luyện đó chính là thần, còn cách đó không xa người đứng cùng với hữu tướng quân Mông Lực Khắc là con của thần.”
Khóa Nhân Xích nhìn theo ngón tay đại hãn đang chỉ về phía Diệp Anh Hào, tức thì giật mình kinh hãi nói: “Hắn không phải là chỉ mới sáu tuổi sao? Sao mà cao lớn như vậy cơ?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn cười nói: “Con của thần làm người ta kinh ngạc không chỉ về dáng vóc, ngài qua đó xem thì biết ngay.”
Khóa Nhân Xích lại nhìn sang Diệp Khắc Cường, chỉ thấy tay trái hắn cầm thuẫn bài, tay phải cầm đại đao, mặt nghiêm túc nói: “ Lúc đối phó địch ngồi trên ngựa thì dùng thuẫn bài đón đợ đao thương của địch, sau đó lăn tròn dưới đất để bão vệ lấy thân, liền sau đó hướng đao chém vào chân ngựa, sau khi địch nhân ngã ngựa, người ở đằng sau tiến đến trước lấy mạng địch nhân, rõ chưa?”
Diệp Khắc Cường sau khi nói xong thì diễn lại một lượt, kế đến bọn quân sĩ chiếu theo mà thao luyện.
Khóa Nhân Xích nhìn thấy mà phát lạnh, run giọng nói: “Cái….. cái chiến thuật này do ai nghĩ ra vậy?”
Nên biết người Mông Cổ tác chiến chủ yếu là dùng ngựa, nếu mà ngựa bị chặt đứt chân đi, người trên ngựa sau khi té xuống thì trở nên rất nguy hiểm, đó cũng là lý do Khóa Nhân Xích sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
“Đương nhiên là thần nghĩ ra rồi.” Hốt Đồ Lỗ Hãn đắc ý nói: “Thần đã sáng tạo ra ‘thuẫn giáp đội’, chuyên dùng để đối phó kỵ binh, có thần giúp đỡ, Hồng Cát Bộ Lạc sẽ trở nên không cường mạnh cũng không được.”
Khóa Nhân Xích nói một cách tán thưởng: “Cha con hắn thật không đơn giản.”
rồi lại nhìn ra qua lần nữa, Diệp Anh Hào đang cùng Mông Lực Khắc luyện quyền. Diệp Khắc Cường dạy con quyền pháp không có gì đặc biệt, ngoài trừ chữ ‘nhanh’, quyền nhanh, mắt càng phải nhanh hơn, quyền chưa đến, thì mắt đã nhìn thấy trước rồi.
Mông Lực Khắc phụ trách đón đỡ quyền của Diệp Anh Hào, mặc dầu Diệp Anh Hào thân thể cao lớn nhưng chỉ đứng đến ngực Mông Lực Khắc, cho nên khi hắn xuất quyền công kích chỉ trong phạm vi từ lòng ngực xuống tới gối chân, Diệp Anh Hào cứ nhằm vào phạm vi đó mà xuất quyền thần tốc, còn Mông Lực Khắc dùng tay đón đỡ chiêu công kích của hắn, trong khó có thể đánh vào người mình.
Diệp Anh Hào trở nên hăm hở nói: “ Thúc thúc, con bắt đầu đây”
Mông Lực Khắc gác tay sau lưng, đắc ý cười, “Được, tiểu hào, lên đi.”
Diệp Anh Hào tiến về phía trước, xuất quyền thần tốc, Mông Lực Khắc dùng tay đón đỡ tiểu quyền của gã, “bang, bang” liên tục vang lên, Mông Lực Khắc giảng dạy hắn: “Tiểu hào, không được đâu, xuất quyền không có sức lực, cả muỗi cũng đánh không chết.”
Vừa nói dứt, “bang, bang” âm thanh vang lên thật chát tai, quyền của Diệp Anh Hào tỏ ra mạnh mẽ, và nhanh lẹ khôn lường.
Mông Lực Khắc tuy rằng ngoài mặt không tỏ ra do dự, nhưng tay hắn bắt đầu cảm thấy tay ngứa ngáy muốn động võ, trong lòng hắn cũng không khỏi kinh ngạc, Diệp Anh Hào tiến bộ quá nhanh, đại khái khoảngmười tuổi trở lên có thể một quyền đánh chết người.
Diệp Anh Hào đột nhiên hét lớn: “Thúc thúc hãy cẩn thận!”
“Cái gì?” Mông Lực Khắc còn đang ngơ ngác, thì cảm thấy dưới hạ bộ mình quặn đau, đau đến nổi phải ngồi xuống tay ôm hạ bộ nói: “Đau chết đi thôi, tiểu hào, tại sao ngươi lại đánh vào chỗ nầy!”
Diệp Anh Hào cảm thấy hối hận nói: “ Con không có cố ý, chỉ thấy chỗ ấy có sơ hở nên…………thúc thúc, người không trách con chứ?”
“Không trách cái đầu ngươi!” Mông Lực Khắc đau đến chảy nước mắt, “ Nếu như mất đi cái ấy coi ngươi làm sao thường lại cho ta!
Đương lúc Diệp Anh Hào không biết phải nói như thế nào, thì Diệp Khắc Cường chạy đến hỏi: “Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Anh Hào chạy nhanh lại phụ thân hắn, “Gia gia, con sơ ý đánh vào chỗ……”
“Không sao cả.” Mông Lực Khắc không muốn mất mặt, cố nhịn đau đứng thẳng người
dậy nói, “Đại ca, tiểu đệ đột nhiên cảm thấy đau bụng. Không sao cả.”
Diệp Anh Hào tỏ ra kỳ lạ nói: “ Sao lại đau bụng, rõ ràng là”
Mông Lực Khắc liền lắp lời hắn, “Đừng có nhiều chuyện! Đại ca, đội khuẫn giáp luyện tới đâu rồi?”
“Cũng không tệ lắm, chỉ mức độ thuần thục cần nên gia tăng luyện tập thêm nữa.” Diệp Khắc Cường vuốt đầu con hỏi: “ Tiểu hào con luyện quyền thuật có tiến bộ không?”
“Đương nhiên là có, hôm nay quyền thuật của hắn tỏ ra bạo mạnh, nhanh lại càng nhanh hơn, chỉ có điều mức độ chính xác cần phải luyện thêm nữa, tiểu cường, ta nói có đúng không?”
“Đúng……vậy.” Diệp Anh Hào quay nhìn Mông Lực Khắc, “Thúc thúc, con có thể hỏi một vấn đề được chăng?”
“Cứ hỏi. Thúc thúc nhất định sẽ trả lời cho con biết không hề dấu diếm gì cả.” Mông Lực Khắc nói một cách hào sảng.
“Thúc thúc, người……..” Diệp Anh Hào đột nhiên hạ giọng nói, “người có phải bị con đánh nhầm hạ bộ phải không?”
Cuối cùng Mông Lực Khắc không nhịn được nữa, liền phát tiết hướng về Diệp Anh Hào quát, “Ngươi là cái tên tiểu tử khốn khiếp, dám đánh vào chỗ ấy của ta, nếu ta không đập ngươi nát như tương thì không thể nào hả giận.”
Diệp Anh Hào sợ trốn sau lưng phụ thân mình, hai người cứ như vậy rượt cười đuổi bắt xung quanh Diệp Khắc Cường, làm cho hắn không nhịn được cũng cười theo.
Hốt Đồ Lỗ Hãn dẩn Khóa Nhân Xích đến, “ Thần, hiện thời ngài có rảnh không?”
“Tham kiến đại hãn.” Vài đôi người ngưng diễu cợt, hướng về Hốt Đồ Lỗ Hãn hành lễ.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy một lão nhân đứng đằng sau Hốt Đồ Lỗ Hãn cứ mãi nhìn mình, bèn lấy làm lạ hỏi: “Đại hãn, vị nầy là?”
“Vị nầy là tướng thuật gia Khóa Nhân Xích.” Hốt Đồ Lỗ Hãn vẫy tay gọi Diệp Anh Hào, “Tiểu Hào, qua đây, vị đại sư nầy đặc biệt đến đây để coi tướng con đó.”
“Ngài chính là Khóa Nhân Xích đại sư? Thật là cửu ngưỡng đại danh.” Mông Lực Khắc cảm thấy thật hưng phấn, bèn nhỏ tiếng với Diệp Khắc Cường: “Khóa Nhân Xích đại sư không những đã vang danh khắp Mông Cổ mà còn khiến mọi người kính trọng nhà tướng thuật gia nầy, rất nhiều người tìm cách để gặp ngài mà còn không được như ý, hôm nay ngài đột nhiên đến tìm tiểu Hào để xem tướng, thật là ngoài ý muốn của mọi người.
Diệp Khắc Cường cũng cảm thấy kỳ lạ, “đại sư vì cớ gì đến đây để coi tướng cho tiểu Hào.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn vội thay lời Khóa Nhân Xích đem trước đó lý do nói ra, sau đó nói: “Ở đây gió cát to, ta thấy chúng ta nên về bộ lạc rồi hãy nói.”
Diệp Khắc Cường giao việc huấn luyện lại cho Mông Lực Khắc, cùng con mình lên ngựa theo Hốt Đồ Lỗ Hãn và Khóa Nhân Xích về bộ lạc. Trên đường về Khóa Nhân Xích cứ hay nhìn hai cha con hắn, từ đầu đến chân làm cho hai người cảm thấy khó chịu vô cùng.
Về đến bộ lạc, đợi cho mọi người vào trong kim trướng ngồi, Khóa Nhân Xích mới mở lời nói : “Đại hãn, thần, hạ thần có thể hỏi các ngài một vấn đề được chăng?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn nhìn Diệp Khắc Cường thấy hắn không có ý kiến, nên nói: “Đại sư xin cứ hỏi.”
Nhãn thần của Khóa Nhân Xích đột nhiên tăng mười phần sắc bén, “Với tài trí và võ công của thần, tin rằng đã biến Hồng Cát Bộ Lạc thành một bộ lạc cường mạnh nhất trong vùng thảo nguyên Mông Cổ nầy, các ngươi có đủ điều kiện, tại sao không khuếch trương lãnh thổ, hoặc vã thống nhất Mông Cổ?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn run sợ, không biết có nên trả lời hay không, mắt cứ nhìn Diệp Khắc Cường cầu cứu. Diệp Khắc Cường nghĩ bụng, thật lợi hại, Khóa Nhân Xích quả là nhân vật không đơn giản, mắt nhìn qua đã thấy có vấn đề.
Thật ra nguyên do cũng rất đơn giản, mở mang lãnh thổ cũng giống như đi chiếm các bộ lạc khác, giết hại rất nhiều người, lại nữa hắn không phải là người của thời đại nầy, tỉ như hắn khởi động chiến tranh, rất có thể thay đổi lịch sử và sẽ ảnh hưởng đến nhân loại sau nầy, điều nầy hắn càng không dám làm, cho nên mỗi lần Hốt Đồ Lỗ Hãn có ý định xâm lăng các bộ lạc khác đều bị hắn ngăn trở.
Nhưng không thể nói cho Khóa Nhân Xích biết hắn là người ở thời tương lai đến.
Diệp Khắc Cường yên lặng một lúc rồi mở miệng nói: “ Tại hạ nhận thấy dùng võ lực cưỡng bức người khác khuất phục, đó chỉ là nhục thể khuất phục, chứ không có biện pháp nào làm cho người cùng với tinh thần đều phục mình. Chỉ có dùng đức hạnh để phục người, dùng giáo hóa để phục người, dùng hòa bình làm phương thức khiến người khuất phục. Lúc đó mới chính thức phục người; nhược bằng mù quáng dùng bạo lực để phục người, thì cũng chỉ có một thời gian ngắn thôi, trái lại sẽ gặp nhiều tai họa khôn lường.
“Thần nói cũng có lý lắm.” Khóa Nhân Xích nói: “Nhưng mà hiện thời người Mông Cổ dùng võ lực là chính, người có vũ lực sẽ có cơ hội xưng vương, còn ngài nói là dùng đức chế nhân, chỉ sợ rất khó thực hiện.”
“Cho nên đến giờ người Mông Cổ vẫn chưa có văn tự riêng của mình. Các người hiện tại đang mượn dùng chữ của người hán, người Khiết Đan và người Duy Ngô Nhĩ, dần dà rồi người Mông Cổ trở nên quen đi. Hầu như tất cả các phương diện đều ảnh hưởng bởi ba tộc nầy, thử hỏi họ có dùng vũ lực công đả mình không? Ta tin rằng không lâu nữa người Mông Cổ sẽ bị đồng hóa một trong ba tộc đó. Đó chính là lực lượng ảnh hưởng văn hóa. Ảnh hưởng của văn hóa so với vũ lực còn xâm chiếm thâm sâu và vĩnh viễn hơn.” Diệp Khắc Cường tưởng đâu mình chỉ nói ra một cách tự nhiên, nào ngờ càng nói càng kích động.
Khóa Nhân Xích như người vừa tỉnh lại cơn mê, “Mặc dầu lão phu lâu năm lịch duyệt, nhưng chưa bao giờ nghe qua những lời hay như vậy, lão phu thật là bội phục, bội phục.”
Diệp Khắc Cường cũng không ngờ mình nói nhiều đạo lý như vậy. Thật ra đạo lý xâm lược bằng văn hóa so sánh với xâm lược bằng vũ lực đáng sợ nầy ở tại thế kỷ hai mươi ai ai cũng đều biết, chỉ ở thời cổ đại nầy người Mông Cổ chưa bao giờ nghe qua lý tưởng tiên tiến ấy, cho nên cũng khó trách Khóa Nhân Xích phải giật mình hoảng hốt như vậy.
“Đại sư quá khen.” Diệp Khắc Cường khiêm tốn đáp: “Thật ra tại hạ nghĩ rằng loài người nên sống chung hòa bình với nhau, chiến tranh chỉ là hao tài khổ dân, chỉ có phát triển hòa bình thì nhân loại mới có hy vọng, cho nên tại hạ mới không có chủ trương xâm chiếm các bộ lạc khác.”
Khóa Nhân Xích mỉm cười nói: “Về cách kiến giải của ngài thì thường dân không hỏi, nhưng với cái quan niệm nầy hiện ở tại Mông Cổ thì không thể thực dụng được, ta không xâm lược người thì người cũng xâm lược ta.”
Diệp Khắc Cường gật đầu đồng ý: “Tại hạ biết chứ, cho nên tại hạ tăng cường thao luyện quân đội.”
Khóa Nhân Xích nhìn Diệp Anh Hào nói: “Đứa trẻ nầy tướng mạo đường đường, sau nầy rất có nhiều thành tựu, hắn nhất cử nhất động cũng đều ảnh hưởng đến người Mông Cổ sau nầy, chỉ như…”
Diệp Khắc Cường vội xen vào hỏi: “Chỉ như là sao?”
Khóa Nhân Xích ngập ngừng nói: “ Có một điểm rất lạ, cả hai cha con ngài đều như nhau cả, theo tại hạ thấy tướng hai người đều có thể xưng vương, nhưng vì vấn đề gì đó chịu khuất phục với trướng của kẻ khác, về điểm nầy thật nghĩ không ra. Điều đặc biệt ở đứa trẻ nầy, trước hai mươi lăm tuổi thì thành tựu vẻ vang, nhưng sau hai mươi lăm tuổi thì rất phức tạp, tại hạ chưa từng thấy tướng mạo kỳ lạ như vậy.”
Diệp Khắc Cường trong thâm tâm rất bội phục nhà tướng thuật nầy. hắn đương nhiên biết mình có khả năng xưng đại hãn, nhưng vì không muốn biến đổi lịch sử cho nên không dám, Diệp Anh Hào cũng vậy phải tuân thủ ở điểm nầy. Hơn nữa dòng máu của Diệp Anh Hào có liên hệ đến người minh quang hành tinh, lâu nay hắn cứ đinh ninh rằng mình sinh ra lớn lên ở Mông Cổ, tuy nhiên hắn trước sau gì cũng biết thân thế hắn, ai mà biết được sau nầy hắn sẽ ra sao? Khóa Nhân Xích chỉ thấy được trước hai mươi lăm tuổi, còn sau đó thì sao? Khó nói……
Khóa Nhân Xích nói: “Dầu sao đi nữa tại hạ cũng khẳng định rằng Mông Cổ đã sản sanh ra một nhân vật vĩ đại sẽ thống nhất nước Mông Cổ nầy, người đó là đứa con của thần.”
“Thật là thống khoái.” Hốt Đồ Lỗ Hãn tỏ ra mừng rỡ, đại hãn từ nào đến giờ vẫn coi đứa trẻ nầy sinh ra lớn lên tại Hồng Cát Bộ Lạc, và đương nhiên chuyện thống nhất Mông Cổ cũng sẽ là do hắn.
“Đừng có cao hứng vội.” Khóa Nhân Xích nghiêm mặt nói: “Về chuyện Hồng Cát Bộ Lạc có được một thần đồng, toàn cõi Mông Cổ đều biết, các người thử nghĩ coi các bộ lạc khác có chịu ngồi yên đợi khi hắn lớn lên để thống nhất bọn chúng chăng?”
Diệp Khắc Cường trong thâm tâm sợ hãi, “Ý của đại sư là, người của các bộ lạc khác sẽ gia hại con của tại hạ chăng?”
Khóa Nhân Xích gật đầu đáp: “Đúng vậy. Nhân lúc hổ còn nhỏ sao không đem đi giết đi, sợ lúc trưởng thành sẽ hại người, cái đạo lý nầy ai mà chả hiểu.”
Diệp Khắc Cường và Hốt Đồ Lỗ Hãn cùng nhìn nhau, rồi lại nhìn Diệp Anh Hào, thấy mặt hắn không có vẻ gì biến sắc, không biết hắn đang nghĩ gì.
“Cho nên nói con của thần mặc dầu đem lại danh tiếng cho Hồng Cát Bộ Lạc, và cũng đồng thời đem lại nguy hiểm, đã có nhiều bộ lạc hùng mạnh đang định khiêu chiến với các người, hiện giờ các người nên tìm cách bảo vệ an toàn cho hắn, và dạy dỗ tốt cho hắn, sau nầy ắt phải là nhân vật hô gió ra lửa.
Nói đến đây, Khóa Nhân Xích đứng lên, “Thế đủ rồi, lời tại hạ đến đây đã cạn, cũng nên đi thôi, người của Lý Nhân Chích Cân đã thỉnh người mời tại hạ đến xem tướng cho tên tiểu tử Thiết Mộc Chân, tại hạ củng nên đến đó một chuyến.”
Vừa nghe đến ba chữ “Thiết Mộc Chân”, Diệp Khắc Cường toàn thân rung lên, không dám tin ở mình liền hỏi: “Có phải ngài vừa nói Thiết Mộc Chân?”
Khóa Nhân Xích gật đầu nói: “Đúng vậy, ngài đã thấy qua đứa trẻ ấy à?”
Diệp Khắc Cường vốn định hỏi Thiết Mộc Chân có phải là Thành Cát Tư Hãn hay không, nhưng sau đó nghĩ lại Thiết Mộc Chân vẫn còn là đứa con nít, Khóa Nhân Xích hiển nhiên là không biết đứa trẻ đó sau nầy là Thành Cát Tư Hãn, nên vội cải chính nói: “Không có gì cả, chỉ là con của bằng hữu tại hạ cũng có tên là Thiết Mộc Chân, cho nên tại hạ lại tưởng nhầm rằng là đại sư đang nói về hắn, người bạn của tại hạ lại không phải ở tại bộ lạc Lý Nhân Chích Cân, mà là tại hạ nghe nhầm mà thôi.”
“À, thì ra là như vậy.” Khóa Nhân Xích hướng về Hốt Đồ Lỗ Hãn và Diệp Khắc Cường hành lễ, “Nếu vậy hạ thần xin cáo từ.”
Đương lúc Diệp Khắc Cường đang suy nghĩ bâng quơ, Hốt Đồ Lỗ Hãn nắm lấy tay hắn, phấn khởi nói: “Ngài đã nghe hết lời của Khóa Nhân Xích rồi chứ? Con của ngài sẽ là người thống nhứt Mông Cổ sau nầy! Tiểu Hào, qua đây ngồi kế bên ta.”
Diệp Anh Hào lém lỉnh chạy đến bên đại hãn ngồi xuống, ngay lúc ấy Diệp Khắc Cường
thở dài, khiêm tốn nói: “Khóa Nhân Xích đại sư thật quá lời, tiểu Hào không có bản lãnh lớn như vậy.”
“Nhưng Khóa Nhân Xích nói cũng có lý.” Hốt Đồ Lỗ Hãn miễn cưỡng nói, “Từ nay cũng nên tăng cường bảo vệ an toàn cho tiểu Hào, ta sẽ phái người gia tăng tuần tra xung quanh doanh trại các người, các người cũng nên gia tâm đề phòng.”
“Đa tạ đại hãn đã quan tâm.” Diệp Khắc Cường muốn yên tịnh một mình để nghĩ về chuyện Thiết Mộc Chân, “bây giờ không còn sớm nữa, hạ thần và tiểu Hào xin cáo lui.”
Sau khi cáo biệt Hốt Đồ Lỗ Hãn, Diệp Khắc Cường liền nắm tay con đi ra ngoài kim trại, trong đầu vẫn nghĩ liên miên về mấy chữ Thiết Mộc Chân.
Diệp Anh Hào ngẩn đầu hỏi: “Thưa cha, có phải có nhiều người muốn đến giết con không?”
Diệp Khắc Cường hiện thời trong lòng đầy mối tơ dò không để ý đến lời nói của con, nên nghe không rõ đành hỏi: “Con nói cái gì?”
“Lúc nãy vị gia gia kia có nói, sẽ có nhiều người sợ sau khi con lớn lên sẻ thống nhất họ, cho nên nhân khi con còn bé giết đi, có đúng như vậy không?”
Đầu óc Diệp Khắc Cường đã trở về với thật tại nghe rõ lời con hỏi, hắn bèn ngồi xuống bằng tầm mắt với đứa con của mình rồi nói: “Tiểu Hào, thế giới của người lớn rất là phức tạp, lúc nãy vị gia gia ấy nói con cũng không nên để ý lắm, hơn nữa có phụ thân đây bảo vệ cho con, thì còn ai có thể hãm hại con chứ? Đừng nghĩ nhiều nữa, biết chưa?”
“Dạ.” Diệp Anh Hào gật đầu hơi hiểu.
Diệp Khắc Cường đứng dậy tiếp tục dắt tiểu Hào đi, được một hồi, tiểu Hào lại hỏi tiếp: “Chiến tranh là gì? Hình như rất là tàn nhẫn, sẽ có nhiều người chết lắm phải không? Thưa cha, nếu là vậy đâu còn có ý nghĩa gì chứ? Cha có thể cho con biết nhiều về chuyện chiến tranh chăng?”
Đứng đối diện với con, hắn không thể tin được đứa trẻ không quá sáu tuổi đầu có thể nêu ra những câu hỏi như vậy, Diệp Khắc Cường không biết phải nên trả lời như thế nào, chỉ đành nói: “Trước hết hãy để cha suy nghĩ đã, sau đó sẻ trả lời cho con biết, được chăng?”
Diệp Anh Hào lưỡng lự gật đầu: “Được, nhất định như vậy.”
Diệp Khắc Cường bèn nắm bàn tay nho nhỏ của con đi về hướng doanh trại mình, hiện thời trời vào lúc hoàng hôn, ngọn nắng hồng rủ xuống bên kia sườn núi làm cho lòng hắn cảm thấy nhiều cảm khái, sống trong cái thời đại đầy chiến tranh loạn lạc nầy, bằng vào năng lực của mình, thật có thể bảo vệ an toàn cho con mình không? Thâm thẩm trong thâm tâm hắn chợt rét lạnh, mới phát giác mình thật sự một chút tự tin cũng không có.