Lời dự đoán của Khóa Nhân Xích không bao lâu đã trở thành sự thật, theo tin tức của đội tác chiến đặc biệt hồi báo, ở phía tây của Hồng Cát Lạc Bộ là bộ lạc Tháp Tháp Nhân gần đây thường có nhiều động tịnh, bọn chúng liên kết các bộ lạc lân cận để dần dần tiêu diệt Hồng Cát Lạc Bộ, nói đúng hơn là muốn tiêu diệt con của thần,Diệp Anh Hào, truyền thuyết trung tướng thống nhất mông cổ. nhưng vì còn ngại sự lợi hại của Diệp Khắc Cường, nên chưa có hành động gì, tuy vậy Thát Thát Nhân bộ củng đả tăng cường binh lực đó củng cho thấy rằng xuất binh chỉ là sớm muộn mà thôi, củng vì lý do đó Hốt Đồ Lỗ Hãn liền cho mở hội nghị tác chiến.
Trong buổi họp, trừ Hốt Đồ Lỗ Hãn, còn có Diệp Khắc Cường, Phỗ Lan Đặc, tả tướng quân Y Tác, hửu tướng quân Mông Lực Khắc, và đội đặc biệt tác chiến đội trưởng Thống Đạt. mọi người ngồi chung quanh kim trướng nghe Thống Đạt tường trình lại tin tức đã thu lượm qua trung tâm tình báo, mọi người nghe đến đâytrong lòng đều bồi hồi nặng trỉu.
Hốt Đồ Lỗ Hãn cả sợ nói: “năm năm trước đây ta có ý định tiêu diệt Thát Thát Nhân Bộ, đáng tiếc thần cản lại vì chưa phải lúc, cho đến ngày hôm nay bọn chúng định kéo tới đánh, thần, hiện giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
Diệp Khắc Cường trầm lặng một hồi, mới hỏi: “Thống Đạt, theo sự quan sát của ngươi, Thát Thát Nhân Bộ tổng cộng có tất cả bao nhiêu binh lực?”
“khoảng chừng ba vạn, nếu cộng thêm binh lực của các bộ lạc lân cận thì không quá bốn vạn người.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn liền hỏi: “thế còn binh lực của chúng có bao nhiêu?”
Mông Lực Khắc bình nhật thường thao luyện quân, nên thay lời: “khải bẫm đại hãn, hiện thời binh lực có thể dùng được là hơn ba vạn người.”
“như vậy thế lực ta và địch đều quân bình.” Hốt Đồ Lỗ Hãn quay lại nhìn Diệp Khắc Cường , “thần, cứ theo ngài thấy, ví như bọn chúng đánh tới, chúng ta có chắc thắng không?”
Diệp Khắc Cường chưa vội đáp, hắn nhìn sang Y Tác hỏi: “Y Tác, ngài và người của Thát Thát Nhân Bộ trong quá khứ đả từng có giao tranh với nhau, ngài nhận thấy họ như thế nào?”
Y Tác nghiêm trọng nói: “ người của Thát Thát Nhân Bộ rất thiện chiến, nhưng hung tàn và lang độc, khó mà đối phó, với quân đội thao luyện tinh lương của chúng ta, lại cộng thêm những chiến thuật thần dạy cho chúng ta, nếu như song phương đánh đến mà nói, thì thắng bại rất khó mà biết được.”
Mông Lực Khắc đề nghị nói: “hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường, khiến bọn chúng trở tay không kịp, như vậy không hay hay sao?”
“không được.” Diệp Khắc Cường phản đối, “muốn công phạt Thát Thát Nhân Bộ, cần phải đi qua địa hạt Hô Luân Bối Nhĩ, chổ đó địa hình rất khó chạy, tương đương với hao tổn chiến lực, lúc đó địch quân đợi cho chúng ta mệt mỏi sẻ tiêu diệt toàn bộ quân ta, hơn nữa, vả như Hồng Cát Lạc Bộ đánh không lại Thát Thát Nhân Bộ, đến lúc ấy quân chủ lực đến cứu vây, các bộ lạc khác thừa cơ đánh chiếm bộ lạc chúng ta, như vậy càng nguy hiễm hơn.”
Mọi người nghe xong cho là có lý, bên cạnh đó là Phỗ Lan Đặc đại thần vì niên kỷ cao, thường hay ngủ gật, Hốt Đồ Lỗ Hãn vì tôn trọng vị đại thần này nên mới mời tham gia hội nghị, thật ra mọi người cũng không ít au màng để ý đến ngài, nhưng ngay lúc nầy vị đại thần với giọng khàn khàn lên tiếng nói: “nếu là vậy thì Hồng Cát Lạc Bộ sẻ không còn nữa phải không?”
mọi người ai nấy nghe thấy đều hoảng sợ, lần lượt nhìn về Phỗ Lan Đặc đại thần với vẻ mặt đầy nghi vấn, nhìn thấy vị đại thần nầy từ từ chìm trong trong giất ngũ gật, Hốt Đồ Lỗ Hãn đôi khi cũng cãm thầy hâm mộ ngài, bầt luận là xảy ra chuyện quan trọng gì ngài cũng có thể ngũ gật được.
Hốt Đồ Lỗ Hãn hỏi Diệp Khắc Cường: “thế bây gìờ chúng ta có biện pháp gì?”
“hiện thời chúng ta có thể làm là, tăng cường phòng ngự, nếu có tập kích củng chẳng làm gì được chúng ta cả.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn than dài, nói, “ củng chỉ còn cách nầy mà thôi.”
Diệp Khắc Cường cất tiếng to nói: “được, bây giờ hãy nghe ta phân phối đây, Y Tác lập tức tăng cường chồi canh, quân phòng ngự củng phải tăng cường; Mông Lực Khắc, bắt đầu từ giờ trở đi phải tăng cường luyện tập tác chiến, còn các việc khác không cần thiết đều đình trỉ, Thống Đạt, ngươi tiếp tục thu lượm tin tức tình báo, đặc biệt chú ý xu hướng của quân Thát Thát Nhân Bộ. tạm là như vậy, tất cả lập tức chấp hành.”
Sau khi lảnh mệnh mọi người lập tức hành động, Diệp Khắc Cường cùng đi theo là Mông Lực Khắc giám sát tình hình thao luyện quân đội, sau đó cùng với Y Tác nghiên cứu tình hình ở khu vực biên giới để ứng biến lúc nguy ngập, mải đến khuya mới về doanh trại mình.
“chàng đến giờ mới về à” Tố Na đứng ở ngoài trướng đợi Diệp Khắc Cường trở về. “thật khổ cho chàng, chắc chàng đã đói lắm rồi phải không? để thiếp đi làm các thứ cho chàng dùng.”
“không cần đâu.” Diệp Khắc Cường nhẹ nhàng ôm chầm lấy eo thon thả của nàng, “nàng còn chưa đi ngủ hay sao? tiểu hào sao rồi.”
Hai người dắt nhau vào trong ngồi, Tố Na đem khăn ướt đến giúp hắn lau mặt, rồi nói: “tiểu Hào đã ngủ rồi, còn thiếp phải đợi chàng về.”
Sau khi Tất Ba bị hành xử, Diệp Khắc Cường muốn đưa Tố Na về cố hương của nàng, nhưng vì Tố Na muốn báo ân, chấp nhận ở lại với hắn, từ đó quan hệ của hai người trở nên rất khoắng khích, mặc dù là chủ bộc, nhưng lại giống phu thê, ở mông cổ đàn ông vẩn coi đàn bà là tài sản của mình, cho nên có khi nhìn củng thấy lạ mà cũng không lạ.
“về sau nàng cũng không cần nên đợi ta về” Diệp Khắc Cường cảm thấy mệt mỏi liền nằm lên tấm giường nệm, “gần đây ta rất bận, rất có thể sẻ về rất khuya, cho nên nàng tự đi ngủ sớm đi.”
Diệp Khắc Cường đến từ thời đại nử quyền cao trọng, cho dù ở thời cổ đại mộng cổ, hắn vẩ coi trọnh nử nhân, cho nên nử nhân của hắn rất cảm kích và kính yêu hắn.
Tố Na đi đến gần ôm vào người hắn, nủng nụi nói: “người ta không thấy chàng về, nên ngủ không được cơ.”
Mắt hắn nhắm lại tận hưởng sự vuốt ve dịu dàng của Tố Na, dần dà đem lại cảm giác thích thú và rung động, đáng tiếc trong thời khắc nầy tựa hồ như không mấy thích hợp chuyện yêu thương nam nử, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, rồi dịu giọng nói: “sáng sớm ngày mai trườc khi mặt trời mọc, ta và Y Tác đi tuần thị phòng tuyến ở biên giới, phải nghỉ ngơi sớm, nàng nên về chổ Mả Lan và Đáp Tịch mà nghỉ, được chăng?”
Tố Na ngoan ngoản ngồi dậy, hôn lên má hắn, “chàng lại nợ thiếp một lần nửa.”
Diệp Khắc Cường giả vờ không hiểu, cười nói: “ta nợ nàng cái gì nào?”
Tố Na cuối đầu nhũn nhặn nói: “kỳ quá đi thôi, chàng cũng biết mà.”
Diệp Khắc Cường dỉ nhiên tự biết nàng muốn ám chỉ chuyện gì. vì Diệp Khắc Cường là loại nam tính cường tráng, về nhu cầu sắc dục so với người khác có hơn, nhưng chẳng qua qua hóa trình thụ huấn khắc nghiệt của đội đặc chiến, biết lúc nào thì phải kìm chế, lúc nào thì buông thả. Nên hắn cười hỏi tiếp: “ta thật sự nợ nàng cái gì?”
“ vả như thiếp nhớ lại được rồi thì thiếp sẻ trở lại đây.” Tố Na mỉm cười rồi ra đi, “thiếp phải đi đây, chàng nhớ đi nghỉ sớm.”
Diệp Khắc Cường buông lỏng toàn thân, đoạn từ từ thở ra một hơi dài, tạm thời dẹp bỏ ý tưởng hổn tạp. bấy lâu nay trong đầu hắn lúc nào cũng nghĩ đến lời của Khóa Nhân Xích nhắc đến cái tên Thiết Mộc Chân. hắn cũng dùng máy điện toán trên cổ hắn để tra khảo về dự kiện liên quan đến Thành Các Tư Hãn, những dự kiện liên quan đến người địa cầu, máy điện toán chỉ có rất giới hạn, hắn chỉ tra biết chút ít về Thành Cát Tư Hãn. Thành Cát Tư Hãn là một nhân vật ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển văn hóa của nhân loại, nguyên tên Thiết Mộc Chân, cha tên Dã Tốc Cai, mẹ tên Nguyệt Luân, sinh năm 1162, chết năm 1227.
Tuy rằng vốn luyến lịch sử của hắn rất ít, Diệp Khắc Cường chỉ biết qua Thành Cát Tư Hãn qua dự kiện của máy điện nảo, cho nên hắn rất muốn tạo một cơ hội đến Lý Nhân Chích Cân Bộ để sát định về thân phận Thiết Mộc Chân, coi có phải là Thành Cát Tư Hãn hay không. Đáng tiếc với tình hình hiện thời, hắn khó có thể mà ra đi, nghỉ đến đây, hắn lại thở dài chán ngán, hắn ở trong xả hội không thuộc thời đại mình, và vì người thời đại nầy mà phấn đấu, thật sự là vì cái gì nhỉ?”
Hắn càng nghĩ càng khó ru vào giấc ngủ, đứng dậy đi thẳng sang lều của con, tuy rằng Diệp Anh Hào chỉ mới sáu tuổi, nhưng Diệp Khắc Cường muốn con mình sớm có một lối sống độc lập, không muốn nương nhờ đến người khác.
Nhìn thấy vẻ mặt chìm đắm trong giấc ngủ của con, hắn tưởng đến Mỹ Quyên người vợ đã qua đời của hắn, Mỹ Quyên rất có thể biết được hắn đem con mình đến cái chổ thời đại không minh bạch nầy, không biết sẻ làm ra gì tại nơi nầy.”
Lại nữa, hắn làm sao giải thích với con về sự liên quan đến người hành tinh quang minh và mình không thuộc về người của thời đại nầy? còn nếu như không nói sự thật cho con biết, hắn có tự coi mình là người mông cổ không ?”
Diệp Khắc Cường càng nghỉ càng thấy phức tạp, về đến lều của mình nằm xuống, mắt mở to không cho ý tưởng lùa vào tâm trong tư mình, không bao lâu, hắn chìm sâu vào giấc mộng.
Không biết vì nguyên do gì Diệp Khắc Cường đột nhiên tỉnh lại, với cảm giác bén nhạy của hắn nhất định đang xãy ra chuyện gì.
“tiểu Hào!” Diệp Khắc Cường người thứ nhất nhớ đến là con hắn, nên liền chạy ra ngoài lều, vừa ngay lúc ấy, nhìn thấy bóng ảnh đen đang từ trong lều Diệp Anh Hào chạy ra, và trên tay còn đang ôm cầm vật gì. Diệp Khắc Cường lập tức la lên: “ai? dừng lại!”
Bóng đen ấy hơi dừng lại, liền lập tức phóng nhanh, Diệp Khắc Cường liền đuổi theo, bóng đen cước bộ rất nhanh, Diệp Khắc Cường đã đuổi theo hơn nữa ngày, mà trước sau vẩn cách một khoảng cách, hắn thấy bóng đen đang ôm giống như là một đứa trẻ, nghi rằng Diệp Anh Hào bị bắt cóc, trong lòng lo lắng liền vội lượm viên đá ném vào bóng đen đó.
Diệp Khắc Cường là một cao thủ về phóng dao, nên ném đá củng không hàm hồ lắm, viên đá ấy đánh trúng vào lưng của bóng đen, bóng đen kêu lên một tiếng, rồi té nhào xuống đất, Diệp Khắc Cường liền vội phi thân nhào đến, la lên: “ coi ngươi chạy đi đâu?”
đột nhiên ở phía bóng đen xuất ra vài điểm loé sáng, Diệp Khắc Cường biết đó là ám khí, lập tức đảo người né tránh, ám khí bay lướt sát bên người hắn, nhưng không gây thương tích, bóng đen từ dưới đất phóng dậy hướng về phía trước tiếp tục chạy.
“thật đáng chết!” Diệp Khắc Cường liền phóng nhanh rược theo, bóng đen hình như đả bị thương nên cước bộ chậm lại, không bao lâu hắn đả đuổi kịp phía sau bóng đen đó, phóng chụp vào chân của bóng đen đó, hai người cùng một lúc té nhào lăn ra.
Diệp Khắc Cường liền lập tức trổi dậy, bóng đen cũng không kém vụt nhảy vựng dậy, ném gói vật qua một bên, rút ngọn dao ra trấn thủ đối diện với Diệp Khắc Cường, Diệp Khắc Cường bấy giờ nhìn thấy rõ đó là mông diện hắc y nhân.
“thả con ta ra!” Diệp Khắc Cường đinh ninh rằng Diệp Anh Hào bị hắc y nhân bắt cóc, cho nên không nói đến tiếng thứ hai lập tức vung quyền công kích hắc y nhân ngay.
Hắc y nhân không ngờ Diệp Khắc Cường xuất quyền nhanh như vậy, đao còn chưa kịp vung ra, thì đả bị quyền của Diệp Khắc Cường đánh trúng ngay giữa ngực, toàn thân hắn chỉ kịp rên một tiếng đả bay ngược về phía sau.
Hắc y nhân sau khi té xuống mặt đất thì bất tỉnh nhân sự, Diệp Khắc Cường vội chạy đến chổ hắc y nhân liệng gói vật đó, hắn kinh hãi khi phát hiện trong gói vật đó chỉ là cỏ khô, trong lòng than không ổn.
Lúc ấy bọn quân tuần nghe động vội chạy đến, nhìn thấy Diệp Khắc Cường liền hỏi: “thì ra là thần, đã xãy ra chuyện gì?”
“các ngươi mau đem nhốt tên hắc y nhân lại, ta còn chút chuyện, lát nữa hảy nói.” vừa nói xong hắn lập tức chạy về phía liều của con mình.
Đương khi đến liều của Diệp Anh Hào, thì gặp ngay Tố Na, Mả Lan, và cả Đáp Tịch cả ba ngây người đứng trước liều, hắn liền hỏi: “đả xãy ra chuyện gì?”
“không biết.” Tố Na chỉ vào phía trong, “chúng tôi nghe động thì chạy ra nhìn, thì đã là như vậy rồi.”
Diệp Khắc Cường xong vào trong, đưa mắt nhìn soi xét, không thấy bóng dáng Diệp Anh Hào đâu cả, âm thanh của hắn trở nên nặng trỉu hỏi: “tiểu Hào đâu?”
Tố Na ba người trong lòng hoảng sợ, nói: “không…….không biết.”
“đáng chết thật! quả nhiên trúng kế điệu hổ ly sơn!” Diệp Khắc Cường vội chạy ra ngoài nhìn tứ phía, cả nửa bóng người cũng không thấy, càng không cần phải nói về Diệp Anh Hào nữa.
hắn vội chạy lại hướng chồi canh, lúc đó Y Tác cùng Mông Lực Khắc nghe nói bắt được kẻ tập kích đều chạy đến.
Mông Lực Khắc sống sượng hỏi: “đại ca, nghe nói có người tập kích anh, anh không sao chứ?”
“ta không sao.” Diệp Khắc Cường trong lòng nôn nóng liền từ doanh trại mình chạy ra, đồng thời hỏi: “lúc nãy bắt được người đó đâu?”
Một gả thị vệ vội lên tiếng: “kính thỉnh thần và hai vị tướng quân hãy vào bổn doanh an nghỉ, hạ quan lập tức sai người đem đến ngay.”
Ba người dẩn đến bổn trại ngồi, Y Tác hỏi: “thưa thần, không biết người tập kích thần là người ở phương nào phái tới?”
“không rõ lắm, chỉ biết bọn chúng đã bắt tiểu Hào đi.” Diệp Khắc Cường nói với giọng đầy thù hận.
“cái gì! Sao có thể được?” Mông Lực Khắc cùng Y Tàc vừa nghe đã cảm thấy kinh hãi.
vừa khi đó hai gả thị vệ khiêng tên hắc y nhân vào, tay chân hắn bị trói buột lẩn bị đánh hôn mê, tên hắc y mông diện nhân lúc nầy khăn che mặt đả bị lột ra, Diệp Khắc Cường nhìn thấy tên hắc y nhân chỉ là kẻ ốm nhỏ, khé miệng hãy còn đọng máu khô, rõ ràng quả đấm khi nãy không nhẹ.
“làm tỉnh hắn dậy!” Diệp Khắc Cường hạ lệnh, gả thị vệ liền tát nước vào mặt tên hắc y nhân.
Tên hắc y nhân sau khi tỉnh dậy, hắn ngửa đầu nhìn khắp mọi nơi, hình như hắn biết được kết quả sẻ là như vậy, cho nên hắn không có biểu lộ sự kinh ngạc hay sợ hãi.
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, không để y đến Mông Lực Khắc, Mông Lực Khắc nhìn thấy mà phát tiết, đứng lên định chạy đến, “ngươi là cái thằng xúc sinh….”
“khoang đã.” Diệp Khắc Cường đưa tay ra dấu cho Mông Lực Khắc đừng quá xung động, Mông Lực Khắc chỉ còn biết kìm hãm cơ giận lại ngồi xuống. Diệp Khắc Cường quắt mắt nhìn tên hắc y nhân hỏi: “ta hỏi ngươi, các ngươi bắt con ta đem đi đâu?”
Tên hắc y nhân nhìn sang Diệp Khắc Cường, không buồn để ý bèn đằng hắng một tiếng, với giọng vênh vang, nói: “trước hết hãy thả ta ra trước đã rồi mới nói.”
“tên khố nạn!” Mông Lực Khắc lửa giận bốc lên, liền phóng cước về phía hắc y nhân, “thần khí ngươi tốt lắm à? chắc là không muốn sống!”
Tên hắc y nhân bị đá lăn vòng qua mấy bận, nằm ngữa trên mặt đất trương miệng ra cười to, Diệp Khắc Cường cảm thấy khiếp sợ, hỏi: “ngươi cười cái gì?”
hắc y nhân ở một mức độ nào đó không sợ nói: “ta nói cho các vị đại nhân biết, nếu như các người đánh ta như vậy, bộ nảo ta không mấy tốt, lở ta quên đi con của thần bị bắt đem đi đâu thì khổ đấy.”
Mông Lực Khắc tức giận hét: “ngươi dám không nói, để ta đánh chết ngươi rồi còn trách ai.”
“khoang đã!” Diệp Khắc Cường chạy tới trước Mông Lực Khắc cản lại, rồi ra lệnh cho hai tên vệ sỉ, “nhấc hắn lên.”
Tên vệ si nhấc tên hắc y nhân lên, Diệp Khắc Cường đi đến bên hắc y nhân nhìn chòng chọc hắn, “mau nói, con ta hiện ở nơi nào?
Tên hắc y nhân tránh cài nhìn sắc bén của Diệp Khắc Cường, với giọng điệu đầy uy hiếp, nói: “ta đả nói qua, trước hết phải thả ta ra hãy nói.”
Diệp Khắc Cường nghỉ cho dù bản lỉnh của hắn có cao mấy đi nữa củng khó mà chạy thoát, “được, cởi trói cho hắn.”
bọn vệ sỉ cởi trói cho hắn, hắc y nhân hoạt động một lát cho giản gân cốt, nghêng ngang ngồi xuống, dùng giòng điệu ra lệnh, nói: “hê, bụng ta đang đói, mau đem thức ăn thức uống lên đây.”
“hổn láo!” đến đây Mông Lực Khắc nhịn hết được, Y Tác củng giận khôn tả phóng đến trước mặt hắc y nhân, nắm trước áo ngực hắn nâng lên, “ngươi đừng kêu căng thái quá, có tin quyền nầy đánh nát đầu ngươi không?”
“Y Tác, thả hắn ra!” Diệp Khắc Cường hét lên, “cho hắn ăn uống đi.”
Y Tác quay đầu lại không đành lòng, nói: “thần, cái tên khố nạn nầy thật thái quá, ngài sao lại………”
“ngài đã nghe ta nói rồi đó.”
Y Tác nghiến răng, xô tên hắc y nhân lệch về chổ ngồi của hắn, lòng vẩn bực tức giao lệnh cho tên vệ sỉ chuẩn bị thức ăn thức uống, sau đó mới về bên Diệp Khắc Cường mà ngồi. Hắc y nhân nhìn Y Tác bằng cặp mắt căm thù,miệng lẩm bẩm không biết nguyền rủa gì.
Không bao lâu, tên vệ sỉ bưng rượu thịt đến để trước mặt hắc y nhân, hắn không nói không rằng, lập tức ngồi vào ăn.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy hắc y nhân ăn uống như loài lang thú, không coi bọn họ ra gì cả, nhịn không được bèn mỉa mai nói: “vị nhân huynh đây quả nhiên đảm sắc hơn người.”
hắc y nhân với miệng đầy thịt, đắc ý nói một cách mơ hồ: “ngài quá khen.”
đợi khi hắc y nhân ăn uống gần xong, Diệp Khắc Cường lúc đó mới lên tiếng hỏi: “con của ta hiện giờ ở đâu? Bây giờ các hạ có thể nói được rồi chứ?”
hắc y nhân không thèm để ý đến câu hỏi của hắn, hắn thong thả lau miệng, nhìn Mông Lực Khắc và Y Tác, chế nhạo cười: “ta thấy các ngươi bây giờ nhất định đang nghĩ, đợi khi ta nói ra hạ lạc con của thần thì các ngươi sẻ hành hạ ta phải không?”
Diệp Khắc Cường nhịn không được nữa đành phát tiết, nói: “ngươi muốn gì ta đều cho người cả, ngươi còn không nói ra hạ lạc của con ta, ta thề rằng, ta sẻ đải ngộ ngươi so với cái chết còn khổ hơn nhiều.”
Nhìn thấy mắt Diệp Khắc Cường muốn nổ ra lửa, trong lòng hắc y nhân cảm thấy sợ đến nổi rởn tóc rái, nhưng hắn cố giả vờ điềm nhiên cười điểu giả, “thì ra thần củng là người dể nóng tính, ta thấy ta không thể nói lăng nhăng nữa, con của thần đả được người đưa đi bằng khoái mả đến Thác Thác Nhân Bộ rồi.”
Diệp Khắc Cường kinh ngạc, “ngươi là người của Thác Nhân Bộ?”
Hắc y nhân gật đầu, đáp: “đúng vậy.”
hắn vừa nói xong thì Diệp Khắc Cường phóng người lao về hướng hắc y nhân, “ các ngươi bắt con ta vì lý do gì?”
hắc y nhân không ngờ thân thủ của Diệp Khắc Cường nhanh khiếp khủng, khiến hắn hoảng hốt nghiêng ngã người về sau mà lẩn tránh, sau giây phút định thần lại run giọng nói: “đại……đại hãn của chúng tôi có giao lại, nếu như thần còn muốn gặp lại con ngài, ngài phải đích thân đến Thát Thát Nhân Bộ cùng với đại hãn chúng tôi thương lượng, còn nữa, ngài phải tự mình đến, không được đem người theo.”
Diệp Khắc Cường đến sát cạnh hắc y nhân, nghiêm giọng nói: “đại hãn các ngươi thật sự muốn gì?”
“ tôi……tôi không biết.” hắc y nhân sợ đến liên tục lui bước, bèn đánh liều nói: “đại hãn ra lệnh tôi dùng kế dụ ngài ra khỏi doanh trại, để người chúng tôi có cơ hội bắt con ngài, tôi chỉ là tuân lệnh mà hành sự, ngoài ra tôi không biết gì cả.”
“đồ khố khiếp!” Diệp Khắc Cường nghiến răng vung quyền lên, mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
hắc y nhân biết rằng không xong, miệng cứ la réo lên: “đợi một chút, đại hãn chúng tôi còn nói, nếu nội trong hai ngày mà tôi không về phụng mệnh, thì ngài sẻ giết con của thần, cho nên các người không thể giết ta!”
ngọn quyền của Diệp Khắc Cường tức thì dừng lại giửa chừng, nhìn trừng trừng về hướng hắc y nhân nói: “ngươi về nói với đại hãn của ngươi biết, nếu như hắn dám đụng đến một cọng lông của con ta, ta sẻ lấy đầu hắn.”
hắc y nhân giống như được đại ân xá, liền ba chân bốn cẳng đâm chạy ra ngoài.
Mông Lực Khắc giục nói: “đại ca, bây giờ tính sao? chẳng lẻ anh định Thát Thát Nhân Bộ để gặp đại hãn của bọn chúng sao?”
Diệp Khắc Cường thờ dài nói: “ tiểu Hào hiện ở trong tay bọn chúng, ta còn có thể không đi được sao?”
Y Tác cau mầy nói: “không được, rõ ràng đây là cái bẩy, muốn thần độc hành đến Thát Thát Nhân Bộ, sau đó sẻ giết thần đi, Hồng Cát Lạc Bộ sẻ thiếu đi thần, củng giống như mảnh hổ không nanh vuốt, tới khi đó bọn chúng tấn công đến thì không còn ai có thể kiềm chế được chúng, không được, vạn lần không thể đi được.”
Diệp Khắc Cường lúc bấy giờ lòng rối loạn như tơ vò, nhưng hắn lo lắng nhất là sự an nguy của con mình, “ta không có sự lựa chọn, không đi không được.”
Y tác lấy lại bình tỉnh, đề nghị, nói: “thôi như thế nầy, tất cả chúng ta hãy về an nghĩ trước đã, sáng sớm hôm sau trình lại sự việc cho đại hãn biết, sau đó thương nghị cách đối sách.”
Trong lòng Diệp Khắc Cường không còn nhẩn nại được nữa muốn lập tức đi cứu con mình, nhưng nghĩ kỷ lại nếu như vội vả ra đi, rất có thể hoàn toàn bị bại, cho nên nghe lời Y Tác đề nghị.
về đến trại mình, Diệp Khắc Cường không còn bận tâm đi ngủ nửa, cả đêm không chợp mắt, khi trời vừa sáng lập tức chạy đến kim trướng gọi Hốt Đồ Lỗ Hãn dậy, lúc đầu ngài hơi giận, nhưng sau khi nghe được Diệp Anh Hào bị Thát Thát Nhân Bộ bắt đi, thì mặt trở nên khẩn trương.
Không bao lâu, các người khác lục đục kéo đến, Hốt Đồ Lỗ Hãn hỏi thăm ý kiến của mọi người.
Mông Lực Khắc tỏ ra hào khí, nói: “hạn thần nghỉ tiên phát chế nhân lập tức xuất quân tiến đánh Thát Thát Nhân Bộ.”
Y Tác lập tức phủ quyết, “không được, người của Thát Thát Nhân Bộ tới được bộ lạc của chúng ta nhất định là có dọ thám, một khi chúng ta vừa xuất quân, thì tính mạng con của thần sẻ nguy hiễm.”
mọi người lại đề ra vô số ý kiến, nhưng vi sự an nguy của Diệp Anh Hào cho nên đều bị bác bỏ, sau cùng, Diệp Khắc Cường mới đề ra quyết định, “ coi lại ngoài cách tự mình đi Thát Thát Nhân Bộ ra , không còn cách nào khác nữa.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn liền nói: “không được, ngài đi như vậy tức tự rước lấy cái chết không còn nghi ngờ gì nữa.”
“cho dù là như vậy, thần không thể nào không màng đến tiểu Hào.” Diệp Khắc Cường dứt khoát nói, “ các vị, ta không đi không được, vì vậy ta phải lập tức đi đây, thời gian càng dài càng đối với tiểu Hào bất lợi.”
Mông Lực Khắc nhanh nhẩu nói: “đại ca, em sẻ cùng đi với anh.”
“không được, em phải ở lại đây, ta sợ bọn Thát Thát Nhân Bộ nhân lúc ta không ở đây sẻ công đánh chúng ta, bộ lạc ở đây rất cần đến em.” Diệp Khắc Cường vỗ vai hắn, “tất cả đều do em đảm trách.”
Y Tác mở miệng nói: “vì thần khăng khăng đòi đi, tôi thấy củng nên phái một số binh lực bí mật bảo vệ an toàn cho ngài.
Diệp Khắc Cường lắc đầu phản đối, “không nên, chiếu theo lời của ngài nói, trên đường đi tất có nhản tuyến của bọn Thát Thát Nhân, nếu như bọn chúng phát hiện có người theo tại hạ, nói không chừng lập tức đối với tiểu Hào bất lợi.”
Trong lòng Hốt Đồ Lỗ Hãn lo lắng hỏi: “thật không còn biện pháp nào khác hay sao?”
“thật vậy.” Diệp Khắc Cường liền hướng về Hốt Đồ Lỗ Hãn hành lễ, “đại hãn, thần phải ra đi đây.”
mọi người tống tiển Diệp Khắc Cường ra ngoài doanh trại, hắn nhảy lên lưng ngựa, mắt quét nhìn mọi người, đột nhiên hắn nở nụ cười giòn, lớn tiếng nói: “nhìn vẻ mặt của các ngươi kìa, sao giống như là đi đưa đám vậy, yên tâm đi, ta nhất định đem tiểu Hào bình an trở về.”
vừa dứt lời, hắn thúc ngựa phóng đi.
Diệp Khắc Cường cưởi ngựa phóng vút trên vùng mông cổ thảo nguyên, ngọn cuồng phong véo vo át vào bên tai, nhưng không làm cho hắn chậm lại, hắn hận không thể lập tức chấp cánh bay đến Thát Thát Nhân Bộ để cứu lấy con mình.
Hắn tiếp tục mãi phóng ngựa ngày đêm không nghỉ, đến sáng ngày thứ hai thì đã đi được hai phần ba lộ trình, ngay lúc đó, bổng đằng trước chân ngựa đột nhiên mềm nhủng, hai chân quỵ xuống, lúc ấy vì vận tốc ngựa đi quá nhanh, cho nên khiến toàn thân Diệp Khắc Cường bay bổng lên, hắn phản ứng rất lanh lẹ, trên không trung nhanh lộn vài vòng, đáp xuống vửng vàng trên mặt đất.
Diệp Khắc Cường vội chạy lại hiện trường, thấy ngựa của mình miệng sùi bọt mép, bốn cẳng trổi dài ra, toàn thân run rẩy không xuất hạn, không bao lâu thì không thấy cử động nữa, ngựa của hắn vì kiệt sức mà chết.
Diệp Khắc Cường không biết phải làm sao đây, vội nhìn xung quanh, lại nữa bụi cát bay khắp nơi, cho nên không nhìn thấy rõ sự vật, nhưng hắn nhận thức được từ đây đến Thát Thát Nhân Bộ lộ trình vẩn còn xa, trong khoảng thời gian ngắn không thể đến bằng cước bộ được.
Đương lúc hắn vô kế khả nghi, chuẩn bị lộ trình bằng cước bộ, bổng nhiên có tiếng reo to giống như rung chuyển cả càn khôn: “ngươi có phải là thần của Hồng Cát Lạc Bộ?”
Diệp Khắc Cường thật sửng sờ khi nghe thấy được tiếng nói, liền quay về phía phát ra âm thanh, trong đám bảo cát hắn thấy một người có dáng dấp to cao đang cỡi ngựa đi đến, hắn liền lớn tiếng nói: “người đến là ai?”
“ta là thủ tịch đại tướng quân Khố Lỗ Bất Hoa củaThát Thát Nhân Bộ,ngươi có phải là thần của Hồng Cát Lạc Bộ chăng?”
“đúng vậy!” Diệp Khắc Cường đi về phía Khố Lỗ Bất Hoa, “ngươi có phải đến đây để đưa ta đi gặp đại hãn các ngươi phải không?”
Diệp Khắc Cường lúc nầy mới nhìn thấy rõ người Khố Lỗ Bất Hoa, da hắn ngâm đen, mặt đầy râu ria, thân hình cao to, tay cầm trường thương.
Hắn nhìn Diệp Khắc Cường, lạnh lùng cười nói: “ta đến đây là cùng ngươi khiêu chiến.”
“cái gì?” Diệp Khắc Cường tỏ ra không tin nói hỏi lại: “ngài nói cái gì? chứ không phải đại hãn các ngươi muốn gặp ta hay sao?”
“ta không cần thiết Thiết Mộc Chân nói gì!” Khố Lỗ Bất Hoa tỏ ra phẩn ức bực bội, nói: “ta cái gì cũng hơn hắn, hắn chỉ có vận khí hơn ta nên mới được làm đại hãn, ta không nhất thiết phải nghe lời hắn.”
“Thiết Mộc Chân?!” Diệp Khắc Cường toàn thân run động nói, “ngươi nói đại hãn của các ngươi là Thiết Mộc Chân?”
Khổ Lỗ Bất Hoa càng tỏ ra căm giận, nói: “Thiết Mộc Chân! Thiết Mộc Chân! Thiết Mộc Chân là cái tên khố khiếp, làm được đại hãn rồi coi như ta đây vậy, hắn thường hay ở trước mặt ta nói thần ở Hồng Cát Lạc Bộ thật là phi thường, nếu như có thể kéo thần qua bên ta có thể xưng bá thiên hạ, ta càng nghe càng bất phục, sau đó ta biết được ngươi sẻ đến, nên ta đợi ngươi tại đây, vì muốn khêu chiến với ngươi nên đã đợi hơn một ngày một đêm, để xem ngươi có bản lĩnh gì.
Diệp Khắc Cường càng nghe càng rối loạn, sao lại đâu ra một tên Thiết Mộc Chân khác nữa? “đợi một chút, ngươi nói đại hãn ngươi là………”
“không cần nói nhiều nữa!” Khố lỗ Bất Hoa nhảy xuống ngựa, huy động ngọn thương trên tay, tạo nên tiếng gió kêu quần quật, “muốn diện kiến Thiết Mộc Chân phải thông qua ải của ta, nộp mạng đi!”
Trước mắt nhìn thấy gả to con Khố lỗ Bất Hoa, trong đầu Diệp Khắc Cường vang vội ầm ỷ tiếng Thiết Mộc Chân, sao có thể là đại hãn của Thát Thát Nhân Bộ được? nếu mà đúng như vậy thì mình và Thành Cát Tư Hãn có coi là địch với nhau chăng? Còn đứa trẻ Thiết Mộc Chân ở Lý Nhân Chích Cân Bộ là ai? Nói cho cùng, ai mới đúng là Thành Cát Tư hãn?”
Cùng lúc đó, Khố lỗ Bất Hoa từng bước từng bước bức đến, Diệp Khắc Cường cảnh tỉnh lại, mình hiện giờ không còn phương pháp nào khác hơn phải tự bảo vệ lấy mình trước, sau đó mới có thời gian điều tra vấn đề liên quan đến Thành Cát Tư Hãn.