Sinh mạng con người khi bị uy hiếp, thông thường sẻ vì bản năng sinh tồn mà tự bảo vệ mạng mình. Đương khi trường thương của Khố Lỗ Bất Hoa nhắm ngay người Diệp Khắc Cường lướt nhanh tới, hắn không còn thời gian để nghĩ đến vấn đề Thiết Mộc Chân nữa, liền vội vàng lui về sau tránh ngọn trường thương, đoạn rút ngọn dao ra thủ thế.
“bây giờ mới chịu cùng ta đánh hay sao?” mặc dầu dáng người Khố lỗ Bất Hoa thô kệt, nhưng cử động của hắn mười phần linh hoạt, phóng nhanh đến bên mình Diệp Khắc Cường, lớn tiếng nói: “ thử chiêu nầy của ta!”
Khố Lỗ Bất Hoa run động trường thương, hắn bèn múa đao vung ra đao ảnh liên miên bọc kính thân người hắn.
“tang tang” tiếng âm thanh chát tai, đao thương lần lượt trao đổi nhau, ánh lửa bắn ra tung tóe. Diệp Khắc Cường cảm thấy hộ khẩu đau nhức, phải nói cánh tay của Khố Lỗ Bất Hoa quả là khỏe mạnh.
Cái gọi là binh khí dài một tấc thắng một tấc, ngọn đoản đao của Diệp Khắc Cường đối phó với ngọn trường thương của Khố Lỗ Bất Hoa, đương nhiên không thể chiếm tiện nghi, thêm vào đó thân ảnh Khố Lỗ Bất Hoa quá nhanh nhẹ, lực cánh tay lại khỏe mạnh phi thường, Diệp Khắc Cường quả là ở tư thế lép vế. một lần khinh suất, cánh tay phải đã bị trường thương của Khố Lỗ Bất Hoa rạch một đường. hắn vội nhảy dựng lên về phía bên tay phải rồi lăn trên mặt đất một vòng, như vậy tạm thời tránh được phạm vi công kích của ngọn trường thương.
Diệp Khắc Cường lập tức nhảy bật lên từ dưới mặt đất, hoành đao bảo vệ thân mình, tuy vậy Khố Lỗ Bất Hoa không hề truy kích, ngược lại hắn ngữa đầu cươì to, nói; “ha ha ha! thật thống khoái, đả lâu không gặp đối thủ như vậy, thần quả là danh bất hư truyền.”
“ngài quá khen rồi.” Diệp Khắc Cường thở hổn hển đáp lại, nhưng không dám lơ, mắt vẩn cứ nhìn chòng chọc về Khố Lỗ Bất Hoa nhất cử nhất động.
“ tuy rằng ngươi lợi hại, nhưng dẩu sao cũng đánh không lại ta.” Khố Lỗ Bất Hoa cười khoái trá, “ cánh tay ngươi có đau không? Yên tâm đi, ta lập tức cho ngươi giải thoát(chết)!”
Nói xong, hắn hét lớn, nhắm ngay ngực Diệp Khắc Cường đăm nhanh tới, Diệp Khắc Cường liên tục vung đao đón đở. bất thình lình ngọn trường thương của Khố Lỗ Bất Hoa giống như là con rắn quấn vào thân đao, và xoáy thẳng lên, Diệp Khắc Cường cả kinh, liền thả nhanh ngọn đao ra khỏi tay, nhảy về phía sau, chỉ thấy mủi thương của Khố Lỗ Bất Hoa thọc đến đánh văng ngọn đao lên không trung, rớt đi đâu mất.
“hà hà! Coi như ngươi phản ứng nhanh, nếu không cả cánh tay phải của ngươi sẻ tiện mất đi.” Khố Lỗ Bất Hoa cười chế nhiểu, nói; “nhưng bây giờ ngươi đã mất đi binh khí, coi ngươi dùng gì để đánh với ta?”
Diệp Khắc Cường nắm chặt song quyền, hơi thở nặng nhọc, dáng vẻ mười phần bất lực, hắn biết nếu đánh nữa sẻ thua, thậm chí mất cả sinh mệnh, vì phải cứu con, cho dù nguy hiễm đến đâu cũng phải liều mạng.
Hắn gầm lên một tiếng phi thân tấn công Khố Lỗ Bất Hoa. Từ lúc đánh đến giờ, hắn phát giác mỗi khi Khố Lỗ Bất Hoa xuất thương đều lộ ra chỗ sơ hở ở bên sườn phía mé phải, hắn bèn phóng nhanh một cước về hướng môn diện của Khố Lỗ Bất Hoa theo kế dương đông kích tây.
“khá lắm!” Khố Lỗ Bất Hoa dùng tay trái đón đở ngọn cước đang phóng về trước mặt hắn, tay phải hắn liền vung thương đâm vào đầu Diệp Khắc Cường như thế bửa đôi đầu hắn.
Ngay thời khắc đó, mắt của Diệp Khắc Cường lóe lên tia mừng rỡ, không dám chậm trể phóng ngay mủi phi đao về phía sườn mé phải, Khố Lỗ Bất Hoa đau nhói lên, khiến cho đường thương đâm trệch về phía vai bên trái. cả hai cùng kêu lên một tiếng, đồng thời té bật ra.
Diệp Khắc Cường nằm lăn trên đất, cảm thấy vai trái mình máu tuôn ra xối xả, nhưng hắn vội vả đứng lên, mắt chòng chọc về phía Khố Lỗ Bất Hoa.
Khố Lỗ Bất Hoa dùng lực nhổ mủi phi đao bên sườn phải của hắn, bất kể đến máu tuôn ra từ vết thương, gằng to nói; “ ta không ngờ ngươi dùng ám khí hại ta, ta không thể không giết ngươi được!”
Khố Lỗ Bất Hoa quả nhiên thật tức giận đến đỏ mặt, hắn rú lên huy động trường thương tõa rộng dầy đặc phủ kín khắp nơi như cuồng phong vũ bảo cuốn về phía Diệp Khắc Cường.
Với khí thế hung tàn của Khố Lỗ Bất Hoa, Diệp Khắc Cường than thầm mạng ta hỏng rồi! đột nhiên không biết từ đâu truyền đến tiếng gầm to rung chuyển khắp nơi: “ngừng tay!”
Theo phản xạ tự nhiên Diệp Khắc Cường liền nhìn về hướng đó, chỉ thấy ngọn kim sắc trường kiếm bay đến, hắn không cần suy nghĩ gì cả liền dùng tay tiếp ngọn trường kiếm.
ngọn trường thương của Khố Lỗ Bất Hoa ngay khi đó cũng vừa đâm đến yết hầu của hắn, hắn liền dùng trường kiếm phản kích lại, “tang” một tiếng, ngọn thương đã bị trường kiếm gọt đi một đoạn
Khố Lỗ Bất Hoa cả kinh, liền lùi lại liên tục.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy tình hình như vậy thì mừng rở, nhìn lại trên mình cầm rất có thể là loại bảo kiếm chém sắt như chém bùn. hắn lập tức lợi dụng thắng lợi nầy mà truy kích, vung kiếm liên tục về hướng Khố Lỗ Bất Hoa, Khố Lỗ Bất Hoa hoành thương đón đở liên tục.
Có bảo kiếm trên tay, Diệp Khắc Cường như hổ thêm cánh, càng đánh càng hăng, không bao lâu, trường thương bị chém thành từng đoạn ngắn, cho đến khi Khố Lỗ Bất Hoa cẩm trên tay là hai đoạn bỗng thì trường kiếm của Diệp Khắc Cường đả chỉ ngay yết hầu của hắn.
Diệp Khắc Cường không có y giết Khố Lỗ Bất Hoa, là bởi vì có thể đối với con hắn bất lợi. hắn nhìn trừng vào Khố Lỗ Bất Hoa, nói: “ta đã thắng ngươi, ngươi có thể đưa ta đi gặp Thiết Mộc Chân được chăng?”
“không được? ngươi là kẻ đê tiện, dùng bảo kiếm chém sắt như chém bùn đối phó với ta.” Khố Lỗ Bất Hoa lớn tiếng la: “thật không công bình, chúng ta phải đấu một lần nữa!”
Diệp Khắc Cường trầm giọng nói: “lúc nãy ngươi dùng trường thương đối phó với đoản đao của ta, như vậy là công bằng rồi đó.”
Khố Lỗ Bất Hoa đành ngậm miệng nuốt hờn, nhất thời không có cách gì cải lại.
Ngay lúc đó, đằng sau bọn họ, không xa lắm, tiếng cười sang sảng truyền lại. “ha ha ha! thần quả nhiên là võ nghệ cao cường, làm người ta bội phục!”
Diệp Khắc Cường nghe tiếng vội quay lại, nhìn thấy một gả hán tử cao lớn anh vệ đang cởi ngựa đi về phía bọn họ. gả hán tử nhảy xuống ngựa, tay lượm ngọn tiểu đao, Diệp Khắc Cường lúc ấy mới phát giác ra mặt Khố Lỗ Bất Hoa lộ vẻ kỳ quái, lại nữa trên trán hắn còn đổ mồi hôỉ lạnh.
“thần, lúc nãy ngài làm rớt ngọn dao, tại hạ giúp ngài lượm lại.” hán tử đưa hai tay hoàn lại cho Diệp Khắc Cường.
“đa tạ.” Diệp Khắc Cường cũng đồng thời rút gươm lại từ chổ yết hầu của Khố Lỗ Bất Hoa trả lại cho gả hán tử ấy, “cây gươm nầy chắc là của vị anh hùng, cảm ơn ngài đã tương cứu, bảo kiếm nầy xin hoàn lại cho ngài.”
Hán tử tiếp nhận lấy trường kiếm, hướng về Diệp Khắc Cường ôm quyền trả lể, rồi trừng mắt nhìn sang Khố Lỗ Bất Hoa, nổi giận quát: “Khố Lỗ Bất Hoa, ngươi còn nhận ra ta không ?”
Khố Lỗ Bất Hoa hoản sợ, lui lại đôi ba bước, giọng run run nói: “Dã…….Dã Tốc Cai dũng sỉ, tôi……tôi làm sao quên ngài được?”
Diệp Khắc Cường nhìn thấy Khố Lỗ Bất Hoa sợ đến xanh mặt, cảm thấy ngạc nhiên, với bản tính không sợ trời không sợ đất của Khố Lỗ Bất Hoa, mà cố nhiên lại sợ gả hán tử nầy, quả là lai lịch của gả hán tử nầy chắc không nhỏ.
Hán tử lại gần đến Khố Lỗ Bất Hoa hét vào mặt hắn: “thần muốn đi gặp đại hãn của ngươi, ngươi cố nhiên dám cải lệnh, ta thấy ngươi không thiết sống rồi, còn không mau đưa đường!”
“vâng. Vâng.” Khố Lỗ Bất Hoa vội vã nhảy lên ngựa, quay đầu lại cung kính nói: “thần, thỉnh ngài lên ngựa.”
Diệp Khắc Cường thấy Khố Lỗ Bất Hoa ngoan ngoản lời như vậy cảm thấy kỳ lạ, nên rất muốn biết thân phận của gả hán tử nầy, hắn ôm quyền đứng về phía gả hán tử nói: “tại hạ còn chưa thỉnh giáo đại danh của vị anh hùng, làm sao ngài nhận được tại hạ?”
vị hán tử cười thân thiện, “tại hạ và thần đều cùng đường đến Thát Thát Nhân Bộ, chúng ta hãy lên ngựa trước đã, trên đường đi sẻ nói sau.”
Hai người cùng lên xe ngựa của hán tử, do gả hán tử đáng cương. hắn quay đầu đối diện Diệp Khắc Cường nói: “tại hạ là người đầu lảnh của Phong Nhân Chích Cân Bộ,dả tốc cai, cửu ngưỡng đại danh của thần, hôm nay mới gặp đã đối với thần khâm phục vạn phần.”
“ngài là Dã Tốc Cai?” trong thâm tâm Diệp Khắc Cường hình như đã nghe danh tự này đâu đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra, chỉ hỏi lại lần nữa câu hỏi thứ hai, “không biết ngài làm sao nhận ra tại hạ?”
“đó là do thê tử của tại hạ là người Hồng Cát Lạc Bộ, cho nên tại hạ đối với sự nghiệp vĩ đại của ngài đều nghe qua ít nhiều, sớm đã muốn đến Hồng Cát Lạc Bộ bái kiến ngài, nhưng vì bộ lạc có nhiều việc phải làm, cho nên tới giờ củng chưa thể động thân.” Dã Tốc Cai ngừng giây lát, rồi nói tiếp: “sự thật lần này tại hạ tới đây là có ý muốn nhờ thần một việc.”
Diệp Khắc Cường không hiểu nên đăm đăm nhìn hắn: “ồ, là chuyện gì vậy?”
“tưởng tại hạ Dã Tốc Cai thân làm đại hãn của Lý Nhân Chích Cân Bộ, lại không dạy được đứa con của mình, nghĩ lại thật là hổ thẹn.” Dã Tốc Cai thở dài chán nãn đoạn kể sơ lượt lại: “tại hạ là một đầu lỉnh sau này sẻ truyền lại cho trưởng tử, trưởng tử của tại hạ năm nay được chín tuổi nhưng thật là phóng túng và đần độn, dạy thế nào cũng chẳng được. tại hạ thật bội phục tác phong của thần, cho nên kỳ nầy đặc biệt đem theo trưởng tử đến Hồng Cát Lạc Bộ để nhờ thần răng dạy cho hắn, để sau nầy hắn thừa kế ngôi vị đại hãn của Lý Nhân Chích Cân Bộ.”
Diệp Khắc Cường vừa nghe xong đã ngẩn người ra, “ngài muốn tôi răn dạy trưởng tử của ngài?”
Dã Tốc Cai gật đầu, “đúng vậy. khi tại hạ đến Hồng Cát Lạc Bộ thì đại hãn của các người nói thần đả đi Thát Thát Nhân Bộ để cứu con trai ngài, tại hạ vừa nghe xong bèn lưu nhi tử lại, lập tức đuổi theo, vừa may gặp ngài ngay lúc cùng Khố Lỗ Bất Hoa đánh nhau.”
“thì ra là như vậy, nếu vậy thật cảm tạ ngài đã ra ơn cứu mạng.”
“thấn vạn lần không nên nói như vậy, chỉ mong thần đáp ứng dạy dổ cho khuyển tử, dù làm trâu làm ngựa cũng đành.” Dã Tốc Cai có chút kích động trong lời nói: “thần, xin ngài đáp ứng lời thỉnh cầu.”
Diệp Khắc Cường cười khổ đáp: “việc nầy để sau nầy hẳng nói, tại hạ kỳ nầy ra đi không biết có còn mạng sống trở về Hồng Cát Lạc Bộ hay không, hiện giờ vẫn còn chưa biết được.”
“hãy yên tâm, hành vi của Thát Thát Nhân Bộ từ trước đến nay vẫn là như vậy không quang minh lỗi lạc, việc nầy hãy giao cho tại hạ đối phó, như vậy là được rồi.” Dã Tốc Cai đưa tay vỗ ngực đãm bảo.
Đột nhiên Diệp Khắc Cường nghĩ ra một chuyện, liền hỏi: “à đúng rồi, cái gả Khố Lỗ Bất Hoa vì sao lại sợ ngài như vậy? có phải ngài và Thát Thát Nhân Bộ có quan hệ gì đặc biệt?”
“có việc nầy chắc thần không biết.” Dã Tốc Cai giải thích: “Lý Nhân Chích Cân Bộ và Thát Thát Nhân Bộ xưa nay vẩn là cừu địch, tổ tiên là Yêm Ba Hài đại hãn bị người của Thát Thát Nhân Bộ lường gạt bắt đi cho kim quốc hoàng đế Hoàng Nhan Đàn, kết quả bị giết chết ở tại mộc lư thượng. Chín năm trước đây, Hốt Đồ Lỗ Hãn đã khởi binh đánh kim quốc để báo thù, đại thắng trở về, trên đường về tiện đường công đánh Thát Thát Nhân Bộ, người Thát Thát Nhân Bộ chỉ còn cách cầu hòa với chúng tôi. Trong trận chiến đó tại hạ nhậm chức tiên phong, bắt được hai tướng lỉnh của Thát Thát Nhân Bộ, một người tên là Khố Lỗ Bất Hoa, và một người còn lại hiện là đương kim đại hãn Thiết Mộc Chân.”
“ngài bắt được Thiết Mộc Chân?” Diệp Khắc Cường lại lập lại lần nữa, “Thiết Mộc Chân” cái tên nầy làm cho hắn run động dữ dội, hắn rất muốn hỏi Thiết Mộc Chân nầy có phải là Thành Cát Tư Hãn hay không, nhưng không biết phải hỏi như thế nào.
“đúng vậy, tại hạ bắt được Thiết Mộc Chân.” Dã Tốc Cai cười rồi gật đầu, “tại hạ vẫn còn nhớ, khi tại hạ đem tù binh về bộ lạc, đứa con đầu lòng cũng vừa mới ra đời, để kỷ niệm trận thắng lợi nầy, tại hạ bèn đặt tên cho con là Thiết Mộc Chân.”
“cái gì?” Diệp Khắc Cường toàn thân run động, liền nói: “con của ngài là Thiết Mộc Chân?”
“không sai, tại hạ nói gì không đúng chăng?” thấy hắn phản ứng kích động như vậy, Dã Tốc Cai cảm thấy có chút ít khó hiểu.
Ngay lúc ấy, Diệp Khắc Cường trực nhớ đến tài liệu trong máy điện toán: Thành Cát Tư Hãn, tên thật là Thiết Mộc Chân, cha tên Dã Tốc Cai, mẹ tên Nguyệt Luân. nếu vậy cái người tên là Thiết Mộc Chân ỡ Lý Nhân Chích Cân Bộ khẳng định là Thành Cát Tư Hãn sau nầy, chỉ cần khẳng định tên của Dã Tốc Cai thê tử nữa là sẽ rỏ trắng đen.
“ngài nói thê tử của ngài là người của Hồng Cát Lạc Bộ, vậy phu nhân tên là gì?”
“thê tử của tại hạ tên Nguyệt Luân.” Dã Tốc Cai cau mày nói: “thần tại sao đột nhiên hỏi vậy?”
Vừa nghe được “Nguyệt Luân” danh tự ấy, Diệp Khắc Cường quả thực là hưng phấn lên, luôn cả câu hỏi mà Dã Tốc Cai hỏi cũng không nghe, lại hỏi tiếp: “thế con của ngài Thiết Mộc Chân năm nay mấy tuổi?”
Dã Tốc Cai đương nhiên cảm thấy kỳ quái, nhưng vẩn đáp lại: “chín tuổi.”
Theo tài liệu do điện não cho biết, Thành Cát Tư Hãn sinh năm 1162 A.D., chết năm 1227 A.D., Thiết Mộc Chân năm nay mới chín tuổi, tức là năm nay phải là 1171, rốt cuộc rồi Diệp Khắc Cường củng đả biết được mình đang ở niên đại nào.
hắn nhịn không được nữa vui mừng nói: “thật quá sung sướng!”
Dã Tốc Cai nhìn thấy hành vi kỳ quái của Diệp Khắc Cường cảm thấy phật ý bèn hỏi: “thần, ngài có sao không vậy? lúc nãy ngài hỏi tại hạ mấy câu nghi vấn là ý gì vậy?”
“ơ……..vì tại hạ đối với tướng mệnh có chút nghiên cứu, lúc nãy tại hạ hỏi ngài là để tính toán phân tích dự kiện, con của ngài Thiết Mộc Chân nhất định sau nầy sẻ là người rất phi phàm.” Diệp Khắc Cường lấy cớ để nói.
“thật không ngờ đối với phương diện nầy củng có nghiên cứu, đúng là người nghe nhiều hiểu rộng. trước đây tại hạ có mời nhà tướng thuật gia Khóa Nhân Xích coi tướng giùm cho Thiết Mộc Chân, ngài cũng nói như vậy.” Dã Tốc Cai thở nhẹ một tiếng, “nhưng mà, ngài nói Thiết Mộc Chân cần phải mài luyện mới thành tài, và củng là ý kiến của ngài đem Thiết Mộc Chân đến nhờ thần chỉ dạy cho.”
Diệp Khắc Cường cũng không ngờ thuận miệng nói bừa mà lại nói trúng, nhưng hiện thời có chuyện gấp cần phải làm. hắn bèn kìm hãm sự vui sướng lại, nói: “việc dạy Thiết Mộc Chân sau nầy hẳn nói. Lúc nãy ngài nói có cách đối phó với người của Thát Thát Nhân Bộ, thật vậy sao?”
Dã Tốc Cai gật đầu cười nói: “năm đó sau khi tại hạ bắt đươc bọn chúng, không hề làm khó dể họ, vì nghỉ đến oan oan tương báo không ngừng, tại hạ không muốn con cháu đời sau cùng với người của Thát Thát Nhân Bộ đánh nhau mãi mãi, cho nên tại hạ cùng với bọn chúng cùng ăn, cùng uống, cùng săn thú, trở thành bạn thân, sau đó tại hạ thả bọn chúng về với Thát Thát Nhân Bộ, bọn chúng cảm động đến chảy ra nước mắt, bèn cùng nhau trích huyết ăn thề, từ đó trở đi chúng tôi trở nên rất tốt, thấm thoát đả được chín năm rồi, Thát Thát Nhân Bộ cũng không vượt quá giới hạn, và còn đối với tại hạ kính sợ khôn cùng. Ha ha ha!”
Nhìn tiếng cười sảng khoái của Dã Tốc Cai, Diệp Khắc Cường trong thâm tâm rất là bội phục. vì người mông cổ bẫm sinh là háo chiến, Dã Tốc Cai ngẩu nhiên lại nghĩ đến dùng đức phục nhân, cùng địch nhân hòa bình chung sống, tạo phúc cho con cháu, là một nhân vật hiếm có trong người mông cổ, cho nên củng không lạ gì có thể sanh một đứa con ưu tú như Thành Cát Tư Hãn.
“nói như vậy, đại hãn của Thát Thát Nhân Bộ và Khố Lỗ Bất Hoa là bại tướng của ngài.” Diệp Khắc Cường chuyển ánh mắt nhìn xuống ngọn bảo kiếm đeo bên hông, “củng không có gì là lạ, làm chủ một cây kiếm tốt, các hạ chắc hẳn là vỏ công mười phần cao cường, đúng rồi, xin lổi tại hạ mạo mụi hỏi, người mông cổ nào giờ rất ít dùng kiếm, các hạ từ đâu có được bửu kiếm nầy vậy?”
“đây là thất tinh bảo kiếm” Dã Tốc Cai cởi bảo kiếm xuống, đồng thời rút ra khỏi bao, ngay lúc ấy kim quang sáng chói lòe tỏa ra, khiến người ta không dám đến gần. “mấy năm về trước tại hạ có đi ngang hán địa, khéo sao gặp gở trưởng môn toàn chân giáo - trường xuân chân nhân Khưu Xứ Cơ. Ngài không những dạy tại hạ đạo trị nhân ra còn truyền cho một bộ kiếm pháp, trước khi chia tay chân nhân còn tặng cho tại hạ thất tinh bảo kiếm. Bây giờ nghĩ lại, giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy đều hiện ra trước mắt rõ ràng.
Trưởng môn nhân toàn chân giáo Khưu Xứ Cơ đã nhiều lần tiếp xúc với người mông cổ, sau nầy còn từ xa đến mông cổ dạy Thành Cát Tư Hãn thuật kính trời yêu dân, rồi trở thành diệp tư hãn mười tám năm trời, nhận lịnh tổng quản thiên hạ đạo giáo, trở thành lãnh tụ tông giáo của nước mông cổ thống trị thiên hạ, chuyện nầy có thật và đả xảy ra trong lịch sữ. Diệp Khắc Cường đối với lịch sử thì không biết được nhiều, chỉ biết qua truyền hình hoặc tiểu thuyết qua danh hiệu Khưu Xứ Cơ. Nhưng hắn thật vưi sướng khi ở thời đại nầy có một nhân vật lịch sử mà do chính tai mình nghe được.
XXXX
Chạy mãi chạy mãi, cho đến khi bọn họ thấy xa xa nhấp nhô hằng sa số doanh trại lớn nhỏ, ngọn cờ màu xanh dương mang hình chim ưng đương bay phấp phới trên đỉnh của danh trại.
Dã Tốc Cai quay đầu lại nói: “đằng trước lá Thát Thát Nhân Bộ.”
Diệp Khắc Cường ngước cổ lên nhìn, phát hiện ra Thát Thát Nhân Bộ thật không nhỏ, không biết tiểu Hào bị nhốt ở đâu.
Lúc đó, Khố Lỗ Bất Hoa dừng ngựa, quay đầu về hướng hai người nói: “tại hạ phải đi trước để bẩm báo đại hãn, nói là Dã Tốc Cai dũng sĩ và thần đã đến.” vừa nói xong, thì phi ngựa chạy thẳng về hướng bộ lạc.
Diệp Khắc Cường nhìn phía về sau lưng hắn có chút nghi vấn liền hỏi; “tên súc sanh nầy hình như rất sợ ngài.”
“đương nhiên.” Dã Tốc Cai cười nói: “cái năm đó nếu tại hạ không hạ thủ lưu hận, thì hắn sớm đã chết dưới tay tại hạ rồi”
Trong tiếng cười nói, hai người củng đã đến Thát Thát Nhân Bộ, từ đằng xa đả thấy một gả hán tử béo lùn tới nghinh tiếp.
“Dã Tốc Cai, đả lâu không gặp, ngài thế nào rồi?”
Dã Tốc Cai nhảy xuống ngựa cùng với gả hán tử béo lùn ôm chằm lấy nhau, “Thiết Mộc Chân, chín năm không gặp, ngài hình như mập thêm đôi chút, ha ha ha!”
Diệp Khắc Cường củng đã xuống ngựa, thì ra gả béo lùn là Thiết Mộc Chân. hắn thấy Thiết Mộc Chân mắt nhỏ, mặt bóng như thoa dầu, là giống người mưu mô xảo quyệt.
Sau khi Dã Tốc Cai và Thiết Mộc Chân rời ra, rồi mới hỏi: “nghe nói mấy người bắt con của thần, kết cuộc là chuyện gì vậy?”
Diệp Khắc Cường quắc mắt giận dữ, nhìn trừng trừng về phía Thiết Mộc Chân, lạnh lùng nói: “ta đã y chỉ đến đây, con ta đâu?”
Thiết Mộc Chân tránh đôi mắt đầy sát nhân của hắn, mỉm cười nói: “hãy yên tâm, con của thần an toàn vô sự, xin thần đừng nóng nẩy. hôm nay thật là hiếm có, có thần danh vang thiên hạ và Dã Tốc Cai người bạn lâu năm không gặp cùng đến giá lâm Thát Thát Nhân Bộ. thật là vinh hạnh cho tại hạ, tại hạ đặc biệt thiết đải yến tiệc tẩy trần cho hai vị, chúng ta sẽ tư từ nói trong buổi yến tiệc.”
“khố khiếp, ai ở không đâu từ từ nói với ngươi.” Diệp Khắc Cường nắm vào cổ áo Thiết Mộc Chân dằn mặt , nói: “mau giao con ta ra ngay, nếu không ta sẻ giết ngươi!”
Khố Lỗ Bất Hoa vốn định tới trước kéo Diệp Khắc Cường ra, nhưng bị Dã Tốc Cai trừng mắt nhìn hắn nên lui lại.
Dã Tốc Cai khuyên can: “thần, xin hãy thả hắn ra, có chuyện gì từ từ hãy nói.”