Thiết Mộc Chân hình như không vì sự giận dữ của Diệp Khắc Cường mà hoảng sợ, ngược lại ngoài mặt vẩn lộ vẻ cười nói: “đúng vậy, đừng quên con của ngài vẩn còn trong tay ta.”
Diệp Khắc Cường nghiến răng tức tối, đẩy Thiết Mộc Chân ra, gằng từng tiếng: “ngươi muốn gì?”
“không muốn gì cả.” Thiết Mộc Chân không giận mà củng không vui đi đến trước, tay phải kéo lấy Dã Tốc Cai, tay trái nắm lấy Diệp Khắc Cường, cười nói: “thật hiếm có được hai vị đương kim anh hùng đại giá quang lâm, tại hạ chỉ muốn cùng hai vị ẩm tửu liêu thiên, thông luận việc thiên hạ, tuyệt không có ý khác, thỉnh hai vị theo tại hạ.”
“ngươi …” vì sự an nguy của Diệp Anh Hào, Diệp Khắc Cường đành phải nuốt cơn giận theo hắn đi.
“Thiết Mộc Chân, ngươi trói buộc con thần, lôi kéo thần tới đây, ngươi thật sự có dụng ý gì?” Dã Tốc Cai vừa đi vừa hỏi.
Thiết Mộc Chân cười mỉm cười thần bí, “việc nầy rất quan trọng, không bao lâu nữa sẻ minh bạch ngay.”
Không bao lâu, bọn họ đã đến quãng trường, lúc ấy trời đã tối, xung quanh quảng trường đã cắm không ít ngọn đuốc sáng, làm cho cả quảng trường rực sáng như ban ngày.
Diệp Khắc Cường nhìn khắp mọi nơi, hắn nhìn thấy trên quảng trường lấm tấm vài đôi người ngồi, hình như toàn là những nhà quý tộc vậy, trên bàn mổi người đều đặt một con cừu quay và vài bình rượu, dường như là đã có chuẩn bị bửa yến tiệc lớn nầy.
Thiết Mộc Chân đợi cho mọi người đến quảng trường, tất cả mọi người đứng dậy hoan nghênh, Thiết Mộc Chân nói: “hôm nay thật là tam sinh hửu bổn cho các vị tại tọa, được cùng một thể diện kiến hai nhân vật anh hùng danh trấn thiên hạ. bây giờ xin các vị thưởng thức, trước hết xin giới thiệu vị bên phải của tại hạ. ngài là thủ lỉnh của Lý Nhân Cân Bộ, và cũng là người tại hạ hằng mong gặp Dã Tốc Cai dũng sỉ.
tất cả mọi người tung hô mừng rở biểu lộ sự hoan nghênh, Dã Tốc Cai chỉ đáp lại bằng cái hơi gật đầu.
Thiết Mộc Chân tiếp tục giới thiệu, nói: “ngoài ra vị nầy một nhân vật mà truyền thuyết thân hệ đến vận mệnh tương lai toàn mông cổ --- thần tức Diệp Khắc Cường.”
Tiếng hoan hô lại một lần nữa lại vang lên, nhưng mục quang Diệp Khắc Cường thật lạnh lùng, thâm trầm nói: “không cần phải giở trò nữa, mau thả con ta ra, nếu không ngươi hối hận không kịp.”
Thiết Mộc Chân không để ý đến lời uy hiếp ấy, chỉ cười nói: “thần ở xa đến Thát Thát Nhân Bộ, tại hạ cố ý chuẩn bị một phần lễ vật cho buổi kiến diện hôm nay, xin thỉnh thần thu nạp.”
“ngươi cái tên khố khiếp, thật sự ngươi muốn giở trò gì đây?” Diệp Khắc Cường lửa giận sùng sục đến muốn phát tiết, đương lúc ấy tai nghe được tiếng kêu quen thuộc.
“cha---.”
“tiểu Hào!” Diệp Khắc Cường toàn thân chấn động, vội quay lại nhìn theo chổ phát ra tiếng, hướng trước mặt một tiểu hài nhi đang chạy về phía hắn. Diệp Khắc Cường nhìn rõ thân hình tiểu hài đó, sau khi nhận ra, nhịn không được nữa liền phớng về phía trước, “tiểu Hào!”
Đứa trẻ đó đúng là Diệp Anh Hào, hắn chạy vào lòngDiệp Khắc Cường, lớn tiếng gọi: “cha!”
Diệp Khắc Cường ẫm con mình lên hỏi: “tiểu Hào, con không sao chứ? Cò thụ thương không?”
“không có, bọ họ đối xử với con rất tốt” Diệp Anh Hào ngước đầu nhìn phụ thân, trên tay cầm một hộp gấm, “cha, bọn họ nhờ con giao thứ nầy cho cha.”
Diệp Khắc Cường tiếp lấy hộp gấm, hoài nghi có gian trá, đang tính ra lệnh máy điện não soi cấp lớp (scan) trong hộp coi có gì cổ quái hay không thì Thiết Mộc Chân đã lên tiếng nói: “trong hộp đựng một viên dạ minh châu, là do tại hạ nhiều năm trước có được từ tây vực, mười phần trân quý, thân tặng cho thần để tỏ lòng tạ lỗi.
Nghe nói xong lòng Diệp Khắc Cường cảm thấy nao núng, “chỉ cần con tại hạ vô sự là được rồi, cần chi phải tặng vật trân quý cho tại hạ?”
Thiết Mộc Chân đột nhiên quỳ xuống, tại trường tất cả mọi người ngoại trừ Dã Tốc Cai ra đều quỳ theo. Thiết Mộc Chân khấu đầu với giọng thê lương nói: “ thần ôi, bọn chúng tôi đợi ngài đợi đến khổ.”
Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai bị sự chuyển biến đột ngột như vậy cả kinh, hắn lật đật nói: “ càc ngươi làm gì vậy? mau đứng lên!”
Thiết Mộc Chân ngước đầu lên, vẻ mặt thành khẩn, so với trước đây thật hoàn toàn giống như người khác vậy. Tại trường đều là người lảnh đạo của các bộ lạc lân cận, bọn chúng tôi sớm đã có ý định mời thần đến để bàn chuyện, nhưng vì sợ ngài hiểu lầm có dối trá sẻ không đến, cho nên mới dùng đến hạ sách nầy bức thần đến, mời một cách bất đắc dỉ, xin thần hãy tha thứ.
Nói xong, Thiết Mộc Chân và càc người khác đều quỳ lạy sát đất.
Diệp Khắc Cường lật đật nói: “đừng làm vậy, có chuyện gì đứng lên rồi hãy nói?”
Thiết Mộc Chân và mọi người theo lời đứng dậy, Diệp Khắc Cường nghĩ bụng bọn chúng với thân phận là nhà lãnh đạo mà dám quỳ xuống trước mặt mình, chuyện nầy thật không đơn giản. bèn hỏi: “các ngài bức ta đến đây, kết cuộc là chuyện gì?”
“chư vị xin hảy ngồi dậy trước đả, chúng ta sẻ vừa ăn vừa nói.” Thiết Mộc Chân mời Diệp Khắc Cường cùng Dã Tốc Cai ngồi lên ghế chủ vị.
Diệp Khắc Cường một là thấy con mình bình an về với mình, hai là rất lạ kỳ không biết Thiết Mộc Chân còn có trò gì bày ra nữa, bèn kéo con cùng ngồi xuống.
“xin các vị tận tình hưởng dụng rượu tiệc nầy.” Thiết Mộc Chân ngồi giữa Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai, tay nâng ly rượu lên, “tại hạ kính hai vị anh hùng một ly, hoan nghênh hai vị đến Thát Thát Nhân Bộ.”
Diệp Khắc Cường vốn định ra lệnh cho máy điện não rọi cắt lớp (scan) coi trong rượu có độc không, nhưng nghĩ lại, nếu như Thiết Mộc Chân có ý muốn hại hắn thì không cần phải đợi tới bây giờ, liền can đãm uống cạn.
“ hảo tựu”, Dã Tốc Cai uống một hơi cạn ly, nhép môi tán thưởng, bèn chụp lấy đỉnh rượu lớn tiếng cười: “rượu ngon như vậy nhất định phải uống cạn đỉnh rượu nầy mới được, lên, thần, tại hạ kính ngài!”
lời vừa dứt, Dã Tốc Cai ngữa đầu lên uống ừng ực như trâu uống nước.
Diệp Khắc Cường tronh thâm tâm rất bội phục tửu lượng của hắn, Thiết Mộc Chân nhìn thấy tình trạng như vậy cười nói: “Dã Tốc Cai củng giống như trước đây hảo tửu lượng.” Dã Tốc Cai để xuống đỉnh rượi ấy cười điên cuồng: “ha ha ha! Ngày hôm nay tại hạ gặp được thần, lại còn gặp được người bạn củ đã lâu năm không gặp, tại hạ thật là cao hứng, lên, Thiết Mộc Chân, uống!”
Dã Tốc Cai lại ngữa đầu lên uống, Thiết Mộc Chân củng uống cạn ly mình, liền quay lại Diệp Khắc Cường hỏi: “thần đại khái chắc còn chưa biết uyên nguyên giũa tại hạ và Dã Tốc Cai?”
Diệp Khắc Cường không cãm thấy hứng thú muốn biết nên thuận miệng nói: “biết được đôi chút.”
“nghĩ lại năm đó nếu như không phải Dã Tốc Cai rộng lượng tha mạng cho tại hạ, thì tại hạ cũng không có thành tựu lẩn địa vị như ngày hôm nay vậy.” lời nói của Thiết Mộc Chân tràn đầy cảm khái.
Diệp Khắc Cường không có một chút hứng thú gì đối với sự cảm khái của Thiết Mộc Chân, ngược lại hắn tỏ ra không thích cái lối tiếp đãi không minh bạch nầy, cho nên lời nói của hắn có pha lẩn chút giận: “Thiết Mộc Chân, ngài dùng kế bức tại hạ đến đây, thiết nghĩ không phải chỉ vì theo tại hạ ăn uống trò chuyện chứ, thật sự là chuyện gì đây, ngài không ngại nói ra, tại hạ còn phải gấp lo về Hồng Cát Lạc Bộ để lo liệu mọi việc.”
“đúng, đúng vậy.” Thiết Mộc Chân gật đầu, chúng tôi đích thực có việc muốn cùng thần thương nghị, nhưng trước hết xin cho phép tại hạ gìới thiệu các thủ lỉnh ở các bộ lạc lân cận để cho ngài làm quen.”
Thiết Mộc Chân vừa giơ tay lên, tức thì có ba nam hai nử cầm rượu đến cùng Diệp Khắc Cường kính rượu. Bọn họ phân biệt như Hợp Sát Lặc hoàng tử của Diệc Khất Liệt Tư Bộ, Can Diệc Thuật thủ lỉnh của Đoá Nhân Biên Bộ, Khoát Lý Tịch thủ lỉnh của Khoát La Thích Tư Bộ, người làm người ta chú ý nhất là Hốt Hốt Nhân công chúa của Tát Lặc Chích Ngột Dịch Bộ.
Đợi cho mọi người kính rượu xong, Thiết Mộc Chân mới bắt đầu nói: “thần, chúng tôi gọi là luân bối nhỉ địa khu của năm bộ lạc lập thệ trở thành đồng minh, vì thống nhất mông cổ mà cùng chung phấn đấu. chúng tôi thương nghỉ đã lâu, nhận thấy nếu dựa theo lực lượng của năm bộ lạc thì còn chưa đủ, cho nên mới quyết định mời thần đến làm người lãnh đạo cho chúng tôi để hoàn thành sự nghiệp thống nhất mông cổ.”
Diệp Khắc Cường nghe đến giật mình kinh hãi, “các ngươi nói cái gì? muốn ta lãnh đạo các ngươi thống nhất mông cổ? có sai không vậy?”
“nhìn khắp mông cổ mà nói, người có khả năng nhậm chức lớn thì chỉ có một người là thần mà thôi,” Thiết Mộc Chân thành khẩn nói: “xin thần hãy đáp ứng cho chúng tôi!”
“khoan, khoan, đợi đã, trước hết để tại hạ làm rõ vấn đề cái đã.” Diệp Khắc Cường cau mày hỏi: “ý của các ngài là muốn tại hạ lưu lại đây để giúp các vị thống nhất mông cổ?”
Thiết Mộc Chân gật đầu đáp: “đúng vậy.”
Diệp Khắc Cường hừm lên một tiếng, “ theo tại hạ biết, Thát Thát Nhân Bộ các ngươi là muốn thống nhất mông cổ, nhưng trở ngại lớn nhất là Hồng Cát Lạc Bộ, cho nên các ngươi muốn nhờ tại hạ giúp để tiêu diệt Hồng Cát Lạc Bộ, có đúng không? đề nghị của các người thật là buồn cười.”
“thần hiểu lầm rồi, chúng tôi thật sự không có ý đánh Hồng Cát Lạc Bộ.” Thiết Mộc Chân mỉm cười nói.
Diệp Khắc Cường mở to mắt không tin tưởng, “ không tiêu diệt Hồng Cát Lạc Bộ, vậy thì các ngươi không có khả năng thống nhất mông cổ.” hắn rất tự tin như vậy vì do một tay mình đào luyện ra quân đội nầy.
“về điểm nầy chúng tôi đều nghĩ qua. hiện tại ở mông cổ rất có thực lực chẳng những thuộc về Thát Thát Nhân Bộ và Hồng Cát Lạc Bộ, mà còn ở thế quân bình, nếu có đánh lên, chỉ sợ lưỡng bại câu thương, ngược lại sẻ làm cho càc bộ lạc khác có cơ hội dòm ngó đến.”
“tại hạ muốn nói là ý nầy.” Thiết Mộc Chân cao hứng nói: “thần, xin nghĩ lại, nếu như hai bộ lạc kết lại thành đồng minh, tin rằng không bao lâu nữa sẻ thống nhất mông cổ.”
Trong lòng Diệp Khắc Cường cảm thấy phật ý, từ nào giờ Hồng Cát Lạc Bộ luôn luôn đối địch với Thát Thát Nhân Bộ, nay lại ngẩu nhiên lại yêu cầu kết minh, thật làm người ta càng hoài nghi, hắn trầm ngâm nói: “các người thật tình có thành tâm, để chính thức kết đồng minh, tại sao không trực tiếp bàn giao với Hốt Đồ Lỗ Hãn, ngược lại có phải uổng công khó nhọc dụ ta đến đây không?”
Thiết Mộc Chân gượng cười, “thật không biết việc gì của Hồng Cát Lạc Bộ củng đều do thần quyết định, Hốt Đồ Lỗ Hãn niên kỷ đả cao, đi theo hắn chẳng có ít gì, vả lại việc gì hắn cũng nghe lời thần, có phải vậy không?”
thật sự Thiết Mộc Chân nói củng không sai, từ khi Diệp Khắc Cường đến, sinh hoạt ờ Hồng Cát Lạc Bộ ngày càng tốt đẹp, với cái sinh hoạt an nhàn như vậy, đả khiến cho Hốt Đồ Lỗ Hãn từ từ trở thành tập quán phụ thuộc vào Diệp Khắc Cường, có rất nhiều việc củng ít khi hỏi qua, về điểm nầy Diệp Khắc Cường đương nhiên không thể thừa nhận. “lời không thể nói như vậy, có rất nhiều việc phải do Hốt Đồ Lỗ Hãn tự quyết định mới được.”
“thần chớ khiêm hư như vậy. chỉ muốn chúng ta hai bộ kết minh, nhưng vậy thần mới có thể lưu lại Thát Thát Nhân Bộ, giúp đở Thát Thát Nhân Bộ tại hạ trở thành như Hồng Cát Lạc Bộ cường mạnh, và như vậy là thống nhất mông cổ sẻ thành công, ha ha ha!” Thiết Mộc Chân càng nói càng hưng phấn.
Con bà nó, nói hơn cả nửa ngày trời là muốn ta lưu lại đây để giúp đở hắn, hứ! đúng là nằm mơ! Diệp Khắc Cường chửi thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng nói: “kết minh là việc rất phi thường, nhưng thống nhất mông cổ là chuyện lớn, vạn lần không thể lưu nhiên hành sự.”
Thiết Mộc Chân gật đầu, nói: “thần nói rất đúng, không biết thần có cao kiến gì không?”
Diệp Khắc Cường muốn mượn cớ phải về bộ lạc cùng với mọi người thương nghị sau đó mới quyết định, sau đó thừa cơ bỏ trốn, nhưng nghĩ lại cũng không được, vì bây giờ tự mình rời khỏi nơi đây, Thiết Mộc Chân và đồng đảng rất có thể tưởng rằng hắn về báo tin, nói không chừng rất có thể sẻ trừ khử mình để tuyệt hậu hoạn, nghĩ tới đây, hắn lại thấy ngoại trừ Thiết Mộc Chân ra các thủ lỉnh của các bộ lạc thần sắc khác nhau, trong lòng cảm thấy không xong rồi.
hắn quyết định tìm cách kéo dài thời gian, sau đó tùy cơ ứng biến, trước tình hình bây giờ chỉ biết nói bứa: “tại hạ cảm thấy binh lực của Thát Thát Nhân Bộ và Hồng Cát Lạc Bộ chưa đủ cường mạnh, cần phải gia cường thao luyện, nếu như…….”
hắn nói chưa xong, đột nhiên nghe một giọng lạnh lùng cắt ngang nói: “đừng nghe hắn nói nữa, nói nữa cũng vô dụng thôi.”
Diệp Khắc Cường nhìn thẳng về phía người nói chuyện, thì ra Hợp Sát Lặc hoàng tử của Diệc Khất Liệt Tư Bộ bộ lạc, người nầy mặt trắng tao nhả, người cao ốm, không giống người mông cổ một điểm nào.
Hợp Sát Lặc đứng dậy nói: “hắn thật sự không có thành ý cùng hợp tác với chúng ta, nói thêm cũng vô ích thôi.”
Thiết Mộc Chân cảm thấy giận nói: “Hợp Sát Lặc, ngươi nói lộn xộn gì đó?”
“chẳng lẻ ta nói không đúng hay sao?” Hợp Sát Lặc cười lạnh một tiếng, nhìn trừng vào Thiết Mộc Chân tỏ ra không chịu lép vế, “lúc đầu, ngươi đề nghị đem thấn đến đây, ta đả ra sức phản đối, vì ta biết hắn nhất định không chịu hợp tác, bây sực thật đả chứng minh ta nói không sai, bây giờ hắn đã biết quá nhiều sự tình, không thể như vậy để cho hắn về, hề hề hề!”
Hợp Sát Lặc phát ra tiếng cười quỷ vị, làm cho Diệp Khắc Cường cảm thấy phát lạnh đến xương sống, liền đứng dậy kéo con hộ phía sau lưng mình. Lúc đó, ngoại trừ Thiết Mộc Chân ra còn lại bốn gả thủ lỉnh của các bộ lạc đứng lên, từ từ tiến về phía Diệp Khắc Cường.
Thiết Mộc Chân lo âu nói: “các người định làm gì vậy?”
“đương nhiên giết cha con hắn!” Hợp Sát Lặc cười mỉa mai nói: “nếu như thả hổ về núi, để bọn chúng đem binh tới đánh chúng ta sao?”
bốn người đều rút ra binh khí, mặt lộ vẻ hung ác, trong lòng Diệp Khắc Cường thật kinh hãi, vì hắn đang mang theo con,và một địch bốn. không có cách gì để thắng. hắn bèn nhìn về hướng Dã Tốc Cai, phát hiện Dã Tốc Cai đả say mướt đang nằm ngủ dưới đất, không thể nào giúp hắn được, nếu vậy cha con hắn thật phải táng mạng nơi nầy.