Lúc nầy, cánh tay trái Diệp Khắc Cường bắt đầu đau, nhưng hắn cố làm ra vẻ vô sự, nói “dã tâm của Khoát Lí Tịch và các hạ củng lớn như nhau, lúc nãy khi các người công kích ta, đều công kích nhanh vào chổ yếu hại của ta, nhưng lại không có sự tương nhượng lẩn nhau, một chút ngụ ý cũng không có, có mấy lần các ngươi thiếu tí nữa thì đắc thủ, nhưng lại bị thế công của đối phương phản kháng lại, không biết ngài có phát giác ra điều nầy hay không?”
Trong lòng Hợp Sát Lặc thầm khen nhản lực của Diệp Khắc Cường, bởi gì trong lúc hắn công kích có cảm thấy bó buột tay chân, nhưng lại không đoán được là bởi do Khoát Lí Tịch công kích gây ra, ngược lại cứ nghĩ rằng Diệp Khắc Cường né tránh lanh lợi, tự không có phương pháp đắc thủ.
Mặc dầu trong lòng Hợp Sát Lặc rất bội phục, nhưng ngoài mìệng vẩn đanh đá nói: “cho dù ngươi nói đúng đi nữa, thì đã sao chứ?”
“cho nên tại hạ mới nói Khoát Lí Tịch và ngài dã tâm lớn như nhau. Các người mỗi khi xuất thủ, không những chỉ muốn một chiêu đánh ngả tại hạ, mà còn ra tay công kích vào chổ yếu hiễm đồng thời bao lần đều giống nhau, và củng thấy được các ngươi mười phần đều muốn đến gần ta.”
Nói đến đây, Diệp Khắc Cường cười ha hả, “bởi vì như vậy, lúc nãy khi các ngươi cùng một lúc tấn công tại hạ, tại hạ cố ý để ngọn dao ngang trước mặt. Các người quả nhiên không hẹn mà cùng một lúc nhắm ngay đầu ta đánh một đòn trí mạng, nhưng vì các ngươi rất muốn một kích lấy mạng, cho nên phải xuất toàn lực, một khi ra tay đương nhiên là phải biết trước thế công của người khác, cho nên tại hạ chỉ cần hạ thấp đầu là tự giải thế công của các người, vũ khí của các người đương nhiên là phải chạm mạnh vào nhau và nhưng thế bị chấn động mạnh mà văng ra, tại hạ chỉ thuận thế một người đở một chân mà thôi.”
“tên………tên khố khiếp ngươi quả là lợi hại!” Hợp Sát Lặc sau khi nói xong trong lòng vừa hận vừa kinh, hắn liệng trong tay nửa ngọn khô lâu bổng, đồng thời tay vuốt lên ngực cho giảm cơn đau, hắn liền nắm tay lại thành quyền chạy lại hướng Diệp Khắc Cường, nghiến răng kèn kẹt, nói: “cho dù tay không ta củng giết được ngươi, nạp mạng đây!”
Diệp Khắc Cường kinh ngạc, liền tập trung tinh thần chuẩn bị nghinh địch, chỉ nghe hai tiếng “ chát chát”, Hợp Sát Lặc chỉ thấy hoa mắt một cái, theo đó đầu gối mình cãm thấy đau nhói lên, hai chân mềm nhũng quỵ xuống.
“ngươi đả thua rồi, còn dám đánh nữa chăng?” người nói lại là Hốt Hốt Nhân công chúa, nàng đứng vung roi trường tiên ở hướng đằng sau người Hợp Sát Lặc, lạnh lùng nói: “người ta mình mang đầy thương còn đánh ngươi như vậy, ngươi còn mặt mủi gì để đánh nữa chứ?”
“con tiện tỵ kia! Coi ta…….ái cha!” Hợp Sát Lặc nỗi giận xung thiên, định đứng lên hỏi tội Hốt Hốt Nhân công chúa, nhưng đầu gối hắn vửa định rời khỏi mặt đất thì ngọn roi của Hốt Hốt Nhân công chúa đã đánh trúng vào mình hắn, hắn cảm thấy khắp thân thể đau đớn liên hồi, cả người hắn té quỵ xuống đất.
Hốt Hốt Nhân công chúa giở giọng quờ trách, nói: “ quỳ đàng hoàng cho lão nương, nếu không sẻ không tha cho ngươi!”
Diệp Khắc Cường nhìn Hốt Hốt Nhân công chúa bằng cặp mắt cãm kích, định nói lời cãm tạ, nhưng khi nhìn thấy Hốt Hốt Nhân công chúa vẩn giử thái độ lạnh nhạt làm cho hắn chùm lòng lại, đồng thời hắn cảm thấy có người ở đằng sau mình tấn công lại, thì ra là Khoát Lí Tịch không biết hắn luồn đến phía sau Diệp Khắc Cường từ lúc nào, hắn cử ngọn lang nha bổng nhắm vào đầu Diệp Khắc Cường bổ xuống.
lại nữa cự li lại quá gần, Diệp Khắc Cường muốn tránh cũng tránh không được, chỉ còn nước nhắm mắt chờ chết, đột nhiên một tiếng “rầm”, Khoát Lí Tịch bị bay ngược về phía sau, rớt xuống đất, không còn thấy động đậy nữa.
Diệp Khắc Cường mở mắt ra nhìn, thấy Dã Tốc Cai tay đang nắm quyền đứng trước mặt mình, với cặp mắt say rượu hỏi: “thần, hắn………hắn là ai vậy? sao…..sao lại muốn giết ngài vậy?”
Nguyên Dã Tốc Cai vừa tỉnh dậy vội đi kiếm rượu uống, ngay lúc đó nhìn thấy Khoát Lí Tịch muốn giết Diệp Khắc Cường, nên ra tay tương cứu.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy Dã Tốc Cai vẩn còn say khướt, có chút tức cười, nên nói: “ngài say quá chén rồi, đợi khi ngài tỉnh táo lại, tại hạ sẻ kể lại cho ngài nghe.”
“say rượu?” Dã Tốc Cai gãi đầu, hắn nói với giọng điệu của người say rượu: “như lời của ngài vừa nói, tại…….tại hạ thật sự cãm thấy có tí say, tại hạ thấy mệt, tại hạ muốn đi nghĩ đây……..”
Lời vừa dứt, Dã Tốc Cai đả nằm xuống, lập tức chìm trong giấc ngái ngủ.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy tình trạng như vậy chỉ lắc đầu mỉm cười, hắn quay người lại hướng về Hốt Hốt Nhân công chúa, với lời cãm kích nói: “đa tạ công chúa đã ra ơn cứu mạng.”
“ta không phải vì muốn cứu ngươi mới ra tay” Hốt Hốt công chúa khinh bỉ nói: “ta chỉ thấy hành vi của Hợp Sát Lặc không thuật mắt nên mới ra tay, không liên quan vì đến ngươi”
“dù sao đi nữa, tại hạ cũng rất cãm tạ công chúa.” Diệp Khắc Cường vẩn một lòng thành ý mà nói.
vừa khi đó, Diệp Anh Hào từ chổ ẩn thân chạy ra, lao vào người Diệp Khắc Cường, nhìn vào cánh tay trái, Diệp Anh Hào lo lắng nói: “cha, cha đã thụ thương rồi, để con giúp cha băng lại.”
Diệp Anh Hào vừa nói vừa xé dạc áo giúp cha băng lại vết thương, Diệp Khắc Cường mười phần hoảng hốt khi thấy con trở lại nơi nầy, liền nói: “ta không sao, không cần gắp như vậy. con có bị thương không? tại sao con lại quay lại đây? người đuổi giết con đâu rồi?”
“con không sao cả. Con cố ý chạy vào đám rừng phụ cận làm cho hắn chạy vòng vòng mà kiếm, hiện giờ hắn tại nơi nào thì con không biết. sau đó con thừa cơ chạy về đây.” Diệp Anh Hào củng vừa xé xong dạc áo, “cha hảy để con giúp cha băng lại.”
Diệp Khắc Cường nhìn thấy con thật lòng muốn giúp mình băng lại vết thương, trong lòng dâng lên niềm cãm động khôn xiết liền ôm chầm lấy con, “ hảo hài tử, cha không sao cả.”
Ngẩn đầu nhìn chung quanh mình, Diệp Khắc Cường cảm thấy cũng đả đến lúc nên rời khỏi Thát Thát Nhân Bộ, hắn bèn quay lại nói với Hốt Hốt công chúa: “ công chúa, một lần nữa xin cảm tạ công chúa đã ra tay tương cứu, ngày sau quyết sẻ báo đáp, tại hạ xin cáo từ.”
lời vừa xong, hắn bèn dắt con ra đi, Hốt Hốt Nhân công chúa đột nhiên lớn tiếng nói: “ hê! Các người đi về đâu vậy?”
“còn phải hỏi nửa sao? Đương nhiên đi về Hồng Cát Lạc Bộ.” Diệp Khắc Cường nói: “công chúa, nếu có rãnh xin đến Hồng Cát Lạc Bộ chơi.”
Hốt Hốt Nhân công chúa rít lên : “ngươi cả gan dám đi thêm một bước thử coi!”
Diệp Khắc Cường ngẫn người, dừng lại hỏi: “ công chúa, sao nàng lại nói như vậy?”
Hốt Hốt công chúa tức đến đỏ mặt, “uổng cho ta lúc nãy tin ngươi, vì ngươi không phải là người qua sông đập cầu, thật không ngờ ngươi lại muốn quay về Hồng Cát Lạc Bộ đem binh đến đánh bọn ta, ta thật có mắt không tròng, nhìn lầm người rồi!”
Hợp Sát Lặc đang quỳ tại đất phụ hoạ vào: “đúng vậy, thần vốn là người như vậy, ta đã nói trước rồi, nhưng ngươi lại không tin!”
“câm mồm lại!” Hốt Hốt Nhân công chúa tặng cho Hợp Sát Lặc thêm một roi.
Diệp Khắc Cường vội giải thích, nói: “công chúa hiểu lầm tại hạ rồi, tại hạ về không phải là…….”
Hốt Hốt Nhân công chúa cắt ngang lời hắn, xạ cặp mắt hung tợn nhìn hắn, nói: “ngươi dám đảm bảo Hồng Cát Lạc Bộ sẻ không tiến đánh bọn ta?”
“việc……….tại hạ………” Diệp Khắc Cường không thể nào đảm bảo được, bởi vì phải dựa theo sự lợi hại của tình hình mà phán đoán, nếu như Thát Thát Nhân Bộ khăng khăng đòi xăm lược, thì Hồng Cát Lạc Bộ phải vì tự bảo vệ lấy mình mà tiên phát chế nhân, chiến tranh củng vì cục thế đó mà định, ai cũng nói không được chuẩn đích.
“coi ngươi ngập ngừng như vậy, chắc là không dám bảo chứng rồi. hừ!” Hốt Hốt Nhân công chúa hừ một tiếng, giọng điệu vẩn không đổi, nói: “danh vang thiên hạ như thần đây ngẩu nhiên lại là loại người ăn chén đá bát, thật là làm cho thiên hạ anh hùng bội phục sát đất.”
Diệp Khắc Cường không biết phải làm thế nào để phân bua với nàng, không còn cách nào khác hơn nữa đành hỏi: “như vậy công chúa phải muốn tại hạ làm như thế nào đây?”
“nói quá dư thừa, đương nhiên là phải đáp ứng phương pháp đồng minh của bọn ta, sau đó lưu lại đây giúp thao luyện binh lính cho bọn ta.” Hốt Hốt Nhân công chúa với dáng vẻ đắc ý, “thế nào, đáp ứng hay không đáp ứng?’
“việc nầy………..” Diệp Khắc Cường thật không biết phải nói thế nào cho phải. Hốt Hốt Nhân đối với chính mình đả có chủ tâm, sẻ từ chối thẳng thừng những lời gỉải thích của mình, còn nếu như lưu lại đây thì nói sao với Hồng Cát Lạc Bộ đây? Hơn nữa, Thát Thát Nhân Bộ yêu cầu kết minh, mục đích có phải là thống nhất mông cổ không? hắn cãm giác như không phải đơn giản như vậy.
Trong lúc đó, ngoài xa truyền đến tiếng ngựa chạy đến, Diệp Khắc Cường theo đó mà quay lại nhìn, khoảng bốn, năm kỵ mã chạy về hướng mình, người đi đầu lớn tiếng la: “thần! thần còn ở đó không?”
Diệp Khắc Cường cãm thấy bực tức, chăm chăm nhìn về hướng người đi đầu coi có phải là Thiết Mộc Chân, hắn liền đùn đùn nổi giận, nói: “hổn láo! Thiết Mộc Chân, con bà ngươi chết đi đâu rồi?”
Người đó quả nhiên là Thiết Mộc Chân. Hắn đem đến bốn, năm người đi đến Diệp Khắc Cường, nhảy xuống ngựa nắm tay Diệp Khắc Cường, cao hứng nói: “thần, ngài không sao cả chứ? Con ngài chắc củng không sao, vậy thì quá tốt rồi!”
“tốt cái đầu ngươi!” Diệp Khắc Cường dùng sức đẩy ra khỏi người Thiết Mộc Chân, Thiết Mộc Chân lảo đảo về sau vài bước té ngồi xuống đất. Diệp Khắc Cường tay chỉ về đầu mủi hắn lớn tiếng mắng: “ta tí nữa bị hại chết, ngươi trốn đi đâu vậy? nếu không có Hốt Hốt Nhân công chúa và Dã Tốc Cai ra tay tương cứu, ta sớm đả mất mạng rồi! ngươi còn dám lại đây gặp ta, lại còn muốn đề ra chuyện kết minh, ngươi thật là mộng tưởng!”
“việc………..việc nầy hoàn toàn hiểu lầm thôi.” Thiết Mộc Chân từ dưới đất đứng lên, xoa bóp cánh tay đau, với vẻ mặt vô tội nói: “tại hạ thấy tình thế không còn khống chế được nữa, nên liền đi tìm kim quốc sứ giả đang săn ở vùng lân cận đến đây, tại hạ thật không có ý trốn.”
Diệp Khắc Cường cảm thấy ngạc nhiên: “kim quốc sứ giả?”
“đúng vậy, để tại hạ dắt lại dẩn kiến cho ngài biết.” Thiết Mộc Chân đưa đến một hán tử mặt mày hung tợn, thân cao ốm, giới thiệu nói: “vị nầy là đặc sứ kim quốc đại thần Hoàn Nhan Liệt.”
Hoàn Nhan Liệt dùng cặp nhỏ xíu liếc nhìn cha con Diệp Khắc Cường, với lối cao ngạo nói: “các ngươi là người mà ngươi ta đồn rằng có thể thống nhất mông cổ, có phải vậy không?”
Diệp Khắc Cường rất là bất mản thái độ của Hoàn Nhan Liệt, giả vờ không nghe câu hỏi của hắn, quay đầu lại hỏi Thiết Mộc Chân: “như vậy là thế nào? tại sao người kim lại đến đây?”
“thần có chuyện nầy chắc thần không biết, sự thật lần nầy kết minh đều là do ý của kim quốc.” Thiết Mộc Chân giải thích.
Diệp Khắc Cường ngạc nhiên nhìn về hắn, “ta nghe không hiểu lời ngươi nói.”
“đợi lát nữa tại hạ sẻ giải thích rõ ràng cho ngài biết.” Thiết Mộc Chân hướng về Hoàn Nhan Liệt để cung tay khom người chào, nói: “thật xin lỗi, bây giờ cũng đã xong chuyện rồi, khiến cho Hoàn Nhan đại thần đến một cách vô ích, tại hạ thật đáng chết.”
Hoàn Nhan Liệt nhin về phía ba người, Hợp Sát Lặc đang quỳ dưới đất, Dã Tốc Cai và Khoát Lí Tích cùng nằm trên mặt đất, cau mày nói: “ở đây phát sinh ra việc gì?”
“ơ…, không có gì cả, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.” Thiết Mộc Chân liếc nhìn Hợp Sát Lặc, bằng giọnh trách móc: “ngươi còn quỳ đây làm gì? Còn không mau đứng dậy!”
Hợp Sát Lặc quay đầu nhìn trừng trừng về phía Hốt Hốt Nhân công chúa, tức giận nói: “cũng tại cái con tiện tỳ này…….”
“sao lại liên quan đến ta?” Hốt Hốt Nhân công chúa cắt ngang lời hắn, làm như không biết đến chuyện gì cả. “là ngươi tự thích quỳ đấy chứ, đừng có lôi ta vào tròng.”
“cái con tiện nhân kia!” Hợp Sát Lặc chụi không được nữa đứng lên. Nhưng vì quỳ hơi lâu nên đôi chân bị tê dại đi, thân người vẩn chưa đứng vững, thì đầu gối đã mềm nhũng, cả người hắn lại té lăn ra đất lần nữa, hắn ở trong tình trạng khốn đốn lẩn tức cười như vậy khiến cho Hốt Hốt Nhân công chúa cười to lên.
Thiết Mộc Chân chỉ biết lắc đầu, rồi cung tay hướng về Hoàn Nhan Liệt nói: “sự tình đã được giải quyết, kính thỉnh Hoàn Nhan đại thần khứ hồi, đả quấy nhiểu thú săn bắn của ngài, xin thứ tội.”
“ừm! sau nầy không có chuyện gì thì đừng quấy đến ta!” Hoàn Nhan Liệt cùng với tên tùy tùng quay lại lên ngựa, hắn nói với ngữ khí khó nghe: “mau đem sự việc ấy thương lượng cho xong, rồi sau đó báo cho ta biết gấp, biết chưa?”
“xin vâng!” Thiết Mộc Chân lớn tiếng đáp.
Hoàn Nhan Liệt roi ngựa phóng đi, khi chạy ngang qua Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn hắn, Diệp Khắc Cường cũng không chụi thua nhìn lại.
Hoàn Nhan Liệt vừa đi khỏi, Diệp Khắc Cường liền lập tức nắm ngực áo của Thiết Mộc Chân gầm lên: “tên khố khiếp kia! Ngươi tốt nhất phải giải thích rỏ cho ta biết!”
Thiết Mộc Chân hoản sợ, nói: “đừng…….đừng vội, hãy vào trong trại nghĩ giây lát rồi mới nói, đưởc chăng?”
Diệp Khắc Cường nhìn con mình thấy hắn đã mõi mệt, lại nhìn lại thương thế của mình, thấy cần phải nghĩ dưỡng sức, nên gật đầu đồng ý.
Thiết Mộc Chân mệnh lịnh cho thủ hạ khiêng Dã Tốc Cai, Hợp Sát Lặc, và Khoát Lí Tịch ba người lên xe ngựa, lúc đó mới phát giác ra thiếu đi một người, liền quay đầu tìm khắp nơi, mới thắt mắc hỏi: “ kỳ quái, sao không thấy Can Diệc Thuật nhỉ?”
Diệp Khắc Cường và con nhìn nhau cười, “hắn hiện giờ đang tự chơi mèo bắt chuột rồi, chơi mệt rồi sẻ về thôi.”
Thiết Mộc Chân mặt hơi giận ngồi lên ngựa, “thôi được, chúng ta về đi thôi.”
Diệp Khắc Cường cùng con theo lên ngựa, trước khi khởi hành, Hốt Hốt Nhân công chúa lạnh lùng nói: “đừng quên đã đáp ứng việc cho ta.”
vừa nói xong, nàng vung tay quất roi chạy đi trước..
Trong thâm tâm Diệp Khắc Cường thật quẩn trí, thiết tưởng trong thế gian nầy lại có loại nữ nhân bá đạo như vậy sao, tự mình cũng chưa có đáp ứng ả ta việc gì. Nhưng nghĩ lại Hốt Hốt Nhân công chúa củng chẳng kém phần hào khí cũa bọn tu mi, trong lòng củng đã có vài phần kính phục.
Không bao lâu bọn họ đã về đến kim trại của Thiết Mộc Chân, Thiết Mộc Chân hạ lệnh cho thủ hạ đem bọn người khác về trại của họ, rồi cùng Diệp Khắc Cường cùng con đến kim trại của mình ngồi.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy cặp mắt buồn ngủ của con, bèn hỏi: “ có chổ an nghĩ cho khuyển tử chăng?”
“đương nhiên là có.” Thiết Mộc Chân gọi nữ gia bộc đến, giao phó lại cho gia nhân: “đưa công tử sang trại kế an nghĩ.”
“lần nầy con của ta không bị bắt đi nữa chứ?” Diệp Khắc Cường hỏi.
“đãm bảo không có chuyện nầy.” Thiết Mộc Chân có chút ngượng ngùng nói: “ thần thật thích nói chơi.”
đợi khi nữ bộc cùng với Diệp Anh Hào rời khỏi, Diệp Khắc Cường mới chánh thức nói: “được rồi, ngươi mau nói cho ta biết chuyện kết minh cùng với kim quốc sao lại có liên hệ với nhau?”
“ thần cũng đã biết, đối với vấn đề Kim Quốc mà nói, các bộ tộc mông cổ chỉ có bọn chúng là ngoại lục lớn nhất, Kim Thế Tôn vì thế mà đau đầu. nếu như công đánh chúng ta, mặc dầu kim quốc cường mạnh, nhưng muốn chinh phục tất cả các bộ lạc mông cổ củng không phải là chuyện dể, một khi Kim Quốc và mông cổ mà giao chiến, tin chắc phải tổn tài hao dân. Chính vì lẻ nầy, Kim Thái Tôn phải suy nghĩ cho thật chính chắn. quyết định cùng bộ tộc mông cổ chúng ta chung sống hòa bình.”
“chung sống hòa bình? Làm sao mới có thể làm được?” Diệp Khắc Cường quả rất kinh ngạc. đối với lịch sữ hắn biết quá ít, nhưng ấn tượng về mông cổ chưa bao giờ cùng với kim quốc chung sống hòa bình. ngược lại, sau nầy mông cổ còn diệt luôn cả nước kim. đối phương làm thế nào mà nêu ra ý kiến cùng chung sống hòa bình nhỉ?”
Thiết Mộc Chân trở nên nghiêm túc nói: “ việc nầy thực sự là như vậy.”
Diệp Khắc Cường cau mày suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn nghĩ không ra dụng ý của kim quốc, nên đành gát ý nghĩ ấy lại. “được, cứ cho rằng lời ngươi nói là sự thật đi, vậy giữa chúng ta kết minh lại có liên quan gì với họ chứ.”
“thần, xin đừng vội, hãy nghe tại hạ nói hết đã.” Thiết Mộc Chân tiếp tục nói: “mặc dù kim quốc có ý cùng bộ tộc mông cổ chung sống hòa bình, nhưng bộ tộc mông cổ ta lại quá nhiều, chưa có một vị lãnh tụ nào mà các bộ tộc khác tỏ ra tôn sùng, kim quốc chủ yếu cũng không thể thuyết phục được tất cả các bộ tộc mông cổ cùng với bọn họ chung sống hòa bình.”
Diệp Khắc Cường nghe ra được một chút manh mối, “cho nên Kim Quốc muốn thống nhất mông cổ trước?”
“không sai.” Thiết Mộc Chân vổ tay tán thưởng nói: “quả nhiên thần tài trí hơn người, chỉ nói một chút là đã thông xuốt.”
Diệp Khắc Cường cau mày nói: “đáng tiếc là làm thế nào để thống nhất mông cổ? có phải muốn các bộ lạc phải liều mạng qua cái gọi là ngươi chết ta yên, để rồi cuối cùng kim quốc ngồi thâu ngư lợi ư?”
“không phải vậy, không phải vậy.” Thiết Mộc Chân lắc đầu, “ý của Kim Quốc là muốn chúng ta dùng phương thức dần dần tiến tới hòa bình để thống nhứt mông cổ.
dần dần tiến tới hòa bình? Diệp Khắc Cường cảm thấy danh từ nầy rất là quen thuộc, hình như trước đây thường nghe qua. “thế ngươi nói thử coi phương thức ấy như thế nào?”
“thần có biết Thát Thát Nhân Bộ cùng với Kim Quốc trước nay có qua lại với nhau không?” Thiết Mộc Chân không trả lời mà lại hỏi.
Diệp Khắc Cường nghỉ đến Dã Tốc Cai từng nói qua tổ tiên của hắn về việc bị người của Thát Thát Nhân Bộ bắt đi giao cho Kim Quốc hoàng đế, nên gật đầu nói: “đã từng nghe qua.”
“cho nên Kim Quốc đặc biệt sai đại thần Hoàn Nhan Liệt đến Thát Thát Nhân Bộ trợ giúp tại hạ. Theo nhận định của đại thần Hoàn Nhan Liệt là dùng Thát Thát Nhân Bộ làm nơi khởi điểm, dùng phương thức hòa bình để kêu gọi các bộ lạc kết minh, sau đó khiến cho toàn bộ lạc mông cổ kết thành đại đồng minh, như vậy mông cổ sẻ ở tình huốn không rơi một giọt máu mà thống nhất hay sao?” Thiết Mộc Chân sau khi nói xong mắt sáng rực lên, “thần nghỉ thế nào về nhận định nầy?”
“ nhận định nầy tất nhiên là hay.” Diệp Khắc Cường có chút khen ngợi: “nhưng ta có mấy vấn đề muốn đưởc chỉ giáo.”