Thiết Mộc Chân kính cẩn nói: “xin ngài cứ hỏi.”
“trước hết, sau khi mông cổ được thống nhứt, người lảnh đạo có phải là do ngài, Thiết Mộc Chân đứng ra không?” mắt Diệp Khắc Cường dáng chặt vào Thiết Mộc Chân mà hỏi.
“đây không phải là vấn đề.” Thiết Mộc Chân rất tin tưởng nói: “sau khi mông cổ được thống nhứt, không nhất thiết là tại hạ phải đãm nhận chức đại hãn, chúng ta có thể dùng nhiều phương thức khác nhau để bình đẳng tuyển chọn người lãnh đạo, như vậy không còn là vấn đề nữa.”
“được, cho dù tuyển chọn người lãnh đạo không phải là vấn đề, ta vẩn còn một vấn đề cơ bản.” nói đến đây đột nhiên nhãn thần của Diệp Khắc Cường trở nên sắc bén, “Thát Thát Nhân Bộ các ngươi có tài đức gì mà dám hiệu triệu toàn cỏi bộ lạc mông cổ lại kết minh, Thát Thát Nhân Bộ quá cường mạnh chăng? Hồng Cát Lạc Bộ ta là bộ lạc trước nhất không phục!”
Thiết Mộc Chân củng không lép vế, nói: “Thát Thát Nhân Bộ ta có Kim Quốc hổ trợ, thần hôm nay cũng đã thấy bốn vị thủ lỉnh của các bộ lạc, bọn họ vừa nghe đến danh hiệu của Kim Quốc là lập tức đồng ý kết minh ngay.”
Diệp Khắc Cường liền tra vấn: “thế còn các bộ lạc khác?”
“cái nầy………” Thiết Mộc Chân ngập ngừng giây lát, tiếp tục nói: “thật ra cũng không giấu gì ngài, chúng tôi muốn mời Hồng Cát Lạc Bộ đến kết minh là để khuếch trương thanh thế, chỉ cần Thát Thát Nhân Bộ cùng với Hồng Cát Lạc Bộ kết minh, cộng với sự giúp đở của Kim Quốc, tin rằng sẽ không có bộ lạc nào dám không phục.”
“lỡ như lúc ấy vẩn còn có bộ lạc không phục thì sao?” Diệp Khắc Cường lại hỏl tiếp.
Thiết Mộc Chân lạnh lùng nói: “nếu vậy thì phải tiêu diệt bọn chúng vậy. vì muốn thành đại nghiệp, tất phải hy sinh là chuyện không thể tránh được, chẳng qua đó chỉ là tình huốn bất đắc vĩ mới xảy ra thôi, chủ yếu của chúng ta vẩn là phương thức hòa bình để đạt thành mục đích thống nhứt mông cổ.
Diệp Khắc Cường trầm ngâm nói: “cho nên các người lừa ta đến đây là vì việc nầy?”
Thiết Mộc Chân gật đầu, “tại hạ tin rằng sẻ thuyết phục được ngài đáp ứng kết minh, lại giúp ngài diện kiến sứ giả Kim Quốc.”
“vậy sao?” Diệp Khắc Cường cười mỉa mai, nói: “sau đó hình như ngươi không còn cảm thấy hứng thú nữa, nên sai bốn tên thủ lỉnh giết ta đi, có phải vậy không?”
“thần lại hiểu lầm nữa rồi, chuyện đó hoàn toàn là hiểu lầm.” Thiết Mộc Chân vội giải thích, nói: “mấy tên thủ lỉnh đó chỉ theo chính sách bạo tàn, tại hạ củng không biết bọn chúng đột nhiên lại phát điên như vậy, người và cầm thú củng như nhau, mỏi khi nổi điên lên thì không thể ngăn được. tại hạ thấy tình hình không ổn, liền lập tức đi gọi sứ giả Kim Quốc đến ngay để ngăn bọn chúng lại. Thật mà, tại hạ không hề kêu bọn chúng động thủ, thần, ngài nhất định phải tin lời tại hạ.”
“được rồi, chuyện đã qua không nhắc nữa.” Diệp Khắc Cường thoa bóp cánh tay bị thương của mình: “nhưng mà cái bọn chết bầm ấy đúng là bọn chó điên, mới ra tay đã nặng như vậy.”
“ý cha! tại hạ thật hồ đồ, lại quên đi gọi người giúp thần trị thương.” Thiết Mộc Chân liền gọi thị vệ đi mời vu y, “xin lỗi, tại hạ nhất thời quên đi.”
“không sao.” Lúc đó trong lòng Diệp Khắc Cường hãy còn chuyện rất quan tâm. “ngươi nói cho ta biết Hoàn Nhan Liệt là người như thế nào?”
Thiết Mộc Chân ngưng thần cau mày nghĩ hơn nữa ngày rồi nói: “sao lại hỏi như vậy? thấy hắn cũng rất có tài năng, nếu không hoàng đế Kim Quốc sẻ không phái hắn đến mông cổ nầy?”
“ngươi nói cũng như không nói.” Diệp Khắc Cường không muốn tốn hơi, trợn nhìn hắn nói: “ta muốn nói là cá tính của hắn thế nào? bối cảnh thế nào cơ? Nói mau.”
“cái………..” đúng lúc ấy vu y đến, Thiết Mộc Chân liền lãng sang chuyện khác, nói: “tại hạ thấy đến đây củng đã đủ rồi, bây giờ không còn sớm nữa, để tại kêu vu y chữa thương cho ngài, sau đó đi nghĩ sớm, hôm sau tại hạ giúp ngài đi gặp đại thần Hoàn Nhan Liệt, ngài sẻ cùng với người nói chuyện, được chăng?”
Diệp Khắc Cường trong thâm tâm muốn hỏi đại khái nhưng cũng không hỏi ra được gì cả, nên đành đáp ứng lời đề nghị của Thiết Mộc Chân.
Sau khi được vu y trị thương xong, Diệp Khắc Cường được đưa đến chổ con ngủ mà nghỉ ngơi. nhìn vẻ mặt đương say ngủ của con, lòng hắn cảm thấy dịu lại, mỉm cười nhìn con, hắn giúp con đắp lại chăn. Khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện lên hình dung của Hoàn Nhan Liệt.
Diệp Khắc Cường nhận thấy Hoàn Nhan Liệt tuyệt không phải là nhân vật đơn giản, hơn nữa hắn còn có cảm giác rất mảnh liệt, cảm giác như mình không còn là mình nữa mà đả rơi vào trong một âm mưu to lớn vĩ đại.