Thời gian trôi qua, nháy mắt đã năm năm. Giữa sáng sớm một ngày mùa hạ, tại biên cảnh phía bắc Đại Yến, sa mạc mênh mông vô bờ, trải dài liên miên mấy nghìn dặm. Một đội gồm mấy chục đại hán trong một đoàn ngựa đang nghỉ ngơi lần cuối trong chuyến đi.
Mười mấy đại hán đều cưỡi ngựa, ngựa đều là bảo mã lương câu, sau lưng đều có trường kiếm. Cả người tràn ngập sát khí, huyệt Thái Dương nhô lên, mới nhìn qua đã biết không phải là người thường mà là những cao thủ nhất lưu trong chốn giang hồ võ lâm của Đại Yến. Mặt khác, từ ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị có thể thấy, vô luận là người nào trong nhóm đều đã kết liễu không ít sinh mạng, sát khí không thế nào luyện được chỉ có thể kinh qua giết người mới có thể hun đúc nên.
Nhưng lại có người ngoại lệ, người này mặc trường bào màu lam, lưng đeo trường kiếm bằng tinh cương, ánh mắt kiên định, hơi mỉm cười, thần thái hào hứng, là một thanh niên hiệp sĩ. Mà từ thái độ và cách nói chuyện của người khác với thanh niên này thì không hề đơn giản như bên ngoài. Chỉ sợ, hắn giết người còn nhiều hơn. Võ công cũng rất cao, mà người thanh niên đó không thể ngờ rằng lại chính là tiểu tử, thư sinh Nhậm Thanh Phong năm nào. Lúc này hắn đã thành thục hơn nhiều so với năm đó, nét mặt cũng đã dần toát lên vẻ tang thương hơn.
Từ lúc ly khai đại đô, Nhậm Thanh Phong bắt đầu với cuộc sống phiêu bạt. Nhưng khác với trước kia, tuy cũng là phiêu bạt, nhưng hiện nay hắn lại có mục tiêu của mình, đó là mau chóng đề cao võ công, sớm báo được đại thù. Vì đạt tới mục tiêu này, Nhậm Thanh Phong đi khắp nam bắc Đại Yến, trải qua muôn vàn khó khăn, rốt cục, trong một lần tranh đấu trong giang hồ, hắn đoạt được một bộ võ công thượng thừa là “Huyền Thiên”. Sau đó trở thành một giang hồ cao thủ có thể tu tập nội công.
Ba năm sau đó, thanh danh của Nhậm Thanh Phong dần dần nổi lên, lại từng bái phỏng hơn mười môn phái lớn nhỏ, cũng từng khiêu chiến hơn trăm cao thủ thành danh trên giang hồ. Kết bạn với một đám giang hồ hào kiệt, trong đó có Tiểu Hàn Sơn, là Bạch Vân đại sư huynh, càng là tri giao với hắn.
Sau lưng của những phong quang luôn có sự trả giá tương xứng, Nhậm Thanh Phong cũng phải đối mặt với áp lực không nhỏ. Bởi vì nội công đại thành lại không thể đột phá, tuy hắn là cao thủ, nhưng lấy lực lượng của một người thì không thể báo được đại thù. Không nói hoàng cung cao thủ như mây, phủ tướng quân thủ vệ sâm nghiêm, quân doanh với thiên quân vạn mã mà chỉ là Lục Phiến Môn với đám chó săn của triều đình đã là một đại phiền toái.
Sau khi giết người tại đại đô, thân phận của Nhậm Thanh Phong bị phát hiện, mà khi quan phủ phái mười mấy tên bộ khoái cũng không bắt được hắn thì từ ba năm trước, vô số sát thủ của Lục Phiến Môn thay nhau đến. Sau khi giết chết hơn mười tên tử sĩ thì Lục Phiến Môn đã kết đại thù với Nhậm Thanh Phong. Bây giờ, chỉ cần là nơi triều đình khống chế đều có hình truy nã của Nhậm Thanh Phong, hắn đã trở nên “nổi danh” từ giang hồ cho đến quan trường.
Nhậm Thanh Phong vừa mệt mỏi chống đối, đồng thời cũng không khỏi bội phục quan phủ với Lục Phiến Môn, mấy năm trôi qua mà vẫn cứ bám theo như âm hồn bất tán, giết chết tên này lại có tên khác đến, không chịu buông bỏ. Nhưng trải qua sự tuyên truyền truy nã của Lục Phiến Môn lại khiến thanh danh của Nhậm Thanh Phong ở giang hồ càng thêm đại chấn. Thậm chí cả dân chúng bình thường cũng biết, nguyên lai, trong giang hồ còn có một vị anh hùng dám đối nghịch với triều đình. Bởi vậy, trên giang hồ Nhậm Thanh Phong còn có ngoại hiệu là Thanh Phong đại hiệp.
Trong lòng Nhậm Thanh Phong biết chính mình còn chưa có trải qua chuyện kinh thiên động địa gì. Nhưng nếu giang hồ bằng hữu đã xưng hô như thế thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Ngay tại mùa xuân ba năm trước, trong chốn giang hồ đột nhiên truyền đến tin tức: phía sau sa mạc không người ở phương bắc có một phiến tuyết sơn liên miên vô tận. Trong đó có bí tịch đỉnh cấp và tuyệt thế thần binh mà nhiều người trong giang hồ thiết tha ước mơ.
Ba năm trôi qua, người tiến đến đây tìm bí tịch và thần binh cũng không ít. Người không đi tìm bảo trừ phi không qua sa mạc mới có đường trở lại còn những người khác thì chỉ có đi mà không có về.
Vì nội công của Nhậm Thanh Phong không thể tiến thêm, rốt cục, năm ngoái, hắn đã quyết định đi Tuyết Sơn một chuyến. Xem xem có kỳ ngộ gì hay không, có phải là có đi mà không có về. Nếu không thử, Nhậm Thanh Phong sẽ không cam tâm. Trải qua năm năm này, không nói Khang đế đã già, không sống được bao lâu, ngay cả Nhậm Thanh Phong cũng đã trưởng thành là một thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi.
Mùa đông năm trước xuất phát cùng với mấy cao thủ nữa, mất nửa năm gian khổ cuối cùng cũng chạy đến được sa mạc này. Cũng đã có người tính toán lộ trình, thời điểm và những chuẩn bị cần thiết cho cuộc hành trình này. Vì sau khi đi qua sa mạc liền tiến vào một thế giới băng tuyết, cho nên đi vào ngày hè thì có thể dễ đi hơn. Mà mỗi người đều đã chuẩn bị tốt áo ấm cho bản thân mình. Tuy người giang hồ nội lực thâm hậu, nhưng không phải ai cũng có thể đạt đến cảnh giới nóng lạnh bất xâm mà hiển nhiên những người trong nhóm Thanh Phong không thuộc vào trường hợp này, với công lực của bọn họ nếu thời tiết quá rét thì cũng không chịu nổi.
Sau khi cả nhóm chuẩn bị xong thì đã đến giữa trưa. Lúc này, tất cả đều ngồi ngay ngắn trên ngựa, chuẩn bị xuất phát.
- Các huynh đệ, chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi.
Theo tiếng hô của đại hán da đen, các cao thủ thúc ngựa, nối đuôi nhau tiến vào mảnh sa mạc.
Nửa tháng sau, những hảo hán giang hồ này đi ra khỏi mảnh sa mạc. Đi tới bên dưới Tuyết Sơn, vốn lúc đi hơn mười người thế mà nay lại còn chưa đếm đủ con số mười. Những người khác, ngoại trừ có vài tên trở về thì đều đã táng thân tại sa mạc.
Đối mặt với băng tuyết đầy trời, gần mười cao thủ này lại không thể đoàn kết với nhau, trừ ba người không chịu được cái lạnh mà quay về, còn lại đều tự phân đường mà đi. Tất cả đều sợ bảo bối mà mình tìm được sẽ bị người khác cướp đoạt.
Nhậm Thanh Phong cũng ở trong mười người này, nếu đã đến đây lại quay trở về thì quả tốn công. Nếu quay về cũng phải đối mặt với sa mạc vô tận, đối mặt với nguy hiểm luôn tiềm tàng trên dải cát vàng vô tận kia cũng có thể bỏ đi cái mạng nhỏ bất cứ lúc nào. Chẳng thà cứ ở lại thử xem, nhưng hắn lại không hề gấp như những người kia, hắn nghỉ ngơi hơn nửa ngày. Thể lực đã khôi phục đầy đủ mới đi ra quan sát hoàn cảnh xung quanh một lần rồi bước vào Tuyết Sơn.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua, Nhậm Thanh Phong đã đi dọc chân núi được vài chục dặm. Nhưng ba ngày này, ngoại trừ thi thể của các giang hồ nhân sĩ thì hắn không tìm được cái gì khác.
- Nếu không có Bình Khu Hàn Tán của Bạch Vân hòa thượng chỉ sợ ta đã sớm bị chết cóng. Cũng chẳng biết là ai nói bậy, dám nói địa phương này có bí tịch, thần binh. Ta thấy ngoài thi thể thì chẳng có gì khác.
Nhậm Thanh Phong oán trách một câu rồi lại tiếp tục bước đi. Mà càng tìm kiếm thì hắn lại đi càng xa hơn.
Ba ngày sau, rốt cục cũng không thấy thi thể, tuyết đọng càng ngày càng dày. Nhưng Nhậm Thanh Phong phải tìm bằng được mấy nơi hay chứa bảo tàng như huyệt động gì đấy. Nhậm Thanh Phong càng đi vào sâu thì xung quanh cũng càng ngày càng lạnh.
- Ai!! Quên đi, làm sao có thể. Tại sao lại học theo người ta. Thôi trở về, địa phương lạnh thế này, mặc áo khoác da cáo mà cảm giác như không mặc gì. Hơn nữa lương khô cũng ăn hết, uhm, về thôi!
Nhậm Thanh Phong nhìn dấu chân mà mình lưu lại, lại nhìn dãy Tuyết Sơn liên miên, cuối cùng thở dài một hơi thầm nhủ.
Nhưng khi Nhậm Thanh Phong đang muốn trở về, vừa nhấc chân lại đá phải một vật. Vì thế kinh hô một tiếng, nhanh chóng cúi người nhặt lấy. Trong chốc lát, hắn đã tìm được một thanh trường kiếm màu xanh, cùng với một chiếc trường bào màu trắng. Áp chế sự kích động trong lòng, Nhậm Thanh Phong gạt khối băng trên thân kiếm, bắt đầu cẩn thận xem kỹ hai món đồ.
- Uhm, chiếc áo này chắc chắn là đồ tốt, nhưng thanh kiếm này thì không được như thế.
Nhậm Thanh Phong nhìn hai món đồ trong tay, hơi thất vọng một chút.
Sau khi thử vài lần, cuối cùng, Nhậm Thanh Phong vẫn thu trường kiếm màu xanh kia lại. Cái áo choàng trong màu trắng có chút hồng, không phải tơ cũng không phải bông, không hề nhiễm lấy một hạt bụi. Vừa nhìn đã biết là đồ tốt. Cho nên Nhậm Thanh Phong cũng không nghĩ nhiều liền mặc ngay bên dưới áo khoác da cáo.
Mà hắn thu thanh kiếm kia lại cũng có nguyên nhân. Thanh trường kiếm màu xanh này tuy rằng u ám vô quang, thậm chí còn không bằng thanh kiếm hiện tại hắn đang dùng, để có được thanh kiếm đang dùng hắn đã phải mất ba trăm lượng bạc mới đúc ra được một thanh tinh cương trường kiếm. Nhưng thanh trường kiếm màu xanh bị tinh cương kiếm chém vài lần mà vẫn không có chút dấu vết nào. Có thể thấy được chất liệu làm nên nó cũng không phải tinh cương bình thường. Hơn nữa, thanh kiếm này có phong cách cổ xưa, lại phát hiện cùng với cái áo choàng tự nhiên sẽ không kém. Mặt khác, tuy thanh kiếm không sắc bén, nhưng khi cầm trên tay lại khiến Nhậm Thanh Phong có cảm giác quen thuộc.
- Cuối cùng cũng không uổng chuyến đi này.
Xử trí xong hai món đồ, đang muốn đi về thì đột nhiên nghe thấy “Ầm, ầm, ầm” , sau đó trước mắt tối sầm, một mảng tuyết lớn như một ngọn núi nhỏ đang sập xuống.
- Phiền toái a, tuyết lở!
Nhậm Thanh Phong mới chạy ra vài bước đã bị đống tuyết lở chôn vùi không còn bóng dáng! Mà sau khi trận tuyết che kín nơi này thì xung quanh lại hồi phục một mảnh yên tĩnh. Dường như ở đây chưa có chuyện gì xảy ra. Đích xác, bị chôn dưới Tuyết Sơn sao lại chỉ có một mình Nhậm Thanh Phong đây?
Lại ba ngày trôi qua. Nơi tuyết lở ba hôm trước bỗng nhiên có thanh âm vang lên. Một người mặc áo bào trắng cười lớn, bay nhanh thoáy khỏi lớp tuyết dày đặc, bóng người bay lên cao hơn một trượng mới từ từ hạ xuống. Người này chính là Nhậm Thanh Phong thân mang áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm màu xanh.
Thì ra, trong hoàn cảnh cực độ giá lạnh, Nhậm Thanh Phong lại vận “Huyền Thiên” để chống lại cái lạnh, trong lúc sinh tử lại kích phát tiềm năng, thể chất xảy ra biến hóa, không ngờ lại tiến nhập cảnh giới tiên thiên mà người trong giang hồ mơ ước. ( cũng chính là Luyện Khí kỳ nhất thành)
- Ngọn Tuyết Sơn này, với tu vi hiện tại của ta thì khó có thể trèo lên đỉnh. Nếu đã tiến vào Tiên Thiên thì cũng nên trở về!
Nhậm Thanh Phong liếc mắt nhìn ngọn Tuyết Sơn nguy nga, sau đó hướng về phía Đại Yến, nhẹ giọng nói. Vừa dứt lời, khinh công vận khởi, chỉ chốc lát đã đi rất xa, chỉ để lại dấu chân mờ nhạt, trong chốc lát đã bị gió tuyết che phủ.
Một năm sau, Khang Đế bị ám sát, mười chín tên hộ vệ nhất lưu, mười chết, chín bị thương. Cùng năm đó, hộ quốc tướng quân Thiết Như Sơn ở kỵ binh đại doanh cũng bị ám sát mà chết.
Sau hai năm, Lục Phiến Môn gây dựng lại, cao thủ giang hồ lại phải trốn chạy.