Trên đường về lại bộ lạc, Thiết Mộc Chân vẫn nhất thiết yêu cầu Diệp Khắc Cường đi xin lỗi cùng với Hoàng Nhan Liệt, Diệp Khắc Cường nhìn thấy sắc mặt khuẩn khoản đáng thương như vậy, chỉ còn biết giả nhận lời. Thiết Mộc Chân lúc đó tâm Thần thật là lo lắng bất an chỉ lủi thủi đi về hướng doanh trại mình.
Về đến trước doanh trại, Diệp Khắc Cường liền xuống ngựa, kéo màn cửa trại định bước vào, đột nhiên nhìn thấy bóng dây roi quất xuống đầu mình, Diệp Khắc Cường phản ứng rất lanh lẹ, cả thân mình lùi ngay về phía sau để tránh bóng roi ấy. người hắn mất thăng bằng, ngã rơi xuống đất, đồng thời rút phi đao từ hông ra, trầm giọng quát:
- Ai? Mau chường mặt ra!
- Phản ứng của Thần quả nhiên mẫn nhuệ.
Hốt Hốt Nhân công chúa huy động trường tiên, tươi cười tức thì từ trong trại phóng ra.
- Đã thụ thương mà còn có thể nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của ta, Thần đích thị là không đơn giản.
Mặc dầu Hốt Hốt Nhân công chúa đã có lần giúp đỡ hắn, nhưng Diệp Khắc Cường đối với hành động đột kích khi nãy của ả vẫn có chút hơi giận, hắn lạnh lùng nhìn ả nói:
- Công chúa hình như đối với tạ hạ rất là bất mãn, xin cứ nói ra, không cần phải ra tay đả thương người như vậy.
- Cái gì, tức giận rồi à?
Hốt Hốt Nhân thu lại trường tiên, cười duyên nói:
- Người ta chỉ đùa một chút thôi, thật không ngờ Thần lại không có phong độ như vậy.
Dung nhan của Hốt Hốt Nhân quả đẹp tuyệt trần, so với Tố Na nàng không thể đứng hàng thứ hai, nụ cười của nàng quả thật rất quyến rũ khiến Diệp Khắc Cường nhìn ngây ngất như bị hớp hồn, nhưng chỉ khoảnh khắc đã trở về với thực tại, nói:
- Công chúa, không có gì cả, xin khứ hồi.
Vừa nói xong, hắn đứng thẳng người đi ngang qua Hốt Hốt Nhân vào doanh trại, mắt không hề nhìn đến nàng.
Hốt Hốt Nhân là một công chúa ngàn vàng, ngày thường chỉ thích la hét người, thêm vào nữa nàng xinh đẹp tuyệt trần, cho nên tất cả các hoàng công quý tộc của các bộ tộc vì muốn được cưới nàng làm vợ nên đều chiều lòng nàng, từ nhỏ cho đến lớn chưa có ai dám làm nghịch ý nàng, nhưng hôm nay Diệp Khắc Cường hoàn toàn không lý đến, khiến nàng cảm thấy như mình bị nhục mạ lớn lao nhất trong đời.
- Thần, ngươi ra đây mau!
Hốt Hốt Nhân nổi cơn giận, chạy vào trong trại
- Ngươi mau ra đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!
Diệp Khắc Cường ngồi trong trại uống trà, nghe tiếng Hốt Hốt Nhân đi vào, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng, rồi tiếp tục uống:
- Công chúa, thỉnh ngồi.
Hốt Hốt Nhân hơi thở dồn dập, lòng ngực như cứ mãi căng lên, mặt đỏ ửng vì quá kích động.
Diệp Khắc Cường tuyệt không vì sắc đẹp của Hốt Hốt Nhân mà trở nên mềm lòng, hắn nghĩ trong lòng phải cho ả công chúa điêu ngoa này một bài học mới được.
- Công chúa có chuyện gì xin cứ ngồi xuống đã rồi hãy nói, bằng như muốn kiếm người ấu đả, cải vã, xin lỗi, tại hạ không phụng bồi, tại hạ còn có việc phải làm.
Hắn vẫn với thái độ không thèm ngó đến Hốt Hốt Nhân.
- Ngươi đi chết đi!
Hốt Hốt Nhân nổi cơn thịnh nộ, hướng ngọn trường tiên quất vào cổ hắn.
Diệp Khắc Cường cũng đã nghĩ đến nàng sẽ dùng đến chiêu nầy, lập tức nghiêng người tránh đòn của nàng, ngọn trường tiên đánh rách đi tấm nệm ngồi của hắn, Diệp Khắc Cường nhìn thấy tình trạng như vậy lớn tiếng trách:
- Công chúa đánh bể đồ vật của tại hạ, thì hãy thường lại cho tại hạ!
Hốt Hốt Nhân đánh không trúng biến ra giận hơn, hét lên một tiếng, tay phải múa nhanh ngọn trường tiên, ngọn trường tiên trên tay nàng tựa như có linh tính phong tỏa tứ phía, Diệp Khắc Cường bao lần nhìn cũủng không thấy rõ ngọn trường tiên công kích vào mình phương nào, hắn cả kinh rút ngọn đao ra, múa vô số đao ảnh để bảo vệ chỗ yếu nhược của mình.
Song phương vừa mới giao phong, Diệp Khắc Cường cảm thấy ngọn trường tiên trên tay của Hốt Hốt Nhân hóa thành vô số roi ảnh tấn công đến mình, liền toàn lực phòng bị, nhưng vai phải và đùi trái vì sơ ý đã bị roi đánh trúng, vết thương truyền đến một cảm giác đau buốt và nóng rát.
Y mau chóng nhảy về phía sau tránh, trong lòng thầm nói:
- “Thật lợi hại, không trách được ngày ấy Hợp Sát Lặc còn phải chịu thần phục dưới ngọn roi uy mãnh của ả.
Hốt Hốt Nhân đắc ý, nói:
- Đến bây giờ ngươi mới biết bổn công chúa lợi hại như vậy sao? Coi ngươi còn dám chọc giận ta nữa hay không.
- Công chúa đừng quá hống hách mà không nói lý lẻ.
Mắt hắn vẫn không rời ngọn roi đang cầm trên tay Hốt Hốt Nhân, nói:
- Rõ ràng là công chúa chạy vào chỗ nầy gây náo loạn, sao lại còn nói tại hạ chọc giận người được?
Hốt Hốt Nhân càng nghe càng tức, hét:
- Ngươi dám nói ta hống hách không nói lý, được, ta hống hách cho ngươi coi!
Diệp Khắc Cường sớm tính đường chạy, đợi lúc nàng đưa tay lên thì lập tức xoay người chạy ra ngoài doanh trại. Chát! một tiếng, ngọn roi đánh trúng vào thành trại, cắt đứt một đường lớn.
- Không được chạy!
Hốt Hốt Nhân đuổi ra ngoài, hét lớn:
- Đứng lại cho ta!
- Ta vẫn muốn chạy!
Diệp Khắc Cường nghĩ tiên pháp của ả lợi hại như vậy, cùng ả giao thủ trong thời gian ngắn không thể thắng ả được, hơn nữa ả có lần giúp qua mình, cho dù có đánh thắng được ả, hắn cũng không nhẫn tâm thương hại ả, cho nên quyết định chạy khỏi nơi nầy, nếu ả muốn đuổi theo thì mặc ả đuổi theo, đến khi ả mệt rồi thì cũng bỏ cuộc thôi.
Diệp Khắc Cường nhảy lên lưng ngựa, hai chân thúc vào hông, và tay quất vào ngựa cho phi nước đại.
Hốt Hốt Nhân lập tức nhảy lên ngựa đuổi theo, tay vừa quất roi vừa thét:
- Có gan thì đừng bỏ chạy!
- Có gan thì đừng đuổi!
Diệp Khắc Cường quay đầy lại đáp lời, hắn thúc ngựa chạy nhanh thêm.
Hốt Hốt Nhân nghe lời nói ấy lửa giận càng bốc lên, nghiến răng, phát thệ chết cũng phải đuổi bắt bằng được Diệp Khắc Cường.
Cứ như vậy một trước một sau đuổi bắt với nhau, càng đuổi càng xa bộ lạc. Hốt Hốt Nhân có mấy lần gần bắt được Diệp Khắc Cường, nhưng bao lần đều tuột khỏi, nàng cảm nhận được Diệp Khắc Cường đang đùa giởn với mình, trong lòng càng hận hắn đến chết mới thôi, liều mạng quất vào mông ngựa để tăng vận tốc đuổi bắt hắn.
- Con bà nó, cái con nha đầu nầy cứ bám mãi không rời.
Trong lòng hắn đang lo nghĩ nếu cứ bám riết như vậy thì khó lòng mà thoát khỏi sự truy đuổi của Hốt Hốt Nhân, vừa lúc đó, hắn nhìn được phía trước bên trái hắn là khu rừng sâu, trong lòng hắn đã có tính toán, liền quyết định chạy vào trong rừng đảo qua vài vòng, coi có thể thoát khỏi Hốt Hốt Nhân không. Hắn giật cương ngựa chạy vào, Hốt Hốt Nhân liền đuổi theo sau.
Diệp Khắc Cường lẹ làng cho ngựa chạy quanh quẩn trong rừng, mới đầu Hốt Hốt Nhân còn đuổi theo kịp, nhưng sau đó không lâu, hắn chỉ còn nghe tiếng hét la phía sau mình, quay đầu lại nhìn thì không biết Hốt Hốt Nhân đã chạy đi ngã nào rồi.
- Cái con tiểu nha đầu nầy, ta xem ngươi còn hống hách đến cỡ nào.
Hắn nhìn quanh quan sát không thấy bóng dáng của Hốt Hốt Nhân, lúc đó hắn mới thở một hơi dài, cảm thấy trút được gánh nặng lớn
- Cuối cùng rồi cũng thoát khỏi cái ả công chúa điêu ngoa nầy.
Đương lúc có ý nghĩ mông lung như vậy, thì đột nhiên toàn thân Diệp Khắc Cường như bị kéo ngã về phía trước, hắn vội nhảy ngược về phía sau cả người té nằm lăn ra đất, hắn vội ngẩn đầu lên nhìn, thấy Hốt Hốt Nhân đang cưỡi ngựa đứng trước mặt mình.
- Hừ! ngươi cứ tưởng ngươi sẽ chạy thoát khỏi tay ta sao? Hãy còn sớm lắm!
Hốt Hốt Nhân không biết từ lúc nào đến gần Diệp Khắc Cường, dùng roi quấn vào chân trước của con ngựa, sau đó giật dây cho ngựa té, làm cho Diệp Khắc Cường rơi xuống đất.
Diệp Khắc Cường lúc nầy không còn chịu đựng được cái ả công chúa điêu ngoa nầy nữa, hắn giận dữ hét:
- Công chúa, cô lần nào cũng như lần nào đều cãi vã những chuyện đâu đâu không, thực sự cô muốn gì đây?
- Ngươi biết nổi giận rồi sao?
Hốt Hốt Nhân cười chế nhạo nói:
- Ngươi hỏi ta muốn gì về người, vậy thì ta cho ngươi biết, ta muốn dạy ngươi một bài học!
Nàng vừa nói xong thì ra tay nhanh như điện, trường tiên nhắm vào phần đầu Diệp Khắc Cường mà đánh tới, nhưng không ngờ rằng hắn không lẩn tránh, “chát” một tiếng, mặt hắn lập tức nổi lên một vết roi, máu đỏ tươi từ chỗ vết thương chảy ra.
Hốt Hốt Nhân ngạc nhiên nói:
- Ngươi… ngươi tại sao không tránh?
Diệp Khắc Cường mặc nhiên để máu chảy trên má, nhìn Hốt Hốt Nhân lạnh lùng nói:
- Ngọn roi nầy coi như là hoàn lại cái ân tình cô đã giúp ta hôm nọ, nếu như cô còn ra tay một lần nữa, tại hạ sẽ không lưu tình đâu.
Hốt Hốt Nhân từ hồi nào đến giờ chưa bao giờ thấy một nam nhân nào có ánh mắt lạnh lùng như vậy, tánh kêu ngạo cũng đã giảm, cộng vào đó là sự lo sợ, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng:
- Ta cứ thích ra tay, ngươi làm gì được ta!
Ngoài mặt Diệp Khắc Cường vẫn lạnh như tiền, nói:
- Được lắm, hy vọng rằng cô sẽ không hối hận.
Hốt Hốt Nhân vừa nghe được đó tức thì tánh điêu ngoa lại nổi lên.
- Ta thích đánh ngươi thì đánh ngươi, coi ngươi làm gì được ta nào!
Vút một tiếng, nàng huy động trường tiên, chỉ trong giây lát cả nửa bầu trời xuất hiện vô số tiên ảnh bủa vào người Diệp Khắc Cường, nhưng hắn không lẩn tránh, cả người đều bị dây roi đả thương.
Qua được một hồi, chỉ thấy Diệp Khắc Cường cau mày giận dữ, vung động tay bắt lấy trường tiên, dùng lực kéo Hốt Hốt Nhân đến trước mặt mình, “bốp” , hắn dùng lực tán vào má Hốt Hốt Nhân.
- Ngươi nghe rõ đây!
Diệp Khắc Cường nhìn nàng quát:
- Ngươi không có quyền coi người ta như một con khỉ để làm trò cười, nghe rõ chưa?
Hốt Hốt Nhân lặng người đi một hồi lâu, nước mắt dâng tràn trên mắt, nàng nói:
- Ngươi dám đánh ta, trước giờ chưa ai đánh ta…
- Cái thứ công chúa điêu ngoa như ngươi sớm phải được dạy dỗ mới đúng!
Diệp Khắc Cường cắt lời nàng, nói:
- Cô phải biết, thế giới này không phải chỉ vì một mình cô mới xoay, chuyện gì cô muốn là sẽ được y như ý nguyện, hơn nữa, cô lúc nào cũng quen thói bá đạo, nhưng hôm nay cô gặp sai đối tượng rồi, cút đi khuất mắt ta
Hốt Hốt Nhân trong đời mình chưa từng bị ai giáo huấn nhưng vậy, nàng ngồi bệt dưới đất mà khóc lóc.
Diệp Khắc Cường nhìn lại ngựa mình thì thấy chân đã bị gãy, không thể tiếp tục đi được nữa, bèn đứng dậy đi về phía ngựa của Hốt Hốt Nhân nói:
- Cô đã đánh gãy chân ngựa của ta, bây giờ chỉ có thể cưỡi ngựa của cô thôi, cô có muốn đi cùng với ta không?
Nàng không trả lời, ngược lại còn khóc to hơn nữa.
Diệp Khắc Cường chỉ nhún vai nói:
- Được, coi như cô không muốn đi, nếu vậy thì ta đi trước vậy.
Hốt Hốt Nhân nhìn thấy hắn muốn đi như vậy, tức thì càng khóc to hơn nữa. Ngay lúc ấy, từ đằng xa truyền lại một âm thanh như tiếng thú gầm lên, thính lực mẫn tuệ của Diệp Khắc Cường lập tức cảnh giác.
Hắn cẩn thận lắng nghe, nhưng tiếng khóc của Hốt Hốt Nhân quá to, cho nên không thể nghe rõ được, hắn vẫy tay ra hiệu:
- Nhỏ tiếng lại, có tiếng lạ.
Hốt Hốt Nhân không thiết đến hắn, cố ý khóc to hơn mấy tiếng, Diệp Khắc Cường nổi giận, gầm nói:
- Con bà nó, có câm miệng lại không, nếu còn la nữa ta sẽ giết cô ngay!
Lời nói ấy quả rất hiệu nghiệm, Hốt Hốt Nhân hoảng sợ im lặng ngay, ngay khi đó, tiếng quát lại vang lên.
Diệp Khắc Cường cố lắng nghe một hồi lâu, tiếng kêu vang quả nhiên lại truyền trở lại, lần nầy vang lên thật chát tai, giống như ngay ở bên tai mình vậy, hắn liền vội ra lệnh cho máy điện não tra xét.
Máy điện não liền hồi âm: âm thanh xuất phát từ hướng tây khoảng một công lý (1km), do nhân vật nam phát ra.
Diệp Khắc Cường cảm thấy kỳ lạ, máy điện não cho biết một nam tử cách khoảng một công lý phát ra tiếng vang, mà âm thanh nầy giống như phát ra ở ngay bên mình vậy, lòng sinh hiếu kỳ muốn được diện kiến người ấy.
- Công chúa, chúng ta đi.
Diệp Khắc Cường kéo Hốt Hốt Nhân lên ngựa ngồi đằng sau mình, không kể đến nàng còn khóc. Trên tay hắn còn nắm ngọn trường tiên, vốn định hoàn lại cho Hốt Hốt Nhân, nhưng nghĩ lại chưa đến lúc, bèn quấn lại bên mình.
- Cái thứ nầy ở trên tay cô rất nguy hiểm, ta thay cô bảo quản nó, đợi sau khi về đến bộ lạc sẽ hoàn lại cho cô.
Hốt Hốt Nhân lúc bấy giờ tựa như trở thành một thiếu nữ dịu hiền, không dám ra ý kiến.
Diệp Khắc Cường ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn trừng trừng nói:
- Cô ngồi đằng sau tốt hơn hết đừng giở trò, nếu không ta sẽ đánh cô rớt xuống ngựa, cho cô té chết!
Nói xong, hai chân thúc vào mông ngựa, phóng về hướng tây bắc mà đi. Chạy đến địa điểm mà điện não chỉ định, đến khoảng một trăm thước ngoài, Diệp Khắc Cường dừng ngựa lại, kế đó kéo Hốt Hốt Nhân xuống, và giao dây cương ngựa cho nàng, định cho nàng lưu lại coi ngựa, nhưng ý định ấy liền ngưng lại, vạn nhất ả thừa cơ phóng ngựa bỏ chạy, thì hắn sẽ không thể nào trở về bộ lạc được.
Ý đã quyết, bèn đem ngựa cột lại góc cổ thụ, nói nhỏ vào tai nàng:
- Đi theo ta.
- Đi… đi đâu? - Nàng gượng gạo hỏi.
Diệp Khắc Cường không còn thời giờ để cùng nàng giải thích, vội kéo tay nàng đi.
- Ta kêu cô lại đây thì lại đây, không được hỏi lôi thôi.
Hốt Hốt Nhân không tự chủ được khi bị người lôi kéo đi như vậy. Nàng vốn là một công chúa, từ thuở nhỏ đến giờ nàng chưa hề bị nam nhân nào nắm đôi tay ngọc mình lôi kéo đi, nhưng hôm nay bị Diệp Khắc Cường nắm như vậy, phản ứng đầu tiên của nàng là vùng ra, nhưng vì Diệp Khắc Cường nắm chắc như vậy, nàng làm cách nào đi nữa cũng không thoát ra, ngược lại còn cảm thấy đau đớn thêm, cuối cùng đành bỏ cuộc. Sau một lúc, trong thâm tâm nàng có chút cảm giác là lạ, nàng đưa mắt nhìn tấm lưng hùng vĩ của Diệp Khắc Cường, mặt nàng bổng đỏ ửng lên.
Đi được vài bước, Hốt Hốt Nhân không nhẫn nại được nữa, đành mở miệng hỏi:
- Ngươi… ngươi đưa ta đi đâu vậy?
- Câm mồm lại!
Diệp Khắc Cường quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng.
- Cấm không được gây ra tiếng động!
Bị cái nhìn sắt đá như vậy, trong lòng Hốt Hốt Nhân dường như hoàn toàn bị ngự trị, từ trước đến giờ, chỉ có nàng là người ra lệnh chứ chưa bao giờ có người nào dám ra lệnh nàng, hôm nay thì lại khác, Diệp Khắc Cường dùng ngữ khí mệnh lệnh cùng nàng nói chuyện, làm cho lòng nàng có cảm giác thích thú.
Càng đi gần, hai người càng nghe rõ tiếng xé gió của ngọn đao, y liền dừng lại, cùng nàng ẩn vào đám cỏ rậm, từ trong bụi cỏ rậm hắn nhìn thấy một gã nam tử đang luyện kiếm.
Gã nam tử thân thể cao lớn, kiếm pháp thập phần hiểm độc, lại nữa thân ảnh di động cực nhanh, nên không nhìn rỏ chân tướng, trên tay hắn múa kiếm xuất thần nhập hóa, trong lòng Diệp Khắc Cường cũng phải ca ngợi.
Trong lòng Diệp Khắc Cường nghĩ với lối ăn vận như vậy, thực ra phải là người Mông Cổ, thật không ngờ trừ Dã Tốc Cai ra lại còn có người biết kiếm thuật, coi vậy tuy rằng Mông Cổ là nơi dân ở thưa thớt, nhưng là nơi ngọa hổ tàng long.
- Ai vậy? - Hốt Hốt Nhân đột nhiên hỏi.
Diệp Khắc Cường kinh hoảng, vì trước mắt mình đây là người võ công cao thâm, tuy rằng xung quanh gió thổi cỏ động hắn cũng có thể phát giác, huống chi tiếng người? Hắn liền lấy tay bịt miệng và ôm trọn nàng vào lòng, để phòng nàng lại phát ra tiếng.
Ngoại trừ người thân của mình, Hốt Hốt Nhân chưa từng bị người đàn ông nào ôm ấp mình vào lòng, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, má nàng đỏ bừng lên vì mắc cỡ.
Diệp Khắc Cường hoàn toàn không có ý nghĩ như nàng, chỉ đăm chiêu nhìn vào gã nam tử đang luyện kiếm, trong lòng suy nghĩ về gã nam tử ấy là người như thế nào.
Ngay trong giây phút đó, gã nam tử đột nhiên thu thế lại, lớn tiếng nói:
- Bằng hữu, hãy lộ diện ra cho tại hạ nhận biết.
Diệp Khắc Cường vừa nghe đã kinh hoảng, trước mặt mình không biết bạn hay thù, với sự quan sát lúc nãy, thực sự mình không phải là đối thủ của hắn. Diệp Khắc Cường trong lòng không biết phải tính toán như thế nào, có nên ra hay không, nếu ra không biết có nguy hiểm không.