“Ra đi chứ, bằng hửu.” nam hán tử luyện kiếm lại lần nữa lớn tiếng nói: “tại hạ đả biết các người đang ẩn nấp, nếu còn không ra tại hạ bắt buộc phải coi các vị là địch để đối phó.”
Nghe đến hai chử “các người”, Diệp Khắc Cường trong lòng thầm nghĩ thật lợi hại, cái gã nam tử nầy chẳng nhửng biết mình trốn ở đâu mà còn biết không chỉ một người, người nầy võ công thật cao thâm khôn lường.
“bằng hửu, chúng tôi ra đây.” Diệp Khắc Cường thả Hốt Hốt Nhân ra, đứng vậy đồng thời kéo nàng theo ra. hắn biết người học võ rất úy kỵ coi trộm người khác luyện võ, cho nên Diệp Khắc Cường liền nói: “thật xin lỗi, bọn tại hạ không cố ý coi trộm các hạ luyện kiếm, chỉ là ngẫu nhiên đi qua, thấy huynh đài kiếm pháp phi phàm, nên nhịn không được đứng lại coi, xin thứ lỗi.”
Gả nam tử luyện kiếm cười nói: “thật không ngờ thần lại nói như vậy, nếu là vậy tại hạ không muốn bỏ qua củng không được rồi.”
Diệp Khắc Cường lại càng kinh ngạc thêm, nói: “ngài…….ngài sao lại nhận biết được tại hạ?” hắn nhìn thấy gả nam tử thân hình ốm cao, da trắng, dáng dẻ nho nhả, không giống như người luyện võ, đó chẳng qua trông vẻ ngoài mới khẳng định như vậy, hắn trước giờ chưa gặp qua người nầy.
“đỉnh đỉnh đại danh của thần ở Hồng Cát Lạc Bộ ai mà không nhận biết.” gả nam tử mỉm cười nhìn qua Hốt Hốt Nhân, nói: “vị cô nương nầy chắc là Hốt Hốt Nhân công chúa của Tát Lặc Chích Ngột Dịch Bộ chăng?”
Hốt Hốt Nhân đối với người khác nhận ra mình củng không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm, bởi vì nàng tự cho mình là đẹp nhất thiên hạ, tất nhiên bọn nam tử trên thiên hạ nầy điều phải nhận biết nàng là chuyện đương nhiên, nhưng ngược lại Diệp Khắc Cường cảm thấy rất lạ lùng, người nầy rốt cuộc là ai? Sao lại rõ lai lịch của bọn họ như vậy?
Diệp Khắc Cường cung tay chào, nói: “dám hỏi huynh đài quý tính đại danh?”
“tại hạ chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, nói ra các vị củng chẳng biết.” lời vừa dứt, gả nam hán tử quay mình nhảy lên lưng ngựa, hắn cầm dây cương ngựa quay nhìn về hướng hai người tủm tỉm cười, nói: “thần, công chúa trời không còn sớm nữa, ở đây dã thú rất nhiều, nên về sớm đi thôi, tại hạ xin cáo từ.” hắn liền phóng ngựa chạy đi.
Diệp Khắc Cường liền lớn tiếng gọi lại: “nầy! Các hạ còn chưa cho biết tính danh!”
“hãy yên tâm,” gả nam tử tuy rằng rời khỏi hai người rất xa, nhưng âm thanh truyền lại rất rõ, rót vào tai hai người, “chúng ta sẻ có cơ hội gặp lại nhau nữa!”
Diệp Khắc Cường đứng ngây dại nghĩ đến thân phận cái gả thần bí nam tử đó. Được một lúc lâu, hắn vội nhìn về Hốt Hốt Nhân hỏi: “công chúa, cô có nhận ra người đó không?”
Hốt Hốt Nhân lắc đầu không biết.
hắn cảm thấy thất vọng, thở nhẹ ra nói: “thôi được, không còn chuyện gì nữa, chúng ta về thôi.”
Hai đi đến chổ cột ngựa, hắn cỡi dây cột ngựa, tiện thế nhảy lên lưng ngựa, đưa tay về hướng Hốt Hốt Nhân, nói: “công chúa, lên ngựa đi chứ, hay là muốn tại hạ kéo lên?”
“không cần đâu.” Hốt Hốt Nhân nhỏ nhẹ nói, ngoan ngoản leo lên lưng ngựa, so với tánh điêu ngoa trước đây không còn nữa, Diệp Khắc Cường củng cảm thấy rất là ngạc nhiên, nhưng củng không rãnh nghĩ đến vấn đề nầy.
đợi sau khi nàng ngồi vững vàng, Diệp Khắc Cường lập tức cho ngựa phi chạy nhanh, Hốt Hốt Nhân ngồi tựa vào đôi vai rắn chắc của hắn không biết nàng đã nghĩ ngợi đến đều gì, chỉ thấy đôi má của nàng chợt ửng hồng lên.
“thần,” Hốt Hốt Nhân dịu dàng hỏi: “chàng……chàng, thương thế của chàng có nặng không?”
Diệp Khắc Cường nghe thấy thế nên ngẩn người ra hỏi: “cái gì? Cô chịu làm hòa nói chuyện với tại hạ rồi à?”
“đúng vậy!” Hốt Hốt Nhân cất giọng nói, “thiếp hỏi chàng thương thế có nghiêm trọng lắm không?”
Diệp Khắc Cường thật không ngờ một ả công chúa điêu ngoa như vậy lại chịu quan tâm đến vết thương của mình, không biết ả ta có toan tính chuyện gì đây, nên hắn mỉa mai nói: “củng may công chúa còn hạ thủ lưu tình, nên chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, không sao cả.”
“chàng……chàng sao lại nói như vậy cơ chứ, thiếp…….xin lỗi chàng vậy.” nàng nhẹ giọng xin lỗi.
Diệp Khắc Cường cảm thấy quá bất ngờ, nàng lại chịu xin lỗi mình? trong lòng không thể nào tin ả công chúa điêu ngoa nầy đã đổi tính? hắn mỉm cười nói: “không hề chi, vết thương nầy vài ngày sẻ khỏi ngay.”
Hốt Hốt Nhân kề mặt mình sát vào lưng hắn, lần nữa nàng nói với giọng đầy hối hận: “xin lỗi chàng!”
“không sao cả.” Diệp Khắc Cường tự cảm thấy bầu không khí của hai người có gì không được ổn thỏa lắm, liền đổi đề tài, nói: “à đúng rồi, hôm nay công chúa kiếm tại hạ có chuyện gì chăng, chẳng lẽ đến để tặng cho tại hạ vài ngọn roi sao?”
Đúng vậy, sao mình đi kiếm thần để làm gì vậy cà? Lúc đó nàng trở nên bối rối, không tìm ra được lý do để trả lời, nên tiện nói bừa: “thiếp……thiếp quên rồi.”
“quên rồi?” trong lòng Diệp Khắc Cường thầm nghĩ cái ả công chúa Hốt Hốt Nhân nầy thật ngớ ngẩn đến độ thật khả ái, đột nhiên bật ra tiếng cười lớn, “thật không ngờ một công chúa hống hách độc đoán như cô mà lại quên đi chuyện chính đáng, ha ha ha!”
Lần đầu tiên trong đời Hốt Hốt Nhân có người dám ở trước mặt mình gọi mình là “công chúa điêu ngoa”, tuy vậy nàng không lấy đó mà bực mình, ngược lại còn cảm thấy thích thú, và cùng Diệp Khắc Cường cười theo. Tiếng cười của hai người vô hình chung đả làm giảm đi mối hiềm kích đã qua.
Không bao lâu, hai người về đến bộ lạc, đến trước doanh trại của Diệp Khắc Cường. Dã Tốc Cai cùng Diệp Anh Hào hai người từ trong doanh trại nghe được tiếng chân ngựa vội chạy ra.
Dã Tốc Cai nhìn thấy hai người cùng cởi chung ngựa, liền cất tiếng trách móc: “uổng cho tại hạ lo lắng cho ngài có chuyện không may xãy ra, nào ngờ ngài cùng với vị công chúa xinh đẹp nầy đi đưa trăng hóng gió.”
Diệp Khắc Cường leo xuống ngựa, xén mắt nhìn hắn: “ngài chớ nói năng lộn xộn.”
Dã Tốc Cai đến bên tai hắn nói: “tại hạ và tiểu Hào đi săn về, nhìn thấy trong doanh trại ngài đồ đạt đánh đổ tứ tung, mà người lại không thấy, nên không biết đã xãy ra chuyện gì.”
“chuyện nầy sau nầy tại hạ sẻ nói với ngài.” Diệp Khắc Cường quay người lại giao trả lại trường tiên cho Hốt Hốt Nhân, thở dài nói: “công chúa, chuyện hôm nay coi như đã qua, hy vọng cô sau nầy hãy nghĩ đến người khác một chút, còn nữa, nếu sau nầy không có chuyện gì thì xin đừng làm phiền đến tại hạ, cô cũng nên về đi thôi.”
“vâng.” Hốt Hốt Nhân cuối đầu nhận lời, sau đó ngẩn đầu nhìn hắn cười thật duyên dáng, “xin chàng hãy yên tâm, lần sau gặp chàng nhất định sẻ là chuyện tốt.”
Nàng chuyển đầu ngựa ra đi, để lại ấn tượng khó quên trong lòng Diệp Khắc Cường, thật không thể ngờ khi nàng cười có sức quyến rũ đến như vậy.
“nầy! đừng nhìn nữa, nàng đã đi xa rồi.” Dã Tốc Cai vỗ vai hắn, “mau nói, vết thương trên mặt, và thương thế trên mình của ngài, và còn trong doanh trại nữa, đả phát sinh ra chuyện gì? Ngài và Hốt Hốt Nhân công chúa đã xãy ra chuyện gì?”
Diệp Khắc Cường lúc nầy đã trở lại hiện thực, vội nói: “là như vậy, tại hạ và Hốt Hốt Nhân ---------.”
“đợi một chút!” Dã Tốc Cai đột nhiên cắt ngang lời hắn, nhìn về phía Diệp Anh Hào nói: “ở đây đương nói chuyện người lớn, con nít không thích hợp để nghe, tiểu Hào, con hãy ra ngoài một chút. thần, chúng ta vào trong hãy nói.”
Diệp Anh Hào không phục, nói: “sao lại con không thể nghe được?”
Dã Tốc Cai giải thích: “đây là chuyện nam nữ, con hãy còn trẻ, cho nên không thể nghe được, đợi khi trưởng thành thì tự nhiên sẻ biết.”