Diệp Khắc Cường trừng mắt nhìn hắn, nói: “ngài ăn nói lộn xộn gì nửa đây? tại hạ và Hốt Hốt Nhân không có chuyện liên hệ nam nử, chớ nói bừa.”
“Thật vậy sao?” Dã Tốc Cai nhìn hắn xoi mói, “đáng tiếc lúc nãy ngài nhìn cô ta với ánh mắt đầy tình thâm mật ý. hơn nữa, các người vừa mới biết nhau không lâu, mà ngài đã hàng phục được vị công chúa mông cổ vừa đẹp lại vừa điêu ngoa nầy, quả nhiên thần không phải là người phàm tục, ha ha ha!”
“miệng ngài thật hôi thối!” Diệp Khắc Cường liếc mắt nhìn hắn, liền kéo tay con đi, “đi, tiểu Hào, chúng ta vào trong mới nói, đừng để ý đến vị bá bá nầy.” hắn dẩn con vào trong , khi đến trước trại mình, tiểu Hào quay đầu lại làm mặt xấu với Dã Tốc Cai.
Đương nhiên Dã Tốc Cai không dại vì đứng ngoài trại một mình, hắn vội theo vào.
đợi cho mọi người ngồi vào, Diệp Khắc Cường mới đem việc sau khi gặp gở Kim Quốc sứ giả về thì gặp phải ả khắc tinh Hốt Hốt Nhân tập kích, và đến việc gặp gở gả kiếm thủ cao cường nhất nhất đều thuật lại.
Dã Tốc Cai sau khi nghe xong, lắc đầu nói: “nói vậy lời đồn quả không sai, Hốt Hốt Nhân công chúa quả thật tánh điêu ngoa đến không tệ.”
“vậy cơ,” Diệp Khắc Cường cười chua xót, nói: “xém một tí nữa cả cái mạng nầy củng nằm gọn trong cây roi của ả chứ chẳng chơi.”
Dã Tốc Cai chóng tai lên càm trầm ngâm nói: “thần có biết gả kiếm thủ đó là nhân vật như thế nào không?”
Diệp Khắc Cường lắc đầu nói: “nào biết, hắn không muốn lộ thân phận, không biết kiếm thuật của hắn so với ngài thì như thế nào.”
Dã Tốc Cai cau mày nói: “cứ theo lời thần thuật lại, cộng thêm kiếm thuật tinh tường như vậy, thì loại ngươi như vậy tất nhiên không phải là hạng vô danh tiểu tốt, nhưng theo tại hạ được biết, ở mông cổ nầy người biết xử dụng kiếm kể cả tại hạ thì chỉ có ba người, nhưng mà hai người kia thì tại hạ đã gặp qua rồi, không giống như người mà thần đã diễn tả.”
Diệp Khắc Cường cảm thấy khó hiều,“trừ phi hắn không phải là người mông cổ? nhưng hắn lại ăn vận trang phục mông cổ.”
“trang phục có thể cải biến được, với lối ăn bận như vậy củng không thể khẳn định hắn là người mông cổ, gả kiếm thủ nầy quả là một nhân vật thần bí.”
“đúng vậy, hắn lại nhận ra tại hạ và Hốt Hốt Nhân công chúa, nhưng còn chúng ta củng từng chưa bao giờ gặp qua hắn.” nói đến đây, Diệp Khắc Cường chợt nhớ ra một chuyện, “còn nửa, trước khi ra đi hắn còn nói sẻ còn có cơ hội cùng hắn hội ngộ.”
“hắn thực sự nói như vậy sao?” Dã Tốc Cai trầm ngâm nói: “nhưng không biết sẻ gặp trong trường hợp nào.”
Diệp Khắc Cường nhúng vai nói: “tốt hơn hết không nên gặp trong trường hợp đối địch, nhìn thấy kiếm pháp của hắn, tại hạ tuyệt không phải là đối thủ của hắn.”
“ngài lo lắng làm gì, để tại hạ truyền lại kiếm pháp cho thần, không tin không đánh lại tên khốn ấy.” Dã Tốc Cai vồ ngực đãm bảo.
“nếu là vậy thì tại hạ xin cảm ơn trước.”
“được rồi, đừng nói chuyện đó nữa. mau nói chuyện hôm nay ngài gặp sứ giả Kim Quốc như thế nào?” Dã Tốc Cai nghiêng người hỏi. Diệp Khắc Cường thuật lại tỉ mỉ về nôi dung nói chuyện giửa hắn và Hoàn Nhan Liệt, lẩn cả việc đùa cợt với Hoàn Nhan Liệt cho hắn nghe làm cho Dã Tốc Cai khoái chí cười vang cả lên.
“hay, làm khá lắm! cho người Kim Quốc bớt tánh kiêu căng, dạy cho hắn bài học củng nên lắm.”
Diệp Khắc Cường cũng cười theo, nói: “đùa với hắn thì rất là thống khoái, nhưng chỉ lo là không biết có gây rắc rối việc sau hay không.”
Dã Tốc Cai mặt đầy hào khí: “ngài không cần phải quá lo, tốt hơn hết cái tên kêu bằng Hoàn Nhan Liệt khố khiếp ấy nên xéo về Kim Quốc, để tránh mưu đồ đoạt giang sơn mông cổ chúng ta.”
“tại hạ thấy tình hình không đơn giản như vậy.” Diệp Khắc Cường trầm tư nói: “nhược bằng Kim Quốc thật sự muốn đánh chiếm mông cổ, chắc sẽ không phái Hoàn Nhan Liệt đến đây để kết minh, tại hạ thấy Hoàn Nhan Liệt không dể gì về Kim Quốc.”
Dã Tốc Cai nghiến răng nói: “hứ! hắn tốt hơn hết mau xéo về Kim Quốc, nếu không trước sau gì ta củng cho hắn biết tay.”
sự ước đoán của Diệp Khắc Cường quả thật không sai, cách một ngày sau Hoàn Nhan Liệt không hề có động tịnh gì tỏa ra rời khỏi mông cổ. hắn vì muốn điều tra mục đích thực sự của Hoàn Nhan Liệt, đã quyết định ở lại Thát Thát Nhân Bộ, và cũng nhờ Thiết Mộc Chân sai người đi hồi báo cho Hồng Cát Lạc Bộ biết cha con hắn rất bình an, đồng thời cũng tường trình lại cho Hốt Đồ Lỗ Hãn biết mục tiêu của cục thế.
Thiết Mộc Chân khi biết Diệp Khắc Cường chụi ở lại đây, thì rất vui mừng, lập tức đáp ứng lời yêu cầu của hắn.
mấy ngày gần đây, Diệp Khắc Cường đặc biệt để ý đến động tịnh của Hoàn Nhan Liệt. hắn phát hiện ra Hoàn Nhan Liệt thường hay triệu hồi Thiết Mộc Chân, không biết thương nghị việc gì, trong rất là thần bí, nhân lúc Thiết Mộc Chân đi từ trong trại Hoàn Nhan Liệt đi ra, Diệp Khắc Cường bèn đứng chận đường hắn.
Thiết Mộc Chân thấy người chận đường mình là Diệp Khắc Cường, bèn vội nhanh đi lẩn tránh, “thần, tại hạ lúc nầy rất bận, không có thời gian tiếp ngài, để khi khác được chăng.”
“đứng lại!” Diệp Khắc Cường chạy đến trước mặt hắn một lần nữa, “mấy ngày nay tại hạ đã nhiều lần đi gặp ngài, nhưng bao lần ngài củng lẩn tránh, như vậy là dụng ý gì?”
Thiết Mộc Chân vội mỉm cười, nói: “thật oan cho tại hạ, mấy ngày gần đây tại hạ rất bận rộn, bận đến nổi ngủ củng không có thời gian nữa, tuyệt không có ý lẫn tránh ngài đâu.”
Diệp Khắc Cường cau mày nói: “thiệt như vậy chăng? vậy thì hãy nói cho tại hạ biết, ngài đang bận cái gì? Có phải bận việc thống nhất mông cổ chăng?”
“ơ…đúng rồi, không sai.” Thiết Mộc Chân chỉ trả lời qua loa vài câu, hướng về hắn hành lễ, “thần, tại hạ rất bận, xin đi trước.”
“chậm lại.” Diệp Khắc Cường hét lên, “tại hạ thấy Hoàn Nhan Liệt gần đây thường hay gặp ngài, có phải đả giao ngài nhiệm vụ quan trọng gì đó phải không?”
ánh mắt láu lỉnh của Thiết Mộc Chân lóe lên, không phủ nhận, nói: “không……không có, chỉ là chuyện vụn vặt, không có chuyện gì quan trọng.”
hai tay Diệp Khắc Cường nắm chặt vào áo ngực, trừng mắt nhìn hắn, “nếu là vậy cứ đem chuyện nhỏ nhặt đó nói cho ta biết.”
mặt Thiết Mộc Chân trong thật khó coi, nói: “việc nầy……….”
“sao, không nói được à?” Diệp Khắc Cường giả vờ tức giận, nói: “uổng cho ngươi còn muốn kéo Hồng Cát Lạc Bộ ta đến gia nhập đồng minh, nhưng mà chuyện gì ngươi củng đều dấu diếm, ta thấy ta cũng nên quay về lại bộ lạc chắc là tốt hơn.”
Nói xong hắn quay người lại đi, Thiết Mộc Chân lật đật nắm tay hắn kéo lại, “đợi……đợi một tí, đừng đi.”
Diệp Khắc Cường quay đầu lại nhìn hắn, nói: “cái gì, có muốn nói cho ta biết chăng?”
“ừ!” Thiết Mộc Chân thở dài, nói: “đúng ra đại thần Hoàn Nhan Liệt đã căn dặng không được cho một ai biết, nhưng vì thần tài trí hơn người, sớm muộn gì thần cũng đoán biết, thôi được, tại hạ nói cho ngài biết vậy, nhưng ngài hứa không được nói cho ai biết.”
“được rồi, được rồi,” Diệp Khắc Cường suốt ruột khoát tay, nói: “ngài mau nói đi.”
Thiết Mộc Chân hít một hơi dài, nói: “đại thần Hoàn Nhan Liệt muốn tại hạ phái người đi thông báo cho bảy bộ lạc lớn khác chưa kết minh, cho họ biết Hồng Cát Lạc Bộ lẫn Thát Thát Nhân Bộ và còn có bốn bộ lạc lân cận khác đã kết minh, đồng thời được sự ủng hộ toàn lực của Kim Quốc, và còn nói thần đả quyết định ở lại Thát Thát Nhân Bộ để hiệp trợ việc thống nhất mông cổ. lại còn tiến dẩn các thủ lãnh của các bộ tộc nội trong bảy ngày phải đến Thát Thát Nhân Bộ tập hợp thương nghị việc kết minh, nếu không sẽ coi như là kẻ địch.”
“ngươi nói cái gì?” Diệp Khắc Cường nghe qua cả giận, “lão tử còn chưa đáp ứng việc kết minh, các ngươi cố nhiên đem ta ra làm tuyên truyền,thật là khốn khiếp! ta phải kiếm lão quỹ Hoàn Nhan Liệt để lý luận!”
“thật sự cũng không thể nói là lợi dụng.” Thiết Mộc Chân bất thình lình thở dài, nói: “người mông cổ chúng ta khiêu dũng thiện chiến ai ai cũng biết, cứ theo đó mà nói, không thể nào bị người Kim lấn ép được, nhưng vì các bộ lạc mông cổ mạnh ai nấy tự trị, chia rẽ với nhau. nếu như chúng ta có thể đoàn kết lại với nhau, tin chắc rằng có thể ngang hàng với Kim Quốc cường mạnh.”
Diệp Khắc Cường không thể ngờ Thiết Mộc Chân có thể nói ra được những lời lẽ nầy, nên rất lấy làm kinh ngạc, bèn lặng lẽ nghe hắn nói tiếp.
“cho nên dù là Kim Quốc lợi dụng mình, mà cũng có thể nói mình lợi dụng lại Kim Quốc để triệu hào các bộ lạc mông cổ lại. chỉ cần xúc tiến đoàn kết lại với các bộ tộc, bây giờ thà chịu khổ một chút thì đã sao chứ, vã lại một khi mông cổ đã cường mạnh, lúc đó còn sợ gì Kim Quốc chứ?”
thật không thể ngờ rằng một Thiết Mộc Chân thường ngày bị Hoàn Nhan Liệt bắt chẹt coi mình như là một con chó không bằng, nhưng trong tim lại mang một bầu lý tưởng vĩ đại như vậy, từ đó cũng đã thấy được hắn đã chịu bao nỗi tủi nhục để thực hành lý tưởng cao cả của mình, Diệp Khắc Cường giơ tay khen ngợi, nói: “ngươi làm thật hay, có bằng hữu như vậy ta nhất định rất muốn giao hão!”
“thần quá khen thôi.” Thiết Mộc Chân cười khổ, nói: “ai biểu tại hạ là người mông cổ chứ?”
Diệp Khắc Cường định muốn nói thêm, thì đột nhiên tiếng nói truyền lại từ sau lưng mình, “hai vị đang bàng luận chuyện gì vậy, trong có vẻ rất hứng thú?”
Thiết Mộc Chân nhìn thấy giật mình, vội nói: “không …….không có gì cả, chỉ nói chuyện thông thường thôi, tại hạ còn có việc phải đi trước, Hoàn Nhan đại thần, tại hạ xin cáo từ.”
Nói xong Thiết Mộc Chân vội lách đi như làn khói.
Hoàn Nhan Liệt giả cười nhìn Diệp Khắc Cường nói: “hai vị đang nói chuyện gì vậy? hình như nói rất là cao hứng, có thể nói lại để ta cùng vui lây chăng.”
Diệp Khắc Cường nhìn hắn, trong lòng thầm nói “được, do ngươi tự chuốt lấy, đừng có trách ta.”
“không có gì cả, bọn tại hạ chỉ đang bàn luận, mấy ngày trước đây Hoàn Nhan đại thần đã nói sẽ về Kim Quốc, nhưng đã qua mấy ngày rồi cũng chưa thấy đi vậy? vì chuyện đó mà bọn tại hạ nghĩ hoài cũng không nghĩ ra!”
Mặt Hoàn Nhan Liệt thâm lại, nhưng mau mắn trở lại bình thường, cười nói: “là như vậy, ngày đó ta có sai người đi bẫm báo hoàng thượng về tình thế của mông cổ, sau khi người đó quay về, truyền lại ý chỉ của hoàng thượng nói rằng thống nhất mông cổ là việc quan trọng, đương nhiên phải gặp khó khăn, hoàng thượng còn dặn ta phải cố nhẩn nại, tiếp tục cố gắng vì đại nghiệp thống nhất mông cổ, cho nên ta phụng chỉ lưu lại đây.”
“thì ra là như vậy.” Diệp Khắc Cường cười nhạo báng, nói: “xin hỏi ngài người mà đại thần phái đi cưởi loại long câu gì vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà có thể đi đi về về nhanh như vậy, ngày sau tại hạ nhất định phải cưởi thử con ngựa quý đó.”
Hoàn Nhan Liệt cảm thấy thật xấu hổ khi bị Diệp Khắc Cường dạch ra mình bịa chuyện, nhưng vẩn làm mặt dầy, cười nói: “nhất định, nhất định.”
Nhìn vẽ mặt hắn không được tự nhiên, Diệp Khắc Cường cười thầm trong bụng, nhưng vẫn cung tay hành lễ, nói : “nếu vậy tại hạ xin cáo biệt.”
Hoàn Nhan Liệt biết có đi theo hắn cũng chẳng hỏi được gì, nên mượn cớ nói: “ta cũng có việc cần phải làm, xin thần cứ tự nhiên.”
Diệp Khắc Cường gật đầu mỉm cười, “đại thần xin đi trước.”
Nhìn dáng Hoàn Nhan Liệt rời khỏi, trong lòng Diệp Khắc Cường bổng se lại, mặc dầu đã đã kích được Hoàn Nhan Liệt, nhưng trong lòng không cảm thấy vui sướng, vì hắn cãm giác được sự tình ngày càng phức tạp.
Qua được mấy ngày, Thiết Mộc Chân cho Diệp Khắc Cường hay đã phái tất cả nhân mả đi thông báo cho các bộ lạc biết, bây giờ chỉ đợi hồi âm, Diệp Khắc Cường không có chuyện gì để làm, bèn đi tìm Dã Tốc Cai để học kiếm.
Sáng hôm nay, cha con Diệp Khắc Cường cùng Dã Tốc Cai luyện kiếm ở khu rừng gần bộ lạc, Dã Tốc Cai dùng nhánh cây để vẽ bắc đẩu thất tinh phương vị.
“bộ kiếm pháp nầy là do toàn chân giáo Trường Xuân Tử Khưu Xứ Cơ chân nhân truyền lại và còn tặng cho tại hạ thất tinh bảo kiếm, tại hạ và Khưu chân nhân quen biết nhau rất ngắn, cho nên chỉ học sơ sài về môn kiếm pháp nầy. chân nhân còn nói cho tại biết bộ “bắc đẩu thất tinh kiếm pháp” thật là bác đại tinh thâm, biến hóa vô cùng, có thể bảy người hợp lại thành một kiếm trận, uy lực giống như một trăm người cùng hợp nhau xuất kiếm vậy, còn nếu như một người dùng kiếm, đồng thời đi trong bảy phương vị nầy, và kiếm pháp luyện đến cực cao, có thể phát uy được oai lực không kém gì kiếm trận bảy người.”
Cha con Diệp Khắc Cường nghe đến đó mở to mắt, hận không được học ngay.
Diệp Khắc Cường hứng chí, nói: “bộ bắc đẩu thất tinh kiếm pháp quả lợi hại, ngài còn không mau dạy cho tại hạ.”
Dã Tốc Cai khiêm nhường nói: “tại hạ tư chất đần độn, sự lãnh ngộ củng rất giới hạn, chỉ có thể chỉ đem chiêu thức cùng khẩu quyết truyền lại cho thần, hy vọng với tư chất đỉng ngộ của thần, sau nầy tất hơn hẳn tại hạ.”
“ngài đang nói móc họng ta có phải chăng?” Diệp Khắc Cường không muốn tranh cải với hắn, nói: “ còn không mau chỉ dạy ta.”
“được, bây giờ bắt đầu đây.” Dã Tốc Cai rút thất tinh bảo kiếm ra, ánh sáng tỏa ra ghê hồn, hắn bắt đầu theo kiếm quyết mà thủ thế, “bắc đẩu thất tinh kiếm pháp có đến bảy chiêu, mỗi chiêu có bảy thức,như vậy tổng cộng có đến bảy bảy bốn mươi chín thức, tại hạ bắt đầu xạ chiêu thứ nhất gọi là ‘ngưỡng vọng khôi thủ’.”
chỉ thấy Dã Tốc Cai chuyển thân một cái, hai chân đả đứng ở vị thiên xu tinh, kiếm đánh thẳng tới, sau đó thu kiếm lại đồng thời hoán đổi phương vị, thân ảnh di chuyển nhanh qua bốn vị trí khác nhau của bắc đẩu thất tinh trận, thân pháp thật linh động vá tiêu xái, cha con Diệp Khắc Cường khen ngợi không thôi.
Dã Tốc Cai ngưng lại nói: “chiêu ‘ngưỡng vọng khôi thủ’ là tên từ bốn vị sao nầy mà ra, các vị đả thấy rõ chưa?”
Diệp Khắc Cường cau mày nói: “ngài đánh nhanh quá, chỉ thấy đại khái, để tại hạ thử coi, nếu có chổ nào không đúng xin chỉ thêm.
Dã Tốc Cai đưa kiếm cho hắn, Diệp Khắc Cường theo ký ức mà đánh ra, nhưng chỉ được phân nữa thì không còn nhớ nữa. hắn thu thế lại nói: “ tại hạ chỉ nhớ bấy nhiêu thôi, có chỗ nào không đúng chăng?”
“ngài chỉ nhìn qua đã nhớ đến dường ấy thì đã quá lắm rồi.” Dã Tốc Cai khen ngợi: “thần quả là tài trí hơn người, nhớ lại thuở trước lúc tại hạ luyện chiêu thức nầy, phải tốn hết hai ngày mới luyện thành.”
“xin ngài đừng qua khen thưởng như vậy, mau luyện lại một lần nữa cho tại hạ xem.” hắn gấp học xong bộ kiếm pháp nầy.
vừa khi đó, Diệp Anh Hào nắm kéo ống quần Dã Tốc Cai nói: “bá bá, con cũng muốn thử?”
Dã Tốc Cai ngạc nhiên nói, “cháu cũng muốn học ư?”
Diệp Anh Hào gật đầu đáp: “dạ phải, được không bá bá?”
“ngài cho cháu thử thử xem.” Diệp Khắc Cường tiện tay bẻ một nhánh cây chiếc hết lá rồi đưa cho con, “ tiểu Hào, con dùng cành cây thay kiếm, hãy cận thận coi chừng tránh đã thương lấy mình.”
“được.” Diệp Anh Hào cầm nhánh cây đứng trên phương vị của họa đồ thất tinh trận, bắt đầu khoa tay múa.
Hai người chỉ cho rằng trẻ con tánh thích đùa giởn, nào ngờ khi nhìn kỹ lại, thật không thể tin những gì mình đã thấy, Diệp Anh Hào đang múa đây là chiêu thứ nhất ‘ngưỡng vọng khôi thủ’, không thua gì mình đã luyện nhiều năm.
Dã Tốc Cai quá kinh ngạc hỏi: “thần……..tiểu Hào trước giờ có từng xử dụng qua kiếm bao giờ chưa?”
Diệp Khắc Cường cũng ngạc nhiên đáp lại: “chưa……chưa bao giờ.”
Diệp Anh Hào thu thế lại, mỉm cười nhìn hai người, “cha, và bá bá, con luyện kiếm như thế nào?”
bọn họ không biết phải nói thế nào cho phải, chỉ trầm mặc hơn nữa ngày. Hai mắt Diệp Anh Hào mở to thắc mắc nhìn bọn họ.
cho đến khi bầu không khí trở nên ngột ngạt, thì Dã Tốc Cai đột nhiên đánh vào tay, nắm chật tay Diệp Anh Hào cười lớn, nói: “tiểu Hào, con thật lợi hại, đúng là đóa hoa kỳ tài của võ học, người ta nói rằng võ học kỳ tài trăm năm mới có một, không ngờ hôm nay ta đã tìm được rồi, ha ha ha!”
Diệp Anh Hào nghe thấy Dã Tốc Cai khen thưởng mình cãm thấy cao hứng liền nhìn về phụ thân mình, nói: “cha, có phải con luyện rất khá, phải không?”
“đúng vậy.” Diệp Khắc Cường mỉm cười vuốt đầu con, “cha biết con có trí nhớ dai, nhưng không ngờ nhớ đến độ kinh người như vậy, làm cho cha vừa kinh ngạc vừa vui sướng.”
Nhìn thấy con thông minh như vậy, làm cha như hắn đương nhiên rất là hãnh diện, đúng lúc ấy, hắn lại nghĩ đến người tinh cầu, sở dĩ tiểu Hào thông minh như vậy có phải do gene (tế bào di truyền) của người tinh cầu hay không? Nhưng hắn lắc đầu, hắn tin tưởng tiểu Hào thông minh là do gene của mình, không phải của người tinh cầu.
Dã Tốc Cai khen: “con của thần quả nhiên có phong độ của cha, so với tên nghiệp chủng Thiết Mộc Chân còn khá hơn nhiều.”
Diệp Khắc Cường trong lòng nghĩ đến con của hắn sau nầy hoàn thành bá nghiệp thống nhất mông cổ Thành Cát Tư Hản, ngươi cố nhiên dám mắng hắn lá nghiệt chủng? nhưng miệng lại nói: “ngài quá khen rồi.”
Diệp Anh Hào ngạc nhiên hỏi: “sao con của bá bá lại kêu là Thiết Mộc Chân vậy?”
“đúng vậy, hắn hiện đang ở Hồng Cát Lạc Bộ, sau nầy về đến bộ lạc các cháu sẻ là đôi bạn tốt.” đến đây Dã Tốc Cai ngừng lại giây lát, mặt ngượng nghùng nói: “ thần, tại hạ có điều thỉnh cầu, nhưng vì chưa có cơ hội để nói, tại hạ nghĩ hiện giờ rất thích hợp.”
Diệp Khắc Cường biết Dã Tốc Cai là người cương trực không hay lưỡng lự, nhưng sao hôm nay lại nói không ra lời, trong lòng tất có điều khó nói, nên nghiêm chỉnh nói: “có việc gì yêu cầu xin cứ nói, chỉ cần tại hạ có thể làm được, quyết không từ.”
Dã Tốc Cai nhìn Diệp Anh Hào, hít một hơi dài nói: “tiểu Hào là một đứa trẻ thông minh linh lợi, tại hạ biết cháu được mấy bữa nay, cảm thấy rất thích cháu, tại hạ muốn ….. tại hạ muốn nhận tiểu Hào làm nghĩa tử, không biết thần có thể đáp ứng không?”
Diệp Khắc Cường mới đầu hơi hoang mang, nhưng liều sau đó cười lớn, “tại hạ còn tưởng là chuyện gì chứ? Thì ra là chuyện nầy, tại hạ muốn mà còn chẳng được, tiểu Hào, con có chịu nhận Tốc Cai bá bá làm nghĩa phụ không?”
Dã Tốc Cai vui mừng quá suýt nữa bật khóc, nói: “đúng, đúng, nghĩa phụ nhất định sẽ đem hết sở học bình sinh truyền lại cho con.”
Diệp Khắc Cường vuốt đầu con, nói: “còn không mau quì xuống khấu đầu.”
Diệp Anh Hào liền quì xuống khấu đầu Dã Tốc Cai.
Dã Tốc Cai vội nâng hắn lên, “hảo hài tử, hảo hài tử, ta thật quá cao hứng.”
Diệp Khắc Cường nhìn con nghiêm mặt nói: “tiểu Hào, con đã nhận người làm nghĩa phụ sau nầy đối với nghĩa phụ như cha, có biết chưa?”
Diệp Anh Hào kính cẩn gật đầu.
Dã Tốc Cai nắm tay Diệp Anh Hào cao hứng nói: “thật quá sung sướng, xin cảm ơn thần.”
“cảm ơn?” Diệp Khắc Cường xua tay cười, “thật ra tại hạ cũng có một việc muốn thỉnh cầu.”
Dã Tốc Cai vỗ tay lên ngực, nói: “thần xin cứ nói ra, cho dù dầu sôi lửa bỏng tại hạ cũng không từ nang.”
“không đến nỗi quan trọng như vậy.” Diệp Khắc Cường mỉm cười, nói: “trước khi đến Thát Thát Nhân Bộ nhờ ngài cho mượn kiếm cứu mạng, lòng mang ơn sâu nặng, sau thấy ngài hào khí vạn trượng, trung can nghĩa đỡm, thật làm cho tại hạ kính phục, nếu ngài không hiềm, tại hạ muốn cùng ngài kết bái huynh đệ, hoạ phúc cùng hưởng, không biết ý ngài như thế nào?”
Dã Tốc Cai thật không thể tin ở lỗ tai mình, “việc……việc nầy thật vinh dự cho tại hạ, sao lại không đáp ứng?”
“vạn lần không nên nói như vậy.” Diệp Khắc Cường kéo tay hắn cùng nhau hướng trời đất để kết bái huynh đệ, Dã Tốc Cai lớn tuổi hơn nên làm huynh trưởng, còn Diệp Khắc Cường làm đệ đệ, hai người liền tay nhau cười lớn.
Diệp Khắc Cường nói: “đại ca, đệ còn có một người em kết nghĩa hiện đang ở tại Hồng Cát Lạc Bộ, tên hắn là Mông Lực Khắc, người nầy hào khí vang trời, sau nầy có cơ hội dẫn đến đại ca bái kiến.
Dã Tốc Cai cười, nói: “nghĩa đệ của thần nhất định là nhân vật xuất chúng, ta thật rất muốn gặp mặt hắn.”
Thần thành nghĩa đệ của hắn, con của thần thành nghĩa tử của hắn, Dã Tốc Cai cãm thấy mình là người may mắn nhất trần gian, hắn cãm thấy cả đời hắn chưa bao giờ có cãm giác vui sướng như vậy.
Đương lúc bọn họ hoan hỷ như vậy, đằng xa tiếng vó ngựa vọng lại, Diệp Khắc Cường liền quất mắt nhìn, một kỵ mả đang phóng nhanh về phía bọn họ.
người đó vừa quất ngựa vừa to tiếng gọi: “đằng trước có phải thần của Hồng Cát Lạc Bộ không?”
Diệp Khắc Cường nhìn ra được đó chính là thị vệ của Thiết Mộc Chân, hắn lớn tiếng cười, nói: “ta ở đây, có chuyện gì?”
Người đó phóng ngựa đến rất nhanh đến độ ngựa chưa ngừng đã nhảy khỏi lưng ngựa, sau khi hành lễ, nói: “khải bẫm thần, ở biên giới truyền về một tin, binh mã của Hồng Cát Lạc Bộ cùng với Thát Thát Nhân Bộ đang đánh nhau tại biên giới, đại hãn của chúng tôi đã đi xử lý, thỉnh thần lập tức đi ngay.”
“cái gì!” Diệp Khắc Cường không muốn tốn thêm thời gian, lập tức nhảy lên lưng ngựa, “đại ca, tiểu Hào phiền đại ca trông giùm, tiểu đệ lập tức ra ngay biên giới.”
Nói xong liền phi ngựa đi, trong lòng hắn hiện lên muôn vạn câu hỏi, có thể Hốt Đồ Lỗ Hãn thấy hắn chưa về Hồng Cát Lạc Bộ, cho nên xuất binh tiến đánh? Hay là Thiết Mộc Chân không có phái người đi thông báo? Câu nào là mới đúng.