Diệp Khắc Cường đánh thúc ngựa phóng chạy nhanh về hướng biên giới, từ đằng xa hắn đã thấy gió bụi bay mịt mù, khi tới gần biên giới, đã nghe rõ tiếng chết chốc tang thương, đó cũng cho thấy đại đội nhân mã đang chém giết lẫn nhau, Diệp Khắc Cường cấp tốc lướt nhanh về phía phát sinh ra âm thanh ấy.
Không bao lâu, Diệp Khắc Cường đã tiến vào bải chiến trường, quả nhiên nhìn thấy được hai đội nhân mả, đại khái khoản năm sáu trăm quân đang đánh chém lẩn nhau, nhìn vào quân phục, hai bên nhân mả đều phân biệt đâu là người Hồng Cát Lạc Bộ, đâu là người Hốt Hốt Nhân. hắn nhìn phải trái hơn nữa ngày, nhưng vẫn không tìm thấy Thiết Mộc Chân, nhưng hắn nhận ra được Thống Đạt đang cùng với hai gả người của Hốt Hốt Nhân quần đấu với nhau.
Không kịp nghĩ ngợi, hắn nhào vào giữa bọn người đó, lớn tiếng nói: “ngừng tay lại! không được đánh! người nhà nhau cả!”
Nhưng vì tiếng la hét lấn át đi, nên không người nào nghe rõ hắn nói gì, trong lúc hắn vô kế khả nghi, chợt thấy một gả binh sỉ Hốt Hốt Nhân cằm cây trường thương nhắm vào người hắn đâm đến, Diệp Khắc Cường cả kinh, liền tức thì rút ngọn dao từ hông ra, lập tức quật ngả tên binh đó.
Ngay sau đó vô số binh sỉ Hốt Hốt Nhân cùng lúc tấn công hắn, hắn chỉ còn biết chống đở, vô hình chung hắn đả gia nhập vào trận chiến.
Diệp Khắc Cường cử đao đánh trả lại được vài tên quân lính, hắn liên tưởng đến Thiết Mộc Chân đến đây cản trở trận chiến nầy, tình hình chắc cũng không khác biệt với mình là bao, hắn lợi dụng nhân lúc nầy nhìn tứ phía xem có bóng ảnh của Thiết Mộc Chân hay không, nhưng đáng tiếc không thấy đâu cả.
Lúc đó, hắn nhìn thấy một tên binh của Hồng Cát Lạc Bộ bị hai tên lính của Hốt Hốt Nhân đánh ngả nhào trên mặt đất, mắt nhìn thấy ngọn dao đoạt mạng chém xuống, hắn lẹ làng phóng cước đá vào hai tên lính Hốt Hốt Nhân.
Tên sỉ binh ngả trên mặt đất nhìn thấy người cứu mình là Diệp Khắc Cường, mừng rỡ nói: “thần, ngài đã tới, cảm ơn ngài đã cứu mạng.”
“chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải làm vậy.” hắn kéo tên sỉ binh sang một bên hỏi: “sao các người lại đến đây vậy?”
“đại hãn nhận được tin do thần gởi từ Hốt Hốt Nhân bộ đến, nên đặc biệt phái Mông Lực Khắc tướng quân cùng với ba trăm quân đến để được ngài sai khiến.”
“Mông Lực Khắc cũng đến đây à?” Diệp Khắc Cường vội nhìn xung quanh chiến trường, nhưng chỉ thấy bốn bề hổn loạn, không thể nào nhìn ra được ai là ai cả. “lúc nãy ta có thấy Thống Đạt, nhưng bây giờ không biết hắn ở nơi nào rồi.”
Tên lính ấy gật gật đầu, nói: “đúng vậy, đội trưởng Thống Đạt cũng có theo đến đây.”
hắn cau mày hỏi: “tại sao các người lại cùng với Hốt Hốt Nhân đánh lên vậy?”
“sau khi bọn chúng tôi đi đến biên giới, tướng quân Mông Lực Khắc liền đến nói với tên trấn thủ biên giới về mục đích đến đây của bọn tại hạ, tên quân ấy liền đi thông báo, một hồi sau, không biết ở đâu ra cái gả mặt đầy râu ria. người cao lớn, sau khi tướng quân Mông Lực Khắc cùng với hắn trao đổi vài câu, không biết đã xảy ra chuyện gì, thì hai người đột nhiên cải giả lên, cuối cùng Mông Lực Khắc tướng quân hạ lệnh bức tiến vào Hốt Hốt Nhân bộ, và tên khố khiếp râu ria kia đem người đến chống cản lại, song phương như vậy trở nên ấu đả lẫn nhau.”
Diệp Khắc Cường trầm ngâm một hồi lâu, đại khái hắn đã đoán được tên râu ria đó là ai qua từ miệng của tên sỉ binh đó. hắn vổ vai tên quân đó, nói: “ta đi tìm tướng quân Mông Lực Khắc đây, ngươi tự mình phải cẩn thận.”
Tên quân ấy gật đầu dạ một tiếng, liền theo Diệp Khắc Cường chạy vào trận chiến.
Diệp Khắc Cường vừa nhập vào cục chiến trong giống như thiên binh vậy, chỉ trong khoản khắc đã đánh ngả vô số quân lính Hốt Hốt Nhân, các quân lính khác nhìn thấy hắn lợi hại như vậy đều mau lẩn tránh, không dám cùng hắn chống chọi, Diệp Khắc Cường vì không muốn chuyện đáng tiếc sau nầy, cho nên chỉ dùng cán dao mà đánh ngã bọn sỉ binh, nên không một ai bị giết cả.
“Khố Lỗ Bất Hoa ngươi ở đâu, mau ra đây” hắn vừa đánh vừa hét vang lên.
tiếng hò hét của hắn vang lên không bao lâu, thi quả nhiên có tiếng trả lời, hắn nghe được từ xa gầm hét: “hổn láo, tên khố khiếp nào kêu réo tên lão tử vậy, hãy mau ra đây cho ta!”
tiếng réo ấy có chút mệt nhọc, Diệp Khắc Cường đoán được Khố Lỗ Bất Hoa đang trong tình trạng kịch chiến, hắn bèn men theo tiếng phát âm mà tìm. rốt cục hắn đã tìm thấy được Khố Lỗ Bất Hoa. đương thời Khố Lỗ Bất Hoa đương đánh nhau với một người, người đó là Mông Lực Khắc.
cả hai đều mang đầy thương tích, hơi thở nặng nhọc, mười phần đả kiệt sức, Khố Lỗ Bất Hoa dùng thương, còn Mông Lực Khắc thì dùng dao, song phương đều tám lạng nửa cân, không ai hơn ai.
Khố Lỗ Bất Hoa vung thương đâm đến Mông Lực Khắc, Mông Lực Khắc liền định vung dao ra đở, nhưng ngay trước mắt một bóng đen phóng xuyên qua hóa giải ngọn thương ấy.
Mông Lực Khắc định mắt lại nhìn, mới hay Diệp Khắc Cường hoành dao đở cho mình.
“đại ca, người đả tới, thật hay quá!”
“tiểu đệ ngươi không sao chứ?” Diệp Khắc Cường quan tâm hỏi, lại biết Mông Lực Khắc không oán trách, quay đầu trừng mắt nhìn Khố Lỗ Bất Hoa, nghiêm nghị nói: “ ngươi vì cớ gì đem binh đánh Hồng Cát Lạc Bộ do ta phái đến?”
Khố Lỗ Bất Hoa thở hổn hển nói: “là bọn các ngươi ương ngạnh xông vào Hốt Hốt Nhân Bộ, nên ta phải xuất binh đón đở bọn ương ngạnh đó, có gì sai nào?”
Mông Lực Khắc nghe được giận nói: “ chớ nói bậy, rõ ràng là do ngươi…”
“không nên nói nhiều nửa.” Diệp Khắc Cường nói: “trước hết chúng ta kêu gọi đôi bên ngừng đánh đả, sau đó mới đem sự việc ra nói rõ ràng để tránh chết chóc oan uổng.”
“không thể làm được!” Khố Lỗ Bất Hoa hét lên. “ta không giết bọn xâm lược không được!”
Mông Lực Khắc căm giận, gầm lên xông tới, “ta muốn ngươi lại thử thử xem rốt cuộc ai chết”
“ngừng tay lại!” Diệp Khắc Cường dang tay ôm cản Mông Lực Khắc, “Khố Lỗ Bất Hoa, nếu như ngươi còn muốn thủ lảnh Thiết Mộc Chân sống sót, phải mau kêu bọn họ ngừng tay lại ngay.”
Khố Lỗ Bất Hoa giận dử nói: “ngươi nói như vậy là nghỉa lý gì?”
“theo ta được biết, Thiết Mộc Chân sớm đả đến trước ta để ngăn chặn chuyện nầy, ta nghĩ hắn củng như ta đả bị đưa đẩy vào vòng chiến cuộc nầy rồi, nếu như không ngừng lại tại đây, ta sợ rằng binh sỉ của Hồng Cát Lạc Bộ sẻ lỡ tay giết hắn đi.”
Thật ngoài dự định của bọn họ, Khố Lỗ Bất Hoa nhìn trời cười ha hả, “ha ha ha! Ngươi chớ hù dọa ta, cho dù Thiết Mộc Chân bị các ngươi giết đi. chỉ nên trách vỏ công hắn quá tệ. còn ta sẻ có thể lên nhậm chức đại hãn.”
Diệp Khắc Cường cả giận nói: “ ta không ngờ ngươi dám nói ra nhửng câu đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi thật sự có coi trọng Thiết Mộc Chân chăng?”
“ngươi nói rất đúng, ta từ nào đến giờ có coi hắn vào đâu đâu. hắn chết sống ra sao đối với ta không có liên quan.” Khố Lỗ Bất Hoa trừng mắt nhìn, lớn tiếng nói tiếp: “không nên phí thời gian nửa, mau qua đây, đánh một trận sống chết.”
Mông Lực Khắc không thể chịu đựng nổi nửa, “đại ca, chúng ta liên thủ giết cái tên khố khiếp nầy đi.”
“không được vọng động.” Diệp Khắc Cường ghé bên tai hắn nói: “đệ cứ theo lời ta mà làm, ở đây giao cho ta ứng phó.”
“vâng.” Mông Lực Khắc nhìn Khố Lỗ Bất Hoa như muốn nuốt sống hắn, sau đó liền chạy đi.
Khố Lỗ Bất Hoa tay cầm lại ngọn thương đuổi theo, “tên khố khiếp! đánh không lại định chạy hay sao?”
Diệp Khắc Cường vội chạy đến trước mặt Khố Lỗ Bất Hoa, nói: “ngươi thích đánh như vậy, thì để ta tiếp ngươi vậy.”
Khố Lỗ Bất Hoa cười lạnh, nói: “tên bại tướng như ngươi còn dám nói nhửng lời ngông cuồng như vậy sao, ngày trước nếu không có tên khố khiếp Dã Tốc Cai cho ngươi mượn kiếm, ngươi đâu còn la ó đến giờ nầy.” lời nói hắn đầy vẻ chế nhạo.
đối với lời châm biếm của hắn, Diệp Khắc Cường củng không hề để tâm, “hôm nay không giống như ngày hôm qua nửa, Dã Tốc Cai đả truyền dạy ta chiêu kiếm gia truyền để chống lại thương pháp của ngươi, bây giờ ta rất muốn thử xem.”
Khố Lỗ Bất Hoa vừa nghe qua đả lùi lại, nhưng ngoài mặt vẩn không tin, nói: “ngươi không cần phải hù dọa ta, huống hồ bây giờ trên tay ngươi không có kiếm, làm sao sử dụng được kiếm pháp chứ?”
“củng không cần thiết lắm, dùng dao thay kiếm, tuy rằng không được thuận tiện lắm, nhưng uy lực
chắc chắn không thuyên giảm đâu.” Nói xong, hắn lập tức phát chiêu trong bắc đẩu thất tinh kiếm pháp, “thế nào, có muốn thử chăng?”
Khố Lỗ Bất Hoa nhìn thấy đả thất kinh, rung giọng nói: “Dả…..Dã Tốc Cai thật sự đả truyền lại cho ngươi rồi à.”
Từ bao năm trước đây, Dã Tốc Cai đã từng đem binh đến đánh Hốt Hốt Nhân Bộ, Khố Lỗ Bất Hoa từng dùng thương đối chiến với Dã Tốc Cai, lúc đó Dã Tốc Cai chỉ dùng loại kiếm thường để đánh, nhưng Khố Lỗ Bất Hoa chỉ một chiêu đã bị bại, đây là một sự sỉ nhục lớn lao nhất trong đời hắn, cho nên hắn nhớ rất rõ chiêu thức ấy, kiếm chiêu vừa rồi mà Diệp Khắc Cường tung ra giống nhau như đúc, không thể trách hắn hoảng sợ đến như vậy.
thật ra Diệp Khắc Cường củng không muốn cùng Khố Lỗ Bất Hoa giao chiến, chỉ là muốn tạo thêm thời gian đợi cho Mông Lực Khắc trở lại, hiện giờ kế nầy là kế hửu hiệu duy nhất. một mặt đắc ý nói: “sao rồi? sợ rồi à?”
lời vừa xong, hắn lập tức tung ra chiêu thứ nhất của bắc đẩu thất tinh kiếm pháp “ngưỡng vọng khôi thủ”, trong nháy mắt đả liên tục biến hóa ra bốn chổ khác nhau, lướt nhanh đến trước mặt Khố Lỗ Bất Hoa.
Khố Lỗ Bất Hoa đã mất đi cơ hội ra tay, chỉ còn cách lùi lại phía sau nhưng chân lại đạp phải ngân thương nên mất thăng bằng té nhào ra đất, mặt mày thất sắc.
“ha ha ha! biết lợi hại chưa, còn muốn đánh nửa không?”
Diệp Khắc Cường thầm kêu may mắn, vì thế kiếm vừa rồi không có liên tục với nhau, lại nửa rất là vụng về, chỉ là theo ký ức mà múa bừa ra, củng may Khố Lỗ Bất Hoa vì quá sợ, nên vừa thấy chiêu thức giống như Dã Tốc Cai ngày trước đả bại hắn mà hoản hốt, cho nên vừa rồi hắn mới có khả năng đánh ngả Khố Lỗ Bất Hoa.
“xem lại Dã Tốc Cai thật sự đã truyền lại kiếm pháp cho ngươi rồi.” Khố Lỗ Bất Hoa đứng dậy, nghiến răng nói: “nhưng mà mấy năm gần đây thương pháp của ta củng đả tiến bộ rất nhiều, ta không tin sẻ thua kiếm pháp của Dã Tốc Cai, nào tiếp chiêu!”
Hai người cứ dằng co lại với nhau. Trong lòng Diệp Khắc Cường thầm kêu thật không hay, nếu cứ tiếp tục như vậy trước sau gì củng bị đổ bể ra, hiện giờ chỉ còn cách làm sao thoát khỏi nơi đây, đột nhiên tiếng từ đằng xa gầm lại: “Khố Lỗ Bất Hoa, ngươi mau dừng tay lại!”
Khố Lỗ Bất Hoa nhìn thấy Thiết Mộc Chân vội hoảng hốt, “đại hãn, ngài……ngài thực ở nơi nầy sao?”
“nhờ hồng phước của ngươi, ta tí nửa đã bị giết chết rồi.” Thiết Mộc Chân nổi giận trừng mắt nhìn hắn, “lúc nãy nếu không nhờ vị anh hùng nầy ra ơn tương cứu, ta sớm đã mất mạng rồi.”
“đại hãn xin đừng quá khách khí.” Mông Lực Khắc hướng về Diệp Khắc Cường bẩm báo, “lúc đệ gặp được đại hãn, đại hãn đang bị quân ta bao vây.”
Thiết Mộc Chân liếc nhìn Khố Lỗ Bất Hoa hỏi: “nói! Ngươi sao lại cùng với bọn họ đánh lên như vậy?”
Khố Lỗ Bất Hoa đương định lên tiếng nói, thì Diệp Khắc Cường vội nói: “Thiết Mộc Chân, theo tại hạ thấy nên kêu song phương nhân mả dừng tay lại trước đã rồi hẳng nói.”
“thần nói có lý.” Thiết Mộc Chân ra lệnh, “Khố Lỗ Bất Hoa, mau hạ lệnh thu binh!”
“không được!” Khố Lỗ Bất Hoa tỏ ra ương ngạnh đáp: “bọn họ xâm nhập vào Hốt Hốt Nhân Bộ, ta nhất định hủy diệt bọn chúng.”
“hổn láo!” Thiết Mộc Chân vừa nghe cả giận, “cả ta lời ta nói ngươi củng không nghe nửa hay sao?
nhìn thấy Thiết Mộc Chân nổi giận, tuy rằng trong lòng không cam tâm thiện nguyện nhưng củng phải ra hiệu lệnh lui binh, Mông Lực Khắc đồng thời hạ lệnh thâu binh, đôi bên nhân mả lúc đó mới chịu ngừng chiến.
“được lắm, bây giờ thử đem chuyện nầy ra nói cho rõ đi.” Diệp Khắc Cường nhìn nhìn hai người, “các ngươi hai người ai định nói trước?”
“tới là khách, vậy do vị anh hùng của Hồng Cát Lạc Bộ nói trước cho.” Thiết Mộc Chân chỉ Mông Lực Khắc nói.
“cảm ơn đại hãn.” Mông Lực Khắc hướng về Thiết Mộc Chân thủ lễ. “đại hãn chúng tôi là Hốt Đồ Lỗ Hãn sau khi nhận được tin từ Hốt Hốt Nhân đưa về, vội phái ba trăm binh mả do tại hạ thống lãnh đến để hiệp trợ cho thần, sau khi tại hạ đến đây, cùng đàm phán với quan canh phòng biến giới nói rõ lý do đem quân đến đây. Sau đó vị quan binh ấy đi thông báo, nào ngờ tên khố khiếp nầy đột nhiên xuất hiện.”
Mông Lực Khắc liếc nhìn Khố Lỗ Bất Hoa rồi tiếp tục nói: “ai mà biết được cái tên khố khiếp nầy vừa ra là nói cấm không cho các bộ lạc nhân mả nào tiến vào Hốt Hốt Nhân Bộ, và bắt buột bọn tại hạ phải rời khỏi, bọn tại hạ tỏ ra muốn gặp thần trước rồi mới quyết định, nào ngờ tên khố khiếp nầy vừa nghe qua cái tên thần thì lập tức kêu đuổi bọn tại hạ, lúc đó tại hạ nghi ngờ thần ở Hốt Hốt Nhân Bộ đã gặp bất trắc, cho nên ra lệnh binh sỉ tiến gấp vào, nếu có chổ nào đắc tội xin đại hãn tha tội cho.”
“cứ theo lời ngài nói, gặp vào tình huống như vậy, đổi lấy lại ta thì củng làm như vậy thôi.” Thiết Mộc Chân quay đầu lại trầm giọng hỏi: “Khố Lỗ Bất Hoa, vị nầy nói có đúng không ?”
Khố Lỗ Bất Hoa hừ, cải lại: “tên khố khiếp nầy kéo đại đội binh mả đến biên giới chúng ta, ai mà biết hắn có dụng ý gì, vạn nhất hắn mượn cớ trà trộn người vào Hốt Hốt Nhân Bộ đối với chúng ta bất lợi, lúc đó làm sao bổ cứu? cho nên ta đuổi hắn đi vì nguyên nhân đó.”
Mông Lực Khắc nhìn trừng trừng vào vào hắn, “thế tại sao ngươi không cho ta gặp thần, sau khi gặp thần thì mọi việc sẻ sáng tỏ ra ngay.”
Khố Lỗ Bất Hoa vẩn cố cải: “thần cả ngày cứ đi long bong đây đó, đợi đến khi kiếm được ngài, sợ rằng các ngươi làm náo loạn cả biên giới.”
“ngươi…….” Mông Lực Khắc tức đến độ không nói lên lời.
Diệp Khắc Cường lúc nầy mới lên tiếng, “bây gìờ mọi việc đã rõ ràng bọn họ đến đây là có ý giúp ta, sự việc hôm nay coi như là hiểu lầm lẩn nhau, chúng ta không nên cải vã nửa. Thiết Mộc Chân, ngài cảm thấy thế nào?”
Thiết Mộc Chân gật đầu, “thần nói rất đúng, việc này coi như đã sáng tõ, Khố Lỗ Bất Hoa, ngươi củng thâu binh đi thôi.”
Khố Lỗ Bất Hoa không theo sự phân phối của hắn mà hành động, ngược lại còn nói: “đại hãn, mặc dầu khẳng định binh mả là do bọn người Hồng Cát Lạc Bộ phái lại, nhưng hạ thần đã cấm không cho bọn chúng vào Hốt Hốt Nhân Bộ, vạn nhất bọ chúng có âm mưu gì, cho bọn chúng vào bộ lạc thì củng giống như hổ nhân dương quần, sau nầy khó mà kiểm soát được.”
Thiết Mộc Chân giận dử, nói: “ tên khố khiếp cả gan dám cải lệnh?”
“Thiết Mộc Chân, thật sự ý của Khố Lỗ Bất Hoa không phải là không có lý.” Diệp Khắc Cường mỉm cười nói: “tại hạ thấy như thế nầy vậy, trừ đi tướng lỉnh theo tại hạ vào bộ lạc, các người khác đều đợi ở ngoài bên giới, không được tiến vào. Khố Lỗ Bất Hoa tướng quân, như vậy có chịu chưa?”
Khố Lỗ Bất Hoa căm giận nhìn hắn, hừ một tiếng, quay đầu đi.
Thiết Mộc Chân vội nói: “Khố Lỗ Bất Hoa tính tình nóng nải và thô lổ, lúc nãy chắc đả đắc tội với thần và vị anh hùng nầy đây, xin các vị bỏ qua cho.”
“xin ngài đừng bận tâm.” Diệp Khắc Cường nhẹ giọng nói: “ở lập trường bạn bè với nhau tại củng nên khuyến cáo ngài nên để ý Khố Lỗ Bất Hoa.”
Thiết Mộc Chân chỉ cười nói: “sao, hắn ở trước mặt ngài phê bình tại hạ à?”