Diệp Khắc Cường ngẩn người ra, “ngài củng biết vậy sao?”
Thiết Mộc Chân thở phào nói: “tại hạ và Khố Lỗ Bất Hoa chơi nhau từ thuở nhỏ, về đầu óc thì tại hạ hơn hắn, nhưng về võ công thì thua hắn xa, sau khi trưởng thành bọn tại hạ hai ngươi trở thành dũng sĩ danh tiếng ở bộ lạc, tương lai sẻ là người kế nhậm đại hãn. Khố Lỗ Bất Hoa tưởng rằng mình vỏ công cao cường sẻ là người tiếp nối ngôi vị, nhưng không ngờ đại hãn đã nhường ngôi vị cho tại hạ, đại hãn nói để dẩn dắt bộ lạc cần phải người có cơ trí, chứ không phải võ công., cho nên mới quyết định tại hạ nhận chức đại hãn. Sau đó tại nhận lịnh phong cho hắn làm tổng soái, nhưng hắn vẩn bất mãng vì tại hạ dùng kế để được ngôi vị, từ đó hắn thường hay phê bình tại hạ, nhưng tại hạ nghĩ hắn không có ác ý, hắn là người như vậy đó, miệng nói qua rồi thì thôi, vả lại hắn vì Hốt Hốt Nhân Bộ đả lập nhiều công khuyển mả, tại hạ rất cần đến hắn, cho nên không hề để ý đến hắn coi tại hạ như thế nào.”
Diệp Khắc Cường không biết Thiết Mộc Chân cùng với Khố Lỗ Bất Hoa đả có một đoạn giao hảo phức tạp như vậy, cho nên nghe xong mới vở lẻ. “coi như ngài không màng đến chuyện nầy, tại hạ củng không có lý do gì thêm ý kiến vào.”
“thôi được, bây giờ mọi việc đã êm dịu lại.” Thiết Mộc Chân thở một hơi dài, “thần, tại hạ có việc gấp, không có thời gian cùng với ngài đàm sự, xin ngài thông cảm cho. À đúng rồi, còn một việc chưa được thỉnh giáo, lúc nãy người cứu mạng tại hạ là vị anh hùng nào vậy.”
“hắn tên Mông Lực Khắc, là nghĩa đệ của tại hạ.” Diệp Khắc Cường mỉm cười nói: “ngài có việc cần cứ đi trước, người của tại hạ để tại hạ tự lo lấy.”
“thì ra là nghĩa đệ của ngài, không ngờ vỏ nghệ cao cường như vậy, Hồng Cát Lạc Bộ quả nhiên nhân tài vô số, thật sự Hốt Hốt Nhân Bộ không thể so sánh được.” Thiết Mộc Chân hít một hơi dài, bèn quát tháo thị vệ đem ngựa đến, “tại hạ xin đi trước, ngày sau khoản đãi tiệc cùng các vị tẩy trần.”
Sau khi Thiết Mộc Chân ra đi, Mông Lực Khắc lập tức nắm lấy tay Diệp Khắc Cường, kích động nói: “đại ca, đệ sau cùng rồi củng gặp được đại ca, đại ca vô sự thật là tốt quá. tiểu Hào thế nào rồi? hắn không sao chứ?”
“tiểu Hào không sao, coi ngươi cao hứng như vậy đó, mau mau lo thu dọn lại chiến trường, sau đó về bộ lạc rồi hãy nói. đệ đem ai theo vậy.”
“đệ đem theo ba mươi người trong đội đặc chiến, còn lại chỉ là bọn doanh quân. bọn cung tiển củng như đội thuẩn giáp đều chọn ra trong đám quân tinh anh mà ra.” Mông Lực Khắc hướng về quân đoàn lớn tiêng gọi: “đội trưởng Thống Đạt, mau ra tiếp diện!”
“tuân lệnh!” tiếng Thống Đạt từ xa đáp lại, lập tức chạy lại. đến
trước mặt Diệp Khắc Cường làm lễ, “thuộc hạ tham kiến thần.”
“miễn lễ.” Diệp Khắc Cường cười nói: “đả lâu không gặp, gần đây ngươi thế nào rồi?”
“nhờ hồng phước của thần, thuộc hạ vẩn khỏe.” Thống Đạt cung kính đáp lời. “gặp thần vô sự, thuộc hạ thật an lòng.”
“cảm ơn đả có lòng quan tâm đến.” sau vài câu hỏi han, mặt Diệp Khắc Cường trở lại nghiêm nghị, nói: “Thống Đạt, bây giờ ngươi đem quân ta về vùng biên giới phụ cận mà đóng quân dựng trại, sau đó sai người thông báo cho ta biết, ta cùng Mông Lực Khắc về bộ lạc trước lo liệu việc, về phương thức liên lạc giửa chúng ta thì đợi sau khi quân cắm trại xong thì mới bàn tới.”
Thống Đạt sau khi nhận lệnh lập tức thi hành, Diệp Khắc Cường cùng Mông Lực Khắc lần lược lên ngựa, Diệp Khắc Cường nói: “đệ theo ta, ta giới thiệu người nầy cho đệ biết.”
Hai người đi vào bộ lạc, không bao lâu thì đã đến trại Diệp Khắc Cường, từ trong trại bọn Dã Tốc Cai và Diệp Anh Hào nghe tiếng người vội chạy ra, Dã Tốc Cai từ đằng sau hỏi: “ sự tình xử lý như thế nào rồi?”
Diệp Khắc Cường xuống ngựa nói: “xong rồi, chỉ có chút hiểu lầm. Hốt Đồ Lỗ Hãn đã đem binh mả tới để trợ giúp tiểu đệ, Hốt Hốt Nhân Bộ coi bọn họ như là địch nhân, bây giờ thì đã giải thích rõ ràng rồi, không còn chuyện gì nữa.”
Diệp Anh Hào nhìn thấy Mông Lực Khắc thì cao hứng nhào vào lòng hắn. “Mông Lực Khắc thúc thúc củng tới nửa!”
Mông Lực Khắc xoa đầu hắn, “tiểu Hào, cháu làm cho ta lo lắng đến chết đi thôi, nhưng bây giờ thì đả êm xuôi thật là tốt.”
“lại đây, để đệ giới thiệu, vị nầy lúc trước đệ có nhắc qua, nghĩa đệ Mông Lực Khắc” Diệp Khắc Cường giới thiệu với Dã Tốc Cai.
Dã Tốc Cai nói: “người nghĩa đệ của thần vừa nhìn đã biết ngay là người bất phàm, chắc chắn là một nhân vật anh hùng.”
Mông Lực Khắc nhìn thấy Dã Tốc Cai thân hình cao lớn, khôi ngô, biết là nhân vật không đơn giản. “quá khen, không biết vị nầy là…”
Diệp Khắc Cường mỉm cười nói: “vị nầy là Dã Tốc Cai, thủ lỉnh của Học Thích Nhân Cân Bộ. ta đến Hốt Hốt Nhân Bộ giửa đường ngộ hiễm, là người đả ra tay cứu ta, sau đó cùng ta đến Hốt Hốt Nhân Bộ giúp ta rất nhiều việc, ta rất cảm kích ngài; về sau thấy người là chình nhân quân tử, có tình có nghĩa, đã cùng nhau kết nghĩa huynh đệ, tôn người là đại ca.”
Diệp Anh Hào xen vào: “và cháu tôn người làm nghĩa phụ.”
Dã Tốc Cai sắc mặt ngượng ngạo, gải đầu nói: “bọn các ngươi đem ta nói hơi quá đáng, phải nói là ta với cao mới đúng.”
“thì ra ngài là Dã Tốc Cai.” Mông Lực Khắc đột nhiên lên tiếng, “tại hạ nghe qua Tiết Thiện nói qua về ngài, ngài còn nói các hạ đem con đến Hồng Cát Lạc Bộ để tìm thần, và nghe thần đả đi Hốt Hốt Nhân Bộ, thì ra ngài đả gặp thần và cùng với thần tới nơi nầy. ngài đả làm cho Đức Tiết Thiện lo lắng không biết ngài đả đi đâu, sợ sẻ nuôi con ngài suốt đời.”
Dã Tốc Cai cảm thấy ái náy: “thật đáng chết! đợi cho việc ở đây xong rồi thì tại hạ lập tức đem hắn đi.”
“đừng bàn chuyện nầy nửa!” Diệp Khắc Cường tay trái nắm lấy Dã Tốc Cai, và tay phải nắm lấy Mông Lực Khắc, hôm nay đệ cảm thấy thật vui sướng, chúng hãy cùng nhau say một đêm để tỏ niềm mong nhớ.”
Đêm đó cả ba người đều no say, Dã Tốc Cai cùng Mông Lực Khắc phát hiện ra tính tình của đối phương đối với mình không khác nhau lắm, tựu lượng lại càng giống nhau, lúc đó ba người quyết ý kết giao huynh đệ lần nữa, người lớn tuổi nhất dỉ nhiên là Dã Tốc Cai, kế đó là Diệp Khắc Cường, sau cùng là Mông Lực Khắc.
Diệp Khắc Cường cười nói: “Mông Lực Khắc, từ nay về sau đệ nên gọi ta là nhị ca.”
“vâng.” Mông Lực Khắc cụng ly cười lớn, nói: “đệ thật là vui sướng, đột nhiên có hai vị ca ca anh hùng như vậy, nào, đệ xin kính hai vị ca ca!”
Đêm đó ba người thật sự rất cao hứng, uống đến thật say, đến giửa khuya thì đả không còn dậy nổi. nhưng củng từ đêm đó bắt đầu, ba người thật sự trở thành phúc hoạn cùng hưởng, sinh tử chi giao, nhưng cái phúc của bọn họ chưa được tận hưởng, thì cái họa từng bước từng bước đi đến.