Kiếm quang, vô tận kiếm quang, kiếm quang giăng khắp nơi!
Tất cả kiếm quang tụ họp một chỗ, sáng lên gấp mười lần, trong lúc nhất thời quang mang chiếu sáng trời đêm, đè toàn bộ bảo quang trên sông Lạc Hà xuống!
Kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất, thân hình của Ngọc Hư chân nhân hiện ra, phiêu phù ờ trên không trung cách mặt đất mười trượng, nhưng trên hai đầu gối và hai khuỷu tay có hơn mười đạo quang mang màu vàng nhạt trong suốt như băng, từ từ tan ra trên không trung.
Hai dòng máu từ trong mũi của Ngọc Huyền chân nhân chảy ra, hắn cũng không lau, mà lại nhấc Liệt Khuyết cổ kiếm lên, chỉ thẳng vào một lão giả đứng ở phía xa, lạnh nhạt nói:
"Vô cấu sơn trang xưa nay tuv rằng không cùng chí hướng với tông ta, nhưng nếu như hôm nay ngài tiến thêm một bước, thì từ nay về sau sẽ không còn hòa hợp! Kính xin Vong Trần tiên sinh nghĩ lại!"
Vong Trần tiên sinh sắc mặt như ngọc, trên mình mặc long văn trường bào, cầm trong tay một thanh cổ kiếm màu đen nhạt, thần tình ung dung, phong độ phiêu dặt, đúng là có hơn Ngọc Huyền chân nhân ba phần.
Hắn khè cười nói:
"Từ sau sự kiện năm đó, ta chẳng còn coi mình và quý tông còn hòa hợp nữa."
Xung quanh Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận vẫn lấp lánh vô số ánh sao, tiếng sấm ì ùng, nhưng lúc nào cùng có mưa băng rơi xuống.
Quy Nguyên động phủ Vương Thiên Sư mặc dù thế tiến công như nước thủy triều, nhưng uy thế hầu như đều bị Tham Tinh Ngự Thiên Trận cản lại, nhưng cũng không ngăn được hết, thỉnh thoảng Thái Vi Chân Nhân vẫn phải xuất thủ chống đỡ.
Ngoài trận Ngọc Huyền chân nhân đã rơi xuống hạ phong, chi dùng một thanh ngọc kiếm khổ chiến tứ phương, chống đỡ thế tấn công điên cuồng của Ngụy Vô Thương.
Trong trời đêm hai mươi tám đạo quang mang bay lượn, quĩ tích của nó lúc sáng lúc tối. Một người tu đạo bị một đạo quang mang bắn trúng, thân ảnh nổ tung, thần hình câu diệt.
Từ khi khai chiến cho tới nay, đệ tử Đạo Đức tông trấn thủ các phương vị của Nhị Thập Bát Tú đã có bảy người ngã xuống, nhưng mà những người tấn công đại trận ờ bên ngoài không còn anh dũng như trước nữa.
Thần vật cho dù tốt, nhưng mà cùng không thể so sánh với tính mạng được.
Người tu đạo nhân số tuy nhiều, đạo hạnh mặc dù cao, nhưng dù sao cũng là đám ô hợp. đứng trước một Đạo Đức tông ý chí như núi cao, trong lòng đã có ý lui bước.
Ngọc Hư chân nhân lại hướng Vong Trần tiên sinh cười lạnh nói: "Lẽ nào ngươi cho rằng mình có thể cướp thần vật từ trong Tham Tinh Ngự Thiên Trận?"
Vong Trần tiên sinh mĩm cười, ngạo nghễ nói: "Ta không đến vì thần vật, cho dù nó là cái gì, ta cũng không có hứng thú."
Ngọc Hư chân nhân quát lớn:
"Vậy thì ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Vong Trần tiên sinh không trả lời, thân hình nhoáng lên, đã xông thẳng vào trong đại
trận!
Ngọc Hư chân nhân cấp tốc dùng Liệt Khuyết cổ kiếm chém ra một cái, quang mang quanh thân sáng rực, từ từ đánh xuống.
Hắn không nóng nảy.
Thần vật trên người Hoàng xà có thể bình thường hay sao? Lúc này thần vật còn chưa hoàn toàn xuất thế, bảo khí vẫn còn thu liễm một hai.
Cho dù đạo hạnh của Vong Trần tiên sinh có mạnh, nhưng một khi mà chạm tới thần vật, cũng bị bảo khí của thần vật nhiễu loạn, Ngọc Hư chân nhân chỉ cần chờ một bên. Vong Trần tiên sinh cũng đừng mơ tưởng cầm được thần vật trở về.
Thân mang thần vật, lại bị Ngọc Huyền chân nhân đâm một kiếm, không chết thì đúng là thần tiên.
Ngọc Hư tự cho rằng mình đã nắm trong tay tất cả, lúc nào cũng có thể hành động, nhưng mà đột nhiên quang mang trước mắt hắn sáng rực, một cái pháp bảo đập vào mặt.
Ngọc Huyền chân nhân chỉ cảm thấy chân nguyên quanh thân như tản ra, kinh sợ vội vàng thối lui sang một bên.
Vù một tiếng, thần vật như một vì sao rơi, phóng lên cao, nơi đó bay qua, tất cả những người tu đạo đều chạy trốn, có người đạo hạnh thấp, không chạy thoát được, chân nguyên lập tức bị hút hết, rơi từ trên không trung xuống.
Vì vậy mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn thần vật càng bay càng xa thoáng qua đã biến mất trong bầu trời.
Vong Trần tiên sinh thân hình như khói, hướng ra bên ngoài của Tham Tinh Ngự Thiên Trận phóng đi, cười dài nói:
"Ta không muốn thần vật, chỉ là không muốn cho các ngươi lấy được nó mà thôi!"
Hắn còn chưa nói hết, kiếm quang của Ngọc Huyền chân nhân đã theo sát mà tới, trong nháy mắt đà tấn công ba lần!
Vong Trần tiên sinh tốc độ đột nhiên tăng mạnh, giống như một viên sao rơi bay ra xa, chỉ lưu lại trong không trung những tiếng cười dài.
Cảnh Tiêu Chân Nhân đưa mắt nhìn ba vị chân nhân Hư Huyền rời đi. Hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng mà trong lòng vô cùng không thoải mái.
Khi thẩn vật phóng lẻn cao, bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng, mũ phượng bị chấn động.
Đột nhiên, Cảnh Tiêu Chân Nhân cảm thấy hậu tâm mình đau đớn, sau đó chân nguvẻn quanh thân vô cùng tán loạn!
Giờ khắc này, hắn không nghe được tiếng động nào nữa.
Hắn cúi đẩu nhìn một mũi kiếm ở trước ngực, năm ngón tay nắm chặt Tùng Vãn Cổ Kiếm, nhàn nhạt hỏi: "Là vị cao nhân nào?"
Phía sau truyền tởi một thanh âm nhẹ nhàng:
"Bần đạo là Hư Vô, Cảnh Tiêu Chân Nhân có thể lên đường rồi."
Cảnh Tiêu Chân Nhân lạnh nhạt nói: "Cũng còn chưa chắc."
Người nọ ờ phía sau không lên tiếng, trong nháy mắt rút trường kiếm ra biến mất ở trong màn đêm.
Mũ phượng trên trán của Cảnh Tiêu chân nhân biến mất, hai mắt dần dần ảm đạm không ánh sáng.
Hắn cúi đầu nói: "Ân Ân, Tinh Lam.”
Sau đó nhắm hai mắt lại, từ trên cao rơi xuống.
Lúc này, ở vùng ngoại ô của Lạc Dương đèn đuốc đã tắt hết, vắng lặng cực kỳ, duy chỉ còn Duyệt Lai khách điếm là đèn đuốc sáng trưng.
"Xú nữ nhân, mau xuống cho ta, nếu không ta rút da lột gân ngươi..." Có một nữ hài tử phẫn nộ quát.
Nhưng mà nữ hài tử này cũng chỉ có cách phẫn nộ.
Nữ hài này như một con mèo nhỏ, bị Cố Thanh tóm lấy gáy, chân tay mềm nhũn, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể dùng ngôn ngữ uy hiếp Cố Thanh. Thế nhưng trong tình cảnh này, sụ uy hiếp của nàng ta không có tác dụng.
Cố Thanh đứng yên trong trời đêm, tay trái chắp sau lưng, tay phải tóm cô gái kia, chỉ nhìn về phía Duyệt Lai khách điếm ờ phía xa xa, làm ngơ trước sụ uy hiếp của cô gái đang trong tay mình.
Cô gái kêu la nửa ngàv, thấy Cố Thanh hoàn toàn không để ý tới mình, nàng nhìn theo ánh mắt của Cố Thanh, thấv Duyệt Lai khách điếm, bèn nói:
"Tiểu tử kia trốn ở nơi đó, xú nữ nhân, mau dẫn ta qua đó, nếu để cho hắn rời đi, ta nhất định sẽ rút da lột gân ngươi..."
Cố Thanh nhàn nhạt nói: "Ta không biết là ngươi có gan dám vào Duvệt Lai khách điếm bắt người hay không."
Nữ hài cả giận nói:
"Vì sao không dám? Chẳng phải là một khách điếm nho nhỏ thôi hay sao, ta sợ cái gì? Trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn cái Duyệt Lai khách điếm, cái khách điếm này chẳng nhẽ lại có gì khác thường hay sao? Xú nữ nhân ngực nhỏ nhát gan, ngươi không dám làm, thì cũng đừng tưởng thiên hạ không có người nào dám làm."
Cố Thanh ồ một tiếng, hứng thú hỏi: “Lẽ nào ngực ngươi rất lớn hay sao?”
Cô bé kia ưỡn ngực, nghiễm nhiên nói: "Đương nhiên so với ngươi lớn hơn!"
Cố Thanh được thấy vậy, chuyển cô gái kia ra trước, thò tay vào cổ áo của nàng ta, tỉ mỉ sờ soạng một lần, mới nói:
"Hóa ra thì cũng chẳng hơn chút nào."
Cô bé kia nhất thời ngây người, không biết phản ứng thế nào cho phải, qua một lúc nào lâu mới giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, kêu lên:
"Ngươi... nữ nhân tà ác này, ngươi sao lại dám ... như vậy với ta!..."
Cố Thanh khẽ cười nói:
"Ta có nhỏ hay không, ngươi biết được hay sao. Đi!"
Cô gái thấy Cố Thanh xoay người bay đi, gấp đến độ kêu to: "Hắn còn đang ở trong khách điếm đấy, thả ta xuống, ngươi không đi ta đi! Nữ nhân độc ác này thả ta xuống! Có bản lĩnh chúng ta lại đánh một trận! Lúc nãy nếu như không phải ngươi gạt ta, thì làm sao thắng nổi? Ngươi có bản lĩnh gì chứ!"
Cố Thanh bay theo hướng nam, thản nhiên nói: "Cho dù có đánh lại 10 lần vẫn vậy. Đêm nay nếu Duvệt Lai khách điếm đã mở cửa, thì chúng ta sẽ ở xa hành động."
Cố Thanh không hề để ý tới nữ hài trong tay không ngừng kêu la, trong khoảnh khắc đã bay được hơn 10 dặm, thân hình đứng lại, lập tức nhẹ buông tay, bịch một tiếng, cô gái kia lập tức rơi xuống.
Tay chân của cô gái kia bủn rủn vô lực, sau một lúc mới có thể đứng lên được, nàng ta căm tức nhìn Cố Thanh, muốn ra tay, nhưng mà lại do dự thu hồi.
Cố Thanh lạnh nhạt nói: "Chỉ bằng cô mới tu luyện thành tầng thứ nhất của Long Hổ Thái Huyền Kinh, cũng muốn xông vào Duyệt Lai khách điếm? Chỉ cần vào Duyệt Lai khách điếm, mấy cái hồn chú lung tung của cô sẽ mất đi hiệu lực. Ta đã nói tới thế này mà cô vẫn muốn đến Duyệt Lai khách điếm, vậy thì cứ đến đi."
Cò bé kia cả kinh nói: "Ngươi... sao cái gì ngươi cũng biết?"
Cố Thanh không để ý tới nàng ta, xoay người rời đi.
"Nữ nhân tà ác! Ngươi muốn đi đâu?"
"Cầu viện."
Nữ hài nhìn theo bóng lưng của nàng, chợt nhớ tới một chuyện, lại cất tiếng hô:
"Ngươi không muốn biết tên của ta hay sao?"
Cố Thanh không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
"Không cần thiết phải biết."
Lời còn chưa dứt, nàng đã phiêu nhiên đi xa.
Nữ hài tử này giậm chân cả giận nói:
"Ta là Tô Tô... Ngươi, ngươi, ngươi có nghe thấy gì không! ... Xú nữ nhân! Ngươi chờ đó cho ta, sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi phải chủ động hỏi tên của ta! A, được rồi, ngươi, ngươi là ai?"
Tô Tô quay đầu lại nhìn theo phương hướng của Duyệt Lai khách điếm, sau khi do dự nàng cùng từ bỏ ý định bắt người trong Duyệt Lai khách điếm.
Hồn chú chính là bí kỹ của sư môn nàng, nếu như bị phá thì hồn phách nàng sẽ lập tức bị phản chấn.
Lúc đó lại phải dùng tới bí kỹ độc môn của Huyền Hương cốc là Thiên Niên Không Minh Quả đặt trong Quy Nguyên Hồn Thiên trận, sau đó thi triển bí pháp, cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới có thể làm cho Tô Tô phục sinh như lúc ban đầu.
Duyệt Lai khách điếm.
Trong không khí tràn ngập áp lực, làm cho xung quanh vô cùng im lặng. Cho dù trong điếm có đốt bảy, tám ngọn đèn, nhưng mà nó không sáng thêm, mà lại càng tối.
Hơn nữa, bây giờ có hơn 10 cô gái đang tập trung ánh mắt vào một cô gái mặc áo đen ngồi giữa, ba người Kỷ Nhược Trần lúc này chẳng có ai để ý tới.
Lúc này có một lão già đứng lên, ôm quyền nói: "Vân tiên tử, trên giang hồ có quy củ, mọi việc đều phải tuân theo thứ tự trước sau. Hôm nay ta đã vất vả đợi, tử thương không ít môn nhân, tiên tử muốn bắt người, hoặc muốn cầm bảo. Hay là tiên tử bắt hai cô gái bên cạnh kia cũng được."
Lão già kia vừa nói xong câu đó, mọi người đều gật đầu phụ họa.
Vân Vũ Hoa ngồi ngay ngắn ở trước bàn, bàn tay trái đang bưng một chén trà, chậm rãi thưởng thức. Nàng mặc trường bào màu đen, dung nhan như băng ngọc không một chút máu, giống như một người bệnh mới khỏi.
Cổ kiếm Thiên Quyền nằm ngang trước mặt nàng, khi nó được ánh đèn chiếu rọi, bốn chữ "Huyền Minh Phạt Nghịch" giống như bốn ngọn lửa nhàn nhạt.
Vân Vũ Hoa khuôn mặt vô tình, cho tới khi khách điếm yên tĩnh lại, mới lạnh lùng
thốt lên:
"Ta nói lại một lần cuối cùng, ba người này ta đều muốn."
Câu này vừa nói xong, mọi người ồn ào như kiến vỡ, không ai ngồi được yên nữa. Một đại hán đứng dậy quát lớn:
"Vân Vũ Hoa, ngươi đừng có ở đây ngang ngược. Ngươi cho dù có hung tàn bá đạo, thì có thể đánh lại nhiều người như chúng ta hay không? Cẩn thận chúng ta đuổi ngươi đi, rồi mới trở lại thương nghị chuyện chia người!"
Vân Vũ Hoa không mảy may rung động, lạnh nhạt nói: "Nếu như bọn ngươi dám làm vậy, vậy thì ta để ba người này cho ngươi là được rồi. Nhưng mà ngươi hãy về chuyển cáo lại cho đồng môn, ngày sau hành sơn đừng nên đi một mình, hơn nữa gia đình cũng đừng có rời khỏi núi một bước. Nếu có vi phạm, đừng trách ta không nói đạo nghĩa quy củ, khi mà ta giết sạch nam nữ trẻ già của nhà ngươi, thì cũng đừng hối hận."
Những câu nói độc ác như vậy, làm cho ai nấy đều vừa sợ vừa giận, đều quát lớn: "Vô Cấu sơn trang của ngươi lại hung tàn bá đạo như vậv ư?"
Vân Vũ Hoa thưởng thức trà, hai mắt nhắm lại, làm như không nghe không nhìn thấy gì cả, những người bên cạnh mặc dù kích động, nhưng mà không ai đám động tay động chân tiến lên.
Vân Vũ Hoa đạo hạnh thâm hậu, lại có hung binh Thiên Quyền, hành sự chẳng theo quy củ nào cả, nàng ta thích nhất là đánh lén, hành thích. Nếu như bị người này ghi hận, thì đúng là cả đời không được an lành.
Kỷ Nhược Trần nghe thấy câu nói này, thì nhìn phản ứng xung quanh của mọi người một lát, không ngờ rằng câu uy hiếp của Vân Vũ Hoa lại hiệu nghiệm.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, những người tu đạo này lại càng lúc càng sốt ruột, một người đứng dậy, đi tới gần chỗ của Vân Vũ Hoa. Vân Vũ Hoa cười nhạt một tiếng, đưa tay cằm vào cổ kiếm Thiên Quyền.
Nhưng khi nàng đưa tay tới giữa đường, thì thân hình lại nhoáng lên. phải dùng tay đỡ vào bàn mới không ngã xuống đất. Trên mặt của nàng hiện lên sự kinh ngạc. nhưng hai mắt dần dần lờ đờ.
Những người xung quanh thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ, kêu lên: "Mau thu phục con yêu nữ này đã!"
Lập tức có ba bổn người nhào tới.
Sát sát sát!
Mấy tiếng quát vang lên, mấy đạo hắc khí đột nhiên hiện lên giữa không trung, nhưng lại bị một luồng khí màu đỏ bao phủ, luồng khí màu đỏ kia nhuộm đẫm cả khách điếm.