Giờ ngọ ngày hôm sau, Kỷ Nhược Trần lên Thái Thường Phong, khi tới trước vực sâu vạn trượng, nhìn biển mây đang trôi lơ lửng trên bầu trời, tâm sự của hắn dâng lên như nước thủy triều.
Chỉ vì hắn đã nhìn thấy Cảnh Tiêu Chân Nhân.
Khi Kỷ Nhược Trần đi tới Thái Tuyền Phong, Cảnh Tiêu Chân Nhân đã dùng xong bữa trưa, đang ngồi ở hoa viên thường trà, cùng Hoàng Tinh Lam đánh cờ.
Thấy Kỷ Nhược Trần đi vào hoa viên, Cảnh Tiêu Chân Nhân đứng dậy, mĩm cười nói:
"Hóa ra là Nhược Trần đấy ư, tốt lắm, tốt lắm, con trở về là tốt rồi. Mau tới ngồi đi, thử xem trà nghệ của sư mẫu con thế nào, bình thường không mấy ai được uống đâu!"
Cảnh Tiêu Chân Nhân vừa... nói vừa thở, da thịt ngày xưa mềm mại như ngọc nay mạch máu đã ngang dọc, thân hình thẳng tấp giờ đã cong.
Không nói tới chuyện linh khí, mà hiện giờ, Cảnh Tiêu chân nhân còn bình thường hơn người bình thường một chút. Chỉ có thái độ của hắn vẫn bình tĩnh, đạm bạc, mơ hồ có thể nhận ra vài phần sự tích anh hùng xưa kia.
Trước khi tới, Kỷ Nhược Trần đã biết chuyện Cảnh Tiêu Chân Nhân đạo hạnh hoàn toàn biến mất, thế nhưng lúc này phải trải qua một khắc, hắn mới dám kết luận, lão nhân tóc trắng xóa, giọng nói khàn khàn này, chính là Cảnh Tiêu Chân Nhân phong độ vô song của ngày xưa.
Nhớ lại quãng thời gian 5 năm thụ nghiệp Cảnh Tiêu Chân Nhân, Kỷ Nhược Trần chi cảm thấy ngực mình như có một khối đá lớn đè nặng, không nói lên được một chữ nào.
Cảnh Tiêu chân nhân thấy vậy, ha hả cười, kéo Kỷ Nhược Trần ngồi xuống bàn đá, lại tự tay mình rót cho hắn một ly trà. Cái ấm trà này là Tử Sa Hồ, khi rót ra cũng chỉ được chừng 3 chén. Nhưng với một động tác rót trà đơn giản như vậy, hai tay của Cảnh Tiêu chân nhân cũng run lên, làm bắn vài giọt nước ra ngoài.
Kỷ Nhược Trần cúi đầu nhìn bàn đá, im lặng cầm chung trà, hai tay của hắn còn run hơn nhiều so với Cảnh Tiêu chân nhân, hắn tưởng tượng mình cấm không phải cái chén mà là cả cái bàn đá.
Hắn không cách nào khống chế được biểu tình của mình nữa, đành phải cúi đầu. Hoàng Tinh Lam bỗng nhiên lấy tav áo che mặt, không nói với Kỷ Nhược Trần câu nào, đứng lên, chạy ù vào trong phòng.
Cảnh Tiêu Chân Nhân nhìn theo phương hướng của Hoàng Tinh Lam, thở dài một hơi, hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:
"Sư mẫu của con vẫn vậy, đúng là uổng hơn 40 năm tu đạo. Nếu vẫn như vậy, ta sao có thể yên tâm giao Thái Tuyền phong cho nàng chấp chưởng cơ chứ? Ai, đành phải chọn một sư đệ khác là được rồi."
Cảnh Tiêu Chân Nhân lại nhìn hướng Kỷ Nhược Trần, đánh giá hắn một hồi lâu, mới mĩm cười nói:
"Mắt ta hiện giờ đã mờ, không nhìn rõ linh khí chân nguyên của con, nhưng mà chỉ căn cứ vào khí độ phong phạm của con hiện giờ, cũng có thể thấy hành trình tới Lạc Dương này thu hoạch không nhỏ. Thái Thanh Huyền Thánh cảnh đã viên mãn rồi phải không?"
Kỷ Nhược Trần thấp giọng đáp: "Cũng đã được tám phần hỏa hầu."
Cảnh Tiêu Chân Nhân gật đầu, nói: "Quả nhiên là hậu sinh khả uý, Nhược Trần, khi ta còn sống ta chỉ lo lắng có hai việc, một là đại kế của tông ta, hai chính là Ân Ân và sư mẫu của con. Hiện giờ, Ân Ân lưu lạc bên ngoài, hành tung không rõ. Tính tình của nó lại không tốt, không có kinh nghiệm giang hồ gì, ta rất là lo lắng. Nếu như lần này con có hạ sơn, trên đường thuận tiện dò hỏi hành tung của nó một chút."
Kỷ Nhược Trần vội vàng an ủi: "Cảnh Tiêu Chân Nhân không cần phải lo lắng, theo đệ tử được biết Ân Ân hiện giờ đang cùng với Thanh Y đi về Vô Tận Hải rồi."
Cảnh Tiêu Chân Nhân quan sát sắc mặt của hắn, đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy thở dài một tiếng, nói:
"Ta đã gần đất xa trời, hiện giờ ngay cả người thường cũng không bằng, phỏng chừng thọ mệnh cũng chỉ còn chừng 2 năm nữa mà thôi, sau này ta không cách nào chiếu cố Ân Ân được nữa. Đứa nhỏ này tính tình cương liệt, không sợ khuất phục, lại không chịu được khổ. Nó với con dù sao cũng là thanh mai trúc mã, nếu như con không chê, thì thay ta chiếu cố nó một chút."
Kỷ Nhược Trần nghe vậy kinh hãi, nói: "Sao thọ mệnh của người chỉ có hai năm?"
Nói tới chuyện sinh tử của bản thân, Cảnh Tiêu Chân Nhân lại càng thoải mái, mĩm cười nói:
"Ta vốn cho mình đã bị hình thần câu diệt, nhưng may mắn lại được Tử Vi chưởng giáo dùng trọng bảo hỗ trợ, cho nên mới kiếm lại được một cái mạng, vận khí tốt như vậy, sau khi luân hồi, ta sẽ lưu lại được túc tuệ của mình."
Hai người còn nói thêm một số chuvện, thấy Cảnh Tiêu Chân Nhân tinh thần đã không còn được tốt, Kỷ Nhược Trần đứng dậy cáo từ.
Kỷ Nhược Trần đứng ở vách đá, thở dài một tiếng.
Trước mặt hắn lúc này có một cơn cuồng phong ập đến, tiếng gió rít gần như cuốn hắn xuống dưới vực sâu. Thân hình hắn không động đậy, hai chân như đóng đinh vào vách đá, mặc cho cơn cuồng phong kia bao phủ, nhưng vẫn không chút nào xê dịch.
Cuồng phong tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất. Kỷ Nhược Trần đứng tại chỗ, toàn thân hắn sáng lên, ngưng kết lại thành một vòng trong quang mang, sau một lát mới chuyển thành lờ mờ rồi biến mất.
Hắn thầm than một tiếng, Huvền Thánh Cảnh của mình hiện đã đại viên mãn, trong cơ thể bào quang tràn đầy, chi cần người có một chút đạo hạnh là có thể nhận ra được. Thế nhưng điều này, Cảnh Tiêu Chân Nhân đã không còn nhận ra nữa.
Trong tim của hắn đang rất loạn, Cố Thanh, Thanh Y, Ân Ân, và các vị chân nhân trong tông, chưỡng quỹ phu phụ, Thượng Thu Thủy, Cơ Băng Tiên những người đồng môn cùng cấp. Trích tiên, Giải Ly Quyết, Thần Châu Khí Vận Đồ, cứ ùn ùn kéo tới, giống như giáng vào trong lòng hắn, ép hắn tới mức không thở nổi.
Người đời thường nói thần tiên sướng.
Lúc hắn mới lên Tâv Huyền Sơn, hắn cũng cho rằng như thế.
Lúc đó, hắn chỉ cho rằng chỉ cần tu luyện Tam Thanh Chân Quyết, thì cả đời này áo cơm không lo, hòa thuận vui vẻ mỹ màn. Nhưng hắn đâu có biết rằng, đạo hạnh càng thâm hậu, thì phiền não lại ngày càng tăng nhanh, thậm chí ngày nào cũng phải lo về nỗi lo sinh tử.
Người tu đạo cho dù ở môn phái nào cũng vậy, đạo hạnh nếu như đạt tới cảnh giới tương đương với Thượng Thanh cảnh trong Tam Thanh chân quyết, là có hi vọng luân hồi giữ lại được túc duyên của mình, việc làm của họ chỉ là đợi đột phá tiếp mà thôi.
Cũng bởi vì vậy, đối với việc sinh tử, lại càng đáng coi trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Đại đạo vốn rất khó khăn.
Cảnh Tiêu bị thương, Cố Thanh bị thanh mang của Ngâm Phong xuyên thủng thân thể!
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cười khổ một tiếng, hắn phát hiện mình không có cách nào... còn suy nghĩ như ngày xưa nữa, đó chính là im lặng hạ sơn, tìm một nơi nào đó yên tĩnh, sống nốt quãng đời còn lại.
Thanh Khư...
Kỷ Nhược Trần luôn luôn nhắc tới hai chữ này, bất tri bất giác hắn đã đi tới Thái Thượng Đạo Đức Cung.
Khi Kỷ Nhược Trần nhập điện, Tử Dương chân nhân đang ngồi trước một bàn cờ, hiển nhiên là đợi hắn đã lâu. Nhưng mà Tử Dương chân nhân không trách cứ gì hắn, chỉ đơn giản là tiếp chuyện bảo hắn kể lại những chuyện đã qua.
Kỷ Nhược Trần lúc nào cũng bị vây trong sự sống chết, chuvện cần nói vốn cũng không nhiều.
Theo như Tử Dương chân nhân nói, Từ Trạch Giai đã rơi vào trong tay triều đình. Lạc Dương Thọ vương Lý An đã biết rõ quan hệ giữa Chân Võ quan và triều đình, hơn nữa hắn còn là một người trọng yếu tới đại kế của Đạo Đức tông, cho nên phải dùng bất cứ thứ gì tranh thủ được hắn.
Lúc này tục vụ rất nhiều, có rất nhiều môn phái tranh thủ nhúng tay vào chuyện thiên hạ, làm cho thiên hạ đại loạn. Trước đây Kỷ Nhược Trần đã có gặp mặt Thọ vương, cho nên được Tử Dương chân nhân giao phó tới Lạc Dương một lần nữa.
Lần này Kỷ Nhược Trần không độc thân hạ sơn, hắn mang theo hơn 10 đệ tử của Đạo Đức tông xuống núi, mặc cho chức vụ, đạo hạnh của những người đó như thế nào, họ đều phải nghe Kỷ Nhược Trần phân phó. Ngoài ra, Vân Phong đạo trưởng không bao lâu sau cũng xuống núi, chỉ điểm hiệp trợ cho hắn.
Kỷ Nhược Trần không nghĩ tới mình lại nhận chức trách chỉ huy, nhưng mà đã có Vân Phong tương trợ, tâm tính hắn bình tĩnh lại hơn rất nhiều.
Ba ngày sau hắn hạ sơn.
Lần tới Lạc Dương này, ngoài việc dừng lại hỏi tung tích của Trương Ân Ân và Thanh Y thì hắn không dừng lại chút nào.
Khi ra khỏi sơn môn, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại. Bên cạnh sơn môn có một màn hơi nước đang nâng động, hơi nước nhàn nhạt đã tiết lộ thân phận của người đó.
"Hàm Yên?"
Kỷ Nhược Trần đứng lặng một khắc, sau đó xoay người hạ sơn.
Nhưng hắn lại quay đầu lại nhìn một chút.
Đi mất khoảng chừng gần một ngày, hắn đã tới được Lạc Dương. Kỷ Nhược Trần mới phát hiện, lần hạ sơn này hắn không có một manh mối nào để hoàn thành nhiệm vụ. Thọ vương Lý An là nhân vật thế nào trong triều đình?
Căn cứ theo những gì Từ Trạch Giai nói, thì Lý An đã từng giết huynh, nhưng hắn lại lập được đại công.
Tuy rằng Lý An là hạng người lãnh khốc vô tình, thế nhưng hắn cùng không ngu ngốc, nếu như hắn làm quá, sẽ mất đi một đại trợ thủ như Từ Trạch Giai, hơn nữa còn là địch nhân của Đạo Đức tông.
Lạc Dương Vương Phủ có thủ vệ nghiêm mặt hơn nữa, thì trong mắt người tu đạo cũng chỉ là đất bằng, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Lần này Lý An làm như vậy, chắn chắn là triều đình và Chân Võ quan đã cho hắn một chỗ tốt, vấn đề là ở chỗ tốt này là gì? Lý An muốn cái gì? Nếu như không biết Lý An muốn gì, Kỷ Nhược Trần sao hạ thủ được? Cho nên một từ "dụ" không biết có được hay không.
Cho dù Lý An chọn lựa phương thức là địch với Đạo Đức tông, thì hắn cũng đã có chỗ dựa, ít nhất cũng không sợ đệ tử Đạo Đức tông nửa đêm tập kích lấy đầu của hắn.
Nếu như muốn phòng bị Đạo Đức tông đánh bất ngờ, vậy thì Chân Võ quán không đủ, sau lưng hắn chắc chắn còn có một thế lực khác nữa.
Mặc kệ là ai, tạm thời cũng không thể dùng được từ "ép", hơn nữa cho dù Lý An có bó tay chịu trói, Kỷ Nhược Trần cũng có thể giết Lý An được hay không?
Mặc dù Đạo Đức tông thế lực mạnh mẽ, nếu như giết hạng người như Lý An, thì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Cưỡng bức lợi dụ đều không thể được, vậy thì bảo Kỷ Nhược Trần làm cách nào đây? Trải qua sinh tử hoạn nạn, Lạc Dương đã khôi phục lại dần sức sống của nó, Kỷ Nhược Trần không khỏi cười khổ, ngay cả cách gặp mặt Lý An thế nào, hắn cũng không biết, trực tiếp tới cửa đưa bái thiếp, hay nửa đêm leo tường mà vào?
Kỷ Nhược Trần còn đang trong sự ngỡ ngàng, thì cửa điếm bên cạnh đột nhiên mở ra, từ bên trong đó có một văn sĩ lao ra.
Ngay sau đó là hai gia đinh ưỡn ngục ra ngoài, sau lưng hai người là một quản gia cao gầy, hướng văn sĩ kia mắng:
"Cái tên vô dụng này, không mỡ mắt nhìn xem nơi này là nơi nào hay sao, chỉ bằng người như ngươi mà muốn ở lại cổ phủ ăn uống hay sao? Lại nói cái gì mà tiểu công tử khi lớn lên nhất định sẽ thông minh, hiểu được tình thế thiên hạ, trở thành người tài xuất chúng. Hừ, nếu như không phải phu nhân hôm nay có tâm tình tốt, thì ta đã ném ngươi ra khỏi Lạc Dương phủ, rồi lột da ba lần. Mau cút đi cho ta!"
Văn sĩ kia bò dậy, trước tiên chỉnh sửa trang phục, sau đó căm tức nhìn quản gia
Kia, nói:
"Trong lòng của ta chứa đựng kinh thiên vĩ tài, chỉ là thời vận không hợp, cho nên mới phải khuất thân nhậm chức Tây Tịch mà thôi. Hừ, bọn người các ngươi tầm nhìn hạn hẹp, vẫn chưa biết mình hôm nay bỏ qua cơ duyên bực nào! Thôi thôi thôi, ta mà lý luận cãi nhau với ngươi thì thực đúng là nhục nhã!"
Quản gia kia giận dữ, quát lớn: "Cái tên nghèo kiết xác này còn không mau cút đi, cẩn thận không ta cho người bắt ngươi đưa tới phủ Lạc Dương, cắt đứt chân của ngươi!"
Kỷ Nhược Trần đứng ở trên phố đối diện, chi cảm thấy thanh âm của văn sĩ này vô cùng quen thuộc, nhưng mà lại không nhớ đã gặp ở nơi nào.
Văn sĩ kia mắt thấy hai tên gia đinh vén tay áo, đệ lộ hai bắp tay to cuồn cuộn, vội vàng kêu lên:
"Thánh nhân có nói, quân tử động khẩu không động thủ! Quân tử động khẩu không động thủ!"
Hắn vừa kêu, vừa lấy tay che mặt, nhào tới con phố đối diện.
Quản gia kia thấy hắn chặt vật như vậy, không khỏi cười ha ha, gọi hai gã gia đinh trở về, dương dương đắc ý hồi phủ.
Văn sĩ kia quay đầu lại nhìn xung quanh, vẫn oán hận không ngớt nói:
"Có mắt không tròng, hừ!"
Hắn bước đi vội vã, không thấy phía trước có người, liền va vào người khác, khiến hắn phải lùi lại ba bước. Văn sĩ kia mày kiếm dựng lên, khi đang muốn phát tác, thấy người phía trước chắp tay, nói:
"Tể tiên sinh từ khi chia tay vẫn khỏe chứ?"
Văn sĩ kia lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn sang, thấy người này tuổi còn rất trẻ, khí vũ hiên ngang, hình tượng bất phàm, mới thu hồi ba phần khinh thị, nói:
"Sao ngươi biết ta họ Tể?"
Kỷ Nhược Trần cười nói:
"Tiên sinh họ Tể, tên là Thiên Hạ, tự là Tẫn Tri, có nghề là việc thiên hạ, không gì không biết."
Tể Thiên Hạ cả kinh, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, mới vỗ trán một cái, nói:
"Ta nhớ ra rồi, lúc trước đây ta đã nhận của ngươi 5 lượng bạc! Ngươi tên là... Ngươi tên là..."
Tể Thiên Hạ trong lúc nhất thời mặt đỏ tới mang tai, trước kia hắn đâu có hỏi qua tên của Kỷ Nhược Trần, bây giờ làm sao nói ra được?
Kỷ Nhược Trần giải vây cho hắn, nói:
"Ta họ Kỷ, tên là Nhược Trần. Hôm nay có duyên, ở Lạc Dương gặp lại tiên sinh, vừa lúc có một số việc thỉnh giáo, không biết tiên sinh có vui lòng chỉ giáo hay không?"
Tể Thiên Hạ vừa nghe nói Kỷ Nhược Trần có việc thỉnh giáo, lập tức phấn chấn tinh thần, ngạo nghễ nói:
"Có việc thỉnh giáo mà lại ở bên đường hay sao? Hình như là không được nhã nhặn?"
Kỷ Nhược Trần không nhịn được cười một tiếng, sau đó mới tiện tay kéo một người qua đường, hỏi tửu lâu nào sang trọng nhất Lạc Dương, sau đó mới kéo Tể Thiên Hạ tới đó.
Phóng Hạc Lâu có ba tầng, Tể Thiên Hạ chọn tầng cao nhất, một bàn đầy rượu và thức ăn bị hắn chén trong chốc lát, đúng là chẳng thấy bóng dáng của cái câu "thánh nhân giáo huấn" nữa.
Tể Thiên Hạ cơm nước no nê, khuôn mặt hồng nhuận, nhìn về phía Kỷ Nhược Trần,
than thở:
"Trẻ đâu, ngựa ngũ hoa, áo cừu ngàn lạng. Đổi rượu ngon say quên lãng kiếp sầu (1)! Quả nhiên là chuyện hết sức thoải mái của cuộc đời, nếu như không có tiền, thì cũng chẳng có ích gì cả. Thái Bạch có câu, đúng là điều tâm đắc nhất cuộc đời, tâm đắc nhất cuộc đời! Ách!... Không biết ngươi muốn thỉnh giáo chuyện gì?"
(1): Đây là bài Tương Tiến Tửu (bài ca mời rượu) của Lý Bạch: bản này có rất nhiều bản dịch khác nhau. Hai câu này được trích từ bản dịch của Trần Nhất Lang.
Kỷ Nhược Trần chắp tay nói:
"Nghe nói tiên sinh thông hiểu đại sự thiên hạ, có thể nói cho Nhược Trần nghe một chút về Thọ vương Lý An hay không?"
Tể Thiên Hạ cười lạnh một tiếng, nói: "Thọ vương? Người này độc ác lãnh khốc, tuy có dã tâm trùm trờ, nhưng hoàn toàn không có vận tướng ứng đối, hai tên lương thần phụ tá thì ánh mắt thiển cận, không đủ để thành đại sự."
Tể Thiên Hạ nói tới đoạn này, miệng lười lưu loát, đem trọng tâm câu chuyện từ Thọ vương, chuyển thành nói chuyện đại sự thiên hạ, lạc hẳn chủ đề từ lâu.
Nhưng mà người này nói thật chuẩn xác, phân tích cặn kẽ, thế cục vô cùng phức tạp cũng chỉ được hắn nói mấy câu là rõ ràng.
Kỷ Nhược Trần càng nghe càng kính phục, càng nghe càng nhập thần, cho tới khi Tể Thiên Hạ không còn sức hoa chân múa tay, miệng phun khói thì mới tạm nghỉ.
Kỷ Nhược Trần trong lòng có tính toán, lặp tức thi lễ nói: "Tiên sinh quả nhiên có đại tài, Nhược Trần bội phục, lúc nãy nghe tiên sinh có nói mình phải khuất thân nhậm chức Tây Tịch. Trong khi đó, Nhược Trần lại có nhiều chuyện phải nhờ vả tiên sinh ở Lạc Dương, không biết tiên sinh có thể hạ mình tương trợ hay không?"
Tể Thiên Hạ liếc mắt nhìn Kỷ Nhược Trần, nói: "Ngươi muốn ta phụ tá ngươi? Hừ, ta mang học vấn của thánh nhân, sao có thể dễ dàng phụ trá người khác như vậy? Việc này không nên nói nữa!"
Thấv Kỷ Nhược Trần thất vọng, Tể Thiên Hạ lại lập tức chuyển ý, nói: "... Nhưng mà thấy ngươi cũng thành tâm, ta cũng có thể hạ mình trợ giúp ngươi một lần. Học vấn của thánh nhân không thể tùy tiện sử dụng cho người khác, vậy đi, một tháng tiền tiêu của ta là 52 lượng, việc thành cũng phải giao, mà bại cùng phải giao!"
Tiền tài đối với người tu đạo mà nói không khác gì bùn đất, cũng là vật ngoài thân, Kỷ Nhược Trần nghe vậy mĩm cười, liền nói ngay:
"Một lời đã định."
Hai người lập tức tính tiền, rời khỏi Phóng Hạc Lâu.
Kỷ Nhược Trần nhìn bóng lưng của Tể Thiên Hạ, nhớ tới đêm đại kiếp nạn lần trước ở Lạc Dương, người này vẫn có thể ung dung hành tẩu mà không tổn thương một sợi tóc nào, nếu nói hắn chỉ là một thư sinh văn nhược, vậy thì ai sẽ tin? Hơn nữa, không ai nhìn ra được thực lực chân chính của hắn, vậy mới đáng sợ.
"Hừ! Ta đã từng phân tích vô số dê béo, nhãn lực chắc cũng không tệ!"
Kỷ Nhược Trần âm thầm cười nhạt, lại có chút tự đắc.
Tể Thiên Hạ lúc này bỗng nhiên xoay người lại, vỗ vai Kỷ Nhược Trần, vậy mà
cười nói:
"Ta mang học vấn của thánh nhân, giống như... thần long trà trộn chốn hồng trần, không nghĩ tới lại bị ngươi nhận ra được, ai, người trẻ tuổi đúng là có vận khí tốt!"
Kỷ Nhược Trần nghe vậy sửng sốt, nhất thời đã có chút dao động với phán đoán của mình.