Cho đến khi bình minh sắp ló rạng, Thọ vương Lý An mới từ cửa hông Từ phủ lặng lẽ rời đi. Kỷ Nhược Trần đưa Lý An về tới Lạc Dương Vương Phủ rồi mới xoay người trở về.
Tòa dinh thự này vốn là của Từ Trạch Giai ở bây giờ đã thành Kỷ phủ. Nhưng Kỷ Nhược Trần cũng không vội vã trở lại, dù sao lúc này cách trời sáng còn một đoạn thời gian, cho nên hắn bèn dứt khoát đi dạo loanh quanh trong thành một chút.
Hiện trạng của Lạc Dương lúc này giống như là một đống đồ nát sau tai nạn, khắp nơi đều là những phòng ốc bị đổ, bách tính bị mất nhà cửa dẫn theo vợ con, ở góc tường dưới tàng cây lấy màn trời làm nhà.
May mắn bây giờ là mùa hè, nếu là trời đông giá rét, không biết bao nhiêu bách tính sẽ phải chết.
Gió đêm hiu hiu đưa tới từng đợt mùi hôi thối, Kỷ Nhược Trần đã xem xét qua sông Lạc Hà, thấy mùi hôi thối nồng nặc trên sông bốc lên nồng nặc, sợ rằng phải qua hai tháng nữa mới có thể trở lại bình thường, cũng chẳng biết tới khi nào nó mới có cá.
Những người thường ngày vẫn đánh cá trên sông Lạc Hà mất đi kế sinh nhai, nên phải mỗi ngày lĩnh một chén cháo loãng do quan phủ phân phát, thật không biết những người đánh cá này có thể lấy cái gì để duy trì sự sống.
Đồng ruộng xung quanh Lạc Dương mười phần thì bị phá hủy mất hai ba, nạn đói năm này đã trở thành kết cục đã định. Trung Nguyên lại đang bị hạn hán, cho nên mùa đông năm nay, bách tính sẽ phải chịu nhiều khổ cực.
Tất cả mọi chuyện diễn ra ở đây, Kỷ Nhược Trần đều âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.
Mặc dù người tu đạo đều xuất thân từ Thần Châu mà ra, nhưng lại có rất nhiều người không cho rằng mình thuộc về trần thế ô trọc. Bởi vậy dù trần thế hạn hán cũng tốt, lụt lội cũng được, đều không có bất cứ quan hệ nào với họ.
Ví như Đạo Đức tông, tuy có một đạo tu về tục vụ, nhưng trên thực tế lại rất ít khi can thiệp vào những chuyện phàm tục.
Cho nên mới nói, bản thân người tu đạo tự hình thành một giới.
Kỷ Nhược Trần thực sự nghĩ không ra, vì sao lần này Đạo Đức tông lại không quan tâm đến hậu quả mà cướp đoạt Thẩn Châu Khí Vận Đồ.
Không nói đến việc gây thù chuốc oán, ngay cả đối với tu vi đệ tử trong tông cũng không có chỗ nào tốt cả. Lẽ nào những chân nhân trong tông có ý định nắm giữ thiên hạ? Nếu vậy thì lại càng làm người khác không giải thích được.
Hắn thong thả bước đi, một mặt xem xét kỹ lưỡng thảm cảnh của Lạc Dương, một mặt suy đi nghĩ lại về thời cuộc trước mắt.
Nếu nhìn từ bên ngoài, đêm nay Kỷ Nhược Trần cùng Lý An nói chuyện khá hợp nhau, rất thẳng thắn, tỉnh táo thỉnh giáo đối phương.
Nhưng trên thực tế, hai người vẫn luôn vòng qua vòng lại, thử điểm mấu chốt của đối phương, thường thường cứ nói đến hơn nửa canh giờ lại quay trở về chỗ cũ.
Việc này hao tâm tốn sức chỉ hơn chứ không kém tập luyện bất cứ loại thuật phép nào. Lý An thua kém ở chỗ hắn không hiểu rõ thế lực của những người tu đạo, còn Kỷ Nhược Trần thì đối với sự xung đột của triều đình và thế tục cũng chỉ biết được chút ít.
Cuộc đấu trí của hai người lẽ ra sẽ ngang tay, nhưng Kỳ Nhược Trần đã nghe Tể Thiên Hạ giải thích qua về thế cục Triều đình, thấy rất rõ ràng tình cảnh tràn ngập nguy cơ của Thọ vương, bởi vậy trong lòng nắm chắc, dần dần chiếm được ưu thế.
Đương triều quý phi Dương Ngọc Hoàn là người được sủng ái nhất trong 3000 phi tử, rất được Minh Hoàng yêu thương, nhưng đối với Thọ vương, người đã hai tay dâng nàng lên trên thì lại là chuyện khác. Cũng do nàng, mà Minh Hoàng vẫn chưa quyết tâm giải quyết chuyện Lý Sung đột tử, trong khi đó lại lệnh cho Lý An tiếp nhận vương vị, trấn thủ Đông Đô, đây cùng xem như một ân điển lớn lao.
Thực ra cho dù Dương Ngọc Hoàn bằng lòng nói tốt nhiều hơn cho Lý An, Lý An cũng chưa chắc đã dám tiếp nhận. Một khi bị Minh Hoàng cho rằng Dương phi vẫn chưa dứt tình với hắn, tình cũ chưa quên, thì hắn sẽ lặp tức gặp họa sát thân.
Bởi vậy Lý An đều cẩn thận trong mọi chuyện, rất sợ nói lỡ lời một câu, sẽ khiến người khác nắm được đằng chuôi. Ngay cả ngày quan trọng là sinh nhật của Dương QUÝ Phi, lễ vật đưa đến cùng chỉ đon giản, tuyệt đối không dám quá lớn.
Cũng bởi vì Dương quý phi được sủng hạnh mà Dương Quốc Trung cũng được coi là một nhân tài, bụng dạ hắn nham hiểm lại có tiền tài làm trợ lực, cho nên chỉ trong một thời gian ngắn quyền thế của hắn đã khuynh đảo triều chính, lật tay làm mây, úp tay làm mưa, được coi là người có quyền lực vô cùng mạnh mẽ. Cho dù quyền thế hay địa vị đều hơn xa Lý An, bất chấp chuyện Lý An là dòng dõi hoàng thất, còn Dương Quốc Trung chỉ là gian thần nịnh bợ.
Đương nhiên Lý An cũng không nói ra điều này, nhưng Kỷ Nhược Trần nói chuyện với hắn càng lâu lại càng cảm giác được điều này.
Huống chi đại kiếp nạn lần này xảy ra ở Lạc Dương, Thọ Vương Lý An ít nhiều cũng bị liên quan, nếu như có người đâm chọc sau lưng, thì hắn sẽ rất có thể bị tước quan, phải trở về làm lính.
Bởi vậy có lẽ là Tôn Quả cùng Dương Quốc Trung lấy điều này uy hiếp hắn, nhưng cũng nghĩ tới chuyện Lý An không chịu khuất phục.
Dã tâm của Lý An rất lớn, chắc chắn sẽ không chấp nhận tình trạng bị người ta thao túng, cùng chính vì vậy Kỷ Nhược Trằn dựa vào kế sách của Tể Thiên Hạ, đầu tiên là giật dây hai vị thiên quân Long Tượng Bạch Hổ làm nội ứng, lại đánh chết hai đạo sĩ Chân Võ Quan trong điện để lập uy.
Lý An thấy thực lực Kỷ Nhược Trần cùng Đạo Đức tông, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội trở mình tốt thế này. Vì vậy hắn đúng như Tể Thiên Hạ đã dự đoán, nửa đêm một mình tới bái phỏng.
Trong lời nói của Kỷ Nhược Trần cũng loáng thoáng lộ ra ý tứ Đạo Đức tông sẽ toàn lực trợ giúp Lý An, lại còn ám chỉ với hắn rằng Chân Võ Quan cùng lắm cũng chỉ là một cái môn phái cấp hai, cấp ba trong hạng ngũ chính phái. Ngọc Đại Động Phủ thì không nhúng tay nhiều vào việc phàm tục của trần gian, cho nên Tôn Quả mới dựa vào cây đại thụ là Triều Đình.
Lần này đánh chết hai tên đạo sĩ Chân Võ Quan, thứ nhất là để báo thù cho Từ Trạch Giai, thứ hai là cho Tôn Quả một bài học.
Lý An nghe xong vừa lo vừa mừng, lo vì minh bị kẹp ở giữa Triều Đình và Đạo Đức tông, tình thế nguy hiểm tới mức không thể nguy hiểm hơn, mừng là nếu như thực sự được Đạo Đức tông toàn lực ủng hộ, đại sự ngày sau sẽ có hi vọng.
Về phẩn uy danh của Đạo Đức tông thế nào, Lý An đã sớm nhặn ra. Từ Trạch Giai chỉ là một đệ tử tầm thường của Đạo Đức tông mà đã là nhân vật đứng đầu trong phủ của hắn.
Mà lần này hai vị thiên quân đạo hạnh tinh thâm là Long Tượng và Bạch Hổ lại trực tiếp phản bội hắn trở thành người của Đạo Đức tông, cho nên Lý An nhận rõ tinh hình này hơn ai hết.
Đêm nay có thể nói tới tận bước này thực sự là nằm ngoài dự liệu của Kỷ Nhược Trần. Đây là lần đẩu tiên hắn tiếp xúc sâu như vậy với sự phân tranh của Triều Đình, đấu đá qua lại trong tu chân phái ở trước mặt loại đấu tranh chính trị này chỉ là một trò trẻ con.
Thật vất vả mới chờ đến khi Lý An từ biệt rời đi, trong lòng Kỷ Nhược Trần thầm thở dài một hơi, cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên thực tế, hiện giờ Kỷ Nhược Trần đối với mỗi việc đều mơ hồ không rõ. lại phải nói chuyện ám chỉ, cho nên hắn cảm thấy đau đầu không chịu nồi.
Loại đấu tranh người lừa ta gạt, không chết không ngớt này thực sự thích hợp cho bản thân mình hay sao? Kỷ Nhược Trần âm thầm tự hỏi.
Đầu hắn lại càng đau hơn nữa.
Lúc này bản thân Kỷ Nhược Trần như bị một cây châm nhọn đâm vào, trái tim đập thình thịch liên tục, giống như có chuyện gi đó sắp xảy ra.
Mũi nhọn của cây châm không tồn tại này càng lúc càng đâm vào sâu, đau đón càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác khá giống với bệnh trạng của Cực Nhạc Châm được miêu tả trong điển tịch.
Kỷ Nhược Trần cúi đầu rên rỉ, đưa tay bám vào một cây cổ thụ bên cạnh mới có thể giữ cho thân thể đứng vững. Cổ thụ đã khô héo từ lâu, chỗ chạm tay vào gồ ghề lồi lõm, đều là vết tích do đám ma hài nhi lúc trước lưu lại.
Sắc mặt Kỷ Nhược Trần tái nhợt như tờ giấy, thực sự không biết hai loại cảm giác này từ đâu đến. Nhưng hắn biết, đau đớn trên thân thể và sự hoảng sợ trong lòng không phải tự nhiên mà sinh ra, tất nhiên phải có nguyên nhân của nó.
Thế nhưng đạo pháp của hắn vốn không uyên thâm, hiện tại lại chịu hung tinh quấy nhiễu, quẻ tượng cùng tất cả đạo pháp có liên quan đều không thể sử dụng.
Hắn tính toán bất cứ chuyện gì đều chỉ có hai kết quả, hoặc là đại hung kèm theo huvết quang tai ương, hoặc là rối tinh rối mù.
Hắn cười khổ một tiếng, cho dù lúc này có chuyện gì sẽ xảy ra, thì hắn cũng chỉ có cách là tiếp nhận.
"Thúc thúc, người đang làm gì thế? Có phải có chỗ nào khó chịu không?" Một giọng trẻ con non nớt bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Kỷ Nhược Trần quay đầu nhìn lại, thấy một bé gái chừng trên dưới mười tuồi đang nhìn minh. Bé gái mặc áo trắng có vạt xanh, chân đi giày thêu màu hồng, tóc búi cao gọn gàng lắc lư ở hai bên, đôi mắt to chớp chớp rất linh động, thực sự khiến người yêu thích.
Kỷ Nhược Trần đứng ở trước mặt cô bé, ôn nhu nói: "Tiểu muội muội, thúc thúc không có chuyện gì. Đã trễ thế này sao còn chạy loạn ngoài đường, sẽ gặp nguy hiểm đó. Đi, thúc thúc đưa ngươi về nhà."
Cánh tay nhỏ bé của cô bé duỗi một ngón ra chỉ về phía bên cạnh, nói:" Nhà của cháu ở bên cạnh đó, nhưng mà cháu không muốn trở về..."
" Không muốn trở về? Tại sao lại như vậy, có phải đã gây ra lỗi gì, sợ người trong nhà trách phạt không?" Kỷ Nhược Trần vừa nói, vừa đưa tay sờ lên đỉnh đầu của nó, khi bàn tay hắn chạm vào mái tóc đen thui của cô bé, thì trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một cái kim châm, nhanh như tia chớp đâm vào sau gáy của cô bé kia.
" Ngươi!..." Cô bé kinh hô một tiếng, thanh âm trưởng thành này ngoài dự đoán của mọi người, sau đó hai mắt dần dần mê man rồi nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Kỷ Nhược Trần lấy ra một sợi tơ cực nhỏ dài chừng một trượng, ung dung đem cô bé trói lại. Hắn buộc cực kì cẩn thận, lại vô cùng chắc chắn, qua thời gian dùng hết một chén trà nhỏ mới đem cô bé đã bất tỉnh nhân sự trói chặt. Sợi tơ này lấy từ râu của Giao Long Đông Hải, nước lửa không thương tổn được, cho dù là người tu đạo cũng rất khó chặt đứt.
Lúc này trời cũng sắp bình minh, trên không trung vầng trăng cô độc kia vẫn treo cao, xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Kỷ Nhược Trần đứng dậy, dùng ngón trỏ cuốn sợi tơ lại rồi kéo, động tác này đã nhấc luôn cả người của cô bé lên.
Hắn đợi lâu như vậy chính là muốn chờ đồng đảng của cô bé này xuất hiện, chỉ là không biết nàng đến đây một mình hay mà đồng bọn của nàng không quan tâm đến sống chết của nàng, từ đẩu đến cuối hắn chưa thấy ai xuất hiện. Kỷ Nhược Trần không chờ được, bèn phải mang theo cô bé trở lại Từ phủ.
Cô bé này nhìn bề ngoài mặc dù non nớt, nhưng có đạo hạnh không kém, tuyệt đối không thể thể là một cô bé mười tuổi. Dung mạo bề ngoài như vậy nếu không phải do tác dụng của đạo pháp nào đó, thì chắc chắn do tông môn kia có ý định bồi dưỡng một người như vậy.
Tuy rằng nàng che giấu chân nguyên linh khí vô cùng tốt, nhưng linh giác của Kỷ Nhược Trần lại nhạy bén hiếm có, sao có thể giấu điếm được hắn?
Đối với loại người tâm tu kín đáo thế này, từ trước tới giờ Kỷ Nhược Trần đều không khách khí, dứt khoát tương kế tựu kế, một lần hành động liền đem nàng bắt giữ.
Trong khi trói, chân nguyên khí tức của cô bé đã không bị khống chế, chậm rãi lan ra ngoài. Kỷ Nhược Trấn đại khái nhận ra nàng là đệ tử Kim Quang động phủ, một trong Ngũ Đại Động Phủ của tà môn.
KỸ Nhược Trằn âm thẳm cười nhạt. hắn đang muốn bắt vài tên đệ tử tà mòn tới để hỏi chút sự tinh. không nghĩ tới nhanh như vậy đà có người tự minh đưa đến cửa. Hắn mang theo cô bé này, đang chuẩn bị rời đi. bồng nhiên thân thể hơi chậm lại. toàn thân lại tnivền đến một cơn đau như kim chàm. KỸ Nhược Trần hít sâu một hơi. cố nén choáng váng lao nhanh đi.
" A! "
Một tiếng kêu khàn khàn quanh quẩn không dứt trong một sơn động bịt kín, tiếp theo là từng tiếng thở dốc nặng nhọc giống như dã thú đang hấp hối, vô lực nằm liếm vết thương của mình.
Một bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy chậm rãi duỗi ra, lần theo vách động không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng nắm được một tảng đá, liền gắt gao nắm lấy như người chết đuối nắm được một cọng rơm rạ. Ngón tay tuy thon dài nhưng không thấy một chút huyết sắc, ống tay áo màu đen trên cánh tay đã rách thành từng sợi nhỏ, làn da trên cánh tay ngọc như ngó sen bị tróc ra hiện đầy những vết máu li ti.
Lại một tiếng kêu khàn khàn!
Bàn tay kia chợt nắm chặt, cố sức kéo, dường như muốn kéo đổ toàn bộ vách động!
Rầm, một âm thanh vang lên, khối đá nhô ra bị bàn tay nàng mạnh mẽ kéo gãy, vô số đá vụn rơi xuống như mưa, cô gái áo đen đã chán nản mà ngã ngồi xuống. Nàng cũng không nhúc nhích chút nào, hình như sức lực toàn thân đã bị mất hết.
Một lát sau cô gái này mới giật mình, sau đó hơi cử động. Nàng dùng khủyu tay chống đỡ, vô cùng khó khăn cử động thân thể, ngẩng đẩu nhìn về phía cửa động.
Cửa động hầu như đã bị những tảng đá lớn lắp kín, chỉ có vài đường ánh sáng nhạt từ khe đá chiếu vào bên trong, làm cho hang động nhỏ hẹp có thêm một chút ánh sáng, trong chút ánh sáng này, lại có một chỗ tối đen.
Trước cửa động đang cắm một thanh cổ kiếm đen huyền, kiếm phong đen như động sâu không thấy đáy dường như muốn đem tất cả ánh sáng xung quanh hút vào. Cổ kiếm lặng lẽ cắm trên đá, không nhúc nhích chút nào, nhưng nếu nghiêng tai lắng nghe lại mơ hồ nghe thấy âm thanh từng đợt sóng vỗ.
Cô gái này dùng hết toàn lực mới ngẩng đầu cao hơn một chút. Trong đôi mắt tràn đầy thống khổ nhìn thấy bóng dáng của cổ kiếm. Nàng vẫn không nhúc nhích, trong mắt dần dần lại dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Cô gái này chính là Vân Vũ Hoa. Lúc này cách thời gian Cực Nhạc Châm phát tác đã gần một tháng, nàng vẫn ẩn thân ở sơn động hoang tàn vắng vẻ nhưng linh khí sung túc này, đem hết sở học bình sinh ra đau khổ chống đỡ Cực Nhạc Châm.
Trong một tháng này, nàng trải qua hết mọi khổ đau của nhân gian, sống một ngày dài như một năm. Nàng không chỉ phải nhẫn nại vượt qua thống khổ cực hạn mà còn phải chống đỡ tâm ma ảo cảnh ùn ùn kéo đến, liên miên không dứt. Thỉnh thoảng trong lúc tỉnh táo, nàng thậm chí nghĩ rằng, có lẽ thiên kiếp trước khi phi thăng cũng không hơn được đau khổ này?
Trên thân lại truvền đến đau đớn âm ỷ, Vân Vũ Hoa biết Cực Nhạc Châm lại sắp phát tác. Nàng thử tề tụ chân nguyên để chống lại, nhưng chân nguyên tuôn ra ở tất cả các huyệt khiếu trên cơ thể chỉ có vài giọt, làm sao có thể chống đỡ Cực Nhạc Châm?
Vân Vũ Hoa cay đắng cười.
Nàng cuối cùng cũng không chống đỡ được, là ai đã nói sức người có thể thắng được ông trời?
Thế nhưng nàng không hối hận. Thà rằng hồn tiêu ngọc vẫn dưới Cực Nhạc Châm nàng cũng nhất định không quay về Huyền Hương cốc cầu cứu, bởi vì nàng không phải Tô Tô.
Kỷ Nhược Trần có một câu nói không sai, Vô cấu sơn trang của Huyền Hương cốc đúng là có chí bảo có thể phá giải Cực Nhạc Châm giúp nàng khởi tử hồi sinh, nhưng trận pháp báu vật này chỉ có thể dùng trên người Tô Tô.
Lúc Tô Tô mười hai tuổi đã bắt đầu bế quan, một lần bế quan chính là tròn năm năm. Mặc dù Vân Vũ Hoa vô cùng yêu thương Tô Tô, nhưng đối với việc Tô Tô có thể luyện thành Long Hổ Thái Huyền Kinh hay không thì ngay cả nàng cùng không ôm hi vọng gì.
Long Hổ Thái Huyền Kinh vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều diệu dụng, nếu như nữ tử có thể luyện thành có thể gia tăng rất nhiều thần thông. Vừa luyện kinh này đã phải bế tử quan, có thể qua được cửa ải này trong mười người không có một. Sau khi Vân Vũ Hoa biết Tô Tô một mình nhập quan đã tâm tro ý lạnh, vốn không nghĩ còn có một ngày có thể tạm biệt Tô Tô.
Long Hổ tranh chấp qua lại không ngớt.
Sau khi luyện thành Long Hổ Thái Huyền Kinh, Tô Tô có thể dựa vào trận pháp đan dược mà Huyền Hương cốc cất giữ để sống lại, thế nhưng Vân Vũ Hoa vẫn không đi.
Trên thực tế, trong toàn bộ Huyền Hương cốc, chỉ có Tô Tô mới được như vậy, linh dược có thể giúp Vân Vũ Hoa đánh tan Cực Nhạc Châm trên đời này không phải không có, chỉ là Huyền Hương cốc không có. Mấy thứ mà Kỷ Nhược Trần thuận miệng nói, Huyền Hương Cốc cũng đều không có.
Đây cũng không phải do Huyền Hương cốc, được xem một trong đại mật cảnh quá nghèo, mà chỉ có thể nói Đạo Đức tông thực sự quá phong phú. Cho nên Kỷ Nhược Trần từ bản thân mình mà suy ra người khác không chỉ sai, mà còn sai rất nhiều. Chỉ là Vân Vũ Hoa làm gì còn tâm tình nào mà so đo điều này với hắn?
Vong Trần tiên sinh chắc chắn sẽ không chịu hao tổn hai mươi năm đạo hạnh để trợ giúp Vân Vũ Hoa. Nếu Tô Tô tu thành Long Hổ Thái Huvền Kinh, vậy thì thiếu Vân Vũ Hoa cũng không sao. Hơn nữa, Huvền Hương cốc còn có một môn Thái Hoa Vong Trần kinh, đủ để chống đỡ Cực Nhạc Châm. Chỉ là Thái Hoa Vong Trần Kinh mạnh thì mạnh thật, nhưng phải cùng Vong Trần tiên sinh song tu mới có thể thành công.
Nàng không phải Tô Tô, nàng cũng không nguyện ý làm Thất phu nhân gì cả, nàng chỉ là Vân Vũ Hoa.
Cho nên nàng chỉ có thể nằm ở trong hang động lạnh lẽo này, lẳng lặng cảm nhận Cực Nhạc Châm từng tấc từng tấc đâm sâu vào trong cơ thể, cho đến khi tiến vào trái tim mới có thể kết thúc thống khổ vô biên vô hạn.
Chỉ là cứ kết thúc như vậy sao?
Nàng kinh ngạc nhìn Thiên Quyền cổ kiếm, chỉ cần chìa tay ra là có thể đụng đến, bỗng nhiên đưa tay ra, run rẩy chạm nhẹ vào Thiên Quyền kiếm phong. Kiếm phong vô cùng sắc nhọn lặng yên không một tiếng động cắt ngón tay nàng ra, kiếm khí hung lệ cuộn trào mãnh liệt tiến vào, trong nháy mắt liền ngăn chặn Cực Nhạc Châm tiếp tục tiến vào.
Tranh thủ chút thời gian này, Vân Vũ Hoa bỗng nhiên bay lên, ngồi xếp bằng trên không trung, chân nguyên trong cơ thể dựa theo phương pháp của Thái Hoa Vong Trần kinh nhanh chóng vận chuyển mười tám lần!
Một tiếng đinh cực nhỏ vang lên, Cực Nhạc Châm đột nhiên bay ra từ trong cơ thể Vân Vũ Hoa, cắm vào một tảng đá trên nóc hang động, hơn nửa châm cắm vào trong tảng đá, phần còn lại rung động không ngớt.
Dưới ánh trăng, vách đá bỗng nhiên nổ vang một tiếng, làm cho hang động lộ ra bên ngoài!
Xuyên qua đám đá vụn, Vân Vũ Hoa cổ tay đeo Huyền Y, nắm Thiên Quyền cổ kiếm, từ từ bay lên, theo ánh trăng đi xa.
Mặc dù mạnh mẽ thúc dục Thái Hoa Vong Trần kinh đã đấy được Cực Nhạc Châm ra ngoài, nhưng trong vòng một tháng phải dùng chân dương của nam tử để hóa giải, nếu không chắc chắn sẽ bị nội hỏa thiêu đốt trái tim mà chết.
Nhưng một tháng cũng đủ với nàng.
Trong một tháng này, nàng có thể thoải mái giải quyết hết ân oán, giết hết cừu địch, sau đó trước đêm trăng tròn trái tim bị thiêu đốt, đứng trên đỉnh núi dùng kiếm tự vẫn.