Mới đặt chân lên Thái Tuyền Phong, Trương Ân Ân đã bỏ lại Minh Vân với bộ mặt u ám, nhanh như gió chạy tới biệt viện của Cảnh Tiêu Chân Nhân. Minh Vân đuổi theo vài bước, nhưng sau đó dừng lại, dọc đường đi. Trương Ân Ân chưa từng nói với hắn được năm câu.
Minh Vân tính cách nội liễm, xử sự bình ổn, chưa từng làm ra chuyện gì lỗ mãng.
Mặc dù Cảnh Tiêu Chân Nhân vẫn khen hắn thiên tư hơn người, bản thân hắn cũng là người nổi tiếng trong đám đệ tử trẻ tuổi, thế nhưng Trương Ân Ân lại không hề thích hắn và cũng không muốn ở chung với hắn.
Trải qua trận đánh ở huyện Bình Xương kia, Trương Ân Ân lại càng bất mãn với hắn, nếu như không có các sư huynh trong tông ở đó, với tính cách của Trương Ân Ân đã giận dữ với hắn rồi, làm gì có thể cố gắng làm hòa với hắn như thế này?
Trương Ân Ân chạy như sao xẹt, chưa tới biệt viện đã hét lớn: "Phụ thân, mẫu thân, con đã trở về!"
Những đệ tử Thái Tuyền phong khác nghe thấy vậy, ai nấy cùng cuống quít tránh đường.
Trong chớp mắt nàng đã nhảy vào trong hoa viên, kêu lên:
"Phụ thân! Mẫu thân! Con lần này hạ sơn đã nhìn thấy yêu quái của Vô Tận Hải đấy!"
Ở trong hoa viên, Cảnh Tiêu Chân Nhân đang thưởng thức trà, đồng thời đánh cờ với Hoàng Tinh Lam, lúc này nghe thấy tiếng kêu của Trương Ân Ân, trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng, đứng dậy cười nói:
"Ân Ân, con rốt cuộc đã trở về!"
"Đúng vậy... A!"
Trương Ân Ân bỗng nhiên dừng bước, cả kinh kêu lên một tiếng, kinh nghi bất định nhìn lão nhân tóc trắng như tuyết trước mắt.
Nhìn dung mạo của người này thì chắc chắn là phụ thân mình, thế nhưng khí độ của Cảnh Tiêu chân nhân trước kia phiêu dật như tiên, sao bây giờ lại là một ông lão lụ khụ như
vậy?
Trương Ân Ân đứng ngơ ngác, bỗng nhiên nhào vào trong lòng Cảnh Tiêu Chân Nhân, khóc lớn nói:
"Phụ thân! Sao người lại như thế này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Tinh Lam ở một bên than thở:
"Phụ thân của con ở Lạc Dương bị kẻ gian ám toán, thương thế bây giờ đã khỏi, nhưng mà đạo hạnh phải... mất một thời gian nữa mới khôi phục."
Trương Ân Ân vẫn chưa chú ý tới chỗ dừng lại của Hoàng Tinh Lam, khi nghe hết câu nàng cùng bớt lo đi một nửa.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu lẻn, nhìn vào trong hai mắt của Cảnh Tiêu chân nhân, thì nàng càng ngày càng kinh hãi:
"Không... không phải! Phụ thân, chân nguyên của người đâu? Nguyên thần đâu? Sao con nhìn không thấy, phụ thân, đạo hạnh... của người..."
Cảnh Tiêu Chân Nhân đua hai tay ôm con gái vào trong lòng, yêu thương vỗ về mái tóc của nàng, mĩm cười nói:
"Đứa nhỏ ngốc, con dù gì cũng là con gái của Trương Cảnh Tiêu, sao có thể giống như nữ tử của trần thế như vậy được? Kiếp này ta đã không có hi vọng phi thăng, cho nên luân hồi cùng là chuyện sớm muộn, chỉ một chút thời gian như vậy, đâu có gì khác nhau đâu? Luân hồi sớm một ngày, là ta có thể thành đại đạo sớm một ngày. Ân Ân, con thiên tư hơn người, ngay cả điểm ấy con cũng không nhìn ra sao? Phụ thân không yên lòng về con nhất đó, con từ nhỏ đã được nuông chiều, tương lai phụ thân sợ con không chịu nổi khó khăn, khổ cực."
Trương Ân Ân nhìn Cảnh Tiêu Chân Nhân, cắn môi dưới nói: "Phụ thân, người yên tâm, dù khổ mấy con cũng chịu được. Đến tột cùng là ai làm cho người phải như vậy, con nhất định báo thù cho người!"
Cảnh Tiêu Chân Nhân mĩm cười nói: "Là ai hạ thủ với ta, ta cũng không rõ. Nhưng mà thiên đạo tuần hoàn, báo ứng là điều tất yếu, người nọ nếu làm hại ta, cùng sẽ có một ngày hắn bị như vậy. Con muốn báo thù, vậy thì khi nào tu luyện tới cảnh giới Thượng Thanh rồi hãy nghĩ tới chuyện này."
" Thượng Thanh ư..."
Trương Ân Ân nhẩm lại mấy lần, cố sức gật đầu.
Nàng vốn đã bỏ qua bi thương, nghiến răng nghiến lợi nghĩ đại kế báo thù, bỗng nhiên cúi đầu dựa vào trong lòng Cảnh Tiêu, oa một tiếng khóc lớn lên.
Sáng sớm hôm sau, Trương Ân Ân từ trong biệt viện đi ra, hai mắt nàng sưng đỏ lên, hiển nhiên là tối qua nàng khóc cả đêm.
Nàng vừa ra khỏi lạc viện, ở hướng Thái Thượng Đạo Đức Cung bỗng truyền tới một thanh âm quen thuộc:
"Ân Ân... muội đi đâu vậy?"
Trương Ân Ân xoay đầu lại, thấy Minh Vân đứng ở bên đường, đạo bào màu xanh đã có sương ẩm, hiển nhiên là đứng ở đây đã lâu, vành mắt của hắn có chút đỏ lừ, chắc là tối qua chưa từng chợp mắt.
Từ khi tự lấy Kỷ Nhược Trần là địch, bắt đầu khắc khổ tu đạo. Trương Ân Ân rất ít khi gặp mặt Minh Vân và những sư huynh đệ đồng môn.
Từ khi tu luyện Thiên Hồ Bí Thuật, lại càng ít hơn nữa, nàng không thích Minh Vân chất phác khô khan, cho nên không mấy khi nói chuyện với hắn.
Lúc này thấy Minh Vân hỏi, nàng không kiên nhẫn nói:
"Muội muốn đi tìm Tử Dương chân nhân, huynh có chuyện gì không?"
Minh Vân sắc mặt bất định, trầm tư trong chốc lát, mới nói:
"Ân Ân, muội không đi tìm Tử Dương chân nhân, mà là đi tìm Kỷ Nhược Trần có đúng không?"
Trương Ân Ân mày liễu chậm rãi dựng thẳng lên, trên mặt mày đen đã bao phủ, lãnh đạm nói:
"Minh Vân sư huynh, muội đi tìm Tử Dương chân nhân, cũng thuận tiện hỏi xem Nhược Trần sư huynh đã về núi hay chưa, chuyện này có gì không thích hợp ư?"
Minh Vân muốn nói lại thôi, cuối cùng cười khổ nói:
"Chuyện này... Đương nhiên không có gì không thích hợp, muội đi theo ta, ta có vài thứ muốn cho muội xem."
Tính nhẫn nại của Trương Ân Ân xưa nay không tốt, nhưng cũng cố gắng kiềm chế, lại biết xưa nay Minh Vân tính cách trầm ổn, chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng, cho nên không nhúc nhích đứng nhìn Minh Vân, chờ hắn giải thích.
Minh Vân đương nhiên là biết rõ thần thái của Trương Ân Ân, trong lòng thở dài, nói:
"Chỉ là tiện đường mà thôi, ta sẽ không làm lỡ chuyện của muội."
Dứt lời, hắn vượt lên dẫn đường.
Thấy Minh Vân không nói muốn nàng xem cái gì, đôi mi của nàng rủ thấp xuống, khi nhìn thấy Minh Vân quả nhiên đi tới hướng Thái Thượng Đạo Đức Cung, cho nên cố gắng kiềm chế đi theo.
Trong nháy mắt hai người đã lướt qua Tác Kiều, đi vào Thái Thượng Đạo Đức Cung, lại vòng qua chủ điện, dừng ở trước Yêu Nguyệt điện nguy nga đồ sộ.
Yêu Nguyệt điện cao năm tầng, vốn nó vô cùng to lớn hoa mỹ, được dùng làm nơi tổ chức lễ mừng, chiêu đài khách quý, tiếp đãi bạn bè. Lúc này có mười mấy tên đạo sĩ đang bay qua bay lại liên tục, người trồng hoa, người dẫn suối, người mạ vàng, người ghép ngọc, vô cùng bận rộn.
Sự nghi ngờ trong lòng Trương Ân Ân nổi lên, thấy nơi này cỏ dại được dọn dẹp, kỳ trân dị thú được cọ nia, dường như muốn tổ chức lễ mừng, nhưng mà hiện giờ làm gì có lễ mừng gì?
Nàng thấy Minh Vân không nói câu nào, cho nên chu cái miệng nhỏ, muốn kéo một đạo sĩ tới hỏi, nhưng mà chần chờ lại thôi.
Nàng không mỡ miệng, Minh Vân cũng không nói được một lời. Hai người cứ đứng sững ở bên đường như vậy, ngơ ngác nhìn Yêu Nguyệt điện.
Cuối cùng có một đạo trưởng chú ý tới bọn họ, đi tới cười hỏi: "Ân Ân tiểu thư, có chuyện gì không?"
Lúc này Trương Ân Ân đã không còn lảng tránh được nữa, cười cười nói:
"Xin hỏi đạo trường, đang yên lành vì sao lại phải trùng tu lại Yêu Nguyệt điện?"
Đạo trường kia cười nói: "Hóa ra Ân Ân tiểu thư còn không biết? Qua hai tháng nữa, tông ta tổ chức lễ đính hôn cho Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh của Vân Trung cư. Tử Dương chân nhân đã tới Vân Trung cư đặt sính lễ, sau đó Vân Trung Cư chưởng giáo Thanh Nhàn Chân Nhân cũng sẽ khai quan một tháng, tự mình dẫn Cố Thanh lên Tây Huyền Sơn đáp lễ. Đây chính là chuyện trọng đại của chính đạo, cho nên mọi người mới dọn dẹp hoa viên, trùng tu điện phủ, không để cho khách tới thăm và bạn bè đồng môn chê cười..."
Trương Ân Ân chi cảm thấy ầm một tiếng trong đầu, tất cả sự vật trước mắt chỉ còn lại lờ mờ, dường như có vô số âm thanh đồng loạt lao tới chỗ nàng. Thế nhưng những âm thành này có ý nghĩa như thế nào, nàng cũng không rõ ràng cho lắm.
Đạo trưởng nói những câu phía sau, nàng không nghe thấy, mà nàng cũng không muốn nghe.
Dường như có một người nào đó tới kéo nàng, nàng cố sức vung tay, hất tung tên đáng ghét đó đi.
"Ân Ân!"
Minh Vân biến sắc, quát to một tiếng, muốn kéo nàng, thế nhưng vữa khẽ động, chân nguyên trong cơ thể bỗng nhiên bốc cháy!
Mặt hắn đầy máu, hừ một tiếng, ngã về phía sau.
Đạo trường kia cũng bị ảnh hường, đột nhiên cảm thấy trong ngực khó chịu, sắc mặt trắng xanh.
Hắn nhìn thấy tình hình của Minh Vân, lập tức biết đại sự không ổn, cố nén đau vỗ một chưởng vào chỗ của Minh Vãn, đồng thời cố gắng kìm nén cho chân nguyên khỏi sôi trào, hét lớn:
"Người đâu! Đạo tâm của hắn bị phá rồi, nhanh lấy Thiên Vương Hộ Tâm Đan tới!"
Trương Ân Ân giống như một đóa mây từ từ bay lên, dừng ờ trên không trung, quang mang ngũ sắc từ trên người nàng xuất hiện, tòa ra khắp không trung. Da của nàng có thanh quang lượn lờ, một mùi thơm lạ lùng xuất hiện, thân hình nàng khẽ động, dường như được gió thổi đi xa.
Những người bận rộn xung quanh đã bị kinh động, họ phát hiện ra tình huống không ổn, muốn tới ngăn cản. nhưng khi họ mới tới gần đã ngã không dậy nổi
Đạo trưởng kia thấy vậy, vội vàng vận khởi chân nguyên kêu lên:
"Không nên tiếp cận Ân Ân tiểu thư, cẩn thận đạo tâm bị phá! Mau đi thông báo cho các vị chân nhân!"
Khi hắn nói được hết câu, thì Trương Ân Ân đã đi xa rồi.
Trương Ân Ân hoàn toàn không biết mình tại sao lại ra khỏi được Thái Thượng Đạo Đức Cung, lướt qua Tác Kiều, trở lại Thái Tuyền Phong.
Nàng chỉ mơ hồ cảm giác được, hình như xung quanh có rất nhiều người, họ hỏi nàng rất nhiều chuyện, đầu của nàng đau vô cùng, đau tới mức sắp vỡ ra. Phải vất vả lắm nàng mới tới được một nơi quen thuộc, bỏ lại sau lưng những tiếng ồn ào.
Qua một thời gian, nàng mới nhìn rõ xung quanh một chút, bố trí của nơi này hình như là một gian phòng, thế nhưng sao lại có mấy vò rượu rỗng tuếch? Hay là nàng đang ở trong phòng nấu rượu?
Chỉ mới nghĩ được như vậy, đã làm cho Trương Ân Ân đau đầu vô cùng, cảnh tượng trước mắt lại trở nên không rò ràng, không biết qua bao nhiêu lâu nữa, nàng mới định thần lại được.
Lúc này đây, nàng cảm thấy trong lòng nàng cực kỳ đau đớn.
Nàng có cảm giác mình đang đi về phía trước, nhưng phía trước là nơi nào thì nàng lại không biết. Cho tới khi có một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống trán nàng, nàng mới hơi nhặn ra, hình như đây là thông đạo vào trong Trấn Tâm điện.
Trương Ân Ân lung lay đi về phía trước, thỉnh thoảng phải chống vào hai vách tường, cuối cùng nàng cũng đi tới đầu hành lang, thấy một bạch y nữ tử vẫn đứng đó như mấy năm qua.
"Sư phụ..."
Trương Ân Ân kêu lên một tiếng, trong lòng nàng lại đau đớn vô cùng, nàng cúi gập người xuống. Cảm giác đau nhức không giảm đi, nàng phải uống một ngụm rượu, mới thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng nàng cũng sợ hết hồn, bởi nàng không biết vì sao vò rượu lại ở trong tay mình.
Tô Hòa giơ tay lên, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, Trương Ân Ân lúc này mới phát hiện, hóa ra mặt mình đã đầy nước mắt.
Nàng vốn không phải là người giỏi chịu đựng, bây giờ lại vô cùng muốn khóc, nhưng không hiểu tại sao, lệ cứ rơi lặng lẽ, mà nàng không thể nào khóc thành tiếng được.
Nàng muốn mang rượu tới uống, nhưng không biết vò rượu đã bay tới tay của Tô Hòa lúc nào.
Tô Hòa cầm vò rượu nốc một cái hết, hình như nàng ta vẫn còn thòm thèm, cái lưỡi đảo một vòng quanh miệng, không để sót một giọt rượu nào.
Trong một sát na ấy, Trương Ân Ân cũng phải ngây người vì sự phong tình của nàng ta.
Sau khi uống xong vò rượu, Tô Hòa mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Trương Ân Ân cười nói:
"Quả nhiên là hảo tửu, đã năm trăm năm rồi ta còn chưa được uống nó! Nhận một đồ đệ không có lương tâm như con, đúng là xui xẻo cho ta. Mấy năm nay con chẳng hiếu kính cho ta một chút rượu nào."
Trương Ân Ân nhìn vào hai mắt của Tô Hòa, cảm giác nó sâu không thấy đáy, nhưng lại hết sức ấm áp, trong lúc nhất thời nước mắt nàng lại tuôn ra như mưa.
Nàng nói:
"Con thua rồi..."
Tô Hòa nói:
"Ta biết."
"Hắn nói mình không phải là Trích tiên gì cả, khi hắn nói câu này, hắn còn nói là hắn không còn sống được ở trong tông nữa. Thế nhưng con sao có thể bỏ mặc hắn được? Sau đó con lại gặp một người nhất quyết phải giết hắn, người kia rất lợi hại, lại là người của Thanh Khư Cung. Hắn rời khỏi Đạo Đức tông, lại lẻ loi một mình, sao thoát khỏi sự truy sát của người nọ được chứ? Khi con gặp người này, con đã khiêu chiến, con nghĩ, nếu như con bị người kia giết, thì phụ thân cũng sẽ bất chấp tất cả báo thù cho con. Sau này hắn hành tẩu giang hồ sẽ được an toàn. Thế nhưng, con vẫn thua."
Trương Ân Ân nói với giọng điệu rời rạc, giống như nói một câu chuyện không có liên quan gì tới mình cả.
Đau tới chỗ cực điểm, vượt quá sự chịu đựng thì là không còn đau đớn gì nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn của Tô Hòa đặt lên trán của Trương Ân Ân, sửa lại mái tóc tán loạn của nàng, mĩm cười hỏi:
"Vậy con có hối hận không?"
Trương Ân Ân đờ đẫn trong chốc lát, mới nói: "Không hối hận."
Tô Hòa khẽ thở dài:
"Từ khi con một lòng muốn thắng, lúc đó con đã thua rồi. Con nói con không hối hận, như vậy con có thể nói là con đã thắng. Lòng của con đã chết, tấm lòng đương nhiên không còn rung động, căn cơ vững chắc, thì có thể chứa được cả ngọn núi cao ngàn trượng. Con biết cái gì là đau đớn tới cực điểm, thì cùng sẽ biết cách khiến người khác phải gia nhập vào cảnh giới này."
Tô Hòa ngừng lại một chút, nói:
"Cho nên khi con thua, con đau đớn, tâm con đã chết, con mới chân chính tu luyện được Thiên Hồ Trấn Tâm Thuật!"
Trương Ân Ân rốt cục khôi phục một chút sức sống, nhìn Tô Hòa, nói:
" Vậy Trấn Tâm Thuật của sư phụ..."
Tô Hòa cười nói:
"Tiểu Ny Tử (Đứa nhỏ ngốc), lại dám hoài nghi bản lĩnh của sư phụ ư! Năm đó sư phụ của con tu luyện được băng tâm, khiến cho anh hùng thiên hạ si cuồng không biết là bao nhiêu. Chỉ là ta không hay xuất sơn đi lại, cho nên danh tiếng không bằng Đắt Kỷ tỷ tỷ mà thôi. Tỷ tỷ của ta mặc dù chết vì Trụ vương, nhưng mà cùng được sống bên hắn 10 năm, nhưng mà Trấn Tâm Thuật của tỷ ấy không bằng ta."
Trương Ân Ân lại hỏi:
"Trấn Tâm Thuật của sư phụ lợi hại như thế, như vậy, vậy thì người kia thế nào?"
Tô Hòa thần sắc trên mặt biến ảo bất định, tấm lòng nàng giống như một chiếc giếng cổ đã có trăm ngàn năm, nhưng hôm nay khi Trương Ân Ân vừa hỏi, nó lại gợi lên vô số tâm sự.
Một lúc lâu, nàng mới u oán than thở:
"Hắn ư, hắn là một tên đầu gỗ, không, là một khối băng lãnh khốc vô tình. Khi ta mới gặp hắn, hắn đã ngồi giữa biển. 400 năm sau, khi trái tim của ta nguội như tro tàn, muốn gặp hắn lần cuối cùng, hắn vẫn ngồi ở đó. Trong 400 năm đó, ta đã dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn, nhưng mà hắn chẳng bao giờ đặt tâm tư lên người của ta một khắc. Trận đại chiến của ngàn năm trước, tỷ tỷ của ta bị giết, Khương Thượng (tên của Khương Tử Nha) mời tiên binh thiên tướng hạ phàm, tộc của ta binh bại như núi đổ, một khắc là có hơn vạn tộc nhân tới luân hồi. Khi đó trên mặt đất này, làm gì còn chỗ nào không nhiễm máu đâu? Thậm chí, mặt biển nơi hắn ngồi cũng biến thành màu xanh! Thế nhưng hắn vẫn bất động như núi, hắn nhìn trăm ngàn vạn tộc nhân của ta ngã xuống, nhưng không ra tay viện thủ. Nếu như hắn hỗ trợ, Khương Tử Nha cho dù có mời được tiên binh, cùng không dám đuổi tận giết tuyệt, cái tên anh hùng giả nhân giả nghĩa, uy phong bát diện kia làm sao dám huênh hoang như thế chứ? Bại cục đã định thời, ta mắng hắn vô tình vô nghĩa, hắn lại nói ta còn trẻ vô tri, nhìn không ra luân hồi, hiểu không rõ nhân quả. Khi đó ta giận dữ bỏ đi, xuống Thiên Hình sơn, suất lĩnh những tộc nhân may mắn còn sống sót, trốn đông trốn tây, cuối cùng mới thoát khỏi một kiếp nạn."
Chuyện cũ được thanh âm uyển chuyển nhu mì kia nói. nhưng vẫn tràn ngập khói thuốc súng.
Nói đến chỗ này, Tô Hòa bỗng nhiên thản nhiên cười, nói: "Nhưng mà ta vẫn chưa từng hối hận chút nào."
Trương Ân Ân nghe vậy mà kinh tâm động phách, sau khi nghe được một câu:
'Ta vẫn chưa từng hối hận chút nào", nàng bỗng nhiên ngây người!
Nỗi khổ trong lòng lần thứ hai sinh ra, nàng cảm giác mình mệt mõi vô cùng, thân hình của nàng mềm nhũn, chậm rãi ngã xuống, lẩm bẩm: "Sư phụ, con mệt mòi quá, đừng cho ai, đánh thức con..."
Tô Hòa đỡ Trương Ân Ân nằm xuống trên mặt đất, điều chỉnh tư thế, đỡ nàng nằm trên gối của mình, ôn nhu nói:
"Yên tâm đi, ngoại trừ Tử Vi tiểu gia hòa kia, nơi ở của sư phụ không một ai vào được."