Tả Mạc khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ sở học của mình.
Phù trận, luyện khí, khống hỏa, luyện đan mỗi thứ hắn đều học qua một chút, qua thời gian dài đã hình thành một phần kiến thức của hắn. Nhưng hắn chưa từng tổng kết lại sở học của chính mình. Hiện giờ ngồi suy nghĩ lại hắn mới kinh ngạc phát hiện sở học của mình quả thực quá hỗn tạp, tuyệt đại đa số chẳng có hệ thống gì cả.
Phải làm thế nào đây? Tả Mạc nhăn nhó suy nghĩ.
Vệ Thành Bân chăm chú nhìn vào ngọc giản trong tay, từ khi thoát khỏi Tiểu Sơn giới, Kim Ô doanh rất nhàn nhã, không có nhiệm vụ gì, mọi người đều có thời gian nghiên cứu những gì mình thích, có người thì say mê giao lưu trao đổi với người khác. Hiện giờ bầu không khí trong Kim Ô doanh rất tốt, mọi người cùng nhau trải qua hoạn nạn tình cảm càng thêm sâu đậm, những thiên kiến, bè phái đã sớm không còn. Hai vị sư phụ Tôn Bảo, Cát Vĩ cũng dạy dỗ mọi người không hề phân biệt, Vệ Thành Bân tham gia đầy đủ, được lợi không nhỏ.
Chỉ tiếc là trong thời gian này không thể tu luyện. Lão bản đem vô số ngọc giản công khai cho bọn họ nghiên cứu, trong đó có không ít tâm pháp tứ phẩm cho tu giả sinh hoạt. Mọi người lúc đầu còn tràn ngập nhiệt tình, dự định nỗ lực tu luyện sớm đạt tới kim đan. Không ngờ lại tới nơi quỷ quái này, ngay cả tu luyện cũng không thể tu luyện. Mọi người cũng chỉ có thể dồn hết sự chú ý vào ngọc giản, cố gắng nghiên cứu.
“Thành Bân!” Một gã nam tử thò đầu vào gọi.
Người này tên gọi Vạn Thiên, tướng mạo xấu xí nhưng lại có tuyệt kỹ khống hỏa đến mức xuất thần nhập hóa, đứng đầu toàn doanh, ngay cả hai vị đại sư Cát Vĩ, Tôn Bảo cũng khen ngợi không thôi.
“Ngươi lại nghĩ ra thứ gì biến thái rồi?” Vệ Thành Bân bất đắc dĩ buông ngọc giản đang cầm trong tay xuống.
“Hắc hắc.” Vạn Thiên cười cười, nói nhỏ: “Ta muốn kiếm một ít huyền sát khí tìm hiểu một chút.”
“Huyền sát khí?” Trong lòng Vệ Thành Bân cả kinh, nghiêm mặt nói: “Lão Vạn, ngươi đừng có làm loạn. Huyền sát khí hung lệ vô cùng, không phải với tu vi của chúng ta có thể chống lại được!”
“Điều này ta tất nhiên hiểu rõ.” Vạn Thiên không hề quan tâm nói: “Ta chỉ muốn biết một chút chút, nhìn qua xem huyền sát khí đến cùng có cái gì thần diệu. Đây chính là cơ hội tốt khó gặp, sau này chúng ta có muốn cũng không gặp được huyền sát khí.”
Trong lòng Vệ Thành Bân khẽ động, nếu nói không hiếu kỳ đúng là giả, chẳng qua tính tình hắn vốn cẩn thận chu đáo, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ phải nhờ hai vị đại sư phụ xuất thủ mới được.”
“Đúng đó, đúng đó. Đại sư phụ xưa nay coi trọng ngươi, nếu là ngươi nói tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Vạn Thiên vui mừng, vội vàng nói.
Đúng lúc này trên đầu truyền đến thanh âm của đại sư phụ Tôn Bảo: “Mọi người lập tức tới tập trung ở Kim Ô đường!”
Vệ Thành Bân cùng Vạn Thiên liếc nhìn nhau, đều cùng kinh ngạc, trong thanh âm của đại sư phụ Tôn Bảo mơ hồ có một chút kích động.
Kim Ô đường này chính là một gian phòng lớn nhất trên thuyền vận nô, được cải tạo thành nơi hai vị đại sư phụ giảng bài. Tới khi hai người chạy tới, trong Kim Ô đường đã đầy chật người, hai vị sư phụ ngồi ở phía trên, vẻ mặt khó nén nổi hưng phấn.
Tới khi tất cả mọi người tới đông đủ, đại sư phụ Tôn Bảo mới chậm rãi quét mắt nhìn mọi người một lượt, hít sâu vào một hơi, mở miệng trầm giọng nói: “Hôm nay, đại nhân đưa cho chúng ta một ngọc giản. Bên trong ghi chép một số sở học của đại nhân, bao gồm phù trận Kim Ô, hỏa chỉ pháp, cách luyện chế Âm hỏa châu, phù văn trong Phù chiến điêu lâu, phù văn trên thân thủ, vân vân…”
Phía dưới gần như nổ tung, có người vẻ mặt dại ra, có người nói năng lộn xộng, có người thở ồ ồ, mỗi một cái tên đại sư phụ vừa đọc ra đối với bọn họ đều có sức chấn động mạnh mẽ, giống như một dòng điện mạnh chạy khắp toàn thân.
Hai người Vệ Thành Bân cùng Vạn Thiên há miệng ngây ngốc tại chỗ.
Vệ Thành Bân chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, cảm giác giống như đang nằm mơ. Đây… đây là thật sao… là sự thật sao…
Từng cái tên vừa rồi đều là một môn tuyệt học, mỗi môn đều không có khả năng dễ dàng truyền thụ cho người khác! Tựa như Kim Ô đại trận, có thể tích tụ ánh mặt trời tạo thành Kim Ô hỏa. Nếu có một môn phái biết được ai nắm giữ phù trận này, chắc chắn sẽ không quan tâm dùng bất kỳ thủ đoạn nào cướp lấy.
Mỗi người đều không kìm nổi vẻ mặt mừng như điên, nhưng dần dần vẻ mừng rỡ giảm đi, lại có thêm phần nghiêm nghị ngưng trọng.
Toàn bộ Kim Ô đường lặng ngắt như tờ, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ nghiên túc. Khối ngọc giản kia giống như một tòa núi lớn đè xuống trong lòng mọi người.
Ngay cả sư phụ Cát Vĩ xưa nay vốn ôn hòa lúc này vẻ mặt cũng vô cùng ngưng trọng, vừa mở miệng đã nghiêm nghị nói: “Mọi người đều biết giá trị của ngọc giản này, ta không cần nói nhiều nữa. Đại nhân dẫn chúng ta thoát khỏi Tiểu Sơn giới, cho chúng ta đi theo, hiện tại còn đem những tuyệt học này truyền cho chúng ta. Ta hỏi các người, có môn phái nào có thể được như vậy?
Không có ai lên tiếng. Không sai, làm gì có môn phái nào được như vậy? Không một môn phái nào có thể có điều kiện như vậy, mọi người đều đã từng có thời gian ở các môn phái khác nhau, trong lòng đều hiểu rõ những loại tuyệt học trấn phái này ngoại trừ truyền thụ cho những đệ tử hạch tâm, những người khác cho dù có cống hiến nhiều tới mức nào cũng không thể có được.
Mấy câu nói của sư phụ Cát Vĩ làm mọi người cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
“Bởi vậy…” giọng nói của đại sư phụ Cát Vĩ trầm trọng, ánh mắt sáng rực quét qua mọi người: “Ta cùng đại sư phụ Tôn Bảo cùng thương nghị quyết định những ai muốn học tập ngọc giản này, trước hết phải lập lời thề, Kim Ô doanh chúng ta từ nay về sau tự thành một phái, trung thành với đại nhân!”
Tả Mạc cũng không biết hành động này của hắn có kết quả như vậy.
Trong lúc mọi người đang hao hết tâm lực mải mê nghiên cứu ngọc giản, hắn đang tu luyện điên cuồng. Tả Mạc điên cuồng tu luyện nhưng Bồ yêu lại khó chịu, thứ Tả Mạc tu luyện không phải là các loại tiểu yêu thuật mà là sáu loại biến hóa của Đại nhật ma thể.
Lẽ nào biện pháp này không có tác dụng?
Bồ yêu có chút bực bội nghĩ thầm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng hiểu ra. Tả Mạc nhất định cho rằng uy lực của Đại nhật ma thể cực mạnh nên mới cố sức tu luyện như vậy. Ánh mắt Bồ yêu nhìn về phía chân trời đỏ như mắc, nơi có từng đám hắc khí lượn lờ, trước mắt hắn sáng ngời, hăng hắc cười, không còn nóng vội nữa.
Bất chợt thân hình hắn biến mất.
Sau một khắc, hắn đã xuất hiện trong Thập Chỉ Ngục. Bồ yêu giống như một đạo u linh, toàn bộ yêu thuật cấm chế đối với hắn hoàn toàn không có nửa điểm ảnh hưởng, tốc độ nhanh tới kỳ lạ, quang cảnh trước mắt không ngừng biến hóa.
Đầu tóc xích đỏ rực như lửa, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ rực, giống như một con hùng sư. Hắn bỗng nhiên dừng bước, có phần sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía xa.
“Lão sư, làm sao vậy?” Vài tên học sinh bên cạnh hắn vội vã hỏi.
“Ồ, không có gì.” Hắn thu hồi ánh mắt, cố giữ vẻ trấn định trên mặt: “Mọi người cẩn thận cho ta, các người lần đầu tới Thập Chỉ Ngục, Mạc Thủy Minh Không đối với các ngươi mà nói hẳn là không có nguy hiểm, chẳng qua vẫn cần phải để ý. Nhất là không nên chọc tới những yêu khác.”
Mấy tên học sinh bên cạnh vội vâng dạ, trên mặt đầy vẻ ngoan ngoãn. Bọn họ đều vừa đạt tới Chủng Hồn Kỳ, bắt đầu thử nghiệm các loại thực chiến.
Xích không nói gì, ánh mắt không tự chủ lần thứ hai hướng ra xa. Vừa rồi hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một vị yêu cường đại không gì sánh nổi đi qua, cảm giác này cũng không rõ ràng lắm, nhưng lại càng làm cho hắn cảm thấy kinh khủng.
Là Thiên Yêu sao?
“Tìm không được? Nơi này có điểm tà môn!” Bồ yêu hơi cau mày thì thào tự nói.
Hai chân Tả Mạc tỏa ra kim quang mờ ảo, giống như đúc ra từ hoàng kim, mỗi một khối hoa văn trên cơ bắp đều sáng rực lên rõ ràng. Bất chợt, Tả Mạc khống chế không tốt, chân phải ngập sâu vào trong mặt đất giống như là dao cắt đậu hũ, sâu tới tận đùi. Cảnh này làm mấy người Thúc Long bên cạnh líu lưỡi không biết nói gì, mặt đất nơi này trải qua vạn năm được rèn luyện bởi huyền sát khí, nhưng ở dưới hai chân Tả Mạc giống như là đậu phụ.
Nếu như kẻ nào xui xẻo bị dẫm trúng một nhát …
Thúc Long cùng Tạ Sơn đều không tự chủ nhìn sang chỗ khác.
Tả Mạc đầu đầy mồ hôi, đem chân rút lên, không ngờ chân kia cũng không khống chế được “phốc” một tiếng cắm ngập xuống, thân hình hắn mất cân bằng bịch một tiếng ngã xuống. Toàn thân hắn không phải nơi nào cũng cứng rắn như đôi chân, nhất thời đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Đội ngũ vẫn bảo trì ổn định tiến lên, mà Tả Mạc liền dứt khoát coi đây mà một loại phương thức tu luyện.
Nếu nói Minh Hư Dực chính là tốc độ vậy thì Kim Ô Túc (Dịch: Túc = chân) chính là lực lượng. Trước đây Tả Mạc vẫn khó hiểu ma vốn coi trọng lực lượng, làm sao có thể chống lại công kích vô cùng sắc bén của tu giả, đến khi tu luyện Kim Ô Túc hắn mới bắt đầu có chút hiểu ra.
Bất kỳ một loại lực lượng nào đến khi đạt tới một trình độ nhất định đều cực kỳ đáng sợ.
Lực lượng thuần túy khi đạt tới một trình độ xác định đều sẽ hình thành một “lực giới” xung quanh. Bất kỳ thứ gì tiến vào khu vực này ngoại trừ lực lượng đều lọt vào công kích mãnh liệt. Có thể tưởng tượng, nếu là tu giả dùng phi kiếm, chỉ có bài trừ được lực giới này mới có thể đả thương tới đối phương.
Tiến nhập lực giới, đối mặt với phi kiếm có thể va chạm không cần có kỹ xảo gì.
Tả Mạc muốn hình thành được lực giới còn phải đi một quãng đường dài, chẳng qua hắn hoàn toàn không nóng nảy, mỹ cảm của lực lượng thuần túy cũng làm hắn say mê không ngớt. Hiện giờ ban ngày hắn dành để tu luyện Đại nhật ma thể, đến lúc nghỉ ngơi lại bắt đầu tu luyện các loại tiểu yêu thuật.
Về phần những nguy hiểm có thể gặp phải ở phía trước hắn lại hoàn toàn không có cảm giác gì, có lẽ bởi vì riêng chuyện tu luyện cũng đã quá nhiều rồi.
Tả Mạc tu luyện đã gian khổ như vậy, nhưng Thập Phẩm tu luyện còn muốn làm người ta nghẹn họng mà nhìn. Bên người hắn xuất hiện thêm một khối phi nhận hình trăng lưỡi liền màu đen. Phi nhận này cũng giống như một con hồ điệp nhỏ, cả ngày liên tục quay quanh Thập Phẩm không biết mệt mỏi.
Ngay cả Thúc Long cũng thấy đỏ mắt, hắn gian nan lắm mới có thể tạo thành binh khí, Thập Phẩm không ngờ trong vòng một tháng đã vô thanh vô tức luyện thành.
Tiểu tháp cùng Tiểu Hỏa hiếu kỳ bay lượn xung quanh, hai tên nhóc này đối với Thập Phẩm dĩ nhiên là thập phần hiếu kỳ.
Thập Phẩm ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp, chỉ chuyên tâm vào tu luyện. Đương nhiên nó cũng biết quan hệ giữa Tiểu Tháp, Tiểu Hỏa với chủ nhân, vì thế cũng không động thủ.
Nhưng… thập phẩm a… mục tiêu của nó chính là đạt tới thập phẩm! Có lý tưởng vĩ đại như vậy, làm sao có thể cùng mấy tên này mỗi ngày đùa đùa nghịch nghịch đây?
Khóe mắt Thập Phẩm khẽ nhích lên, liếc qua hai tên nhóc kia ngạo nghễ thầm nghĩ.
Không ngờ Tiểu Tháp cùng Tiểu Hỏa lại cho rằng Nguyệt Nha của Thập Phẩm vô cùng thú vị, liền đuổi theo, lượn qua lượn lại xung quanh Thập Phẩm.
Thập Phẩm chỉ một lòng tu luyện, lúc này tâm phiền ý loạn, mở trừng mắt, sát khí tỏa ra bốn phía: “Biến đi chỗ khác mà chơi! Đừng có tới làm phiền ta!”
Tiểu Tháp cùng Tiểu Hỏa cả kinh, sợ hãi bay ra xa.
Chim ngốc đang mắt nhắm mắt mở ngủ gật, mí mắt bỗng nhiên chớp động, hung quang lóe lên, thân hình bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Trong lòng Thập Phẩm lập tức sinh ra báo động, không kịp làm ra bất kỳ một phản ứng nào một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ đã đánh lên mình nó.
Phanh!
Nó giống như một viên đá bị đụng trúng, bắn ngập bắn trong đất.
“Ai…”
Thập Phẩm choáng váng đứng lên, trong lòng nổi lên sát khí, đang muốn động thủ.
Một cái vuốt chim vô cùng lớn từ trên trời giáng xuống, giống như bóng ma bao phủ Thập Phẩm.
Phốc.
Thập Phẩm nằm giang rộng tứ chi thành hình chữ đại, bị Chim ngốc gắt gao ấn chặt lên mắt đất, không thể cử động.
Trong mắt Thập Phẩm xuất hiện một cái đầu chim cực lớn mở đôi mắt tràn đầy hung quang đang cúi xuống nhìn nó.
Thân thể Thập Phẩm cứng đờ, há hốc mồm ngây ngốc.