Thân hình Vân Vũ Hoa như gió, vòng quanh đỉnh núi không ngừng lượn vòng qua lại, trong khoảnh khắc đã không biết bay bao nhiêu vòng, cổ kiếm Thiên Quyền cùng trường kiếm trong tay Vân Phong không ngừng kích vào nhau, từng đạo cuộn sóng như phách thiên cái địa đè xuống hai người, sóng trước vừa dứt thì sóng sau đã tiếp tục áp tới. Thỉnh thoảng nàng còn tự mình ngự kiếm công kích xuống, ý đồ lấy Thiên Quyền kiếm đóng Kỷ Nhược Trằn dính trên mặt đất!
Dưới từng đợt nộ hải cuồng triều, kiếm trong tay Vân Phong như một nhành liễu yếu đuối, hầu như không cách nào chống đỡ cự lực đè lên mà lắc lư bất định, nhưng bất kể như thế nào vẫn không gãy, đem phạm vi ba thước quanh hai người phòng thủ chặt chẽ. Cho dù Vân Vũ Hoa liều mình tấn công hắn cũng tuyệt không chịu hướng nàng xuất một kiếm, chỉ là tử thủ không công.
Mặc dù chân nguyên trong cơ thể Vân Phong như đang sôi lên, bất cứ lúc nào cũng có thể chống đỡ hết nổi mà đổ xuống, nhưng nét mặt vẫn mĩm cười, không thấy được một chút nóng vội, giống như thể hắn không phải đang tiến hành chiến đấu sinh tử mà chỉ là đang cùng một người bạn cũ nhàn thoại chơi cờ vậy.
Thấy Vân Phong ung dung như vậy, trong lòng Vân Vũ Hoa trái lại đã thầm nôn nóng. Nàng đột nhiên vứt bỏ Minh Hà kiếm khí, hai chân đạp lên đỉnh núi, trực tiếp ỷ vào sự sắc bén của hung binh Thiên Quyền thiếp thân điên cuồng tấn công!
Thế tiến công như thế của nàng mặc dù hung lệ độc ác nhưng vẫn bị Vân Phong lần lượt ngăn cản, hơn nữa chiến pháp này kì thực không gây áp lực cho Vân Phong bằng từng đợt sóng Minh Hà như vừa rồi điên cuồng tấn công. Vả lại trong lòng nàng đang nôn nóng, uy lực bám vào trên thân Thiên Quyền cổ kiếm chỉ có một ít trên dưới ba động nhấp nhô, kết quả những sai sót này một cái cũng tránh không thoát hai mắt của Vân Phong. Vân Phong được cơ hội thở dốc này, chân nguyên cuối cùng một phần một phần bắt đầu đề thăng.
Tái đấu thêm một lát, thỉnh thoảng Vân Phong đã có thể phản kích một kiếm. Hắn cũng không phải muốn tính mệnh của Vân Vũ Hoa mà chỉ muốn cắt ngón chặt tay gì đó, muốn nàng không thể tái chiến. Vả lại thời cơ hắn xuất kiếm vừa lúc, Vân Vũ Hoa cho dù không để ý sinh tử của mình cũng đã thương không được Kỷ Nhược Trần, đối với mỗi kiếm của Vân Phong không thể không phòng thủ. Mỗi một lần nàng thủ, chân nguvên của Vân Phong lại khôi phục thêm một phần. Vân Vũ Hoa càng công càng nổi giận, nàng vốn tưởng rằng bản thân nhiều năm lịch luyện ở bên ngoài, kinh nghiệm giao chiến phong phú vượt xa các đệ tử danh môn đại phái tầm thường, nên mới lựa chọn thiếp thân triền đấu. Nào ngờ Vân Phong một bộ giản dị trung hậu, kinh nghiệm thực chiến dường nhu còn vượt trên cả nàng.
Vả lại Kỷ Nhược Trần mặc dù vô lực ứng chiến, chỉ có thể khoanh chân ngồi cố định không lay động, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, cặp mắt tại trên người Vân Vũ Hoa nhìn ngang liếc dọc, hoàn toàn không kiêng kị. Ánh mắt vô lễ sỗ sàng như vậy cũng khiến nàng ngấm ngầm tức giận, tâm thần không yên.
Lại đấu thêm một lúc, Vân Phong càng thêm nhanh nhẹn, trên trường kiếm phát ra tiếng không ngớt, quang mang dần dần hiện lên.
Vân Vũ Hoa cuối cùng biết chuyện hôm nay khó mà thành được, lập tức giận dữ hú dài một tiếng, điên cuồng tấn công ba kiếm khiến cho Vân Phong toàn lực phòng ngự sau đó bay thẳng lên trời, chớp mắt đã mất hút trong màn đêm mênh mông.
Nhìn về phương hướng nàng rời đi, Vân Phong suy ngẫm chốc lát mới hướng Kỷ Nhược Trần nói:
-Cô gái này chắc là Vân Vũ Hoa một trong Nguyệt Hạ ngũ tiên, đến từ Vô cấu sơn trang, chẳng qua không ngờ đạo hạnh của cô ta lại mạnh mẽ đến vậy. Nhìn cô ta một lòng muốn giết đệ, thậm chí không tiếc lưỡng bại câu thương, giữa hai người gần đây đã xảy ra xung đột gì sao?
Kỷ Nhược Trần cũng không giấu diếm, đại thể nói ra sự tình đã trải qua, cuối cùng nói là vì để tiêu hao thực lực của Vô cầu sơn trang mới dùng Cực Lạc châm thi triển trên người nàng.
Vân Phong gật đầu, nói:
-Vô Cấu sơn trang chính là kẻ địch vốn từ xưa đến nay của tông ta, hành vi của đệ cũng không tính là sai, mưu kế cũng đủ sâu xa. Chỉ là có một điểm đệ vẫn chưa biết, sau này phải nên ghi nhớ kỹ, tòng ta lập phái đã ba ngàn năm, tổ sư khai phái ngoại trừ đạo hạnh uyên thâm còn đều là người hùng tài đại lược, không chỉ truyền lại rất nhiều đạo trị nước độ thế vả lại cũng lưu lại cho hậu nhân không ít di trạch. Lấy sự dồi dào mà tông ta cất giữ, thật sự nhất cả thiên hạ. Mấy vật có thể phá giải Cực Lạc châm như đệ nói đều là linh vật dược liệu cực hiếm thấy trong thiên địa, ta thấy Vô Cấu sơn trang hơn phân nửa là một cái cũng không có. Dù cho có, lấy tâm tính của Vong Trần tiên sinh cùng sẽ không dùng ở trên người Vân Vũ Hoa đâu.
Chi tiết này Kỷ Nhược Trần trái lại không có ngờ tới, lập tức ngạc nhiên nói:
-Nếu là như vậy, thời gian của Cực Lạc châm đã qua từ lâu rồi, vì sao cô ta vẫn có thể bình an vô sự?
Vân Phong nhíu mày nói:
-Việc này ta cũng không biết. Tuy nhiên sau này chúng ta cẩn phải cẩn thận đề phòng.
Khi hai người trở lại Lạc Dương đã gần đến bình minh. Xa xa trông thấy phủ đệ, Vân Phong đột nhiên kêu một tiếng không may, dắt Kỷ Nhược Trần tăng tốc bay về hướng phủ.
Thậm chí một khắc trước đó Kỷ Nhược Trần đã cảm ứng được trong phủ bốc lên mùi máu tanh tươi, trong luồng huyết khí mang theo hương gỗ đàn nhè nhẹ, cũng không phải máu người thường mà là máu của người tu đạo chảy ra.
Trong khoảnh khắc hai người nhảy vào trong phủ, trực tiếp đi về sương phòng ở hậu viện. Trong phủ đệ cây đổ nhà sập, một mảnh lộn xộn, nhìn thảm trạng đó giống như là đã từng bị hồng thủy tràn qua. Thế nhưng gần đây làm gì có nước? Vả lại bốn mặt tường viện vẫn còn đứng vững.
Trong căn phòng, hai đệ tử Đạo Đức tông đang nằm trong vũng máu, trước ngực mỗi người đều có một vết thương bởi kiếm, xuyên từ trước ra đằng sau, miệng vết thương hơi có màu đen và đã bị nướng cháy thành than. Kỷ Nhược Trằn vừa thấy thì biết ngay đệ tử này đã bị một kiếm xuyên qua khí hải, không thể còn hy vọng gì nữa.
Vân Phong chau mày, mặc dù trong lòng sớm có đáp án nhưng vẫn lật thi thể của hai đệ tử kiểm tra qua, mới trầm giọng nói:
-Là Vân Vũ Hoa.
Kỷ Nhược Trần không nói gì.
Hai đệ tử Đạo Đức tông này đạo hạnh không kém, mà bị ả Vân Vũ Hoa kia một kích giết chết, nhìn tình hình này có thể thấy được hai đệ tử này ngay cả phản kích cũng không kịp. Còn lại tám đệ tử Đạo Đức tông cùng Long Tượng, Bạch Hổ hai thiên quân lúc này đều tại đại doanh ở thành nam, trong phủ trống không, chẳng ngờ lại bị Vân Vũ Hoa thùa cơ mà
vào.
Kỷ Nhược Trần đột nhiên nhớ tới Tể Thiên Hạ cũng ở trong phủ, kêu một tiếng không tốt, lập tức chạy vội về chỗ hắn đang ở.
Dọc theo đường đi, gia đinh nha hoàn tôi tớ trong phủ người người bị thương, tiếng gào khóc rên rĩ không ngớt, nhưng vẫn chưa thấy ai bị chết. Nghĩ chắc là Vân Vù Hoa kia mặc dù đang trong cơn xúc động phẫn nộ cũng không phát tiết lên những người hạ nhân này.
Sương phòng của chỗ ở Tể Thiên Hạ tường biệt viện đều bị hủy hết, căn phòng cũng bị đổ một bờ tường. Nhược Trần tâm trạng lo lắng trực tiếp phá cửa phòng đi vào nhà. Gã đưa mắt nhìn chung quanh nhưng thấy trong phòng bàn ghế gãy hết, sách vở thì lung tung trên đất, nào có thấy bóng dáng của Tể Thiên Hạ đâu? Giữa lúc trong lòng Kỷ Nhược Trần đang thấp thỏm không yên thì đột nhiên cái tủ quần áo trong góc phòng rung rinh lên.
Kỷ Nhược Trần đầu tiên là cả kinh, vừa suy nghĩ thì đã hiểu ra, lập tức tiến lên giật lại cửa tủ, quả nhiên Tể Thiên Hạ đang trốn ở trong đó cả người không ngừng run lên như cầy sấy. Hắn văn phòng tứ bảo, kinh, sử, tử, tập thì không mang theo thứ nào, trong lòng chi ôm khu khu một túi bạc nặng trịch. Tể Thiên Hạ thấy là Kỷ Nhược Trần, lúc này mới nin nin từ trong tủ bò ra, chích hỏi:
-Tên cướp đã đi chưa?
Kỷ Nhược Trần thấy trên người hắn không có thương tích gì mới yên lòng, vội vàng dìu hắn ngồi xuống, vui vẻ nói:
-Tiên sinh vô sự là tốt rồi! Nhung làm ta vội chết đi được.
Tể Thiên Hạ mới kịp hoàn hồn, tức khắc liền ưỡn ngực ngẩng đẩu, làm ra một bộ dáng quân tử hào khí, không vì cường bạo mà sợ hãi, cất cao giọng nói:
-Đường đường Đông Đô nghìn năm, ngay tại ban ngày ban mặt mà để kẻ cướp hoành hành, thương hại nhân mệnh, đây có còn là thiên lý vương pháp không?
Kỷ Nhược Trần dỡ khóc dỡ cười, không thể làm gì khác hơn là nói:
-Tiên sinh nói rất phải.
Ngay sau đó trong phủ phái thanh lý đống hoang tàn, cứu chữa người bị thương. Vân Phong còn phải lấy đạo thuật chế ra băng, phong kín hai thi thể của đồng môn để vận chuyển trở về Tây Huyền sơn. Vì vậy ai cũng bận rộn, đợi đến lúc xong xuôi công việc thì đã là lúc lên đèn. Lúc này có người coi cửa báo lại, nói là Lý An cho mời Kỷ Nhược Trần cấp tốc tới vương phủ một chuyến.
Nguyên lai trong khoảng thời gian này Kỷ Nhược Trần bận về việc lấy đạo thuật hợp binh trận. Lý An cũng không có nhàn rỗi, thế lực của y trong chư vương xem như là hùng mạnh nhất, ở trong triều hoạt động ở nhiều mặt, cuối cùng qua nhiều người cũng tìm được biện pháp tiếp cận Cao Lực Sĩ. Năm đó Tôn Quả từng tiến hiến ba viên Băng Tiềm Chu Ngọc đan công năng kéo dài tuổi thọ. Minh Hoàng sau khi phục xong có thần hiệu, mới bái Tôn Quả làm bán sư, ban thưởng cho chức danh quốc sư. Cao Lực Sĩ thấy vậy cũng từng lén cầu Tôn Quả Băng Tiềm Chu Ngọc đan, nhưng Tôn Quả lại nói đan dược này rất hiếm, không thể dễ dàng cho người khác, lúc đó liền thẳng thừng từ chối. Lý An biết Cao Lực Sĩ xưa nay tính tình hẹp hòi, nhất định chịu không nổi cơn giận này mà phải tìm cơ hội trả thù. Bởi vậy y đã trăm phương nghìn kế dò xét, cuối cùng Cao Lực Sĩ ngầm tỏ ý, nói có thể giúp Lý An tại trước mặt Minh Hoàng nói vài câu.
Lý An vừa nhận được tin tức này, lập tức tìm Kỷ Nhược Trần. Đại địch trước mắt của Đạo Đức tông chỉ là một Chân Võ quan mà thôi, Dương Quốc Trung nhìn như phụ hợp với Tôn Quả, thực tế tâm tư tính toán thế nào thì ai cũng không thể biết. Lần này nếu có thể được Cao Lực Sĩ trợ giúp, chí ít có thể tại triều đình tranh đoạt một ván, không giống như lúc trước tại trước mặt Minh Hoàng không có một người đồng ý nói giúp cho Đạo Đức tông. Vả lại lấy thực lực của Đạo Đức tông, thay mặt Chân Võ quan mà trở thành quốc giáo cũng không phải là một việc khó khăn gì, nhưng then chốt hiện nay nằm ở chư chân nhân của Đạo Đức tông có nguyện ý hay không vì việc này mà điều phối thêm nhiều nhân thủ hơn, bằng không chỉ mình mấy người Kỷ Nhược Trần muốn áp đảo Chân Võ quan, thật sự không khả thi. Thứ hai là lấy phương thức gì để làm cho Minh Hoàng biết sự mạnh mẽ của đạo pháp Đạo Đức tông. Triều đình dù sao có quy tắc quy định, cũng không thể tùy ý làm càn.
Kỷ Nhược Trần đối với luật lệ của triều đình cũng chỉ biết một biết hai sau khi từ Lạc Dương vương phủ đi ra liền lập tức hồi phủ, muốn tìm người thương nghị một vài đối sách.
-Chuyện như thế này thì cần gì phải khách khí?
Tể Thiên Hạ cười lạnh một tiếng. Xoạt một tiếng mở cây quạt xếp, làm đủ tư thái mới
nói:
-Chỉ cần thử vài trận đấu pháp trước điện, không phải đại cục có thể định rồi sao?
Kỷ Nhược Trần cùng Vân Phong hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy có phần khó tin. Tu đạo chẳng qua là vũ hóa phi thăng, cùng người tranh cường đấu pháp cũng bị xem là việc thừa, huống chi còn phải tại trước điện đánh nhau, đó chẳng phải không khác gì với ca kĩ hay sao? Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, động thái này lại khả thi nhất. Minh Hoàng thường thích náo nhiệt, lại một lòng tầm đạo, nghe được có hai đạo phái đồng ý đấu pháp trước điện, nhất định không chịu bỏ lỡ, khi đó Tôn Quả có mượn cớ thế nào cũng không thể khước từ được.
Về phần đấu pháp để phân thắng bại cũng không đặt ở trên người Kỷ Nhược Trần và Vân Phong. Một trận chiến ở Lạc Dương, đạo hạnh của Tôn Quả cũng biểu hiện được rõ ràng, cho dù một vị chân nhàn cũng đều có thể chắc chắn chế phục được hắn, luận đệ tử môn nhân, Chân Vũ quán cũng không phải là đối thủ của Đạo Đức Tòng có nhân tài đông đúc, một môn phái nhị lưu như Chân Vũ quán nếu không có bấu víu vào triều đình, nào có cơ hội để mà khiêu chiến cùng Đao Đức tông.
Nếu như trong đấu pháp trước điện mà bị thảm bại, Tôn Quả còn có bộ mặt nào mà giữ cái chức quốc sư nữa? Khi đó tự nhiên sẽ do môn nhân của Đạo Đức tông đại triển thần uy thay thế, tiện thể sản nghiệp của Chân Vũ quán cũng có thể thu luôn, có thể nói trận này thắng dễ như trở bàn tay.
Bốn chữ đấu pháp trước điện vừa ra, lập tức nhẹ nhàng luẩn quẩn quanh các điểm mạnh hiện có của Chân Vũ quán, có thể song phương không thể bằng bản lĩnh thật sự mà hỗ đấu một phen, thật là gãi đúng chỗ ngứa.
Tôn Quả cũng không phải người ngu, chắc sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế mà từ chối. Mấu chốt trong chuyện này đều nằm trên người Cao Lực Sĩ.
Vân Phong cùng Kỷ Nhược Trần đều không phải người ngu dốt, chỉ hơi suy nghĩ sơ qua cũng đã nghĩ rõ ràng điểm then chốt ở trong đó. Muốn Cao Lực Sĩ hỗ trợ nói đến đơn giản, không ngoài mấy chừ đầu kỳ sở hảo, cung kỳ sở nhu (1) mà thôi, thế nhưng hai người đối với Cao Lực Sĩ hầu như hoàn toàn không biết gì cả, càng không cần phải nói biết được hắn thích cái gì, cần cái gì. Xem ra nếu không đi tìm Lý An, chính là phải thỉnh giáo người tự xưng là thông hiểu mọi việc thiên hạ - Tể Thiên Hạ.
(1) đầu kỳ sở hảo, cung kỳ sở nhu: Tặng những gì người ta thích, cung cấp những gì người ta cần
Còn chưa đợi Kỷ Nhược Trần mở miệng hỏi ý kiến, Tể Thiên Hạ liền vung quạt, nói lên một số tin đồn về Cao Lực Sĩ mà ít người biết đến. Vừa mới bắt đầu hắn liền không ngừng, từ chuyện Cao Lực Sĩ ngủ dậy vào giờ nào, thói quen ưa thích hằng ngày, cho đến hắn làm sao trợ phi tấn cung nào tranh sủng, giúp vị hoàng tử nào tranh công, thậm chí hắn yêu thích màu sắc gì, sau lưng thích dùng các loại thủ đoạn nào để dằn vặt cung nữ cũng lần lượt kể ra hết.
Nói đến chỗ hương khói Tể Thiên Hạ hăng hái bừng bừng, nước miếng tung bay, đủ loại việc không thể tưởng tượng nổi Kỷ Nhược Trần nghe được mà mặt cũng đỏ tới mang tai, giương mắt đờ đẫn. Nhưng việc trong lời nói của Tể Thiên Hạ đều rất hoang đường, thế nhưng khi tỉ mỉ suy nghĩ, hình như cũng không thể hoàn toàn phủ nhận việc này sẽ không tổn tại. Chẳng qua là không biết những việc này ít người biết đến, nhưng làm sao Tể Thiên Hạ lại biết được?
Cho đến nửa canh giờ sau, Tể Thiên Hạ đã nói đến nỗi miệng bay ra khỏi, cuối cùng không thể không nói:
-Đại thể chính là nhiều như vậy.
Nhìn bộ dáng của hắn hình như ý vẫn còn chưa hết, Kỷ Nhược Trần rất sợ hắn lại nói thêm nửa canh giờ nữa, vội vàng cảm ơn hắn rồi cùng Vân Phong rời khỏi gian phòng.
Vừa ra cửa phòng, Kỷ Nhược Trần nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, nhưng tiếng nổ đùng đoàng trong tay đã bị bay hết. Tiếp theo một trận gió đêm mát mẻ thổi qua, cả người gã đầu khớp xương cũng dường như nhẹ đi vài phần, khi Kỷ Nhược Trần nhìn sang Vân Phong đang đứng ở bên cạnh, thấy bộ dáng của hắn cũng giống như là mới trút được một gánh nặng thì không khỏi mĩm cười.
-Vân Phong sư huynh cảm thấy Tể Thiên Hạ này là người thế nào?
Kỷ Nhược Trần hỏi.
Vân Phong trầm ngâm một lúc lâu, mới nói:
-Người này mặc dù nhìn như hơi hoang đường nhưng thực có đại tài. Nếu đệ có thể được người này tương trợ cũng là một chuyện may mắn. Chỉ là không biết bản tâm của hẳn thế nào, lẽ ra lấy cái tài của hắn phong tước ban vị cũng không phải là một chuyện khó, nhưng vì lẽ gì vẫn nghèo túng như vậy?
Kỷ Nhược Trần nói:
-Ta cũng cảm thấy khó hiểu, Vân Phong sư huynh xem người này sẽ không phải là người tu đạo thâm tàng bất lộ đấy chứ?
Vân Phong lắc đầu, nói:
-Ta từ trên người hắn nhìn không ra mảy may một chút chân nguyên linh khí nào, chắc cũng không phải là người tu đạo. Tuy nhiên nghĩ đến người có tài hơn phân nửa cá tính thường hay điên khùng, rất có thể là xem thường làm quan thôi…
Nói đến đấy, Vân Phong dừng lại một chút, chung quy mơ hồ cảm giác Tể Thiên Hạ này trên người có chút không bình thường, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì hoàn toàn không thể nói rõ. Hắn dứt khoát đặt những việc này qua một bên, hướng Kỷ Nhược Trần nói:
-Nhược Trần, chuyện đấu pháp trước điện đợi ta hỏi qua chư chân nhân rồi mới tính tiếp. Hôm nay đệ bị tổn hao chân nguyên rất nhiều, về phòng ru luyện để bổ sung cho chân nguyên đi. Chuyện pháp khí bản mệnh đệ không cần để ở trong lòng, các chân nhân có khả năng thông thiên nhất định có thể giải quyết việc này cho đệ.
Kỷ Nhược Trân đáp ứng rồi một mình trở về phòng.
Lúc nửa đêm, Kỷ Nhược Trần đang ở trong phòng khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên mở bừng hai mắt, há mồm phun ra một cái đỉnh bằng đồng đen. Cái đỉnh này hình vuông to không tới một tấc, dị thường tinh xảo, tuy nhỏ nhưng khi tỉ mỉ quan sát thì thấy hoa văn trên thân đỉnh cùng với các văn tự như phù như chữ Triện cũng đều nhất nhất hiện rõ. Đỉnh đồng di động trên không trung, tỏa ra thanh quang nhàn nhạt, chiếu lên khuôn mặt Kỷ Nhược Trần cũng một màu đen.
Kỷ Nhược Trân tâm niệm khẽ động, đỉnh đồng quả nhiên chậm rãi chuyển quanh một vòng.
Kỷ Nhược Trần vốn chỉ phòng đoán trong lòng, nhưng giờ khắc này đã chứng thực vài phần. Lẽ nào đây là khí bản mệnh của gã? Nguyên nhân chính là có nó nên mình mới không thể tái luyện hóa các pháp khí khác được?
Thế nhưng đây rõ ràng là một đỉnh đồng xếp xó đã lâu trong Thái thượng Đạo Đức cung mà! Mặc dù lượng khí ngoài đỉnh dồi dào đến kinh ngạc, nhưng hơn phân nửa là bởi vì thâm niên lâu ngày mới hấp thu được linh khí bên trong Thái thượng Đạo Đức cung. Nếu như cái đỉnh này thật là một pháp bảo khó lường nào đó thì cớ sao lại bị ném lung tung trong một con hẻm nhỏ hoang vắng đến nỗi bị bám đầy bụi? Còn nữa, nói lấy đạo hạnh bé nhỏ ngay lúc đó của gã, cái đỉnh này cho dù là thoáng thấy qua còn không phải là làm cho gã bạo thể mà chết ngay tại chỗ hay sao?
Nguyên do Kỷ Nhược Trần đến bây giờ vẫn chưa luyện hóa khí còn thừa trong đỉnh để có cái đỉnh bằng đồng đen như trước mặt, chi cảm thấy nó nhỏ như vậy mới thích hợp, điều khiển như ý. dùng để nấu dược luyện đan quả thật không thể tốt hơn.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần đột nhiên nhớ tới ngày đó tại Lạc Dương lúc đối mặt với ba vị đại hòa thượng của Nam Sơn tự, lúc hoàn toàn rơi vào đường cùng thì tự nhiên phun ra cái đỉnh này, không nghĩ tới nhất cử đánh bại hộ thể thiền công nổi danh thiên hạ của đối phương. Vừa nghĩ như vậy, không khỏi đối với cái đỉnh đồng này nhìn với cặp mắt khác xưa. Vả lại gã càng muốn kết quả của Hỗn Độn Lôi Long kia lại càng nghi hoặc, lẽ nào hồn phách của con lôi long kia là bị cái đỉnh đồng này làm biến mất hay sao? Nếu thực sự là như vậy, cái đỉnh này thật không thể coi thường được.