Vân Phong cười cười nói:
-Chẳng qua là tiện tay làm có thể cứu được một mạng người thì tội gì mà không làm? Nếu như để ổn thỏa, vừa rồi ta đích thật là làm điều thừa. Tuy nhiên tính cách của một người như sư huynh cho phép lúc nào cũng phải để ý tới những chi tiết nhỏ nhặt nhất, cũng không phải là nhân vật có thể thành châu báu, điểm này ngươi phải hiểu được. Nhược Trần, ngươi thân gánh trách nhiệm nặng nề, cũng không nên học ta.
Kỷ Nhược Trần gật đầu, nhưng trong lòng hắn cứ mãi cảm thấy có chút gì đó không hiểu đang lặng lẽ cuộn trào, cảm giác là gì thì thực sự nói không nên lời.
Lúc này Vân Phong đột nhiên ngừng bước nhìn về quần sơn ở phía trước mĩm cười nói:
-Nhược Trần, ngươi xem dãy núi ở phía trước vừa âm u vả lại hiểm trở, thạch tùng rậm rạp, lại có một vài dòng suối, quả là một vị trị tốt để bố trí cạm bẫy. Thuật ám sát của Vân Vũ Hoa xem ra chẳng qua là lệ thuộc sách vở, có lẽ sẽ không bỏ qua một vị trí tốt như thế này đâu. Chúng ta đi qua đó bố trí một chút.
Vân Vũ Hoa đứng ở đằng xa thấy Vân Phong cùng Kỷ Nhược Trằn phát hiện ra Túy Tiên tán cùng Lưu Tô, lúc đó chỉ hận đến dặm chân, trong lòng không biết chửi bới đám yêu đạo giảo hoạt của Đạo Đức tông bao nhiêu lần, nhưng ở trong lòng lại hối hận khi kê đơn không nên tham nhiều, đã thêm vài lần phân lượng. Thế nhưng đợi đến khi nàng thấy Vân Phong không ngại phiền phức, đem đồ vật có dính Túy Tiên tán cùng Lưu Tô nhất nhất tiêu hủy đi, trong lòng lại có chút khó hiểu. Y theo truyền thống của Vô cấu son trang, đó là xưa nay sẽ không quản sự chết sống của người thường, điều này lúc Vân Vũ Hoa hạ độc cũng căn bản không có suy nghĩ đến số độc còn sót lại sẽ hại thêm bao nhiêu người. Vân Phong này lại không sợ phiền hà thanh lý di độc, chẳng lẽ không sợ mình tại trong quán trà bày một hai cạm bẫy hay sao?
Vân Vũ Hoa trăm mối không giải được nhìn theo Vân Phong cùng Kỷ Nhược Trần đi xa. Đến khi thấy quần sơn sừng sững ở phía xa, trước mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời. Quần sơn này kéo dài liên tục, rừng rậm suối nước đủ cả, chính là một địa phương tốt để thiết lập cạm bẫy để ám sát tập kích. Uy lực của cạm bẫy không cần trí mạng, chỉ cần làm bị thương Vân Phong thì nàng tuyệt đối nắm chặt sẽ giết chết được Kỳ Nhược Trần.
Một nơi tốt như vậy, nàng sao có thể đồng ý bỏ qua được?
Vì vậy Vân Vũ Hoa bật người bay lên, như một làn khói nhẹ bay về hướng trong núi. Muốn cướp Kỷ Nhược Trần ở trước mặt Vân Phong thì nhất thiết phải bố trí cạm bẫy mai phục trước.
Kỷ Nhược Trần cùng Vân Phong thản nhiên đi xuyên qua giữa khu rừng núi, cuối cùng đứng ở bên một khe suối có thể rõ ràng thấy được đáy.
Đang ở trên một ngọn núi để có thể quan sát được toàn bộ son cốc, Vân Vũ Hoa nín hơi tĩnh khí, để sát một cái ống màu bạc dài bảy tấc ở bên môi, chỉ đợi Vàn Phong cùng Kỷ Nhược Trần đi về phía trước thêm mười trượng thì nàng sẽ thổi sáo để khởi động bẩy rập. Nhưng mà mắt thấy hai con mồi sắp rơi vào bẩy rập, nàng bất giác càng ngày càng khẩn trương. Lần này lại có điều gì ngoài ý muốn sẽ phát sinh đây?
-Ngươi cảm thấy thế nào? Vân Phong hỏi.
Kỷ Nhược Trần ngưng thần nhìn dòng suối, cuối cùng thò ngón tay thấm nước trong suối rồi đặt ở trên lưỡi nếm thử, mới nói:
-Điều sư huynh sở liệu không sai, xem ra trên thượng du dòng suối này đã được thiết lập cạm bẫy. Như vậy...
Ánh mắt của Kỷ Nhược Trần chậm rãi đảo qua dãy núi xung quanh, rồi nói tiếp:
-Nếu cạm bẩy được bố trí ở đây, lúc này cô ta chắc sẽ ẩn núp ở đỉnh núi bên kia thôi.
Vân Phong gật đầu nói:
-Có lẽ nhất định là vậy rồi.
Ngay sau đó Kỷ Nhược Trần lấy ra một cái chuông đồng cùng một cây dùi màu vàng từ trong người, đoạn cầm dùi gõ mạnh lên chuông một cái, tiếng chuông lanh lảnh lan ra xa, tiếng vang tại dãy núi vang vọng không ngớt.
Oanh một tiếng, trên đỉnh ngọn núi mà Kỷ Nhược Trần mới vừa nói đột nhiên loạn thạch tung tóe, rồi có một đoàn hỏa diễm màu đỏ đường kính đạt hơn mười trượng cuồn cuộn mọc lên, bay thẳng lên cao trăm trượng sau đó mới dàn dàn hóa thành khói đen cuồn cuộn bay lên không.
Tiếng nổ ầm vang, cả dãy núi đều nghe tiếng.
Nhìn đỉnh núi mây khói lượn lờ đăng xa, Vân Phong vuốt râu cười nói:
-Mặc dù lấy không được mạng của Vân Vũ Hoa, nhưng cũng đủ dạy cho cô ta một bài học rồi, trên đường đi Trường An, nghĩ rằng cô ta sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa đâu. Nhược Trần, chúng ta đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều.
- Hai tên yêu đạo vô sỉ! Không chém xuống cái đầu chó của các ngươi Vân Vũ Hoa ta thề không bỏ qua!
Vân Vũ Hoa nằm ngửa bên cạnh bờ một khe suối, oán hận không ngớt.
Chẳng qua nàng mặc dù phẫn nộ muốn điên nhưng chỉ có thể nằm trên đất không nhúc nhích, yên tĩnh đợi chân nguyên từng giọt từng giọt tu bổ lại thân thể đã bị hao tổn. Vừa rồi nàng vì thu liễm khí tức mà kiềm chế chân nguyên, lực hộ thể đương nhiên rất thấp, bởi vậy khi bên dưới chợt vang lên địa hỏa cuồn cuộn đã sớm bị nội thương không nhẹ. Sau đó nàng lại rơi xuống đất từ đỉnh núi cao trăm trượng, đạo hạnh tuy mạnh mẽ nhưng trong lúc nhất thời cũng bò không dậy nổi, chỉ có nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Cũng may những vết thương này mặc dù không nhẹ nhưng cũng không khó trị liệu, chỉ yêu cầu thời gian mà thôi. Trong nháy mắt chỉ mấy canh giờ trôi qua, thương thế của Vân Vũ Hoa rốt cuộc trị khỏi hoàn toàn, vì vậy phù không bay lên đứng ở trên dòng suối. Nàng phất tay một cái, cổ kiếm Thiên Quyền tức thì tụ bay trở về trên lưng nàng.
Có Thiên Quyền trong tay, Vân Vũ Hoa tái sinh dũng khí, đang muốn tiếp tục đuổi theo hai yêu đạo một lớn một nhỏ của Đạo Đức tông thì đột nhiên một trận gió thổi qua, nàng chỉ cảm thấy trên đầu mát lạnh, sau đó thấy từng mảng tro bụi lướt qua trước mắt.
Vân Vũ Hoa thầm kinh hãi, vội vàng chạy đến trước dòng suối soi thử, lúc nàv mới phát hiện mái tóc của mình vừa rồi trong ngọn lửa đã bị cháy đến tả tơi, lúc này tóc trên đầu chỉ còn lại một tấc rối bời.
Nàng nhất thời ngây người!
Vân Vũ Hoa xưa nay không để ý tới dung mạo, nhưng đối với mái tóc đen dài của mình thì cực kỳ yêu quý, mặc dù để tóc ngắn nàng cũng có một loại phong tình mỹ lệ khác nhưng nàng vẫn chịu đựng không được.
Mặt Vân Vũ Hoa như sương lạnh, nâng kiếm cấp tốc đuổi theo hướng hai yêu
đạo.
Lần này nàng dùng toàn lực nên chỉ một canh giờ sau đã đuổi kịp Kỷ Nhược Trần cùng Vân Phong. Nhưng mà nàng đứng lại tại đỉnh núi, đã hơi do dự, không biết có cần tiến lên động thủ hay không. Chỗ nàng đứng là phần cuối cùng của vùng núi, Kỷ Vân hai người đã xuất sơn và đang đi về hướng Trường An. Trước mặt họ đã là một vùng đất bừng phẳng và không có vật che chắn. Vân Vũ Hoa hơi suy tư đã quyết tâm bỏ qua dùng cách ám sát thành dùng Minh Hà kiếm lục cùng Vân Phong Kỷ Nhược Trần quyết một trận sinh tử. Thế nhưng khi nàng mới vừa hạ quyết tâm thì từ phương xa đột nhiên mây mù bắt đầu cuồn cuộn, xa xa nhìn lại, đang có mười sáu đạo sĩ ùn ùn bay về phía này nghênh đón Kỷ Nhược Trần cùng Vân Phong. Đám đạo sĩ này người người đạo hạnh uyên thâm, toàn là người không thể coi khinh. Cho dù đơn đả độc đấu, Vân Vũ Hoa cũng không có thể dễ dàng thủ thắng, huống chi trước mặt lại là mười sáu người?
Trong nháy mắt Kỷ Nhược Trần đã cùng mười sáu đạo sĩ này hội họp với nhau. Ngày sau đó mây mù hiện ra, một đạo tử khí đâm thẳng chín tầng mây! Mười sáu đạo sĩ của Đạo Đức tông vây quanh hai người ùn ùn bay về phía Trường An, hào hùng ngất trời.
Vân Vũ Hoa cầm chặt chuôi kiếm Thiên Quyền, ngón tay đã nắm đến trắng bệch. Nàng vô cũng rò ràng cho dù lúc này xông lên tử chiến, chẳng qua cũng chỉ cố đánh mà bỏ mình thôi, nhưng chưa hẳn có thể giết được bất cứ một đạo sĩ nào. Nhưng mà nếu để cho Kỷ Nhược Trần vào Trường An, nàng còn có mấy ngày để chờ hắn trở ra đây? Trường An không giống với Lạc Dương, trong đế đô ngọa hổ tàng long, cũng không phải là nơi nàng có thể tùy ý thích đến là đến, thích đi là đi được.
Thế nhưng, nàng còn có thể có thêm mấy ngày?
Vân Vũ Hoa bắt đầu bước đi về phía trước!
Có điều nàng mới vừa bước lên mấy bước và mới đề thăng đạo hạnh tới năm thành, phía sau đột nhiên mọc lên một đoàn linh khí dùng hết tốc lực đuổi tới phía này. Vân Vũ Hoa nhìn đám đạo sĩ Đạo Đức tỏng đã đi xa, lại quay đầu nhìn về hướng đoàn linh khí kia, sắc mặt biến đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn còn do dự bất định.
Đoàn linh khí kia nhầm đúng phương hướng đang lao thẳng về hướng bên này, tốc độ cực kỳ kinh người, chỉ chớp mắt công phu đã gần mấy trăm trượng.
Vân Vũ Hoa thầm than một tiếng, xoay người hướng về phía đoàn linh khí kia để nghênh tiếp, ngăn cản nó tại giữa con đường. Chính giữa đoàn linh khí kia có một cô gái điềm mỹ vô song, nàng thắt hai búi tóc thật lớn, hai bàn tay đang mỡ, trong lòng bàn tay hiện ra hai luồng quang mang một xanh một trắng, thân thể tuy bé nhỏ nhưng mang theo uy thế vạn quân đang lao tới với tốc độ cao nhất, những nơi nàng đi qua riêng chỉ áp lực đã khiến cát đá tung bay, cây cối nghiêng ngả!
Cô gái này chính là Tô Tô, nàng thấy Vân Vù Hoa đang ngăn cản tại trên không, lập tức trong nháy mắt ngừng thế lao tới và đứng ở trên không trung. Vì nàng đang lao nhanh mà đột nhiên ngừng lại nên mặt đất chịu không nổi áp lực biến đổi trong nháy mắt và đã oanh vang lên một tiếng, một con đường đất đá phía sau nàng như sóng lớn hất tung lên cao hơn mười trượng mới hạ xuống.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Tô Tô hiện lên một tia kinh ngạc:
-Vũ Hoa tỷ, sao tỷ lại thay đổi kiểu tóc rồi?
Vân Vũ Hoa hơi đỏ mặt, thay vì trả lời câu hỏi của Tô Tô, nàng chỉ hỏi:
-Tô Tô, sao muội lại tới đây?
Nếu như chỉ có một mình Vân Vũ Hoa, Đạo Đức tông tuy là người đông thế mạnh, nàng đâu có sợ hãi gì, đơn giản là chết mà thôi. Thế nhưng Tô Tô lại đột nhiên xuất hiện tại đây trong lúc này, từ nhỏ Tô Tô đã rất quyến luyến Vân Vũ Hoa, nhất định sẽ không nhìn nàng đi chịu chết. Tính mệnh của bản thân Vân Vũ Hoa chẳng còn vài ngày, đương nhiên không sợ chết, thế nhưng bất kể như thế nào nàng cũng không nguyện Tô Tô chịu chết cùng chung với mình. Khí thế lúc lao đi của Tô Tô thật kinh người, nếu như không ngăn cản nàng, hơn phân nửa sẽ bị đám đạo sĩ của Đạo Đức tông phát giác. Vô cấu sơn trang cùng Đạo Đức tông hơn mười năm trước đã là tử địch, hai cô một khi để lộ ra hành tung, sinh tử hơn phân nửa sẽ khó bảo toàn. Vì thế Vân Vũ Hoa không thể không buông tha sự hấp dẫn của một trận đại chiến mà phải ngăn cản Tò Tô trước. T
Tô Tô nói:
-Phụ thân nói tỷ xảy ra chuyện nên báo tin cho muội, bảo muội phải nhanh chóng mang tỷ về sơn trang. Vũ hoa tỷ tỷ, tỷ xảy ra chuyện gì vậy, sát khí vừa rồi của tỷ thật lớn!
Vân Vũ Hoa hừ một tiếng, nói:
-Muội trở lại nói cho sư phụ, nói là ta tạm thời không trở về được. Được rồi, bây giờ muội đi nhanh đi, ta còn có việc phải làm.
Tô Tô cùng không như hồi nhỏ, lúc nào mọi chuyện cũng nghe theo lời của nàng. Tô Tô trợn to mắt nhìn Vân Vũ Hoa chằm chằm, hai con ngươi dần dần biến thành trái xanh phải trắng. Đột nhiên nàng biến sắc, kêu lên:
-Vũ hoa tỷ, sao tỷ lại đi luyện Thái Hoa Vong Trần tâm kinh.
Vân Vũ Hoa thầm kêu không xong, nàng trái lại đã quên sau khi Tô Tô tu thành Long Hổ Thái Huyền Kinh hai mắt đã chuyển thảnh Huyền Đồng(con ngươi màu đen huyền) có thể nhìn thấu tinh khí lưu chuyển vận hành bên trong thân thể. Bản thân mỗi ngày đều phải vận hành Thái Hoa Vong Trần tâm kinh để áp chế hiệu lực của Cực Lạc châm, điều này đương nhiên không thể gạt được hai mắt của Tô Tô.
Còn chưa chờ nàng trả lời, Tô Tô lại nói:
-Không đúng, bên trong thân tỷ có thương tích! Thì ra là tỷ dùng Thái Hoa Vong Trần tâm kinh để ngăn chặn thương thế, Vũ hoa tỷ, là ai làm tỷ bị thương? Tỷ mau nói cho ta biết người đó là ai, Tô Tô nhất định sẽ báo thù cho tỷ! Tỷ mau trở về sơn trang đi, hiện tại thời gian may ra còn kịp, phụ thân sẽ trị thương cho tỷ.
Nhìn vẻ lo lắng tràn đầy tình cảm của Tô Tô, Vân Vũ Hoa chỉ thầm than. Hệ thống tâm pháp của Vô Cấu sơn trang chú trọng nhất là phân ra các cấp bậc. Tô Tô không chỉ sở hữu một đôi Huyền Đồng, bản thân Long Hổ Thái Huyền Kinh lại là đứng đầu trong các tâm pháp của Vô Cấu sơn trang, bất kể là Minh Hà kiếm lục hay là Thái Hoa Vong Trần tâm kinh của Vong Trần tiên sinh tu luyện khi đem so sánh cùng đều phải kém một bậc. Bởi vậy tại trước mặt Tô Tô, Vân Vũ Hoa cùng chỉ như một ao nước trong, không thể giấu điếm được tình trạng thân thể của bản thân.
Vân Vũ Hoa vỗ nhẹ nhẹ lên khuôn mặt của Tô Tô, mĩm cười nói:
-Tô Tô, ta sẽ không trở về sơn trang.
-Vì sao!
Tô Tô kêu lên.
Vân Vũ Hoa than thở:
-Chờ đến khi muội lớn thêm chút nữa thì sẽ hiểu.
Tô Tô kinh ngạc nhìn Vân Vũ Hoa, đột nhiên nhẹ giọng than thở:
-Muội hiểu rồi
Vân Vũ Hoa cười cười, nói:
-Muội hiểu là tốt rồi, hiện tại tỷ tỷ muốn đi báo thù, muội trở về sơn trang đi.
- Muội cũng đi.
Vân Vũ Hoa nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tô Tô, bất đắc dĩ lắc đầu. Tính tình của Tô Tô thuở nhò đã cực kỳ bướng bỉnh, điểm này cũng giống nàng bảy tám phần. Rơi vào đường cùng, Vân Vũ Hoa đành phải nói:
- Muội có thể theo ta, nhưng muội phải đáp ứng với ta một việc, dưới bất kỳ tình huống nào muội cũng không thể ra tay, nếu như muội không nghe lời giờ ta sẽ không đi báo thù nữa.
Tô Tô nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày mới miễn cường gật đầu.
Vân Vũ Hoa không hề nán lại, mang theo Tô Tô nhanh chóng chạy về hướng Trường An.
Lúc nửa đêm, đế đô sừng sững đã hiện lên tại phần cuối đường chân trời. Vân Vũ Hoa đứng ở trên đỉnh một tòa núi nhỏ nhìn về phía Trường An xa xa, một lát sau nàng khoanh chân ngồi trên một ụ đá, cổ kiếm Thiên Quyền đặt ngang trên đầu gối, từ từ nhắm lại hai mắt.
Tô Tô cũng đã ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng tĩnh tọa một hồi cuối cùng nhịn không được hỏi:
-Vũ Hoa tỷ tỷ, thòi hạn Ly Tâm kinh phát tác còn có mấy ngày?
-Năm ngày.
Vậy... chúng ta cứ ở chỗ nậy chờ sao? Vạn nhất hắn không ra ngoài thành thì làm thế nào, còn không bằng trực tiếp đánh vào Trường An cho rồi!
Vân Vũ Hoa vẫn không mỡ mắt, chỉ thản nhiên nói:
-Cứ ở chỗ này chờ đi.
Trường An.
Phi hương điện tiền hoa thủy hồng, lưu phương phát sắc tú hộ trung.(1)
(1)Hai câu thơ trong bài của Lý Bạch tả cảnh Trường An.
Xưa nay tại thời khắc nửa đêm như lúc này, các cửa thành Trường An vốn nên đều đóng chặt, nhưng hiện tại đông môn mỡ rộng, hai hàng cấm vệ quân giáp sáng bóng chia ra đứng ở hai bên cửa thành, đều giơ cao cây đuốc soi cho con đường qua lại cửa thành sáng như ban ngày. Hành động này rõ ràng là đã vi phạm lệnh cấm, cũng không phải giới quyền quý tầm thường có thể làm được. Những cấm vệ quân đang đứng ở đây chính là phụng mệnh của Cao Lực Sĩ để đón tiếp chư vị thần tiên của Đạo Đức tông.
Không bao lâu, ngoài thành truyền đến một trận tiếng vó ngựa, ba mươi sáu vị Phiêu Kị (2) quân vây quanh năm chiếc xe ngựa lộng lẫy, nối đuôi nhau tiến nhập Trương An.
(2)Phiêu Kị (tên hiệu của tướng quân thời xưa).
Cấm vệ tướng quân giữ cửa vung tay lên, suất lĩnh cấm vệ quán bảo hộ tại phía sau đoàn xe đi về hướng Đông Hoa uyển.
Ầm một tiếng, cánh cửa phía đông Trường An nặng nề đóng lại lần nữa.
Đoàn xe mới đi được qua hai con phố, phía trước đột nhiên một trận huyên náo, toàn bộ đoàn xe cùng ngừng lại. Tiếng rào rào vang lên một mảnh, cấm vệ quân phía sau đoàn xe đều đao kiếm xuất vỏ đi nhanh lên trước che chở hai bên đoàn xe. Những cấm vệ này sắc mặt có phần khẩn trương, nhưng trái lại ở bên trong năm chiếc xe ngựa không có chút động tĩnh gì. Các đạo sĩ của Đạo Đức tông đang an tọa trong xe, thấy biến không sợ hãi.
Cấm vệ tướng quân phóng ngựa về phía trước, nặng nề quát:
-Phía trước có chuyện à? !
Một Phiêu Kị quân trả lời:
-Khởi bẩm tướng quân, phía trước Lý Hàn Lâm say rượu, nằm giữa đường chặn lối đi.
Cấm vệ tướng quân thấp giọng quát lên:
-Lý Hàn Lâm? Hắn thật to gan, đây chính là quý khách của Cao công công! Nếu để làm lỡ việc tất cả mọi người đều phải rơi xuống đất! Ra ném hắn qua ven đường!
Lúc này một cấm vệ phía sau tướng quân đi đến gần, thấp giọng nói:
-Ngô tướng quân, không được! Nghe nói Ly Hàn Lâm ngày gần đây rất được quý phi yêu thích...
Cấm vệ tướng quân cũng là một nhân vật quyết đoán, lập tức hạ lệnh:
-Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, đưa Lý Hàn Lâm hồi phủ! Trên đường cẩn thận hầu hạ!
Bốn cấm vệ tuân lệnh tiến lên, chỉ chốc lát đã mang một người đàn ông thân hình cao lớn tới ven đường, đoàn xe lại tiếp tục đi về phía trước. Người đàn ông kia tóc dài tán loạn, bộ dạng say ngất ngưỡng, mặc dù bị bốn cấm vệ như lang nhu hổ khiêng đi nhưng lại không cam tâm chịu đi, lực lượng của người đàn ông này rất lớn, tùy tiện vung bàn tay một cái đã đẩy cả bốn cấm vệ thất tha thất thải lui mấy bước. Mấy tên cấm vệ kia dùng cả khí lực bú sữa mới khiêng hắn tới được ven đường?
Người đàn ông kia đầu tiên là ngửa mặt lên trời cười dài mấy tiếng, một tay chi vào xe, mơ hồ không rõ nói:
-Ta... ta say muốn ngủ... bạn về nha, có lòng mai đến...mang cây đàn cầm!(3)
(3)Hai câu thơ cuối trong bài (uống rượu cùng ẩn sĩ
trong núi) của Lý Bạch.
Nguyên văn HV:
Lưỡng nhân đối chước san hoa khai Nhất bôi nhất bôi phục nhất bôi
Ngã túy dục miên khanh thả khứ Minh triều hữu ý bão cầm lai.
Trong xe ngựa đột nhiên vang lên một tiếng ơ, tiếp đó rèm cửa sổ xe bị giật lại lộ ra khuôn mặt tuấn lãng của Kỷ Nhược Trần. Gã ngóng nhìn người đàn ông đang say rượu muốn ngủ ở ven đường, thấy hắn tuổi khoảng bốn mươi, mặc dù y quan không chỉnh, râu tóc rối tung nhưng mặt như quan ngọc, mắt phượng mày kiếm, nhìn từ xa chỉ có một loại ý xuất trần nói không nên lời. Đôi mắt phượng đó thỉnh thoảng cũng khôi phục lại vẻ sáng rõ rồi ngó nhìn xung quanh, thẩn quang như điện.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, người đàn ông kia đột nhiên hướng về Kỷ Nhược Trần cười rồi sau đó duỗi ngón tay chỉ vào xe ngựa, thở dài:
-Vốn đã không có cái tâm thì không nên tới với cái thú này! Rõ là tội gì phải làm khổ mình?