Mê man, Kỷ Nhược Trần lại một lần nữa cảm thấy sụ mê man. Hắn giống như đang ở trong một vùng sương mù dày đặc, không thể cảm giác được mình đang đi về hướng nào.
Ở bên ngoài tầng sương mù dày đặc này, là một nơi vô cùng náo nhiệt và phồn hoa. Phía Bắc có một căn nhà cao ba tầng, được trang trí bằng hai màu xanh và vàng vô cùng rực rỡ, Minh Hoàng đang ngồi ở giữa, mấy vị Hoàng Tử và đại thần đang ngồi ở hai bên. Cao Lực Sĩ thì đang đứng ở phía sau Minh Hoàng. Có một thứ làm người khác chú ý, đó là Dương Ngọc Hoàn đang ngồi bên cạnh Minh Hoàng trông nàng ta vô cùng tao nhã.
Hai bên tòa âầu chính, còn có thêm hai tòa lâu cao hai tầng, phía trên là chỗ các văn võ bá quan đang ngồi.
Đối diện 3 tòa lâu là một quảng trường, hai bên quảng trường có hai khu lều làm bằng gỗ, ở bên trong lần lượt là Đạo Đức tông và Chân Võ Quan. Từng đạo ánh mắt căm thù không ngừng từ phía Đông truyền đến, rơi vào trên người Kỷ Nhược Trần và hai gã đạo nhân trẻ tuổi khác.
Nhưng ở trong thần thức của Kỷ Nhược Trần, những ánh mắt căm thù này sau khi xuyên qua lớp sương mù dày đặc đó, đã trở nên vô cùng mờ ảo, hắn căn bản không có chút phản ứng nào. Do có sự cố vừa rồi, Kỷ Nhược Trần đột nhiên cảm giác được đấu pháp trong trận trước điện lúc này, hai đại tông phái cứ như là thẳng hề, diễn trò mua vui cho những phàm nhân kia.
Trong lòng hoảng hốt, Kỷ Nhược Trần rõ ràng thấy được là Vân Phong đạo trưởng đang cùng những người ở bên cạnh mình cười cười nói nói, nhưng kỳ quái là những điều mà họ nói không hề lọt một chữ nào vào tai của mình, ở trong lòng hắn liên tục vang lên câu nói của Lý Bạch:
"Nếu không có lòng, không cảm nhận được những hứng thú này, vậy thì cần gì phải làm tội mình?"
Lẩn đấu pháp trước điện này kỳ thực có quan hệ rất lớn với Kỷ Nhược Trần, tỷ thí pháp bảo do tập thể chân nhân Đạo Đức tông thi triển, đấu đạo thuật là Vân Phong, các đệ tử trẻ tuổi tham gia đấu pháp, còn trận đấu cuối cùng là của Lý Huyền Chân.
Mọi việc đã định như thế, vậy tại sao mình còn ngồi ở chỗ này? Ít nhất cũng phải vì một cái gì đó chứ? Kỷ Nhược Trần cảm thấy sự nghi ngờ trong lòng mình không thể nào giải thích được, trong lớp sương mù dày đặc này, mạch suy nghĩ của hắn cũng bắt đầu chậm lại, giống như là cảm giác buồn ngủ vậy. Đang lúc hắn ở ranh giới của cơn buồn ngủ, thì mỗi một phần da thịt trên cơ thể hắn bỗng nhiên căng lên, giống như bị một cây kim châm vào vậy, sự đau đớn đó trong chớp mắt làm cho hắn tỉnh táo lại.
Cảm giác này hắn vô cùng quen thuộc, đây là trực giác khi gặp một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm. Chỉ là nguy hiểm này xuất phát từ nơi nào?
Kỷ Nhược Trần toàn lực tập trung linh giác, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra nguy hiểm. Thế nhưng bất ngờ là, những đạo sĩ trong lều gỗ đối diện của Chân Võ Quan khi hắn phát ra linh giác thăm dò càng ngày càng mờ ảo, sau khi một đợt sương mù tản ra, một bóng người dần dần lộ ra trước mặt Kỷ Nhược Trần.
Nhìn vào đôi mắt sâu không thây đáy của hắn, lòng Kỷ Nhược Trần dần dần trầm xuồng.
Người đó chính là Ngâm Phong!
Căn cứ vào ghi chép trong đạo thư, vận mệnh luân hồi của Trích Tiên đã được định sẵn, kể cả là hạng kim Kim Tiên trên tiên giới cũng không thể thay đổi được. Nếu nói như thế, thì việc mà mình và con dê béo này gặp gỡ nhau trong khách sạn Long Môn, cũng là định sẵn. Nếu mà như vậy thì việc ở kiếp trước đổi với Trích Tiên rất mờ nhạt, tại sao tên này cứ tìm hết mọi cách để giết mình? Lẽ nào việc này cũng là định sẵn hay sao?
Kỷ Nhược Trần cười khổ. Mình là một người thường, đâu có bản lĩnh giống như một Trích Tiên đang mang trên người số kiếp luân hồi?
Mấy vấn đề này Kỷ Nhược Trần đã suy nghĩ rất lâu, nhưng không có đáp án. Cho tới nay, mọi việc hắn làm chỉ là để có thể sinh tồn. Thế nhưng khi gặp Ngâm Phong, lý do mà hắn làm việc cũng yên lặng thay đổi.
Ở bờ sông Lạc Hà, Kỷ Nhược Trần không thể khoanh tay chịu chết. Nếu hắn ngã xuống, Trương Ân Ân và Thanh Y chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
Lúc rời khỏi Lạc Dương, cảnh tượng Ngâm Phong và Cố Thanh lưỡng bại câu thương hắn đã nhìn rõ. Cho dù Kỷ Nhược Trần buông bỏ sự chống cự, Cố Thanh cũng không để Ngâm Phong làm hắn bị thương. Hơn nữa hầu như mỗi lần Ngâm Phong xuất hiện, Cố Thanh đều xuất hiện ở gần đó, giống như có một sợi dây vô hình cột ba người lại với nhau vậy. Cố Thanh từ lâu đã thể hiện rõ ý nghĩ của mình, nếu Ngâm Phong muốn giết Kỷ Nhược Trần, thì phải bước qua xác của nàng trước. Tức là còn Cố Thanh, thì Kỷ Nhược Trần không thể chết được.
Trong bất cứ tình huống nào, Kỷ Nhược Trần cũng chưa từng buôn tay chịu chết.
Đúng vào lúc này, một đợt tiếng trống dồn đập truyền đến, làm tan hết tất cả ảo ảnh. Kỷ Nhược Trần hơi kinh hãi, ngưng thần nhìn lại, mới thấy trận đấu pháp trước điện đã bắt đầu, trận đấu là trận so tài giữa các đệ tử trẻ tuổi trong sân. Lý Huyền Chân cầm một thanh trường kiếm màu xanh da trời, chân bước theo nhịp, dáng vẻ tiêu sái, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mơ hồ truyền ra một phong thái phiêu dật xuất trần.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Lý Huyền Chân đã đánh cho đệ tử của Chân Võ Quan phải liên tục chống đỡ. Tên đạo sĩ của Chân Võ Quan thấy tình hình không ổn, liên tục quát lên. tập trung tất cả chân nguyên, hoàn toàn bỏ qua sống chết, chỉ dùng đạo pháp mạnh nhất của mình đánh về phía Lý Huyền Chân, thế đánh cứ như đang đồng quy vu tận vậy.
Nụ cười trên mặt của Lý Huyền Chân vẫn không thay đổi, tay phải huy kiếm, tay trái đốt phù, mỗi chiêu đánh ra đều chặt chẽ, làm cho đối thủ không thể trong chốc lát mà có thể tìm ra được sơ hở, sau đó phất tay đánh ra một đạo lôi điện đánh ngã đối thủ.
Trận này thắng vô cùng dễ dàng thoải mái!
Những đạo sĩ của Chân Võ Quan ai ai cũng sắc mặt khó coi. Tôn Quả tuy vẫn còn có thể bình tĩnh ngồi, nhưng nét mặt đã có chút khó coi. Tên đệ tử vừa bại trận chính là đệ tử của hắn, có tư chất trời sinh, trong Chân Võ Quan không thể tìm ra tên đệ tử nào có căn cốt tốt hơn hắn. Thế nhưng cứ vậy mà bị Lý Huyền Chân nhỏ hơn hai tuổi đánh bại.
Trong lều gỗ bên Chân Võ Quan không chỉ có người của Chân Võ Quan, mà còn có mấy vị đạo hữu mà Tôn Quả mời đến trợ uy. Đệ tử làm trò trước mặt những người này, quả thật làm cho mặt mũi của hắn bị vứt hết.
Minh Hoàng thì mặt tươi như hoa, nếu không phải e ngại mặt mũi của Tôn Quả, thì sợ là đã sớm vỗ tay khen ngợi. Ánh mắt của Tôn Quả rất lợi hại, từ xa nhìn thấy sắc mặt của Minh Hoàng, khuôn mặt càng thêm khó coi.
Lúc này một vị đạo sĩ mặt mũi hiền lành ngồi bên cạnh Tôn Quả đứng lên, cười nói: "Tôn chân nhân không cần nổi giận, để ta lên giành lại một trận thắng là được thôi mà!"
Nói xong hắn liền vung tay áo lên, dưới chân tỏa ra một đám mây, hắn cứ vậy mà đạp mây bay vào trong.
Hai gã đệ tử Chân Võ Quan mang một cái Bát Tiên Trác (bàn bát tiên) bay tới, đem Bát Tiên Trác vào trong sân. Đạo nhân kia đứng nghiêm trước bàn, phất ống tay áo, trên bàn lập tức xuất hiện một cái đĩa bằng ngọc, trong chiếc đĩa có mấy trái bàn đào.
Vân Phong thấy hắn đã bố trí xong mọi thứ, cũng đứng lên, chẳng qua hắn lại giống như một người thường đi từng bước một lên đứng trước Bát Tiên Trác.
Vân Phong đầu tiên là ôm quyền thi lễ với đạo nhân kia, đạo nhân kia cũng trả lễ, cười
nói:
"Vị đạo hữu này không biết xưng hô như thế nào? Lão đạo ta đã lâu không xuống núi, xin tha lỗi cho ta kiến thức nông cạn."
Vân Phong mĩm cười nói:
"Bần đạo Vân Phong, xưa nay đều làm công việc tạp vụ trên núi, vì vậy tên của bần đạo Hoàng Diệp chân nhân chắc chắn chưa từng nghe qua. Nghe nói Hoàng Diệp chân nhân đạo pháp cao thâm, những trái bàn đào trên bàn này, chắc là muốn để cho Vân Phong thưởng thức món ngon."
Hoàng Diệp đạo nhân cười ha hả, nói:
"Một chút tài nghệ đơn giản, nhưng vẫn có thể tạm sử dụng được."
Lúc này Lý Huyền Chân ngồi bên cạnh Kỷ Nhược Trần khẽ hừ một tiếng, nói:
" Đạo nhân muốn dùng đạo pháp sở trường giỏi nhất của mình để so tài, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của người khác, hắn đúng thật là không biết xấu hổ!"
Kỷ Nhược Trần rất đồng ý với lời nói này.
Vân Phong ngược lại vẫn không để bụng, cười nói:
"Nghe nói Hoàng Diệp chân nhân xuất thân từ Không Động, nhưng mà ta lại không biết từ khi nào Hoàng Diệp chân nhân lại trở thành người của Chân Vò Quan vậy?"
Mặt Hoàng Diệp chân nhân bắt đầu đỏ lên, cười lên một tiếng, nói: "Đừng nói lời thùa nữa, chúng ta trước tiên nếm thử trái bàn đào đi!"
Hắn không chờ cho Vân Phong trả lời, đã lấy một quả bàn đào trên đĩa, bỏ vào miệng ăn. Vân Phong cũng lấy một cái ăn. Hai người ngươi tới ta đi, trong nháy mắt đã đem một đĩa quả bàn đào ăn sạch sẽ.
Tay trái của Vân Phong phất qua chiếc đĩa, một đợt sương khói bay qua, lại xuất hiện ra một đĩa đầy quả bàn đào. Lúc này Vân Phong là người đầu tiên ăn quả bàn đào. Hoàng Diệp cùng bắt đầu ăn, một lát sau, quả bàn đào trên đĩa lại hết sạch.
Chiếc đĩa lại đầy trở lại, hai người lại tiếp tục ăn quả bàn đào, Minh Hoàng và các vị đại thần thấy vậy cũng rất buồn bực.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên hiểu ra, xem ra việc ăn quả bàn đào này cũng không đơn giản, nếu muốn duy trì phong thái ung dung thì tiêu hao cũng không ít đạo hạnh. Hoàng Diệp chân nhân lại ra vẻ ta đây, không chịu lộ ra một chút mệt mõi nào, vì thế chân nguyên cũng tiêu hao rất nhiều. Đạo hạnh của hắn vốn đã thấp hơn Vân Phong, lại phải duy trì vẻ mặt bình thường trong một thời gian dài, tất nhiên là bị bại nhanh hơn.
Kỷ Nhược Trần biết rõ phong cách làm việc thực dụng của Vân Phong, thấy lần đấu pháp này. Trong tim của hắn hình như có chút hiểu ra. Lúc này nhớ lại, Hoàng Diệp chân nhân lúc lên sàn khẩu muốn tỏ ra ta đây, cho nên đã tiêu hao không ít chân khí.
Hoàng Diệp chân nhân ăn quả bàn đào cuối cùng, ngay lúc đó sắc mặt liền trắng bệch. Hắn tục ho khan, thế nhưng hắn ho ra không phải là quả bàn đào, mà là lúc ho ra băng, khi thì phun lửa, hiển nhiên các loại chân nguyên mà Vân Phong gieo vào các quả bàn đào đã phát huy hiệu quả.
Vân Phong mĩm cười chắp tay nhìn Hoàng Diệp chân nhân, rồi nói đa tạ, Hoàng Diệp chân nhân không nhịn được run rẩy, ngay cả nói cũng không nói nổi, chỉ có thể nhờ vào hai tên đệ tử dìu đỡ mới có thể trở lại lều gỗ của mình được.
Đấu pháp lúc đầu định ra là ba trận nhưng Đạo Đức Tông đã thắng hai trận so pháp bảo cuối cùng không cần tiến hành nữa. Thế nhưng Minh Hoàng lúc này đang rất hứng thú, nên dặn dò mọi người tiếp tục trận so tài thứ ba.
Trận so tài pháp bảo trong giới tu đạo có một quy củ, thì phải diễn ra ở nơi rừng sâu vực cao hoặc sông rộng để không làm ảnh hường đến người thường. Vì vậy các đệ tử của Đạo Đức tông và Chân Võ Quan đồng loạt ra tay, ở trong quân trường thiết lập một cái Viên Thông Tự Tại trận. Trong trận pháp này, những pháp bảo có linh tính sẽ tự động tấn công nhau, pháp bảo yếu hơn sẽ bị bức ra khỏi trận.
Bên Chân Võ Quan có một lão già gầy gò đứng lên, râu hắn đã bạc, trên đầu còn lại vài sợi tóc thưa thớt. Trên lưng hắn đeo một ống trúc lớn, hắn chậm rãi đi tới trước Viên Thông Tự Tại trận, mở ống trúc ra.
Vừa thấy vật trong ống trúc, Dương Ngọc Hoàn nhịn không được hét lên một tiêng kinh hãi nhưng lập tức lấy tay che miệng lại, sắc mặt của Minh Hoàng cũng rất là khó coi!
Từ trong ống trúc bò ra một con rết màu đỏ dài ba thước! Toàn thân nó đỏ chói, trên lưng có một sợi dây màu vàng, trong miệng không ngừng phun ra những luồng khí màu đỏ, ánh mắt sáng rực của nó liên tục chớp động, giống như đang muốn bắt ai đó bỏ vào miệng ăn vậy. Con rết vừa ra khỏi ổng trúc, liền tự động bò vào Viên Thông Tự Tại trận, phía sau nó vẫn còn lưu lại một ít khói màu đỏ. Vừa đến trung tâm trận pháp, một nửa thân thể nó dựng đứng lên, nhìn khắp mọi nơi cứ như là đang tìm kiếm địch thủ vậy.
Vừa thấy con rết này, những đạo sĩ của Đạo Đức đều biến sắc. Kỷ Nhược Trần thấy rõ ràng, trăm chân của con rết này đều là do kim loại đúc thành, mảnh vây trên lưng cũng không phải là do tự nhiên mà thành, mà là do huyền thiết đúc thành vẩy. Hai sợi râu óng ánh của nó, mỗi một khớp nối đều dùng một viên minh châu khảm vào. Con rết nửa côn trùng nửa đồ vật miễn cường cũng có thể xem như là một món pháp bảo, nhưng linh tính không phải là những phép bảo khác có thể so được, trận đánh này làm sao có thể đánh đây?
Tuy rằng việc Đạo Đức Tông thắng đã được định, thế nhưng nếu thua trận này, thì không thể nắm giữ được vị trí đứng đầu chính đạo được. Chân Võ Quan lẩn này có thể nói là đầu cơ trục lợi, nếu như Đạo Đức tông không ra nghênh chiến, thì đã thua ba phần khí thế.
Kỷ Nhược Trần tập trung nhìn lại, thây trên người con rết này mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nó ít nhất cũng có mấy trăm năm đạo hạnh, những pháp bảo bình thường tuyệt đối không thể nào sánh bằng, nó thậm chí có thể ngang cấp với cả Xích Oanh. Nhưng Xích Oanh là cần người phát động, nhưng để pháp bảo tự động đánh nhau trong Viên Thông Tự Tại trận, thì Xích Oanh cũng không phải là đối thủ của con rết này.
Hắn nhìn ra, thì những đạo sĩ của Đạo Đức tông có kiến thức rộng rãi tất nhiên cũng biết được điểm này. Nhưng đạo sĩ mang pháp bảo đến đang cùng Vân Phong bàn bạc, hiển nhiên là mọi người đều không ngờ mọi việc lại diễn ra như vậy, nhưng pháp bảo mà mọi người mang đến đều không thể đối phó được với con rết này.
Vân Phong nhìn con rết kia, do dự một lúc, cuối cùng cũng có kế hoạch, quay đầu nhìn Kỷ Nhược Trần mĩm cười nói: "Nhược Trần, cho ta mượn giới chỉ của đệ dùng một chút."
Một lát sau, ông lão vốn đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, khí định thần nhàn đã đứng lên, môi không ngừng phát ra những tiếng rít, chỉ huy con rết màu đỏ tiến lên, trong miệng còn chửi bới vài câu. Thế nhưng cho dù hắn gấp đến nổi mặt mũi đỏ bừng, dậm chân mắng người, thì con rết kia trong đại trận cũng chỉ đi xung quanh giới chỉ vài vòng. Nó cứ đi một vòng rồi lại một vòng, nhưng không dám tiến lên phía trước, trái lại càng lúc càng lui về phía sau, hai chiếc râu thật dài của nó dựng đứng lên, nhưng không dám vung về phía giới chỉ.
Nhìn thấy ông lão gấp đến độ mặt đỏ như máu, mắng một chuỗi những từ không đâu ra đâu, trong lòng Kỷ Nhược Trần không khỏi mĩm cười, thầm nghĩ chiếc Huyền Tâm giới chỉ này là vật của Nghiễm Thành Tử phi thăng để lại, đừng nói chỉ là một con rết nho nhỏ, cho dù là Thanh Loan và những loại thần thú khác, cũng chưa chắc dám dụng vào chiếc giới chỉ này. Lão nhân kia không biết thần vật, làm cho hắn bận rộn một lát cũng tốt.
Kỷ Nhược Trần nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt không hề có chút biểu hiện nào. Chiếc giới chỉ là từ trên tay hắn lấy xuống, ông lão kia không thể biết được, thế nhưng Kỷ Nhược Trần vẫn luôn chăm chú không để mình phạm sai lầm nào để người khác có thể nhìn ra. Con rết đó trăm năm không chiến mà lui, tự động lui khỏi đại trận đã làm cho ông lão đứng bên ngoài tức điên lên, lại thấy trên mặt của Kỷ Nhược Trần lộ ra sự chế giễu, trong lòng của ông lão đột nhiên nổi lên một luồng lửa giận liên tiếp kêu to ba tiếng.
Con rết đỏ trăm năm nghe xong mệnh lệnh, như được đại xá quay đầu bay nhanh, tránh khỏi Viên Thông Tự Tại đại trận, sau đó bay lên không, hóa thành một luồng sáng màu đỏ, bay về phía Kỷ Nhược Trần!
Những đạo sĩ của Đạo Đức Tông đều sợ hãi nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Chỉ có Vân Phong ngồi bên cạnh Kỷ Nhược Trần là rút thanh trường kiếm ra, đang đợi con rết bay lại gần, rồi mới ra tay.
Kỷ Nhược Trần nhìn chằm chằm vào con rết đỏ đang bay lại đây, cảm thấy nó giống như là một con người, trong mắt của nó cũng có các loại vui buồn tức giận... Hắn đột nhiên cảm giác được, thế đánh mãnh liệt của con rết màu đỏ, giống như đang sốt ruột lập công, nhưng thực chất là nó muốn Tránh khỏi Huyền Tâm giới chỉ mà thôi.
Kỷ Nhược Trần nghĩ như thế, bỗng nhiên trong ngực nổi lên một luồng hương thơm ngọt ngào, ngay sau đó hô hấp của hắn trở nên khó khăn. Trong lòng hắn kinh hãi không nghĩ tới chi mới nhìn thẳng vào con rết đó một chút thôi lại bị trúng độc. Hắn vừa định vận chân khí ép độc ra, thì trong huyệt đạo tuôn ra một luồng ánh sáng màu xanh, trong chóp mắt đã kéo luồng hương thơm ngọt ngào đó ra khỏi cơ thể.
Nhưng người bên ngoài nhìn thấy, Kỷ Nhược Trần vẫn ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt không chút thay đổi. Thế nhưng trong mắt của con rết đỏ, lại thấy hai mắt của Kỷ Nhược Trần sáng lên một luồng ánh sáng màu xanh, trong luồng ánh sáng xanh có thêm một pho tượng cổ xưa đầy vẻ công bằng chính trực!
"Rầm!" một tiếng, con rết kia bỗng nhiên rớt xuống, trượt dài trên mặt đất, động tác này đã tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất, có thể thấy được thân thể nó nặng bao nhiêu!
Ông lão kia giương mắt mà nhìn, con rết đỏ trăm năm xoay người ngồi đậy, dùng hết sức bình sinh, nhanh chóng chạy khỏi nơi Kỷ Nhược Trần đang đứng, ở phía sau nó, để lại những cái hố do một trâm cái chân của nó ghim xuống để lại.
Nó không dám cất cánh bay.