Tất cả đều như dự liệu của Tể Thiên Hạ, trận đấu pháp trên điện toàn thắng cũng không thể thay đồi cái gì. Chân Võ Quan vẫn sừng sững như trước, Tôn Quả vẫn là Quốc Sư như trước. Chỉ là sau khi thấy được uy lực đạo pháp của Đạo Đức tông, thái độ của Minh Hoàng và văn võ cả triều đều có sự thay đổi, ít nhất thì đệ tử của Đạo Đức tông cũng có thể đường đường chính chính đi lại trong thành Trường An, trong triều cũng không còn ai dám ngang ngược chỉ trích Đạo Đức Tông nữa.
Địa vị của Cao Lực Sĩ mơ hồ tăng thêm một chút, danh tiếng của Thọ Vương Lý An sau khi tiến cử Đạo Đức Tông càng tăng thêm, về phần chỗ tốt của Đạo Đức Tòng, dường như đã thay đổi một cách ngược lại hoàn toàn so với trước kia. Dưới sự tương trợ của Cao Lực Sĩ, Đạo Đức tông ở trong Trường An tìm được một khu đất có thể xây đạo quán.
Tình hình phát triển đã hơn xa dự đoán lúc trước của Vân Phong, sau trận đấu pháp này, Vân Phong nhìn Tể Thiên Hạ bằng một ánh mắt vô cùng kính phục.
Hơn nữa bức Thần Châu Khí Vận Đồ kia, chính là cái bóng của thành Trường An.
Hiện nay Kỷ Nhược Trần đối với thế cục thiên hạ không có cảm giác gì, cho dù trong toàn bộ quá trình đấu pháp, hắn ngồi ở đây cùng chỉ không ngừng đấu tranh với cảm giác mê loạn mà thôi. Ảo giác mà hắn thường gặp rất giống như thật, cảm giác của hắn rất rò ràng, vì thế cho nên hắn cũng không biết đây là thật hay là ảo nữa.
Lúc này một gã thái giám đi đến dịch trạm lớn tiếng truyền chỉ, lệnh cho Kỷ Nhược Trần vào cung gặp mặt, Kỷ Nhược Trần đang bị vây trong ảo cảnh. Hắn đang thấy xung quanh toàn là lửa đỏ, trong ngọn lửa dường như đang có rất nhiều người đang gào thét giãy dụa, khuôn mặt của những người này rất quen thuộc, nhưng hắn lại không nhớ ra mình đang ở nơi nào. Sau khi hai lần dùng phương pháp Hung Tinh Nhập Mệnh, số lần hắn rơi vào ảo cảnh càng lúc càng nhiều.
Trong lòng hoảng hốt, Kỷ Nhược Trần nghe được tiếng thái giám truyền chỉ đã ngừng, liền đi theo hắn.
Lấy thân phận của Đạo Đức Tông trong giới tu đạo mà nói, thái giám truyền chỉ gọi người như vậy là một hành động rất vô lễ, nhưng Kỷ Nhược Trần cũng không có chút nào tức giận, tùy ý đi theo. Những đạo sĩ của Đạo Đức Tông trái lại thấy hắn còn trẻ tuổi như vậy mà có thể nhẫn nhịn tốt, có thể phân biệt rõ trái phải đúng sai, ánh mắt của các vị chân nhân trong phái quả thật là rất lợi hại.
Dưới sự dẫn đường của thái giám, Kỷ Nhược Trần lần này là đi từ một cửa hông tiến vào hoàng cung. Thái giám kia dẫn hắn tới một chỗ trong điện, bảo hắn đứng đây chờ. Trong điện lúc này vô cùng yên tĩnh, bốn phía xung quanh không thấy một cung nữ thái giám nào.
Kỷ Nhược Trần lơ đễnh nhìn khung cảnh vắng vẻ xung quanh, ngồi ngay ngắn trong điện, đang đau khổ suy nghĩ mánh khóe mà ngày hôm đó Lý Bạch dẫn mình đi uống rượu đã sử dụng. Hắn tuy không biết Lý Bạch hôm đó đã sử dụng loại pháp môn gì, nhưng biết được trên thế gian còn có môn pháp thuật không thể tưởng tượng được, việc này đã mở ra cho hắn một bầu trời hoàn toàn mới, một loại lĩnh vực mới để hắn tìm hiểu.
Không biết đã ngồi qua bao lâu, cửa điện được mở ra, Cao Lực Sĩ đi đến, cười nói: "Ai nha, đã làm cho tiểu thần tiên đợi lâu, chúng ta thật là có lỗi! Đàx không còn sớm nữa, Kỷ thiếu tiên nên đi cùng chúng ta thôi!"
Kỷ Nhược Trần đi theo Cao Lực Sĩ hết quẹo trái lại quẹo phải, cuối cùng đi đến một cánh cửa nhỏ dẫn vào một gian cung điện. Phía trong cung điện có chút yên tĩnh mộc mạc, nhưng lại được bố trí cực kỳ xa hoa, hơn xa cung điện mà hắn ngồi khi nãy. Trong cung điện này không thấy được bao nhiêu cung nữ thái giám, có chút không thích hợp với cách trang trí xung quanh.
Sau khi Kỷ Nhược Trần ngồi xuống, Cao Lực Sĩ thấp giọng nói bên tai hắn: "Dương Phi một lát nữa sẽ gặp thiểu tiên, thiểu tiên nhớ kỹ không được thất lễ."
"Dương phi?" Trong mắt Kỷ Nhược Trần hiện lên hình ảnh mĩ nhân vô cùng xinh đẹp ngồi ngay ngắn trên lầu cao bên cạnh Minh Hoàng. Hắn quả thật là không biết tại sao Dương QUÝ Phi nổi tiếng khắp thiên hạ lại cho gọi hắn, hơn nữa lại còn gặp trong một cung điện vắng vẻ như thế này. Trong tim hiện lên một ý nghĩ, trong cung quả thật có nhiều việc không thể tưởng tượng nổi, nếu bàn về việc đấu đá lẫn nhau, mười mấy người tu đạo sợ rằng không thể nào là đối thủ của một mình quý phi được sủng ái.
Trong điện lúc này bỗng truyền đến một luồng hương thơm, sau đó là tiếng của những miếng ngọc bội va chạm vào nhau. Kỷ Nhược Trần cảm thấy cung điện lúc này bỗng sáng lên, một mỹ nhân đang đi đến đây, ngồi xuống trên giường của quý phi một tay che miệng, một tay nhẹ nhàng đặt trên tay vịn.
Nàng mặc một chiếc váy mỏng bằng tơ tằm, trên người không có trang sức gì, mái tóc đen dài được một chiếc trâm cố định, thứ còn lại, là một khuôn mặt đầy sức sống, da thịt trắng như tuyết.
Xuyên thấu qua tầng lụa mỏng, Kỷ Nhược Trần mơ hồ nhìn thấy bộ ngực của nàng đang phập phồng, dường như trong đó chứa vô tận lực lượng, từng giờ từng phút đều tràn ra lực lượng thông qua những đường cong. Làn da trắng như tuyết ở phần vai và trước ngực bị lộ ra, thậm chí khe ngực sâu không biết bao nhiêu còn lúc ẩn lúc hiện, những đường cong mê hoặc dưới lớp lụa mỏng càng thêm quyên rũ.
Kỷ Nhược Trần đã từng ở chung với nhiều nữ tử như Trương Ân Ân, Hàm Yên, Thanh Y và Cố Thanh, ai trong số đó đều có dung mạo không thể nào chê được. Thế nhưng trong lòng hắn lúc đó chỉ toàn là tu đạo để bảo vệ tính mạng, nào có chút suy nghĩ với những nữ tử xinh đẹp này? Lúc này những vướng mắc lúc trước đã cởi bỏ gần một nửa, nhưng mà đã thành thói quen, cũng không thể bị nữ sắc mê hoặc được.
Nhưng lúc này Dương Ngọc Hoàn rõ ràng không có chút nào muốn mê hoặc hắn. Kỷ Nhược Trần ngược lại cảm thấy tim của mình đột nhiên đập nhanh lên, đặc biệt là lúc hai đôi mắt trong như nước của nàng nhìn chằm chằm, Kỷ Nhược Trần đột nhiên cảm thấy mình hơi bị khẩn trương.
Trong khoảng cách gần như vậy, Kỷ Nhược Trân đã xác định Dương Ngọc Hoàn cũng là người tu đạo, hơn nữa đạo hạnh cũng không thấp, so sánh với cái loại lười biếng tu luyện như Lý An quả thật là chênh lệch như trời với đất. Đạo pháp của Dương Ngọc Hoàn vô cùng cao, lại rất giỏi ẩn nhẫn, lấy linh giác của Kỷ Nhược Trần mà chỉ có thể phát giác thân thể của mình có chút thay đồi, mà không hề nhìn thấu tu vi đạo hạnh của nàng.
Đương nhiên, thân phận đặc thù của nàng cũng là một nguyên nhân. Kỷ Nhược Trần tuy có thân phận rất cao, nhưng vẫn hiểu lễ phép, cũng không thích hợp nhìn chằm chằm vào nàng.
Dương Ngọc Hoàn tập trung nhìn Kỷ Nhược Trần trong chốc lát, mới ôn nhu nói:
"Kỷ thiểu tiên xuất thân từ Đạo Đức Tông, đó là một đại phái hiện nay."
Kỷ Nhược Trần chớp hai mắt, đáp:
"Ta là thanh niên nông cạn, không hiểu được một phần nhỏ của đại đạo, thật sự là xấu hổ."
Dương Ngọc Hoàn chỉ ừ một tiếng, sau đó trầm mặc. Kỷ Nhược Trần ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, sự kiên trì của hắn vốn rất tốt.
Qua một lúc sau, Dương Ngọc Hoàn yếu ớt thở dài, nói:
"Thiểu tiên xuất thân từ một môn phái nổi tiếng, kiến thức rộng rãi, vậy đã từng nghe đến Côn Luân chưa?"
"Côn Luân?"
Kỷ Nhược Trần ngơ ngác. Hai chữ Côn Luân xưa nay vẫn huyền diệu khó đoán, trong đạo thư có nhiều thứ nói về nó, có cái nói nơi này là nơi ở của Tây Vương Mẫu, cũng có người nói đây là nơi ở của quần tiên, nhưng nghe nói thì nghe nói. Côn Luân rốt cuộc là ở nơi nào, hoặc là Côn Luân có thật hay không, trong những quyển đạo thư không có quyển nào có thể ghi rõ ràng.
Kỷ Nhược Trần trầm ngâm trong chốc lát, nói:
"Côn Luân mờ ảo khó cầu, ta tuổi trẻ kiến thức nông cạn. không biết nó nằm ở chỗ nào."
Dương QUÝ Phi than thở:
"Nếu ngay cả thiểu tiên cùng không biết, nói vậy là trên đời này không có nơi nào gọi là Côn Luân."
Nàng thở dài, bên trong tiếng thở dài ẩn chứa không biết bao nhiêu sụ u buồn thù hận, tuy chỉ là một phần của góc băng, nhưng nó cũng làm cho Kỷ Nhược Trần ngây người. Hắn muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Dương Ngọc Hoàn ngừng than thở, lại ngơ ngác nhớ lại những việc trước đây. Bổng nhiên sắc mặt nàng trắng bệch, nhíu nhíu đôi mày, lấy tay che miệng lại, dường như đang muốn nôn.
Kỷ Nhược Trần cảm giác được hơi thở trên người Dương Ngọc Hoàn bỗng nhiên rối loạn, liền hỏi:
"Nương nương có khó chịu gì trong người hay sao?"
Dương Ngọc Hoàn ngồi ngay ngắn lại, nói mình không có việc gì, bỗng nhiên mũi ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, nhất thời nôn khan vài cái. Kỷ Nhược Trần cả kinh, đứng dậy định đi lại gần, lại nghĩ tới việc hai người đang ở một chỗ trong một cung điện vắng vẻ, đến gần Dương QUÝ Phi là một cử chỉ thiếu lễ phép, vì vậy lại ngồi xuống. Hắn có hành động gì cùng không còn quan trọng, Dương Ngọc Hoàn chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một đợt sóng máu vô hình ập tới, trong thời gian ngắn khó có thể thở nổi!
Nơi nàng sống sâu trong hậu cung, vì vậy gặp biến cố nhưng nàng không hề sợ hãi, bởi vậy mặc dù nàng cảm thấy trên người không khỏe, trên mặt có chút tái nhợt, nhưng nàng chỉ nỡ một nụ cười hơi mệt mỏi mà thôi. Trận huyết khí này đến mà không hề có một chút báo trước nào, tuyệt không thể là việc bình thường. Nàng ngồi thẳng người lại, ánh mắt nhìn sang xung quanh, làm như vô tình đảo qua mọi nơi xung quanh điện và vô tình lướt qua Kỷ Nhược Trần.
Đôi mắt trong như nước của Dương Ngọc Hoàn như sương như khói nhưng không hề tầm thường.
Năm đó lần đầu tiên Linh Khu Diệu Ngọc gặp gỡ Dương Ngọc Hoàn, đã nói nàng có tu chất vô cùng cao, sau đó nàng ở lại Linh Khư tu hành 3 năm, phần lớn thời gian là dùng để tu luyện thần thông của hai mắt. Thần thông này lúc mới luyện có thể nhìn thấy mọi vật từ xa như mắt ưng, nhưng sau khi tiểu thành, lại có thể nhìn xuyên lớp ngoài, nhìn thẳng tới bản chất. Tiếp tục tu luyện đến Tuệ Nhãn, có thể xuyên qua thời gian nhìn thấu nhân quả. Tu luyện đến bước cuối cùng luyện thành Thiên nhãn, có thể thấy được kiếp trước kiếp sau, nhìn thấu luân hồi.
Tư chất của nàng vô cùng cao, bởi vậy tuy chỉ dựa vào thời gian ba năm, Tuệ Nhãn đã sơ thành.
Nhưng Dương Ngọc Hoàn nhìn chung quanh, lại không thể phát hiện luồng huyết khí đó đến từ nơi nào, trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ. Pháp quyết mà nàng tu luyện xuất thân từ trong đạo pháp chính đạo, trong luồng huyết khí nàng phát hiện có rất nhiều sát ý, luồng huyết khí này chắc chắn không phải là pháp quyết trong chính đạo.
Nhưng chỉ như vậy thì nàng cũng không lo lắng đến vậy, làm cho nàng lo sợ chính là trong luồng huyết khí này có chút gì đó mà nàng lại cảm thấy quen thuộc, mà thứ quen thuộc đó nàng lại không muốn biết nó là gì vào lúc này.
Dương Ngọc Hoàn nhẹ giơ cổ tay trắng tuyết của nàng lên, từ chiếc đĩa bên cạnh lấy ra một quả vải, lột vỏ rồi bỏ vào miệng ăn. Sau đó nàng từ trên người lấy ra một chiếc khăn lụa mỏng, đầu tiên là lau mồ hôi trên trán, sau đó là lau đôi môi anh đào của nàng.
Tiếp theo, bàn tay không chút tỳ vết cứ vậy đặt trên đôi môi, để mặc cho chiếc khăn lụa trên tay rơi xuống!
Đôi môi anh đào của nàng mở ra, khuôn mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần!
Ở trong mắt nàng, quần áo trên người của Kỷ Nhược Trần hoàn toàn biến mát, lộ ra một thân hình cường tráng. Trước ngực của hắn đang đeo khối Thanh Thạch, nó đang không ngừng tuôn ra máu tươi, khi thì như một dòng suối lúc thì chảy ra như nhỏ giọt. Máu tươi nồng nặc chảy dọc theo làn da của Kỷ Nhược Trần xuống, thậm chí ở phần trên bụng còn có mấy dòng máu chảy cùng lúc, khi chảy đến bụng đã hợp thành một biển máu mênh mông! Hai tay đặt trên đầu gối của hắn đã nhuộm đầy máu, dòng máu đỏ nàv vô cùng nóng bỏng, chảy dọc theo hai chân hắn rồi im hơi lặng tiếng chảy xuống!
Dưới chân Kỷ Nhược Trần, đã trở thành một vũng máu, hơn nữa nó còn đang lan rộng ra xung quanh!
Dương Ngọc Hoàn từ lâu đã mặc kệ sự khó chịu khi ngửi mùi máu tanh, chỉ đang hoảng sợ nhìn khối Thanh Thạch. Nàng biết khối Thanh thạch này!
Nhưng vào lúc này, Thanh Thạch bỗng nhiên mơ hồ, biến mát không còn chút tung tích nào, ngay cả vũng máu xung quanh cũng biến mất theo. Quần áo trên người Kỷ Nhược Trần vô cùng sạch sẽ, ngồi nghiêm chỉnh, những bóng trúc thưa thớt ngoài điện, bên trong điện thì tao nhã yên tĩnh, khi hít thở mơ hồ có thể ngửi được mùi trầm hương, nhưng luồng máu tanh vừa rồi không thấy đâu cứ như là chưa từng xuất hiện.
Tấm khăn lụa vừa mới rơi xuống đất gọi là Phá Chướng Khăn, đây chính là pháp bảo mà Diệu Ngọc tặng cho nàng, khi dùng nó có thể tạm thời đề cao thần thông hai mắt lên Thiên Nhãn, rất thích hợp để Dương Ngọc Hoàn sử dụng. Hiệu lực của Phá Chướng Khăn lúc này đã mất, thần thông của nàng trở lại mức Tuệ Nhãn, vì vậy những dị tượng xung quanh cũng biến mất.
Thế nhưng nàng đã nhận ra khối Thanh Thạch.
Thời gian lúc này đã đến xé chiều, khối Thanh Thạch này lai lịch bất phàm, giống như thần vật, lúc vừa rồi nàng quả thật có chút nôn nóng. Nghĩ tới điểm đó, đầu ngón tay của nàng truyền đến một cơn đau nhức, cảm giác trong giây lát này, làm nàng nhớ lại việc trong quá khứ, những việc đó cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Những việc này cũng không quan trọng, quan trọng là khối Thanh Thạch này từ lúc xuất thế đã làm bạn với hắn.
Cũng là một buổi chiều như thế này, khi hắn hiểu được duyên phận kiếp trước, lúc phất áo ra đi, nàng không còn tìm được chút tung tích nào về hắn.
Nơi mà hắn muốn đi, được gọi là Côn Luân.
Nàng mặc dù đọc qua rất nhiều sách vở, thậm chí ngay cả đạo thư mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ chạm tới cũng đã đọc qua không ít. Thế nhưng nàng vẫn không biết Côn Luân nằm ở nơi nào. Sau đó nàng gia nhập Linh Khư, sư phụ Diệu Ngọc của nàng cũng chỉ biết là Côn Luân là một tiên cảnh trong truyền thuyết, nhưng mà nó có tồn tại hay không, không ai biết được.
Ba năm thành tài.
Không uổng công nàng tu thành Tuệ Nhãn, nhưng nàng vẫn không biết Côn Luân ở nơi nào, hắn hiện giờ đang ở nơi nào.
Sau đó Diệu Ngọc nói nàng tục duyên chưa hết, bảo nàng nên ra bên ngoài để tìm hiểu nhân duyên. Nàng vào Vương Phủ lại vào đế cung, đã trải qua không biết bao nhiêu thói đời ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Nhưng bất luận là Vương Hậu, tể tướng, hay là cao nhân dị sĩ, thậm chí là Tôn Quả hay là Tư Mã Thừa Trinh, những vị cao nhân ẩn cư trong rừng sâu, cũng chẳng có ai biết Côn Luân nằm ở chỗ nào.
Cứ như vậy, lại trôi qua ba năm nữa.
Hôm nay khối Thanh Thạch xuất hiện, nhưng nàng biết, Kỷ Nhược Trần không phải là hắn.
Thế nhưng máu từ Thanh Thạch tuôn ra, sau lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Nàng nghĩ tới đây lại sợ hãi không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Dương Ngọc Hoàn biết những hình ảnh thông qua Tuệ Nhãn chỉ là một chút dấu hiệu mà thôi. Hơn nữa dấu hiệu còn rất khó hiểu, việc này cũng giống như là dùng Tiên Thiên Quái Tượng để tính toán nhân quả vậy. Những dấu hiệu mà Tuệ Nhãn có thể thấy tuy có chút nhiều hơn, nhưng hiểu như thế nào, thì phải do người thi pháp tự mình suy nghĩ mà thôi.
Giống như hình ảnh máu tươi trên người Kỷ Nhược Trần, ám chỉ hắn sẽ gặp kiếp nạn nguy hiểm, vả lại còn có quan hệ với nàng. Thế nhưng rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với nàng, thì không biết được. Điềm báo này có thể là xảy ra trên người hắn, cũng có thể xảy ra trên người Kỷ Nhược Trần, cũng có thể xảy ra trên người mà Kỷ Nhược Trần từng tiếp xúc qua, những thứ có quan hệ với Dương Ngọc Hoàn, hiện chỉ có Kỷ Nhược Trần đang ngồi trước mặt nàng lúc này mà thôi.
Thiên cơ khó dò, bởi vậy chỉ có thể thấy được điềm báo.
"Nương nương, người có chỗ nào khó chịu sao?" Kỷ Nhược Trần lần thứ hai hỏi.
Dương Ngọc Hoàn lúc này mới từ trong ảo giác tỉnh lại, nàng lấy tay che tim lại, chậm rãi đem trái tim đang đập điên cuồng bình tĩnh lại. Những ngón tay dài lúc này đang đặt trên bộ ngực căn tròn trơn bóng, trong sự lạnh lùng lại hiện ra một chút quyến rũ.
Sau một lát, nàng mới trừng mắt nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, ôn nhu nói:
"Không có gì, Ai gia thấy trên gáy của Thiểu tiên có một sợi dây đỏ, không biết là đang buộc bảo vật gì, có thể cho ai gia mượn xem hay không?"
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, biết là nàng đang nói về khối Thanh Thạch, vì vậy tháo sợi dây đỏ xuống, đưa tay vào ngực, sau khi lấy ra thì trên tay đã có thêm một khối ngọc bội hắn đứng lên đưa cho Dương Ngọc Hoàn. Hắn đang deo Huyền Tâm giới chỉ, việc treo đầu dê bán thịt chó này cũng chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi. Giải Ly tiên quyết xuất xứ từ khối Phương Thanh Thạch này, hắn cũng không muốn người ngoài tìm hiểu nó.
Dương Ngọc Hoàn nhẹ vuốt ve khối ngọc bội ánh mắt mê ly, không biết là đang nghĩ về cái gì. Một lát sau, ánh mắt của nàng dần dần tinh táo trở lại, mĩm cười, đem ngọc bội trả lại cho Kỷ Nhược Trần, nói:
"Đã làm phiền Thiểu tiên, việc có liên quan đến Côn Luân, xin Thiểu tiên lưu ý giùm ta."
Kỷ Nhược Trần đứng dậy rời đi, hắn vẫn còn không hiểu buổi gặp mặt chiều nay là có ý gì.
Hắn đi được một lát, Dương Ngọc Hoàn vẫn còn yên lặng ngồi đó. Lúc này, Cao Lực Sĩ nhẹ nhàng từ bên cạnh bước vào, thấp giọng nói:
"Nương nương, vạn tuế gia đã tỉnh lại, buổi tiệc tối nay ngài muốn nghe đàn tỳ bà."
Dương Ngọc Hoàn ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:
"Cao công công, ngày hôm qua Đạo Đức Tông toàn thắng, thế quả là rất uy phong. Xem ra không bao lâu sau, Quốc Sư hộ quốc sẽ đổi thành một người khác rồi."
Cao Lực Sĩ nói:
"Bẩm nương nương, việc này cũng chưa chắc. Lão nô nghe nói Đạo Đức tông dường như đoạt được một kiện thần vật nào đó, có người nói nó có liên quan tới vận mệnh của quốc gia. Việc tranh đoạt vẫn còn chưa có kết thúc đâu."