Hắn ngừng lại một chút, thấy Kỷ Nhược Trần đang ngạc nhiên, sau đó tức giận kêu lên: "Tổng cộng chín trăm năm!"
Mắt thấy Đầu Trâu liên tục hò hét, những xích sắt đều run lên, Kỷ Nhược Trần nhịn không được buồn cười, sau đó lửa giận trong người nổi dậy. Mọi người đều nói Nhân Gian Giới là người trần mắt thịt, tâm hồn không thanh thoát, bởi vậy mới có nhiều việc không công bằng, mà quan lại ở Minh Giới lại hiểu rõ âm dương, phân rõ thiện ác, sống ác thì chết chịu phạt, hôm nay nhìn thấy, hóa ra Minh Giới cũng chẳng hơn gì Nhân Gian Giới.
Hắn mơ hồ lọt vào nơi này, muốn quay về dương gian thì có tội gì. Nếu bọn họ đều nói mình là cái gì sinh hồn, vậy sau lại không nhìn ra mình và những tử hồn khác không giống nhau, lại mạnh mẽ bắt mình uống canh Mạnh Bà, mình phản kích lại thì có lỗi gì? Mặc dù mình hạ thủ có chút nặng tay một chút.
"Ta chỉ muốn trở lại dương gian!" Hắn nói.
Tiểu đồng âm trầm cười, nói:
"Muốn quay về dương gian? Hôm nay ngươi đã phạm tội lớn, sau khi ngươi chịu qua nổi khổ chín trăm năm bị lửa thiêu, rồi đến điện thứ nhất, do Tần Quảng Vương xử lý tội kiếp trước của ngươi, xong điện thứ nhất, tiếp tục đến điện thứ hai xử lý. Cứ như vậy qua mười điện, ít nhất cũng hao hết vạn năm? Khi ngươi đi đến Chuyển Luân, cũng chỉ có thể tiến vào súc sinh đạo mà thôi. Chỉ bằng ngươi, cũng muốn quay lại dương gian?"
Sáng lang một tiếng, một cái xích sắt nặng nề lạnh lẽo đeo vào cổ Kỷ Nhược Trần, hắn hai cánh tay của hắn cũng bị Đầu Trâu nắm lấy. Tiếp theo đó từ trên vai truyền xuống một lực lượng cường đại, đè hắn xuống.
Tiểu đồng đi tới trước mặt Kỷ Nhược Trần, nhìn vào mắt hắn, dùng giọng nói gần như tiếng mũi kêu, nói:
"Đôi mắt này của ngươi thật kỳ quái... Chúng nó cực kỳ lạnh lẽo, lại ấm áp, trong đó còn có dương khí, Sinh hồn ở nơi này rất ít khi có được dương khí. Ngươi biết bọn họ sau này ra sao không? Bọn họ ư, tất cả đều đang ở A TỲ ngục chịu khổ!"
Tiểu đồng vuốt ve khuôn mặt Kỷ Nhược Trằn, tiếp tục nói:
"Hơn nữa ngươi nhìn thấy ta, lại không hỏi tên ta! Ta là Ngọc Đồng, ngươi hãy nhớ cho kỹ. Ngươi cùng những sinh hồn khác không giống nhau, ta thích ánh mắt của ngươi, nhưng ta cũng ghét ánh mắt của ngươi, hiện tại ta muốn móc nó ra, để ở đầu giường của ta, để ta có thể thường thấy nó, việc này cũng là cho ngươi ngày này cũng nhớ tới ta..."
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy hai ngón tay lạnh lèo đặt trên mi mắt hắn, trong tai nhưng từ lâu đã không nghe được tiểu đồng nói gì, trong lồng ngực chỉ còn lửa giận không thể nào khống chế, trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Các ngươi vốn là người phán định ưu khuyết điểm của những kiếp trước ở nhân gian, tạo thiện ác nhân quả, nhưng lúc này chỉ nói một câu chịu tội 900 năm ở A Tỳ địa ngục, chặn mất con đường sống của ta ư."
Mười năm ẩn nhẫn, để làm cái gì?
Ngọc Đồng cười như bị bệnh tâm thần, hai ngón tay cố gắng móc mắt Kỷ Nhược Trần ra, hắn thậm chí còn tưởng tượng khi hai ngón tay của hắn đâm vào hốc mắt thì vui vẻ như thế nào!
Nhưng mà hai ngón tay của hắn chỉ đâm vào khoảng không!
Ngọc Đồng thấy Kỷ Nhược Trần và bọn Đầu Trâu càng ngày càng nhỏ, lúc này mới phát hiện chính mình đã bị đánh bay lên trời, sau đó trên người truyền đến một cơn đau dữ dội, chỉ kém hơn sự đau khổ mà kiếp trước hắn phải chịu một chút mà thôi! Hắn không thể mở miệng nói bất cứ lời nào, trực tiếp hon mê bất tỉnh.
Kỷ Nhược Trần quanh người chợt lóe lên ngọn lửa màu xanh, đốt sạch những tên Đầu Trâu xung quanh, những tên Đầu Trâu bị đốt liền la hoảng lên, vội vàng buông cánh tay hắn ra. Kỷ Nhược Trần vừa được tự do, lập tức đoạt lấy cây búa lớn trong tay một Đầu Trâu, sau đó xoay người lại, chặt đứt dây xích trên cổ của mình!
Ngọn lửa màu xanh trên ngươi Kỷ Nhược Trần càng ngày càng rực rỡ, rìu bay như gió, trong nháy mắt đã đem sáu tên Đầu Trâu đánh chết. Dễ dàng thành công như vậy, Kỷ Nhược Trần không khỏi run rẩy một chút, thầm nghĩ những Đầu Trâu này lực công kích có chút quá yếu, vậy mà có thể làm quỷ tốt cho Bình Đẳng Vương. Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một cơn gió mạnh đè hắn xuống, trong lúc nhất thời làm cho hắn khó có thể hô hấp! Hóa ra là mấy tên Cự Quỷ đã tiến lên, dùng Quỷ Đầu đao chém xuống!
Nhìn những tên Cự Quỷ cao sáu trượng, Kỷ Nhược Trần sẽ không ngốc mà đấu sức với chúng. Hắn ném lưỡi búa ra, sau đó nhanh chóng lùi sang bên phải. Quả nhiên dưới thanh Đại Khảm Đao khổng lồ, chiếc búa như là một cây tăm, nhẹ nhàng bị chém thành hai đoạn. Trong tay Kỷ Nhược Trần chỉ còn lại một cán búa dài bốn xích. Lưỡi búa mắt đi, Kỷ Nhược Trần ngược lại dùng cán búa càng thêm như ý. Hắn giẫm chân một cái, giống như một làn gió vòng ra phía sau tên Cự Quỷ, rồi vung cán búa lên, đánh xuống!
Thân thể Cự Quỷ rất lớn, Kỷ Nhược Trần nhảy lên, bất quá là đến eo của hắn mà thôi, một côn nặng nề này, cuối cùng chỉ đánh vào eo của tên Cự Quỷ.
Cự QUỷ chịu không nổi một côn này, kêu thảm một tiếng, thân thể hắn vẫn đứng thẳng, nhưng bắt đầu nghiêng về một bên, rồi mềm nhũn ngã xuống, hiển nhiên là một côn này đã đánh gãy xương sống của hắn.
Kỷ Nhược Trần không cần nhìn, từ tiếng kêu thảm thiết thì đã biết kết cục của tên Cự Quỷ. Hắn nhìn bọn Đầu Trâu đang tầng tầng lớp lớp bao vây, đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ côn tiến lên!
Một trận gió thổi qua đầu bọn Đầu Trâu...
Những tiếng "ầm ầm" không ngừng vang lên, từng tên từng tên Đầu Trâu ngã xuống, không còn ngồi dậy nổi. Bóng dáng Kỷ Nhược Trần từ bên ngoài mười trượng dần dần hiện ra. Hắn căn bản không quay đầu lại nhìn chiến quả của mình, dưới chân phát lực, bay nhanh đi.
"Đuổi theo! Còn không mau đuổi theo!" Ngọc Đồng chẳng biết từ khi nào đã tinh lại, sau đó quát lớn bọn Đầu Trâu đuổi theo, chính mình cùng nhảy lên U mã của một tên Thiết Kỵ, đuổi theo hướng Kỷ Nhược Trần vừa chạy.
Trên trời là một màu đen mênh mông, Kỷ Nhược Trần ra sức chạy. Bước chân và tần suất của hắn giống hệt nhau, thế nhưng khoảng cách giữa mỗi bước không ngừng gia tăng, cho nên tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Lúc này Kỷ Nhược Trần cảm thấy xung quanh tràn ngập một lực lượng mịt mờ khó có thể dò xét, mình lúc này giống như là đang chạy nhanh trong nước, mỗi một động tác đều bị cổ lực lượng này quấn lấy. Nhắc tới cũng kỳ lạ, chính những động tác mà năm đó hắn ở Long Môn khách sạn khổ luyện thì mới có thể cảm giác được cỗ lực lượng này, còn những động tác khác thì lại không thể cảm nhận được.
Kỷ Nhược Trần đơn giản là bỏ qua tất cả các loại đạo pháp, hồn nhiên lấy những động tác phụ trợ cho côn pháp mà chưởng quĩ - đã dạy ra sử dụng, tốc độ càng ngày càng nhanh, truy binh phía sau càng ngày càng xa.
Trong quá trình chạy vội vã, đầu óc của Kỷ Nhược Trần vận chuyển nhanh như thiểm điện, hắn nghĩ đến rất nhiều việc mà lúc trước bị hắn bỏ qua.
Căn cứ sách cổ ghi chép, hồn phách khi xuống Hoàng Tuyền, thì không có lối quay về, mà Lục Đạo Luân hồi lại nằm ở Thập Điện Diêm La, bởi vậy mình nhất thời mới có ý định đi Phong Đô, cho rằng chỉ có nơi đó mới có đường để quay về nhân gian, nhưng nếu thật sự là như thế, vậy tại sao người đưa đò ở sông Nhược Thủy lại muốn mình hứa làm giúp hắn một việc, hắn chắc chắn là không thể nhìn qua sổ Sinh Tử, làm sao biết mình khi nào hết dương thọ trở xuống đây thực hiện lời hứa với hắn?
Mà ở ngoài thành, bọn quỷ tốt gọi mình là sinh hồn, vậy có phải là cái chết của mình thật ra là không giống bình thường? Nếu bọn quỷ binh đều nhận ra mình là sinh hồn, vậy thì lão bà kia cùng biết được, vì sao còn muốn bắt mình uống canh Mạnh Bà, không biết là người đưa đò kia có nhận ra được không?
Trong lúc nhất thời Kỷ Nhược Trần có vô số nghi vấn, đầu Kỷ Nhược Trần muốn to như cái đấu, hận không thể ngay lập tức đi tìm người đưa đò để hỏi mọi việc, nhưng lúc này mà muốn trở lại sông Nhược Thủy là vô cùng khó. Minh giới này vô cùng to lớn, sương mù đen tràn ngập khắp nơi, lúc này đang nóng lòng chạy, đâu còn thèm phân biệt Đông Tây Nam Bắc gì nữa, trước tiên là trốn thoát bọn truy binh, tránh nơi nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một rừng cây, khắp nơi bên trong đều có sương mù đen. Kỷ Nhược Trần chỉ có thể chậm lại từ từ đi vào, những thực vật trong này vốn nên cắm rễ xuống mặt đất, thì những bụi cây ở đây lại cách mặt đất tới mấy thước, những chiếc rễ phụ thật dài trong sương mù không ngừng nhúc nhích, bọn chúng giống như là có sinh mệnh vậy.
Kỷ Nhược Trần vừa nhìn thấy vậy, liền biết khu rừng này là thứ kỳ dị. Hắn không chút chậm trễ lách người mà đi, quả nhiên truy binh phía sau không dám tiến vào.
Khu rừng này cũng không rộng lắm, trong nháy mắt hắn đã chạy một vòng, sau đó lại chạy về phía trước một đoạn đường, hắn chợt dừng bước.
Nhược Thủy cuồn cuộn đang ở trước mắt. Nhìn từ xa những sóng biển giống như một chiếc lá liễu đang chảy xuôi theo dòng nước.
Chỉ chần chờ một lúc, từ phía sau đã có tiếng bước chân chạy tới, hơn mười QUỷ Kỵ từ trong sương mù lao ra, bọn Đầu Trâu chạy bằng đôi chân của mình, nên lúc này vẫn chưa tới, về phần ba con Cự QUỷ, thì không hề nhìn thấy bóng dáng.
Kỷ Nhược Trần nhìn truy binh, lại nhìn khu rừng cổ quái trước mặt, bỗng nhiên xoay người lại cầm côn đánh tới! Giết Quỷ không tính là sát sinh.
Hắn chạy nhanh tới, dưới chân hắn không có gì, nhưng mà sương mù đen từ khắp nơi điên cuồng vọt về phía hắn. Kỷ Nhược Trần chạy đi được chừng mười trượng, phía sau hắn là sương mù đang cuồn cuộn, tập hợp lại thành một con Cự Long!
Nhìn thấy khí thế ngập trời của hắn, những con u mã đều kinh sợ, thậm chí đều có con không nghe chủ nhân khống chế, quay đầu lại định chạy đi!
Thế nhưng tốc độ của Kỷ Nhược Trần lại vô cùng nhanh, làm sau để cho nó chạy trốn được? Sương mù đen dày đặc trong nháy mắt xẹt qua mặt đất, đem tất cả QUỷ Kỵ vậy vào trong.
Trong sương mù không có tiếng kêu la thảm thiết, không có rên rĩ, chỉ có tiếng răng rắc không ngừng vang lên.
Kỷ Nhược Trần nhẹ vỗ cán búa trong tay, chậm rãi từ một chỗ khác trong sương mù đen đi ra. Ngoài dự liệu của hắn, lại có một Quỷ Kỵ lọt lưới. Có một con ngựa đã chạy ra ngoài trăm trượng, hiển nhiên kỵ sĩ kia dự đoán được tiên cơ, khi Kỷ Nhược Trần di động thì hắn đã quay ngựa bỏ chạy, mới có thể tránh xa như vậy. Từ xa nhìn lại, Ngọc Đồng đang một mình một ngựa, đang quay đầu nhìn lại.
Kỷ Nhược Trần cười dài một tiếng, lấy cán búa chỉ về Ngọc Đồng ở phía xa, quát lớn: "Coi như ngươi chạy nhanh!"
Ngọc Đồng vừa thẹn vừa giận, giọng nói lanh lảnh từ xa truyền đến:
"Kỷ Nhược Trần, ngươi đừng vội càn rỡ! Ngươi trốn được nhất thời, nhưng ngươi không thể nào tránh khỏi Thiết Kỵ ở Phong Đô toàn lực đuổi bắt, ngươi là sinh hồn, muốn rời xa cõi âm này nào có dễ dàng. Vương gia sẽ dùng bút đỏ phê vào trang lý lịch của ngươi trong sổ Luân Hồi, làm cho ngươi không thể luân hồi, cho ngươi bị bỏ tù vạn năm! Ngươi thoát được nhất thời, nhưng trốn không thoát một đời!"
Kỷ Nhược Trần hừ một tiếng, trong bản mệnh của hắn đã có tứ đại hung tinh, còn sợ bị phê thêm trong sổ Sinh Tử hay sao?
Hắn cầm lấy cán búa chỉ về Ngọc Đồng ở phía xa, quát lớn:
"Chỉ cần ta không chết, sẽ có một ngày ta quay lại địa phủ, hủy đi Diêm La điện, đốt rụi sổ Sinh Tử, sẽ đem ngươi lột da rút xương, nung trong vạc đồng vạn năm! Ngọc Đồng, ta chắc chắn sẽ không quên ngươi!"
Ngọc Đồng càng nghe càng kinh hãi, hắn đã bị sự mạnh mẽ của Kỷ Nhược Trần dọa cho hết hồn, khi nghe Kỷ Nhược Trần muốn đốt sổ Sinh Tử, phá hủy Diêm Vương Điện, những việc này không liên quan gì đến hắn, hắn đã cảm thấy may mắn, nhưng câu cuối cùng, làm cho hắn kinh hãi, lập tức ngã ngựa.
Kỷ Nhược Trần nhìn thấy, liền ngửa mặt lên trời cười ha hả, sau đó quay người lên thuyền rời đi.
Ngọc Đồng hoảng hốt bò lên, thấy phía trước lớp sương mù màu đen cuồn cuộn, không biết có bao nhiêu âm binh quỷ xa bày trận mà đến, hiển nhiên đến đây để bắt Kỷ Nhược Trần. Hắn vừa vui lại vừa buồn, vui là do có chỗ dựa vững chắc, có thể đưa Kỷ Nhược Trần vào chỗ chết, còn buồn là vì mới ngã ngựa làm trò cười, tất cả đều bị đại quân đến từ Phong Đô nhìn thấy.
Ngọc Đồng oán hận nhìn về phía Nhược Thủy, nhưng thấy sóng vỗ không ngừng, nào thấy chiếc thuyền nhỏ đang ở đâu?
Ngọc Đồng nghiêm mặt, nhìn về phía mấy ngàn quỷ tốt trước mặt quát lớn:
"Đều là phế vật! Sao lại tới trễ như thế, hắn đã sớm lên thuyền vượt sông Nhược Thủy! Các ngươi ai dám vượt sông Nhược Thủy đuổi theo? Ngươi, ngươi, hay là ngươi? Ta đã sớm biết là không thể trông cậy gì vào các ngươi! Mọi người trở về thành, đi điều tra xem người nào đưa hắn qua sông, sau đó nhốt hắn ba trăm năm! Thông báo cho Giáp Mã tuần sông, coi thử xem có thể đuổi theo hắn hay không."
Lúc này có một gã quỷ tốt nhỏ giọng nói:
"Ngọc Đồng đại nhân, tự tiện điều Giáp Mã tuần thành, vạn nhất bị Yêu Ma môn ở phía nam thừa cơ làm loạn, thì sẽ xảy ra việc lớn đó!"
Mặt Ngọc Đồng trầm xuống, thấp giọng nói:
"Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm, ngươi cứ làm theo là được rồi!"
QUỷ tốt chỉ còn cách vâng vâng dạ dạ, tuân lệnh rời đi.
Một chiếc thuyền nhỏ lướt qua trên sông Nhược Thủy, trong nháy mắt đã qua khu vực sóng to gió lớn.
Người đưa đò vừa chèo thuyền vừa nói:
"Công tử vừa rồi hình như là rất tức giận!"
Kỷ Nhược Trần thấy hắn thong thả chèo, bộ dáng như đang dạo chơi, nên hỏi:
"Ta với bọn quỷ tốt của Bình Đẳng vương mới đánh nhau, ngươi không sợ bọn họ đuổi theo ư?"
Người đưa đò cười nói:
"Công tử là người mới tới, còn có việc không biết. Cõi âm vô cùng rộng lớn, Phong Đô chỉ là một trong một trăm nơi mà thôi. Con sông Nhược Thủy cuồn cuộn này là một lá chắn thiên nhiên của Phong Đô, mà bên ngoài Nhược Thủy là một thế giới rộng lớn, không thuộc sụ quản hạt của Phong Đô. Địa phủ mà công tử nói tới chẳng qua chỉ là vùng đất bên trong Nhược Thủy, nằm trong mảnh đất của Phong Đô. Những quỷ tốt bình thường đều không dám hoạt động ở sông Nhược Thủy. Truyền thuyết nói rằng ở dưới đây, còn có một giới rộng vô cùng vô tận khác nữa, chúng ta đều gọi nó là Hoàng Tuyền. Nhưng mà Hoàng Tuyền rốt cuộc là như thế nào, thì không ai biết được."
Kỷ Nhược Trần thật không ngờ cõi âm lại rộng lớn như vậy, hắn nhớ lại bức tường Phong Đô cao chọc trời dài không thấy điểm cuối, vậy mà chỉ là một trong một trăm. Hắn lại nhìn dòng Nhược Thủy dài, rộng không biết bao nhiêu này, trong lòng ngổn ngang ý nghĩ, không ngờ còn có một cái Hoàng Tuyền!
Mênh mông cũng là một loại uy nghiêm.
Đứng trước sự uy nghiêm của thiên địa, hắn chỉ còn cách kính nể.
Kỷ Nhược Trần lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:
"Ngươi đưa ta qua sông, không sợ rước họa vào thân ư?"
Người đưa đò cười ha hả, nói:
"Ta vốn là phán quan trong điện của Biện Thành Vương, năm đó kiên trì bỏ tù một vị có duyên thăng tiên, vì vậy mà đắc tội Biện Thành Vương, bị hắn điều đến sông Nhược Thủy làm người đưa dò. Người đưa đò chúng ta và những người lên thuyền là giống nhau, muốn thoát khỏi luân hồi chỉ còn cách là bị giết, người giết chúng ta sẽ trở thành người đưa đò mới. Cho nên tất cả đưa đò đều trăm phương nghìn kế tranh thủ lúc Giáp Mã tuần thành không có ở đây, để làm khó dễ những người qua sông, cầu mong được giải thoát. Chỉ là người đưa đò không thể động thủ trước, mà những tử hồn đó lại rất nhường nhịn không hề ra tay, chúng ta không thể làm gì được. Ai, người có thể giải thoát người đưa đò vạn người không có được một, rất ít người chịu đánh nhau, nhưng cho dù đánh nhau, thì hơn phân nửa là tử hồn bị rơi xuống Nhược Thủy, trọn đời không được siêu sinh."
Người đưa đò chỉ một ngón tay về phía sông Nhược Thủy, nói:
"Ngươi xem, hàng tỷ linh hồn đang di động dưới sông Nhược Thủy, đều xuất phát từ nguyên nhân đó."
Có lẽ đây mới là nguyên nhân vì sao địa phủ có nhiều âm khí vô hình, lúc này nhãn lực của Kỷ Nhược Trần đã tốt lên rất nhiều, đã có thể nhìn sâu xuống ba mươi trượng dưới sông Nhược Thủy.
Thứ mà trong mắt hắn nhìn thấy, chỉ là một thế giới đầy dơ bẩn, tất cả mọi thứ đều đang giày giụa, có linh hồn sắc mặt trắng bệch mặt mũi sưng phù, cũng có tử hồn mà thân thể gần như trong suốt!
May là Kỷ Nhược Trần định lực hơn người, vừa nhìn xuống dưới, cũng chỉ hơi bị choáng váng mà thôi.
Người đưa đò nói tiếp:
"Nhược Thủy có tám nhánh sông, phân chia thu nhận linh hồn ở tám hướng. Nhánh sông Nhược Thủy này có 360 người đưa đò, ta bị đày đến nơi hẻo lánh như thế này, vốn là không có cách nào giải thoát, thì nào có sợ rước họa vào thân? Việc ta muốn cầu công tử chính là, khi công tử qua sông xin hãy giết chết ta."
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên nói:
"Giết ngươi, ta chẳng phải là trở thành người đưa đò hay sao?"
Người đưa đò lắc đầu nói:
"Công tử sao có thể giống với những tử hồn khác được? Trên người công tử còn có Dương khí, việc trên nhân gian còn chưa có làm xong, chính là sinh hồn, ngài có thể dẫn động Hoàng Tuyền khí, căn bản là không bị quan viên ở Địa Phủ quản lý. Nếu không như vậy, thì Quỷ tốt của Bình Đẳng Vương làm sao có thể bị công tử đánh giết? Những tử hồn bình thường đều sẽ bị quan viên ở Địa Phủ quản lý, chi cần bị hô lên một tiếng, là ngay lập tức không thể nhúc nhích."
Chiếc thuyền khẽ chấn động, hóa ra là đã đến bờ.
Kỷ Nhược Trần lên bờ, tay cầm cán búa, nhìn về phía người đưa đò. Năm ngón tay hắn nắm lại, lập tức có một luồng khí màu đen tụ lại nơi cán búa. Trên mặt người đưa đò tràn đầy vui mừng, nói công tử chậm đã, ưỡn ngực, chỉnh lý y quan trên người.
Sau một lát, hắn đã chuẩn bị xong, trong miệng thì thào, hướng bốn phía lạy một lần, sau đó đứng thẳng trên thuyền, mĩm cười nói:
"Công tử có điều không biết. người đưa đò chúng ta tin tức rất thông linh, hôm nay ta được giải thoát, vừa rồi là bọn họ gửi lời chúc mừng đến ta. A, còn hai việc ta phải cho công tử biết, việc thứ nhất là hôm nay ở phía nam sông Nhược Thủy cũng có một người được giải thoát, nghe nói người giết hắn cũng giống như là công tử, linh hồn vẫn còn dương khí, chẳng qua là một nữ tử, tuy nhiên nàng rất hung hàn. Ha hả, nghĩ không ra vừa mới chúc mừng hắn xong, thì đến phiên ta. Thứ hai, bên ngoài sông Nhược Thủy không phải là nơi mà quan viên của Địa Phủ quản. Chúng ta đang ở phía nam của Phong Đô, vùng mênh mông ở phía nam là do Yêu Ma môn quản lý, binh lính nơi đó mạnh hơn nhiều những tên quỷ tốt ở đây. Người đứng đầu ở đó gọi là Minh Phong, nghe nói hắn chỉ hét lên một tiếng là làm nổi lên minh hỏa kéo dài vạn lý, uy lực vô cùng. Công tử nên cẩn thận. Ta đã nói hết lời, công tử đi đường cẩn thận."
Dứt lời, người đưa đò khoang chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, chờ được giải thoát.
Cán búa trong tay Kỷ Nhược Trần khẽ động, phát sinh một tiếng rít. Hắn không chậm trễ, nhảy tới trước mặt người đưa đò, hắc khí lượn lờ trên cán búa, trong nháy mắt đánh vào trước ngực người đưa đò. Kỷ Nhược Trằn giống như lơ lững trên không, quay ngược trở lại, đứng yên trên bờ. Hắn không quay đầu lại, nắm chặt cán búa, trong nháy mắt đã đi được một khoảng xa.
Người đưa đò nhỏ giọng nói: "Đa tạ... Công tử thành toàn."
Đầu của hắn chậm rãi cúi xuống, sau đó không nhúc nhích.
Trên sông Nhược Thủy sóng gợn lăn tăn, từng đợt từng đợt sóng gợn truyền đến giữa sông, từ từ biến mất trong sương mù.