Mệt mỏi rã rời, đau khổ, bàng hoàng, ngỡ ngàng, chán ghét, vô lực, các loại cảm giác như thủy triều kéo tới, đan vào thành một tảng đá trĩu nặng hầu như ép tới khiến nàng thở không được, nàng chỉ thầm nghĩ hoàn toàn vứt bỏ tất cả rồi ngã xuống. Đây là việc trước đó chưa từng có, lấy tính tình của nàng, nếu như vào ngày trước tất nhiên là thà chết không chịu khuất phục, huyết chiến tới cùng, cùng lắm thì chết mà thôi. Thế nhưng hiện tại nàng đã ở địa phủ, còn có thể chết thêm một lần nữa hay sao?
Mặc dù trong tay có kiếm, nhưng nàng đã tiếp cận sụp đổ, bởi vì hoàn toàn nhìn không thấy hy vọng.
Bộ váy màu đen của Vân Vũ Hoa đã bị rách bươm lộ ra nhiều vùng da thịt trắng như tuyết, thậm chí da thịt dưới sườn, sau eo, bắp đùi cũng hiện ra rất nhiều. Nhưng lúc này nàng cũng không quản đến điều đó, hơi nghiêng người trước tiên dùng khuỷu tay đánh vào ngực một tên quỷ đói, đánh nó ngửa người ra sau, sau đó mới lấy cự kiếm đen huyền ở trong tay gác ở trên cổ nó, hơi vận lực liền cắt đứt hơn phân nửa cái cổ của nó.
Con quỷ đói hai tay ôm cổ, khóc khan mấy tiếng cái đầu mới văng xuống đất, vùng vẫy vài cái rồi hóa thành một mớ đất đen.
Vân Vũ Hoa lại dùng mũi kiếm vạch ra bụng to như phụ nữ có chửa của một con quỷ đói khác, sau đó nhẹ nhàng vọt đến phía sau nó. Con quỷ đói kia gào lên bi thảm, bụng phun ra ào ào chất dịch màu xanh ngắt, người nhìn mà muốn nôn. Lúc này con quỷ đói không có chết nhanh như vậy mà lung tung quơ hai tay, tru lên hồi lâu mới ngã xuống.
Vân Vũ Hoa lại chặt đứt thêm đầu gối của ba con quỷ đói nữa.
Thì ra thân ở cõi ảm cũng sẽ có cảm giác mệt mỏi. Tại trên thuyền lúc qua sông khổ chiến không biết bao lâu. Vân Vũ Hoa hầu như đã vung không nổi cây cự kiếm trong tay. Tất cả rơi vào đường cùng, mặc dù biết ở dưới sông Nhược Thủy không được nhưng vẫn chỉ có thể liều chết đánh một trận. Vì vậy nàng dốc hết sức lực cuối cùng nhảy vào trong đám tử hồn. Tử hồn thực sự quá đông, hầu như nàng chỉ dùng mũi kiếm để đẩy chen chúc mới tìm cho bản thân một chỗ để dung thân. Mặc dù chân hạ xuống là giữa sông, nhưng may mà sông Nhược Thủy cũng có đáy, nơi này cách bờ rất gần, nước sâu cũng chỉ tới đầu gối thôi.
Đẩy, chém, chen chúc, xô, nàng máy móc lập đi lập lại các động tác này, gần như không biết bản thân chém giết ra từ trong đám tử hồn như thế nào.
Không ngờ chưa hoàn toàn thoát khỏi đám tử hồn, không biết từ chỗ nào chui ra rất nhiều quỷ đói, chúng có lực lượng lớn vô cùng, khuôn mặt đầy vệt máu bê bết nhìn từ xa đã muốn nôn mửa, trong thân thể còn phun ra nọc độc, tiến tới hành động rất linh hoạt, so với đám tử hồn chỉ có khuôn mặt và thân người lúc ẩn lúc hiện thì khó đối phó hơn nhiều. Hơn nữa những con quỷ đói này như thể cá mập ngửi mùi máu tanh, mặc dù bị Vân Vũ Hoa không ngừng chém giết, nhưng nhất quyết không chịu thối lui, trái lại chúng càng hung hãn tàn bạo lao tới, khiến cho đám tử hồn bên cạnh hình như cũng bị nhiễm hung tính của chúng, cũng không ngừng tiễn tới dây dưa, đuổi mãi cũng không tiêu tan.
Nàng càng ngày càng mệt mỏi, chỉ có thể thu nhỏ lại phạm vi công kích của cự kiếm, để cho những con quỷ đói mặt mày dữ tợn tiến lại gần, rồi dựa vào cách triền đấu cận thân hao lực cực nhỏ để đọ sức cùng đám quỷ đói tử hồn, ở chỗ này, một đạo pháp uy lực lớn thế nào nàng cũng dùng không được, pháp bảo hộ thân tất cả cũng đã biến mất, coi như vận khí của nàng cũng rất tốt, tự nhiên trong tay xuất hiện cây cự kiếm, bằng không nàng chắc phải dùng hai tay không mà đối phó với đám quỷ đói tử hồn này rồi.
Không biết đã là lần thứ mấy đuổi đi đám quỷ đói cùng tử hồn cứ lao tới, Vân Vũ Hoa đứng cầm kiếm, đưa mắt nhìn chung quanh, thấy phương xa sông Nhược Thủy mênh mông, chung quanh đám quỷ đói đang bắt đầu tụ tập lại, tính ra cũng tới cả trăm con. Từng khuôn mặt quỷ hoặc là máu me bê bết hoặc là kinh tởm vô cùng hoặc là dữ tợn quái đản đang trong tầm mắt lúc ẩn lúc hiện.
Vân Vũ Hoa sắc mặt trắng bệch, không dám nhìn nữa, vung kiếm liều mình lao vào đám quỷ đói. Nàng chỉ e cứ nhìn thêm sẽ mất đi chút dũng khí cuối cùng.
Xa xa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng chân nặng nề như sấm, trong tiếng chân ẩn chứa áp lực khiến trong lòng nàng khẽ run lên. Tiếng chân vừa truyền đến, đám quỷ đói lập tức như gặp thiên địch, như thủy triều lui về phía sau, về phần tử hồn thì chạy thoát nhanh hơn, toàn bộ ào về phía bến đò, thành thật khôi phục lại đội ngũ như lúc trước.
Vân Vũ Hoa nâng kiếm thận trọng, khi ngẩng đẩu nhìn lên, chỉ thầy một con thú có sừng hình thù dị dạng khoác áo giáp màu xanh đậm từ trong màn sương mù xa xa đang chạy cực nhanh lao tới về phía này.
Con giác thú này thân cao hai trượng, bốn vó to như thùng nước, toàn thân bao phủ toàn vảy cứng như sắt, mỗi miếng vảy đều có chu vi đến cả thước. Đỉnh đấu Giác thú có bảy tám cái sừng nhô lên xếp thành hàng, một cái dài nhất trong đó chừng hơn ba thước, hai con ngươi nhỏ màu đỏ tươi hai bên đầu đang nhìn chằm chằm vào Vân Vũ Hoa.
Hơi thở của Giác thú như sấm, phát lực lao nhanh đến, bốn vó mỗi một lần hạ xuống đất cũng bới tung lên từng đống đất đen, ở sau người còn lưu lại một đạo như hắc long cuồn cuộn! Xem cái xu thế của nó vọt tới trước lực đạo đến chừng vạn quân, tuyệt đối không ai có khả năng ngăn cản.
Trên lưng Giác thú ngồi ngay ngắn một kỵ sĩ cao tới hai trượng, trên mình khoác áo giáp màu đen sậm, có bốn cánh tay, hai tay đang ôm ngang một cây cương thương dài bốn trượng, một tay thì cầm dây cương, một tay cầm cờ. Trên mặt chiến kỳ bay phất phơ thêu một mặt quỷ rất dữ tợn.
Toàn bộ khuôn mặt của kỵ sĩ kia được bao bọc bởi một tấm mặt quỷ làm bằng thép ròng, hai lỗ hổng bên hai má mặt nạ quỷ không ngừng phun ra sương trắng. Xa xa trông thấy Vân Vũ Hoa, y lung mạnh dây cương, giác thú rít gào một tiếng, càng thêm tăng tốc vọt tới!
Khi Giác thú thiết kỵ hãy còn ở cách xa mười trượng, gót sắt đã chấn cho mặt đất không ngừng rung động. Vân Vũ Hoa chậm rãi vung lên cự kiếm trong tay, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới. Nàng một không có đạo thuật, hai không có thần binh, đối mặt với giác thú thiết kỵ giáp dày thế này hầu như hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có cậy vào thân pháp linh hoạt mà ứng phó, nhiều lắm chống đỡ được lúc nào hay lúc ấy.
Còn có ba mươi trượng!
Nàng đã thấy rõ hàm răng nanh trong miệng giác thú không ngừng chảy ra nước dãi, thấy rõ mũi thương của tên kỵ sĩ chỉ thẳng vào mình, càng thấy rõ mặt quỷ trông rất sống động trên chiến kỳ. Vân Vũ Hoa đối với cõi âm không biết nhiều lắm, cũng không biết mặt chiến kỳ này đại biểu cho giáp mã tuần thành của Phong Đô. Tuy nhiên cho dù nàng biết thân phận của người tới cũng không có biện pháp khác.
Còn có hai mươi trượng!
Vân Vũ Hoa hơi động đôi chân trần muốn nhấc lên, mũi chân chĩa xuống đất, nàng muốn tại thời khắc cuối cùng mới tránh qua một bên. Nhưng mà trong lòng nàng đột nhiên thấy trong mắt kỵ sĩ kia có ý đùa cợt, hình như mỗi nhất cử nhất động của mình đều bị người đó nắm chặt, trong lòng không khỏi chán chường! Nhưng lấy tính khí kiêu ngạo của nàng tuyệt đối không đáp ứng bản thân không chiến đã bỏ cuộc, cho dù lúc này nàng đã mệt mỏi rã rời muốn ngã xuống đất.
Nàng nắm chặt chuôi kiêm, trận địa sẵn sàng đón địch.
Mặt đất càng lúc càng rung dữ dội, tiếng chân đột nhiên vang lên như sét đánh đâu chỉ gấp mười!
Tiếng chân này cũng không phải phát ra từ giáp mã tuần thành trước mặt mà là truyền từ phương xa. Kỵ sĩ kia nghe được tiếng chân đột nhiên dùng hết toàn lực cầm dây cương, con giác thú bị kéo vung lên trên, phát ra một tiếng hú điên cuồng rung trời! Bốn vó nó đứng chết tại chỗ, nhưng mà xu thế đang lao tới to lớn vô cùng khiến thân thể khổng lồ của nó không ngừng vọt tới phía Vân Vũ Hoa, cho đến khi chỉ còn cách mấy trượng mới ngừng lại thế tiến.
Bốn gót sắt đã lưu lại mấy lỗ sâu hoắm trên mặt đất.
Kỵ sĩ gầm lên một tiếng, không ngờ bỏ qua Vân Vũ Hoa đang gần ngay trước mắt, thay đổi phương hướng giác thú đi nghênh đón tiếng chân từ xa đang truyền đến.
Vân Vũ Hoa giơ thẳng kiếm, đứng ngẩn ra. Nàng thật có chút không cách nào lý giải tất cả tình huống phát sinh vừa rồi, vừa có chút may mắn, lại có chút thất vọng mơ hồ.
- Lẽ nào... ta lại bị xem nhẹ như vây?
Nàng xưa nay tâm cao khí ngạo, đối với kết quả lúc này có chút khó có thể tin.
Nàng nhìn về phía phương xa, thấy trong bầu trời hắc vụ cuồn cuộn đột nhiên lao ra một thân ảnh mờ ảo. Thân ảnh kia thật nhanh, nàng phải vận đủ thị lực mới có thể miễn cưỡng nhận ra dấu vết hoạt động của nó, điều này có lẽ bởi vì nguyên do mỗi nơi nó đi qua đều lưu lại dấu vết màu mực nhạt. Kỵ sĩ cưỡi giáp mã tuần thành kia vốn muốn chém giết Vân Vũ Hoa phải chuyển hướng chặn đánh thân ánh kia.
Lúc này trong sương mù từ xa lao ra một con giáp mã tuần thành, đảo mắt lại là một con, trong khoảnh khắc đã có gần trăm con giáp mà tuần thành xuất hiện! Bách kỵ giáp mã ra sức vọt tới trước, mặt đất bị chấn động khiến cát đá văng tung tóe, khói bụi màu đen càng cuốn càng cao, khí thế có thể nói ngập trời!
Chỉ là tốc độ của chúng cũng hơi chậm một chút, còn xa mới nhanh chóng nhẹ nhàng như thân ánh từ xa đang vọt tới trước. Thân ảnh kia theo gió mà động, hệt như chỉ bồng bềnh, trôi giạt đã vượt qua cự ly cả trăm trượng, bước tiến không theo một quy luật nào. Vân Vũ Hoa chỉ cảm thấy phương thức hành động của thân ảnh kia tràn ngập một loại quỷ khí dày đặc, chỉ nhìn từ xa đã khiến toàn thân nàng rùng mình.
Trong nháy mắt giáp mã tuần thành kia đã nghênh đón thân ảnh, kỵ sĩ lập tức rống một tiếng kinh thiên, thiết thương dài bốn trượng tuôn ra âm hỏa rừng rực, đâm tới thân ảnh kia một thương!
Vân Vũ Hoa chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân ảnh kia đột nhiên lưu lại vô số tàn ảnh, trong nháy mắt đã vòng quanh giáp mã tuần thành một vòng, thiết côn dài bốn xích trong tay liên tục kích lên bốn chân giác thú, bốn chân cứng như sắt của giác thú bỗng nhiên như làm từ bùn nặn bị một kích đập vỡ! Sau đó thân ảnh kia lại mọc lên như quỷ mỵ phía sau kỵ sĩ, mãi cho đến lúc đứng ngang cùng kỵ sĩ kia mới vung ngang một côn!
Một tiếng rầm vang lên, cái đầu cực đại của kỵ sĩ tung lên cao, bav thẳng lên hơn trăm trượng mới rơi xuống mặt đất! Thân thể khổng lồ nặng nề của hắn chậm rãi đổ về phía trước, giác thú tuy tứ chi bị đứt đoạn nhưng còn chưa chết, thân thể cao lớn nặng nề ngã vào trong đất đen không thể động đậy, chỉ là bị đau đớn ngửa mặt lên trời rú lên bi thảm, tiếng gào thê lương truyền khắp nơi!
Vân Vũ Hoa từ lâu đã chết chân đứng tại chỗ.
Trong nháy mắt, tốc độ của thân ảnh kia đâu chỉ tăng gắp bội, căn bản đã thấy không rõ quỹ tích bước chạy của hắn, nhưng mà bất kể là giác thú bị đánh gãy bốn vó hay là kỵ sĩ bị đánh bay đầu, mỗi một côn vung côn đều rõ ràng như vậy, dường như tia chớp giữa màn đêm, tuy là Vân Vũ Hoa nhắm lại hai mắt, năm côn vừa rỗi vẫn cứ hiện lên trong đầu xua tan không được.
Thân ảnh kia vẫn còn chưa hết ý, quay đầu lại nhìn cả trăm con giáp mà tuần thành đang đuổi gần phía sau, đột nhiên biến mất tại chỗ, vài cái lấp lóe hắn lại đón đầu chạy ào vào trong hàng ngũ giáp mã!
Trong đàn giáp mã đột nhiên mọc lên một màn hắc vụ bao phủ cả trăm con giáp mã tuần thành vào trong đó, cũng thấy không rõ tình hình cụ thể trong sương mù thế nào, chỉ nghe được tiếng rú liên tục của giác thú và tiếng thét rung trời của giáp sĩ!
Hầu như lại tại trong thời gian hắc vụ mới bùng lên, thân ảnh kia đã từ trong sương mù xuyên ra, lướt qua trước mặt Vân Vũ Hoa tại phía ngoài mấy trăm trượng rồi bay về phương xa. Bách kỵ giáp mà đồng loạt phi ra từ trong hắc vụ, chiến kỳ phất phới, lần thứ hai nhanh chóng đuổi theo.
Một cơn gió tại cõi âm chợt thổi tan đi hắc vụ, lộ ra ba con giác thú ngã trên mặt đất, đau đớn điên cuồng hú lên. Bốn tên thiết giáp kỵ sĩ bốn tay đều nằm bên cạnh tọa kỵ của mình, nhưng không hề động đậy. Một giáp sĩ vẫn còn đang nắm chặt chiến kỳ, cột cờ cắm sâu trong đất dựng thẳng lên cao. Nhưng cái đầu của giáp sĩ hộ kỳ khi lấy một góc độ quỷ dị quan sát thì đang treo ở bên mép cô.
Chiến kỳ dưới cơn gió lớn phần phật tung bay, không biết là ai giương lên.
Mãi đến khi một cánh tay tản ra mùi hôi khó ngửi lạnh lẽo ẩm ướt chụp vào vai, lúc này Vân Vũ Hoa mới từ trong kinh ngạc định thần lại, nhớ tới hiện tại mình cũng không phải có điều kiện mà thoải mái coi náo nhiệt, nàng cũng không quay đầu lại, vọt tới trước một bước rồi trở tay cầm cự kiếm quét về phía sau lưng, trong tiếng lách cách lại vang lên tiếng rống đau đớn.
Lúc này Vân Vũ Hoa mới quay đầu lại, quả nhiên thấy giáp mã tuần thành đã đi xa, những con quỷ đói vốn đã trốn ra xa lại xông tới lần nữa. Mà nàng bởi vì xem quá mê mẩn nên hoàn toàn không có chú ý đến bên này, không ngờ lại bị vây kín.
Vân Vũ Hoa khẽ cắn môi, cự kiếm rung lên, mang theo từng đạo kiếm quang như nước gợn, nhẹ nhàng xẹt qua cổ ba con quỷ đói đang xông lên trước nhất, sau đó nhẹ nhàng tránh đi chất lỏng màu xanh đang phun tới. Sau khi nhìn thân ảnh kia đánh một trận kinh tâm động phách, nàng lại có được chiến tâm. Chỉ là người nọ bất kể là thân pháp hay là côn thuật đều rất quen thuộc, khiến trong lòng nàng mơ hồ có chút khó chịu.
Mặc dù dễ dàng xử lý ba tên địch nhân, nhưng mà nhìn hàng trăm tên quỷ đói bốn phía, Vân Vũ Hoa vẫn biết trận chiến này sinh tử khó lường trước.
Nàng mới vừa chém ngã vài con quỷ đói, toàn bộ quỷ đói hình như đều cảm ứng được cái gì liền đứng đực tại chỗ, đồng thời quay đầu nhìn về phương xa. Vân Vũ Hoa dễ dàng chém ngã thêm hơn mười con quỷ đói, bản thân mình cũng không khỏi sợ hãi khẽ run lên.
Mặt đất lần thứ hai chấn động, thân ánh từ phương xa từ trong mây mù lao ra, phía sau vẫn đang đuổi theo đại đội giáp mã tuần thành, tuy nhiên số lượng hình như đã mất đi vài con, lúc này hắn cũng trông thấy Vân Vũ Hoa, đột nhiên tăng tốc vọt thẳng về phía nàng! Hắn vừa tăng tốc, tốc độ giống như sao băng, chỉ trong khoảnh khắc đã bỏ xa đám giáp mã ở phía sau.
Nghìn trượng chỉ thoáng qua, người nọ đã đứng ở trước mặt Vân Vũ Hoa, cây thiết côn dài bốn thước bay vòng vòng như gió trong tay dần dần hoãn lại.
Những tiếng bịch bịch bịch bịch khó chịu liên tiếp vang lên, toàn bộ quỷ đói trong vòng mười trượng của hắn đầu đều bị vỡ tung, lắc lư ngã xuống đất.
Vân Vũ Hoa kinh ngạc, trông từ xa mới thấy được hắn. Đúng là Kỷ Nhược Trần! Sao lại là hắn?
Hắn đứng ở trước mặt cùng chỉ do dự chốc lát, lúc này càng thêm chứng thực nhận định của Vân Vũ Hoa. Hắn hiển nhiên là quen nàng, tuyệt đối sẽ không sai, mặc dù không biết hắn vì sao cùng đi tới nơi cõi âm phủ này, nhưng người này không sai đích thật là Kỷ Nhược Trần.
Chính là Kỷ Nhược Trần người đã cho nàng dính vào Cực Lạc châm, chính là người đã khinh bạc đối với nàng, mặc cho nàng thỉnh cầu thế nào cũng không chịu ngừng tay...
Mặt đất càng ngày càng rung chuyển dữ dội, đám giáp mã tuần thành đang nhanh chóng tiếp cận. Kỷ Nhược Trằn cũng không thèm để ý tới thanh thế to lớn của đám truy binh, đi tới Vân Vũ Hoa, vươn tay trái nói:
- Đi theo ta.
Nhìn cánh tay đang duỗi ra, ngón tay mềm mại, kiên cường mạnh mẽ, trái tim Vân Vũ Hoa đột nhiên càng nhảy càng nhanh, cự kiếm trong tay nàng khẽ rung lên, đột nhiên chém một kiếm tới yết hầu Kỷ Nhược Trần!
Mặc dù thân pháp của Kỷ Nhược Trần nhanh chóng như quỷ mỵ, nhưng mà hắn vạn lần không nghĩ tới Vân Vũ Hoa sẽ đột nhiên động thủ, dưới tình huống không kịp phòng bị chợt đứng nghiêm chân, mũi cự kiếm hầu như sượt qua da thịt trên cổ họng gã!
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên nhìn Vân Vũ Hoa, nơi cổ họng chậm rãi nổi lên một vạch màu đen. Vân Vũ Hoa run run hai tay, mạnh mẽ cắn răng một cái, cự kiếm lại chém xuống đầu gã, quát lên:
- Đồ dâm tặc vô sỉ, ta với ngươi thề không lưỡng lập!
Vẻ kinh ngạc trên mặt Kỷ Nhược Trần chợt biến mất, gã cười lạnh một tiếng, một bước vòng qua phía sau Vân Vũ Hoa, nhẹ nhàng vỗ một cái lên gáy nàng, lại một bước trở lại trước người nàng, hầu như đứng dán sát tới mặt nàng. Vào lúc này thời gian hình như đã chậm đi, cự kiếm của Vân Vũ Hoa đã tại bên ngoài, căn bản vô pháp sản sinh uy hiếp với Kỷ Nhược Trần, một kiếm vốn là chém vào đầu nhưng vẫn treo ở giữa không trung, chậm rãi hạ xuống.
Kỷ Nhược Trần duỗi ngón tay xẹt qua đôi môi của nàng, ấm áp mà mềm mại, hoàn toàn không ăn khớp với cõi âm lạnh giá, hắc ám, ẩm ướt ở nơi này.
Hắn thản nhiên cười, thân hình hóa thành một làn khói nhẹ, trong thời gian ngắn đã đi rất xa, chìm vào trong màn sương dày ở phương xa. Đám giáp mã tuần thành rung chiến kỳ tiếng vó ngựa rung trời, gào thét đuổi theo.
Thụp một tiếng, một kiếm của Vân Vũ Hoa chém vào khoảng không, lúc này mới chìm vào mặt đất.
Mắt thấy Kỷ Nhược Trần đã đi xa, Vân Vũ Hoa mới nhớ tới bản thân vẫn còn đang ở trong tuyệt địa. Nàng cắn răng một cái, thùa dịp đám quỷ đói còn chưa tiến lên bao vây, lập tức lao về phương hướng ngược lại với Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần càng chạy càng là hể hả, vừa rồi một chút không thoải mái nho nhỏ sớm đã bị gã ném tới sau đầu. Lúc đầu hơn một trăm giáp mã tuần thành đang đuổi ở phía sau hiện giờ chỉ còn hơn tám mươi, chỉ cần chạy tới chạy lui thêm vài vòng nữa thì phía sau gã cũng sẽ không còn thêm một truy binh nào.
Lúc này bên trong lồng ngực của gã cảm thấy trong trái tim như đang nhen nhóm lên một ngọn lửa xanh thẫm, đóa Lam Viêm(ngọn lửa màu lam) này tuy nhỏ nhưng mà thiêu toàn thân gã phát nhiệt, may là lúc này có một tia âm khí từ tứ chi bách hải rót vào trong cơ thể, mang đến từng tia băng hàn mới đè xuống đạo hỏa khí này. Mỗi một đạo âm khí nhập thể, Kỷ Nhược Trần liền cảm thấy bất kể là động tác hay là thần thức cũng tiến thêm một phần, càng ngày càng có cảm giác thuận buồm xuôi gió, như cá gặp nước.
Hắn thậm chí bắt đầu có chút thích cõi âm.
Phía sau tiếng vó ngựa như sấm truyền đến, Kỷ Nhược Trần không cần quay đầu lại cũng biết là hơn tám mươi con giáp mã tuần thành đã kéo thành một hàng thật dài đã đuổi gần tới, khi lao tới thêm hơn mười dặm nữa, cự ly giữa giáp mã tuần thành thì cũng đủ để gã ung dung mà thu thập thêm vài con nữa. Giáp mã tuần thành ở địa phủ dũng mãnh vô luân, không sợ nguy hiểm, thế nhưng đầu óc cũng không được sáng suốt, cho nên đã bị Kỷ Nhược Trần dùng cùng một thủ pháp thu thập hon mười con, thế mà vẫn chưa tiếp thu bài học, vẫn con trước ngã xuống, con sau tiến lên đuổi theo tìm cái chết.
Kỷ Nhược Trần đương nhiên không ngại dùng bọn chúng để luyện tập, mỗi khi giết một con giáp mã tuần thành, đóa Lam Viêm trong lồng ngực gã sẽ mãnh liệt thêm một chút, tốc độ hấp thụ âm khí ở địa phủ cũng sẽ nhanh hơn một ít.
Lời nhắc nhỡ của người đưa đò trước khi chết vẫn còn văng vẳng bên tai, từ sau khi Kỷ Nhược Trần phát hiện ra trong lồng ngực đã sinh ra một đóa Lam Viêm, gã dứt khoát dẫn theo nhóm giáp mã thành này đi vòng quanh, gã không muốn rời khỏi sông Nhược Thủy quá xa, nếu quỷ tốt âm binh của địa phủ đã không muốn đi triệu yêu ma ở phía nam, vậy thì tại trước khi thực lực của gã có đủ mạnh mẽ cũng không nguyện đi trêu chọc đám thủ hạ của Minh Phong đứng đầu phía nam. Huống chi tại trận chiến ở Lạc Dương, gã đã gặp qua Hoàng Xà đứng đầu phía đông, mặc dù đó chỉ là một phân thân được hình thành từ uế khí Hoàng Tuyền nhưng uy lực thiêu thành thông thiên của nó đủ khiến cho Kỷ Nhược Trần căn bản vô pháp hướng tới.
Hắn cũng không biết giữa Hoàng Xà và Minh Phong có quan hệ như thế nào, nhưng nếu một người là đứng đầu phía đông, một người là đứng đầu phía nam, chắc hẳn uy lực cũng là kẻ tám lạng thằng nửa cân. Huống hồ lúc này đang ở cõi âm, mà lấy sự e sợ đối với chân thân của Minh Phong, Kỷ Nhược Trần cho dù có không biết trời cao đất rộng, cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc Minh Phong.