Chỉ là phưong pháp trở về dương gian xem ra chỉ có đến phía nam mới có thể tìm được, vậy thì nên làm gì mới ổn?
Lúc Kỷ Nhược Trần đang do dự, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng rống của giác thú, tiếng vó rung trời dần dần biến mất, gã còn tưởng rằng giáp mã tuần thành rốt cuộc học được thông minh. Khi quay đầu nhìn thì thấy đám giáp mã tuần thành mặt hướng về phía sườn đang xễp thành một hàng ngang, thiết thương chỉ lên trời, đang bày thế trận chờ quân địch.
Kỷ Nhược Trần không biết bọn chúng đang chờ đợi cái gì, nhất thời hiếu kì cũng ngừng bước, dù sao thì yêu ma mà những giáp mã tuần thành này không sợ thì gã cũng sẽ không sợ.
Đợi trong chốc lát, phương xa trong tầng mây mới truyền đến một loạt tiếng kêu khàn khàn, nghe giống như là vô số tiếng của bà già đang cùng thét lên những tiếng chói tai. Ngay sau đó tại trong đám mây hiện ra diện mạo một con chim kỳ dị, hình thù con chim này rất to, ở giữa là hình dạng của một phụ nữ, từ đầu tới chân dài khoảng hơn một thước, trên hai chân được bao phủ dày đặc bởi lân giáp, giữa ngực và bụng hiện ra phần da thịt lõa lồ, nơi bí ẩn thì không lộ ra tí nào, nhìn chung không khác gì một phụ nữ nhân gian. Nó không có hai cánh tay mà là mọc ra ba đôi cánh chim, phía sau là hơn mười cọng lông đuôi phập phồng bất định.
Con dị điểu này vừa thấy đám giáp mã tuần thành đã xếp thành hàng trên bình nguyên sẵn sàng nghênh đón, trên lớp màng lập tức từ xanh lục chuyển thành đen, ngửa đầu lên trời thét một tiếng chói tai, tiếng kêu truyền ra xa, liên tiếp vang lên trong mây, một con lại một con dị điểu không ngừng xuất hiện, trong nháy mắt đã tụ tập hơn bốn mươi con. Con dị điểu đầu tiên vừa hót dài một tiếng, dẫn đầu lao về hướng đội ngũ giáp mã tuần thành phía dưới!
Đám giáp mã tuần thành quát một tiếng, xách động tọa kỵ xếp đội hình thành một vòng tròn để đối đầu với tốc độ nhanh khác thường của bầy dị điểu. Dị điểu đang bay trên không như điện chuyển hướng cực kỳ linh động, toàn bộ không theo một quy luật, xuyên qua lại bên trên đội hình của đám giáp mã tuần thành, cuối cùng tìm được một kẻ hở, chúng đột nhiên lao thẳng xuống dưới, nhanh đến nổi một tên kỵ sĩ vừa mỡ miệng, một tiếng hí thê lương xuyên cả tầng mây! Trong miệng con dị điểu phun ra một đạo lam quang, trong nháy mắt đụng lên trên mũ giáp của kỵ sĩ!
Cái mũ giáp của kỵ sĩ dầy tới một tấc dưới ánh lam quang nhanh chóng hóa mềm rồi sụt xuống, tên kỵ sĩ không kịp rên một tiếng đã ngã xuống ngay trên minh giác thú.
Lúc này đàn dị điểu đều đã bay tới vùng trời trên đầu đám giáp mã tuần thành, chúng bay tới bay lui, thỉnh thoảng đột nhiên đáp xuống phun ra từng đạo lam quang, bắt cứ bộ vị nào trên áo giáp bị trúng lam quang thì lập tức giống như bị nấu chảy bị lõm vào, thỉnh thoảng có giáp mã tuần thành rơi xuống đất bị chết. Còn đàn dị điểu này cũng một con tiếp một con bị cây thiết thương với tốc độ nhanh như điện đâm xuyên qua người, sau đó bị rớt xuống mặt đất, lại bị giác thú đạp thành thịt nát. Nhưng mà song phương đều liều chết tấn công, hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
Một trận khổ chiến đối với cả hai bên!
Kỷ Nhược Trằn vốn định ở bên kiếm một chút tiện nghi, sau khi nhìn thấy được tốc độ của đàn dị điểu thì lại đổi chủ ý, quay đầu đi về hướng nam.
Sau thời gian một nén hương trận khổ chiến này mới kết thúc. Chỉ còn bốn con dị điểu mình đầy thương tích bay một vòng quanh không trung trên chiến trường, gào thét mấy tiếng mới xuyên mây bay đi xa. Mà đám kỵ sĩ tuần thành cũng chỉ còn hơn bảy con, họ đứng yên chốc lát mới thay đổi giác thú, sau đó chạy về hướng Phong Đô.
Chạy vội không mục đích không biết bao lâu, Kỷ Nhược Trần đã hoàn toàn mất phương hướng. Lấy tốc độ chạy lúc này của gã một bước chân đã đi xa trăm dặm, thế nhưng trên một cánh đồng hoang vu rộng lớn như thế không ngờ ngay cả một con yêu ma cũng không thấy, thực sự có phần cổ quái.
Càng yên lặng Kỷ Nhược Trần càng cảm thấy bất an. Trước mắt tất cả phảng phất như nhớ tới khi còn bé đi một mình trên cánh đồng tuyết, xung quanh là ác lang rình rập.
Kỷ Nhược Trần dần dần đi chậm lại, đang muốn phân biệt một chút cảnh vật bốn phía thì đột nhiên tim đập nhanh lên một cách khó hiểu, giống như đang bị ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm theo dõi, gã rùng mình một cái, nắm chặt thiết côn dài bốn thước trong tay chậm rãi nhìn quanh khắp nơi.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần đột nhiên hơi khẽ động, vận thị lực để quan sát phát hiện đóa Lam Viêm trong tim đã không còn hướng thẳng lên trên nữa mà giống như bị cái gì hấp dẫn lệch qua một bên. Kỷ Nhược Trần thử xoay người thì Lam Viêm cũng xoay tròn theo, vẫn chỉ vào một hướng đông.
Kỷ Nhược Trằn không hề do dự, thu liễm khí tức toàn thân, như khói như mây chạy về phương hướng đó.
Càng chạy về phía trước, gió đập vào mặt càng lúc càng mạnh, dần dần, một loại áp lực như núi bắt đấu ập tới ép đóa Lam Viêm trong tim Kỷ Nhược Trần thu lại còn phân nửa so với trước kia. Nhưng mà Lam Viêm càng hướng về nơi phát ra áp lực, hầu như muốn vắt ngang hướng qua đó.
Lại đi về phía trước thêm vài dặm, Kỷ Nhược Trần đột nhiên cảm thấy dường như đã đi qua một cánh cửa vô hình, ngay tại cùng thời khắc đó, mây mù dày đặc phía trước đột nhiên tan biến sạch sẽ hiện ra một vùng đất rộng lớn thần bí.
Kỷ Nhược Trần hoảng sợ ngừng chân, lúc này mới phát hiện thì ra mình đang đứng ở sát mép một sườn núi cao nghìn trượng, nếu đi về phía trước thêm mấy bước thì sẽ bị rơi dưới vách núi. Dưới vách núi là một mảnh đồng bằng mênh mông vô bờ, hai con sóng lớn rộng trăm dặm, yên lặng không gợn sóng đổ vào cùng một nơi chậm rãi chảy về phương xa.
Khác hẳn với mây mù dày đặc tại địa phủ, bầu trời ở đây mặc dù tối om nhưng cực kỳ trong sáng. Kỷ Nhược Trấn đứng trên sườn núi dùng hết tầm mắt mới nhìn ra được ngoài nghìn dặm. Thị lực có thể nhìn được xa như vậy là điều ngoài tưởng tượng của gã.
Một thế giới rộng lớn vô pháp tưởng tượng đột nhiên đập vào mắt. Kỷ Nhược Trần chỉ kinh hãi đến nín thở, trái tim hình như cũng ngừng đập, đóa Lam Viêm bị ép tới tùy thời có thể bị tắt.
Sau một lát, Kỷ Nhược Trần mới thở ra một hơi, trong lòng cũng hơi an tâm, khí khái dũng mãnh cũng chợt sinh ra.
Tục ngữ có nói đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, quả nhiên không sai, không đích thân tới nơi đây thì làm sao biết trong trời đất rộng lớn còn có một nơi có cảnh vật như vậy! Trước đây Kỷ Nhược Trần từng cho rằng Tây Huyền sơn mới là nơi hiểm trở nhất, có cảnh tượng hùng vĩ nhất trên thế gian, thế nhưng khi so với cảnh tượng này quả thực giống như thể là một chậu cây cảnh tinh xảo cùng hàng nghìn con sóng biển cuồn cuộn, thì làm sao có thể đem so sánh bình luận?
Lúc này hồi tưởng lại, trước đây thực là ếch ngồi đáy giếng.
Kỷ Nhược Trần đang tự than thở, đột nhiên thị lực lại tiến thêm một tầng, trùng kích trong nháy mắt khiến cho hô hấp của gã cũng bị đông cứng lại!
Tại một nơi chân trời rất xa, một tòa tháp to lớn khó có thể tin từ từ hiển hiện. Kỷ Nhược Trần nỗ lực phân biệt một lúc lâu mới dám nhận định đó chính là một tòa tháp to, cơ hồ chiếm nữa bầu trời.
Thế nhưng tháp gì mà lại có hình dáng như vậy, trải dài tới mấy nghìn dặm và rộng lớn như một dãy núi.
Kỷ Nhược Trần trấn tĩnh tâm trạng một chút, mới theo ngọn tháp nhìn lên trên, ngọn tháp đâm thẳng trời cao, phía trên ngọn bị mất hút ở trong màn đêm mênh mông, đây cũng không phải là do mây mù cản trở tầm mắt mà là thị lực của gã có hạn, thực là không đủ khả năng nhìn đến một nơi cao như vậy.
Trong lúc nhất thời, Kỷ Nhược Trần không khỏi hoài nghi mặt đất có móng hay không, nếu như có móng thì dùng cái gì để gánh chịu sức nặng của một tòa tháp khổng lồ như vậy? Hắn cũng không biết bầu trời nơi đây có ranh giới hay không, nếu là có ranh giới thì làm sao có thể chứa đựng được tòa tháp này?
Thị lực của gã đột nhiên lại tiến một tầng, dù cho cách xa nghìn dặm cũng có thể thấy trên thân tháp tràn ngập những con đường dày như mạng nhện, trên đó chi chít không biết là ma hay là yêu hay là vật gì đang không ngừng qua lại tới lui.
Ngọn tháp như vậy lẽ nào thực sự không phải xuất hiện từ bàn tay của thiên địa mà là một kiến trúc được tạo thành từ bàn tay con người hay sao?
Đang lúc Kỷ Nhược Trần hoảng sợ đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý cực kỳ sắc nhọn truyền đến. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa lúc trông thấy trên bầu trời đêm cách đỉnh đầu trăm trượng, không biết khi nào treo lên một con ngươi thật lớn đường kính phải tới ba trượng! Trên con ngươi rải rác tơ máu, bốn phía bồng bềnh từng huyết mạch không ngừng nhúc nhích, con ngươi lóe lên ánh sáng màu xanh biếc yếu ớt đang nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần.
Còn chưa chờ Kỷ Nhược Trần có phản ứng thì con ngươi không biết dùng cách nào phát ra một tiếng kêu vang vọng cả bầu trời đêm! Lúc này Kỷ Nhược Trần đột nhiên khó hiểu vì sao lại hiểu được hàm nghĩa trong tiếng kêu của nó:
- Hắn thấy được Tu La tháp!
Dư âm của tiếng kêu này còn chưa dứt, trên không trung bắt đầu vang lên tiếng gào thét lâm râm, hơn mười điểm đen lấy tốc độ khó tin nổi bay vọt về phía bên này.
Tại một nơi quỹ dị bí hiểm như chỗ này, Kỷ Nhược Trần cũng không muốn phí sức lực không cần thiết, cùng không nguyện thử thực lực của dị vật đang bay tới sâu cạn ra sao. Kỷ Nhược Trần thực cũng không cần thử, chỉ thấy tốc độ vọt tới của bọn nó cũng đủ biết là không phải dễ chọc.
Kỷ Nhược Trần không có mảy may do dự, ngay lập tức quay đầu bỏ chạy!
Giống như lúc đến, lao ra ngoài chưa tới mấy trượng Kỷ Nhược Trần đã xuvên qua một cánh cửa vô hình, trở lại cõi âm tràn ngập mây mù. Gã vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục phát lực chạy như điên, quả nhiên phía sau vang lên một tiếng vù vù, một con chim rất to dài chừng bốn năm trượng từ trong mây mù chui ra. Đầu con chim này dài chừng một trượng, hàm răng trong miệng nhọn hoắt, trên thân mọc ra hai cánh, bốn móng chân cực kỳ sắc nhọn thu tại dưới bụng. Nó rung lên đôi cánh thì vọt tới trước hơn mười trượng, thực sự nhanh nhẹn vô luân. T
Chim khổng lồ cách xa Kỷ Nhược Trần, còn cách Kỳ Nhược Trần hơn mười trượng, đã mỡ cái miệng khổng lồ phun ra một dãi âm hỏa nhằm vào lưng Kỷ Nhược Trần. Kỷ Nhược Trần biến đổi thân pháp thất thường nên cũng không sợ công kích bực này, chỉ thoáng một cái đã tránh khỏi luồng âm hỏa này. Nhưng mà con chim khổng lồ không chỉ một con, từ mây mù phía sau liên tiếp lao ra bảy tám con khác, lao lên bao vây quanh người Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần không dám khinh địch nữa, đem tốc độ thân pháp đề thăng tới cực điểm, thân ảnh đột nhiên lúc ẩn lúc hiện, tránh qua từng đạo âm hỏa đan xen kéo tới. Kỷ Nhược Trần hướng phần cuối cùng của cánh đồng hoang vu chạy như điên, nhưng lần này gã lại có phương hướng, ở chỗ này, Lam Viêm trong tim Kỷ Nhược Trần vẫn chỉ vào phương hướng Tu La tháp, bây giờ muốn quay về chỗ cũ thì chỏ cần chạy ngược hướng là được.
Trong luồng âm hỏa của mười con chim khổng lồ phun ra có một loại khí tức nhiếp nhân tâm thần khiến cho Kỷ Nhược Trần vô cùng cảnh giác, không dám để nó nhiễm lên người. Hắn đánh giá qua lực lượng của loài chim dị chủng này, nếu như lấy một đấu một thì cũng phải tiêu hao lực lượng của vài côn mới có thể giết được địch, lấy một địch hai ba thì sẽ rất trắc trở, còn nếu là năm con chỉ có nước chạy trước cho chắc. Thế nhưng tốc độ phi hành của những con chim khổng lồ này so với Kỷ Nhược Trần không kém chút nào, sau một phen truy đuổi, không biết cần phải chạy xa bao nhiêu mới có thể khiến cho chúng nó cách xa nhau đủ cự lỵ để dễ bề tiêu diệt từng con một.
Kỷ Nhược Trần thoáng suy nghĩ, lập tức chạy về hướng sông Nhược Thủy ở Phong Đô trong trí nhớ. Bất kể là lời nói của người đưa đò hay là từ những gì quan sát thấy, yêu ma bên ngoài địa phủ cùng sông Nhược Thủy cũng không đồng nhất trận tuyến, hầu như là gặp mặt thì đánh. Những con chim khổng lồ này khó đối phó như vậy nếu có thể dẫn tới bờ sông Nhược Thủy để chống lại quỷ tốt ở địa phủ, chẳng phải là rất tốt sao?
Chẳng qua là khắp nơi mênh mông, phương nào mới là Phong Đô?
Ngay khi Kỷ Nhược Trần đang nhức đầu về phương hướng, trong điện Diêm La ở Phong Đô cũng đang loạn cả lên. Bọn quỷ tốt to to nhỏ nhỏ chạy qua chạy lại, có bưng sách có giơ rèm, còn có kéo vò rượu chung chén, pháp khí các màu. Trong đại điện Diêm La sâu thẳm rộng lớn đều là một mảnh mây đen mù sương, các tiếng khóc gọi la hết rung trời, những tử hồn vác gông đeo xích xếp hàng dài tới ngoài vài dặm để chờ nhập điện xử lý. Nhưng mà đội ngũ tử hồn càng ngày càng dài, đầu phía trước lại không mảy may có dấu hiệu đi tới, những tử hồn chưa định tội trạng, đợi chịu xử lý này vừa vào Phong Đô lập tức sẽ bị tiếp nhận các loại hình phạt đau đớn, tại bốn phía Diêm La điện cũng như vậy. Lúc này đã có một số tử hồn đứng lâu đã chịu không nổi nữa, không để ý đến các quỷ tốt cùng hung cực ác quanh minh quở mắng dùng roi đánh, bắt đầu giãy dụa khóc la. Thời gian càng lúc càng trôi qua, đám tử hồn phía trước càng lúc càng chịu không nổi, nghe được tiếng khóc rung trời như vậy, cả đám quỷ tốt âm binh cũng lộ khiếp ý, vội vàng đi gọi viện binh.
Chỉ chốc lát công đại, ngưu đầu, cự quỷ, xạ tướng đều được điều tới, nhưng cũng đàn áp không được cục diện, cho đến khi những giáp mã tuần thành tại bên ngoài sông Nhược Thủy cũng bị điều tới, lúc này đám tử hồn mới an tĩnh lại.
Cánh cửa điện đầu tiên đóng chặt lại, Tháp Điện Diêm La đều đã tụ tập ở đây, ngồi xuống làm thành một vòng. Tần Quảng Vương ngồi ở vị trí chủ tọa, Thập vương nghị luận hồi lâu nhưng vẫn chưa có được một kết quả.
-Thế cục Quan hạ thế nào?
Tần Quảng Vương trầm giọng nói.
Ngũ Quảng Vương đầu đội phương quan nói:
- Đã thông tri cho toàn bộ người đưa đò đình chỉ chờ tử hồn qua sông.
- Vãng Sinh môn đã đóng, tạm thòi không có người đến được Nhân giới. Súc Sinh giới đầu thai, Chỉ là Vãng Sinh môn này không thể đóng lâu, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp mới được.
Tống Đế Vương nói.
Tần Quảng Vương chậm rãi nói:
- Tiết vương gia, đã có không ít tử hồn mang theo ký ức kiếp trước chuyển thế đầu thai rồi phải không?
- Tổng cộng là 277 người, may mà chỉ có một người là bị phán xuống Súc Sinh giới.
Chuyển Luân Vương nói, bỗng ngừng lại rồi nói tiếp:
- Con súc sinh kia bẩm sinh thân thể yếu nhược, sau khi sinh vô pháp cùng đứa trẻ khác tranh sữa được, có lẽ buổi trưa hôm nay sẽ nhập luân hồi. Chỉ là đầu thai vào nhân gian giới cũng không có thể mặc cho bọn họ yên ổn suốt đời như vậy. Theo ta thấy, hoặc là cần tại sổ sinh tử thay đổi vài nét bút...
Tần Quảng Vương gật đầu, nói:
- Lục đạo chưa loạn là tốt rồi, chuyện sửa sổ sinh tử hãy để nói sau đi. Việc này nói lớn không lớn, nói nhò không nhỏ, các vị cho rằng phải làm sao đây?
Chư vương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều không muốn nói tiếp. Như vậy chỉ chốc lát, ánh mắt của người còn lại toàn bộ tập trung đến trên người Bình Đẳng Vương, xem như việc này bắt đấu bởi hai người. Bình Đẳng Vương chỉ đành kiên trì nói:
- Tương vương gia, lẽ ra việc này nên sớm thượng tấu để nghe xử lý. Chỉ là. . . thứ nhất cũng không phải là chuyện quan trọng gì, bên trên trong thời gian ngắn phải chỉnh lý nghìn vạn công việc, chúng ta mặc dù không thể chia sẽ cũng không nên làm phiền mới phải. Thứ hai là Kỷ Nhược Trần hủy đi Mạnh Bà, đã trốn khỏi sông Nhược Thủy, sớm tại bên ngoài vùng quản lý của địa phủ. Tuy nói hắn nhất định trốn không qua được cửa tại quần ma phía nam, nhưng rốt cuộc cũng không tại trong tay chúng ta nhận được giải quyết, việc này khi nói lại.. . có phần không thỏa đáng.
Tần Quảng Vương nhìn Bình Đẳng Vương, sau một lát mới chậm rãi nói:
- Lục vương gia, ta nghe nói ngươi sửa sổ luân hồi của Kỷ Nhược Trần, việc này có hay không?
Bình Đẳng Vương ngập ngừng nói:
- Việc này... đúng vậy.
- Sổ luân hồi có phải là do bản vương đánh giá hay không?
Bình Đẳng Vương do dự mãi mới từ trong lòng lấy ra sổ luân hồi, hai tay dâng lên. Trên cuốn sổ luân hồi bao phủ một làn khói nhẹ tự bay về phía Tần Quảng Vương. Tần Quảng Vương lấy ra sổ luân hồi cẩn thận mở đến trang do Bình Đẳng Vương phê duyệt, sau đó chẳng nói đúng sai tiện tay thu vào trong ngực mình, nói:
- Có cần tấu lên trên mọi chuyện, việc này quan hệ trọng đại, tạm thời gác lại, sau đó mới bàn bạc.
Bình Đẳng Vương thấy sổ luân hồi bị Tần Quảng Vương thu đi, trong lòng hồi hộp, cũng không dám lên tiếng đòi về. Kỷ Nhược Trần chỉ là một thân phàm tục có thể thoát được sự đuổi bắt của đông đảo quỷ tốt âm binh, thật là việc khó tin, trong việc này tất có ảo diệu. Kẻ từ đó, cuốn sổ luân hồi mà lúc đầu hắn phê chưa qua đã có thể thành một cái nhược điểm. Tần Quàng Vương không ngờ không nói được lời nào đã thu mất, thực tại trong lòng Bình Đẳng Vương đang không yên. Chỉ là Kỷ Nhược Trần có thể chạy thoát, có thể nói là do hắn quá mức khinh thường mới gây nên. Nếu như lúc đó không phải là hắn rời đi trước, nghĩ rằng Kỷ Nhược Trần kia cũng thoát thân không được. Trải qua việc này nếu như tấu lên đúng sự thật, việc khác tạm thời không nói đến. Bình Đẳng Vương này khinh thường sơ suất, tội danh hành sự bất lực chính là có thật. Bình Đẳng Vương mặc dù không dám ngay tại chỗ giương giọng muốn đòi về sổ luân hồi, trong lòng cũng đã nghĩ ra vài cách trong đầu, xem ra sau này phải tìm Tần Quảng Vương bàn riêng về vấn đề này, quyển sổ chết người này thực sự là không nên rơi vào tay người khác.
Tần Quảng Vương nhìn quanh một vòng, nói:
- Mạnh Bà một khi chết, cầu Nại Hà cũng mất đi khả năng biến hóa, mỗi cái vốn có công hiệu thông đường. Trước cầu Nại Hà tử hồn tụ tập rất đông, Vãng Sinh môn cũng không có thể đóng quá lâu, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt tức là lựa chọn một Mạnh Bà mới. Các vị vương gia đã chọn được người vừa ý chưa, mọi người cứ mang ra để bàn bạc.
Trong địa phủ Phong Đô, năng lực đặc biệt của cầu Nại Hà là biến hóa vô số. Một khi trông thấy cầu Nại Hà, trước mặt mỗi một tử hồn đều sẽ xuất hiện một cây cầu duy nhất thuộc về tử hồn đó, đối diện cầu hoặc là Phong Đô, hoặc là Vãng Sinh môn, nguyên nhân tử hồn luân hồi quả báo mà mỗi cái có sự khác nhau. Bởi vậy dù cho có hàng tỉ tử hồn đồng thời vào thành đầu thai, cầu Nại Hà cũng vẫn chứa được. Thần năng của cầu Nại Hà cùng một nhịp thở với Mạnh Bà. Mạnh Bà vừa chết, cầu Nại Hà cũng sẽ mất đi thần hiệu, nó như là một cái trạm giữ vị trí hiểm yếu tại địa phủ Phong Đô. Chức vụ của Mạnh Bà bất tôn bất ti, nhưng phi thường nhàm chán, vốn đó là một chức vị các quỷ dịch đều có ý tránh né, lần này ngoài ý muốn nên giờ mới thấy được tầm quan trọng của Manh Bà.
Lời của Tần Quàng Vương vừa dứt, chư vương giống như sớm đã có chuẩn bị, cả đám bu vào bàn tán xôn xao, trong khoảnh khắc đã chọn ra được tám người. Ngoại trừ Tần Quảng Vương lặng lẽ không nói, còn lại mỗi vương đều có người hợp ý, ở trong miệng chư vương, mỗi người này đều là lão thành đắc lực, lõi đời lão luyện, có thể chịu được trọng trách.
Ngoài điện Diêm La, bọn tiểu quỷ kiển chân nhìn điện phủ âm u, không biết cánh cửa đại điện đầu tiên vừa to vừa nặng này đến khi nào mới được mở.
Vân Vũ Hoa sớm đã không biết hối hân qua bao nhiêu lần không nên rời khỏi sông Nhược Thủy quá xa.
Rời khỏi sông Nhược Thủy càng xa, mấy yêu ma nàng gặp càng cường hãn, vả lại những yêu ma này đều là mới nghe lần đầu, mà thấy cũng lần đầu. Nàng có thể một mình đối diện với hàng vạn hàng nghìn tử hồn cũng có thể tại trong đàn mấy trăm quỷ đói cầm cự không ngã. Nhưng sau khi nàng phá tan vòng vây của quỷ đói không lâu sau liền gặp ba ma vật thân côn trùng, mỗi con mọc sáu chân dài như cây trúc. Loại ma vật này cực kỳ linh động, chân dài mũi nhọn sắc như đao, miệng có thể phun ra nọc độc, cũng không phải là ma vật mà đám quỷ đói yếu đuối kia có thể sánh bằng.
Vân Vũ Hoa một phen khổ đấu, ỷ vào vận mệnh không tệ, mới trảm chết hai con ma vật, bức một con khác chạy trối chết. Nàng còn chưa kịp nghỉ xả hơi liền thấy trên đỉnh đầu một con dị điểu thân phụ nữ có sáu cái cánh. Con chim này hình như đã qua một hồi ác chiến, lông trên sáu cái cánh đều không trọn vẹn, trên ngực và bụng để trần đều là vết thương và vết tím bầm, bắp đùi bên trái còn có một vết rách lớn máu thịt lẫn lộn. Cho dù là đấu với một con dị điểu bị vết thương chồng chất như vậy, Vân Vũ Hoa vẫn còn xa mới là địch thủ của nó, mới giao thủ vài hồi suýt nữa đã bị lam quang trong miệng nó phun ra tập kích trúng. Chỉ nhìn đến mặt đất trúng lam quang thình lình mềm nhũn như bột mì mới nhão, rồi chậm rãi sụt xuống một cái hố sâu, nàng không khỏi mặt mày trắng bệch.
Vân Vũ Hoa không dám cùng con dị điểu chính diện giao phong nữa, dùng tới thuật du đấu, vừa chiến vừa đi. Trên mình con dị điểu kia vết thương quá nhiều, đánh một hồi lâu thể lực quả nhiên chống đỡ hết nồi, những cái cánh hành động dần dần bị đình trệ, không ngờ còn hai lần suýt nữa bị cự kiếm của Vân Vũ Hoa đâm trúng, con dị điểu kia kéo cao cự ly, không cam lòng hí dài vài tiếng, oán hận bay đi xa.
Đại địch đã đi, Vân Vũ Hoa tâm trí buông lõng, hai đầu gối đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa đã khuya xuống đất. Nàng cầm lấy thân kiếm mới miễn cưỡng đứng được, chẳng qua vẫn thở dốc không ngừng.
Nhưng nàng không có thời gian được thở dốc bao nhiêu đã nghe được tiếng sột soạt, từng trận mùi tanh hôi lao tới mũi, trong nháy mắt có hơn mười con yêu ma lại xông tới.
Những con yêu ma này vóc người còn không cao bằng Vân Vũ Hoa, da thịt ghê tởm, đầu to bụng lớn, hai mắt trợn tròn đỏ rực tham lam nhìn Vân Vũ Hoa chằm chằm. Chúng người trần truồng, trong tay mỗi tên đều nắm binh khí, càng thấy được rõ ràng chính là hạ thể một cây dương vật đỏ sậm đang ngẩng cao, nhìn mà khiếp người. Vân Vũ Hoa đỏ mặt, nắm chặt cự kiếm trong tay. Những con yêu ma này nàng nhận ra. gọi là Tập (1), tục truyền khi còn sống chính là những kẻ gian dâm dâm loạn ở nhân gian, sau khi chết do oán niệm sắc tâm không ngừng mà thành.
(1):Theo chú thích của t/g là chữ (trên nhân dưới nhất), tra theo web là đồng âm với chữ Tập.
Vân Vũ Hoa vừa thấy nét mặt dáng dấp của chúng đã biết có chủ ý gì. Lúc này mình cơ hồ không có sức mà đứng thi làm sao mà ngăn cản được? Không ngờ được khi còn sống hổ thẹn, sau khi chết lại còn phải chịu sự nhục nhã vô cùng này. Tại dương gian nàng có thể tự sát, lúc này thì còn có thể chết thêm được nữa sao?
Một tên Tập xông lên trước, Vân Vũ Hoa quát một tiếng, cự kiếm trong tay bay vút lên, trong nháy mắt điểm trúng cổ họng của nó! Tên Tập đau đớn rống một tiếng, nhảy tránh ra xa đến mười trượng, tay ôm cổ họng, hung tợn thở hổn hển.
Mũi cự kiếm nhỏ xuống từng giọt dịch thể màu lục, song trái tim Vân Vũ Hoa đã dần dần chìm xuống. Vừa rồi một kiếm toàn lực của nàng đâm vào sâu không tới một tấc, xem ra căn bản không có trí mạng. Những tên Tập này động tác như gió, thân thể thì như cương cân thiết cốt, còn không biết có thêm dị năng nào khác nữa không.
Vân Vũ Hoa không dám chần chờ, vung kiếm giơ ngang cổ họng của mình.
Hàng loạt cơn đau khó có thể chịu được từ cổ họng truyền đến, đau đến ý thức nàng đã không còn rỏ ràng, nhưng mà trong thống khổ cũng có mừng rỡ, đó chính là cuối cùng nàng đã được giải thoát.
Nào ngờ đau đón vừa qua, trước mắt Vân Vù Hoa đã thấy ánh sáng trở lại, và thấy một đám Tập đang cười dâm đãng áp sát tới gần. Nàng kinh hãi vội đưa tay xoa cổ họng, đúng là lông tóc không tổn hao gì. Xem ra tại cõi âm địa phủ ở đây, quả nhiên không thể tự sát. Vân Vũ Hoa buộc lòng phải lấy lại ý chí chiến đấu, mới vừa giơ lên cự kiếm, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo lực mạnh, bị một tên Tập từ phía sau chụp lấy thoáng cái bổ nhào xuống đất.
Lam Viêm trong trái tim Kỷ Nhược Trần lại hướng thẳng lên trên như cũ và càng thêm sáng sủa ổn định hơn.
Từ lâu gã đã bỏ xa đám chim khổng lồ truy đuổi tập kích phía sau một cự ly lớn, chỉ là đàn chim khổng lồ này luôn luôn tụ tập thành đàn, không chịu cho hắn lấy cơ hội để tiêu diệt từng con, so với đám giáp mã tuần thành thì thông minh hơn nhiều.
Kỷ Nhược Trần từ lâu đã bị mất phương hướng, chỉ là điên cuồng chạy đi không có mục tiêu, dù sao thì chạy được càng xa thì Lam Viêm trong tim sẽ cháy càng mãnh liệt, hắn cũng lại càng có sức lực. Lúc này Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy ở tứ hải kình khí lưu chuyển tự nhiên, toàn thân vui sướng, tâm cảnh bình thản hân hoan, dường như không có điều gì ngoài ý muốn, gã thật đúng là muốn vĩnh viễn cứ tiếp tục chạy như điên thế này. Trên cánh đồng hoang vu ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dị chủng yêu ma thành đàn, nhưng tất cả đều vừa thấy Kỷ Nhược Trần thì tứ tán bỏ chạy, cũng không biết là sợ gã hay là sợ đàn chim khổng lồ phía sau gã nữa.
Bỗng nhiên một trận đau đớn tạp kích lên cổ họng Kỷ Nhược Trần, kỳ dị chính là cơn đau này cũng không sinh ra bởi bản thân gã mà là ở bên ngoài tác động, hơn nữa Kỷ Nhược Trần còn có thể tinh tường cảm giác được phương hướng truyền đến nỗi đau.
Kỷ Nhược Trần vận đủ thị lực nhìn về phương hướng kia, tại trong thế giới u tối như ở đây có một chút màu sắc tươi đẹp khiến cho gã rất chú trọng. Kỷ Nhược Trần liền xoay người toàn lực chạy về hướng bên kia, lần này gã thấy càng rõ ràng hơn, một con hình người yêu ma màu xanh ngất vừa đẩy Vân Vũ Hoa ngã xuống đất, lại xé rách y phục nơi lưng nàng lộ ra bộ lưng trắng tinh. Xung quanh còn có hơn mười con yêu ma giống vậy đứng cạnh, mỗi con đều cầm binh khí, nhưng không vội tiến lên, chi đứng rải rác bảo vệ bốn phía, nhìn con yêu ma ở giữa đang cường bạo Vân Vũ Hoa.
Kỷ Nhược Trần đọc sách nhiều nên cũng biết rất nhiều về địa phủ, vừa nhìn ngoại hình thần thái của đám yêu ma này đã biết là tên của chúng là dâm ma Tập. Theo bài Quần ma thiên có ghi chép. Tập dâm uế mà sinh ra đầu to bụng như trống, thân thể cứng rắn hơn thép, động tác linh hoạt như thỏ. Loại yêu ma này trời sinh gian xảo, đa nghi mà nhát gan, hai mắt phát ra mùi hương, xếp hàng thứ ba trong quần ma tại địa phủ.
Đám Tập trước mặt mặc dù số lượng đông đảo, nhưng Kỷ Nhược Trần cũng có thủ đoạn khắc chế chúng, gã do dự bất định chính là muốn xuất thủ theo cách nào. Vân Vũ Hoa trời sinh bướng bỉnh cực kỳ, đối với gã vô cùng căm ghét, hắn đã không chỉ một lần ăn vị đắng của nàng. Huống hồ, Kỷ Nhược Trần vẫn chưa biết sau khi mang theo nàng thì thân pháp sẽ bị chậm đi hay không, tốc độ của đàn chim khổng lồ đang theo đuổi cũng không kém Kỷ Nhược Trần bao nhiêu, một khi bị đuổi theo thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Ngay khi đang không cách nào làm ra quyết định. Kỷ Nhược Trần đột nhiên nhớ tới một câu căn dặn của Tử Dương chân nhân "Chấp hổ lang chi tâm, hành nhân nghĩa chi sự" (2) thôi được, cứ cho là như vậy đi!
(2) Có tâm hung ác mà làm việc nhân nghĩa: chỉ những việc dùng đạo đức là thủ đoạn, lợi ích là mục đích.
Xa cả nghìn trượng, lúc này với Kỷ Nhược Trần mà nói chỉ là chuyện trong chóp mắt, vả lại gã đã trong chiến đấu chưa bao giờ ngừng nghỉ mà biết được rất nhiều tính nết của yêu ma nơi địa phủ. Kỷ Nhược Trần tâm niệm khẽ động, Lam Viêm trong lồng ngực phút chốc tăng vọt, hầu như muốn lao ra ngoài tâm thất, toàn bộ lồng ngực của Kỷ Nhược Trần cũng đã ẩn hiện vầng sáng màu lam!
Vừa gặp sát khí phóng lên cao, đàn tập đều hoảng sợ quay đầu lại, vừa lúc thấy được Kỷ Nhược Trần đang phá không mà đến!
Khi xông vào đàn Tập, Kỷ Nhược Trần biến đổi bộ pháp, thân hình chợt tiêu thất chỉ để lại mấy tàn ảnh với các tư thế khác nhau. Đàn Tập trợn tròn hai mắt không ngừng sáng lên hồng mang, từng đạo lôi quang màu máu liên tiếp nổ tung trên những tàn ảnh này. Hiện giờ chúng nó mới phát giác đó chỉ là tàn ảnh, chứ sao có thể là bị thương được Kỷ Nhược Trần?
Đàn Tập đã trở nên hỗn loạn, ngay khi đang tìm kiếm khắp nơi hình bóng của Kỷ Nhược Trần, đột nhiên trước mắt tối sầm, toàn bộ thế giới như tối sầm xuống. Theo sau là sự đau đớn không cách nào hình dung truyền đến từ hai mắt cùng hạ thể, chúng lập tức chịu không nổi phải bỏ xuống binh khí, lăn lộn khắp nơi trên mặt đất, không ngừng rú lên lồng lộn!
Kỷ Nhược Trần lặng yên xuất hiện tại bên cạnh Vân Vù Hoa, vận lực kích xuống, dễ dàng đạp vỡ đầu của tên Tập đang nằm ở trên lưng nàng, sau đó giơ chân đá cho nó một cước bay đi.
Da thịt Tập cứng như thép có thể đỡ được duệ khí của cự kiếm này, song cán búa bằng thép đen của Kỷ Nhược Trần chính là thích hợp nhất. Nhưng Kỷ Nhược Trần thậm chí không muốn phí lực đánh nát đầu chúng nó mà chỉ làm chúng nó mù hai mắt cùng đánh nát dương vật là xong việc (ác quá!). Những vết thương này đã đủ trí mạng, nhưng tạm thời nửa cơ hội chết cũng tuyệt đối không có, chính hợp với tình cảnh nóng ruột lúc này của Kỷ Nhược Trần. Năm, sáu tên Tập may mắn chưa có bị thương thấy tình cảnh bi thảm của đồng bọn thì sớm đã chạy xa đến trăm trượng để trốn, vẫn còn đang như điên, căn bản không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Kỷ Nhược Trần ngồi xổm xuống bên người Vân Vũ Hoa, lại vươn tay trái thản nhiên nói:
-Đi theo ta!
Vân Vũ Hoa kinh ngạc nhìn cánh tay đang vươn ra, đôi môi từ lâu đã cắn cho không còn màu máu, tay phải run run, cuối cùng cầm lấy tay Kỷ Nhược Trần.
Hai tay mới vừa nắm cùng một chỗ, Vân Vũ Hoa chỉ cảm thấy tay phải đột ngột truyền đến một lực lượng rất lớn nhấc cả người nàng lên. Nàng chưa kịp kinh hô, Kỷ Nhược Trần đã nắm lấy eo nàng, đem nàng ôm chặt vào trong lòng. Vân Vũ Hoa cả kinh chỉ muốn vùng vẫy, nhưng chỉ cảm thấy cánh tay của Kỷ Nhược Trần cứng như thép, đâu có thể tránh được một phân nào? Kỷ Nhược Trần đột nhiên nói:
- Ôm chặt lấy ta! Để xem ta có thể mang cô cùng trở về dương gian hay không!
Vân Vũ Hoa cả kinh, nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhược Trần, thấy gã căn bản không nhìn về phía bên này, chi nhìn chằm chằm về phương xa. Nàng nhìn theo hai ánh mắt của gã lúc này mới phát hiện phương xa có vài con chim khổng lồ đang vội vàng bay tới, cự ly của con đầu tiên cách hai người không tới trăm trượng! Con chim khổng lồ kia đã mở cái mỏ sắc bén của nó, một điểm hôi mang trong cổ họng chớp động, trong khoảnh khắc đã hóa thành một đạo âm hỏa, phá không áp tới!
Khi âm hỏa còn cách xa mười trượng, Vân Vũ Hoa đã cảm thấy một trận âm hàn đập vào mặt, vài sợi tóc đen lay động trước mặt tức khắc bị xoắn cong. Cũng may chợt một luồng sáng vàng rực rỡ phủ tới đầu chụp nàng vào trong, vì vậy toàn bộ âm hàn đều bị đánh tan. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, mới phát giác không biết khi nào trên đỉnh đầu Kỷ Nhược Trần đã có thêm một đóa liên hoa bốn màu, thể hiện cho hàm nghĩa tứ tượng, đóa liên hoa này ngay ngắn di động trên đỉnh đầu Kỷ Nhược Trần, từ nơi liên tâm (tim sen) không ngừng tuôn ra luồng sáng vàng như nước mênh mông vẩy xuống, ngăn cản tất cả uể khí âm hàn của cõi âm.
Đóa tứ tượng liên hoa này nhỏ như lòng bàn tay, tràn ra ánh sáng như nước chỉ có thể đạt được phạm vi có hạn, nếu không phải hai người đang ôm chặt lấy nhau, thân thể Vân Vũ Hoa sẽ có chút bị lộ ra ngoài ánh sáng. Dưới ánh sáng chiếu rọi xuống của tứ tượng liên hoa, thân hình Kỷ Nhược Trần đã bổ sung thêm cho luồng sáng, toàn thân bắt đầu trở nên trong suốt, đồng thời từ chân đến đầu dần dần bắt đầu tiêu tan.
Trận trận ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra từ cơ thể Kỷ Nhược Trần rồi từ từ rót vào trong cơ thể Vân Vũ Hoa, mang cho nàng từng đạt hơi ấm, vả lại có cảm giác lơ lửng muốn bay lên.
Nhưng mà hai người còn chưa bay lên, luồng âm hỏa từ chim khổng lồ phun ra đã đến trước! Kỷ Nhược Trần sừng sững không lay động, đột nhiên hét lớn một tiếng, tiếng hét như sấm mùa xuân, cán búa dài bốn xích tuột tay bay ra, tại trong luồng âm hỏa bỏ chặt chia tách, ngược dòng chém lên, trong nháy mắt đã đâm thủng cổ họng của con chim khổng lồ kia, lại xuyên qua người nó bay vào màn đêm mênh mông, phá không rít gào lên như rồng!
Đàn chim kinh hãi bay tán loạn mọi nơi, sau khi khẳng định an toàn mới dám trông lại về hướng bên này, chỉ thấy toàn thân hai người Kỷ Vân tỏa ra ánh sáng, đang từ từ bay lên không, trong nháy mắt đã tiêu thất tại trong bầu trời mênh mông.
Một loại hắc ám như mặt nước vọt tới, đắm chìm vào trong cảm nhận thần thức của hai người, chỉ là lúc này hồn thể hai người quấn lấy nhau, vẫn có khoảng khắc tâm ý tương thông!
- Vừa rồi vì sao ngươi không né?
- Đối phó với loại tiểu yêu ma bực này hà tất cần gì! ?
- Nhưng mà. . . nếu như bị chúng nó quấy nhiễu pháp thuật, sẽ không trở về dương gian được?
- ... ở đây rất thích hợp với ta, giả như có thời gian, sau này ta xưng vương cũng không quá khó khăn, hà tất phải về dương gian làm gì?
- ... Từ nay về sau nếu như gặp lại, ta vẫn sẽ không thủ hạ lưu tình.
- Hắc hắc. . .