" Đồ Phi, còn chưa thức dậy à? Mau rời giường...." Một tràng tiếng đập cửa truyền đến.
Đồ Phi cảm thấy đau đầu, nhớ tối hôm qua tại tiệc rượu chúc mừng uống mấy chén, còn đặc ý phân phó bí thư, hôm nay chỉ muốn nghỉ ngơi, dù có chuyện gì cũng đừng đến quấy rầy. Ngoài cửa cũng không phải giọng bí thư, mà là trợ lý Lỗ Thành đi theo mình góp sức hơn hai mươi năm. Toàn bộ công ty cũng chỉ có hắn dám không kiêng nể đến gõ cửa phòng mình, chỉ là thanh âm của hắn hôm nay nghe có điểm kỳ lạ. Đúng rồi.... Tối hôm qua trên tiệc rượu tiểu tử này hình như câu dẫn một minh tinh Hollywood trông như bò sữa, hơn phân nửa lại tới khoe khoang hương diễm ra sao.
Đồ Phi đối với chuyện phong hoa tuyết nguyệt chẳng mấy hứng thú, không để ý tới Lỗ Thành ngoài cửa.
" Đồ Phi, đến trường bị muộn rồi, hôm nay là ngày đầu khai giảng...." Lỗ Thành càng lớn tiếng hô, cửa cũng đập thêm gấp.
Đến trường? Ngày đầu khai giảng? Nói đùa gì vậy! Đồ Phi xoay người, sàng giường dưới thân bị ép kêu lên 'kẽo kẹt'. Nệm phòng Tổng Thống sao mà cứng như vậy? Đồ Phi không khỏi rùng mình, mãnh liệt mở mắt ngồi dậy, chỉ thấy mình ngồi ở trên một chiếc giường gỗ nhỏ hẹp, mặc trên người chiếc áo lót nhăn nheo, gian phòng đang ở thì vừa nhỏ vừa tối tăm, đâu phải là phòng Tổng Thống khách sạn 5 sao Los Angeles.
Khẳng định là ảo giác!
Đồ Phi nhắm mắt lại dùng sức gõ đầu, lại mở mắt ra nhưng ' Ảo giác' vẫn còn, lại dùng sức dụi dụi mắt, kết quả vẫn là "Ảo giác". Hắn lập tức giận dữ, nghĩ thầm chính mình nhất định là bị người đùa bỡn, khó trách tối hôm qua đám tiểu tử ra sức rót rượu. Nhảy xuống giường mở cửa, mắng: "Hôm nay là ngày cá tháng Tư sao? Tụi bây muốn chơi trò gì, lại ngay cả ta cũng dám......"
Ngoài cửa một thiếu niên lưng mang cặp táp đang chuẩn bị xoay người rời đi, thấy Đồ Phi mở cửa, giận mắng: "Còn tưởng mày không chờ tao đi học....... Uy! Mày trừng mắt với tao là sao hả?"
" Ngươi.... Ngươi là Lỗ Thành?" Đồ Phi hai mắt chằm chằm nhìn thiếu niên mặt mụn ngoài cửa, cảm thấy người này hình như là thằng bạn nối khố Lỗ Thành, nhưng khuôn mặt này lại là của hơn hai mươi năm trước?
Lỗ Thành giật mình nói:" Bị bệnh à, ngay cả tao cũng không nhận ra? Nhanh đi mặc quần áo, sắp trễ rồi."
Đồ Phi đầu óc hỗn loạn, đi trở vào phòng tìm được một chiếc áo sơmi cổ áo cũng đã rách mặc lên người, lúc này ánh sáng ngoài cửa làm cho gian phòng sáng lên rất nhiều, nhìn cái tủ gỗ lớn bên giường, di ảnh cha mẹ và ông nội trên tường, túi sách bằng vải bố bên cạnh bàn học.... Hắn dần dần nhớ ra, đây là phòng ở khi mình còn trẻ đã ở, nhưng 24 năm trước đã bị dỡ bỏ.
Thiếu niên Lỗ Thành thấy Đồ Phi mặc quần áo xong vẫn còn ngẩn người, gấp đến độ xông vào phòng giúp hắn cầm lấy túi sách, lôi hắn ra bên ngoài: "Ngươi là thủ khoa trong kì thi, đến muộn chắc cũng không bị phạt, ta thì không dám ngày đầu đến Nhất Trung bị muộn." Đồ Phi đi theo sau lưng Lỗ Thành, mê mang hỏi: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta lên cao trung? Là..... Năm 1994?" Lỗ Thành tức giận cười mắng: "Rốt cục cũng hoàn hồn? Mặc kệ mày đùa giỡn cái gì, có thể tới trường trước rồi nói được không? Chạy nhanh, nhanh nhanh...."
Chạy ở trên con đường dường như đã từng quen biết, Đồ Phi cắn mạnh cánh tay, từ dấu răng chảy ra tơ máu cùng cảm giác đau nhức kịch liệt khiến hắn ý thức được bản thân có thể đã trọng sinh, hoặc là mới từ 24 năm trong mộng tỉnh lại. Dù sao mặc kệ nguyên nhân gì, hắn bây giờ đang ở ngày 1 tháng 9 năm 1994, đang đi trên đường đến trường cao trung Thị Nhất Trung.
Đồ Phi còn nhớ rõ, ở trong ' Mộng', hôm nay cũng là thời gian mình bị Thị Nhất Trung khai trừ!
Hai người chạy tới trường trung học đứng đầu thành phố Vụ Giang nhưng đã trễ, đi đến cửa lớp, trong phòng học ngồi đầy thiếu nam thiếu nữ, một cô giáo trẻ đang đứng trên bục nói chuyện. Lỗ Thành co đầu rụt cổ không dám đi vào, Đồ Phi thì cẩn thận quan sát nữ giáo viên trên bục giảng, hắn nhớ rõ chủ nhiệm lớp cao trung trong" Mộng" cũng là một nữ tử trẻ tuổi, đáng tiếc "Mộng" này thật sự quá dài, hơn nữa hắn chỉ ở cao trung một ngày, khó có thể xác định có phải là cùng là một người hay không.
Nữ giáo viên lúc này mới phát hiện bọn họ, hỏi: "Là tân sinh sao? Các em tên là gì?"
Lỗ Thành đỏ mặt đáp: "Báo cáo lão sư, em gọi là Lỗ Thành, Lỗ trong Lỗ Ban, Thành trong thành thực."
Nữ giáo sư mở danh sách lớp tìm được tên Lỗ Thành, nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Đồ Phi, hỏi: " Còn em?" Lại phát hiện nam sinh này ngẩn người con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt nàng, thật lâu không có trả lời, không khỏi nhíu mày. Lỗ Thành gấp đến độ giật mạnh tay áo Đồ Phi, thấy hắn vẫn không có phản ứng, dứt khoát thay hắn hồi đáp: "Báo cáo lão sư, bạn ấy gọi là Đồ Phi." Nữ giáo viên giật mình, nghĩ thầm nguyên lai hắn chính là thủ khoa trong kỳ thi, sắc mặt hòa hoãn lại, gật đầu nói: "Vào đi, lần sau đừng đến lớp muộn, đằng sau còn có một bàn trống, hai em ngồi vào đấy đi."
Lỗ Thành với Đồ Phi vốn là anh em cột chèo, không nỡ để Đồ Phi ở ngoài cửa, đành phải kéo hắn đi đến chỗ ngồi cuối cùng, dùng sức đè hắn ngồi xuống. Đồ Phi lúc này mới tỉnh hồn lại, thấy có không ít học sinh liên tiếp quay đầu lại cười nhìn mình, nhẹ giọng hỏi Lỗ Thành: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Lỗ Thành nói:" Vừa rồi cô hỏi tên mày đó." Đồ Phi a vội đứng lên nói: "chào cô giáo, em gọi là Đồ Phi."
Đám học sinh lập tức cười vang. Nữ giáo viên rất vất vả mới nhẫn nhịn, rốt cục cũng phù một tiếng nở nụ cười, nói ra: "Cô biết rồi, em ngồi xuống đi." Nghĩ thầm nam sinh này thành tích tốt như vậy, nguyên lai là một mọt sách, thật đáng tiếc.
Đồ Phi thầm nghĩ có cái gì buồn cười chứ, thật là một bọn nhóc không biết gì. Hậm hực ngồi xuống, nhìn kỹ hoàn cảnh trong ngoài lớp học, tựa hồ dần sinh ra cảm giác quen thuộc, không khỏi âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ thật sự trọng sinh? Mặc dù trong "Mộng" hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kiếm lấy hàng tỉ tài phú, nhưng trong đó gian khổ nghĩ lại mà kinh. Nếu như "Mộng" chỉ là mộng thì thôi, coi như là mình có một giấc mộng phát tài hơi dài một tý, không có gì đáng tiếc, nhưng nếu là trọng sinh, bản thân chẳng phải lại một lần nữa phấn đấu, mới có thể cầm lại hết thảy thuộc về mình? Từng nghe kẻ nghèo trọng sinh trở nên giàu có, chưa nghe qua tỷ phú trọng sinh gặp cảnh khốn cùng, thật sự là buồn cười!
Nữ giáo viên gõ bàn, bảo mọi người im lặng, nói ra: "Có đồng học vừa tới, cô tự giới thiệu lần nữa, cô gọi là Tiễn Nguyệt Cầm, là chủ nhiệm lớp, đồng thời cũng là giáo viên tiếng Anh của các em. Vừa rồi đã điểm danh, không lãng phí thời gian nữa, mọi người sau này từ từ làm quen . Kế tiếp cô tạm thời dựa theo thành tích thi cử của mọi người an bài ban cán sự, trưởng lớp do........" Nàng đối với nhân tuyển lớp trưởng hiển nhiên có chút do dự, sau khi suy nghĩ mới tuyên bố nói:" Do Chương Hiểu Như đồng học đảm nhiệm, lớp phó học tập do....."
" Vì sao không chọn mày, không phải nói từ trong thành tích khảo thí chọn hay sao?" Lỗ Thành không phục thay cho Đồ Phi, ở một bên nhẹ giọng nói thầm, có điều chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch của Đồ Phi, vội an ủi nói: "Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách lão sư, ai bảo chúng ta ngày đầu tiên đến muộn, muốn trách chỉ có thể trách mày không chịu rời giường sớm. Bỏ đi, không phải là một trưởng lớp thôi sao, còn chẳng có tiền lương."