Khiến Đồ Phi đờ đẫn đương nhiên không phải bởi vì mất đi cơ hội làm lớp trưởng, mà vì nghe được tên chủ nhiệm lớp, vốn hắn đã không nhớ nổi chủ nhiệm lớp trong "Mộng" tên gì, nhưng khi ba chữ " Tiễn Nguyệt Cầm" rơi vào tai, lại đột nhiên nghĩ ra. Sau đó hắn nghe được tên lớp trưởng, Chương Hiểu Như!
Đồ Phi trong lòng rung động, nhìn bóng lưng cô bé có mái tóc dài kia, hắn không thể không đối mặt với sự thật xác nhận chính mình thật sự đã trọng sinh. Bởi vì đúng là vì nữ hài tên là Chương Hiểu Như mới khiến hắn ngày đầu tiên đi vào cao trung đã bị trường học đuổi ra ngoài, sau đó bị xử một năm giáo dục lao động, nhốt vào trại cải tạo. Xem ra chính mình kinh nghiệm tại thương trường phấn đấu hơn hai mươi năm đều là sự thật, nhưng đều bị bàn tay vô tình của vận mệnh xóa sạch, chẳng rõ vì sao lại bị đưa về đoạn thời gian cải biến cả đời mình, tất cả mọi thứ lại lần nữa bắt đầu từ con số 0.
Phùng Hải Binh, Mã Vĩ bọn họ đang ở trại cải tạo sao?
Tôn Hiểu Đan, Trần Vĩ Trung, Triệu Dũng bọn họ cũng sắp bị nhốt vào?
Đó là những huynh đệ đã đi theo mình hơn hai mươi năm, hiện tại căn bản là không biết mình.
Còn có Lỗ Thành, chỉ có hắn không có bị cướp mất, mà còn ngồi ngay bên canh mình, hắn có thể hay không cũng đồng dạng là.....
Đồ Phi hít một hơi thật sâu, đẩy Lỗ Thành, hỏi: "Mày có trọng sinh không vậy?"
" A? Siêu sinh? Mày cùng tao mấy chục năm ở chung một con hẽm, lại không biết tao là con một à?" Lỗ Thành ngẩng đầu thấy chủ nhiệm lớp ở trên bảng đen viết chữ, đưa tay sờ trán Đồ Phi, quan tâm nói:" Mày hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Hình như không có sốt mà, hay tao dẫn mày đi bệnh viện khám."
Đồ Phi lắc đầu nói: "Tao không sao, chỉ có điều tối hôm qua nằm mộng."
Lỗ Thành kinh ngạc nói:" mộng gì dọa mày thành như vậy?"
" Một giấc mộng rất dài rất dài...." Đồ Phi trong lòng có điểm rối loạn, không muốn nói tỉ mỉ, trên thực tế hắn căn bản không biết nên làm sao giải thích mộng này với Lỗ Thành. Một lát sau, lại hỏi: "Có một việc, nếu như mày biết khi làm sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, mày có làm không?"
Lỗ Thành hỏi: "Việc này quan trọng không?"
Đồ Phi ngẫm nghĩ nói:" Đối người khác chắc là rất quan trọng."
Lỗ Thành lại hỏi: ""Là người quen của tao sao?"
Đồ Phi nói:" Ách....Còn chưa quen, chỉ có thể coi là mới quen, tỷ như đồng học nào đó trong phòng này."
Lỗ Thành rất dứt khoát hồi đáp: "Nếu như những người này xảy ra chuyện, tao mặc kệ bọn họ sống chết, đừng quên bọn họ mới vừa rồi còn chê cười chúng ta, sau này nếu để tao nhìn thấy ai rơi xuống giếng, tao ném đá, lên tường xong liền rút thang. Hắc hắc, mày tin không?"
" Tao tin." Đồ Phi tức giận đến trắng bệch lườm Lỗ Thành, nhớ tới đời trước đối phó với đối thủ kinh doanh chuyện bỏ đá xuống giếng tiểu tử này thật đúng là làm không ít, nguyên lai hắn từ nhỏ đã ác độc như vậy, bất quá đối với bằng hữu của mình, hắn vẫn rất tốt. Biết từ chỗ của hắn không lấy được đáp án mình muốn, Đồ Phi không hề hỏi nữa, lại nghĩ tới thời không bất đồng, có lẽ chuyện phát sinh kế tiếp cũng sẽ khác nhau, ít nhất lớp trưởng đã thay người, còn có kiếp trước chính mình hình như không phải ngồi ở hàng cuối.
Thị Nhất Trung là trường cao trung trọng điểm của tỉnh, học sinh rất đông, người quen biết nhau không nhiều lắm, giữa giờ giải lao, các học sinh liền tụ thành từng nhóm, tìm vài chủ đề chung trò chuyện nhằm tiêu trừ lạ lẫm. Đồ Phi bởi vì buổi sáng biểu hiện nhược trí, thành công lưu lại ấn tượng khắc sâu trong lòng tất cả đồng học, tự nhiên trở thành một trong những chủ đề của mọi người. Buổi sáng nay, các học sinh đã nghe Đồ Phi chính là thủ khoa trong kỳ thi lần này, chẳng qua sau khi ngạc nhiên, ngược lại không có ai cảm thấy hắn đáng khâm phục, chỉ cảm thấy hắn ngốc nghếch, là con mọt sách từ đầu đến chân. Trên thực tế Đồ Phi ngoại trừ lúc đến trễ biểu hiện nhược trí, cả buổi sáng đều phảng phất hồn du thiên ngoại, như không biết chính mình đang ở đâu, cũng không thể trách người khác chẳng thèm nhìn hắn. Nếu nói là có ấn tượng gì tốt, đại khái chính là một số nữ sinh đang trong lứa tuổi cặp kê cảm thấy dáng người Đồ Phi cao ráo, diện mạo tuấn tú, khí chất có điểm phiêu dật vân vân, chỉ là thần thái thơ thẩn khiến các nàng cảm thấy rất không cân xứng, có điều cũng không trở ngại các nàng thỉnh thoảng đưa mắt liếc xuống hàng cuối cùng.
Trong lúc bất tri bất giác tiết học thứ tư đã tan, các học sinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà, lúc này trên hành lang ngoài phòng học truyền đến một tràng cười phóng đãng, ba nam sinh lớp trên đi vào cửa lớp bọn họ, xoay cổ nhìn quanh lớp học. Một nam sinh ục ịch trong đó đột nhiên hai mắt tỏa sáng hét: "Oa! Chỗ này có mỹ nữ!" Liền nghênh ngang đi vào phòng, hai nam sinh thân hình cao lớn theo sát phía sau hắn.
Trước mắt bao người, hai nam sinh thân hình cao lớn chắn ở hai bên chỗ ngồi Chương Hiểu Như, đem nàng kẹp ở chính giữa, nam sinh ục ịch ngồi trên bàn, mặt cười dâm đãng khen: "Không tệ không tệ, quả thật không tệ!" Vừa tán thưởng đồng thời còn lấy tay ngắt trên mặt Chương Hiểu Như một phát. Chương Hiểu Như sợ hãi cả kinh kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?" nam sinh ục ịch cười nói: "Mỹ nữ, chúng ta kết giao bằng hữu ha?" Chương Hiểu Như không biết làm sao nói:" Ta không muốn......" Ục ịch nam sinh cười ha ha: "Câu này ta thích nghe nhất, lập lại lần nữa ' Ta không muốn' nghe chơi."
Bạn học phần lớn đều không rời đi, một màn trước mắt khiến bọn họ sững sờ, không nghĩ ra thậm chí có học sinh dám công nhiên ở trong trường trêu ghẹo nữ sinh, thật sự quá trắng trợn, nơi đây còn là trường trung học trọng điểm của tỉnh sao? Chỉ có bọn đồng học đã học cấp 2 ở Thị Nhất Trung không cảm thấy bất ngờ, thầm than lớp trưởng mới Chương Hiểu Như gặp vận đen, ngày đầu tiên đã bị Hoàng đại ác nhìn trúng, đành ném đi mục quang đồng tình. Vừa đến trường ngày đầu tiên, học sinh các nơi có vẻ rụt rè, hơn nữa bọn họ không phải là loại vùi đầu đọc sách, sinh ra là con cháu của đám quan thương được nuông chiều từ bé, mắt thấy ba học sinh cấp cao đùa giỡn lớp trưởng mới, tuy trong lòng đầy căm phẫn nhưng lại không ai dám đi lên ngăn cản.
Đồ Phi cũng đang do dự, nghĩ thầm bọn họ có lẽ dây dưa một lát rồi rời đi, vẫn nhẫn nhịn. Trên một đời Đồ Phi ngược lại không chút do dự đi lên ngăn cản, hơn nữa ra tay giáo huấn ba đứa nam sinh đó, không nghĩ tới cha mẹ của nam sinh ục ịch đều là lãnh đạo trong thành phố, hai nam sinh khác gia đình cũng có chút bối cảnh, vận dụng quyền lực cùng quan hệ, đem chút thương tích da thịt đơn giản biến thành trọng thương, hại hắn chẳng những bị đuổi khỏi trường, còn bị phán quyết một năm quản giáo. Đồ Phi không sợ đời này lại vào trại cải tạo, kiếp trước rất nhiều thủ hạ đi theo hắn ra sức đều quen biết ở trong trại cải tạo, chỉ là cảm thấy trọng sinh rồi thì cũng không nên lãng phí một năm thời gian, không vào trai cải tạo cũng có thể tìm lại những người này.