Mây buồn là đà bay. Gió lạnh cuồng nộ.
Thu song, đêm sắp tàn.
Có một ngọn núi lớn quanh năm bao phủ đầy tuyết, bên núi mọc lên một ngọn đồi cô độc, nơi ngọn đồi đó thấp thoáng lấp lánh một ngọn đèn dầu leo loét.
Trên đỉnh đồi trọc, ẩn hiện một túp lều tranh hầu như bị tuyết phủ kín.
Ngọn đèn dầu heo hút đó, phát ra từ khe cửa sổ của túp lều tranh đó.
Nhìn vào túp lều, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch. Lấp loáng ánh vàng vọt của ngọn đèn, ẩn hiện cách bố trí trong nhà rất là đơn sơ, nhưng cũng đủ soi sáng trong căn nhà có hai bóng người trầm lặng ngồi đối diện nhau.
Một là người thiếu phụ kiều diễm với mái tóc dài đen óng ả, nhưng trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ trầm tư và âu lo về điều gì đó. Còn người ngồi đối diện là một thiếu niên anh tuấn độ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang nhìn thẳng vào gương mặt kiều diễm của người thiếu phụ mà không thốt một lời nào .
Lúc đó, không khí trong túp lều, rất là tịch mịch, u buồn, ngoại trừ bên ngoài tiếng tuyết rơi và từng cơn gió rít qua khe cửa sổ, cùng với tiếng nổ lốp đốp của ngọn đèn dầu, ngoài ra không còn loại âm thanh nào khác.
- “Mẹ”
Bỗng người thiếu niên khôi ngô lên tiếng :
- “ Mấy ngày nay hình như tâm thần và cơ thể mẹ không được bình phục”
- “ Ừ … à “
Người thiếu phụ trong lúc trầm tư bỗng giật mình thức tỉnh ôn tồn hỏi :
- Ngọc Long, con nói gì thế ?
- Mẹ, mấy hôm nay hình như cơ thể mẹ không được khỏe lắm.
- Long Nhi, đừng có đoán mò, mẹ có bệnh gì đâu.
- Không, con biết, dạo này chắc mẹ lại nhớ đến cha nữa rồi.
Người thiếu phụ đó miễn cưỡng cười, cố dấu đi tiềng thở dài mà không trả lời.
- Mẹ, nếu tinh thần mẹ không được thanh thản, thì mẹ con mình rời khỏi nơi thâm sâu cùng cốc này, mà xuống núi dạo chơi cho khuây khỏa.
Người thiếu phụ miễn cưỡng cười, nhỏ nhẹ nói:
- Phải, mẹ con mình nên rời khỏi nơi đây …
Nói đến đây nàng nhẹ nhàng quay đầu lại để lộ ra đôi mằt long lanh ngấn lệ chảy dài xuống vai áo.
- A, mẹ tốt quá, mẹ con mình đã mười mấy năm qua chưa rời khỏi nơi này …
Ngọc Long nghe nói sắp phải rời khỏi nơi đã sống khốn khổ mà mấy năm qua ngày cũng như đêm không được rời khỏi nơi lương sơn cùng cốc nửa bước này, mà vui mừng muốn hét lên, nhưng bỗng thấy thần sắc của mẹ không được vui, lập tức điều mà Ngọc Long muốn nói thêm không thể nói ra được, ngơ ngẩn nhìn mẹ, tiếng như cầu khẩn nói :
- Mẹ, con bất hiếu làm mẹ đau lòng, xin mẹ đừng trách, về sau con không dám nữa.
Người thiếu phụ từ từ ngoảnh mặt lại, đưa ra bàn tay trắng muốt và mịn màng, vỗ nhẹ vai Ngọc Long với ánh mắt ưu ái nhìn con, nhoẻn miệng nở nụ cười ảm đạm ôn tồn nói :
- Long nhi, một mình đơn độc rời khỏi nơi đây, con có thể tự bảo trọng được không ?
Ngọc Long vì câu chuyện đến bất ngờ nên hoảng hốt bắt đầu nói :
- Nếu mẹ không muốn rời khỏi nơi này, thì con cũng xin ở lại cùng mẹ.
Người thiếu phụ tỏ ra bi quan và dấu đi tiềng thở dài , liếc mắt thương yêu nhìn con.
Giờ đây trong phòng, không khí trở nên tịch mịch và nặng nề.
Nhưng cuối cùng , Ngọc Long mở miệng đánh tan bầu không khí nặng nề đó :
- Mẹ, không biết đã mười năm rồi cha đi đâu, mà không về thăm mẹ con mình …
Mẹ, giải thích cho con đi, đến nay con lớn rồi, mà đến họ tên cha và Người đã đi đâu, con cũng không biết …
- Ừ! Đúng ra mẹ không nên cho con biết !
- Mẹ, tại sao cứ khăng khăng không cho con biết ? Đồng thời không cho rời khỏi ngọn đồi này nửa bước, đến nỗi xuống đồi mua thức ăn gia dụng cũng không được , chẳng lẽ con luyện mười mấy năm võ công, không tự bảo trọng thân thể được sao …
Người thiếu phụ , đến bây giờ trên nét mặt biểu lộ ra sự kỳ dị và phức tạp, giống như căm phẫn, giống như an ủi, nhưng trên đôi mắt đen lóng lánh, ở bên trong chứa đầy nước mắt.
Ngọc Long rất đỗi kinh ngạc, tiếp tục nói :
- Sớm ngày mai mẹ con mình xuống núi đi tìm cha …
Đến lúc này bỗng nhiên trên gương mặt người thiếu phụ tỏ ra nghiêm nghị, lạnh lùng nói :
- Long Nhi, ta có thể kể cho con câu chuyện, nhưng con phải chấp nhận với mẹ một điều kiện.
- Dạ, con sẽ làm theo những điều mẹ chỉ dạy.
- Long nhi, cha con bị kẻ thù bao vây và ám hại, thân mang trọng thương, chạy được về đến nhà, sau khi dưỡng bệnh được thuyên giản đôi chút, bèn dọn nhà đến đây, vì sợ kẻ thù biết đến mà sát hại mẹ con ta …Rồi cha con … đi …, đơn thân đi … Đi đến Đoản Mệnh Cốc …
Nói đến đây, nàng không cầm được sự đau khổ trong lòng mà để rơi hai hàng lệ chảy dài xuống má.
Ngọc Long nghe đến đây, trong đầu như nghe tiếng sấm nổ, mặt mày tối sầm, toàn thân rúng động cố miễn cưỡng định thần hỏi tiếp :
- Mẹ, có phải cái tên Đoản Mệnh Cốc nghĩa là có đi mà không có về ?
- Ừ !
Nàng rút lấy cái khăn tay, lau khô hai hàng nước mắt nói tiếp :
- Ttheo như võ công của cha con, không nói là thuộc loại cao thủ , nhưng trên giang hồ, cũng có nhiều danh tiếng, mà vẫn bị người đánh cho trọng thương, vì vậy cha con phải tìm đến Đoản Mệnh Cốc để tìm võ công bí kíp, nhưng mà … nhưng mà cha con … không bao giờ trở về …
Người thíếu phụ vừa kể đến đây, đôi mắt đầy lệ vừa lau khô, giờ đây bắt đầu lại chảy xuống .
Ngọc Long từ nhỏ đã mất đi tình phụ tử. Giờ đây thần sắc bổng nghiêm nghị từ từ hỏi :
- Mẹ, kẻ thù của cha là ai ?
- Trước khi ra đi cha con có dặn là sau năm năm không thấy về, bảo ta phải nuôi con khôn lớn, nếu luyện được tuyệt thế võ công thì đi đến núi Võ Di, Độc Long Đàm lấy một quyển sách, quyển sách đó tự tay cha con viết, trên đó sẽ ghi tường tận, nhưng, cha con lại nói nếu không luyện được tuyệt thế võ công, thì mẹ không được tiết lộ danh tánh của cha con biết, để tránh được họa sát thân. Một trường sát kiếp làm chấn động võ lâm.
- Mẹ …
- Bởi vậy, cho đến bây giờ mẹ không thể cho con biết họ tên cha, trừ phi con xuống được Độc Long Đàm, lấy được quyển sách đó, nhưng mà nước trong Độc Long Đàm giá lạnh thấu xương và cực kỳ sâu thẳm, đến cọng lông chim rơi xuống cũng không thể nổi lên được. Trừ phi võ công đạt đến siêu phàm nhập phách, còn thì đừng hòng vào được bên trong.
Ngọc Long nói :
- Đến như võ công của mẹ cũng không thể vào được sao ?
Ngọc Long hiểu rằng võ công của mẹ cực kỳ cao thâm, từ nhỏ đến giờ bản thân Ngọc Long luyện tập nội công tâm pháp cùng các võ thuật tinh hoa của các môn phái đều do một tay mẫu thân truyền dạy.
Căn cứ sự nhận xét của bà , với bản lãnh Nghọc Long đương có, ra chốn giang hồ, ít người sánh kịp nhưng đối với mẫu thân cũng khó qua khỏi mười chiêu.
Bởi vậy, dưới mắt Ngọc Long, võ công của mẹ mình thuộc vào hạng thượng thừa.
- Giả sử mẹ có được bản lĩnh siêu phàm nhập phách thì đã sớm đi rồi, còn nếu võ công con có hơn mẹ thập phần thì cũng không thể nào vào được Độc Long Đàm.
Lời ấy vừa thốt ra, trong thâm tâm Ngọc Long như vừa bị xối gáo nước lạnh làm cho tâm hồn như chìm lắng xuống.
Nhưng với ý chí kiên cường của tuổi thiếu niên, Ngọc Long trầm ngâm giây lát bỗng ngước mặt lên nhìn nói :
- Mẹ, võ công trong Đoản Mệnh Cốc có phải cái thế vô song không ạ ?
- Cái này, mẹ cũng không được rõ lắm, trăm năm gần đây, trong hắc đạo có một vị minh chủ tên là Hấp Huyết Lệnh Đoản Mộc Kỳ và Võ Lâm Bắc Hải Quái Kiệt Phi Tiên Khách Mã Vân cùng cha con và mấy mươi người vào đó, nhưng không thấy một ai trở ra …
Nói đến đây, toàn thân bà bỗng rúng động tiếp tục nói :
- Ai mà không biết theo như truyền thuyết, ở trong Đoản Mệnh Cốc có nhiều ngọc ngà châu báu, linh chi thánh dược và cả võ lâm bí kíp, khả năng các sự kiện trên đều là phỉnh lừa thiên hạ, cho nên sau này con đừng bao giờ nghĩ đến cái tên Đoản Mệnh Cốc đó, vì dòng họ Mã chỉ còn một mình con nối dõi tông đường.
- Ồ, cha với con có phải một phái đơn truyền không mẹ .
- Cha của con là độc tôn , còn con còn có đứa em sinh đôi tên là Mã Ngọc Hổ, nhưng sau khi sanh ra một tháng bị mất tích.
- Mẹ, họ tên mẹ là gì tại sao từ đó đến bây giờ không cho con biết.
- Đúng, từ đó đến bây giờ con không biết họ tên mẹ, nhưng mẹ cũng không cho con biết được, chờ đến một ngày nào đó võ công con vào được Độc Long Đàm, lúc bấy giờ con sẽ rõ được sự việc .
Nói đoạn, người thiếu phụ chậm rãi đứng dậy đi ra cửa, từ khe cửa nhìn ra ngoài.
Trong thâm tâm Ngọc Long, có miệng mà không nói được sự buồn khổ, là con người sinh ra có cha, có mẹ, mà không được biết đến họ tên song thân, thật là tủi nhục.
Sự đau khổ làm Ngọc Long như tâm can vào lúc đó bị xé rách ra từng mảnh.
Nước mắt, tự dưng từ từ trào ra ngoài, lăn dài xuống hai má và rơi từng giọt xuống đất .
Lúc bấy giờ , người thiếu phụ quay người lại ôn tồn nói :
- Long nhi, con hãy nghe lời mẹ nói.
- Vâng, con nghe .
- Tốt, con hãy đeo chiếc ngọc bối này mà đi đến Lỗ Đông Di Vân Sơn Trang tìm Trang chủ Đoạn Mộc Di Vân, nhờ ông ta tìm cách thỉnh mời các vị danh sư, mà tập võ nghệ, trong lúc trên đượng đi đến đó có gì trở ngại và khó khăn, thì con hãy đưa chiếc ngọc bối này ra thì sẽ được thuận lợi thông qua .
- Ngay sáng mai mẹ con mình cùng đi nhỉ.
- Không, một mình con đi thôi, mà đi ngay bây giờ.
- Không, mẹ không đi con cũng không đi, vì con không thể để mẹ ở lại một mình được.
Người thiếu phụ sa sầm nét mặt quát lớn :
- Con không thể ở lại được.
Tiếng quát đó làm cho Ngọc Linh kinh hãi đến đờ người ra, vì từ ấu thơ đến giờ , mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, chưa bao giờ mẫu thân nổi giận đến lớn tiếng như vậy, vậy mà đến nay …
- Hành trang ta đã thu xếp xong, nếu con là đứa con hiếu thảo, thì đừng bao giờ quên những lời ta dặn.
- Mẹ …
- Ta còn có chút việc phải thu xếp, khi nào hoàn tất xong công việc ta sẽ đến Di Vân Sơn Trang tìm ngươi, hoặc giả có thể ta không đến đấy .
Nói xong, người thiếu phụ lắc nhẹ vai, tiến đến cạnh giường, lấy ra một bao hành trang nhỏ, lúc đó người thiếu phụ nhanh tay gạt đi hai dòng lệ đang dâng trào ra khóe mắt.
Đồng thời, người thiếu phụ lấy từ trong vạt áo ra một miếng ngọc bối màu đỏ , lắc nhẹ thân người trở lại bỏ vào gói hành trang rồi cột chặc túi lại, thuận tay lấy ra bộ đồ nho sinh màu trắng khoác lên người Ngọc Long và êm ái nói :
- Khi không có mẹ bên cạnh , ráng tự bảo trọng thân mình.
Nói đến chữ “ trọng” từng tiếng nấc trào lên phế phản, làm cho không thể nói tiếp được .
Trong thâm tâm, Ngọc Long lúc này không muốn rời xa người mẹ thân yêu đã bao năm nương tựa lẫn nhau, nhưng vì lòng hiếu thảo, không vì những lời mẹ dặn mà cãi lại, mà gắng gượng nuốt xuống hai dòng lệ đang dâng lên, hạ thấp giọng nói :
- Hay là con chờ mẹ làm xong việc hãy cùng đi.
- Không được, ngươi lập tức phải lên đường.
Nói đoạn, tay phải bà khẽ dùng sức, nâng Ngọc Long lên đưa ra cửa, đưa cánh tay còn lại khẽ đẩy nhẹ cánh cửa bật ra, một làn gió lạnh từ ngoài tràn vào.
Bên ngoài mênh mang giá lạnh và tối đen như mực.
Đến lúc này thì Ngọc Long cầm lòng không đậu, mặc cho nước mắt lã chã rơi xuống .
Trong thâm tâm Ngọc Long hiện dâng lên có điều gì bất thường sắp sửa ập xuống, quay lại khẩn cầu nhìn mẹ nói :
- Xin mẹ để con …
- Im mồm ! Lập tức rời khỏi nơi đây, bất luận nghe thấy điều gì, cũng không được quay đầu ngó lại, nếu không thì ngươi là đứa con bất hiếu.
Một nguồn kình lực xông lên, hất tung Ngọc Long ra xa ngoài năm trượng, bên tai còn văng vẳng âm thanh người mẹ truyền lại :
- Long nhi, hãy tự bảo trọng thân mình và nhớ những lời mẹ dặn … tạm biệt …
Thoang thoảng trong âm thanh truyền lại, lẫn lộn trong tiếng nấc thê lương sầu thảm .
Trong khi gót chân vừa chạm đất, Ngọc Long liền ngoảnh đầu lại , thì đánh rầm một tiếng, cánh cửa đã đóng lại từ lúc nào.
Lúc này ngoài trời từng cơn gió lạnh bắt đầu thấm vào xương tủy.
Ngọc Linh cố gắng định thần nhìn kỹ lại túp lều đã nuôi mình khôn lớn, hét lên và quay thân lại :
- Mẹ, con đi đây !
Với cái lắc thân nhẹ, nhanh tựa sao băng Ngọc Long trực chỉ phóng mình xuống đồi , kèm theo lã chã hai dòng lệ trưng rưng.
Trong làn gió lạnh.
Văng vẳng còn nghe thấy tiếng khóc nức nở ai oán vọng ra, làm cho tâm hồn xao xuyến, Ngọc Long ngừng bước định quay lại, nhưng nghĩ lại :
- “ Không nghe lời mẹ , là đứa con bất hiếu “
Nghĩ đến đây, Ngọc Long vận hết kình lực toàn thân, phóng người băng rừng xuống núi.
Chưa đầy một giờ, đã đi qua mười dặm
Bỗng Ngọc Loing dừng chân lại , lại lần nữa ngoảnh mặt nhìn lên .
Xa xa trên chóp núi, chỉ còn lại ánh vàng vọt nhấp nháy của ngọn đèn .
Tâm hồn chua xót, lại lần nữa để nước mắt trào ra, hét nhỏ :
- Mẹ ơi ! mẹ …
Đột nhiên.
Có một tiếng rú dài ghê rợn từ xa truyển lại . Trực chỉ phóng lên ngọn đồi có căn nhà tranh đó .
Ngọc Long rúng động tâm thần !
Lại một tiếng rú ghê rợn nổi lên, lần này thì nghe ra rất gần, nhìn chung phong cách vận hành, người này có võ công cực cao, nhưng mục đích cũng là tiến đến túp lều tranh mà mình vừa đi khỏi.
Tiếp đến toàn bộ núi rừng , cùng phát lên nhiều tiếng rú ghê rợn, trực chỉ phóng lên ngọn núi …
Đến lúc này, ánh đèn vàng hiu hắt bỗng nhiên phụt tắt .
( Hết chương 1 )