Hai người đi vào hành lang, thuận theo hành lang đi một lúc. Kỳ quái chính là trong viện này rất yên lặng, hình như không có bóng dáng một người nào. Đao Thần và Phương Kiếm Minh trong lòng đều vô cùng kỳ quái, theo lý mà nói, tối thiểu cũng phải có hạ nhân gác đêm. Như thế nào mà một người cũng không thấy. Đao Thần cứ đi tới đi tới, đột nhiên kéo tay Phương Kiếm Minh, nói: "Phía trước có người, chúng ta cẩn thận một chút, đi theo ta." Nói xong, nhẹ nhàng đỡ lấy eo lưng Phương Kiếm Minh, mang theo hắn, như quỷ mị phiêu phiêu, cơ hồ chân không chấm đất, phi hành về phía trước.
Lúc đó đã làm cho Đao Thần phải sử dụng tới bản lĩnh chân thực. Dù sao thì lão gia này sáu mươi năm trước, khinh công đã đạt tới hoá cảnh, thiên hạ không có bao nhiêu người có thể so sánh được. Phương Kiếm Minh chỉ thấy cảnh vật bên cạnh lùi lại phía sau vùn vụt, hắn tựa như bay trong không trung, trong thời gian nháy mắt đã tới một nơi rừng núi giả được xây dựng bên trong viện.
Đao Thần phi thân vọt lên, cao cao lướt qua vài toà giả sơn, liếc mắt nhìn tứ phía, mang theo Phương Kiếm Minh hướng một toà giả sơn vừa cao vừa to lao tới. Đao Thần lăng không lật lại, cúi người nằm rạp xuống tại bên trên toà giả sơn, quay lại Phương Kiếm Minh ở bên cạnh truyền âm nói: "Tiểu tử, không được phát ra tiếng, có người đó."
Phương Kiếm Minh theo phương hướng ngón tay của Đao Thần chỉ chỉ nhìn tới, chỉ thấy dưới ánh trăng, cạnh một toà giả sơn, ở đó có đặt một vài cái ghế dài, trên mặt có phủ vải tơ mềm mại, xem ra là một loại đoạn vô cùng danh quý. Không tưởng được Tình Nhân Sơn Trang bọn chúng lại dùng loại đoạn tốt như vậy làm đệm ghế.
Lúc này đang có hai người ngồi ở trên ghế dài nói chuyện. Một người là nam tử. Nhìn hình dáng cũng khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Vẻ ngoài đặc biệt tuấn lãng, mày dài mắt to, mũi cao tự nhiên. Chỉ là khóe mắt trong lúc đó đang đảo quanh, toát ra một loại khí chất kiêu ngạo và dâm dật. Nhìn kỹ một chút, liền có thể hiểu được người này không phải là một người đoan chính. Một vị khác lại là một nữ tử. Nữ tử đoan chính này đích thực là một mỹ phụ diễm sắc song tuyệt đương thời. Xem vẻ ngoài, nàng không quá ba mươi, hình như là tỷ tỷ của thanh niên kia. Lông mày nàng lá liễu, tự toát ra một loại phong tình. Thân hình nàng quyến rũ, giống như cành liễu nhỏ đang lả lướt đùa trong làn gió nhẹ hiu hiu.
Phương Kiếm Minh kiến diện phu nhân mỹ mạo này, ngây người ngẩn ngơ. Thấy hình như đã gặp qua người này ở đâu rồi, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra. Hắn cũng không phải vì vẻ đẹp của mỹ mạo phu nhân này làm cho mê mệt. Hắn tại trong mộng cảnh, đã từng nhìn thấy thanh xuân lục y tiên tử kia, song không có mê hoặc hắn. Chỉ là nhất lưu mỹ nữ bậc này, phụ nhân lại há có thể làm hắn động tâm.
Hơn nữa, hắn bất quá cũng chỉ là một tiểu hài tử tám tuổi, dù biết rằng trong nhân thế nam nữ yêu nhau, chỉ là hiểu được mỹ phụ có thể tính là xinh đẹp này đáng tuổi a di hắn.
Tu vi của Đao Thần đến cảnh giới này, sớm xem như đã đoạn tuyệt với mĩ sắc nhân gian, Đao Thần đương nhiên không bị nàng quyến rũ. Chỉ nghe thấy thanh niên kia nhìn mỹ phụ, cười nói: "Cha, người như thế nào không trở về cùng ông ngoại ở cùng một chỗ, cùng dì Hai, dì Ba, dì Tư bọn họ xum họp một nơi, một người nơi này mà muốn vượt trội lên thì sẽ trở thành lạnh lùng và buồn tẻ."
Mỹ phụ nọ sắc mặt biến đổi nói: "Sĩ nhi, ngươi không nên theo ta kể ra mấy con hồ ly tinh đó, bọn họ đã mê hoặc ông ngoại ngươi, còn muốn làm hư hỏng ngươi. Ta không phải sớm nói qua với ngươi sao, bọn họ không phải là người tốt, ngươi không nghe ta nói à?"
Thanh niên vội vàng nói: "Mẹ, là muội muội bọn họ lôi kéo con đến nơi đó đùa nghịch, lúc đó con đã không nghe lời của mẹ. Mẹ, lần sau con sẽ không theo bọn họ tới đó nữa, làm một nhi tử thật tốt của mẹ."
Thiếu phụ nở một nụ cười, nhất thời ánh sáng rực rỡ bừng lên, nói: "Sĩ nhi, ngươi cùng muội muội chúng ta giao du đúng đạo lý, ta sẽ cho phép. Bọn họ chính là mẫu thân, tuy là người không tốt. Bọn họ cũng là những hài tử khổ mệnh, ngươi cần phải chiếu cố tốt cho bọn họ, có biết không?"
Thanh niên nhân nói: "Sĩ nhi biết rồi, mẹ, chờ con lên làm chủ nhân của sơn trang chúng ta, con nhất định phế trừ quy củ của sơn trang, để cho bọn đệ đệ muội muội có cuộc sống tự do hơn."
Mỹ phụ nghe xong, vội vàng đưa tay bưng miệng của nhi tử lại, oán giận nói: "Con à con, thật là dài người mà chưa lớn, loại chuyện này mà cũng dám nói ra miệng. Nếu để cho ngoại công ngươi nghe thấy, thì thật là kinh khủng."
Thanh niên cười nói: "Mẹ, người yên tâm đi, nơi này không ai đến đâu. Bọn họ biết mẹ thích ở một mình. Bọn hạ nhân cũng không dám khinh xuất mà tới đây đâu."
Mỹ phụ thở dài một hơi, nói: "Ta không biết ngươi ở bên ngoài làm sai chuyện gì. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên thương tổn đến người khác, con người đều có cha mẹ. Nếu người khác đụng chạm ngươi, ngươi nên nhường nhịn một chút, bời vì võ công của ngươi thật sự rất cao."
Thanh niên nhân nói: "Mẹ, lời này mẹ đã nói mấy trăm lần rồi, mẹ còn chưa tin nhi tử của mẹ sao?"
Mỹ phụ nói: "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, bất quá tính cách ngươi với phụ thân ngươi giống nhau, đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu thành tánh. Ngươi lại là một mỹ nam tử, cũng không biết có bao nhiêu nữ nhân chưa chồng coi trọng ngươi, ta lo lắng chính là sợ ngươi phụ một mảnh chân tâm của bọn họ."
Thanh niên nhân nói: "Mẹ, con ở bên ngoài là vì sơn trang làm việc, ở đó cũng không có phạm vào việc này, con còn là nhi tử của mẹ nữa. Bây giờ con còn không nghĩ đến việc đó."
Mỹ phụ nghe hắn nói xong, cũng chẳng biết là nên tin, hay là không nên tin. Lại nói tới việc khác, Đao Thần nghe thế, kéo Phương Kiếm Minh phi thân ra khỏi cái sân đó. Hai người một đường không trò chuyện, khi đi tới bên cạnh một cái hồ nước, nghe thấy xa xa truyền đến tiếng múa hát và ồn ào vang lên. Phương Kiếm Minh ngưng thần nhìn tới, chỉ thấy xa xa hiện lên ánh sáng đèn, tiếng đàn, tiếng tiêu văng vẳng truyền tới. So với cái sân vừa rồi kia thật sự là hoàn toàn tương phản, một nơi cực kỳ tĩnh lặng, còn một nơi cũng là đặc biệt náo nhiệt.
Đao Thần đột nhiên kéo Phương Kiếm Minh nhảy lên một cái cây bên hồ. Trong chốc lát, đã thấy mười người lập thành một đội thanh y võ sỹ, bộ dạng cứng cỏi, lưng giắt bội đao đi qua dưới tàng cây. Phương Kiếm Minh thấy vậy, thầm nghĩ Đao đại thúc thật là lợi hại, từ rất xa đã nghe thấy có tiếng người đi tới.
Hai người cùng chờ cho bọn chúng đã đi xa, phi xuống khỏi lùm cây, dọc theo bờ hồ đi một lát, tịnh không gặp lại người nào. Cuối cùng đi vào trong một khoảng đất rào kín, khoảng đất này cũng không rộng lớn lắm. Cách bờ hồ năm trượng chính là một cái gác lớn, trong gác lúc đó rất là ồn ào huyên náo, bóng người cài vào nhau, tiếng chạm rượu, tiếng đoán quyền, tiếng tán tỉnh, mắng chửi, cười đùa, lại thêm tiếng đàn, tiêu hợp tấu, truyền vào trong tai Đao Thần, khiến Đao Thần nhăn mặt cau mày.
Đao Thần đánh giá tình huống và địa thế xung quanh một chút, thấy không có nơi nào có thể tiếp cận vào bên trong gác lớn thuận lợi, quay lại Phương Kiếm Minh nói: "Phương tiểu tử, chúng ta sẽ không tiến vào nữa, tránh bị người phát hiện. Bất quá chúng ta tìm một nơi kín đáo một chút, ta tự có cách làm cho ngươi được chứng kiến tình huống bên trong."
Nói xong, kéo Phương Kiếm Minh theo. Ở trên bãi cỏ Đao Thần tìm thấy một khối nham thạch, trong khối nham thạch đó ở giữa có một cái đại động, có thể từ bên trong động bò lên trên được, ngẩng đầu có thể xem xét mọi nơi. Đao Thần và Phương Kiếm Minh hai người chui vào bên trong động, từ trong động thò đầu ra, có thể loáng thoáng thấy tình hình trong gác. Đao Thần tâm thần nhất động, con ngươi lập tức trở nên cực kỳ thâm thuý, hình như nơi đó là mặt biển rộng mênh mông, bất cứ thứ gì dung nạp đều có thể.
Đao Thần cả người phát ra một cỗ khí kình như có như không, đem hai người bao bọc lại. Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy trước mặt sáng ngời, nhất thời tình hình trong gác thu hết vào trong mắt. Trong lòng ngấm ngầm cao hứng, đồng thời lại bị thần công của Đao Thần đại thúc làm cho âm thầm kinh hãi, tự nghĩ chẳng biết lúc nào chính mình có thể đạt tới cảnh giới này.
Chỉ thấy trong gác nọ sử dụng mấy ngàn cây gậy dài năm thước đặt nằm tạo thành một toà đài cao. Trên đài cao phủ đoạn hoa lệ, nhìn qua cũng thấy xứng với hai từ danh quý, không phải nhà đại phú đại quý tuyệt không thể có loại hàng này. Lúc này đang có mười sáu nữ tử trang điểm rực rỡ, ăn mặc hở hang, trong miệng vừa rên rỉ nhè nhẹ một ca khúc vừa duyên dáng múa. Bên cạnh ngồi tám tuyệt sắc nữ tử mặc y sam trắng trong suốt, trong tay cầm ống tiêu, hoặc là trước mặt bày một bộ ngọc cầm. Thổi tiêu đích thực thổi tiêu, gẩy đàn đích thực gẩy đàn, không khí ca múa thanh bình thực là chẳng có đâu bằng.
Tại phía sau không xa, trên đài cao lại có một cái đài cao, trên mặt có vài chục vị nam nữ, trò hề hoàn toàn lộ ra, một bên thì đang uống rượu một bên thì xem ca múa. Bên cạnh mỗi một nam nhân ít nhất có ba vị mỹ kiều nương bồi bạn.Ngồi ở trên cao nhất là một người cực kỳ kỳ quặc, bên cạnh thay vào đó là sáu vị nữ tử mĩ tuyệt nhân hoàn, một mình hắn ôm cả sáu mỹ nhân, so với đám người kia càng thêm lợi hại. Vốn từ xa xưa, có ba thê lục thiếp là chuyện quá bình thường, song hắn một người ôm sáu vị mỹ nữ tuyệt sắc, thật sự làm người bên ngoài ghen tỵ.
Một số điểm đặc trưng trong bộ dáng của hắn cùng với thanh niên vừa rồi có chút giống nhau, cực kỳ phong lưu anh tuấn, miệng cười tủm tỉm, phong độ mê người. Hơn nữa hắn còn là một trung niên nhân, có một vẻ thành thục trong thần thái. Chẳng biết có bao nhiêu hoài xuân nữ tử bị làm cho khuynh đảo, nở nụ cười mê người với hắn.
Ngồi đối diện với hắn là một người cực kỳ trái ngược với hoàn cảnh hiện tại. Ngươi nói hắn là ai? Hắn là một tên thái giám. Một người mặc trang phục công công trong nội cung chính là thái giám. Trong lòng hắn mặc dù không có mỹ nữ, nhưng mà hai người đứng rót rượu bên cạnh hắn lại là hai thanh lệ nha hoàn, vẻ ngoài thật là trắng trẻo sạch sẽ.
Mỹ nam tử kia thấy thái giám phía đối diện chỉ uống rượu hết ngụm này đến ngụm khác, nét mặt rất là bình tĩnh, không có một chút biểu hiện nào, cười nói: "Lưu công công, lần này ngươi khó nhọc mới tới được chỗ này của chúng ta, ta vì ngươi mà mở tiệc tẩy trần, chẳng lẽ Lưu công công còn có việc gì không vui sao?"
Lưu công công nọ vừa bắt đầu nói, suýt nữa làm Phương Kiếm Minh cười to ra tiếng. Chỉ nghe thanh âm hắn vừa the thé vừa nhỏ nhẹ. Bộ dạng hắn rõ ràng là một nam tử, chỉ vì bị cắt đi cái bảo bối dùng để nối dõi tông đường, vào cung làm thái giám, lại nói ra khẩu khí của một nữ nhân. Hắn nói: "Lớn nhỏ gì, chúng ta lần này tới đây là vâng lệnh Vương công công đến làm một đại sự. Mong các ngươi phối hợp tốt với chúng ta, cùng cẩn thận hành sự. Người Đông xưởng chúng ta không thể để ngoại nhân phát hiện được. Nếu không Vu đại nhân kia phong thanh nghe được, triệu tập quan binh, cho dù Đông xưởng chúng ta lợi hại, cũng không thể ra tay gây rắc rối cho hắn, mà cũng khó trị tội hắn được. Chỉ có thể nương theo các ngươi sử dụng thủ đoạn trong chốn võ lâm, ngầm đem hắn giết chết đi, trừ bỏ mối lo nghĩ trong lòng của Vương công công."
Đao Thần vừa nghe trong lòng chấn động, nói: "Người Đông xưởng như thế nào cũng tới. Bọn họ và Tình Nhân Sơn Trang quan hệ xem ra cũng không nông. Nghe khẩu khí của bọn chúng, bọn thái giám của Đông xưởng lần này là muốn giết người, diệt trừ người không cùng phe cánh. Chẳng biết Vu đại nhân này là ai, Vương công công nọ là ai?"
Hết chương 36.