Bọn người Diệp Khắc Cường đã đến Hốt Hốt Nhân Bộ được hơn mười ngày, từ năm ngày trước đó đã có nhiều vị thủ lỉnh của các bộ lạc đem binh mả kéo đến, Thiết Mộc Chân vì sự an toàn của bộ lạc mình, nên chỉ cho phép những vị đầu lỉnh đem theo hai, hay ba người tùy tùng vào bộ lạc mình, kỳ dư binh mả nhất nhất phải đóng trại bên ngoài bộ lạc. Trước mắt Diệp Khắc Cường là năm vị đầu lỉnh của các bộ lạc: Hợp Đáp Cân Bộ, Đáp Thứ Dịch Ngột Bộ, Nãi Man Bộ, Miệt Nhân Khất Bộ, và Thứ Dịch Bộ Đẵng, cộng thêm Lý Nhân Chi Cân Bộ của Dã Tốc Cai, thì tổng cộng là sáu bộ lạc đến đây.
Mấy ngày nay, ngoài trừ để ý đến hành động của Hoàn Nhan Liệt và các bộ tộc khác, mổi ngày Diệp Khắc Cường đều luyện tập thất tinh kiếm pháp. Ngày hôm nay, hắn đã luyện thành chiêu thứ nhất của thất tinh kiếm pháp, hắn đến trước mặt Dã Tốc Cai và Mông Lực Khắc để biểu diễn lần lượt cho mọi người xem.
Khi hắn vừa biểu diễn xong, Mông Lực Khắc lớn tiếng khen:
- thật quá lợi hại, nhị ca, không ngờ chỉ mới có mấy ngày luyện tập, kiếm pháp đã đến độ xuất thần nhập hóa.
- đệ không cần phải nịnh nửa.
Diệp Khắc Cường luyếc nhìn hắn, rồi hướng về Dã Tốc Cai hỏi:
- đại ca, đệ luyện như thế nào rồi?
Dã Tốc Cai cau mày nói:
- củng kha khá. Nhưng thức thứ tư nối liền với thứ thứ năm, hình như thân không được tự nhiên lắm.
- đệ củng biết như vậy.
Diệp Khắc Cường một lần nửa vung ta ra múa chiêu thứ tư và chiêu thứ năm, nói:
- mặc dầu đệ đã luyện qua nhiều lần, nhưng ngay tại chiêu thức nầy thì lại luyện không thông, không biết vì lý do gì?
- nhị đệ, thất tinh kiếm pháp tựu trung không có chiêu nào dể dàng cả, nếu như có thể xuất kiếm được dể dàng như hành vân lưu thủy, lúc đó uy lực của kiếm pháp sẻ gia tăng, mặc dầu đại ca đã truyền lại cho đệ kiếm chiêu cùng với khẩu quyết, nhưng quan trọng nhất vẩn là tự mình lỉnh hội lấy, có biết chưa?
Diệp Khắc Cường gật đầu nói:
- đại ca nói rất đúng.
Ngay khi ấy, Diệp Anh Hào tay cầm một nhánh cây chạy đến bên Dã Tốc Cai, nói:
- nghĩa phụ, nghĩa phụ con củng muốn luyện kiếm cho nghĩa phụ coi thử.
Dã Tốc Cai sờ đầu hắn, nói:
- được, con cứ luyện thử cho nghĩa phụ xem.
Diệp Anh Hào chạy lên phía đằng trước vài bước, mặt cau lại tập trung tinh thần, bắt đầu khởi động nhánh cây, không bao lâu, hắn đã múa xong toàn bộ bảy thức của chiêu thứ nhất trong bắc đẩu thất tinh kiếm pháp, không một chút gì mệt nhọc khó khăn cả, hắn hướng nhìn về Dã Tốc Cai nói:
- nghĩa phụ, con luyện như thế nào rồi
- khá lắm, khá lắm.
Dã Tốc Cai hạ giọng nói với Diệp Khắc Cường:
- thật tình mà nói, tiểu hào luyện đến trình độ quả là lưu loát hơn đệ nhiều lắm.
Diệp Khắc Cường gật đầu cao hứng, nói:
- đệ củng có cảm giác như vậy.
Mông Lực Khắc còn cao hứng đến chừng nào lớn tiếng nói:
- tiểu hào quả lợi hại, mới mấy tuổi đầu mà đả tinh thông như vậy, xem ra Khoát Nhân Xích lảo nhân nói không ngoa, tiểu Hào sau nầy trưởng thành nhất định sẻ là người thống nhất mông cổ.
Diệp Khắc Cường nói:
- đừng có nói bậy bạ. Đệ quên lời nói của Khoát Nhân Xích rồi sao? Ngài nói tiểu Hào là thần đồng tiếng vang toàn mông cổ ai ai củng biết, lại thêm lời đồn nói sau nầy hắn sẻ thống nhất mông cổ, khiến cho tất cả người mông cổ có chút ít dã tâm đều muốn giết hắn, hiện thời người của các bộ lạc lớn đều có mặt tại nơi nầy, vạn nhất bọn chúng biết được tiểu Hào có mặt tại đây, đệ nghĩ xem, tiểu Hào có còn an toàn hay không?
Mông Lực Khắc vừa nghe đã hoảng hốt, vội bịt mồm mình lại:
- đệ thật lẻo mép, thật xin lỗi, lần sau không nói nữa.
- theo đệ nghĩ bắt đầu từ bây giờ trở đi, tiểu Hào tốt hơn hết không nên công khai đi cùng với chúng ta vào những dịp đặc biệt. Ngoài ra, đại ca và tam đệ, bất cứ lúc nào, chúng ta ba người, nhất định phải có một người đi cùng với tiểu Hào.
Hắn vẫy tay gọi con, nói:
- tiểu Hào, kể từ hôm nay, trừ ba chúng ta ra, bất cứ người lạ mặt nào hỏi đến con, con không được nhận mình là con của ta, con cứ nói…….cứ nói rằng là con của Mông Lực Khắc tướng quân, biết chưa?
Diệp Anh Hào gật đầu, nói:
- dạ biết, như vậy con lại được thêm một phụ thân nửa, thật là tốt quá.
Tất cả mọi người đều cười ồ lên vì lời nói trẻ con của hắn, riêng Mông Lực Khắc thì cười thật thỏa thích.
- tiểu Hào, ta mơ củng không có được đứa con như ngươi nửa, ha ha ha!
Diệp Khắc Cường chợt nhớ đến một chuyện,
- nói tới đây, hiện giờ ở Thát Thát Nhân Bộ và các bộ lạc khác đả đến gần đầy đủ rồi, chỉ còn một bộ lạc là còn chưa đến, đại ca, anh có biết bộ lạc đó không?
Dã Tốc Cai hừ lên một tiếng, nói:
- là Thái Diệc Xích Ngột Bộ.
Lời nói của hắn có vẻ hờn ghét.
Diệp Khắc Cường củng kỳ lạ hỏi:
- nghe khẩu khí của đại ca, hình như là không ưa bộ lạc nầy lắm.
Mặt Dã Tốc Cai lòng đầy thù hận, nói:
- ta thật không mấy thích bọn chúng, Thái Diệc Xích Ngột Bộ ở ngay cạnh bộ lạc Lý Chích Cân, thủ lỉnh của họ gọi là Dả Bá Cai, hắn từ nào giờ củng vẩn là tên khố khiếp.
- tên Dả Bá Cai khố nạn như thế nào?
- Dả Bá Cai củng có thể nói là tộc đệ của ta, ta vốn thật sự nên giúp đở hắn mới phải, nhưng đáng tiếc hắn chỉ là tên tham tài háo sắc, không có chút nghĩa khí gì cả, mổi lần gặp hắn là ta muốn tát vào mặt hắn.
Dã Tốc Cai khoát tay nói:
- ta không muốn nói chuyện nầy nữa, càng nói càng tức thêm, các người chỉ cần biết hắn là tên khốn nạn là được rồi.
Diệp Khắc Cường hỏi tiếp:
- thế đại ca nghĩ, cái tên khố nạn đó có thể đến không?
Dã Tốc Cai vẩn còn giận nói:
- ta làm sao biết được, tốt hơn hết hắn đừng có đến, nếu không thì…
Lúc đó, không xa lắm, có ba đội nhân mả xuất hiện chạy đến gần, Mông Lực Khắc chạy đến trước lớn tiếng hét:
- người đến là ai? Mau báo tên!
Người đó liền lên tiếng đáp:
- Thái Diệc Xích Ngột Bộ thủ lỉnh, Dả Bá Cai!
Cả ba lần lượt kinh ngạc, Dã Tốc Cai mở to mắt nói:
- hắn thật sự đả đến rồi.
Diệp Khắc Cường củng thật bất ngờ:
- vừa mới nói Tào Tháo thì Tào Tháo lại đến.
Mông Lực Khắc không hiểu hỏi:
- nhị ca, anh vừa nói cái gì vậy?
- ồ, không có gì cả.
Nghĩ lại Mông Lực Khắc củng chẳng biết Tào Tháo là ai.
Trong nháy mắt Dả Bá Cai đả đến trước mặt mọi người, theo sau là hai tên tùy tùng. Ba người cùng xuống ngựa, Dả Bá Cai vơ tay ra hướng về Dã Tốc Cai cao hứng nói:
- đại ca, lúc nãy đệ đến Thát Thát Nhân Bộ, hỏi ra mới biết đại ca đã đến đây, cho nên liền đến đây để diện kiến đại ca.
- vậy sao?
Dã Tốc Cai không vì vậy mà ôm hắn, nói:
- ngươi sao đến giờ mới đến?
- đệ thật ra củng không muốn đến.
Dả Bá Cai hừ lên một tiếng, nói:
- củng vì cái tên Bác Lí đại thần bắt buộc đệ đến, hắn còn nói nếu không đến sẻ đắc tội với Kim quốc, cho nên đệ đành phải đến đây.
Diệp Khắc Cường nhìn Dả Bá Cai, thấy người hắn to béo và lùn, mặt bóng lưỡng, mắt nhỏ như gói trọn vào trong da thịt vậy.
Thái độ của Dả Ba Cai thật phách lối, không coi ai ra gì, ngoài trừ Dã Tốc Cai ra, hắn không hề để mắt đến Diệp Khắc Cường và Mông Lực Khắc. Diệp Khắc Cường cảm thấy thật kỳ lạ, lúc nảy mỏi lần Dã Tốc Cai nhắc đến Dả Bá Cai thì lập tức nổi giận đùng đùng, sao bây giờ lại chịu nhẩn nhịn như vậy, không cùng Dả Bá Cai phát tác?
Dả Bá Cai cười nói:
- à đúng rồi, lúc nảy khi đệ vừa vào trong bộ lạc thì nhận ra được người quen.
Dã Tốc Cai cau mày hỏi:
- là ai vậy?
Dả Ba Cai nhướng đôi mắt nhỏ nói:
- là đầu lỉnh Thoát Hắc Tháp của Miệt Nhân Khuất Bộ cùng với đệ đệ hắn là Dả Khách Xích Liệt Đô.
Dã Tốc Cai mặt biến sắc, nói:
- hắn……..hắn củng đến nữa sao?
- đúng vậy, khi đệ cùng bọn họ nhắc đến đại ca thì bọn chúng trở mặt tức giận, nhưng đệ củng khuyên họ, việc đả qua nên cho qua, theo đệ nghĩ bọn chúng không đến nổi gây gỗ đâu.
Dả Ba Cai coi làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
- vậy sao? nếu vậy thì ta cám ơn ngươi nhiều lắm đó.
Trán Dã Tốc Cai nổi gân xanh, chứng tỏ đả nổi giận, cùng lúc ấy tiếng nói của hắn đả trở nên gây gắt.
- đó là chuyện đệ nên làm.
Dả Bá Cai cung tay chào, nói:
- thôi được, đệ còn có chuyện phải làm, nên đi trước đây, chốc nữa đệ sẻ tìm đại ca.
Nói xong Dả Ba Cai quay người ra đi.
Diệp Khắc Cường cùng với Mông Lực Khắc định hỏi, Dã Tốc Cai quơi tay ngăn lại, nói:
- đừng hỏi, đợi đến khi gặp hắn ta sẻ nói rỏ cho các người biết.
Vừa dứt lời Dã Tốc Cai hướng đã hướng lên không la lên thật lớn, làm cho ba người phải giật mình. Diệp Anh Hào bịt tai lại vội chạy vào phía sau phụ thân mình mà trốn, Dã Tốc Cai hét lên được một hồi thì mới chịu ngưng lại, hơi thở trở nên dồn dập.
Diệp Khắc Cường ngập ngừng hỏi:
- đại ca, anh không sao chứ?
Dã Tốc Cai noí:
- không sao, ta chỉ là muốn trút khỏi nhửng chuyện phiền muộn trong đầu mà thôi. lúc nảy các ngươi củng đả nghe rồi đó, và ta củng cố gắng nhẩn nhịn Dả Bá Cai, mặc dầu hắn là đứa súc sanh, nhưng vì Lý Nhân Chích Cân Bộ gần đây lương thực thiếu thốn, súc sanh gần đây vô cớ bị bệnh chết, cho nên rất cần đến sự giúp đở của Thái Diệc Xích ngột Bộ, vì vậy cần phải uyển chuyển thuận lòng với hắn.
Diệp Khắc Cường day dứt nói:
- thì ra là như vậy, đại ca, thật là khó xử cho anh.
Mông Lực Khắc ngạc nhiên hỏi:
- à đúng rồi, lúc nảy hắn có nhắc đến hai người ở Miệt Nhân Khuất Bộ là ai vậy?
- là Thoát Hắc Tháp, đầu lỉnh của Miệt Nhân Khuất Bộ cùng em là Dả Khách Xích Liệt Đô.
Dã Tốc Cai cai ngưng lại một lúc rồi nói tiếp:
- thê tử của ta Nguyệt Luân, là ta cướp đoạt từ tay Dả Khách Xích Liệt Đô về. Lúc đó bọn họ đả thành thân chưa được một tháng, tới Hồng Cát Lạc Bộ để kết thân, đường về đi gần ngang qua Lý Nhân Chích Cân Bộ, Nguyệt Luân là bị ta cướp về.
Diệp Khắc Cường cảm thấy thật lạ lùng, không ngờ rằng Dã Tốc Cai lại đi cướp vợ người ta, nhưng đối với Mông Lực Khắc thì chỉ là việc rất bình thường, với người mông cổ thì đâu có gì là lạ. người đàn ông mông cổ trừ ra chính mình, vợ, con gái đều là tài sản của mình, nếu như tự mình vỏ công yếu kém, đánh không lại người, vợ sẻ bị người khác cướp lấy đi, chỉ còn cách ngậm đắng nuốt hờn, đợi đến khi võ công cao cường thì mới đi giành lại vợ về, cho nên củng vì thế, trong các bộ lạc chiến tranh nổi lên truyền miên đều do nguyên do nầy.
Mông Lực Khắc lẩm bẩm nói:
- nếu nói như vậy, Thoát Hắc Tháp và Dả Khách Xích Liệt Đô rất hận đại ca, đại ca hãy coi chừng người nầy.
Diệp Khắc Cường giận dữ, nói:
- nếu như cái tên Dả Bá Cai không để lộ tin tức đại ca ở chổ nầy……thật đáng chết!
- không sao cả, ngược lại trước sau gì củng chạm mặt nhau, cho dầu có đánh lên đi nửa, ta củng không sợ cái tên Dả Khách Xích liệt Đô ấy, hắn không phải đối thủ của ta.
Diệp Khắc Cường có chút lo lắng, nói:
- đề phòng một chút củng tốt.
Vừa khi đó, Thiết Mộc Chân sai người đến thông báo, thỉnh các thủ lỉnh của các bộ lạc đến quảng trường trước kim trại để hộp. Sau khi nghe xong Diệp Khắc Cường cùng Dã Tốc Cai liền trực chỉ đi đến quảng trường, còn Mông Lực Khắc thì ở lại trông coi Diệp Anh Hào.
Khi hai người đến quảng trường, đả thấy khá nhiều các vị thủ lỉnh của các bộ lạc đả tập trung tại quảng trường.
Dã Tốc Cai vừa xuống ngựa thì nghe sau lưng mình có tiếng thét lớn:
- Dã Tốc Cai, hãy nạp mạng cho ta!
Chỉ thấy một gả nam tử trẻ tuổi, tầm vóc trung bình, hương đao nhắm ngay đằng sau Dã Tốc Cai chém xuống, Diệp Khắc Cường thấy thế cả kinh, vội nói:
- đại ca, hãy coi chừng!
Dã Tốc Cai không quay người lại, chỉ vung lòng bàn tay nắm lấy cùi chỏ của gả nam tử trẻ, chỉ thế đả hóa giải chiêu đao ấy, Dã Tốc Cai thuận thế nắm lấy cánh tay dùng đao rung mạnh lên, gả nam tử trẻ lập tức bị rung động mạnh đến muốn ngả xuống đất.
Dã Tốc Cai lạnh lùng nói:
- Dả Khách Xích Liệt Đô, lúc trước ta đả tha chết cho ngươi rồi, bây giờ còn dám đến tìm cái chết.
Thì ra gả nam tử trẻ đó là nguyên phối trượng phu của Nguyệt Nga------ Dả Khách Xích Liệt Đô. hắn cầm chắc cán đao, hai mắt như đổ lữa, gầm lên:
- cái hận đoạt thê, bất cộng đái thiên, hôm nay ta không giết ngươi không được!
Lời hắn vừa dứt, nắm chặc cán đao tiến lên phía trước hương đao chém liên tục vào Dã Tốc Cai, Dã Tốc Cai lẳng lặng tránh né thế công của hắn, Diệp Khắc Cường thấy Dã Tốc Cai tránh né dể dàng như vậy, nên củng có phần an tâm.
Vừa khi đó, các thủ lỉnh của các bộ lạc khác thấy đánh nhau, liền lần lượt kéo đến bao quanh lại coi. đột nhiên, có một gả thô kệch trung niên hán tử chạy đến chổ hai người đánh nhau, hét lớn:
- ai dám cả gan đả thương huynh đệ của ta!