Đột nhiên, có một gả thô kệch trung niên hán tử chạy đến chổ hai người đánh nhau, hét lớn:
- Ai dám cả gan đả thương huynh đệ của ta!
Người nầy là đầu lỉnh của Miệt Nhân Khuất Bộ, Thoát Hắc Tháp. Trong lúc hắn đang chạy tiến đến phía Dã Tốc Cai, thì bất thình lình một bóng đen chạy đến trước mắt hắn ngăn lại, hắn vội dừng cước bộ lại, định thần nhìn kỷ lại, chỉ thấy một gả hán tử cao lớn đang đứng trước mặt mình, hắn nổi giận hét:
- Ai dám cản đường ta?
- Là thần của Hồng Cát Lạc Bộ.
Diệp Khắc Cường lườm gả Thoát Hắc Tháp, nói:
- Để cho bọn họ đánh nhau đủ rồi, ngươi hà tất cùng bọn họ tham gia náo nhiệt.
Thoát Hắc Tháp thấy người chặng đường mình là thần của Hồng Cát Lạc Bộ nên cảm thấy hơi chột dạ, nhưng làm liều nói:
- Cho dù ngươi là thần đì nữa, nhưng vẫn không thể nào ngăn ta giúp huynh đệ ta!
Diệp Khắc Cường lúc đó mới biết gả trung niên hán tử đó là Thoát Hắc Tháp. Quyền của Thoát Hắc Tháp đả phóng đến trước bụng gả, Diệp Khắc Cường cả kinh, nhưng muốn tránh né củng đả chậm, chỉ còn cách xuất hửu quyền đón đở quyền của Thoát Hắc Tháp, hai quyền giao nhau, “chát chát” , liền sau đó hai người lùi lại hơn ba bước.
Thoát Hắc Tháp nghiến răng nói:
- Quả nhiên danh bất hư truyền, thật lợi hại.
Diệp Khắc Cường cười đáp:
- Ngươi củng không tệ.
Thoát Hắc Tháp nhìn thấy Dả Khách Xích Liệt Đô sắp bại đến nơi, vội nói:
- Thần, xin ngài nhường đường cho, để cho tại hạ giải cứu hắn, còn muốn ấn chứng võ công xin để ngày khác vậy.
Diệp Khắc Cường mỉm cười, nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi, người ấy chỉ cùng đệ đệ ngươi chỉ đùa với nhau mà thôi, hắn sẻ không sao đâu.
Dã Tốc Cai cười gằn lên lẹ làng lẩn tránh cú tấn công của Dả Khách Xích Liệt Đô. Nhưng lại không phản kích, vô luận Dả Khách Xích Liệt Đô chém như thế nào củng chẳng sao trúng được Dã Tốc Cai, càng đánh càng hăng, đao pháp bắt đầu bấn loạn, đột nhiên Dã Tốc Cai ra tay như điện, cướp mất đao của Dả Khách Xích Liệt Đô.
- Huynh đệ, đừng đánh nữa, ngươi không là đối thủ của ta.
Dã Tốc Cai trả đao lại cho hắn.
- Đâu có dể như vậy!
Dả Khách Xích Liệt Đô vừa nhận được đao, lập tức đánh trả lại.
- Ta nhất định phải giết ngươi!
Dã Tốc Cai cau mày, nghiêng đầu tránh ngọn đao đó, lập tức đánh một chưởng vào ngực hắn, Dả Khách Xích Liệt Đô miệng cản thấy mặn, liền theo đó lảo đảo lùi lại vài bước, té gọn trên mặt đất.
Dã Tốc Cai giận dử trừng mắt nhìn hắn.
- ta cảnh cáo…….. ngươi một lần cuối, không được đánh nửa, nếu không ta không nương tay đâu.
- ai ….ai sợ ngươi.
Dả Khách Xích Liệt Đô dùng đao chống dậy đứng lên.
- ta…..ta còn muốn giết ngươi!
Đương lúc Dả Khách Xích Liệt Đô định ra tay lần nữa, Thoát Hắc Tháp vội la lên:
- ngừng tay lại, vị bằng hửu nầy đả mấy phen nhường ngươi, ngươi còn không biết sống chết, còn không mau đi khuất mắt cho ta.
Dả Khách Xích Liệt Đô nhìn thấy Thoát Hắc Tháp, giống như gặp được cứu tinh liền mừng rở, tay chỉ về hướng Dã Tốc Cai nói:
- đại ca, cái tên khố khiếp……..
Thoát Hắc Tháp hét lớn:
- không cần nói nữa! còn không mau ra ngay cho ta!
Dả Khách Xích Liệt Đô quả thật rất sợ Thoát Hắc Tháp, tuy rằng không đành lòng nhưng phải cuối đầu lặng lẻ đi về phía Thoát Hắc Tháp, Thoát Hắc Tháp trừng mắt nhìn hắn, hạ giọng mắng:
- đả nói không được gây sự, nhưng ngươi lại không nghe, nếu xảy ra lần nữa đừng hòng đi theo ta.
Dả Khách Xích Liệt Đô miệng không phục, nói:
- không phải là gây sự, cái tên khố khiếp nầy là………
- câm miệng lại.
Thoát Hắc Tháp lớn tiếng quát, Dả Khách Xích Liệt Đô lúc bấy giờ sợ đến không dám nói thêm lời. Thoát Hắc Tháp quay người lại hướng về Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai nói:
- là tại hạ không biết răng dạy, để cho hắn mạo phạm đến hai vị, xin thỉnh hai vị lượng thứ cho.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy hắn khách sáo như vậy, liền đáp lễ lại:
- nói rất hay, nói rất hay.
Thoát Hắc Tháp vội kéo Dả Khách Xích Liệt Đô về một bên, Diệp Khắc Cường lúc bấy giờ mới có thời gian nhìn lại tay mình. hắn thử chuyển động vài ngón tay, thấy hơi đau nhưng vẩn còn linh hoạt, mới cảm thấy nhẹ nhởm.
Dã Tốc Cai chạy lại lo lắng hỏi:
- nhị đệ có sao không?
- không sao.
Diệp Khắc Cường thử co tay lại lần nữa.
- nhưng mà ngọn quyền của Thoát Hắc Tháp thật là cương ngạnh.
Dã Tốc Cai gật đầu nói:
- nói như vậy vỏ công của Thoát Hắc Tháp quả thật lợi hại.
Mặt Dã Tốc Cai liền đổi lại sắc giận, nói:
- nhưng cái tên khố khiếp Dả Khách Xích Liệt Đô chỉ là tên vô lại, nếu như Nguyệt Nga chung sống với hắn, thì đời người con gái sẻ tan nát đi vì hắn.
Diệp Khắc Cường cho đến giờ đối việc cướp hôn là điều không phải, nhưng vì đó là phong tục của người mông cổ, nên không có ý kiến, chỉ đành mỉm cười mà thôi. Nhưng khi hắn liếc về phía Thoát Hắc Tháp và Dả Khách Xích Liệt Đô, thấy bọn chúng đang thì thầm về vấn đề gì đó, hơn nửa lại không thể nghe lén được, nhưng thấy bọn chúng không có hành động gì đặc biệt, Diệp Khắc Cường đành không muốn quấy rối sự việc trở nên phức tạp, hắn nhận thấy củng nên cảnh tỉnh Dã Tốc Cai một chút.
- đại ca, đệ………ý da….
Diệp Khắc Cường quay đầu lại định nói, nhưng thấy người bên cạnh mình giờ đây biến thành Hốt Hốt Nhân công chúa.
Hắn hoảng hốt đến độ la lên:
- sao lại là cô vậy?
Dã Tốc Cai từ đằng sau lưng Hốt Hốt Nhân trường đầu ra, cười nói:
- công chúa tới kiếm đệ đấy, lúc nảy ta nhìn thấy được người quen, ta định qua bên đó kiếm họ, Các người từ từ mà nói chuyện, ta đi đây.
Diệp Khắc Cường vội nói:
- đại ca, anh đừng đi, đại ca!
Dã Tốc Cai không màng đến tiếng kêu réo của hắn, vội đi nhanh như một làng khói biến mất trong đám biển người.
Diệp Khắc Cường nhìn quanh chỉ còn lại một mình Hốt Hốt Nhân đang mỉm cười, hiện tại hắn đã hết cách, từ sau khi sự việc ấy xảy ra, hắn cố tìm cách lẩn trốn Hốt Hốt Nhân, nhưng không ngờ gặp lại nàng ở đây.
- công chúa, nàng không sao chứ?
Hốt Hốt Nhân nhìn hắn, rồi cuối đầu e lệ nói:
- thiếp chỉ muốn hỏi chàng, chàng vẩn còn giận thiếp đấy chứ?
Diệp Khắc Cường thật không quen cái lối nhìn tình từ của Hốt Hốt Nhân, hắn có đôi chút ngượng ngịu, nói:
- không có như vậy, công chúa xin chớ đa tâm.
Hốt Hốt Nhân lẩm bẩm đôi môi xinh xắn của mình , nói:
- vậy cớ sao chàng luôn luôn lẩn tránh người ta, làm cho người ta kiếm chàng hoài không gặp.
Hắn vội giải thích:
- công chúa, xin nàng đừng hiểu lầm, tại hạ gần đây rất bận rộn, không có ý lẩn trốn công chúa.
- thì ra là như vậy, thế thì thiếp đả yên tâm.
Nói đến đây, nàng lại cuối đầu thỏ thẻ nói:
- thiếp có việc nầy muốn khuẩn cầu chàng giúp đở, không biết chàng có chịu đáp ứng hay không?
Thật sự Diệp Khắc Cường rất muốn Hốt Hốt Nhân trở lại tính điêu ngoa như ngày nào, ít ra củng đả quen rồi, nhưng không biết mở miệng nói như thế nào, chỉ đành thở dài nói:
- công chúa cứng nói ra nghe thử đi.
Hốt Hốt Nhân nhỏ nhẹ yêu cầu:
- người ta muốn chàng truyền thụ võ công cho.
Diệp Khắc Cường vừa nghe cả kinh, liền vội nói:
- công chúa, tiên pháp của nàng đả đến xuất thần nhập hóa, tại hạ thực sự không đủ tư cách để dạy nàng.
Hốt Hốt Nhân thở dài nói:
- chàng lại khách sáo nữa rồi. thiếp vốn cứ tưởng tiên pháp của mình đả đạt đến tuột đỉnh tối cao, nhưng không ngờ, từ cái ngày chàng cướp đi khí giới của thiếp, lúc đó thiếp mới nhận biết được nhân ngoại hửu nhân, thiên ngoại hửu thiên.
Hắn cảm thấy lo lắng nói:
- đó….đó chẳng qua gặp may mà thôi, xin công chúa đừng cho là thật.
Mắt Hốt Hốt Nhân sáng lên, nói:
- thiếp đả quyết định rồi. thiếp sẻ dọn gần trại của chàng, như vậy thiếp mổi ngày sẻ cùng với chàng học võ công, chàng thấy như vậy có thích hợp lắm không?
Diệp Khắc Cường vừa nghe qua đả cảm thấy tim mình như đứng lại, trong lòng thầm kêu cứu mạng, trong lúc đang tìm cách trả lời, thì ở quảng trường truyền lại.
- kim quốc đặc sứ đến, xin mọi người tập trung lại ở trung tâm quảng trường.
Đây là lần đầu tiên Diệp Khắc Cường cảm thấy thật cao hứng khi nghe được Hoàn Nhan Liệt tới, củng là lúc có cớ để lẩn tránh ả.
- phải tập hợp rồi, đi nhanh lên.
Vừa nói xong, hắn lập tức chạy lại quảng trường, Hốt Hốt Nhân vội chạy theo gọi:
- nầy chàng, có đáp ứng dạy người ta vỏ công chăng?
- nói lại lần nửa đi, nói lại lần nửa đi.
Diệp Khắc Cường thuận mồm nói vài câu, tăng cước bộ chạy đi, chỉ biết làm thể nào để thoát khỏi Hốt Hốt Nhân.
Diệp Khắc Cường tới trung tâm quảng trường, Dã Tốc Cai đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, cười nói:
- nhị đệ, sao rồi, hai người nói chuyện như thế nào rồi?
Diệp Khắc Cường quay đầu lại nhìn bằng ánh mắt trách móc:
- đại ca, anh củng biết đệ đây chịu không thấu cái ả công chúa điêu ngoa đó, anh lại còn đối với đệ như vậy, đại ca thật là………
Dã Tốc Cai vừa cười trả lời với giọng điệu không chút hối cải:
- được rồi, được rồi, sẻ không có lần sau nữa.
Vừa khi đó, một gả thị vệ cưởi bạch mả từ xa xa chạy đến, hô to:
- kim quốc đặc sứ đến! kim quốc đặc sứ đến!
Mọi người đều giương mắt nhìn, chỉ thấy đằng xa xuất hiện hai hàng thị vệ đi đến, theo sau là một cổ kiệu xe vàng rực rở, trên kiệu người đánh xe kiệu là Thiết Mộc Chân, và người ngồi trong kiệu lẽ đượng nhiên là Hoàn Nhan Liệt.
Diệp Khắc Cường trầm giọng nói:
- con bà nó, thật quá hoang phí.
Ngoại trừ Diệp Khắc Cường ra, tất cả các thủ lảnh đều êm lặng trầm trồ thèm muốn, đối với họ, kiệu vàng mà Hoàn Nhan Liệt đang ngồi lên, cả đời họ chưa bao giờ thấy qua vật trân quý như vậy, đó là điều mà người mông cổ vẩn hằng mong ước giàu có, và cường mạnh như nước kim.
không bao lâu, kiệu xe vàng củng đả đến trước quảng trường, Thiết Mộc Chân đi đến trước kiệu vén cửa màng lên, lúc đó Hoàn Nhan Liệt mới huênh hoang bước ra, một gả thị vệ lập tức đem ra ghế long ỷ vàng đến trước trung tâm quảng trường, tất cả các thủ lảnh của các bộ lạc nhìn thấy long ỷ đều sáng mắt lên, Hoàn Nhan Liệt với thái độ kẻ cả ngồi lên long ỷ.
Thiết Mộc Chân lần lược nhìn mọi người rồi nói:
- tại hạ là thủ lỉnh của Thát Thát Nhân Bộ, trước hết xin hoan nghinh các vị từ xa đến Thát Thát Nhân Bộ nầy. như các vị củng đả biết, ngày hôm nay chúng ta hộp mặt đầy đủ ở đây là gì muốn thương lượng việc thống nhất mông cổ đại nghiệp, để khỏi làm mất thời giờ quý báu của các vị, tại hạ lập tức thỉnh đặc xứ kim quốc Hoàn Nhan Liệt đại thần ra mặt làm chủ trì cho lần hội nghị nầy.
Hoàn Nhan Liệt ngồi trên long ỷ, nói:
- ta là tả thừa tướng của kim quốc Hoàn Nhan Liệt, phụng mệnh của hoàng thượng truyền đạt ý chỉ của hoàng thường cho các vị. hoàng thượng cảm thấy mấy năm gần đây xảy ra chiến tranh giữa kim quốc và các bộ lạc mông cổ, đôi bên củng đả hy sinh vô số sinh mạng và tiền tài, nếu việc nầy cứ kéo dài đi, đối với song phương không có lợi lộc gì, cho nên hoàng thượng vì đức hiếu sinh, nên muốn cùng sống hòa bình với các bộ tộc các vị, ví như cùng trao đổi văn hóa hay kinh tế, như vậy sẻ giảm bớt đi chiến tranh, mông cổ sẻ ngày càng phú cường giàu mạnh.
Hắn không biết cố ý hay vô ý nhìn về cổ kiệu xe vàng, rồi lại sờ lên thành ghế long ỷ, làm cho vài gả thủ lỉnh cảm thấy thèm thuồng.
Hoàn Nhan Liệt nhìn xuống, tiếp tục nói:
- tiếc thay chúng tôi lại phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là vấn đề quá nhiều các bộ lạc, lại phân tán ra, không biết bộ lạc nào có thể đàm phán vấn đề hòa bình. Vì vậy, hoàng thượng chúng tôi mới đề nghị ra một phương pháp, trước phải thống nhất lại các bộ lạc mông cổ, sau đó mới có thể cùng kim quốc và một mông cổ thống nhất cùng chung sống hòa bình, như vậy sẻ không còn có chiến tranh nữa.
Sau khi các thủ lỉnh của các bộ lạc nghe xong lời của Hoàn Nhan Liệt, mọi người đều nghiêng đầu thì thầm vào tai bàn tán với nhau.
Hoàn Nhan Liệt vội nói lớn:
- các vị xin giử yên lặng, tại hạ còn chưa nói hết, hôm nay sở vĩ mời các vị đến đây, là vì muốn các vị gia nhập vào đồng minh, vì phương thức hòa bình mà hoàn thành một mông cổ thống nhất. khi mà mông đả được thống nhất, lý tưởng của kim quốc cùng mông cổ cùng chung sống hòa bình sẻ trở thành sự thật, lúc đó người mông cổ có thể tự do ra vào nước kim quốc, ví như có thể định cư ở nước kim quốc, như vậy là đả đạt được mục đích hòa hợp lại hai bộ tộc.
lời vừa ra, khiến cho mọi người đều nôn náo, đối với người mông cổ, kim quốc như là một thiên đàng, bấy giờ lại nói có thể định cư tại kim quốc, làm cho mọi người khó mà tin.
Trong lòng Diệp Khắc Cường khen thầm Hoàn Nhan Liệt quả thật lợi hại, dùng lời lẻ dụ dỗ các bộ lạc mông cổ để kết minh, chỉ là không biết mục đích chính là gì, Diệp Khắc Cường tạm thời không có hành động gì, lặng lẻ tiếp tục xem tình thế biến chuyển như thế nào.
Hoàn Nhan Liệt quét mắt nhìn mọi người rồi nói:
- các vị có ý kiến gì không, xin cứ nói ra để thảo luận.
Một gả thủ lỉnh lớn tiếng nói:
- những lời ngài vừa mới nói ra đều ra sự thật? sau khi thống nhất, chúng tôi có thể tự do đến định cư tại quý quốc?
Hoàn Nhan Liệt khẻ cau mày, nói:
- tại hạ đường đường là một tả thừa tướng của kim quốc, lại từ xa đến đây để gạt các người hay sao?
Dã Bá Cai trầm giọng nói:
- có thể tách khỏi kim quốc có được không? nếu như bộ tộc Thái Diệc Xích Ngột không gia nhập đồng minh, ngươi làm gì được ta?
Mắt Hoàn Nhan Liệt lộ hung quang nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- nếu như đại bộ phận các bộ lạc mông cổ đều gia nhập vào đồng minh, chỉ còn có vài bộ lạc không muốn gia nhập, thì những bộ lạc đó coi như là những phần tử phá hoại hòa bình, vì lý tưởng hòa bình của hai nước kim quốc và mông cổ, những phần tử đó sẻ bị loại trừ.
Mọi người nghe thế đều kinh hãi, trong một thoáng đều êm phăng phắt.
Thoát Hắc Tháp lạnh lùng hỏi:
- ý của ngài là nếu như không gia nhập vào đồng minh sẻ bị tiêu diệt đi, phải không?
Hoàn Nhan Liệt cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, liền đổi lời, nói:
- đó chẳng qua là tình thế bắt buột mà thôi, còn nếu như mọi người đều gia nhập vào đồng minh để tiến hành thống nhất toàn thể các bộ lạc mông cổ, thì sự việc đó tự nhiên sẽ không thể xãy ra được.
Mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao, kế đó thủ lỉnh của Trát Đáp Thứ Dịch Ngột bộ là Cáp Tất Nhĩ lên tiếng, nói:
- sau khi thống nhất mông cổ, kim quốc các người vẩn cứ đánh tới, vậy phải làm sao đây?
Diệp Khắc Cường nhìn thấy song mục Cáp Tất loé lên như có thần, lời nói lại cứng rắn, nghĩ lại không phải là nhân vật tầm thường.
Hoàn Nhan Liệt cười lạt, nói:
- nếu vậy ngài coi thường người mông cổ của các người rồi.
Cáp Tất Nhĩ cảm thấy không hiểu, vội lên tiếng:
- ngài nói vậy là nghĩa lý gì?
- các vị thử nghĩ lại xem, mông cổ nào giờ có thống nhất lại đâu, mà kim quốc chúng tôi củng không có cách nào đánh chiếm các người được, vậy một khi mông cổ được thống nhất, lực lượng các người được tập trung lại, vậy có phải là cường mạnh hơn không? Kim quốc chúng tôi càng không thể đánh các người được nữa, như vậy còn cách nào dám phát động chiến tranh nửa chứ?
Lúc đó, từ trong các thủ lỉnh có người lên tiếng hỏi:
- sau khi thống nhất, mông cổ là do ai nhậm chức đại hãn?
Người lên tiếng là Hợp Sát Lặc hoàng tử của Diệc Khắc Liệt Tư Bộ, củng là người trước đây muốn sát hại Diệp Khắc Cường, sau đó bị Hốt Hốt Nhân đánh trọng thương. Diệp Khắc Cường vừa nghe giọng nói đó, liền trở nên căm tức.
Hoàn Nhan Liệt nhướng mày nhìn hắn nói:
- hỏi rất hay, tại hạ củng vì chuyện nầy mà đau đầu. không biết các vị đầu lỉnh có ý kiến gì về vấn đề nầy hay không?
Hợp Tông Lặc Trầm lưỡng lự nói:
- người mông cổ chúng tôi nào giờ vẩn hung hãn dũng mạnh. tại hạ nghĩ nên nhường lại cho thủ lỉnh của các bộ lạc so tài với nhau, sau cùng người thắng sẻ đảm nhận chức đại hãn của mông cổ thống nhất.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt cùng Hợp Sát Lặc, người ca người xướng, giống như đã soạn thảo từ trước, trong lòng càng nghĩ càng thấy không ổn, liền lên tiếng hỏi:
- đợi một chút, Hoàn Nhan Liệt, ngài không thấy quyết định như vậy hơi nhanh hay sao?
Hoàn Nhan Liệt liếc mắt nhìn về hắn, lạnh lùng nói:
- thì ra là thần của Hồng Cát Lạc Bộ, không biết ngài có cao kiến gì?
Vừa nghe được chữ thần, tức thì tất cả mọi người đều quay lại nhìn Diệp Khắc Cường.
Diệp Khắc Cường lên tiếng nói:
- thứ nhất, tại hạ nhận thấy người đảm nhân chức đại hãn của mông cổ cần phải có trí tuệ lẩn võ nghệ, nếu luận theo đại hội tỉ võ mà chọn chức đại hãn, tại hạ cảm thấy củng chưa đủ, vì người lãnh đạo toàn mông cổ chỉ dựa vào võ công sẻ không đi đến đâu, nên tìm ra một phương pháp khác để tuyển chọn đại hãn; thứ hai, ở đây có rất nhiều thủ lỉnh của các bộ lạc còn chưa quyết định gia nhập vào đồng minh, ngài lấy tư cách gì cùng ai để bàn bạc chọn đại hãn, như vậy có phải là quá sớm hay sao?
Hoàn Nhan Liệt dường như đả có chuẩn bị từ trước, lòng đầy tự tin nhìn Diệp Khắc Cường, nói:
- nói rất hay! để ta trả lời vấn đề nầy cho thần. thứ nhất, như thần đây củng là người luyện võ, nên biết phàm người luyện võ đến cảnh giới tối cao là người có thể kết hợp trí tuệ lẩn thể năng hòa hợp với nhau, như vậy ai có thể nói người giõi võ công không phải là người đầy trí tuệ? Cho nên lời ngài nói người chiến thắng trong đại hội tỉ võ chưa đủ để đảm nhận đại hãn, ta nghĩ có đủ cả hai chứ không thiếu.
lời vừa nói ra, có rất nhiều thủ lỉnh khoẻ mạnh cường tráng đều lên tiếng ủng hộ, Diệp Khắc Cường nhất thời không có cách gì để phản bác.
Hoàn Nhan Liệt cân nhắc lại vấn đề:
- về việc gia nhập đồng minh, ta có thể cho các vị hai ngày để suy nghĩ, nếu trong vòng hai ngày, ưng chịu gia nhập, có thể nói lại cho thủ lỉnh của Thát Thát Nhân Bộ là Thiết Mộc Chân biết, còn những người không chịu gia nhập trong vòng hai ngày tự rời khỏi nơi đây, nhưng mà hậu quả như thế nào thì thủ lỉnh của bộ lạc đó hoàn toàn chịu trách nhiệm, hừ hừ…….”
Hoàn Nhan Liệt nói ra những lời quỷ dị như vậy, khiến cho thâm tâm mọi người đều kinh hãi.
Hoàn Nhan Liệt đằng hắng một tiếng, nói:
- thôi được, hội nghị hôm nay đến đây vậy, về việc đại hội tỉ võ hai ngày sau hẳng hay.
lời vừa xong, Hoàn Nhan Liệt đi đến cổ kiệu vàng.
Thiết Mộc Chân lên tiếng nói:
- các vị có thể tự rời khỏi đây, hai ngày sau giờ ngọ chúng ta lại gặp mặt nhau.
Sau đó Thiết Mộc Chân theo Hoàn Nhan Liệt đi, Diệp Khắc Cường sợ Hốt Hốt Nhân công chúa đến quấy rối, và củng sợ Dả Khách Xích Liệt Đô tới kiếm Dã Tốc Cai khiêu chiến, cho nên lập tức kéo Dã Tốc Cai lên ngựa rời khỏi quảng trường.
Trên đường về doanh trại mình, Diệp Khắc Cường mải trầm tư suy nghĩ, Dã Tốc Cai cảm thấy lo lắng hỏi:
- nhị đệ, em nghĩ gì vậy?
Diệp Khắc Cường cau mày nói:
- em cảm thấy kỳ lạ sao đó.
- kỳ lạ ở chổ nào?
Diệp Khắc Cường thở hắc một hơi, hắn cảm thấy âm mưu của Hoàn Nhan Liệt từng bước từng bước tiến đến trước mình, đáng tiếc hắn không thể nhìn ra được, nghĩ đến đây, lòng phiền muộn lại nổi lên.