Đồ Phi mặc dù không phải bị dọa, nhưng hiển nhiên bị biểu lộ không phải là biểu lộ của Trình Như Tuyết đánh đến ngẩn ngơ, phát sinh thật sự quá bất ngờ, khiến hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.
Trong phòng tiệc vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt, Bành Định Khang phát biểu xong đi xuống bục, sau đó là đại biểu tổng hội từ thiện Hồng Kông lên đài phát biểu, nhưng tất cả đều không quấy rầy tới Trình Như Tuyết và Đồ Phi. Trình Như Tuyết nhìn Đồ Phi, Đồ Phi cũng nhìn Trình Như Tuyết, một khuôn mặt thì lạnh băng không biến hóa, một người khác thì vẻ mặt mơ màng ngạc nhiên, nhìn qua như là học sinh bị giáo viên răn dạy không nghe lời.
Đầu óc Đồ Phi rối loạn vài phút, mới dần khôi phục bình thường. Hắn biết khi trao đổi cùng Trình Như Tuyết, phương thức tốt nhất chính là nghĩ gì nói đó, bởi vì nàng có một ánh mắt dị thường nhạy cảm, ở trước mặt nàng dấu diếm, thổi phồng hoặc nói dối đều vô nghĩa, chỉ đưa tới phản cảm của nàng, vẻ mặt hắn đau khổ nói:
- Chị đột nhiên tới trước mặt em, nói chị có khả năng thích em, nhưng lại không thể xác định, hơn nữa còn không quên nhắc nhở em đối mặt thực tế. Giờ em thật không biết nên cười, hay nên khóc. Chị không thể chờ xác định mới nói cho em biết à?
Trình Như Tuyết nói:
- Nếu không phải em cho là chị giận em, không ngừng giải thích, có lẽ chị sẽ chờ mình suy nghĩ kỹ càng sẽ nói cho em biết.
Đồ Phi gãi gãi đầu nói:
- Hóa ra là em ép chị nói, vậy bây giờ em nên làm thế nào?
Trình Như Tuyết nói:
- Em không cần làm gì, coi như mọi chuyện chưa hề phát sinh.
Đồ Phi cười khổ nói:
- Sao có thể được, chẳng lẽ chị chưa bao giờ soi gương? Chị không biết mình xinh đẹp dường nào sao?
Trình Như Tuyết mày khẽ nhíu, hỏi:
- Em cảm thấy chị rất đẹp?
Đồ Phi nói:
- Điều này phải hoài nghi sao? Em dám cam đoan, bất kỳ người đàn ông nào nghe lời chị vừa nói, cũng không thể làm như không phát sinh gì cả.
Trình Như Tuyết nói:
- Nhưng em không thể tính là nam nhân, em chỉ là một bé trai.
Đồ Phi nói:
- Ách..... Có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn mặt ngoài.
Trình Như Tuyết gật đầu nói:
- Chị không phủ nhận, em cho chị cảm giác hết sức thành thục, nhưng mặt ngoài cũng là một bộ phận của em, tối đa em chỉ là một bé trai đặc biệt trưởng thành sớm, nếu không, chị có lẽ đã xác định mình có phải thật thích em không.
Đồ Phi im lặng một lúc, buồn bực lên tiếng:
- Cảm ơn chị nhắc nhở, chị tốt của em, em sẽ đối mặt với thực tế tàn khốc. Đúng rồi, em tiếp tục gọi chị là chị, chị sẽ không để ý chứ?
Trình Như Tuyết nói:
- Không ngại, chị vừa rồi đã nói, em cứ coi như mọi chuyện chưa hề phát sinh.
Đồ Phi than nhẹ một tiếng, thầm thì:
- Nói xong cũng nhẹ nhõm......
Trình Như Tuyết không để ý tới hắn nữa, xoay người sang chỗ khác nhìn giảng đài.
Trong phòng tiệc nữa vang lên tiếng vỗ tay, so với vừa rồi càng thêm nhiệt liệt, chỉ thấy diễn viên chính đêm nay Địch Minh Nguyệt đứng lên vẫy tay với các khách mời, sau đó đi lên bục.
Đồ Phi giới thiệu:
- Lên bục chính là Địch nãi nãi của em, lát nữa giới thiệu hai người làm quen, lúc trước em có nói với lão nhân gia, tối nay chị sẽ đến dự tiệc, bà cũng rất muốn được gặp chị.
Trình Như Tuyết khôi phục bản sắc của nàng, không nói gì chỉ gật đầu một cái.
Địch Minh Nguyệt rất kích động, trong mắt lệ quang chớp động, không ngừng hướng các khách mời nói cám ơn, nhưng phát ngôn của bà vô cùng ngắn gọn, tổng cộng chỉ dùng hơn mười phút. Thực tế bà chỉ đem nguyên nhân thành lập quỹ Kent, cùng với phương thức vận hành đại khái sau khi thành lập quỹ, phương pháp quyên góp nói đơn giản sáng tỏ.
Về nguyên nhân thành lập quỹ, Địch Minh Nguyệt đã đáp ứng Đồ Phi, sẽ không đẩy hắn ra trước ánh đèn truyền thông, nhưng vẫn trịnh trọng nói rõ, tài sản của bà kỳ thật mấy tháng trước đã chuyển sang tên cháu nội bà, quỹ Kent dựa theo ý nguyện cháu bà, do cháu bà thành lập, chỉ thiếu chút nữa ngay trước đông đảo khách mời và phóng viên truyền thông nói ra tên Đồ Phi. Ở trong lòng bà, đây là vinh quang thuộc về Đồ Phi, hơn nữa bà tin tưởng, Đồ Phi rồi có một ngày tia sáng vạn trượng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vận hành Quỹ Kent chia làm hai bộ phận, sau này tất cả lợi nhuận bệnh viện Kent Hồng Kông, trừ chi phí bão dưỡng cùng nâng cấp trang thiết bị trị liệu, toàn bộ đều quyên góp, dùng để giúp người bản địa Hồng Kông cần trị liệu. Mà lợi nhuận bệnh viện Kent ở Bắc Kinh, tạm thời toàn bộ dùng xây dựng bệnh viện mới tại nội địa.
Địch Minh Nguyệt phát biểu còn chưa kịp đi xuống bục, các phóng viên đã chen lấn, ngăn bà ở trên đài, rối rít hỏi thăm cháu bà là ai, bởi vì tất cả mọi người biết bà không có con cái. Địch Minh Nguyệt đối với việc này cũng không giấu diếm, nói rõ cháu bà cũng không phải là cháu ruột của mình, mà là đời sau của cố nhân, nhưng do trước mắt còn nhỏ tuổi, vì không ảnh hưởng nghiệp học của cháu, tạm thời không công khai thân phận trước công chúng. Các phóng viên đều có vẻ hơi thất vọng với câu trả lời, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào, lại không phát hiện ánh mắt Địch Minh Nguyệt lúc nói chuyện thỉnh thoảng liếc về Đồ Phi đứng trong góc nhỏ.
Trình Như Tuyết ý vị nhìn Đồ Phi, hỏi:
- Vì sao không nghênh ngang đứng trên đài đi? Chuyện vinh quang như vậy, em lại như có tật giật mình trốn đi.
Đồ Phi tức giận nói:
- Chị thí dụ kiểu gì vậy? Địch nãi nãi không phải đã nói rất rõ sao, không muốn ảnh hưởng nghiệp học của em, bởi vì em còn trẻ nhỏ, điểm này chị hình như rõ hơn em mà.
Trình Như Tuyết nói:
- Chỉ là lấy cớ.
Đồ Phi nói:
- Vậy em làm việc tốt không lưu danh có được không? Trên sách dạy như thế.
Trình Như Tuyết nói:
- Tùy tiện.
Mở túi da trên tay, từ trong túi xách lấy ra một tờ chi phiếu, đưa tới trước mặt Đồ Phi, nói:
- Vốn muốn giao cho Địch lão, xem ra trực tiếp giao cho em được rồi.
Đồ Phi nhận lấy vừa nhìn, lại là 5 triệu đồng Hồng Kông, kinh ngạc nhìn về phía Trình Như Tuyết.
Trình Như Tuyết nói :
- Không phải trả phí thiết kế cho em, là quyên cho quỹ từ thiện.
Đồ Phi gật đầu, thở dài nói:
- Chị thật là hào phóng, còn quyên từ thiện, em không có lý do cũng không quyền lực không thu.
Nói xong thu lấy chi phiếu. Trong mắt Trình Như Tuyết thoáng hiện lên một tia sáng kỳ dị, hiển nhiên hết sức thưởng thức phong cách hành sự dứt khoát của Đồ Phi, mỉm cười nói:
- Em không có tư cách nói chị hào phóng.
Ánh đèn bốn phía phòng tiệc có chút tối xuống, thì ra đài phát biểu đã thành sân biểu diễn, hai nữ người mẫu vóc người cao gầy mặc sườn xám, cùng giơ một bức tranh thủy mặc đứng ở trên đài, người dẫn chương trình cao giọng giới thiệu lai lịch bức họa cùng người quyên tặng, bắt đầu chủ trì đấu giá từ thiện tối nay.
Ở một bên, Đồ Phi và Trình Như Tuyết đang trong trạng thái ám muội, cũng theo đó bị xé rách, Địch Gia Vĩ hiển nhiên đã sớm đợi giờ khắc này, đi nhanh tới bên cạnh Đồ Phi, vừa khẩn trương vừa hưng phấn hỏi:
- Đồ Phi, vị tiểu thư xinh đẹp này là ai, tại sao không giới thiệu cho anh.
Đồ Phi thấy Địch Gia Vĩ không dẫn Lô Y Na đi theo, đã biết hắn chú ý cái gì, cười giới thiệu hai người.
Địch Gia Vĩ vốn không biết quan hệ giữa Đồ Phi cùng Trình Như Tuyết, trong lòng còn có mấy phần băn khoăn, vừa nghe Trình Như Tuyết là chị kết nghĩa của Đồ Phi, vẻ mặt nhất thời phong phú, đưa danh thiếp hưng phấn nói:
- Thật trùng hợp, thì ra Trình tiểu thư là chị của Đồ Phi, tôi là anh trai Đồ Phi, xét ra tôi và cô cũng xem như là anh em rồi, thật sự có duyên phận.
Trình Như Tuyết lạnh lùng liếc Địch Gia Vĩ, đưa tay nhận danh thiếp, đối với hắn cường ngạnh thành quan hệ thân thích không tỏ vẻ gì, xem hắn thành không khí nhìn đi nơi khác.
Đồ Phi không nhịn được cười thầm, nghĩ thầm còn anh em nữa, chỉ sợ ở trong mắt Trình Như Tuyết, Địch Gia Vĩ cũng chỉ là một cậu bé lớn hơn mình mấy tuổi thôi. Nhưng thấy Địch Gia Vĩ không biết làm sao, đứng đực ở trước mặt Trình Như Tuyết, trong lòng có chút không nỡ, giải thích:
- Cô chị của em không thích nói chuyện, anh đừng để ý.
Sắc mặt Địch Gia Vĩ hòa hoãn lại, luôn miệng nói:
- Không ngại, không ngại, đều là người một nhà, sao anh lại để ý.
Đồ Phi chuyển hướng nói, hỏi:
- Lô tiểu thư đâu, sao không thấy?
Địch Gia Vĩ thầm mắng Đồ Phi không có ánh mắt, sao lại đề cập chuyện này, giải thích:
- Lô tiểu thư chỉ là người mới công ty tôi chuẩn bị lăng xê, tôi quyên góp một dây chuyền hồng bảo thạch hơn sáu mươi vạn, mang cô ta tới chỉ để làm người mẫu, thuận tiện để cho cô ta ở trước mặt truyền thông lộ mặt, không có ý gì khác.
Một thanh niên chừng ba mươi nâng chén rượu đi tới, nghe vậy cười nói:
- Không nghĩ tới Địch thiếu cũng nhiệt tình với sự nghiệp từ thiện như thế, vừa ra tay đã là sáu bảy mươi vạn, bội phục bội phục.
Lại có mười mấy người vây quanh lại đây, mà mỗi người cũng không dẫn theo bạn gái bọn họ, dụng tâm không cần nói cũng biết. Nhưng bọn họ chứng kiến dáng vẻ lạnh băng của Trình Như Tuyết, cũng không dám đường đột đi lên bắt chuyện tìm nàng, mà trước chào hỏi cùng Địch Gia Vĩ.
Địch Gia Vĩ có chút đắc ý nói:
- Địch Minh Nguyệt là bà cô tôi, lão nhân gia quyên toàn bộ tài sản của mình ra ngoài, người Địch gia chúng tôi sao có thể không ủng hộ, dĩ nhiên phải bỏ ra một phần tâm ý, sáu mươi vạn chút lòng, lát nữa dây chuyền tôi ra sân, mọi người đừng quên cổ vũ.
Mọi người vội bày tỏ nhất định cổ vũ, có người nhân cơ hội muốn Địch Gia Vĩ giới thiệu hai người bạn bên cạnh cho bọn họ biết, Địch Gia Vĩ và những người này đều quen thuộc, sao không hiểu ý của bọn họ, sau khi giới thiệu Đồ Phi, mới không tình nguyện giới thiệu Trình Như Tuyết. Những người này vốn chỉ nhân tiện nhắc tới Đồ Phi, cũng không phải thật tâm muốn làm quen vị thiếu niên mặc áo sơmi, cổ áo hở, chưa đủ lông đủ cánh này, lại không ngờ đứa bé đó là người cháu mà Địch Minh Nguyệt nhắc tới, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, bắt đầu nghiêm túc chú ý hắn, có chủ động nắm tay với hắn, có vỗ vỗ bã vai hắn, trong nhất thời không khí trở nên rất náo nhiệt.
Những người này tất nhiên sẽ không bởi vì Đồ Phi mà quên Trình Như Tuyết, nhưng chịu đãi ngộ giống Địch Gia Vĩ, như liệt hỏa gặp băng sơn, từng người nguội lòng lui trở về. Địch Gia Vĩ nhìn thấy, giờ mới thật sự hiểu, thầm nghĩ lời Đồ Phi thì ra là thật sự, vị đại mỹ nhân này quả thật không thích nói chuyện, không phải là cố ý lạnh mặt nhìn mình.
Có mấy phóng viên lỗ tai nhanh nhạy ở gần bọn họ. Lúc này nghe được tin cháu Địch Minh Nguyệt đang ở hiện trường, liền giơ máy hình muốn nhào tới. Đồ Phi thấy thế cau mày, cũng may mấy cảnh vệ Bảo Minh xem tình hình sớm, đã sớm chuẩn bị, dẫn mười mấy bảo an chặn lại cánh phóng viên.