Đào Nhược Hư cao đàm khoát luận tới mức này có thể nói là chưa có ai suy nghĩ đến, cuộc sống như vậy giả dối như vậy tinh diệu sâu xa mà hắn bằng lời nói có thể lột tả ra hết, thật không thể làm cho người ta không khâm phục. Đương nhiên lời này lập tức làm cho đám nam sinh cười lên một trận, có chút mất mặt đám nữ sinh còn lại che miệng, trong lòng mắng hắn là đồ lưu manh không biết nể nang gì. Làm đương sự là Liễu Minh Nguyệt tức giận không nhịn được, dung nhan vốn thanh tú đã bị phủ lên một lớp sương lạnh, như muốn dọa người. Tròng mắt tinh sáng cũng ảm đạm xuống, ức chế trở thành ngọn lửa giận, khóe môi cô giật giật, cuối cùng cũng không có tranh luận gì thêm, ngược lại đem ánh mắt ném về phía cô chủ nhiêm Hoàng Huệ Thiến, hy vọng vị thanh thiên đại lão gia đây có thể vì cô mà làm chủ. Nhưng cô nàng nào biết rằng, mới vừa khai giảng ngày hôm qua, Đào thiếu gia đã hôn Hoàng Huệ Thiến ở văn phòng, càng tại tối hôm qua dùng cả T khố của cô mà weitei, nhưng đối với mấy chuyện này Hoàng Huệ Thiến chẳng những không một câu oán hận hắn, ngược lại còn chủ động thừa nhận mình là bạn gái hắn. Thử nghĩ xem thầy trò có quan hệ mờ ám như vậy, nếu muốn cô giáo đây xử phạt tên học trò này, thỉ có thể sao chứ?
Sợ ngại với toàn bộ học sinh ở đây, Hoàng Huệ Thiến không thể không giả vờ cả giận: “Riêng ta đối với trò Đào Nhược Hư rất khâm phục sâu sắc, ta cũng hiểu lý giải của cậu là muốn thúc đẩy cho không khí trong lớp sôi nổi, chứ không phải trầm lặng ra. Ta đối với việc này cũng không có gì phản đối, nhưng mà ta hy vọng cậu có thể trích dẫn những danh nhân một cách hài hòa, chứ không phải dùng một chút ngôn ngữ dung tục để gây lộn xộn trong lớp, hy vọng sau này sẽ không có chuyện này, được không?”
Đào Nhược Hư lấy ánh mắt của người chiến thắng nhìn thoáng qua Liễu tiên tử, bốn mắt nhìn nhau, tóe ra một chút lửa, có phần không muốn người khác thấy.
Buổi chiều tan học Hinh Hàm nhắn tin cho Đào thiếu gia nói mình sẽ tự lái xe về nhà, bảo hắn trên đường về phải cẩn thận, đừng gây thêm chuyện gì phiền toái. Đối với việc này, Đào thiếu gia lạnh nhạt cười, nghĩ thầm cái cô gái nhỏ kia không biết có thật yêu ta không nữa? Ta có mị lực lớn đến như vậy sao? Nhưng mà, nha đầu kia bộ dạng có những dấu hiệu không bình thường à, có thể làm cho một tiểu ma nữ như vậy trở thành bạn gái cũng tốt, hà hà! Vừa nghĩ vừa cười, tại trước mắt Đào thiếu gia còn một chính sự không thể qua loa. Mà hiện bây giờ hắn sẽ đi làm một chuyện vẻ vang mà vĩ đại.
Yamaha R1 đuổi theo cỗ xe màu đen Audi A6 gắt gao, tiến thẳng đến khi chiếc Audi quẹo vào một biệt thự, Đào thiếu gia mới quay về. Nhưng mà điều khiến cho Đào Nhược Hư buồn bực chính là, vì cái gì mà Liễu Minh Nguyệt lại đi cùng với tên con trai kia chứ? Xem ra tên này không phải là người nhà, nhưng tại sao Liễu tiên tử vẻ mặt có như vậy tự nhiên, như vậy hiền hòa? Giống như là chuyện này thường như cơm bữa? Còn có bọn họ thì bao nhiêu tuổi rồi, cho dù người nam 18 tuổi đi, Liễu tiên tử bất quá chỉ mới 16, hiện tại đã sống cùng với nhau? Mịa nó chuyện này có phần nhanh quá hả? Thằng nhãi này khẳng định không phải là hàng tốt, ít nhất cũng phải chờ cho con người ta trưởng thành chứ! Hiện tại đã muốn vội vã cuốc xới có phải là hơi sớm quá không? Nghĩ đến Liễu tiên tử có thể đã bị tên kia cuốc xới qua, Đào Nhược Hư trong lòng nổi lên một trận chua xót, loại tự vị này giống như là giấm chua, trong cái chua có chứa nổi đau đến kịch liệt. Có thể như vậy mà buông tha à? Lắc lắc đầu y như đang mớ, Đào Nhược Hư chẳng biết mình đã chạy xe tới nhà lúc nào. Đương nhiên, khi về nhà có thể lại hứng thêm một trận oanh tạc nữa đang chờ.
Liêu Ngọc Trân mặt mày tối sầm, thần tình rất nghiêm trang đang ngồi trên sô pha. Tuy đã 40 tuổi nhưng nhờ bảo dưỡng thường xuyên nên nhìn như chỉ mới 30, ngoại trừ khóa mắt có mấy nếp nhăn nhàn nhạt, căn bản là nhận không ra đây đã là một người trung niên. Đào thiếu gia thấp thỏm đem xe cất vào gara, thành thật mà đi đến chổ bà già Liêu Ngọc Trân.
“Nói, tối hôm qua đi đâu, cùng với ai? Đã làm cái gì?”
Đối mặt với ‘bà già’ cường nhân luôn nghiêm khắc với mình, vốn muốn đem tất cả nhất nhất kể lại nhưng kịp nuốt xuống. Chỉ run run nói: “Xin lỗi ạ, mẹ, hại người phải lo lắng, tối hôm qua con đi ăn sinh nhật của một ban học, có uống mấy chén, nên ngủ lại ở đó, điện thoại cũng hết pin, không thể nhắn tin cho mẹ được, mẹ à con không dám nữa đâu!”
“Còn biết có người lo lắng cho mình hả? Điện thoại hết pin, không biết mượn của bạn à? Hơn nữa ai cho con cái quyền được ngủ qua đêm bên ngoài hả? Thật là càng ngày càng tệ, đem tên bạn học, địa chỉ gia đình nói cho mẹ biết, phải hỏi lại rõ ràng”. Liêu Ngọc Trân tựa như không hài lòng với cái lí do của con trai, hừ một tiếng
Lập tức mặt mày Đào Nhược Hư nhăn nhó, nói quanh co úp mở: “Mẹ, làm gì đến mức đó dữ vậy! Mẹ làm thế sẽ quấy rầy người ta đó, hơn nữa mẹ muốn con trai mẹ không còn nổi một người bạn à? Van nài mẹ đại nhân nghe tiểu nhân nói, con sau này không dám nữa được không?”
Nhìn vào thằng con đang ngày càng lớn lên, Liêu Ngọc Trân lắc đầu: “Không phải mẹ không cho con độc lập, chỉ là con không nhìn thấy hiện nay xã hội rất là hắc ám hả? Mẹ và ba luôn xem con là một bảo bối, lỡ như có điều gì không hay xảy ra con muốn chúng ta sẽ sống như thế nào hả? Con cũng không nên trách cha mẹ mỗi ngày đều không thể bên cạnh con, ngẫm lại xem bọn ta làm như vậy không phải điều là vì tương lai sau này của con...”
Tạm thời tránh được một kiếp nạn Đào Nhược Hư mừng thầm, nhưng hắn nào biết được rằng, cái hắc ám lặng lẻ không một tiếng động bây giờ mới bắt đầu tiến đến.
Từng ngày trôi qua hơi loãng, Đào thiếu gia mỗi ngày đều không phải trêu ghẹo mấy nữ sinh khác, chính là bị phong ấn lại chỉ được đùa giỡn với Hinh Hàm. Học tập thì không có gì phải bàn, Đào thiếu gia cho dù không học vẫn là một nhân vật kiệt xuất! Khai trường gần một tháng, quan hệ giữa Liễu tiên tử và Đào Nhược Hư cũng giống như mọi ngày, lúc học vẫn còn một chút vấn đề về chuyện tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, khi tan học gặp nhau không đấu võ mồm thì cũng phùng mang trợn mắt. Trích dẫn lời nói của Đào thiếu gia nói rằng, oán hận và phiền chán không phải là đang khởi đầu cho sự chú ý sao?
Sắp tiến hành thi cử đợt đầu tiên trong tháng, thời gian cũng đã gần hết mùa thu, quan hệ giữa Đào Nhược Hư với Hinh Hàm đã tiến tới gian đoạn hoạn nạn có nhau, mà ở trường không ai không biết có một Thiên thần tướng mạo uốn lượn, chỉ tiếc tiểu thiên thần này đã có bạn trai, là một tên lộ vẻ xấu xa còn nụ cười thì đúng lưu manh. Đào Nhược Hư tự nhiên là không thèm để ý tới cái nhìn của người khác, hắn chỉ nghĩ đến chỉ cần hạnh phúc là đủ, tất cả đều có thể coi rẻ. Đương nhiên đã làm người thì cái nhân cách cơ bản nhất hắn vẫn phải có, ít nhất là không có đem cái hạnh phúc của mình mà bao trùm lên những nổi thống khổ kia.
Để làm cho quan hệ giữa mình với Hinh Hàm có thể nâng cao thêm bước nữa, Đào thiếu gia lấy cớ là thăm quan những kỳ danh thắng cảnh để hẹn với Hinh Hàm cuối tuần này đi Tô Châu du ngoạn. Tuy rằng Thượng Hải kinh tế phát đạt hơn so với Tô Châu, quy mô phồn hoa hơn, nhưng nếu nói đến lịch sử cùng văn hóa thì xem ra còn kém xa. Hinh Hàm từ nhỏ không có nhiều bạn bè, ngoại trừ những lần ba ba ngẫu nhiên dẫn mình ra ngoài để đi đến nhà bà con trong dòng họ ra mắt trưởng bối, còn lại là chưa bao giờ một mình bước ra khỏi Thượng Hải nửa bước.
Một Hinh Hàm bơ vơ như vậy tự nhiên là hết sức cao hứng mà nhận lời, còn như bác Trần thì cô nàng phải phá lệ mà nói dối một lần, nhờ Hoàng Huệ Thiến lấy thân phận giáo viên chủ nhiệm ra mà giúp sức, viện lý do sắp tới kỳ thi nên Hinh Hàm phải ngủ lại nhà cô giáo để tiện kèm cập bài vở, cái cớ này qua ải trót lọt. Với thân phận như vậy cùng với cái cớ này bác Trần quản gia sao lại không tin tưởng cho được.
Nhưng Đào Nhược Hư cùng Hinh Hàm cũng không biết được, lúc Hoàng Huệ Thiến vì bọn họ mà nói dối, lòng của cô rất đau, rất đau, mắt cô có lệ lướt qua.