
09-08-2011, 05:23 PM
|
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Jan 2010
Bài gởi: 44
Thời gian online: 6911
Thanks: 69
Thanked 65 Times in 21 Posts
|
|
Tôi đón cái Tết thứ hai khi “không còn là người Huế” nữa ở Huế. Tất nhiên, vì nhà của tôi vẫn ở nguyên trong cái “xóm lụt” (chữ của Phạm Xuân Phụng) nằm trong góc đông bắc Kinh Thành. “Không còn là người Huế” chỉ là cách gọi của đám bạn kể từ ngày tôi rời Huế đi làm việc ở tỉnh khác, chứ lâu lâu tôi vẫn vác thân về lang thang trên các con đường, la cà nơi các quán nhậu của Huế, và vẫn tìm về ngồi dưới cội mai vàng nơi quán café của một chị chủxinh đẹp ở trong Thành Nội mỗi khi xuân về.
Chị chủ hơn tôi vài tuổi, có con trai đã vào đại học, đơn thân nên có nhiều vệ tinh bay lượn xung quanh. Khi còn làm việc ở Huế, mỗi sáng tôi đều đến ngồi đồng dưới cội mai trước cổng nhà chị; không phải một mình mà đi cùng mấy chú nhân viên; không phải để ngắm chị chủ mà để uống café và chờ ngắm dung nhan của những vệ tinh sắp bay ùa vào quán café của chị. Mặc nhiên, cái bàn nhỏ với bốn chiếc ghế nhựa ở dưới cội mai ấy, dường như là chỗ riêng của nhóm chúng tôi.
Những khuôn mặt vệ tinh của chị mà tôi diện kiến mỗi ngày có nhiều vị chức sắc trong bộ máy chính quyền hàng tỉnh; có nhiều thầy giáo, văn nghệ sĩ nổi danh (và sắp sửa nổi danh) của đất thần kinh. Tất nhiên, họ tới là để uống café, nhưng mắt thì dường như dán chặt vào khuôn trăng đầy đặn của chị chủvà sự “ngưỡng mộ” dành cho khuôn trăng ấy thì cứ lấp la lấp lánh trong mắt của tất cả các vị ấy. Cứ tưởng, chỉ có thi nhân mới là người lãng mạn. Ai ngờ!
Cây mai của chị chủ thuộc giống hồng diệp mai, tán rộng, cành lá xum xuê. Hè về bóng mát phủ kín cả hai chiếc bàn café đặt bên dưới, xuân sang thì sắc hoa rực cả một góc trời và cánh hoa như dát vàng trên mặt đất.
Tôi sẽ sàng gạt nhẹ những cánh mai rơi trên chiếc ghế tựa để tìm chỗ ngồi, gọi một ly café đen và bắt đầu chờ đợi. Đợi cái gì thì chính tôi cũng không rõ, nhưng thấy lòng mình luôn dấy lên một nỗi hoài mong mơ hồ. Rồi thì chị chủ bất giác nhận ra tôi (hay bọn tôi) đang ngồi nhâm nhi café dưới cội mai liền bước ra khỏi quầy, đến kéo ghế ngồi bên cạnh. Ấy là lúc sự bồn chồn trong tôi dường như biến mất. Chúng tôi chuyện trò rổn rảng, cười nói huyên thuyên. Và lúc ấy, tôi chợt nhận ra giọng cười của người đàn bà ngoài 45 tuổi ấy sao mà trong trẻo đến thế. Có phải giọng cười ấy là nguyên nhân tạo ra đám vệ tinh luôn bay quanh chị? Họ đến để nghe giọng cười trong trẻo của chị chủ (như tôi), hay để chiêm ngưỡng khuôn trăng đầy đặn và nốt ruồi xinh nơi khóe miệng? Có lẽ cả hai.
Hai năm đi làm ăn xa, tôi vẫn luôn trở về để ngồi dưới cội mai vàng ấy trong những ngày nghỉ Tết ngắn ngủi. Ngồi để đợi những cánh mai rơi trên vạt áo, để nhấp ngụm café phảng phất mùi vị của ký ức và để nghe tiếng cười trong trẻo ấy. Đó là lúc tôi thấy lòng mình trở nên thanh thản lạ thường.
Má yêu của con 
Xin đừng cm.
|