Hai ngày lặng lẻ qua mau, trong hai ngày nầy Diệp Khắc Cường đêm đêm không sao ngủ được, cả ngày đều nghĩ đến Hoàn Nhan Liệt thật sự có âm mưu gì, nhưng nghĩ mãi củng chẳng tìm ra, nhìn lại chỉ còn cách đợi xem bước kế tiếp của hắn sẻ làm gì.
Hôm nay trước giờ ngọ, Diệp Khắc Cường cùng với Dã Tốc Cai kịp thời đến quảng trường, hai người cảm thấy lần nầy bầu không khí hoàn toàn khác hẳn với lần trước. Trong quảng trường dựng lên một dãy sập che nắng, trong dãy sập đó trải lên mưới ba tấm niệm chăn dành cho mười ba thủ lỉnh của các bộ lạc ngồi. Mỗi tấm chăn đều đầy ấp rượu thịt, đối diện là bộ ghế vàng long ỷ của Hoàn Nhan Liệt, trước long ỷ dĩ nhiên là không thiếu gì rượu thịt.
Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai kiếm hai chổ ngồi gần đó, củng vừa khi đó Thoát Hắc Tháp cùng với Dả Khách Xích Liệt Đô đi ngang qua trước mặt bọn họ, Dả Khách Xích Liệt Đô mắt như đổ lữa nhìn trừng vào Dã Tốc Cai, Thoát Hắc Tháp làm như không thấy, hai người không nói lời nào tự ngồi vào chổ ngồi mình.
- thần!
Ngay lúc ấy, Diệp Khắc Cường nghe được tiếng nói mà mình không bao giờ muốn nghe đến.
- người ta muốn ngồi cạnh bên ngài, không biết có được chăng?
Hắn biết người mới đến là Hốt Hốt Nhân công chúa, chỉ còn cách chấp nhận nên cười nói:
- xin công chúa cứ tự nhiên, nàng thích là được rồi.
Không bao lâu, các thủ lãnh của các bộ lạc đều đến ngồi đông đủ, Hoàn Nhan Liệt củng đả đến hiện trường, hắn vừa ngồi vào ghế đã mở nụ cười lớn.
- ha ha ha! thật là cao hứng khi gặp được các vị, Thiết Mộc Chân đã báo cáo với ta, tất cả các bộ tộc đều đồng ý gia nhập vào đồng minh, thật là tuyệt. lên, ta kính các vị, mọi người chúng ta vì kim quốc và mông cổ hòa bình chung sống xin uống cạn ly!
Tất cả mọi người đều nâng ly lên uống, chỉ có Dã Tốc Cai hừ lên một tiếng, cả ly củng không thèm nâng lên. Thật ra Dã Tốc Cai vốn không muốn gia nhập vào đồng minh. Chỉ vì Diệp Khắc Cường thuyết phục muốn đều tra âm mưu của Hoàn Nhan Liệt, nài nỉ chịu khó nhẩn nhục gia nhập vào, khi đó Dã Tốc Cai mới đành gật đầu ưng thuận.
Hoàn Nhan Liệt nâng ly nói:
- uống cạn ly rượu nầy là để tỏ rõ tình hửu nghị giữa hai nước kim quốc và mông cổ đả tiến thêm được một bước. Sau nầy chúng ta sẽ là người nhà với nhau. Nào lên nào, tất cả cùng cạn thêm một ly nữa.
Mọi người đều cạn ly lần nữa. Khi ấy, Hợp Sát Lặc lạnh lùng mở miệng nói:
- đại thần, chúng ta có thể bắt đầu bàn luận về việc đại hội tỷ võ chưa?
- được, được, củng nên bắt đầu vậy, ta đang cao hứng suýt nữa đã quên đi.
Hoàn Nhan Liệt thử thông lại cổ họng, mặt trở nên nghiêm trọng, nói:
- sau khi thống nhứt mông cổ, lẻ tất nhiên phải là người có tài năng ra làm lãnh đạo, vì mục đích đó chúng ta quyết định tiến hành đại hội tỷ võ, để chọn người võ công tối cao ra nhậm chức đại hãn.
Thoát Hắc Tháp ngữa đầu uống một hớp rượu rồi hỏi:
- phải tỷ thí như thế nào, ngài thử nói ra xem.
- ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng củng nghĩ ra một cách vừa giãm thời gian mà lại rất công bình.
Hoàn Nhan Liệt trở nên nghiêm trọng, nói:
- nếu như mỗi một vị lên đài tỷ võ như vậy sẽ hoang phí rất nhiều thì giờ, cho nên ta nghĩ hay là các người mười ba bộ lạc chia ra làm từng nhóm nhỏ, và từ nhóm đó cử người ra tỷ thí, mổi lần tỷ thí là ba trận, ai thắng hai trận thì là nhóm đó thắng, đại hãn sẻ do nhóm đó tự quyết định chọn lựa ra . Các vị nhận thấy phương thức nầy như thế nào?
Cáp Tất Nhĩ chau mày hỏi:
- ngài nói như vậy nhóm đó làm thế nào để chọn ra đại hãn?
- vậy thì phải tự coi bọn ngươi như thế nào.
Hoàn Nhan Liệt trầm ngâm nói:
- tỷ dụ như ta và ngươi đều là thủ lỉnh của bộ lạc, hai người chúng ta đều biết rằng thủ lỉnh của bộ lạc nọ võ nghệ cao cường, coi như là môt nhân tuyển thích hợp để chọn làm đại hãn vậy, hoặc vã có đánh đi nữa củng đánh không lại hắn, vậy chúng ta có thể cùng hắn hợp tác trở thành một nhóm nhỏ, do hắn tham gia tỷ thí ba trận, hoặc do ba người chia nhau lên đài tỷ thí. Nếu như cuối cùng đều thắng lợi, ít ra củng là vị thủ lỉnh mà trong thâm tâm ta mong muốn ra nhậm chức đại hãn, như vậy tránh được khá nhiều trận đánh vô ít, các người thấy phương pháp nầy tốt chứ?
Cáp Tất Nhĩ lạnh lùng nhìn hắn nói:
- nếu như tại hạ không muốn cùng người khác gia nhập vào một nhóm tiểu đoàn thể thì sao?
- đương nhiên là được, chỉ cần ngươi đánh thắng được người cuối cùng của bọn họ thì đại hãn là do ngươi làm.
Mọi người bắt đầu thìm thầm bàn tán với nhau, Diệp Khắc Cường cuối người xuống nói với Dã Tốc Cai.
- đầu óc của Hoàn Nhan Liệt quả thật lợi hại, nghĩ ra được phương pháp nầy vừa giảm thời gian vừa đở tốn sức.
Dã Tốc Cai khinh bỉ liếc nhìn Hoàn Nhan Liệt, nói:
- vậy phải làm thế nào. Chúng ta có nên tham gia đại hội tỷ võ không?
Diệp Khắc Cường nghiêm sắc, nói:
- đương nhiên phải tham gia, mà còn phải thắng. chỉ có trở thành người lảnh đạo thì mới có thể tiếp cận với Hoàn Nhan Liệt, và củng dể dàng khám phá được âm mưu của hắn.
Dã Tốc Cai trầm tư, nói:
- nếu vậy chúng ta cần phải chọn thành một tổ, cùng nhau thượng đài tỷ thí.
Diệp Khắc Cường vổ vào vai Dã Tốc Cai, nói:
- đều đó là lẻ đương nhiên. bằng vào hai anh em chúng ta cùng nhau đại thiển thân thủ(củng có nghĩa là tỏ sự lợi hại của mình).
Hốt Hốt Nhân công chúa ngồi bên cạnh hai người củng nghe được ít nhiều về chuyện của hai người, bèn nói:
- thần, thiếp củng muốn gia nhập vào tổ của các người.
- điều nầy………thật tốt quá.
Trong thâm tâm Diệp Khắc Cường nghĩ thà rằng có thêm người bạn còn hơn có thêm một kẻ địch, hơn nữa Hốt Hốt Nhân tiên pháp củng khá lợi hại, nếu nàng gia nhập sẻ làm tăng thêm lực lượng.
- thực vậy không? thật quá tốt.
Hốt Hốt Nhân vui mừng ra mặt, lập tức kéo tay Diệp Khắc Cường, dịu dàng nói:
- đáng tiếc võ công của thiếp còn tệ lắm. Thiếp sợ đánh không lại, chàng phải dạy thêm võ công cho thiếp.
Diệp Khắc Cường giật thót mình, hắn không ngờ Hốt Hốt Nhân thừa thế tấn công nhanh như vậy, trong lòng kêu không hay, như vậy hắn đả để cơ hội cho Hốt Hốt Nhân có cớ để gần hắn, nhất thời hắn không thể kiếm ra được cách gì từ chối, chỉ biết gật đầu chấp nhận.
- được được.
- xin các vị yên lặng.
Hoàn Nhan Liệt giơ tay ra hiệu cho các thủ lỉnh êm lặng.
- ta cho các vị một ngày để chọn nhóm của mình, ngày kế sẻ là chọn cách thức tỷ thí, và năm ngay sau đó sẻ là ngày chính thức khai mạt đại hội tĩ võ.
Đợi khi Hoàn Nhan Liệt rời khỏi, một số thủ lỉnh của các bộ lạc nhỏ yếu khác bắt đầu mục đích đi tìm chổ dựa chân. Đương nhiên củng có người lại kiếm Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai, nhưng bọn họ tìm cách từ chối, vì bọn họ nghĩ rằng người tỷ võ quý ở chổ tinh thần, nhưng trong số đó toàn là hạng yếu hèn vô dụng, không thể cùng họ gia nhập.
Đến lúc Diệp Khắc Cường cùng Dã Tốc Cai định rời khỏi, thì đột nhiên nghe sau lưng mình có tiếng rống lên:
- Dã Tốc Cai, đứng lại!
Hai người nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, người đi tới là Thoát Hắc Tháp, theo sau hắn là Dả Khách Xích Liệt Đô.
Thoát Hắc Tháp mắt đỏ rực nhìn Dã Tốc Cai, lên tiếng rít lên:
- Dã Tốc Cai, cái hận đoạt vợ của em ta, ta muốn cùng ngươi tính cả một lần!
Dã Tốc Cai củng không nhường bước, nói:
- cái gì, người muốn đánh phải không? Ta sẳn sàng tiếp ngươi.
Thoát Hắc Tháp nghiến răng nói:
- không, ta muốn quang minh chính đại lấy mạng ngươi ngay tại đại hội tỷ võ.
Dã Tốc Cai củng không vừa, liền đáp:
- nếu có khả năng thì cứ thử xem sao.
- được, hy vọng tới ngày đó ngươi đừng có lẩn trốn.
Thoát Hắc Tháp quay người vội vả ra đi.
- Dả Khách Xích Liệt Đô, chúng ta đi!
Dả Khách Xích Liệt Đô liền đi theo sau Thoát Hắc Tháp, vừa đi vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn Dã Tốc Cai.
Dã Tốc Cai giận dữ, hét lên:
- nhìn cái gì! Nhìn lần nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra!
Diệp Khắc Cường vổ vai an ủi hắn.
- thôi được rồi, đừng vì bọn chúng mà căm giận lên. Đại ca, chúng đi về thôi.
Hai người về đến doanh trại đem tình huống nói rõ cho Mông Lực Khắc biết, hắn bèn vỗ ngực nói:
- hay lắm, đại ca, nhị ca, xin cho tiểu đệ gia nhập, đệ nhất định đánh ngả tất cả các bọn thủ lỉnh đó.
Diệp Khắc Cường lắc đầu nói:
- không được, đại hội tỷ võ có quy định chỉ có thủ lỉnh mới được tham gia, hơn nửa đệ còn phải trong chừng tiểu Hào.
Mông Lực Khắc thất vọng, lắc đầu, nói:
- thật đáng tiếc.thế đệ đem tiểu Hào đi coi có được chăng?
Diệp Khắc Cường ra lệnh nói:
- như vậy củng được, nhưng phải chú ý đến sự an toàn.
Mông Lực Khắc đáp:
- cái đó thì đệ hiểu.
vừa khi đó, ở ngoài doanh trại truyền lại tiếng ồn ào lẩn tiếng kim loại vang lên. Diệp Khắc Cường và mọi người đều đứng dậy ra ngoài xem, bọn họ rất là ngạc nhiên khi nhìn thấy đám người người đang dựng mấy căn liều ngay bên cạnh mình.
Diệp Khắc Cường chặng một gả hán tử đang khuân vác lại hỏi:
- lão huynh, các người đang làm gì vậy?
- cái gì, chẳng lẽ ngài nhìn không ra hay sao?
Gả hán tử nhìn hắn bằng cặp mắt ngạc nhiên,
- chúng tôi đang dựng liều tại đây.
Diệp Khắc Cường vừa nghe suýt tí nữa đã nổi cơn giận,
- hổn láo, ta đương nhiên là biết, ta chỉ muốn hỏi các ngươi vì cớ gì phải dựng trại tại đây?
Gả hắn tử ấy đáp lời:
- việc nầy đều do công chúa chỉ định.
- công chúa của các người?
Trong lòng Diệp Khắc Cường cảm lo sợ, có chút hoài nghi, liền hỏi:
- thế có phải là…….Hốt Hốt Nhân công chúa chăng?
- đúng vậy, là bổn công chúa của bọn chúng tôi.
Hốt Hốt Nhân củng vừa đúng lúc cưởi ngựa chạy đến, nàng vội xuống ngựa chạy lại phía Diệp Khắc Cường nắm lấy tay hắn.
- thần, chúng ta bây giờ đã trở thành một tổ rồi, cho nên thiếp mới dọn lại cạnh bên chàng.
Diệp Khắc Cường cười khổ, nói:
- mặc dầu là cùng một tổ, nhưng củng không cần phải dọn đến gần như vậy chứ?
- sao lại nói không cần? chàng còn dạy võ công cho thiếp, và chúng ta còn phải thương lượng chiến thuật trong buổi đại hội tỷ võ, ở gần một chút sẻ thuận tiện hơn nhiều.
Ả nói một cách thật tự nhiên.
- nhưng…….
Diệp Khắc Cường nhứt thời không biết gì để nói, không biết có nên bắt bẻ lại hay không, chỉ đành nói:
- thôi củng được, cứ theo lời công chúa vậy.
- thế thì quá tốt.
Hốt Hốt Nhân cao hứng nói:
- chừng nào chàng mới bắt đầu dạy thiếp vũ công đây?
Diệp Khắc Cường nhìn về phía Dã Tốc Cai và Mông Lực Khắc kêu cứu, nhưng hai người giả vờ không nhìn thấy, nghiêng đầu về một phía, hắn chỉ đành thở dài, nói:
- nàng nói chừng nào thì chừng nào vậy.
- bây giờ được không?
Mặt nàng đầy hớn hở đề nghị.
Diệp Khắc Cường định muốn trả lời, thì nàng đã lên ngựa ra đi, hắn chỉ biết nhìn mong sao nổi bất hạnh nầy nhường lại cho một người khác. Mông Lực Khắc nhìn Dã Tốc Cai thầm cười, chia nhau lên người cùng đuổi theo Hốt Hốt Nhân công chúa.
Cách một ngày trước giờ ngọ, các vị thủ lĩnh đều tập trung lại tại trung tâm của quảng trường, lúc đó các tổ củng đã được chia ra làm năm tổ.
Tổ thứ nhất là do thần của Hồng Cát Lạc Bộ, Lý Chích Cân Bộ thủ lỉnh Dã Tốc Cai, và Tát Lặc Chích Ngột Dịch Bộ tức Hốt Hốt Nhân công chúa.
Tổ thứ hai gồm có Thát Thát Nhân Bộ thủ lỉnh Thiết Mộc Chân, Diệt Khắc Liệt Tư Bộ tức Hợp Sát lặc hoàng tử, Đóa Nhân Biên Bộ thủ lĩnh là Kiến Diệc Thuật, và Khoát Thứ La Tư Bộ thủ lĩnh là Khoát Lý Tịch.
Tổ thứ ba do Miết Nhân Khuất Bộ thủ lĩnh là Thoát Hắc Tháp, Thái Diệc Xích Ngột Bộ thủ lĩnh là Dã Bá Cai cùng với Nãi Mang Bộ thủ lỉnh là Duy Ngô Nhĩ.
Tổ thứ tư do Hợp Đáp Cân Bộ thủ lĩnh là Thái Cổ Xích, và Can Diệc Thích thủ lỉnh là A Đàn Nhẩn.
Tổ thứ năm chỉ có một người, đó là Cáp Tất Nhỉ của Trát Đáp Thứ Dịch Bộ.
Sự phân chia tổ đã được quyết định rõ ràng, các thủ lỉnh của bộ lạc củng đã biết được ai sẻ là đối thủ của mình, có người bắt đầu hổ tương kích lệ, và củng có người bắt đầu tương hổ châm biếm, thậm chí sỉ nhục lăng mạ với nhau.
Trong lúc Diệp Khắc Cường cùng Dã Tốc Cai đang thương nghị tình hình với nhau, thì Dã Bá Cai chạy đến, hắn phàn nàn:
- Dã Tốc Cai đại ca, anh lại cùng thần hợp lại một tổ, sao không cho biết sớm? nếu nói sớm đệ sẻ gia nhập vào cùng với anh thành một tổ rồi.
Thật ra Dã Tốc Cai củng không thèm để ý đến lời thừa thải của hắn, nhưng ngược lại Diệp Khắc Cường không thể nào chịu đựng nổi cái tên khố khiếp nầy coi thiên hạ không ra gì, hắn cười lạnh nói:
- ngươi bây giờ đổi ý củng còn kịp mà, chúng tôi hoan nghinh ngài gia nhập.
Lúc đó, Hốt Hốt Nhân củng vừa chạy đến, Dả Bá Cai thấy Hốt Hốt Nhân xinh đẹp như vậy, lập tức mặt mày hớn hở:
- công chúa, chào cô.
Hốt Hốt Nhân nhăn mày liếc nhìn hắn:
- ngươi là ai?
Dã Bá Cai tiến về phía nàng hành lễ:
- bĩ nhân đây là Dã Bá Cai thủ lãnh của Thái Diệc Xích Nhân Bộ.
Diệp Khắc Cường vội xen vào nói:
- ngài định gia nhập vào tổ của chúng ta.
- hắn?
Hốt Hốt Nhân ghê tởm nhìn trừng trừng vào Dã Bá Cai, lắc đầu nói:
- không thể được, ta không cho cái tên mập nầy gia nhập vào tổ của ta!
Lời nói của Hốt Hốt Nhân không một chút lưu tình, khiến cho mặt Dả Bá Cai trông thật khó coi, Diệp Khắc Cường cùng Dã Tốc Cai trong bụng đều cười thầm.
Dã Bá Cai cảm thấy bị khinh rẻ, chỉ còn cách rời khỏi nơi nầy, đi được vài bước quay đầu lại nói:
- đại ca, ngày sau sẻ gặp nhau trên lôi đài, đáng tiếc đệ không thể hạ thủ lưu tình.
Diệp Khắc Cường thay lời Dã Tốc Cai đáp lại:
- ta củng vậy.
Dả Bá Cai nhình Diệp Khắc Cường bằng cặp mắt hận thù, sau đó liền rời đi, Diệp Khắc Cường đưa ngón tay cái lên hướng về Hốt Hốt Nhân nói:
- nói hay lắm.
Ngay khi ấy, Thiết Mộc Chân cùng bọn Hợp Sát lặc, Khoát Lí Tịch, Can Diệc Thuật đi tới. Ngoại trừ Thiết Mộc Chân tỏ ra hòa đồng thân thiện, còn lại ba người kia đều nhìn Diệp Khắc Cường bằng cặp mắt căm thù.
Thiết Mộc Chân kéo tay Diệp Khắc Cường, bằng giọng cắn rức nói:
- tại hạ bất đắc dĩ phải chọn bộ lạc lân cận mình làm thành một tổ, vã lại bọn họ còn là kẻ chống đối thần, cho nên tại hạ chỉ biết………..
Diệp Khắc Cường vỗ vai Thiết Mộc Chân an ủi:
- tại hiểu được nổi khó khăn của ngài, chúng ta mỏi người đành phải cố gắng thôi.
Hợp Sát lặc rít lên:
- thần, ở đại hội tỷ võ ngươi còn nghĩ rằng vẩn còn có vận khí tốt như lần trước hay không, hãy đợi ta thu thập ngươi vậy!
Diệp Khắc Cường mỉm cười nói:
- ta sẻ đợi ngươi vậy.
Sau khi bọn Thiết Mộc Chân đi khỏi, thì Hoàn Nhan Liệt lại đến quảng trường, hắn đằng hắng nói:
- các vị thủ lỉnh, bây giờ các vị đã chia ra làm năm tổ, mổi tổ nhân số không đồng nhất, ở điểm nầy ta không có ý kiến, nhưng mà mổi lần hai tổ tranh nhau đều quy định ở ba trận, thắng hai trận coi như đã thắng, các vị nên ghi nhớ ở điểm nầy. được rồi, chúng ta bây giờ nên bắt thăm theo tuần tự tỷ thí.
Hoàn Nhan Liệt mở lòng bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay gồm có năm lá phiếu xếp lại giống nhau.
- trong tay ta có năm tấm phiếu, xin các vị trước bắt lấy một lá, sau đó ta sẻ trình bày cho các vị biết ý nghĩa của mổi lá phiếu. xin vị đại biểu của mổi tổ lên.
Diệp Khắc Cường thầm kêu lợi hại, hắn vốn muốn máy điện não tra thử (scan) xem trong những tấm phiếu đó viết gì, sau đó sẻ lấy lá phiếu có lợi cho mình, nhưng khi nghe Hoàn Nhan Liệt nói như vậy, cho dù mình biết trước những tấm phiếu ấy viết gì củng đành vô dụng.
- ta đi.
Dã Tốc Cai liều đi chạy đến trước.
Đại biểu của năm tổ đến trước mặt, gồm có: Dã Tốc Cai, Hợp Sát Lặc, Thoát Hắc Tháp, Thái Cổ Xích, và Cáp Tất Nhĩ.
Hoàn Nhan Liệt nhìn qua một lược năm vị đại biểu, nói:
- để cho công bình, ta đem năm lá phiếu nầy ném lên không, với võ công của các vị để giành lấy lá phiếu chắc không có gì là khó cả. thôi được, tất cả hãy chú ý, bắt đầu!
lời vừa nói xong, thì năm lá phiếu đả bay bổng lên không trung, năm vị đại biểu đồng thời nhảy lên, Hợp Sát Lặc thân thể linh hoạt, tên giảo hoạt ấy giành được một phiếu, kế đến Dã Tốc Cai, Thoát Hắc Tháp cùng Cáp Tất Nhĩ củng dành được một phiếu, chỉ có Thái Cổ xích là không tranh giành, tấm phiếu cuối cùng rơi dưới đất, kiếm hơn nửa ngày mới tìm được.
- được rồi, bây giờ trên tay các vị đại biểu đều có tấm phiếu,
Hoàn Nhan Liệt tự thông cổ họng mình, nói tiếp:
- xin các vị tự mỡ tấm phiếu ấy ra coi.
Dã Tốc Cai mở tấm phiếu ra, thấy trên giấy vẽ hình một con sư tử, Hợp Sát Lặc và Thái Cổ Xích trên tay cầm tấm phiếu vẽ hình con hổ, và Thoát Hắc Tháp cùng Cáp Tất Nhĩ có hình con lang.
Một lúc sau, Hoàn Nhan Liệt bắt đầu tuyên bố, nói:
- sau bốn ngày là ngày khai mạc đại hội tĩ võ, một ngày chỉ đánh một trận, người thắng được nghĩ ngơi để chuẩn bị tỷ thí trận kế tiếp. Trận thứ ba và thứ tư là do người có hình sư tử đấu với người thắng trận thứ nhất và thứ nhì, mà nếu người mang hình sư tử thắng hai trận thì coi như như toàn thắng, nhược bằng một thắng, một bại hay bại cả hai, thì sẻ đến trận thứ ba. người thắng trong bốn trận sẻ tỷ thí thêm một trận cuối cùng đẻ quyết định kẻ thắng cuộc, như vậy các vị có thắc mắc gì chăng?
Khi mọi người nghe xong lời của Hoàn Nhan Liệt, đều nhìn về đối thủ của mình, kế đó tự bàn thảo kế hoạch đối phó.
Dã Tốc Cai đem lá phiếu đưa về, cười nói:
- vận khí không đến nổi tệ, mới bắt được tấm phiếu nầy, hai ngày đầu không cần phải ra đấu.
Diệp Khắc Cường mặt nghiêm trọng nói:
- nhưng mà ngày thứ ba và ngày thứ tư mới là khổ.
Dã Tốc Cai kinh ngạc, chẳng hiểu nói:
- nói như vậy là thế nào?
- đại ca cứ thử nghĩ đi, đối thủ của chúng ta là người thắng trận thứ nhất và thứ hai, đó không là khó đánh lắm hay sao?
- đệ nói củng có lý lắm.
Dã Tốc Cai khẻ cau mày, nói tiếp:
- nhưng củng không sao, bọn ta không dể rước lấy.
- đại ca nói củng đúng, thực lực của chúng ta không kém. Nhưng vì muốn được thắng lợi, chúng ta nên mau về củng cố lại thực lực.
Sau vài ngày trôi qua, bọn Diệp Khắc Cường ngoại trừ gia tăng luyện công ra, mà còn phái Thống Đạt đi dò ra hư thật của các thủ lỉnh, như vậy mới biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thống đạt đem những gì mình nghe được từ các võ công lộ số của các thủ lỉnh đều ghi lại cặn kẻ, sau đó đem lại cho Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường sau khi xem xong, trong lòng đả có đáp án đối địch.
Ngày đại hội tỷ võ củng đã đến rất nhanh. ở giữa quảng trường đả dựng lên một lôi đài rộng chừng mười thước vuông, tất cả các bộ lạc đều đến đông đủ, ngoài trừ hai tổ tỷ thí ra, tất cả đều quan tâm người thắng trận thuộc về tổ nào.
Hoàn Nhan Liệt đằng hắng, nói:
- các vị, kỳ nầy đại hội tỷ võ chỉ là để tuyển chọn đại hãn, không phải sống chết với nhau, vã lại tỷ võ chỉ là tranh đua, điểm tới đích thì thôi, nhưng vì quyền cước không mắt, xin các vị tự lo liệu lấy mình. Quy tắc của đại hội tỷ võ lần nầy tương đối đơn giản, mỗi khi bị đánh rơi xuống lôi đài là thua, ngược lại là thắng. tốt lắm, bây giờ ta tuyên bố đại hội tỷ võ trận thứ nhất bắt đầu!
Lời tuyên bố vừa dứt, Hợp Sát lặc lẹ làng nhảy lên giữa đài, hướng về phía Thái Cổ Xích và A Đàn Nhẫn đang ở dưới đài, cao ngạo nói:
- hôm nay ta bao cả ba trận, các ngươi ai muốn chết trước, mau quyết định đi!
Thái Cổ Xích cả giận liền leo lên lôi đài, rút ngọn đại đao từ hông ra, hét lên:
- tên khố khiếp, coi ta dạy ngươi một bài học đây!
Diệp Khắc Cường mở quyển ký lục của Thống Đạt ra coi một hồi.
- đệ đả từng giao đấu với Hớp Sát lặc, con người hắn rất là linh hoạt, còn Thái Cổ Xích thì rất khoẻ mạnh, nhưng theo đệ thấy hắn không phải là đối thủ của Hợp Sát Lặc.
Hợp Sát Lặc rút ra ngọn khô lâu bổng cầm trên tay đùa giỡn, nói:
- ý da, cái tên trâu nước kia, không quá ba chiêu, ta sẻ đánh ngươi rơi đài. Ngươi hãy chuẩn bị thua đi.
- thúi lắm!
Thái Cổ Xích cử đại đao nhằm ngay Hợp Sát Lặc chém tới.
- coi ta một đao chém ngươi thành hai mảnh!
Thái Cổ Xích lay động đại đao chém ngay vào hông của hắn, chỉ thấy Hợp Sát Lặc lắc mình một cái, tức thì nhảy đến bên đầu của Thái Cổ Xích, trên tay cầm ngọn khô lâu bổng nhắm ngay trán hắn đánh tới, Thái Cổ Xích vội vàng nghiêng đầu tránh, làm cả người hắn mất thăng bằng, lảo đảo vài bước suýt nữa rơi xuống lôi đài.
Hợp Sát Lạt cười lạnh, nói:
- thế nào rồi? ta đã nói ngươi không phải là đối thủ của ta. Ngươi nên tự nhảy xuống lôi đài nhận thua đi, miển chút nửa sẻ thật khó coi.
Thái Cổ Xích nổi cơn thịnh nộ:
- ngươi, cái tên khố khiếp…….
Hắn chưa nói dứt lời thì thân ảnh của Hợp Sát Lặc loé lên, thì đả đến bên Thái Cổ Xích, khô lâu bổng đánh vào ngực hắn, chỉ nghe Thái Cổ Xích kêu lên một tiếng thất thanh té xuống lôi đài, “bùng” một tiếng, ngực đau đến thổ huyết.
A Đàn Nhẫn liền chạy đến bên Thái Cổ Xích đở hắn lên.
- này! Anh không sao chứ?
- yên tâm đi, ta chưa đánh trúng vào chổ trọng yếu của hắn, cho nên cái tên trâu nước kia chưa chết được đâu.
Hợp Sát Lặc nói tiếp:
- đến lược ngươi, mau lên đây, đừng có dây dây dưa dưa nữa.
- tên khố khiếp kia!
A Đàn Nhẫn đặt Thái Cổ Xích nằm xuống, lập tức phóng lên đài.
- ta sẻ báo thù cho Thái Cổ Xích, ngươi chờ chết đi!
Diệp Khắc Cường lại mỡ quyển ký lục ra đọc, rồi nói:
- A Đàn Nhẫn chỉ dùng đoản côn làm vủ khí, lấy hai đối một, hắn và Hợp Sát Lặc phải là bất phân thắng bại.
A Đàn Nhẫn hai tay cầm đoản côn tấn công Hợp Sát Lặc, tức thì Hợp Sát lặc chỉ thấy ảnh côn bao tỏa cả bầu trời, hắn kinh hãi, vội cử khô lâu bổng đón đở, nhưng bên hông hắn đã trúng phải một côn, hắn vội nhảy lùi về phía sau.
A Đàn Nhẫn vừa ra tay đã đắc thế, hình như rất đắc ý, nói:
- tên khố khiếp kia, coi ngươi cao ngạo đến bao lâu!
Hợp Sát Lặc lúc nầy không dám coi thường địch nhân nữa, tay soa dịu vết thương đau ở hông, một mặt tập trung tinh thần để ứng địch. A Đàn Nhẫn gầm lên một tiếng, một lần nữa tấn công tới Hợp Sát Lặc, Hợp Sát Lặc lẹ làng tránh né, lợi dụng ngay chổ sơ hở liền đánh vào bụng phải của A Đàn Nhẫn, A Đàn Nhẫn cảm thấy nhói đau, từ từ buông rơi ngọn song côn trên tay mình, Hợp Sát Lặc thừa cơ phóng một cước trúng vào ngực A Đàn Nhẫn, A Đàn Nhẫn cả người bị đá rơi xuống lôi đài.
Hợp Sát Lặc chạy đến bên lôi đài nhìn Thái Cổ Xích và A Đàn Nhẫn, liền chuyển mục quang nhìn trân trân vào Diệp Khắc Cường, lạnh lùng nói:
- trận kế tiếp sẻ tới phiên ngươi.
Diệp Khắc Cường mỉm cười, nói:
- ta sẻ không cho ngươi đắc thế đâu.
Hợp Sát Lặc hừ một tiếng nhảy xuống lôi đài.
Hoàn Nhan Liệt tuyên bố:
- hôm nay trận tỷ võ do tổ của Hợp Sát Lặc hoàng tử toàn thắng, bọn họ đủ tư cách tiến đến trận tỷ thí kế tiếp. Trận tỷ võ ngày mai sẻ do tổ Thoát Hắc Tháp cùng tổ Hợp Tất Nhỉ tỷ thí, xin các vị sớm chuẩn bị. Trận tỷ võ ngày hôm nay coi như đến đây vậy, bãi hội.
Diệp Khắc Cường nhìn Dã Tốc Cai cùng Hốt Hốt Nhân, nói:
- bây giờ mới biết đối thủ của chúng ta trong trận tỷ võ thứ nhất là bọn Hợp Sát Lặc, chúng ta mau về nghiên cứu kế hoạch đối phó.
Mấy người vừa về đến doanh trại, thì Mông Lực Khắc liền giục hỏi:
- sao rồi, hôm nay ai thắng vậy?
Diệp Khắc Cường cau mày nói:
- trận tỷ võ ngày hôm nay từ đầu chí cuối do tên khố khiếp Hợp Sát Lặc lần lược đánh bại đối phương.
Mông Lực Khắc nhướng mày nói:
- cái gì? Hợp Sát Lặc lợi hại vậy sao?
Diệp Khắc Cường trầm tư nói:
- thân thủ của hắn quả thật là lanh lẹ, theo sự quan sát của ngu huynh, võ công của hắn đã tiến bộ không ít so với lần trước giao đấu với huynh.
Hốt Hốt Nhân lưởng lự nói:
- có thể nào vì lần trước bị thiếp lăng nhục như vậy nên quyết tâm rữa hận, cố gắng rèn luyện vũ công chăng.
- củng rất có thể như vậy.
Diệp Khắc Cường lầy quyển ký lục của Thống Đạt từ trước ngực áo mình ra.
- trong bốn người bọn họ, Thiết Mộc Chân là người võ công kém cỏi nhất, nhất định sẻ không ra trận. Hợp Sát Lặc lúc nảy chúng ta đã thấy qua, còn Khoát Lí Tịch ta củng đả tứng qua chiêu với hắn, hắn chỉ dùng lang nha bổng, sức mạnh vô biên, không dể đối phó, chỉ có điều lạ là Can Diệc Thuật, theo Thống Đạt quan sát, hình như hắn chỉ luyện bùa phép và tà thuật, gần giống như là quỷ dị.
Hốt Hốt Nhân công chúa ngắt lời:
- Hợp Sát Lặc hãy để cho thiếp đối phó, hắn rất sợ roi của thiếp.
Diệp Khắc Cường lắc đầu từ chối:
- ta nghĩ không được, Hợp Sát Lặc thân thủ so với lúc trước còn linh hoạt hơn nhiều, roi của nàng nói chung không thể đấu lại hắn. ta nghĩ nàng nên đấu với Khoát Lí Tịch, hắn tuy to lớn, nhưng cử động chậm chạp, với tiên pháp của nàng dư sức thu phục hắn.
Hốt Hốt Nhân định cãi lại, nhưng không dám nghịch ý hắn, chỉ nhẹ giọng đáp:
- được, thế thì cái tên Khoát Lí Tịch để cho thiếp vậy.
Dã Tốc Cai êm lặng đã lâu, đột nhiên lên tiếng, nói lớn:
- thế còn hai tên kia nên giao cho ngu huynh vậy.
Diệp Khắc Cường lập tức phản đối:
- đại ca, như vậy đâu được, huynh một người đối phó hai người, trông thật là khó.
Dã Tốc Cai cười lớn, nói:
- sao lại là khó? mặc dầu võ công Hợp Sát Lặc lợi hại, nhưng ta có Thất Tinh Kiếm củng không tệ chứ, hơn nữa cái tên tà thuật quỹ mị ấy, ta củng không sợ hắn đâu.
Diệp Khắc Cường nghiêm sắc nói:
- đệ đả quyết ý sống chết với tên Hợp Sát Lặc, đại ca vạn lần đừng vì lo cho đệ mà gánh chịu trách nhiệm nầy, thế như đại ca có muốn cho Hợp Sát Lặc chê bai đệ là cái tên hèn nhát hay không?
Dã Tốc Cai cau mày nói:
- vậy đệ chắc có cách thắng hắn?
- hiện thời thì không có nhiều khả năng lắm, nhưng đệ sẻ lợi dụng trong hai ngày này luyện tập kiếm pháp, đệ nhứt định cố gắng nổ lực để đánh bại hắn.
Nhìn ánh mắt cương quyết của Diệp Khắc Cường, Dã Tốc Cai biết không thể nào lay chuyển được quyết tâm của hắn, đành nói:
- được, cứ làm theo ý của đệ vậy, để ngu huynh đối phó tên tà thuật khố khiếp kia.
- đa tạ đại ca đã toàn thành cho đệ. để khỏi lãng phí thêm thời gian, chúng ta mau mau đi luyện kiếm đi thôi.
Nói xong, Diệp Khắc Cường đứng dậy đi ra ngoài.
- được, cùng đi ra vậy.
Dã Tốc Cai xách kiếm đi, bọn họ lần lược ra ngoài doanh trại.