Lần tỷ võ thứ hai nầy do bọn Thoát Hắc Tháp xuất chiến chỉ có một người là Hợp Tất Nhĩ, tổ của Thoát Hắc Tháp tuyển chọn người thứ nhất là Duy Ngô Nhĩ của bộ lạc Nải Mang Bộ.
Duy Ngô Nhĩ tay mang trường thương đâm đến Hợp Tất Nhĩ, Hợp Tất Nhỉ đưa song thủ lên ngang ngực, mắt hơi nhắm lại, như là không có Duy Ngô Nhỉ ờ tại hiện trường vậy.
Duy Ngô Nhĩ hét lớn, ngọn thương đâm đến, chỉ nghe “bùng” một tiếng, mọi người không nhìn thấy rõ đã phát sinh ra chuyện gì, ngọn thanh thương của Duy Ngô Nhĩ bị tiện đứt làm hai, người bay bổng lên rơi xuống lôi đài.
Hiện trường yên lặng cả một thời gian, tiếp theo đó là tiếng hoan hô vùng dậy, Hoàn Nhan Liệt liền tuyên bố:
- trận thứ nhất tỷ võ do Hợp Tất Nhĩ toàn thắng, trận thứ hai bắt đầu, xin thỉnh đại biểu lên đài!
Người tiếp theo lên đài là Dã Bá Cai của Thái Diệc Xích ngột Bộ, hắn cười lấp nói:
-Hợp Tất Nhĩ lão huynh, xin hạ thủ lưu tình.
Hợp Tất Nhĩ nhìn Dã Bá Cai bằng cặp mắt ghét cay ghét đắng, hừ một tiếng không thèm để ý đến hắn.
- Hợp Tất Nhĩ lão huynh có phải rất muốn thắng trong lần đại hội tỷ võ nầy để ngồi lên chức vị đại hãn phải không?
Hợp Tất Nhĩ giận dử nói:
- muốn đánh thì hãy mau mau đánh đi, lão tử không phải đến đây để cùng ngươi nói chuyện tầm phào đâu.
Dã Bá Cai liên tục lùi về sau bỏ rơi Hợp Sát Lặc một khoảng xa, củng như lần trước hắn cười lấp nói:
- chỉ tiếc võ công của huynh quá cao cường, đệ đây làm sao dám cùng với huynh giao đấu chứ?
Mặt Hợp Tất Nhĩ giận tím cả lên, không kịp nghĩ ngợi, liền phóng nhanh đến Dã Bá Cai, thét lớn:
- coi ta phân thây ngươi ra làm hai, để khỏi nói tầm xàm nửa!
Đột nhiên Hợp Tất Nhĩ nhìn thấy đoạn đoản bổng chợt dài ra, đánh nhanh đến trước mặt mình, hắn lại càng nhanh hơn phóng thẳng về phía trước, đúng ra là đã quá muộn để né tránh, lại đúng lúc hắn phản ứng quá lanh lẹ, lập tức giương tay bắt ngọn bổng đó, lúc đó ngọn bổng chỉ còn cách đầu mủi hắn khoảng một tấc. Hắn đắc y cười lớn:
- muốn đánh trúng ta, hãy còn…..
Lời hắn chưa dứt, thì đột nhiên thấy làn khói trắng bay ra từ ngọn bổng đó, Hợp Tất Nhĩ cảm thấy đôi mắt mình như bị lữa đốt và đau buốt, hắn tưởng rằng mình trúng phải ám khí của địch, liền vội lùi phía sau, hai tay cứ mãi dụi mắt mình, nhưng khốn thay càng dụi càng đau đớn, nước mắt chảy ra liên hồi, lại không còn nhìn thấy sự vật nửa.
- tên khốn khiếp!
Hợp Tất Nhĩ gần như điên cuồng gào thét, tay đầm loạn xạ.
- ngươi dùng thứ gì hại mắt ta, ngươi thật bỉ ổi!
Dã Bá Cai cười lạnh nhìn Hợp Tất Nhĩ như một người mù chạy loạn xạ trên đài. Nhìn tới khi hắn chạy về một phía bên đài thì lập tức kéo ngọn bổng dài ra, Dã Bá Cai dùng trường bổng đánh vào hai chân của Hợp Tất Nhĩ, hắn đứng không dững ngả nhào xuống lôi đài.
- ha ha ha! Ta thắng rồi!
Dã Bá Cai ngữa đầu cười lớn.
Cúng lúc đó tiếng chế giễu vang lên, Dã Bá Cai chỉ nhún vai nói:
- ở đại hội tỷ võ không có quy định không được dùng thủ đoạn nầy. Khải bẩm Hoàn Nhan đại thần, trận nầy có phải tại hạ đã thắng không?
Hoàn Nhan Liệt trầm ngâm một lúc lâu rồi mới lên tiếng nói:
- đúng vậy, ở đại hội tỷ võ không co quy định không được dùng thủ đoạn nầy để thủ thắng, cho nên trận tỷ thí nầy là do Dã Bá Cai thắng. như vậy đôi bên đều thắng một trận, Hợp Sát Lặc, ngài còn có thể tiếp tục tỷ thí nữa chăng? nếu như bỏ cuộc, thì ta sẻ tuyên bố đối phương thắng vậy.
- khoan đã.
Hợp Tất Nhĩ ở dưới đài vội nói lên:
- cho tại hạ một chút thời gian để rữa mắt, như vậy tại hạ mới có thể lên đài lần nửa. người đâu, đem nước cho ta!
Thủ hạ của Hợp Sát Lặc liền lập tức đem một thao nước lên, trong lúc hắn định dùng tay để rữa mắt, thì có người cầm tay hắn lại, nói:
- không được, không thể dùng nước để rữa được!
- ai vậy?
Hợp Tất Nhĩ cãm thấy người nắm giữ cánh tay mình có sức lực phi thường.
- ngươi là ai? Sao lại cản ta?
- tại hạ là Dã Tốc Cai của Lý Nhân Chích Cân Bộ.
Hắn thả tay Hợp Tất Nhĩ ra, tiếp tục nói:
- mắt ngài trúng phải thạch hôi ( còn có tên là đá vôi hay khí đá), thạch hôi gặp nước sẻ phát nhiệt, lúc đó mắt ngài sẻ trở nên đui mù.
Hợp Tất Nhĩ hoảng sợ, liền hỏi:
- nếu vậy phải làm thế nào đây?
- đừng sợ, để ta giúp ngài.
Dã Tốc Cai lấy ra một gói bột thuốc nhỏ từ trong ngực áo mình ra, dùng gói bột thuốc đó rắc lên mắt hắn, rồi nói:
- bộ lạc của tại hạ rất nhiều rắn, cho nên người trong tộc thường hay dùng thạch hôi nầy rắc chung quanh trại mình để phòng rắn, thường khi bọn trẻ nhỏ không cẩn thận để thạch hôi bay vào mắt, nên chúng tôi phải dùng loại thuốc phấn nầy mà trị liệu.
Sau khi được bôi bột thuốc vào mắt, Hợp Tất Nhĩ cảm thấy bớt đau dần, mắt có thể mở được, nhưng vẩn chưa thấy rõ lắm.
Dã Tốc Cai đem đưa gói thuốc bột ấy vào tay Hợp Tất Nhĩ, nói:
- dùng gói thuốc nầy rắc lên mắt mổi ngày ba lần, bảy ngày sau sẻ khỏi. ngài bây giờ không thể nhìn rõ được, không nên tiếp tục lên lôi đài đánh nữa.
Hợp Tất Nhĩ kiên quyết nói:
- không được, chức vị đại hãn ta đã quyết lấy, không thể bỏ qua được.
- nếu là như vậy thì ngài hãy tự bão trọng lấy mình vậy.
Dã Tốc Cai định quay người ra đi.
Hợp Tất Nhĩ không hiểu nên hỏi:
- hãy đợi đã, ngài vì sao lại muốn giúp tại hạ? tại hạ rất có thể là đối thủ của ngài trong trận kế tiếp?
Dã Tốc Cai nhún vai, nói:
- thế có gì khác biệt? chỉ vì tại hạ thấy hành vi bỉ ổi của Dả Bá Cai coi không thuận mắt mà thôi.
Hợp Tất Nhĩ hoàn toàn ngớ ngẩn, sau một lúc nghiêm sắc nói:
- được, coi như ta đã thiếu nợ ngươi, ta sẻ hoàn lại.
- chuyện nhỏ thôi, hà tất phải để tâm.
Dã Tốc Cai khoát tay, quay người lại đi.
Thoát Hắc Tháp lúc nầy đã lên lôi đài, nói:
- hê, Hợp Tất Nhĩ, ngươi còn có thể đánh được hay không, nếu không thì nên bỏ cuộc đi thôi, không nên lãng phí thời gian của mọi người.
Hợp Tất Nhỉ mang cặp mắt sưng đỏ của mình nhảy lên lôi đài, trước mắt chỉ là một màng ảnh mờ ảo, cả Thoát Hắc Tháp ở đâu củng không thấy rõ, nhưng vẩn tỏ ra cương cường, hắn hét lên:
- tên chết bầm kia, để ta dạy ngươi!
Nếu như cặp mắt của Hợp Sát Lặc không thụ thương, hắn cùng với Thoát Hắc Tháp có thể đánh bất phân thắng bại, đều đáng tiếc trong tình huống hiện thời, mọi người đều nhìn nhận hắn không thể thắng. quả nhiên, không quá vài chiêu, Hợp Tất Nhĩ bị đánh ngả xuống lôi đài, Thoát Hắc Tháp tuyên thắng.
Sau khi bọn Diệp Khắc Cường đả xác định đối thủ tỷ võ của mình, lập tức trở về nghiên cứu chiến thuật. Tập luyện kiếm pháp đến hơn giữa khuya, mọi người mới về doanh trại của mình an nghĩ.
Mặc dầu Diệp Khắc Cường rất mệt, nhưng vì quan tâm đến cuộc tỷ võ của ngày mai, cho nên cứ mải xoay mình mà không thể ru được giấc ngủ, Diệp Anh Hào nằm cạnh bên quan tâm hỏi:
- cha, cha ngủ không được à?
hắn sờ đầu con, nói:
- cha đang nghĩ đến việc ngày mai, con nên ngủ trước đi.
Sau khi con đã ngủ, Diệp Khắc Cường mới dần dần ổn định được tâm thần, không bao lâu thì chìm đắm trong giấc ngủ. Trong đêm tối đó, hình như hắn nghe có tiếng vó ngựa, nhưng vì quá mỏi mệt, nên không buồn để tâm đến.
Một ngày sau đó, hắn dậy thật sơm, sửa soạn xong hắn lập tức chạy đến trước doanh trại của Dã Tốc Cai kêu réo:
- đại ca , dậy đi, trước hết hãy lo luyện lại chiêu kiếm ngày hôm qua.
Đợi hơn cả buổi, trong trướng vẩn không có tiếng hồi đáp, Diệp Khắc Cường vội chạy nhanh vào, song vẩn không thấy bóng Dã Tốc Cai đâu cả, hắn buồn bực nghĩ: chẳng lẻ đại ca đã thức sớm hơn để đi luyện võ?
Một thời gian đã lâu, trong trướng củng không có tiếng người, Diệp Khắc Cường cẩn thận đưa đầu nhìn vào trong, phát hiện ra Hốt Hốt Nhân công chúa củng không có trong trướng.
- lạ lùng, sao ai ai củng không thấy vậy? có khi nào cả Mông Lực Khắc củng biến mất luôn không?
hắn vội chạy ngang qua trại của Mông Lực Khắc, nhìn thấy hắn vẩn còn ngủ ngáy to, liền thúc vào người Mông Lực Khắc.
- Mông Lực Khắc, dậy đi, dậy đi!
Mông Lực Khắc mở cặp mắt còn mơ ngủ, hỏi:
- nhị ca, có chuyện gì vậy?
- đệ có biết đại ca và công chúa đi đâu không?
Diệp Khắc Cường cau mày, nói:
- ngu huynh sớm có đến kiếm bọn họ.
Mông Lực Khắc gải gải đầu, nói:
- đại khái bọn họ rất có thể đến khu rừng nào đó để luyện võ chăng.
- bọn họ đi luyện võ sao lại không kiếm ngu huynh?
Diệp Khắc Cường trầm ngâm một lúc, nói:
- Không được, ngu huynh phải cùng tiểu Hào đi luyện võ tiện thể đi kiếm bọn họ, đệ có đi đi không?
- Đương nhiên là đi rồi.
Mông Lực Khắc tay dụi mắt, miệng ngáp dài, rồi ngồi dậy nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Ê, đệ giống như là người chưa được tỉnh ngủ vậy.
Diệp Khắc Cường cười nói tiếp:
- Đệ nên đi rữa mặt đi, ngu huynh cùng tiểu Hào ra ngoài đợi vậy.
Không bao lâu, Diệp Khắc Cường cưởi ngựa đến khu rừng mà thường ngày bọn họ hay đì luyện võ, đão hết cả một vòng, củng vẩn không thấy bọn Dã Tốc Cai và Hốt Hốt Nhân công chúa, bọn họ chỉ còn cách tự luyện lấy mình. Lúc đầu hắn còn tưởng Dã Tốc Cai cùng Hốt Hốt Nhân công chúa mổi người đều có việc riêng cần phải giải quyết nên phải ra đi, nhưng thời gian tỷ võ đả đến gần, khi bọn họ về đến doanh trại, củng không thấy bóng ảnh của Dã Tốc Cai hoặc Hốt Hốt Nhân công chúa đâu cả.
Diệp Khắc Cường đi đi lại lại lo lắng, nói:
- Thời gian tỷ võ củng đã sắp đến, tại sao bọn họ còn chưa về?
Mông Lực Khắc đề nghị:
- Hay là anh với em lên đài tỷ thí, tạm thời ứng phó trước, nói không chừng trể một chút, bọn họ sẻ về đến ngay.
- Không được, đại hội đã có quy định chỉ có thủ lỉnh của bộ lạc hoặc đại biểu mới có thể tham gia được.
Diệp Khắc Cường than:
- Nếu lá như vậy chỉ còn cách đi đến hội trường trước vậy, các ngươi muốn xem trận thì trể một tí nửa hãy đến, như vậy sẻ không gây sự chú ý, Hợp Sát lặc cái tên khố khiếp ấy có thể nhận ra tiểu Hào; còn nửa, nếu như bọn họ về tới, kêu bọn họ lập tức đi đến hội trường, ngu huynh đi trước đây.
Diệp Khắc Cường thắng ngựa đến hội trường, cố nhìn xung quanh hy vọng có thể tìm ra được Dã Tốc Cai hoặc Hốt Hốt Nhân công chúa, rốt cuộc rồi củng không thấy, ngược lại lại đụng phải bọn Hợp Sát Lặc.
- Thần, cuối cùng rồi chúng mình củng sẻ phải lên đài thử sức với nhau, tại hạ cao hứng muôn phần.
Hợp Sát Lặc cười một cách kỳ quái, kế đó hắn nhìn xung quanh, nói:
- À đúng rồi! Sao không thấy hai người bạn của ngươi vậy? Có thể nào họ đi lạc đường không?
Diệp Khắc Cường nghiến răng, nói:
- Bọn họ có việc, lát nữa đến sau.
- Thật vậy sao? Nếu nói vậy là ngài không gặp vận may rồi, hì hì hì!
Hợp Sát Lặc cười một cách kỳ lạ rồi ra đi.
Thời gian lặng lẻ trôi qua, Dã Tốc Cai và Hốt Hốt Nhân công chúa vẩn chưa thấy xuất hiện, trán của hắn bắt đầu đổ mồ hôi hột, hắn thừa biết hai người không phải loại người hèn nhát, trừ phi…….trừ phi bọn họ đã gặp nguy hiểm.
- Đại hội tỷ võ bắt đầu!
Hoàn Nhan Liệt tuyên bố:
- Hôm nay tỷ võ do tổ của Thiết Mộc Chân cùng tổ của Thần thi thố, xin mời hai đại biểu lên đài.
Lời vừa nói ra, người Diệp Khắc Cường bổng run lên, vả như hắn có thể tự mình chống đở lại không? và có thắng được không? Hay là………sẻ chết về tay của bọn Hợp Sát lặc?