Trận thế hình ngôi sao năm cánh tỏa sáng mạnh mẽ, chưa đầy một hơi thở đã bao trùm toàn bộ quái vật trong trận.
Quái vật bị trận thế bao phủ gầm rú điên cuồng, cố sức vùng vẫy nhưng không tài nào thoát khỏi phạm vi ngôi sao năm cánh xung quanh.
Trận pháp liên tục phát sáng rực rỡ, càng ngày càng thu nhỏ lại. Con quái vật sau một hồi vùng vẫy nhưng vô pháp thoát khỏi dần dần cam chịu, cúi đầu phủ phục trong trận.
Năm cánh sao phát sáng càng lúc càng rực rỡ, quang hoa mãnh liệt lan tỏa, tốc độ thu nhỏ cũng càng lúc càng nhanh.
Phương Nhi tròn mắt nhìn con quái vật, vốn nó vô cùng to lớn, nhưng không ngờ lúc này cũng thu nhỏ lại theo trận thế. Trên trán con quái vật cũng dần xuất hiện một ngôi sao năm cánh liên tục cộng hưởng với Khốn Thần Trận.
Oanh !!!
Một tiếng nổ vang lên, bụi cát mịt mù khắp sơn động.
Sau khi cát bụi tan biến, Khốn Thần Đại Trận hoàn toàn biến mất, đem theo cả con quái vật kia.
- Từ nay, ngươi tên là Hỏa Sư
Phương Ngạo Thiên đắc ý nhìn ngôi sao năm cánh đang huyền phù trước mặt lẩm bẩm
Khốn Thần Trận hình ngôi sao năm cánh lúc này đang lơ lửng tỏa sáng nhè nhẹ trước mặt hắn, ở giữa ngôi sao xuất hiện một hạt châu đỏ rực tỏa sáng.
“Tiểu Kim, sau nay muốn triệu hồi thần thú cần phải thế nào ?”
“Chủ nhân, trận thế sau khi được luyện hóa sẽ tự hấp thu thiên địa linh khí, thần thú cũng nhờ đó mà phát triển, chủ nhân có thể thu vào Vô Thần Đỉnh để nó hấp thu năng lượng tự phát triển, ta đoán không sai thì chỉ vài năm, Khốn Thần Trận sẽ đủ khả năng thu nhận đệ nhị thần thú”
Vài năm…..
“Còn nữa, tứ đại linh thú không thể tùy tiện lựa chọn, phải là dị thú có thuộc tính đặc biệt. Như con kỳ lân chủ nhân vừa thu nhận chính là một dị thú thuộc tính Hỏa, trấn giữ một cửa trong Khốn Thần Đại Trận. Khi có đủ tứ đại thần thú, Khốn Thần Đại Trận sẽ chính thức hoàn thiện, thậm chí tứ đại thần thú còn có thể tùy ý xuất nhập Tứ Đại Kỳ Trận, riêng Ngũ Hành Đại Trận cần phải tìm được Bất Diệt Phượng Hoàng, làm tâm trận, có điều, xưa nay chưa từng có ai có thể bố trận này hoàn hảo, Bất Diệt Phượng Hoàng là một linh thú thuộc Hỏa, nhưng Bất Diệt Phượng Hoàng thủ trận lại phải là Bất Diệt Phượng Hoàng dị chủng, ngọn lửa của nó là Bạch sắc hỏa diễm, ta cũng chỉ nghe nói tới chứ chưa từng gặp.”
- Ai….thật quá khó khăn….
Phương Ngạo Thiên nhíu mày
Lực lượng, quả thực không thể cứ đơn giản như vậy mà có được.
“Tiểu Kim, bao giờ ngươi mới khôi phục lực lượng ?”
“Ta cũng không rõ, có thể phải mất ít nhất năm năm nữa, ta mới có thể khôi phục hoàn toàn”
“Năm năm ? Lâu vậy sao ?”
“Chủ nhân, năm năm không lâu, nếu ở tình trạng bình thường, có lẽ phải mất ít nhất trăm năm, nhưng nhờ cái pháp bảo quái dị của chủ nhân, năng lượng tinh khiết vô cùng vô tận nên ta mới có thể khôi phục nhanh như vậy.”
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi”
- Phương Nhi, chúng ta vào động “thu dọn” một chút rồi đi thôi
- Thu dọn ?
Đôi mắt đẹp của Phương Nhi khẽ chớp
- Thì thu thập Thiên Nhũ và Thiên Dịch
Hai mắt Phương Ngạo Thiên nhoáng qua một tia sáng tham lam….
- Của trời cho, không hưởng là có tội
Hắn lẩm bẩm
- Đại ca, huynh nói gì ???
- Không, không có gì
Nói xong hắn xoay người, hăm hở trở lại sơn động. Chưa tới nửagiờ, toàn bộ thạch nhũ trên trần động đã bị hắn bắn hạ hoàn toàn, thu được hơn ba ngàn cây thiên nhũ cùng một trăm bình thiên dịch. Phương Ngạo Thiên phất tay, thu toàn bộ vào Vô Thần Đỉnh sau đó cùng Phương Nhi ra khỏi Tàng Bảo Các.
- Muội muội chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày khai mở Quỷ Môn Quan, nhưng trước hết, chúng ta xuống núi một chút. Huynh muốn đấu giá vài món đồ.
Tiền, thế giới nào cũng cần có tiền. Đấu tranh với Ma Đế, hắn hiểu rõ lực lượng bản thân là không đủ, phải kiến tạo thế lực riêng cho mình. Có điều, kiến tạo không dễ, phải từng bước tiến hành thật cẩn thận.
Trong việc tạo dựng thế lực riêng, quan trọng nhất là tài lực. Vũ khí, pháp bảo, hắn có thể tạo ra nhưng nhân lực và tiền tài thì không thể.
Phương Ngạo Thiên quyết định xuống núi, tìm một nơi bán đấu giá vài thanh kiếm, xét về phẩm chất, chúng chỉ là rác rưởi so với Hàn Băng Kiếm. Nhưng tất cả đều là vũ khí biến dị, có năng lực riêng mà trong quá trình luyện khí hắn lưu lại, nhìn mặt nào cũng tuyệt đối là cực phẩm binh khí khả ngộ bất khả cầu, nếu phải đánh giá, tuyệt đối có thể liệt vào hàng Thiên Cấp……chỉ là…..người khác khả ngộ bất khả cầu…..còn hắn ???? Muốn vứt còn không hết !!
Hai người sánh vai nhau xuống núi, trên đường đi, Phương Nhi tíu tít nói cười. Nàng luôn như vậy, đối diện người khác, nàng là một tảng băng vạn năm, còn với Phương Ngạo Thiên, nàng như một thiên thần nhỏ sưởi ấm trái tim hắn.
Dưới chân núi là Quỷ Thành, đây là một trong ngũ đại thành trì, là nơi giao dịch cực kỳ sầm uất. Dưới sự bảo hộ của Quỷ Tông, hầu như không một thế lực nào dám làm loạn tại đây, thổ phỉ, sơn tặc cũng tránh xa.
Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi vừa đi vừa ngắm nghía khắp nơi, hai người như tiên đồng ngọc nữ dạo chơi khiến khách quan đều trầm trồ. Đi được một đoạn, Phương Ngạo Thiên ghé vào một quán trà, hắn gọi một bình trà thơm rồi hỏi chủ quán:
- Chưởng quầy, ta muốn đấu giá một số đồ vật, gần đây có phòng đấu giá nào không ?
Chưởng quầy tròn mắt nhìn Phương Ngạo Thiên, rồi chậm rãi nói:
- Khách quan, cách đây một dãy nhà có một phòng đấu giá, cũng một trong những phòng đấu giá lớn nhất đại lục, tên là Hoàng Kim Ốc.
- Hoàng Kim Ốc ?
- Đúng vậy, đó cũng là niềm tự hào của Quỷ Thành chúng ta
Lão chưởng quầy hoa tay múa chân khoe khoang.
- Không nói ngoa, Hoàng Kim Ốc là nơi tập trung đấu giá rất nhiều bảo vật quý hiếm trên đại lục, thương gia, quý tộc đều tới đó để ký thác đấu giá…..
- Được rồi, được rồi
Phương Ngạo Thiên ngán ngẩm lắc đầu, phất tay
Sau đó hắn thanh toán tiền rồi cùng Phương Nhi đi về phía Hoàng Kim Ốc.
Hoàng Kim Ốc là một dãy lầu các to lớn, bề thế, người ra vào tấp nập vô cùng. Ngoài cổng có hai tên hộ vệ mặt mày dữ tợn, hông đeo khảm đao đứng canh gác.
Phương Ngạo Thiên thoáng nhìn qua, cũng thầm khen…
Cuồng chiến sĩ…
Hoàng Kim Ốc quả thật có chỗ khác người, khơi khơi hai tên lính canh cũng đã là Cuồng chiến sĩ.
Hắn và Phương Nhi chậm rãi tiến vào cổng Hoàng Kim Ốc, hai tên Cuồng chiến sĩ nhìn thoáng qua, thấy trên áo hai người có phù hiệu Quỷ Tông liền lễ phép tránh sang hai bên nhường chỗ.
Phương Ngạo Thiên tiến về phía bàn đăng ký
- Ta muốn đấu giá một số thứ
Lão nhân ngồi ở bàn đấu giá thoáng chút ngạc nhiên, rồi vuốt râu cười.
- Không biết tiểu ca định đấu giá món đồ gì ?
- Lão tự đánh giá xem
Nói xong hắn phất tay, trên bàn trước mặt lão nhân lập tức xuất hiện bốn thanh kiếm.
Lão nhân thoáng ngạc nhiên, rồi chăm chú nhìn bốn thanh kiếm, thoạt nhìn, bốn thanh kiếm rất tầm thường, nhưng sau khi nhìn kỹ, khuôn mặt lão đột nhiên thay đổi.
- Cái này…..
Với kinh nghiệm của lão sao không thể nhìn ra phẩm chất bốn thanh kiếm này ? Lão đã ở đây làm giám định bao năm, pháp bảo, pháp khí gì cũng đã từng được chứng kiến. Có điều, bốn cây kiếm này….sau khi quan sát kỹ, lão bàng hoàng nhận ra, cả bốn đều là cực phẩm Thiên Cấp. Vũ khí Thiên Cấp, mặc dù chưa thể so sánh với bảo khí Thần Cấp, nhưng luyện ra vũ khí Thiên Cấp cực kỳ khó khăn, lão đã mấy chục năm làm ở Hoàng Kim Ốc, bán ra không ít vũ khí Tinh Cấp, nhưng Thiên Cấp….cái này….
- Có vấn đề gì sao ?
- Tiểu ca, từ đâu ngươi có được bốn cây kiếm này ?
Lão nhân run giọng hỏi
- Là do ta luyện
Phương Ngạo Thiên thản nhiên trả lời
- Là….tiểu ca luyện ???
Lão nhân há mồm trợn mắt, thiếu niên đứng trước mặt lão bao nhiêu tuổi ? Giỏi lắm chỉ khoảng 20 tuổi……20 tuổi có thể luyện thành Thiên Cấp binh khí ???
Phương Ngạo Thiên thấy lão nhìn mình chằm chằm, hắn khó chịu nói:
- Thế nào ?
Lão nhân giật mình, cung kính nói:
- Đại sư, xin ngài ngồi chờ một chút, tôi vào bẩm báo với Ốc chủ.
Quả thực vụ mua bán này quá lớn, lão không thể tự quyết. Phải biết rằng, Tinh cấp vũ khí khi đấu giá đã rất hi hữu, giá của nó không dưới một vạn kim tệ, còn vũ khí Thiên Cấp ????
Nếu tin này lan ra, tất cả các thế lực lớn, các đại gia tộc sẽ đổ xô về Hoàng Kim Ốc tranh giành cho bằng được, ai lại không muốn gia tộc có thêm trấn môn chi bảo chứ ?
- Được
Phương Ngạo Thiên thản nhiên trả lời