Một lúc sau, từ trong đại sảnh, mỗi cô gái xinh đẹp bước ra, cô gái này mi thanh mục tú, thân hình yểu điệu, thướt tha, thân hình nàng tỏa ra một cỗ khí thế uy nghiêm, có điều lại pha chút vô lực. Khi đi tới bàn đặt bốn cây kiếm, khuôn mặt nàng thoáng động dung, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã bình thường trở lại.
- Phương đại sư !!
Phương Ngạo Thiên ngẩn người..
“Đại sư ?”
Hắn tròn mắt ngó quanh, nhưng rõ ràng hai mắt người đẹp đang nhìn hắn…
- Cô nương gọi ta ?
- Đúng vậy, đại sư !!
- Xin lỗi cô nương, ta không phải là đại sư gì cả, ta chỉ là một thành viên của Quỷ Tông.
- Đại sư khiêm nhường rồi, một người có thể luyện thành vũ khí Thánh Cấp, trên cả đại lục có được bao nhiêu chứ ? Nếu người không thể gọi là đại sư thì ta nghĩ không ai có được vinh hạnh này….
Phương Ngạo Thiên thoáng nóng mặt, lần đầu tiên hắn được một mỹ nhân khen ngợi như vậy…..nhưng…..đáng vậy…..mấy cây kiếm “bỏ đi” đó cũng là do hắn trong quá trình tập luyện “vô ý” mà tạo thành.
Đúng….đúng là phải gọi hắn là đại sư…không, phải gọi hắn là thiên tài mới đúng.
Đã từ lâu, không có ai khen ngợi hắn, ở thế giới cũ, hắn là một thiên tài trẻ tuổi nhưng tuổi đời còn thấp, chưa chính thức bước vào đời. Đến thế giới này, trải qua bao năm, hắn chỉ chìm đắm trong ma luyện, tìm cách nâng cao thực lực, tuổi thơ của hắn càng không nên nghĩ, chỉ là một màn đêm thăm thẳm.
Xét cho cùng, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tận sâu trong tâm khảm hắn, tình cảm là thứ hắn thiếu thốn nhất nếu không muốn nói là không có. Càng đừng nói tới những lời khen tặng, chỉ là…hắn xứng đáng, hắn đã trả giá, đã liều mạng, hắn xứng đáng với những vinh quang hắn đang có và sắp có.
- Phương đại sư !!!
Phương Ngạo Thiên giật mình, thoát khỏi suy nghĩ, hắn mỉm cười.
- Cô nương, nếu được hãy gọi ta là Ngạo Thiên, cái danh đại sư…ta nghe không quen. Xin hỏi cô nương là ???
- Ta là Trương Thiết Ngọc, Thiết trong kim thiết, Ngọc trong băng thanh ngọc khiết
“Thiết Ngọc ? Cái tên thật kì lạ”
- Ta là Phương Ngạo Thiên, Ngạo trong ngạo nghễ, Thiên trong thiên hạ. Đây là muội muội của ta, Phương Nhi.
Trương Thiết Ngọc nhìn Phương Nhi khẽ gật đầu
Phương Nhi vẫn như trước, nàng không hề quan tâm chút nào tới ngoại nhân, đối với nàng, chỉ có Phương Ngạo Thiên mà thôi, tuy nhiên nàng vẫn liếc qua gật đầu chào Trương Thiết Ngọc.
- Phương huynh, ta có thể gọi như vậy không ?
Trương Thiết Ngọc nhẹ nhàng hỏi
- Cô nương cứ tùy tiện…
- Xin hỏi Phương huynh, bốn cây kiếm này, có công năng gì đặc biệt ?
Thông thường, vũ khí Thiên Cấp tự thân luôn có khả năng hấp thụ năng lượng mạnh mẽ, khiến cho công kích của chủ nhân tăng lên thập bội, độ cứng rắn, xuyên phá viễn siêu hơn rất nhiều vũ khí khác.
Biến dị Thiên Cấp vũ khí còn sở hữu công năng đặc biệt, tuy nhiên, cái này gần như vô tưởng. Luyện thành vũ khí Thiên Cấp cực kỳ khó khăn, lại sinh ra biến dị thì càng như lông phượng sừng lân.
Phương Ngạo Thiên khẽ liếc nhìn mỹ nhân trẻ tuổi đứng trước mặt, hắn thầm đánh giá nàng lại một lần nữa. Cô gái này quả không đơn giản, thật không ngờ chỉ liếc mắt cũng nhận ra bốn thanh kiếm này là Thiên Cấp biến dị binh khí. Chỉ là….hồng nhan họa thủy….
- Cô nương cao minh, quả thật đây là bốn cây kiếm biến dị….
Lão nhân tiếp đón Phương Ngạo Thiên ban đầu lúc này đi sau Trương Thiết Ngọc, mặt biến sắc….
Biến dị Thiên Cấp binh khí….
Phương Ngạo Thiên đắc ý đi tới cái bàn, cầm một cây kiếm lên nói
- Về căn bản, bốn cây kiếm này trong quá trình luyện quả thực có biến dị, cây kiếm ta đang cầm trong tay thuộc loại phong kiếm. Trên thân kiếm có khắc một trận thế nhỏ, khi sử dụng có thể gia tăng hai mươi phần trăm tốc độ của người dụng kiếm, là một Phong Hệ Chi Kiếm
Hắn lại cầm thanh thứ hai chậm rãi nói:
- Đây là một cây Hỏa Hệ Chi Kiếm, phối hợp với kiếm kỹ hỏa hệ, tăng phúc hai mươi phần trăm, hai cây còn lại, một cây là Băng Hệ, cũng tăng phúc hai mươi phần trăm, chỉ là cây cuối cùng, không có công năng tăng phúc nhưng lại có thể phát ra kiếm khí, năng lực tương đương binh khí Thiên Cấp đỉnh phong, kiếm khí phạm vi hai trượng, vô hình vô ảnh, phát huy bảy mươi phần trăm năng lực của chiến sĩ, ta gọi nó là Thiên Vương Kiếm.
“Bảy mươi phần trăm” Trương Thiết Ngọc rung động mạnh mẽ, biến dị tăng phúc đã là thượng đẳng, nhưng kiếm khí…..biểu tương cho cái gì ?? Cả phiến đại lục, vũ khí Thiên Cấp vốn đã vô cùng ít ỏi, nhưng tuyệt đối nàng chưa từng thấy một cây kiếm nào có thể phát ra kiếm khí.
Nên biết rằng, kiếm khí vốn vô tung vô ảnh, Thiên Cấp binh khí bản thân đã gia tăng rất nhiều lực lượng của chủ nhân, bảy mươi phần trăm thực lực, tương đương thực lực của chủ nhân cộng với vũ khí, kiếm khí phát ra lại vô tung vô ảnh, không thể phòng bị…..loại này….tuyệt đối là kháng thế kì bảo, đem ra đấu giá….chắc chắn sẽ gây ra oanh động lớn. Chỉ sợ rằng các đại thế lực sẽ không tiếc mà tung ra những bút giá trên trời để giành giật, không chừng sẽ gây ra một trường hạo kiếp tranh đoạt cây kiếm này.
- Công tử…..Ba ngàn vạn kim tệ….
Trương Thiết Ngọc run giọng, nắm chặt tay thốt lên
Ba ngàn vạn !!!!
Lão nhân đứng sau giật mình, đây chính là ba phần tư gia sản của cả Hoàng Kim Ốc….
Phương Ngạo Thiên nheo mắt nhìn Trương Thiết Ngọc một hồi, rồi nói….
- Ý của cô nương là ???
- Tiểu muội nguyện ý trả ba ngàn vạn cho cây kiếm này, không biết ý của Phương đại ca thế nào !!!
- Ba ngàn vạn !!!
Phương Ngạo Thiên nhíu mày, hắn chưa từng nghĩ tới con số lớn như vậy, ban đầu hắn vốn chỉ định kiếm chút tiền chuẩn bị kế hoạch lâu dài nhưng con số này vượt quá tính toán ban đầu của hắn quá xa, căn bản hắn chưa từng nghĩ tới.
- Có quá cao không ?
Hắn thật thà hỏi
- Quá cao ?
Trương Thiết Ngọc tròn mắt, nhưng cũng rất nhanh, nàng biến sắc. Vị Phương đại ca này có vẻ không để cây kiếm này vào mắt, như vậy hắn còn có vũ khí cao cấp hơn nữa, không loại trừ, hắn có cả…..Thần Khí….
Hai mắt nàng nhanh chóng dời đến cây bạch kiếm Phương Nhi đang đeo, cây kiếm nhìn có vẻ rất tầm thường, nhưng trong mắt nàng lúc này thì không như vậy. Phương Ngạo Thiên nhấc tay có thể đem một Thiên Cấp binh khí ra bán, có khi nào người bên cạnh hắn lại sử dụng vũ khí tầm thường hơn chứ ??
Cảm thấy ánh mắt xoi mói của Trương Thiết Ngọc, Phương Nhi thoáng chút khó chịu, nàng hừ lạnh.
Cửu Vỹ Hỏa Hồ đang nằm cuộn tròn trên vai nàng cảm thấy chủ nhân động sát khí cũng mở mắt, chiếu ra một luồng sáng đỏ về phía Trương Thiết Ngọc.
- Phương Nhi…
Phương Ngạo Thiên khẽ hắng giọng.
- Trương cô nương, ta đồng ý bán cho cô nương cây kiếm này. Có điều….mong cô nương giữ kín việc này.
Trương Thiết Ngọc biết mình thất thố vội thu hồi ánh mắt, đồng thời vội vã gật đầu, nàng cũng hiểu, người thanh niên trước mắt nàng quả thực thâm bất khả trắc, vả lại nếu hắn không muốn, nàng cũng sẽ không dại gì lộ ra, đó cũng là nguyên tắc buôn bán. Thêm nữa, có thể mua được cây Thiên Vương Kiếm đã là thành công lớn ngoài mong đợi, nàng biết rằng nếu đem ra đấu giá, chỉ sợ rằng ba ngàn vạn cũng chưa chắc mua nổi. Hoàng Kim Ốc là một thế lực lớn nhưng các đại gia tộc còn tích lũy gấp vạn lần, nếu lộ ra sợ rằng Hoàng Kim Ốc khó tránh một trường phân tranh.
Nàng cẩn thận nâng Thiên Vương Kiếm vuốt ve rồi khẽ phất tay thu kiếm vào giới chỉ.
- Phương đại ca, ngay chiều nay Hoàng Kim Ốc sẽ tổ chức đấu giá ba cây kiếm kia, đại ca có thể tới tham quan. Đây là Hoàng Kim Tạp Phiến, bất kì khi nào cần, đại ca có thể tới các chi nhánh của Hoàng Kim Ốc và rút tiền.
Nói xong, nàng lấy từ trong giới chỉ một tấm tạp phiến hình chữ nhật bằng vàng, trên có điêu khắc một tòa lầu hoàng kim lộng lẫy.
Lão nhân lại một lần nữa giật mình, tạp phiến này là tạp phiến dành riêng cho chủ nhân Hoàng Kim Ốc, có thể ngay lập tức huy động ba phần tư tài sản của Hoàng Kim Ốc, trừ Ốc chủ chỉ có đại tiểu thư là có.
Phương Ngạo Thiên thì không rõ điều này, hắn cũng đã xem nhiều truyện tiên hiệp trên mạng, biết rằng, cái tạp phiến này cũng giống như thẻ nhà băng. Lại thêm biểu hiện của lão nhân kia, hẳn đây là một cái “thẻ VIP”.
Có tiền, có thể làm được nhiều thứ, có tiền, hắn có thể bắt đầu kế hoạch mà hắn đã tính toán từ lâu, kế hoạch dành cho cuộc chiến với Ma Đế.
- Trương cô nương, cô nương cho hỏi, hội đấu giá có đấu giá tinh hạch ma thú hay không ?
- Tất nhiên, nhưng số lượng cũng rất ít, tinh hạch của ma thú cấp tám trở lên thì gần như không gặp….
Cấp 8 ? Với thực lực của hắn và Phương Nhi hiện tại, giết chết ma thú cấp 8 thực như phẩy tay mà thôi….có lẽ cái phòng đấu giá này cũng không quá hùng mạnh như bề ngoài…
……
Cái suy nghĩ điển rồ này của hắn, quả thực nếu để người khác biết hẳn sẽ hò hét chửi hắn không kịp vuốt mặt. Ma thú cấp 8 là loại gì chứ ? Dù là Pháp Hoàng đỉnh phong, nếu gặp phải ma thú cấp 8 sợ rằng muốn giết nó cũng mất nửa mạng chứ chẳng chơi. Ma thú cấp 8 đã có suy nghĩ độc lập, có được năng lượng lĩnh vực riêng, trong lĩnh vực của nó, nếu không có tinh thần lực vượt trội thì không có khả năng phản kháng chứ đừng nói tới công kích nó.
Tinh thần lực của ma thú lại luôn luôn cường hãn hơn nhiều so với ma pháp sư thông thường, vì vậy đối với ma thú cấp 8 trở lên, các ma pháp sư chỉ có thể đánh lén. Tất nhiên nếu là Pháp Vương thì khác, Pháp Vương có thể sử dụng tinh thần công kích, trực tiếp phá tan lĩnh vực của ma thú mà tấn công, nhưng lý thuyết là vậy, thực tế không dễ dàng gì.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, nhất là với một tên ma pháp sư cấp bậc Pháp Vương, thân thể tôi luyện cứng rắn dẻo dai không thua một Vương chiến sĩ thêm vào tinh thần lực đã đột phá tới cánh cửa của Thần như hắn thì ma thú cấp 8, thậm chí ma thú cấp 9 sợ rằng cũng không chịu nổi uy áp của hắn.
Về phần Phương Nhi, với thứ thần khí Hàn Băng Kiếm trên tay….chẳng có gì có thể ngăn nổi một kiếm của nàng.