Tất nhiên, Phương Nhi có thể làm điều này, ngoại trừ bởi sự trợ giúp của thứ thần khí, mà còn vì nàng là một chiến sĩ kiêm ma pháp sư giống như Phương Ngạo Thiên. Nàng có thể vận dụng ma pháp vào chiến kỹ, khiến chiến kỹ cường mãnh hơn rất nhiều.
Đối với chiến sĩ, khi thi triển chiến kỹ họ ít phải sử dụng tinh thần lực vì vậy dưới công kích tinh thần của ma thú họ vốn rất ít bị ảnh hưởng.
Thông thường, khi đi săn ma thú cấp cao, ma pháp sư và chiến sĩ luôn phải phối hợp chặt chẽ mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất. Nhưng chiến sĩ cấp cao, đặc biệt là Vương cấp chiến sĩ thì không nhiều.
Tu luyện chiến kỹ khó khăn gấp vạn lần ma pháp, ngoại trừ tố chất thân thể, ngộ tính, còn đòi hỏi huyết mạch cực kỳ khắt khe….và cũng không phải ai cũng có một tên biến thái với món pháp bảo cổ quái như Phương Ngạo Thiên. Dưới tay hắn, dù không thể tu luyện ma pháp hắn cũng có thể cải biến kinh mạch, tu bổ để hấp thụ được linh khí, trường hợp Phương Nhi chính là một ví dụ cụ thể. Chỉ là mỗi lần làm như vậy, hắn hao tổn tinh lực khủng khiếp và cực kỳ nguy hiểm cho người được thi pháp, bản thân hắn cũng không hi vọng phải làm lại một lần nữa.
Sau khi nhận tạp phiến và trao đổi một chút thông tin, Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi liền đi về phía giao dịch bình đài của Mạo Hiểm Đoàn phía tây Hoàng Kim Ốc.
Theo thông tin từ Trương Thiêt Ngọc, nơi này có rất nhiều hàng hóa do Mạo Hiểm Đoàn bán, nếu may mắn có thể kiếm được nhiều đồ tốt giá rẻ.
Phương Ngạo Thiên mặc dù không hề biết chút gì về cái gọi là Mạo Hiểm Đoàn, nhưng kiến thức từ “internet” hắn lại có rất nhiều.
Mạo Hiểm Đoàn thực ra là một tổ chức “làm thuê”, làm đủ mọi việc, từ bảo kê đến săn bắn ma thú.
Rất có thể ở nơi đó có thứ mà hắn đang tìm, hay chí ít là có thông tin gì đó hữu ích.
Hắn nhếch môi cười, kế hoạch mà hắn đang tiến hành, nếu thành công thì chẳng những không e ngại Ma Đế xâm lấn, thậm chí hắn còn muốn mở toang vị diện mà đánh xuống âm phủ xem sao.
Phương Nhi thấy hắn cười đầy âm hiểm, trên người lại tỏa ra một cỗ khí thế ngút trời, nàng ngạc nhiên khẽ gọi
- Ca ca …
Phương Ngạo Thiên nghe tiếng Phương Nhi, hắn thu lại nụ cười, rồi nhìn Phương Nhi đầy trìu mến. Phải, hắn nỗ lực không phải vì thế giới này, hắn nỗ lực vì chính hắn, hơn hết chính là vì Phương Nhi.
Lời thề của hắn, hắn sẽ dùng tính mạng để hoàn thành, đối với hắn Phương Nhi là tất cả.
Phương Nhi thấy hắn đột nhiên nhìn mình chằm chằm, nàng hổ thẹn, gương mặt ửng đỏ, e thẹn cúi đầu, hai tay khẽ vân vê tà áo.
Cửu Vĩ Hỏa Hồ cũng cảm thấy được tâm tình của nàng, nó ngơ ngác ngẩng đầu rít nhè nhẹ.
Nhìn Phương Nhi một hồi, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng rồi bóp nhẹ.
Phải rồi, đây mới là mục tiêu cả đời của hắn, hắn sẽ dùng tất cả những gì hắn có để nàng hạnh phúc, để nàng quên đi quá khứ đau buồn của nàng. Nàng hạnh phúc, hắn cũng hạnh phúc, mặc kệ thế giới này ra sao, mặc kệ tương lai khó khăn thế nào.
Phương Nhi đỏ bừng mặt khi hắn nắm tay nàng nhưng nàng không hề kháng cự, nàng cứ như vậy cúi đầu, e thẹn bước theo hắn.
Đối với ngoại nhân, nàng vĩnh viễn là một khối băng vạn năm, lạnh lẽo, nhưng với hắn, vị ca ca duy nhất của nàng, hắn là tất cả, nếu như phải hi sinh bản thân vì hắn, nàng sẽ không ngần ngại, không suy nghĩ mà hiến dâng tất cả.
Hai người cứ như vậy im lặng bước đi.
Đột nhiên, Phương Ngạo Thiên nghe thấy một tiếng cười khả ố vang lên:
- Mỹ nhân, đi đâu vậy, có cần ta chỉ đường cho không ?
Phương Ngạo Thiên liếc mắt thấy hai tên hán tử râu ria xồm xoàm, mặc áo choàng đen, đang nhìn chằm chằm Phương Nhi cười khả ố.
Phương Nhi lúc này cũng đã bừng tỉnh, thoát ra khỏi mộng đẹp, trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng như băng.
Hai tên đại hán tiến lại gần hai người, tên bên trái nham nhở nói:
- Tiểu mỹ nhân, nơi này rất nguy hiểm, để bổn đại gia giúp nàng thăm quan nhé !!
Nói xong hắn vươn tay ra, định chộp lấy Phương Nhi
Vù !!! Chát !!!
Phương Nhi nhấc tay, trong nháy mắt trên mặt tên đại hán hiện lên năm dấu tay đỏ rực.
Tên đại hán ôm mặt lui lại, phun ra một cái răng, hắn điên cuồng gào lớn:
- Tiện tì, dám đánh bổn đại gia ? Biết ta là ai không ?
Hắn hung hăng chồm tới.
- Ngươi nói gì ??
Phương Ngạo Thiên không biết tự lúc nào đã chắn trước mặt Phương Nhi, hai mắt rực lửa, lạnh lùng hỏi
- Tiểu tử, biết khôn thì tránh ra, nếu không bổn đại gia sẽ giết ngươi.
- Ta hỏi ngươi vừa nói gì ?
Phương Ngạo Thiên gằn giọng
- Tiểu tử, nên tránh ra thì hơn, Quỷ Tông sẽ không vì một tên tân đệ tử như ngươi mà trở mặt với Huyết Linh Đội chúng ta đâu.
“Huyết Linh Đội” ?
- Ta nhắc lại, ngươi vừa nói gì ?
Phương Ngạo Thiên nhìn thẳng vào tên hán tử râu xồm vừa bị Phương Nhi đánh, đôi mắt lấp lánh tử quang.
- Tiểu tử, muốn chết ta cho ngươi chết
Tên hán tử vừa bị đánh gầm lớn, hai tay hắn phát sáng, một luồng hỏa diệm mạnh mẽ ập thẳng vào Phương Ngạo Thiên.
- Pháp Hoàng ?
Phương Ngạo Thiên cười khẩy
Nếu như là hắn khi mới cùng Phương Nhi tham gia khảo hạch tại Quỷ Tông, có lẽ sẽ không thể bình tĩnh được như bây giờ khi đối mặt với một Pháp Hoàng, nhưng bây giờ thì khác, hắn chỉ còn thiếu một bước, một bước để thành thần. Đối mặt với một Pháp Hoàng sơ giai ? Hừ, trước mặt hắn, Pháp Hoàng chỉ là một con kiến hôi.
Có lẽ, nếu người giao đấu với tên hán tử này là Phương Nhi, hắn còn có thể hoa tay múa chân một chút, nhưng với Phương Ngạo Thiên, dù hắn chưa tu luyện bí kỹ, nhưng vốn con voi chẳng cần thiết phải dùng chiêu thức gì để đánh với con kiến, một đạp đủ rồi.
Phương Ngạo Thiên nhếch môi:
- Xoay Chuyển Càn Khôn !!!
Tầng thứ tư của Âm Dương Càn Khôn Pháp quyết.
Luồng hỏa diễm rừng rực vừa chạm vào Phương Ngạo Thiên ngay lập tức tụ lại thành một quả cầu lửa, xoay tròn trước mắt hắn.
Phương Ngạo Thiên khẽ phất tay, quả cầu lửa như một tia chớp đỏ lao ngược trở lại
Tên hán tử còn chưa kịp định thần, quả cầu lửa đã lao thẳng vào ngực, nổ tung, hoa lửa đỏ rực bắn khắp nơi.
Tên hán tử ngã bệt xuống đất, trước ngực cháy xém, râu tóc bị đốt cháy đen, đôi mắt lạc thần nhìn Phương Ngạo Thiên….
- Ngươi, ngươi làm thế nào….
Hắn lắp bắp, hắn là một Pháp Hoàng, dù chỉ mới đột phá, nhưng hắn là một Pháp Hoàng hàng thật giá thật, mặc dù ma pháp vừa rồi hắn sử dụng không tính là một ma pháp cấp cao nhưng cũng vô cùng uy mãnh.
Dưới chiêu thức này của hắn không biết bao nhiêu ma pháp sư đã nếm mùi đau khổ, nhưng không ngờ hôm nay chẳng những không tổn thương mảy may cho đối phương, ngược lại hắn lại phải đón nhận oanh kích của chính ma pháp bản thân, thậm chí ma pháp phản lại còn mạnh mẽ hơn vài phần.
- Ta cho ngươi hay một việc
Phương Ngạo Thiên lạnh lùng rít lên
- Đụng vào ta thì được ….
Hắn gằn từng chữ, sát khí mãnh liệt tỏa ra, tinh thần lực Thần cấp bộc phát, dưới uy áp dữ dội của hắn, hai tên Pháp Hoàng quỳ rạp xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi như tắm. Bọn chúng cảm giác như cả một quả núi đang đè lên mình, ngay cả động một ngón tay cũng không động nổi.
- Tốt nhất đừng để ta gặp lại bọn ngươi, nếu không, các ngươi cũng sẽ không may mắn như hôm nay.
Nói xong, Phương Ngạo Thiên thu lại tinh thần lực rồi xoay người nắm tay Phương Nhi bỏ đi.
Hai tên hán tử sau một hồi mới hoàn hồn, cúi đầu dìu nhau rời đi.