Phương Nhi bước lên phía trước, lạnh lùng cất giọng:
- Ngươi là ?
- Hoàng Bối, sư đệ ta là Hoàng Thông
- Ta có hỏi qua tên sư đệ ngươi sao ?
Phương Nhi lạnh lùng ôm kiếm, khinh thường nói.
- Ngươi….
Lão già Hoàng Bối tức giận đến mặt đỏ bừng, râu tóc dựng ngược. Lão thân là Đường Chủ của Huyết Linh Đội, một trong tứ đại chiến đội lừng danh cả đại lục, xưa nay chỉ lão khi dễ người khác, chưa từng có ai dám khinh thường, khi dễ lão như vậy.
Ban đầu, khi mới gặp Phương Ngạo Thiên, lão cũng thầm giật mình vì lão thân là một Pháp Hoàng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là có thể đột phá tới Pháp Vương mà không nhìn ra nông sâu của hắn. Lão đã chuẩn bị sẵn tâm lý khổ chiến, thậm chí quyết định dùng tới bí pháp của Huyết Linh Đội, dù sử dụng bí pháp này tổn hao nguyên khí rất nhiều nhưng thân là huynh trưởng, đệ đệ bị khi dễ, lão đâu thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng không ngờ Phương Ngạo Thiên lại để Phương Nhi ra mặt. Đối với tiểu cô nương trước mặt, lão thập phần nắm chắc. Mặc dù lão ban đầu cũng giật mình, tiểu mỹ nhân lạnh như băng tuyết trước mắt chỉ khoảng mười mấy tuổi không ngờ cũng là một Pháp Hoàng trung cấp, nếu nói tiểu cô nương này là một tuyệt thế thiên tài cũng không quá.
Có điều….
Pháp Hoàng trung cấp và Pháp Hoàng đỉnh phong, vốn cực kỳ khác biệt
Lão thầm đánh giá một lần nữa rồi nhếch miệng nói:
- Tiểu cô nương, lúc này muốn dừng vẫn còn kịp, ta không muốn mang tiếng khi dễ tiểu bối
- Bớt nói nhảm thì hơn
Phương Nhi vẫn lạnh lùng, không nhanh, không chậm, Hàn Băng Kiếm từ từ rút khỏi vỏ, hàn khí kinh nhân lặng lẽ lan tỏa.
- Hảo kiếm !!!
Hoàng Bối hai mắt sáng rực thèm thuồng nhìn Hàn Băng Kiếm
- Tiểu cô nương, nếu ngươi giao cây kiếm đó cho ta, ta sẽ bỏ qua việc này
Hoàng Bối hai mắt dán chặt vào Hàn Băng Kiếm nói
- Muốn lấy kiếm của ta ? Phải xem thực lực ngươi ra sao đã.
- U Linh Đoạt Mạng
Vừa dứt lời, thân hình Phương Nhi chớp động, Hàn Băng Kiếm vũ lộng, tỏa sáng tạo thành muôn vàn bóng kiếm chập chờn phủ chụp vào Hoàng Bối.
- Quỷ Kiếm Thập Nhị Thức ?
- Ngươi nghĩ bằng vào kiếm kỹ nhập môn thô thiển đó có thể đánh bại ta sao ? Thật ngây thơ..
- Phong hệ ma pháp, Vạn Đạo Nhận
Trong nháy mắt, Hoàng Bối rút ra một cây pháp trượng đen thui, trên đầu trượng có gắn một khỏa tinh thạch màu trắng đục chỉ thẳng về phía Phương Nhi, đầu trượng tỏa sáng hình thành từng đạo đao nhận trong suốt xé gió bắn về phía Phương Nhi.
Rét !!!!
Đao nhận va chạm cùng kiếm kỹ, Hàn Băng Kiếm tỏa sáng, bất kỳ đạo đao nhận nào lọt vào ánh kiếm lập tức bị chém tan.
Đao nhận như mưa sa tầng tầng lớp lớp phủ xuống, hàn quang của Hàn Băng Kiếm cũng càng lúc càng mạnh mẽ tạo thành một quả cầu bao phủ toàn thân Phương Nhi.
Đao nhận càng nhiều, kiếm quang càng sáng, liên miên bất tuyệt không dứt.
Từ xa nhìn lại Phương Nhi như một tiên nữ đang đứng dưới làn mưa, mỹ diệu, xinh đẹp tuyệt trần.
Hoàng Bối biến sắc, kiếm kỹ của Phương Nhi hắn không phải không rõ, nhưng hắn cũng không ngờ rằng Phương Nhi sử dụng sơ cấp kiếm kỹ đến mức xuất quỷ nhập thần như vậy, từng chiêu, từng thức liên miên bất tuyệt, chống đỡ với ma pháp cao cấp Vạn Đao Nhận của hắn không chút kém thế, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng hắn sẽ không thể tiếp tục duy trì ma pháp, kiệt lực mà thua trận.
Hoàng Bối thu pháp trượng về trước ngực, hai tay như chớp kết ấn.
- Phong hệ ma pháp, Vạn Đạo Ma Nhãn, dung hợp kỹ, Phong Nhãn
Ngay lập tức, trước mặt Hoàng Bối xuất hiện một con mắt bão, Vạn Đao Nhận ngừng công kích, vạn đao cuộn tròn quanh con mắt bão trước mặt Hoàng Bối. Từ trong con mắt bão một hấp lực khổng lồ chợt toát ra mạnh mẽ.
Phương Nhi cảm thấy như toàn thân bị một người khổng lồ chụp lấy, lôi về phía trước, kiếm kỹ phát ra giữa chừng tiêu biến không tung tích. Hàn Băng Kiếm rung động mãnh liệt như sắt vuột khỏi tay nàng.
Cảm giác nguy hiểm, Phương Nhi nhíu mày, cố gắng trụ bộ, tay trái bắt quyết, Hàn Băng Kiếm dựng thẳng trước mặt.
- Hàn Băng Thái Cực Trận !!!
Một ma trận to lớn chợt xuất hiện phía trên đầu Phương Nhi, lấy Hàn Băng Kiếm làm tâm điểm, trận đồ mạnh mẽ tỏa sáng, tạo thành vạn đạo quang mang phủ xuống bao quanh Phương Nhi, hàn khí trong nháy mắt lan tỏa bốn phía, ngay cả mặt đất dưới chân Phương Nhi cũng chậm rãi đông cứng.
Hoàng Bối động dung, cố gắng duy trì Phong Nhãn, nhưng càng lúc càng vô lực. Trận thế kỳ quái đang bao phủ đối phương không ngờ có thể chống cự lại Phong Nhãn, một ma pháp vô cùng đắc ý của lão, hơn nữa còn tỏa ra sức lạnh kinh người. Ban đầu hơi lạnh còn chưa ảnh hưởng nhiều tới Hoàng Bối, nhưng càng lúc cái lạnh càng tăng, Hoàng Bối cảm thấy như kinh mạch toàn thân tê buốt, hắn vội vã thu lại Phong Nhãn, pháp trượng một lần nữa vung lên.
- Phong hệ ma pháp, Phong Thần Vũ
Pháp trượng trên tay Hoàng Bối chợt rời tay, bay thẳng lên phía trên, từ khỏa tinh hạch hình thành một cơn lốc xoáy, cơn lốc nhanh chóng lan rộng, tạo thành một khoảng chân không bao phủ Hoàng Bối ngăn chặn khí lạnh đang thâm nhập.
- Triệu hồi ma pháp, Phong Thần Linh Khuyển
Hoàng Bối cắn lưỡi, phun ra một tia máu thằng vào cơn lốc, từ trong cơn lốc, một bóng đen dần tích tụ, càng lúc càng lớn.
- Grào…
Tiếng mãnh thú rung động không gian chợt vang lên, cơn lốc xoáy cũng dần tan biến, lộ ra một hung lang, đôi mắt đỏ rực, lơ lửng trên không.
Ma pháp triệu hồi ?
Phương Ngạo Thiên tròn mắt nhìn con hung lang đang lơ lửng trên không. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến ma pháp triệu hồi.
Ma pháp triệu hồi là một bí kỹ truyền thừa cực kỳ bí ẩn. Không phải ma pháp sư nào cũng có thể sở hữu triệu hồi thánh thú.
Thông thường, một ma pháp sư muốn sở hữu triệu hồi thánh thú phải vượt qua một số khảo hạch cực kỳ khó khăn tại những Thánh Chi Nhất Mạch.
Thánh Chi Nhất Mạch, nói dễ mà không dễ.
Thêm vào đó, pháp sư phải có huyết mạch truyền thừa đặc thù mới có thể câu thông Thánh Giới, triệu tập bổn mạng Thánh Thú. Trong quá trình câu thông Thánh Giới lại phải chịu khảo nghiệm của Thánh Thú, nếu thất bại thậm chí tính mạng cũng không còn.
Yêu cầu nghiêm khắc, khả năng thành công không lớn, vì vậy không có nhiều ma pháp sư có được Thánh Thú.
Thánh Thú, còn được gọi là Bổn Mạng Thánh Thú, mỗi lần triệu hồi cần phải sử dụng máu của bản thân hiến tế.
Thực lực của Thánh Thú cực kỳ mạnh mẽ, so với chủ nhân chỉ hơn không kém. Ngoài ra mỗi Thánh Thú còn có năng lực đặc thù, phòng ngự thân thể lại vô cùng khủng bố, trong chiến đấu nếu có Thánh Thú hỗ trợ, có thể nói như hổ mọc thêm cánh.
Chỉ là, triệu hồi Thánh Thú sẽ hao tổn tinh huyết, tổn hao tu vi, bình thường nếu không gặp nguy hiểm thì các ma pháp sư hầu như sẽ không kinh động Thánh Thú.
Phong Thần Linh Khuyển hai mắt đỏ rực, ngửa cổ tru lên một tiếng, thân hình trong khoảng khắc mờ đi rồi tan biến trong hư không.
Phương Nhi ngạc nhiên nhìn về phía cơn lốc, đột nhiên từ bên hông, không khí chợt giao động.
Xoạt !!
Phương Nhi phản ứng cực nhanh, như chớp lách qua một bên nhưng móng vuốt hung lang vẫn kịp cào rách tay áo nàng.
Phương Nhi thất sắc, vội vã múa tít Hàn Băng Kiếm tạo thành một bức tường kiếm khí bao quanh thân thể, khuôn mặt cực kỳ căng thẳng.
Rét !! Keng !!
Phong Thần Linh Khuyển vẫn không thấy hình bóng, chỉ thấy tiếng gió rít lên tứ phía, thỉnh thoảng Hàn Băng Kiếm lại chấn động, va chạm cùng móng vuốt của Phong Thần Linh Khuyển phát ra những tiếng ken két rợn người.
Tốc độ !!! Quá Nhanh !!!
Năng lực đặc thù của Phong Thần Linh Khuyển chính là tốc độ, tốc độ của nó mắt thường không thể theo kịp, kẻ địch chỉ có thể dựa vào tiếng gió rít khi nó tấn công mà phòng thủ thụ động, vốn không có cách nào phản công.
Choang !!!
Hàn Băng Kiếm như sắp vuột khỏi tay Phương Nhi, lúc này trên trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Phương Ngạo Thiên đứng ngoài quan sát, từ lúc nào bàn tay đã nắm chặt.
Hắn muốn Phương Nhi chiến đấu để nâng cao kỹ năng, hắn biết, chỉ khi đứng trước bờ vực của cái chết, tiềm năng mới có thể phát huy đến tận cùng, thêm nữa, thực lực Phương Nhi cũng không chỉ có vậy, chỉ là….nàng chưa phát huy được mà thôi.
Thế nhưng hắn vẫn vô cùng khẩn trương.
Phương Nhi sau một hồi chật vật chống đỡ, nàng cảm thấy càng lúc càng vô lực, bàn tay nhỏ nhắn vũ động Hàn Băng Kiếm đến cực hạn, chống đỡ những đợt tấn công vô ảnh của Phong Thần Linh Khuyển. Nàng hiểu rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ kiệt lực mà chết, bất chợt, linh quang thoáng hiện, một nụ cười mê hoặc chợt xuất hiện trên đôi môi đỏ mọng.
Hàn Băng Kiếm, Băng Phong Thiên Địa….
Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng công pháp Băng Thiên Phá Toái, tầng thứ nhất, Băng Phong Thiên Địa.
Vốn dĩ, Băng Thiên Phá Toái không có sức sát thương, nhưng đệ nhất tầng Băng Phong Thiên Địa lại có khả năng thay đổi ngoại cảnh, đề thăng sức chiến đấu.
Ngoài ra….
- U Hồn Tàn Diệt
Chiêu thứ mười hai của Quỷ Kiếm Thập Nhị Thức trong chớp mắt bao phủ toàn bộ phạm vi gần một trượng trước mặt Phương Nhi, hàn khí xung thiên.
- Xoẹt….
Hàn Băng Kiếm trong chớp mắt lóe sáng, vạn đạo kiếm quang đâm xuyên vào khoảng không trước mặt.
- Xoạt ….
Từ trong hư không, một luồng khí hồng chợt tỏa ra, Phong Thần Linh Khuyển trong nháy mắt hiện hình, trên thân nó xuất hiện một vết cắt, từ vết cắt, từng luồng khí màu hồng liên tục bốc lên.
Rõ ràng một thức U Hồn Tàn Diệt đã thành công, Hàn Băng Kiếm đã gây ra một vết thương trí mạng cho Phong Thần Linh Khuyển.
Dù là Thánh Thú, nhưng vết thương quá nặng, nó cũng không thể duy trì chiến đấu tiếp, thân hình thoáng chốc mờ ảo rồi dần dần tan biến.
Hoàng Bối mặt trắng bệch, hắn trợn mắt nhìn Phương Nhi, run giọng:
- Ngươi, làm …. làm thế nào …
Phương Nhi vẫn như cũ, lạnh lùng hoành kiếm đứng nhìn hắn, mái tóc nàng tung bay trong gió, khuôn mặt như phủ một lớp băng.
Nàng khẽ giơ kiếm, Hàn Băng Kiếm chỉ thẳng về phía Hoàng Bối
- Ngươi có gì muốn nói nữa không ?
Nàng lạnh lùng nói.
Hoàng Bối lui lại hai bước, hắn thua, thực sự thua, thua ngay cả khi đã sử dụng tới quân bài mạnh nhất, Phong Thần Linh Khuyển.
Xưa nay hắn vô cùng ngạo mạn, với Phong Thần Linh Khuyển, hắn trải qua ngàn trận chiến, đạt được vị trí ngày nay, nhưng không ngờ hôm nay lại phải cúi đầu trước tiểu nữ tử lạnh lùng kia.
- Ta thua….
Hoàng Bối cắn răng, bật thốt