Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi âm thầm theo sau Hắc Yến tới khu rừng phía phía đông Quỷ Tông.
Hắc Yến vừa đi vừa tung hứng cây Phong Chi Kiếm ra vẻ rất đắc ý, khuôn mặt đẹp như vẽ của nàng mặc dù âm khí dày đặc, xanh xao nhưng cũng không che khuất nổi nét thanh tú, xinh đẹp của nàng.
- Phong Chi Kiếm, ta phải dùng Phong Chi Kiếm này đánh một trận với phụ thân, ta sẽ chứng minh cho phụ thân thấy rằng, không cần cứ phải cả đời luyện khí mới có thể có bảo kiếm.
Phương Ngạo Thiên nghe thấy mím môi phì cười
Cô bé này, quả thật quá ngây thơ, luyện ra Thiên Cấp vũ khí đối với Phương Ngạo Thiên quả thực chỉ là phất tay, nhưng với người khác, thậm chí là Thánh Khí Sư như Thái lão thì điều này cũng không đơn giản chút nào.
Thêm nữa, Luyện Khí là một con đường tu luyện, là đam mê của các Luyện Khí Sư, mặc dù con đường này vô cùng khó khăn nhưng một khi đã bước vào mới có thể thấy được sự thâm sâu, vô cùng vô tận của nó.
Vậy mà qua lời cô bé này thì tất cả lại thành một trò chơi, ganh đua như trẻ con ganh đua với nhau vậy.
- Hắc Yến….tiểu cô nương này thật là….
Phương Ngạo Thiên khẽ lắc đầu cười.
- Hắc Yến, ngươi đứng lại cho ta
Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, ba bóng đen đột nhiên xuất hiện, bao vây Hắc Yến.
Hắc Yến dừng bước, khuôn mặt biến sắc nhìn người trước mặt
- Kim Trung Kiệt, ngươi muốn gì ?
- Muốn gì ? Hừ, cướp món đồ mà ta ưa thích lại có thể đi dễ dàng như vậy ư ? Muốn sống thì giao Phong Chi Kiếm ra, bổn thiếu gia sẽ tha ngươi một mạng.
Ba người vừa tới một người chính là Kim Trung Kiệt, tiểu thiếu gia của Kim gia
- Kim Trung Kiệt, người khác sợ Kim gia của ngươi, bổn tiểu thư không sợ, tốt hơn hết là các ngươi cút đi, nếu để phụ thân ta biết, sợ rằng ngươi gánh không nổi.
Quả thật, mặc dù Kim gia là một thế lực lớn, có điều so với Thập đại môn phái thì chênh lệch không nhỏ, còn Thái lão, thân là một Thánh Khí Sư, xét về danh vọng, lực hiệu triệu, quả thực Kim gia không thể so sánh.
Kim Trung Kiệt nghe Hắc Yến nhắc tới Thái lão, hắn thoáng chút giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, trong mắt lóe ra một tia tàn độc.
Tiễn phật tiễn tới tây phương, không làm thì thôi, làm phải làm cho gọn
- Tiểu nha đầu, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, để bổn thiếu gia tiễn ngươi một đoạn đường vậy. Có trách chỉ trách ngươi không biết thức thời.
Dứt lời, Kim Trung Kiệt nhanh như chớp phát động tấn công, hai bàn tay trong nháy mắt đổi thành màu vàng kim chói mắt.
- Hoàng Kim Thủ đệ nhất thức, Phá Không Trảm
Bàn tay Kim Trung Kiệt như một lưỡi đao hoàng kim chém về phía Hắc Yến, tay trái của hắn kim quang tích tụ, chuẩn bị tùy thời phát động tấn công.
Xét về chiến kỹ, Hoàng Kim Thủ quả thực là một cao cấp chiến kỹ mạnh mẽ, gia chủ Kim gia, Kim Trung Châu bằng vào hai bàn tay hoàng kim chiến đấu khắp nơi tạo dựng lên Kim gia, nghe nói cách đây không lâu, Kim Trung Châu đã đột phá tới Vương Cấp Chiến Sĩ bậc trung.
Vương Cấp Chiến Sĩ, thân thể cực mạnh, chiến kỹ cường hãn, khả năng kháng ma pháp càng thêm khủng bố.
Nếu phải so sánh, có lẽ một Pháp Vương sơ giai cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu liều mạng, Kim Trung Châu tuyệt đối có thể đánh với một Pháp Vương đỉnh phong.
Thực lực mạnh mẽ nhưng do thủ đoạn quá tàn độc nên Kim Trung Châu không có nhiều thân tín, cũng vì điều này mà thế lực của Kim gia bao năm qua thủy chung vẫn không bằng thập đại phái.
Về phần Kim Trung Kiệt, hắn từ nhỏ đã là một nhân tài, mười bảy tuổi đã đột phá Cuồng Chiến Sĩ, Kim Trung Châu lại không tiếc tiền tài, sử dụng vô số trân phẩm để bồi bổ cho hắn, vì vậy căn cơ của hắn vô cùng vững chắc.
Chỉ có điều, từ nhỏ tiêm nhiễm tính tình bạo ngược của phụ thân, vì vậy hắn coi trời bằng vung, thêm vào thực lực cường hãn, cùng lứa tuổi không ai địch nổi nên hắn càng thêm hoành hành.
Ban đầu, hắn vốn định chỉ cướp đi Phong Chi Kiếm, nhưng khi nghe nhắc tới Thái lão, hắn đã nổi sát cơ, quyết diệt đi mối họa trước mắt đề phòng đêm dài lắm mộng, vì vậy mỗi đòn tấn công hắn đều sử dụng sát chiêu, quyết giết bằng được Hắc Yến.
Qua vài chiêu, Hắc Yến bắt đầu nao núng, mặc dù nàng trời sinh kì tài nhưng lại nhiễm âm khí quá nặng khiến ma pháp của nàng dù mạnh mẽ cũng không thể sử dụng, chỉ trong chốc lát khí lực đã cạn kiệt.
Hắc Yến thở hổn hển lui lại hai bước, cắn răng, hai tay nhanh chóng bắt quyết, chuẩn bị liều mạng.
Kim Trung Kiệt cười đầy nham hiểm, kim quang trên tay càng lúc càng thịnh.
- Tiểu huynh đệ, hiếp đáp một cô nương như vậy, ngươi không thấy mất mặt hay sao ?
Thanh âm của Phương Ngạo Thiên đột nhiên vang lên, hai người đi cùng Kim Trung Kiệt vốn đang tọa khán cũng giật mình, bốn mắt xạ tinh quang nhìn về phía Phương Ngạo Thiên.
Phương Ngạo Thiên chắp tay sau lưng cùng Phương Nhi bước tới.
Kim Trung Kiệt nhìn hai người một lúc rồi bật cười, tà ý lộ rõ trên nét mặt, dâm đãng nói:
- Hôm nay quả thực là ngày đại hỉ của bản thiếu gia, thật không ngờ vừa có được Phong Chi Kiếm, lại vừa có được mỹ nhân.
- Tiểu mỹ nhân, đợi ta thu Phong Chi Kiếm xong sẽ cùng muội du dương.
Nói xong, hắn nhìn Phương Ngạo Thiên, khinh thường nói:
- Tiểu tử, tốt hơn hết ngươi cút khỏi đây, đừng xen vào việc của bản thiếu gia, nếu không…hắc hắc…
Hai tên đứng sau Kim Trung Kiệt thấy người vừa tới chỉ là một tiểu tử và một tiểu mỹ nhân cũng cười lớn đầy vẻ khinh thường.
Phương Ngạo Thiên liếc nhìn một lượt, rồi dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, âm trầm nói:
- Ngươi có biết, ngươi vừa phạm một sai lầm hay không ?
Dứt lời, trên tay Phương Ngạo Thiên xuất hiện một hỏa cầu nóng bỏng
Phương Ngạo Thiên phất tay, hỏa cầu như một tia chớp bắn thẳng về phía Kim Trung Kiệt.
Kim Trung Kiệt không ngờ Phương Ngạo Thiên lại rat ay bất ngờ như vậy, không kịp né tránh, hắn chỉ kịp giơ tay đón đỡ.
Hoàng Kim Thủ va chạm cùng hỏa cầu, hoa lửa bùng phát
Bùng !!!
A !!!
Kim Trung Kiệt loạng choạng lui lại, hai bàn tay màu vàng kim của hắn ám đen, bỏng rát.
- Tay không thi pháp
Hai tên đang đứng quan sát cùng lúc bật thốt
Kim Trung Kiệt hai tay đau đớn, thét lớn:
- Khốn kiếp, Kim Nô, giết hắn cho ta
Hai tên Kim Nô nghe thấy tiếng thét của Kim Trung Kiệt cùng lúc động thân.
- Phong hệ ma pháp, tăng phúc
- Phong hệ ma pháp, Phá Phong Trảm
- Tiểu Bạch
Phương Nhi khẽ gọi Cửu Vỹ Hỏa Hồ
Một tia chớp đỏ đột nhiên xẹt qua hai tên Kim Nô
Hai tên Kim Nô còn chưa kịp thi triển xong ma pháp đã mất đi cảm giác, từ yết hầu bọn chúng, máu tuôn xối xả, hai con mắt lạc thần, thân thể mất đi ý thức chống đỡ quỳ sụp xuống.
Cho tới lúc chết, chúng vẫn không hiểu tại sao mình chết, quỷ dị, quá nhanh….
Phương Ngạo Thiên cũng giật mình cảm thán, thật không ngờ tốc độ của Tiểu Bạch lại khủng khiếp như vậy.
Giết xong hai tên Kim Nô, Cửu Vỹ Hỏa Hồ lại trở về, cuộn tròn quanh cổ Phương Nhi, đôi mắt đỏ rực lim dim, miệng khẽ rít lên vài tiếng đắc ý, ra vẻ với chủ nhân.
Phương Nhi vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch ánh mắt nhìn nó đầy trìu mến.
Chứng kiến một màn này, Kim Trung Kiệt mặt cắt không còn hạt máu, hai tên Kim Nô kia, tốt xấu gì cũng là hai tên Pháp Hoàng sơ giai, vậy mà chưa kịp giao thủ đã mất mạng…
Hắc Yến chứng kiến toàn bộ sự việc, mặc dù rất căm hận Kim Trung Kiệt, nhưng chứng kiến thủ đoạn máu tanh của Tiểu Bạch, nàng cũng không khỏi thất sắc.
- Tiểu tử, chúng ta sẽ còn gặp lại
Kim Trung Kiệt dù rất ngạo nghễ nhưng cũng biết thức thời, hắn vứt lại một câu rồi xoay mình bỏ trốn.
Phương Ngạo Thiên vốn cũng không có thù oán gì với hắn, nhưng Phương Nhi lại là cái vảy ngược của hắn, ánh mắt và lời nói dâm đãng của Kim Trung Kiệt vừa rồi đã khiến hắn tức giận, lý nào có thể bỏ qua đơn giản như vậy.
- Dung Kim Chỉ
Phương Ngạo Thiên giơ ngón tay về phía Kim Trung Kiệt đang bỏ trốn
Một luồng ánh sáng hỗn độn, xẹt thẳng về phía Kim Trung Kiệt
- A…
Dung Kim Chỉ xuyên thấu qua bả vai của Kim Trung Kiệt, từ vai hắn phun ra một dòng máu đỏ, nhưng Kim Trung Kiệt vẫn cắn răng, nhịn đau phóng đi.
Giải quyết xong đám người Kim Trung Kiệt, Phương Ngạo Thiên xoay người, tiến về phía Hắc Yến.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì
Hắc Yến tay ôm chặt Phong Chi Kiếm, đôi môi xinh đẹp run rẩy thốt
- Tiểu thư, an tâm, ta không có ý xấu, chỉ muốn hỏi cô nương vài việc
- Ngươi….ngươi muốn hỏi gì ?
- Cô nương là gì của Thái lão ?
- Ngươi biết cha ta ?
Hắc Yến tròn mắt hỏi
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ, thật không ngờ cô nương chính là thiên kim của Thái lão
- Không giấu gì cô nương, cái mạng của ta chính là do Thái lão nhặt về.
Phương Ngạo Thiên nói
- Đây là sư muội của ta, tên Phương Nhi
Phương Nhi nhìn Hắc Yến, khẽ mỉm cười gật đầu.
Sau một hồi nói chuyện, Hắc Yến đã khôi phục lại sự vui tươi ban đầu, cô nàng tíu tít quấn quanh Phương Nhi, trầm trồ ngó nhìn Cửu Vỹ Hỏa Hồ, thỉnh thoảng lại tinh nghịch đùa giỡn.
Hỏa Hồ cũng có vẻ rất thích Hắc Yến, mỗi lần cô nàng vuốt ve nó lại rít lên đầy khoái trá, còn Phương Nhi, xưa nay nàng rất ít giao tiếp với người lạ, nhưng nàng cũng có cảm tình với cô bé Hắc Yến nhí nhảnh này, thêm vào đó, Hắc Yến cùng nàng có một điểm chung, chính là quái tật của bản thân.
Nếu không gặp Phương Ngạo Thiên, có lẽ giờ này nàng vẫn còn là một con bé bẩn thỉu, hàng ngày nhặt nhạnh Ô Kim bán kiếm miếng ăn qua ngày.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát, căn nhà tranh của Thái lão đã hiện ra trước mặt
- Phụ thân, phụ thân, người xem ta mang gì về này
- Hắc Yến, ngươi cứ chạy nhảy khắp nơi như vậy, sức khỏe sao có thể nhanh chóng khang phục được.
Giọng nói ấm áp của Thái lão vang lên